Tiêu Nguyệt nhìn thấy Thiên Lam bối rối thì không khỏi cười hắn, nàng đi vào Luyện đan điện. Một trận mùi thước truyền ra làm nàng cảm thấy rất thoải mái, Tiêu Nguyệt nhắm mắt lại hít một hơi rồi lộ ra nụ cười nhẹ.
Luyện đan điện có một đại sảnh hình tròn, giữa sảnh là một quầy hình tròn lớn chia làm các ngăn, có lẽ là để phân loại dược liệu. Cạnh đó có một kệ đặt các loại bình ngọc, chính giữa quầy có một đan lô khắc họa Hồng Mông phượng ngạo nghễ đứng đó.
Nhìn xung quanh thì có hơn mười mấy gian phòng đang đóng cửa. Tiêu Nguyệt nhẹ bước qua đó thì phát hiện có ba gian phòng có khá ít dược liệu nhưng nàng không biết dược liệu đó là gì các tên cũng khá lạ, còn lại đều chứa các loại thảo dược nồng đậm linh lực.
Nhìn lên ghi chú phía trên làm nàng cảm thấy hết hồn. Thì ra bốn gian phòng kia phân biệt đặt các loại dược liệu là nhất giai, nhất cấp, nhị cấp, tam cấp, tứ cấp, ngũ cấp vân vân.
Hai gian phòng tứ cấp và ngũ cấp chưa đầy ấp dược liệu, một loại dược liệu thì có cả ngàn gốc, trong đó lại chia thành gần hai trăm loại.
Đây là một kho tàng lớn a~ Bất quá từ lục cấp trở lên thì không còn nhiều nữa, chỉ có khoảng vài chục loại dược liệu, mỗi loại cũng chí có chừng năm mười gốc. Lên tới thất cấp và bát cấp thì chỉ còn hai mươi mấy loại dược liệu, trong đó mỗi loại chỉ có một đến hai gốc. Thẳng tới ngũ cấp thì chỉ có sáu loại dược liệu, mỗi loại chỉ có một gốc. Thật là ít a~
Thiên Lam đứng bên cạnh hung hăng nện vào đầu Tiêu Nguyệt, “Ngươi nghĩ sao vậy, thất cấp linh lực là cọng cỏ ngoài đường hay sao mà đòi nhiều, ngươi biết có được nhiêu đây linh dược ta phải cực khổ chăm sóc không hả. Mỗi lần thu hoạch là ta lại còm cả lưng đấy.”
(Thiên Lam nói dối trắng trợn a~ Hắn toàn ngồi một chỗ sai khiến.)
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì thè lưỡi, ai bảo tứ cấp bà ngũ cấp đầy ắp dược liệu làm chi. Nhưng nàng lại nghe thấy giọng nói buồn buồn của Thiên Lam.
“Sau khi hắn đi thì ta chỉ là một giới linh, các dược liệu quý hiếm đều chết hết, chỉ có thể trồng ra các loại dược liệu bình thường không khắc khe điều kiện thôi. Giới linh không thể hấp thu linh lực bên ngoài để chu cấp cho dược điền và linh thú, đều phải nhờ vào giới chủ cả.”
Thiên Lam nói tới đây thì hoảng hốt giải thích.
“Bất quá ngươi không cần lo, nói là giới chủ chủ trì hấp thụ linh lực nhưng không cần quá nhiều đâu, ta chỉ lấy một phần linh lực ngươi hấp thụ mỗi ngày mà thôi, Hỗn Độn Giới Chỉ có thể đem linh lực khếch đại ra không biết bao nhiêu lần đâu có thể xem là hàng vạn lần a~
Vả lại khi có giới chủ thì tự thân Hỗn Độn Giới Chỉ cũng có thế thả ra linh lực từ Hồng Mông điện, bất quá ta không biết nguyên do a~. Cả cánh cửa điện đó ta còn chưa được chạm vào, khi mất đi giới chủ Hồng Mông điện sẽ không hoạt động nữa.
Nếu sau này ngươi càng ngày càng cường đại thì ngươi có thể dùng Hỗn Độn Giới Chỉ làm thời gian trong đây nhanh hơn bên ngoài gấp trăm lần. Hiện tại thì nó chỉ có gấp hai lần thôi a~ Ngươi còn quá yếu.”
Tiêu Nguyệt nghe Thiên Lam giải thích mà ầm thầm giật mình. Thì ra Thiên Lam cực khổ như vậy, sau này nàng phải hảo hảo đối tốt với hắn mới được. Một vạn năm cô đơn còn phải chống chọi với mọi thứ để duy trì Hỗn Độn Giới Chỉ.
Tiêu Nguyệt cười với Thiên Lam. “Không sao, tu luyện chậm đi một chút cũng không thành vấn đề, với lại một phần linh lực cũng không là bao a. Chúng ta bỏ qua việc này đi và bát đầu luyện đan nào.”
Tiêu Nguyệt đi tới dược đỉnh ngoài đại sảnh, từ giờ cứ gọi là Hồng Mông dược đỉnh đi.
Tiêu Nguyệt dựa theo ký ức của Thiên Lam mà khống chế hỏa linh lực thật tốt vận dụng linh thức đi cảm thụ dược liệu và hỏa linh lực, đem nàng và đan lô liên kết thành một thể.
Mở nắp dược đỉnh, Tiêu Nguyệt thả dược liệu vào, nàng luyện trước tiên là Tụ linh đan – tụ linh đan giúp cho người sử dụng có thể tụ linh lực nhanh hơn gấp hai lần bình thường, bất quá đó là thập thành đan dược, nếu luyện chế phẩm chất đan dược không tốt thì sẽ bị giảm tốc độ tụ linh lực.
Dược liệu rơi vào trong đỉnh chậm rãi thoát ra tinh hoa, Tiêu Nguyệt khống chế linh lực tách tinh hoa ra rồi để qua một bên, sáu loại linh dược lần lượt được tách tinh hoa ra nhưng Tiêu Nguyệt có thể cảm thấy có tinh hoa bị hòa tan vào trong dược lô.
Nàng khống chế chưa tốt nhưng Tiêu Nguyệt vẫn tiếp tục tiến hành bước tiếp theo dung hòa các tinh hoa của dược liệu lại rồi đem nó thành hình đan dược.
Nói thì nhanh chứ cũng đã trôi qua nửa canh giờ (1 tiếng), Tiêu Nguyệt thở hắc ra một hơi, tay gõ nhẹ nắp dược đỉnh, đan dược phía trong bay vào bình ngọc. Bất quá nhìn vào làm nàng cảm thấy thất vọng.