Sau khi trở về khách điếm Duyệt Lai, Tiêu Nguyệt đi thẳng lên phòng khóa trái cửa. Nàng nhỉn Tiểu Bạch trong lòng nhẹ nói.
“Tiểu Bạch, ngươi canh phòng cho ta không cho ai vào.”
Nàng đi vào khách điếm ai cũng thấy nhưng nếu vào phòng không thấy ai thì mọi người sẽ nghĩ ngợi này nọ. Nghĩ gì thì nàng không biết, biết đâu lại tìm nàng gây phiền toái. Tiêu Nguyệt dứt khoát để Tiểu Bạch canh cửa cho nàng.
Sau khi dặn dò xong . Tiêu Nguyệt không chút do dự tiến vào trong Hỗn Độn Giới Chỉ, Thiên Lam đứng trước mặt nàng cười.
“Đi theo ta.”
Thiên Lam vừa dẫn Tiêu Nguyệt đi Luyện đan điện vừa nói.
“Bây giờ ta sẽ chỉ ngươi luyện đan, bất quá cần kiểm tra một chút những kiến thức trụ cột của luyện đan. Theo ta nhớ thì ta có đưa cho ngươi một quyển sách dạy các kiến thức cơ bản của luyện đan và bách khoa dược thảo thì phải.”
Tiêu Nguyệt nghe vậy thì gật đầu không đáp, nàng đang chờ những gì Thiên Lam nói tiếp theo.
Thiên Lam thấy vậy lại nói tiếp.
“Trong quyển sách rờm ra hoa lá hẹ đó thì luyện đan được tâng bốc lên tận trời, tóm lại luyện đan cơ bản chia làm ba giai đoạn: Tinh lọc, Dung hòa và Thành đan. Trong đó giai đoạn nào cũng rất quan trọng.
Giai đoạn tinh lọc là giai đoạn quyết định dược lực của đan dược, ngươi tinh lọc được bao nhiêu tinh hoa thì dược lực sẽ mạnh mẽ bấy nhiêu.
Dung hòa là giai đoạn quyết định phẩm chất đan dược, nếu ngươi dung hòa không kỹ lưỡng các loại tinh hoa thì sẽ làm đan dược có tác dụng phụ. Tốt nhất là luyện ra thập thành đan dược thì ngươi mới có thể an tâm tránh tác dụng phụ.
Và giai đoạn cuối cùng là thành hình đan dược, đây là giai đoạn quyết định ngươi luyện chế ra đan dược hay linh dịch, cũng là giai đoạn lâu nhất của quá trình luyện đan. Nếu đan dược không có tác dụng phụ thì khi đan dược thành hình sẽ có hoa văn là mười đám mây nhỏ, tượng trưng cho thập thành đan dược.”
Tiêu Nguyệt đều hiểu hết những lời Thiên Lam nói nhưng nàng vẫn chăm chú nghe một lần nữa, dù sao thì cũng phải để Thiên Lam thỏa mãn một phần nào đó việc làm lão sư đi.
Thiên Lam nói đến đây thì cũng đã tới Luyện đan điện, sắc mặc hắn cũng hơi phức tạp như đắn đo điều gì đó. Tiêu Nguyệt thấy vậy cũng không vội làm phiền.
Thiên Lam nhìn Tiêu Nguyệt rồi lại nhìn cánh cửa của Luyện dược điện. Như hạ quyết tâm, Thiên Lam bay về Tiêu Nguyệt, áp đầu hắn vào đầu Tiêu Nguyệt.
Lúc này, Tiêu Nguyệt cảm thấy có một luồng ký ức bay vào đầu mình. Là một nam tử tóc đen mặc lam bào đang luyện dược, từng bước từng bước thật kỹ càng. Nàng biết đây có lẽ là ký ức của Thiên Lam, lặng lẽ tiếp nhận.
Thiên Lam dứt ra khỏi đầu Tiêu Nguyệt lẳng lặng đứng nhìn một bên, hắn không muốn chia sẻ ký ức về “hắn” cho người khác, nhưng biết làm sao được.
Thiên Lam không chịu dạy Tiêu Nguyệt vì trong Toàn thư điện không hề có sách dạy về luyện đan sơ cấp, đa số là luyện đan trung cấp và cao cấp. Hắn đã lục tìm hết cả Toàn thư điện cũng không thể tổng kết ra cách luyện đan sơ cấp.
Hắn lại không thể luyện mẫu cho Tiêu Nguyệt xem vì hắn căn bản không làm được a~ Việc duy nhất là chia sẻ ký ức cho Tiêu Nguyệt nhưng hắn không muốn nên việc dạy Tiêu Nguyệt luyện đan hắn đã do dự không làm.
Thiên Lam chỉ muốn “hắn” là của riêng hắn mà thôi, nhưng giới linh phải làm mọi điều cần thiết cho giới chủ, hắn không còn lựa chọn a~
Ngồi nhìn Tiêu Nguyệt hấp thụ ký ức của mình Thiên Lam đau lòng không thôi. Tuy là hắn chỉ lọc những ký ức luyện đan sơ cấp cho Tiêu Nguyệt nhưng hắn cũng đau lòng a~ Các đan phương thì trong toàn thư các nên hắn dứt khoát đem quá trình luyện các loại đan dược xóa đi. Hắn cũng muốn được ích kỷ.
Tiêu Nguyệt vừa tiếp thu ký ức vừa âm thầm kinh ngạc. Một người như thế nào mà có thể quan sát người khác tới trình độ như vầy? Các mảnh ký ức được sắp xếp lại thành từng giai đoạn luyện đan, làm Tiêu Nguyệt chưa từng luyện đan mà có thể rút ra được kinh nghiệm trong đó.
Tiêu Nguyệt cả kinh nhìn về phía Thiên Lam. Thiên Lam, ngươi đã yêu thương giới chủ trước của mình tới mức nào mà lại quan sát cặn kẽ đến vậy? Không phải ngươi đã từng nói, một giớ linh chỉ cần nghe theo lời giới chủ tìm kiếm và quản lý Hỗn Độn Giới Chỉ thôi sao?
Tiêu Nguyệt nhìn Thiên Lam làm hắn thấy ngượng ngùng, bây giờ Tiêu Nguyệt còn chưa biết cách che dấu đi suy nghĩ của mình, chỉ cần hắn nhìn vào thức hải của nàng là hắn biết nàng suy nghĩ cái gì. Hắn cảm thấy có lẽ hắn đã yêu giới chủ của mình cũng không chừng, theo khái niệm của loài người.
Thực chất, Thiên Lam không yêu “hắn” mà chỉ là một loại cảm giác thân thiết gần gũi như người thân mà thôi. “hắn” mãi mãi là ánh sáng của Thiên Lam, một vạn năm cô độc càng làm Thiên Lam hiểu rõ hơn về điều đó làm Thiên Lam nhầm tưởng mọi thứ.