‘Ta còn hơn sáu mươi viên nữa, phiền quản sự cho ta mượn một số bình ngọc nữa, ta muốn làm sinh ý lâu dài với ngài, nếu ta cảm thấy được.’
Đúng vậy, đan dược nàng dùng để nâng cao tay nghề luyện đan biết đi đâu giải quyết đây, đương nhiên là đem bán rồi. Giấc mơ một núi hắc tệ của nàng chắc cũng sắp tới rồi. Bất quá phải kêu họ không tiết lộ mới được, tài năng không nên bộc lộ quá nhiều nếu chưa có thực lực. Điều này nàng hiểu.
Giám sự quả thật là rất cao hứng a~ làm ở đan dược phường được chia theo phần trăm lợi nhuận, bán được càng nhiều thì tiền họ kiếm được càng nhiều. Giám sự lại phân phó tiểu nhị lấy tới thêm mười bình ngọc nữa.
Tiêu Nguyệt lấy những viên cửu phẩm đan dược bỏ vào các bình ngọc, sẵn tiện còn sáu viên thập thành đan dược nữa nàng bỏ vào bình rồi đem ra luôn.
Giám sự nhìn thấy thập thành đan dược thì càng cao hứng nữa, hôm nay hắn đi từ kinh hỷ này sang kinh hỷ khác rồi, vốn dĩ nghe nói tiếp một cô nương thì hắn nghĩ rằng sẽ không có lợi gì nhiều nhưng vì công việc vẫn luôn giữ đúng mực tác phong của mình.
Giám sự lấy ra một bàn tính. Bản tay thoăn thoắt trên bàn tính vừa làm vừa nói với Tiêu Nguyệt.
‘Nhất phẩm đang dược sáu hắc tệ một viên nhưng vì là cửu thành đan dược nên tính với giá của nhị phẩm đan dược là mười hắc tệ một viên, thập thành đan dược là mười bốn hắc tệ một viên. Cửu phẩm đan dược có một trăm sáu tám viên, quy ra là một ngàn sáu trăm tám mươi hắc tệ, thập thành đan dược là sáu viên, quy ra là tám tư hắc tệ. Tổng cộng là một ngàn bảy trăm sáu tư hắc tệ.
Theo niệm yết thì khi bán đan dược trên một trăm viên sẽ được cộng thêm nửa thành giá cả, hơn hai trăm viên sẽ được cộng thêm một thành giá cả. Vì là cửu thành và thập thành đan dược nên chúng ta xem như là hơn hai trăm viên, cộng thêm một thành giá cả. Chung quy tất cả là một ngàn chín trăm bốn mươi hắc tệ. Còn các loại bình ngọc lúc nãy thì xem như chúng ta không lấy tiền.
Nhưng nếu muốn mua thêm thì phải trả phí, một bình ngọc cấp thấp là 50 tử tệ, bình ngọc trung cấp thì là 1 hắc tệ, bình ngọc cao cấp là 5 hắc tệ.Xin hỏi cô nương có hài lòng với giá cả này không ?’
(Tính toán chi ly quá, làm óc tác giả quá tải, trong truyện thì giám sự cầm bàn tính, ngoài đây thì tác giả cầm máy tính a~ Đau khổ ghê !!!)
Tiêu Nguyệt nghe nói thì mắt trợn trừng, tiền vốn chưa tới sáu bảy hắc tệ mà khi bán ra là một ngàn chín trăm bốn mươi hắc tệ. Đây là lợi nhuận kiểu gì vậy, hèn gì luyện dược sư giàu đến thế. Đây là kinh doanh một vốn trăm lời mà.
Thiên Lam ở nằm trong thầm mắng Tiêu Nguyệt, luyện dược sư cũng có người luyện thất bại chứ có phải ai cũng thành công đâu, nha đầu chết tiệt. Thiên Lam thuần thục mắng Tiêu Nguyệt vô sỉ, hắn đã làm chuyện này không biết bao nhiêu lần.
Tiêu Nguyệt nghĩ thì nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng lại là sự nghiêm túc.
‘Ta biết rồi, với lại ta muốn làm ăn lâu dài với ngài, nên ta không muốn việc ta bán đan dược bị lộ ra ngoài. Ngài cảm thấy mình làm được không ?’
Giám sự nhìn Tiêu Nguyệt nghiêm túc thì cười cười, hắn thừa biết việc này, có thể là tiểu cô nương này trộm dược liệu sư phụ đem bán nên không muốn để ai biết. Sư phụ của tiểu cô nương này cũng không tầm thường, ở đây toàn là cửu thành, thập thành đan dược thì biết. Vả lại nếu nhận tiểu cô nương này thì tiểu cô nương này cũng không phải người yếu mềm gì cả.
Đây cũng là một khả năng, nhưng khả năng thứ hai sẽ làm cho bọn họ có lợi nhuận hơn nhiều, đó là đan dược này do tiểu cô nương này luyện chế, tuy tuổi còn nhỏ nhưng vẫn có một số dược sư thế gia đem con cháu mình dạy từ nhỏ thì sao.
Nói chung có quá nhiều lý do mà giám sự không đoán được, bất quá chỉ cần im lặng thì lợi lớn sẽ tới tay, người làm ăn cần uy tín hơn hết.
Giám sự gật đầu đáp ứng, Tiêu Nguyệt thấy vậy thì yên tâm.
‘Ngài có thể lấy cho ta mười bình ngọc trung cấp và sáu mươi bình ngọc cấp thấp, là vừa hết số lẻ, chỉ cần đưa cho ta một ngàn sáu trăm hắc tệ là được.’
Giám sự mỉm cười gật đầu.
‘A Quý ngươi đi lấy mười bình ngọc trung cấp và sáu mươi bình ngọc cấp thấp, rồi đến phòng thu chi lấy một ngàn chín trăm hắc tệ tới đây.’
Chưa tới nửa khắc sau thì có một tiểu nhị đem một xe đẩy nhỏ chứa đầy bình ngọc tới, hắn để trước mặt Tiêu Nguyệt và lấy từ trong túi ra một tấm thẻ màu đen.
‘Thưa khách quan, đây là bình ngọc và hắc tạp chứa một ngàn chín trăm hắc tệ.’
Tiêu Nguyệt nhận lấy hắc tạp rồi đi ra ngoài, lúc bước ra ngoài nàng cũng không hề biểu hiện là nàng đang buồn bã hay là mừng rỡ, khi ra cũng như khi vào.
Bước ra khỏi đan dược phường, Tiêu Nguyệt cảm thấy hôm nay sao trời lại xanh hơn và trong hơn mọi khi nhỉ ? Tiêu Nguyệt khẽ thì thào.
‘ Thiên Lam này, đây là số tiền đầu tiên ta kím ra, ta trở thành tiểu phú hào rồi.’