"Thiên Tuyệt, tỉnh." Đôi tay
mềm mại xoa nắn huyệt vị của hắn, Vân Khê nhìn Long Thiên Tuyệt từ từ mở mắt ra,
rốt cục tỉnh lại.
Cố nén cười nhưng không nhịn
được xì ra tiếng.
Tay hắn chụp tới, đem Vân Khê
kéo đến trước ngực của mình, ôm chặt lấy.
"Nàng dám cho ta uống thuốc mê
hả?"
Vân Khê mím môi gục trước ngực
của hắn cười không ngừng.
"Còn dám
cười?"
Bàn tay to véo một cái bên hông
của nàng trừng phạt, Vân Khê uốn éo người, vừa tránh né, vừa lên tiếng: "Ta đã
nói là đừng uống, nhưng chàng cứ cướp uống, sao lại trách ta cơ
chứ?"
Khuôn mặt tuấn tú của Long
Thiên Tuyệt đen lại: "Sao nàng không nói sớm? Ta đã uống vào
rồi."
"Vậy lần sau chàng nghe ta nói
hết rồi hãy uống ." Thấy lúc này Thiên Tuyệt đang buồn bực không được tự nhiên,
Vân Khê thật sự yêu chết mất, đưa tay, véo mũi của hắn, mỉm cười nói, "Ai bảo
chàng không tin ta, ta sẽ tùy tiện pha trà cho một tên giả mạo hay sao? Hắn nào
có đẹp trai như chàng, nào có khí chất và mị lực như chàng
chứ?"
"Ừ, thật tinh mắt." Khóe môi
nhếch cao lên, tâm tình Long Thiên Tuyệt nhất thời chuyển biến, bàn tay to xoa
xoa gáy của nàng, đôi môi nhẹ nhàng đặt lên môi của nàng.
"Kẻ giả mạo kia đâu? Ta muốn
phế hắn, khiến cho hắn cả đời đều không làm nam nhân được ."
"Á. . . . . ." Có cần ác như
vậy không? Namnhân ghen thực đáng sợ.
"Chúng ta không nên vọng động.
Hắn là người Vô Thương nguyên lão phái tới giám thị ta, nếu phế hắn bây giờ, Vô
Thương nguyên lão sẽ nghi ngờ. Mấy ngày nữa chính là ngày tranh tài trên bảng
xếp hạng Phong Vân bảng, bất kể nàng có mục đích gì với ta thì trong thời gian
này chúng ta tạm thời trấn an Vô Thương nguyên lão đã, chờ đến ngày tranh tài
thật sự, chúng ta lại trừ đi cái đồ giả mạo kia cũng không muộn. Ngoan ngoãn
nghe lời." Muốn trấn an một nam nhân ghen, phương pháp tốt nhất trực tiếp nhất
chính là sử dụng mỹ nhân kế.
Không đợi Long Thiên Tuyệt phát
biểu ý kiến của hắn, Vân Khê dùng miệng bịt miệng của hắn lại.
Môi thơm ướt át nõn nà, thơm
ngọt thuần khiết,động lòng người .
Long Thiên Tuyệt nào còn có lý
trí suy nghĩ nhiều, triền miên hôn lên môi của nàng, hương thơm ngọt ngào trong
nháy mắt lấp đầy miệng mũi của hắn. Này vừa hôn, ngọn lửa cháy lan lên đồng cỏ,
kịch liệt cắn nuốt lý trí của hắn.
Hắn muốn được nhiều
hơn.
"Khụ khụ."
Một màn này khiến cho ba nam
nhân cùng ở trong căn phòng thực sự chịu không nổi, không nhịn được lên tiếng
nhắc nhở, nơi này còn có ba người to đùng ở đây.
Vân Khê đột nhiên tỉnh thần,
trên mặt một trận hồng thấu, vừa rồi nàng chỉ lo cứu Thiên Tuyệt tỉnh lại, lại
quên ca ca và mấy người kia.
"Đừng để ý đến bọn hắn, chúng
ta là vợ chồng hợp pháp, làm chuyện thiên kinh địa nghĩa." Quay đầu, Long Thiên
Tuyệt liếc về phía ba đại nam nhân đang xem náo nhiệt, "Người nào nhìn lại,
người đó sẽ sống cô độc suốt quãng đời còn lại."
Bàn tay to của hắn vung lên,
kéo màn xuống, ngăn cách với bên ngoài.
Vân Khê chui vào ngực của hắn,
cười đến không thở nổi, hắn nguyền rủa cũng quá ác độc rồi?
Ba vị phía ngoài không thức
thời chịu đủ bi thảm.
"Thiên sư đệ, Thịnh sư đệ, hai
người các ngươi có muốn đi tham quan học tập một chút hay không?" Vân Mạch Thiên
mở miệng đầu tiên, mang theo tâm tình trả thù.
"Không bằng sư huynh ngươi học
tập trước đi?" Vân Trung Thịnh lạnh lùng trả lời.
"Ta không cần, ta có kinh
nghiệm, hai người các ngươi ." Ánh mắt Vân Mạch Thiên có mấy phần mập mờ, liếc
hai người Vân Trung Thịnh và Vân Trung Thiên từ trên xuống dưới, liên tục lắc
đầu, "Các ngươi vẫn nên đi tham quan học tập một chút đi, lần đầu tiên của nam
nhân, nếu như cái gì cũng không hiểu. . . . . . Sẽ rất mất
mặt."
Namnhân im lặng, thường thường
sẽ phát ra vài câu kinh người.
Vân Trung Thịnh và Vân Trung
Thiên nháy mắt đỏ mặt, mặc dù Vân Trung Thiên đỏ mặt không rõ ràng, nhưng so với
bộ dạng vân đạm phong khinh của hắn thì lúc này tuyệt đối là đỏ
mặt.
Hai nam nhân đẹp trai đang đỏ
mặt, phong quang vô hạn.
Bị vạch trần tại chỗ là xử nam,
nói thế nào cũng không phải là chuyện vinh quang gì?
"Cho ta xin, hai người các
ngươi đừng có nhàm chán như vậy chứ? Bây giờ là thời điểm nói giỡn hay sao?" Vân
Khê từ trên giường nhảy xuống, cắt đứt câu chuyện của mấy tên nam
nhân.
"Mấy ngày nữa, cuộc tranh tài
trên bảng xếp hạng Phong Vân sẽ bắt đầu. Hư Vô công tử đứng thứ nhất và Nhị Vân
Mạn đứng thứ hai, ta đều gặp rồi, nói thật, ta không có lòng tin chiến thắng
bọn họ. Ta định dùng mấy ngày tiếp theo dốc lòng tu luyện, mặc dù không có tác
dụng quá lớn, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức, các huynh cảm thấy thế
nào?"
Vân Trung Thiên trầm ngâm một
lát, phân tích nói: "Bàn về thực lực, muội thật sự không bằng bọn họ, nhưng chưa
chắc muội sẽ thất bại. Cứ xem tình trạng tranh đấu gay gắt giữa Vô Tâm nguyên
lão và Vô Thương nguyên lão, chúng ta hoàn toàn có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa
hai người họ, làm cho thủ hạ của bọn họ đấu ngươi chết ta sống, chúng ta tận lực
tránh xa hai người bọn họ, đợi đến khi các nàng lưỡng bại câu thương, chúng ta
sẽ cùng các nàng tranh giành thắng bại cũng không muộn."
"Thiên sư đệ nói đúng. Không
thể dùng vũ lực chiến thắng, vậy thì dùng trí. Nghe xếp hạng trong bảng Phong
Vân lựa chọn phương pháp tích điểm, không phải là cuộc thi đấu lôi đài tầm
thường, tất cả tuyển thủ sẽ bị mang những địa phương khác nhau, thi hành nhiệm
vụ riêng, hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên sẽ được cộng điểm đầu tiên, các nhóm
tuyển thủ chưa chắc sẽ gặp nhau, chúng ta chỉ cần cố gắng tích càng nhiều điểm
càng tốt thì mới có cơ hội chiến thắng." Vân Mạch Thiên nói.
"Ta nghe mẹ ta kể quy tắc trên
bảng xếp hạng Phong Vân bảng mặc dù nói là tích điểm, nhưng rất nhiều cao thủ
thường thường lựa chọn hạ thủ với cao thủ khác, đây là cách tích điểm nhanh
chóng nhất, đồng thời cũng có thể mượn cơ hội này tranh tài, trừ người có uy
hiếp tới ngươi. Ta nghĩ đến lúc đó nhất định sẽ là một cuộc huyết chiến, không
dễ dàng như trong tưởng tượng của chúng ta đâu." Vân Trung Thịnh
nói.
"Đáng tiếc, thời gian của ta
không nhiều lắm, nếu như có thể có nhiều thêm một chút thời gian tu luyện thật
tốt, như vậy cũng có lòng tin hơn." Vân Khê rất rõ ràng thực lực bây giờ của
mình, so sánh với Hư Vô công tử và Nhị Vân Mạn, thật sự là chênh lệch quá xa,
muốn chiến thắng, trừ phi nàng có thể luyện thành thuật pháp cuối cùng của Tàn
Hoa bí lục .
Nhưng mà muốn tu luyện thuật
pháp cuối cùng nàng phải bỏ thật nhiều thứ .
Khó khăn.
"Nếu như chỉ cần nhiều hơn một
chút thời gian, bản thân ta có biện pháp."Thanh âm kiên định có lực của Long
Thiên Tuyệt vang lên khiến cho tâm tình Vân Khê phấn chấn hẳn
lên.
"Biện pháp
gì?"
"Nàng theo ta vào Ngọa Long
Cư." Long Thiên Tuyệt nhếch miệng thần bí, cười như không cười
Cấu tạo của Ngọa Long Cư Vân
Khê quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn, nàng thật tò mò cái gọi là biện
pháp của Long Thiên Tuyệt rốt cuộc là cái gì.
Thời gian này, hai đứa bé đang
ngủ, Vân Khê cố ý đi nhìn bọn nhỏ một chút, đắp chăn cho hai đứa. Nhìn một hai
đứa nhỏ khả ái cùng nhau ngủ, ca ca có ý muốn bảo hộ dùng tư thái ôm lấy còn
muội muội co rúc vào ca ca ngủ, giống như là một bức tranh động lòng người nhất
thế gian.
"Đi theo ta, ta mới là người
nàng nên tranh thủ nhiều hơn." Long Thiên Tuyệt nắm tay Vân Khê, rời khỏi phòng
hai đứa bé, đi tới giữa sân.
Cái cây trồng giữa sân là một
gốc cây linh thụ nhổ từ cấm cung của Vân Huyễn điện, cành của linh thụ căn bản
không có bất kỳ biến hóa gì, nhưng ngược lại linh khí càng lúc càng đầy đủ. Linh
khí tràn ngập không gian, lan khắp Ngọa Long Cư, khiến cho những người sống lâu
ở trong Ngọa Long Cư không muốn có linh khí cũng không được .
"Thiên Tuyệt, biện pháp chàng
nói là gì vậy? Dẫn ta tới nhìn linh thụ làm cái gì?" Vân Khê nghi ngờ
hỏi.
Long Thiên Tuyệt khẽ mỉm cười,
chỉ chỉ phía trên linh thụ: "Còn nhớ rõ ta đã nói với nàng công dụng bí mật của
Ngọa Long Cư không?"
Vân Khê suy nghĩ một chút, đột
nhiên nghĩ đến cái gì, hai gò má không khỏi nóng bỏng: "Ghét, người ta đang nói
nghiêm chỉnh mà."
"Vi phu đang nói nghiêm chỉnh
đây, nàng lại nghĩ lệch lạc phải không?" Long Thiên Tuyệt cười vui vẻ nhìn thê
tử ngượng ngùng, tâm tình rât vui vẻ.
"Đi, theo ta lên trên." Long
Thiên Tuyệt lôi kéo Vân Khê, nhún chân một cái bay lên linh thụ. Chỉ thấy trên
đỉnh linh thụ, sương trắng lượn lờ, bình thường căn bản sẽ không lưu ý, chỉ cho
là linh khí ngưng tụ mà thành, chờ thực sự lên đây, Vân Khê đột nhiên phát hiện,
nơi này lại là một không gian độc lập, một không gian có linh khí càng thêm đầy
đủ tinh khiết.
Trong không gian bày biện gia
cụ đơn giản, giống như gian phòng bình thường, trong số gia cụ trong này, có một
cái gương đồng mặt kính cực kỳ bóng loáng, ở trong gian phòng trống rỗng quả
thực rất bắt mắt.
Vân Khê dạo bước đi tới, nhìn
vào gương đồng.
"A" Nàng thất
kinh.
"Thiên Tuyệt, tại sao có thể
như vậy?"
Trong mặt gương nàng không nhìn
thấy hình ảnh của mình, cũng không phải là quang cảnh bên trong gian phòng,mà là
phong cảnh bên ngoài Ngọa Long Cư. Nàng nhìn thấy ba ca ca, động tác ba người
giống như định bị cố định ở đó, không nhúc nhích.
Quá kỳ lạ.
"Không cần cảm thấy kinh ngạc,
đây là một không gian thời gian mới mở, ở nơi này mười ngày, tương đương với một
ngày bên ngoài. Nàng nhìn thấy mặt gương đồng này, cũng không phải là gương đồng
theo nghĩa của nó, là ta luyện ra Ngọc Tâm Kính, xuyên qua nó có thể thấy quang
cảnh bên ngoài không gian, lúc nào cũng có thể nắm giữ tình huống bên
ngoài."
"Trong không gian mười ngày,
tương đương phía ngoài một ngày? Thật tốt quá, đây chẳng phải là nói, ta còn có
bốn mươi ngày có thể tiến hành tu luyện?" Vân Khê mừng rỡ, bốn mươi ngày, đối
với nàng mà nói quá trân quý. Nàng hoàn toàn có thể lợi dụng bốn mươi ngày này
làm cho thực lực của mình tăng lên hai phẩm cấp, như thế phần thắng của nàng còn
lớn hơn nữa.
"Thiên Tuyệt, thuật luyện khí
của chàng càng ngày càng xuất thần nhập hóa." Vân Khê không nhịn được than
thở.
Long Thiên Tuyệt cười hời hợt,
từ phía sau ôm lấy nàng: "Thật ra thì, vốn là nơi này ta là định dùng để làm
không gian bí mật của hai người chúng ta, nơi này không có ai có thể quấy rầy
chúng ta, chúng ta muốn ở bao lâu thì ở. . . . . ." Thanh âm của hắn càng ngày
càng để sát vào tai của nàng, hơi thở ấm áp phun vào trong tai Vân Khê, làm cho
toàn thân nàng đều nổi da gà.
Một đêm bên ngoài,vậy chẳng
phải trong này có mười đêm hay sao .
Vân Khê không khỏi nghĩ đến,
phì phì phì, thật tà ác a.
"Có muốn thử một chút hay
không?" Thanh âm đầu độc bay vào lỗ tai khiến Vân Khê thiếu chút nữa trúng
chiêu.
"Đừng làm rộn. Thời gian cấp
bách, ta phải nắm chặt thời gian tu luyện mới được. Mấy ngày nay, chuyện bên
ngoài sẽ giao cho chàng, đồng thời chiếu cố tốt hai đứa bé, chàng cần để ý Vô
Thương nguyên lão đến xò xét chúng ta."
"Được rồi, vậy lần sau." Mặc dù
mất hứng, Long Thiên Tuyệt vẫn biết có chừng mực, ra sức nhìn nàng một phen, hắn
lưu luyến không rời rời khỏi không gian.
Chờ Long Thiên Tuyệt rời khỏi,
Vân Khê khoanh chân ngồi, thử tiến vào cảnh trong mơ.
"Mẫu thân, lần này người nhất
định phải giúp con, trong bốn mươi ngày con phải làm cho Huyền giai của mình tấn
chức ít nhất là một phẩm cấp. Mẫu thân, người nhất định phải nghĩ biện pháp
đó?"
Vân Hi nhợt nhạt cười, ngưng
mắt nhìn nàng nói: "Nếu là nữ nhi yêu cầu, mẫu thân nhất định sẽ dốc hết sức
giúp con. Thực lực của con bây giờ ở Huyền Hoàng thất phẩm hạ cấp, kém Huyền
Hoàng cửu phẩm rất xa. Bốn mươi ngày, muốn tấn thăng đến Huyền Hoàng bát phẩm
cũng không thành vấn đề ."
"Huyền Hoàng bát phẩm, mặc dù
vẫn kém rất nhiều, nhưng có tiến bộ so với không tiến bộ tốt hơn
nhiều."
"Như vậy, bắt đầu từ hôm nay
con cứ dựa theo phương pháp mẫu thân dạy mà tu luyện, cứ tu luyện như vậy, tin
rằng con sẽ đạt được ý nguyện."
"Tốt, con sẽ cố
gắng."
Hai mẹ con bèn nhìn nhau
cười.
Bốn ngày tiếp theo, Vân Khê dốc
lòng cho tu luyện, từ chỗ mẫu thân nơi đó học được rất nhiều võ học chính tông
của Vân tộc, có môn võ công bí mật chỉ dành cho tông chủ, cũng có tất cả các
chiêu thức của các cao thủ Vân tộc. Dựa vào lực lĩnh ngộ và thông minh của Vân
Khê, cái nào cũng học xong, có thể nói những chiêu thức võ học nàng học được so
với bất kỳ đời Tông chủ nào của Vân tộc cũng đều toàn diện và tỉ mỉ
hơn.
Cùng lúc nàng dốc lòng tu
luyện, Long Thiên Tuyệt đổi lại xiêm y của tên nam tử giả mạo hắn, chu toàn cao
thủ Vân tộc cao thủ, vừa thay Vân Khê che chắn, vừa thăm dò nhiều hơn tin tức có
lợi với mình.
Để cho một Bổn Tôn như hắn đi
sắm vai người giả mạo hắn, thực sự làm khó hắn, hắn có thể nhịn xuống, hơn nữa
sắm tốt vai của chính mình, cả ba người Vân Trung Thiên cũng nhịn không thán
phục hắn, bắt đầu nghiêm túc kính nể hắn.
Đảo mắt đã tới ngày tranh tài
trên bảng xếp hạng Phong Vân, đối với Vân Khê đang tu luyện mà nói, bốn mươi
ngày, bảo ngắn cũng không ngắn lắm, nói dài cũng không dài lắm, đây là tính toán
của nàng. Nhưng mà không có biện pháp, nàng phải rời khỏi không gian, đi tham
gia tranh tài trên bảng xếp hạng Phong Vân.
Lúc Vân Khê đứng trước mặt mấy
người, tất cả mọi người đã nhận ra biến hóa khổng lồ của nàng, không kịp hàn
huyên nhiều, người của Vô Thương nguyên lão đã đến gọi nàng.
"Vân Khê, mau chuẩn bị một
chút, chúng ta phải lên đường ngay." Người đến gọi nàng là thị nữ bên cạnh Vô
Thương nguyên lão, tên thị nữ này thực lực cũng không tính quá cao, thấy rõ lực
lại hết sức nhạy cảm. Miệng nàng ta thì báo cho Vân Khê, ánh mắt nhìn về phía
Long Thiên Tuyệt lại có thâm ý khác.
"Khê Nhi, nàng thay quần áo
trước đi ta chờ nàng ở bên ngoài." Long Thiên Tuyệt kề sát vào khuôn mặt của Vân
Khê, khẽ hôn một ngụm, cho nàng một ánh mắt sâu kín, sau đó rời khỏi
phòng.
Thị nữ cũng đi theo hắn ra
ngoài.
Vân Khê hơi kinh ngạc, nàng cảm
giác, cảm thấy tình huống có gì đó không đúng, bất quá nàng tín nhiệm Thiên
Tuyệt, nàng không nghiên cứu nhiều, bắt đầu thu lại hành lý của
mình.
Bên ngoài phòng, Long Thiên
Tuyệt đi tới sân nhỏ bên ngoài, dừng bước, rất nhanh, thị nữ đi theo
ra.
"Dụ trưởng lão,mấy ngày hôm nay
ngươi rất thoải mái sung sướng nha, trong lòng ngươi có còn nhớ nhiệm vụ Vô
Thương nguyên lão giao cho ngươi hay không?" Thị nữ thần sắc nghiêm chỉnh, hạ
giọng nói.
Long Thiên Tuyệt khẽ vuốt cằm,
trả lời: "Vô Thương nguyên lão phân phó, ta đương nhiên nhớ rồi. Việc ta làm,
cũng là muốn đạt được tín nhiệm của nàng. Vừa rồi ngươi cũng thấy đấy, nàng căn
bản cũng không nhận ra ra, hoàn toàn đem ta coi là trượng phu của nàng
."
"Điểm này, ngươi thật sự làm
không tệ, ngay cả ta cũng nhìn không ra ngươi là giả đấy." Thị nữ có chút ngạc
nhiên nhìn từ trên xuống dưới đánh giá mấy lần, lại nói, "Ngươi cải trang diễn
trò rất tốt, không có nghĩa là nhiệm vụ của ngươi hoàn toàn kết thúc. Ngươi phải
nhớ kỹ, trong lúc Vân Khê tranh tài, Vô Thương nguyên lão muốn lúc nào cũng nắm
trong tay động tĩnh của Vân Khê, đến lúc cần thiết, ngươi hãy nghĩ biện pháp
nhích tới bên cạnh nàng. . . . . . giết nàng."
"Vô Thương nguyên lão tại sao
muốn giết nàng? Không phải là Vô Thương nguyên lão và các nguyên lão trong hội
nguyên lão nói, muốn mời Vân Khê tới tham gia bảng xếp hạng Phong Vân sao, sao
bây giờ lại muốn giết Vân Khê?" Long Thiên Tuyệt thử dò xét
hỏi.
"Ngươi cho rằng Vô Thương
nguyên lão thật sự muốn cho Vân Khê tới tham gia tranh tài, sau đó tranh đoạt vị
trí Tông chủsao? Ngươi thật sự không hiểu dã tâm của Vô Thương nguyên lão rồi,
thật ra thì nàng cùng Vô Tâm nguyên lão. . . . . ." Thị nữ nói được một nửa, đột
nhiên ngừng lại, sắc mặt lạnh lẽo, nghiêm nghị nói, "Có một số việc, không nên
hỏi thăm thì đừng hỏi. Ngươi chỉ để ý làm tốt chuyện của người là được, chờ xong
chuyện ngày, Vô Thương nguyên lão sẽ thưởng lớn cho ngươi."
Long Thiên Tuyệt rũ mắt, đáy
mắt mang theo ánh sáng sắc bén, cả hội nguyên lão so với tưởng tượng của hắn còn
nguy hiểm hơn, lòng người khó dò. Nếu không thể diệt trừ những tai hoạ ngầm này,
tương lai Khê Nhi ở trong Nội tông sẽ gặp khó khăn.
Đi theo đông đảo cao thủ trong
Nội tông, cùng nhau rời khỏi hải đảo, đi đến một hòn đảo riêng
biệt.
Vân Khê rất tò mò và có cảm
giác rất xa lạ đối với địa phương nàng sắp đến,, nàng thậm chí không biết bọn họ
rốt cuộc sẽ đi đến chỗ nào.
Mấy trăm tên cao thủ, đi lên
một cái thuyền lớn, cùng tiến về một hướng.
Vân Khê nhìn xung quanh, tìm
kiếm thân ảnh phụ thân, nhưng mà người trên thuyền nhiều, quần áo trên người họ
cũng không thống nhất, thật sự rất khó phân biệt.
"Ta đã nghe ngóng, chỗ chúng ta
sẽ đến bây giờ, tên là Chư Thần Mộ Địa. Nó ở một hòn đảo khác của Hải Vực vào
Nội tông, Chư Thần Mộ Địa, cũng được xưng là nơi mà Chư Thần rơi xuống, hôm nay
bảng xếp hạng Phong Vân sẽ tiến hành ở đó. Nghe nói trong Chư Thần Mộ Địa có rất
nhiều Thiên Ma, tin đồn là sau khi Chư Thần rơi xuống sẽ hóa thành Tử Linh từ từ
tu luyện thành Thiên Ma, mấy thiên ma này thực lực không nhỏ đâu, mà nhiệm vụ
của chúng ta chính là chém giết mấy Thiên Ma này. Dựa theo số Thiên Ma mà mỗi
người giết được đến tích điểm, người nào có tích điểm cao nhất, thì cơ hội đứng
ở tốp mười . . . ." Long Thiên Tuyệt căn cứ vào tin tức hắn thăm dò mấy ngày gần
đây, chọn tin tức quan trọng nhất báo cho Vân Khê.
"Chư Thần Mộ Địa ư?" Nghe tên
này, Vân Khê không khỏi cảm thấy quen thuộc, tay nàng từ từ xoa trước ngực của
mình, ấn kí Nguyệt Nha trước ngực của nàng, truyền thuyết chính là Chư Thần chúc
phúc lưu lại ấn ký, cái ấn ký này và Chư Thần Mộ Địa có liên quan với nhau
sao?
Cùng với chiếc thuyền chạy cách
đảo càng gần, nơi xa có một ngọn hải đảo từ từ hiện lên trong mắt mọi
người.
Đó là một ngọn hải đảo không có
ngọn cỏ nào, hơi thở tử vong vờn quanh, nhưng hết lần này tới lần khác dưới loại
tình huống này trong hơi thở tử vong thỉnh thoảng có ánh sáng bạch sắc thoáng
hiện.
Nhưng nếu là cao thủ có thực
lực tốt hơn, hắn sẽ thấy ánh sáng nhàn nhạt màu trắng ấy được phóng ra từ giữa
hải đảo, ánh sáng này chứa một loại thần lực nào đó, khiến cho không khí trầm
lặng của cả hải đảo trong nháy mắt có thêm sự sống.
"Mọi người chú ý, chúng ta đã
tới đến Chư Thần Mộ Địa." Cao thủ dẫn đầu trên thuyền cao giọng tuyên bố, "Cuộc
tranh tài hôm nay, năm người một tổ, ba tổ cao thủ có tích điểm cao nhất sẽ có
tư cách tham gia trận chung kết cuối cùng, những người còn lại, toàn bộ đào
thải. Cho nên, thời điểm lựa chọn tổ viên đấu vòng loại nhất định phải thận
trọng. Trước khi xuống thuyền, hãy tuyển tổ viên của tổ mình, một khi xác định
số tổ viên xong sẽ không được đổi lại."
Tuyên bố kết thúc, cả con
thuyền lớn lập tức huyên náo, tất cả mọi người bắt đầu tích cực tìm kiếm đồng
đội mình.
Quy định tranh tài trước đó
được giữ bí mật, cho nên phần lớn mọi người nghe quy tắc thế, rối rít kinh ngạc,
rối loạn.
Quy định tranh tài rất tàn
khốc, chỉ có ba tổ cao thủ có tích điểm cao nhất mới có tư cách tiến vào trận
chung kết, cho nên mọi người phải lựa chọn cao thủ có thực lực làm đồng đội đồng
đội của mình, những cao thủ đứng trong tốp mười của bảng xếp hạng kia chỉ một
thoáng đã thành một cái bánh thơm ngon, bị người người nịnh bợ
.
"Năm người một tổ, chúng ta có
thể ra mặt chỉ có hai người, còn kém ba người. . . . . ." Long Thiên Tuyệt
trượng phu của Vân Khê, là trường hợp đặc biệt được tham gia, giờ phút này mặc
trên người là đồng phục của Vân tộc.
Vân Khê nhìn quanh bốn phía,
suy tư một lát, đột nhiên cất giọng thét lên: "Tìm ba cao thủ vị thực lực kém
nhất, chúng ta chỉ cần cao thủ thực lực kém nhất . Danh sách có hạn, nhanh chóng
ghi danh."
"Tìm ba vị cao thủ thực lực kém
nhất, chúng ta chỉ cần cao thủ thực lực kém nhất cao thủ. Danh sách có hạn,
nhanh chóng ghi danh." Nàng lại lớn giọng thét lớn, thanh âm truyền khắp cả con
thuyền lớn, dẫn tới mọi người vây xem.
Người này chẳng lẽ bị điên sao?
Công khai chiêu dụ cao thủ thực lực kém nhất, đừng nói người chỗ này ai cũng
không muốn thừa nhận bọn họ là cao thủ có thực lực kém nhất, cho dù có, bọn họ
cũng không nguyện ý cùng người có thực lực kém tổ đội.
Bọn họ tới tham gia tranh tài,
đương nhiên là muốn thắng, ai muốn thua chứ?
Vân Khê vừa hét lớn xong khiến
cho Long Thiên Tuyệt cũng kinh ngạc, đợi cẩn thận suy nghĩ lại, rốt cuộc hắn
cũng hiểu ra. Chính là bởi vì nàng biết rõ trong lòng của những cao thủ này nghĩ
gì, cho nên bất kể nàng hét lớn đến thế nào cũng sẽ không có người nào đáp lại,
người duy nhất đáp lời nàng chính là người quen biết nàng nhận ra thanh âm của
nàng. Nàng đang muốn chiêu binh một cách đặc biệt, muốn hấp dẫn lực chú ý của
nhạc phụ đại nhân, nếu nhạc phụ đại nhân đã ở trên thuyền, ông nhất định sẽ phát
hiện bọn họ.
Không bao lâu, trên thuyền thật
sự có người ứng lại: "Thực lực của ta kém nhất, ta muốn gia nhập tổ các
ngươi."
Vân Khê nghe thanh âm quen
thuộc không khỏi mừng rỡ, phụ thân đại nhân quả nhiên đang ở trên thuyền, thật
sự quá tốt.
Đám người từ từ tách ra, để cho
một gã nam tử có độ tuổi phổ biến ở trong Nội tông đi ra, nam tử này có thể nói
là đệ nhất mỹ nam của Nội tông, thành thục chững chạc, lại không mất sức sống
tuổi trẻ.
Cho dù là Long Thiên Tuyệt, Vân
Trung Thiên hai vị cực phẩm đại suất ca này đến Nội tông, nhân khí cũng không bì
kịp ông, bởi vì bọn họ quá trẻ, không phải là loại đàn ông mà những nữ nhân kia
thích, nam nhân giống như Vân Mộ Phàm vậy là vừa vặn.
Lúc Vân Mộ Phàm từ trong đám
người đi ra, các loại thanh âm thổn thức vang lên liên tiếp.
"Là Trúc trưởng
lão."
"Hắn nói thực lực của hắn kém
nhất, ai tin chứ? Nếu như thực lực của hắn là kém nhất, vậy chúng ta coi là cái
gì?"
"Trúc trưởng lão, gia nhập với
chúng ta đi, tổ chúng ta cần ngươi."
"Trúc trưởng lão, hay là gia
nhập tổ chúng ta đi, chúng ta liên thủ với nhau không kẻ nào địch
nổi."
". . . . . ."
Vân Mộ Phàm không để ý đến mọi
người, hắn ôn nhuận mỉm cười, từng bước đi về phía nữ nhi.
"Ta muốn gia nhập tổ các ngươi,
các ngươi có hoan nghênh ta không?"
"Dĩ nhiên hoan nghênh rồi,
hoan nghênh sự gia nhập của ngài." Trước mặt mọi người, Vân Khê chạy lên mấy
bước đón ông, lao vào trong ngực Vân Mộ Phàm. Cười xấu xa, nàng cố ý không gọi
phụ thân, làm cho người ta hiểu lầm, nàng rất muốn xem phụ thân ở trong Nội tông
rốt cuộc có nhân khí thế nào.
Sau một khắc, nàng lập tức cảm
nhận được vô số ánh mắt nóng bỏng không lễ phép nhìn chằm chằm vào
nàng.
Vân Khê chẳng những không cảm
thấy khó chịu, ngược lại lại có cảm giác tự hào, kiễng mũi chân công khai hôn
một cái trên mặt phụ thân .
Chỉ một thoáng sau từng đạo ánh
mắt nóng bỏng như muốn đốt cháy nàng tụ tập lại.
Nhận thấy tiểu tâm tư của nữ
nhi, Vân Mộ Phàm bất đắc dĩ cười, bất quá như thế cũng tốt, cứ để cho mọi người
hiểu lầm cũng tốt, tránh cho hắn cực khổ lần lượt cự tuyệt từng
người.
"Tiểu tinh
nghịch."
Vân Khê liếc mắt, cười
trộm.
"Chúng ta cũng muốn gia nhập tổ
các ngươi, không biết có tư cách hay không?" Trong đám người lại có người chủ
động yêu cầu gia nhập, lần này, Vân Khê cũng giật mình. Thật sự có người dám chủ
động thừa nhận mình là cao thủ có thực lực kém nhất, nàng cũng muốn nhìn xem rốt
cuộc là người nào.
Một nam một nữ từ trong đám
người đi ra, những người vây xem lại một lần nữa lộn xộn náo
nhiệt.
"Là tỷ đệ Ngũ Vân Mạn, sao tỷ
đệ bọn họ cũng muốn chủ động gia nhập tổ bọn họ? Đôi nam nữ này có lai lịch thế
nào vậy?"
"Nghe nói nàng kia chính là hậu
nhân của cấm kỵ nhất tộc, là do Vô Thương nguyên lão đề cử ở hội nguyên lão, cho
người mời đến tham gia tranh tài bảng xếp hạng Phong Vân."
"Nguyên lai là hậu nhân của cấm
kỵ nhất tộc. Tại sao nàng lại có tư cách tham gia trận đấu? Lần tranh tài ở bảng
xếp hạng Phong Vân này sẽ quyết định người thắng sẽ được cạnh tranh vị trí tông
chủ, sao có thể để cho một hậu nhân của cấm kỵ nhất tộc tới tranh vị trí Tông
chủ chứ ?"
"Chúng ta quyết không thể để
cho nàng thắng được, không thể để cho một ngoại nhân phá hỏng trật tự và quy củ
của Nội tông."
"Đúng, quyết không thể để cho
nàng thắng được. . . . . ."
Thanh âm phản đối như sóng biển
nhanh chóng lan tràn khắp nơi .
"Khê Nhi, đừng để ý tới bọn họ,
đến lúc đó chúng ta sẽ dùng thực lực nói rõ tất cả." Long Thiên Tuyệt sợ Vân Khê
bị lời nói của bọn họ ảnh hưởng, thấp giọng an ủi.
Vân Khê hồn nhiên không thèm để
ý nói: "Đường dưới chân ta chưa bao giờ bằng phẳng, ta sẽ từng bước từng bước
một dẫm cho nó bằng phẳng mới thôi khi đó trong lòng ta mới có thể thật sự kiên
định ."
Long Thiên Tuyệt nhìn nàng, ánh
mắt hơi trầm xuống, nghĩ đến đoạn đường gian khổ nàng trải qua, không nhịn được
càng yêu thương nàng hơn.
"Chúng ta cùng nhau giẫm bằng
nó."
Vân Khê mỉm cười, hai tròng mắt
trở nên ấm áp nhu hòa.
"Trúc sư đệ, hai tỷ đệ chúng ta
muốn gia nhập tổ các ngươi, không biết có gây cản trở cho các ngươi hay không?"
Tỷ đệ Ngũ Vân Mạn đi tới trước mặt bọn họ, Ngũ Vân Mạn cười sảng khoái
nói.
Vân Mộ Phàm hướng tỷ đệ bọn họ
chắp tay: "Cầu cũng không được, Nhược Du sư tỷ và Nhược Tiêu sư đệ thực lực đều
có thứ hạng cao trên bảng xếp hạng, cho các ngươi gia nhập đội ngũ của chúng ta,
ủy khuất các ngươi."
"Trúc sư huynh cần gì khách khí
thế chứ? Ngày đó nếu không phải có huynh giúp đỡ, sợ rằng đệ đã bị mang đi chôn
rồi, giờ phút này thi thể cũng không biết rữa nát thành bộ dáng gì nữa." Vân
Nhược Tiêu ôn hòa cười nói, tuổi của hắn cũng nhỏ hơn Vân Mộ Phàm, tướng mạo
cũng rất trẻ giống như bé trai nhà bên vậy .
"Nói đến đan dược giải tà độc,
thật ra là. . . . . ." Vân Mộ Phàm đang muốn giải thích cái gì, Vân Khê ngăn cản
hắn, đoạt nói: "Hai vị chịu gia nhập tổ chúng ta, chính là vinh hạnh của chúng
ta. Ta tên là Vân Khê, hắn là trượng phu của ta Long Thiên Tuyệt, như vậy mong
các vị chân thành hợp tác, tranh thủ cơ hội có thể đi vào trận chung
kết."
Ngũ Vân Mạn nhàn nhạt gật gật
đầu, lời của nàng không nhiều lắm, đối xử với người khác cũng có khoảng cách,
cũng chỉ có những lúc đối mặt với Vân Mộ Phàm nàng mới thay đổi một
chút.
Tính cách của Vân Nhược Tiêu so
với nàng hoạt bát hơn rất nhiều, cũng nhiệt tình hơn, nghe Vân Khê giới thiệu
xong, cũng chủ động giới thiệu tỷ đệ bọn họ. Sau khi qua lại mấy câu mọi người
trở nên quen thuộc hơn.
Trong khi bọn họ trở nên quen
thuộc, những cao thủ khác những cũng rối rít tìm kiếm tổ viên kết đội với mình
trên thuyền.
Cách hải đảo càng ngày càng
gần, cuối cùng đã tới lúc lên đất liền.
"Trước khi tiến vào Chư Thần Mộ
Địa mỗi người tới chỗ ta nhận lấy một khối lệnh bài tích điểm, tích điểm của các
ngươi và thứ hạng cũng tùy thời biểu hiện ra. Các ngươi tổng cộng có sáu canh
giờ tiến hành tranh tài, đợi đến khi thẻ bài tích điểm có ánh sáng màu vàng, thì
tương đương với thời gian tranh tài còn một canh giờ cuối cùng . Chư Thần Mộ Địa
tổng cộng chia làm năm tầng, trong vòng một canh giờ mọi người phải ở tầng thứ
ba của Chư Thần Mộ Địa, lúc ánh sáng màu đỏ phát tán ra thì cuộc tranh tài kết
thúc. Người nào không kịp thời chạy tới tầng thứ ba hủy bỏ tư cách tranh tài,
tích điểm bây giờ là số không."
Phía dưới một mảnh xôn xao, quy
tắc tranh tài quả nhiên quá hà khắc.
Không có quá nhiều thời gian
đánh giá xung quanh, mọi người xếp hàng nhận thẻ tích điểm, nắm chặt thời gian
chạy tới Chư Thần Mộ Địa, một khắc cũng không chậm trễ.
Sau khi năm người Vân Khê năm
lĩnh thẻ tích điểm, lấy máu viết tên mình lên thẻ tích điểm, thẻ tích điểm hiện
lên ánh sáng màu xanh, bản thân mình cùng nó cũng có cảm ứng.
"Hiện tại, tên của chúng ta đã
được ghi chép trên hồ sơ của hội nguyên lão, bất quá, nếu không cẩn thận làm mất
bị người khác nhặt được. Chỉ cần đối phương xóa tên chúng ta đi viết tên của hắn
vào,như vậy tích điểm của chúng ta sẽ ghi vào thành tích của đối phương, cho nên
mọi người nhất định phải giữ thẻ tích điểm của mình thật kỹ không được làm mất."
Ngũ Vân Mạn tương đối có kinh nghiệm, nhắc nhở mọi người.
"Ngũ Vân Mạn, lần trước ngươi
xếp hạng thứ năm trên bảng Phong Vân bảng,vậy ngươi rất quen thuộc Chư Thần Mộ
Địa rồi." Vân Khê hỏi.
Ngũ Vân Mạn trầm ngâm nói: "Lần
trước tranh tài, chúng ta chỉ tiến hành ở ba tầng trước, cho nên địa hình của ba
tầng trước, ta còn tương đối quen thuộc. Bất quá, lần này tranh tài đem trận
chung kết đặt ở tầng thứ ba trở lên, đó là khu vực chưa ai từng đi qua, cũng
không ai biết bên trong rốt cuộc có nguy cơ gì."
"Chúng ta nên nghĩ biện pháp
thông qua vòng loại trước, hôm nay cao thủ nhiều như mây, có thể hay thông qua
vòng loại còn khó nói." Vân Nhược Tiêu cũng không thấy tổ mình tốt hơn bao
nhiêu, bởi vì hắn không hiểu biết thực lực của vợ chồng Vân Khê,ở trong mắt hắn
người có thực lực chiến đấu nhất trong tổ chỉ sợ cũng chỉ có tỷ tỷ và Trúc sư
huynh thôi, còn thực lực của hắn cũng chỉ coi là được thông
qua.
"Đi thôi, chúng ta bị rơi xuống
phía sau rồi." Long Thiên Tuyệt rất tự nhiên dắt tay Vân Khê, hai vợ chồng đi
đầu tiên, Vân Mộ Phàm tiếp theo, cuối cùng là hai tỷ đệ Ngũ Vân
Mạn.
Hội nguyên
lão.
Trên một mặt ngọc bích khổng
lồ, tên của mấy trăm người lục tục phát ra, biểu hiện ở phía trên, trong đó tên
năm người một nhóm được sắp xếp chỉnh tề phía trên .
Các nguyên lão vừa vây xung
quanh Ngọc bích, vừa nghị luận.
Ở vị trí bắt mắt nhất là góc
bên trái của Ngọc bích, đồng thời hiện ra tên của ba vị Vân Mạn, thoáng cái liền
trở thành tiêu điểm của mọi người.
"Đệ nhất Vân Mạn, Lục Vân Mạn
và Bát Vân Mạn phân ở cùng tổ, bọn họ đều là người của Vô Hi nguyên lão, một tổ
này là tuyển thủ có thực lực mạnh nhất của cuộc thi, vị trí thứ nhất không phải
bọn họ thì là ai."
Vô Hi nguyên lão bị đàm luận
lại không có bất kỳ phản ứng gì, phảng phất đây là một chuyện tầm thường, nàng
nhiều lần liếc qua các vị trí khác của ngọc bích, nơi đó rõ ràng viết tên mấy
người Vân Khê, Vân Mộ Phàm.
Vô Thương nguyên lão híp mắt,
thâm trầm suy tư,thì ngược lại khuôn mặt của Vô Tâm nguyên lão lạnh như tờ giấy
đang hờn dỗi ở một bên.
"Đáng tiếc, nếu như Thất Vân
Mạn và Cửu Vân Mạn mà còn sống thì trong danh sách năm, tổ của Vô Tâm nguyên lão
là tổ có nhiều Vân Mạn nhất tất nhiên sẽ thắng."
"Không có Thất Vân Mạn và Cửu
Vân Mạn, Vô Tâm nguyên lão vẫn còn ba vị Vân Mạn cơ mà? Di? Sao Ngũ Vân Mạn lại
không cùng Nhị Vân Mạn và Tứ Vân Mạn tạo thành một đội, lại chạy đi đến tổ khác
tổ đội cơ chứ?"
"Vô Tâm nguyên lão, ngươi cố ý
an bài như vậy à?"
Bọn họ không hỏi còn tốt, vừa
hỏi xong sắc mặt Vô Tâm nguyên lão càng đen hơn, gầm lên với mấy người kia: "Các
ngươi rảnh rỗi nói chuyện tào lao phải không? Ta thích an bài thế nào các người
quản được à?"
Mấy người bị nàng quát như
vậy,đều không dám lên tiếng.
Vô Thương nguyên lão cười lớn:
"Lão yêu phụ, cần gì phải thẹn quá thành giận chứ? Thủ hạ của ngươi ngươi không
quản được, cũng là bình thường, chờ sau khi trở về, quản giáo tốt là
được."
"Lão đàn bà chanh chua, ngươi
có ý gì ? Thực lực của ngươi cũng có tốt hơn bao nhiêu đâu,thực lực của Tam Vân
Mạn và Cửu Vân Mạn, so với Nhị Vân Mạn và Tứ Vân Mạn của ta vẫn còn kém hơn một
bậc, nếu bàn về phần thắng, ngươi căn bản không thắng được ta." Vô Tâm nguyên
lão cúi đầu cười lạnh .
"Thế thì chưa chắc, hãy đợi đấy
." Ánh mắt của Vô Thương nguyên lão trở nên thâm trầm, ánh mắt liếc về tổ của
Vân Khê, mắt của nàng ta khẽ sáng lên.
Vô Tâm nguyên lão chú ý tới sự
khác thường của Vô Thương nguyên lão, không khỏi cảm thấy nghi hoặc, chẳng lẽ
nàng ta còn chưa ra hết thực lực?
Trung tâm của hải đảo, là một
cái vực sâu khổng lồ không thấy đáy, phía dưới là bóng đen vô tận, có lúc còn có
cơn gió lạnh như băng từ đáy vực cuộn lên, thổi vào người lạnh thấu
xương.
Một vị cao thủ tiếp theo dũng
cảm nhảy vào vực sâu, Vân Khê bừng tỉnh, thì ra Chư Thần Mộ Địa ở phía dưới vực
sâu này, hơn nữa nàng nhạy cảm phát hiện ra, ở giữa vực sâu có một loại tựa như
có truyền tống trận, cho nên mỗi vị cao thủ một khi nhảy vào vực sâu, sẽ không
trực tiếp ngã vào đáy vực, mà là tiến vào cánh cửa truyền
tống.
Kỳ quái chính là truyền tống
trận thỉnh thoảng có ánh sáng màu trắng chiết xạ ra bên ngoài, ánh sáng thuần
khiết khiến cho người ta luôn luôn tìm kiếm nó. Chẳng lẽ nơi này ẩn dấu bảo vật
gì đó cho nên mới có thể thả ra ánh sáng thuần khiết như thế ?
Đột nhiên, ngực nàng như bị
nhéo một cái, trong cơ thể có lực lượng gì đó đang tự động vận
chuyển.
Vân Khê nghi hoặc, trong đầu
đột nhiên nảy sinh một ý niệm kỳ lạ, chư thần ấn ký trên người mình, có thể có
liên quan với ánh sáng thuần khiết kia không?
Cùng lúc đó, Tiểu Nguyệt Nha
Ngọa Long Cư cũng cảm thấy khác thường, hô lên .
"Ca ca, đau."
"Tiểu Huyên Huyên, đau ở chỗ
nào?"
"Chỗ này" Bàn tay nhỏ bé đáng
thương chỉ vào đầu vai của chính mình, "Ca ca, phù phù ——"
Mẹ con liên tâm, Vân Khê cảm
thấy tâm tình của nàng càng thêm phức tạp. Trên người nàng và nữ nhi đều có ấn
ký Nguyệt Nha đặc thù này, nó rốt cuộc đại biểu cho cái gì, có liên quan tới Chư
Thần Mộ Địa hay không? Nó rốt cuộc sẽ mang may mắn đến cho hai mẹ con nàng hay
là mang tới vận rủi?
Ôm bất an trong lòng, Vân Khê
nói với hai đứa bé bên trong: "Tiểu Mặc, nhớ chiếu cố tốt muội muội, nếu như
muội muội có chỗ nào không thoải mái phải nhanh chóng nói cho mẫu thân biết nhớ
không."
"Vâng, Tiểu Mặc biết. Con sẽ
chiếu cố muội muội thật tốt ."
Nhận được lời bảo đảm của con
trai, Vân Khê thoáng yên tâm .
"Chúng ta đi xuống đi." Năm
người trước sau nhảy vào vực sâu.
Lúc vào truyền tống trận, trời
đất quay cuồng, bị lạc phương hướng, đợi đến khi hai chân có thể đặt xuống đất,
mở mắt ra, phát hiện bọn họ đi tới một rừng cây nguyên thủy màu
đỏ.
Xung quanh là thực vật vùng
nhiệt đới, cành lá rộng và tươi tốt, phong cảnh bên ngoài đều bị những thực vật
này ngăn cản một cách tự nhiên, tầm nhìn không được xa cho
lắm.
Làm người ta ngạc nhiên nhất
chính là, tất cả thực vật ở nơi này đều là màu đỏ, màu máu đỏ
thẫm.
Vân Khê khẽ kinh ngạc: "Không
phải đến Chư Thần Mộ Địa hay sao? Có phải chúng ta đến nhầm chỗ hay
không?"
Nàng dùng kiến thức của mình
nhìn xung quanh một lần, xung quanh căn bản không có hơi thở của người nào khác,
vậy những cao thủ nhảy xuống trước bọn họ ở chỗ nào? Nàng hoài nghi suy đoán của
mình, có phải bọn họ bị truyền tống đến nhầm chỗ hay không?
"Không nhầm đâu, nơi này chính
là Chư Thần Mộ Địa.Nơi Chư Thần sống, không giống người phàm, bọn họ không có Mộ
Bia, không có mộ địa chính xác, bọn họ vong linh của bọn họ phiêu đãng bốn phía
quanh chúng ta ." Lời của Ngũ Vân Mạn khiến cho bốn người đi cùng dựng cả lông
mao lên.
"Tỷ, xin tỷ đừng nói huyễn hoặc
như thế được không?" Vân Nhược Tiêu nhìn khắp mọi nơi, sợ có vong linh của Chư
Thần theo dõi hắn, nhập vào thân thể của hắn .
"Vậy những người khác đâu?" Vân
Khê lại hỏi.
Ngũ Vân Mạn nhíu mày, lắc đầu
nói: "Truyền tống trận sẽ đem mỗi tổ người mang đến một địa phương khác nhau,
tránh cho mọi người vừa đến nơi đã chém giết lẫn nhau, bất quá phải nói thật, ta
cũng lần đầu tiên tới nơi này, chỗ này không phải là chỗ mà ta tới Chư Thần Mộ
Địa lần đầu tiên."
"Đúng vậy. Chỗ lần trước ta và
tỷ tỷ đến không giống chỗ này, ta nghĩ hoàn cảnh ở Chư Thần Mộ Địa có thể biến
hóa bất cứ lúc nào." Vân Nhược Tiêu tiếp lời tỷ tỷ.
"Chúng ta đừng làm chậm trễ
thời gian, xem xét xung quanh trước rồi chọn ra một con đường nhanh chóng lên
tầng thứ ba đã." Vân Mộ Phàmnói.
"Ta đi dò đường." Tiểu phượng
hoàng bay ra, chủ động đề nghị.
Vân Khê kinh ngạc nhìn nó, bình
thường nàng còn không dám tùy tiện sai sử nó, bất quá nếu nó chủ động yêu cầu,
sao nàng lại không vui vẻ chứ ? Mấy ngày nay, Vân Huyên vẫn vội vã đi tìm tung
tích của Tiêu Dao, làm gì còn lòng dạ nào để tu luyện cơ chứ, cho nên không thể
đạt thành tâm nguyện của nàng ta.Giờ nàng ta chủ động lấy lòng, hơn phân nửa là
hi vọng nàng có thể chiến thắng trong cuộc tranh tài trên bảng Phong Vân, có thể
nhanh chóng giúp nàng ta giải quyết xong tâm nguyện chứ sao.
"Ngươi đã đến Chư Thần Mộ Địa
ư?"
"Chưa. Thời gian ta ở Nội tông
không lâu,chưa vượt qua bảng xếp hạng Phong Vân diễn ra ba mươi năm một lần, bất
quá lấy kinh nghiệm của ta, xung quanh nơi này đều cài đặt trận pháp, cho nên
mới không thể cảm ứng được sự tồn tại của người khác. Các ngươi cứ đứng tại chỗ
không cần đi đâu cả, chờ ta tra rõ đường, các ngươi đi cũng không muộn." Vân
Huyên nói.
"Ngươi đi
đi."
Một người một thú cũng dùng tâm
linh trao đổi, cho nên tỷ đệ Ngũ Vân Mạn chỉ thấy một con Phượng Hoàng từ trên
người Vân Khê bay ra, có chút kinh ngạc.
"Nếu như ta không nhìn nhầm thì
nó hẳn là Vạn Hoàng Chi Hoàng một trong số những thần thú thủ hộ của phải
không?" Ánh mắt Ngũ Vân Mạn khẽ biến hóa, nàng tín nhiệm Vân Mộ Phàm nên không
hỏi nhiều.
Mấy người đang chờ tại chỗ, đột
nhiên, từ phía đông truyền đến một tiếng kêu dài,đó là tiếng kêu của Tiểu Phượng
Hoàng.
"Đã xảy ra
chuyện."
Mấy người Vân Khê nhanh chóng
chạy về phía phát ra thanh âm.