Uỳnh một tiếng, Vô Tâm nguyên
lão tức giận xô cửa vọt vào đầu tiên.
Nhị Vân Mạn là người bà ta nhìn
trúng để lựa chọn làm Tông chủ tương lai, bà ta tuyệt đối không cho phép nàng ta
phạm nửa điểm sai sót.
Cửa phòng đột nhiên bị đập vỡ,
lộ ra một màn khó coi bên trong, ngoài cửa tất cả mọi người đều lâm vào tình
cảnh lung túng, á khẩu không trả lời được.
Nhị Vân Mạn toàn thân trần
truồng, cưỡi ở trên người một gã nam tử, điên cuồng vận động, nam tử dưới người
nàng đỏ mặt nói không nên lời, không biết đang ẩn nhẫn hay là đang hưởng thụ
khoái cảm lúc này, một gã nam tử khác cũng là toàn thân trần truồng, đã ngất đi,
trước ngực của hắn còn có dấu một bàn tay hết sức bắt mắt, rõ ràng là bị đánh
ngất đi .
Một màn này làm cho người ta
nhìn thấy mà giật mình, song, càng thêm làm người ta nhìn thấy mà giật mình
chính là, ở bên cạnh ba người này, còn có hai cô gái đang nằm.
Sau khi thấy rõ hình dáng hai
cô gái xong, Vô Tâm nguyên lão kêu to, so với việc thấy Nhị Vân Mạn quan hệ nam
nữ bừa bãi còn tức giận hơn: "Vân Thu Mạn, ngươi đã làm gì lão Thất và lão Cửu?
Ngươi. . . . . . Ngươi giết các nàng?"
Vô Tâm nguyên lão xông vào gian
phòng, nhanh nhẹn xác minh hơi thở của Thất Vân Mạn và Cửu Vân Mạn, phát hiện
các nàng đã không còn thở nữa, thật sự chết rồi.
Trong năm tên đệ tử đắc ý của
nàng, liên tiếp chết hai vị, sao nàng không kích động cho
được?
Nhị Vân Mạn phảng phất như
không nghe thấy, tiếp tục làm chuyện điên cuồng, khiến Vô Tâm nguyên lão tức
giận không nhẹ.
"Vân Thu Mạn, ngươi còn ngại
mất thể diện chưa đủ phải không? Nhanh dừng lại cho ta." Một tiếng rống to, cả
bên trong gian phòng, nhất thời sợ bóng sợ gió.
"Cút." Một câu không nhịn được
phát ra từ trong miệng Nhị Vân Mạn,khiến tất cả mọi người trở nên ngu
ngơ.
Nhị Vân Mạn lại nói cút với Vô
Tâm nguyên lão sao? Nàng thật sự điên rồi.
Vô Tâm nguyên lão giận đến cả
người phát run, những người khác đối với nàng bất kính, nàng một chưởng vỗ xuống
là được, nhưng mà Nhị Vân Mạn là chiến tướng nàng đắc ý nhất, nàng không nỡ vỗ
xuống, đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt.
Vì phát tiết, nàng đánh ra một
chưởng, vỗ vào nam tử phía dưới Nhị Vân Mạn, một kích mất
mạng.
A!
Vô Tâm nguyên lão giết chết cao
thủ đội hộ vệ.
Mấy vị cao thủ đi theo đến nhìn
thấy màn này,oán giận nói không ra lời. Mấy vị nguyên lão khác cũng ồn ào tỏ ra
bất mãn.
Vô Tâm nguyên lão thật sự là
lòng dạ ác độc.
"Phốc" máu đỏ sẫm từ trong
miệng nam tử phun ra, phun lên mặt Nhị Vân Mạn, động tác của Nhị Vân Mạn
ngừng lại. Trong ánh mắt soi mói của mọi người, chỉ thấy nàng giơ tay lên, lau
vết máu trên mặt, sau đó. . . . . . điên cuồng vận động.
Nàng. . . . . . Nàng đây là
đang gian. . . . . . gian dâm.
Vô Tâm nguyên lão vừa nổi cơn
thịnh nộ cho không cẩn thận xem xét kỹ, hiện tại khi đã tĩnh tâm lại, nàng nhanh
chóng nhận ra có chuyện không thích hợp.
Trạng thái của Nhị Vân Mạn
không đúng.
Nàng tiến lên mấy bước, bắt lấy
Nhị Vân Mạn, bành bạch, điểm trúng huyệt đạo trên người nàng ta, đem một cái áo
khoác trùm lên trên người nàng ta, ngăn lại mảng lớn cảnh xuân tiết ra
ngoài.
Vô Tâm nguyên lão tiếp tục vận
khí, bổ huyền khí thiếu đi trong cơ thể Nhị Vân Mạn, rốt cuộc Nhị Vân Mạn cũng
từ từ thanh tỉnh lại.
"Nói cho ta biết, rốt cuộc là
kẻ nào hạ độc cho ngươi?"
"Trúc sư đệ, Trúc sư đệ đâu?"
theo bản năng Nhị Vân Mạn ngó vào trong phòng nhìn quanh.
Vô Tâm nguyên lão vừa nghe thấy
nàng ta xưng hô như vậy, nhất thời nàng lại nổi lên giận giữ : "Nguyên lai là
Trúc trưởng lão, hắn còn dám trở lại?"
"Lão yêu phụ, đừng có tùy tiện
đem nước bẩn giội lên người ngoại nhân . Người nào không biết Nhị Vân Mạn dâm
đãng, nàng mê giam nam nhân cũng không phải là chuyện một lần hai lần, sao ngươi
phải nói là người khác hạ thuốc với nàng ta, mà không phải chính nàng ta tự hạ
thuốc cho mình?" Vô Thương nguyên lão cười lạnh nói, "Còn có, nàng ta đã giết
Thất Vân Mạn và Cửu Vân Mạn thì nói thế nào?"
Không đợi Vô Thương nguyên lão
nói xong, Nhị Vân Mạn đột nhiên kêu lên: " Sao có thể như vậy? Rốt cuộc đã xảy
ra chuyện gì?"
Nàng ta lại quên mất toàn
bộ.
Không nhìn thấy Trúc trưởng lão
như trong ấn tượng, ngược lại thấy bên trong gian phòng nhiều ra thêm hai nam
nhân không có trong kế hoạch, và hai nữ nhân làm cho nàng lạnh cả người, nàng lộ
ra kinh hãi.
Tại sao có thể như
vậy?
Chẳng lẽ vừa rồi mây mưa cùng
nàng không phải là Trúc trưởng lão?
Vô Thương nguyên lão thấy thế,
cười càng thêm hả hê: "Nhìn thấy chưa? Ngay cả mình vừa rồi rốt cuộc đã làm gì
nàng ta cũng quên. Hừ, lạm sát đồng môn, chính là tối kỵ của Vân tộc. Nhị Vân
Mạn sát hại Thất Vân Mạn và Cửu Vân Mạn, tội không thể tha, phải hủy bỏ tư cách
tham gia bảng xếp hạng Phong Vân của nàng ta."
"Lão yêu bà, ngươi không thấy
là Thu Mạn bị người ta hạ độc sao ? bị lạc tâm trí mới có thể thất thủ giết
người . Nói cho cùng, Thu Mạn mới là người bị hại."
Hai vị nguyên lão lại sỉ nhục
lẫn nhau, không ai nhường ai.
Vô Hi nguyên lão vẫn im lặng
không lên tiếng rốt cục cũng mở miệng, ngăn hai người lại: "Chuyện xấu không thể
truyền ra ngoài, các ngươi còn ngại không đủ mất mặt sao? Chuyện này về hội
nguyên lão rồi hãy nói. Người đâu, đem tất cả những người trong phòng mang về
hội nguyên lão.″
Không ai dị nghị nữa, tự động
làm công việc của chính mình .
Trong khi bọn họ bận rộn với
công việc thì tầm mắt của Vô Hi nguyên lão tầm mắt từ từ phiêu di, lại nhớ tới
góc kia của gian phòng, đáy mắt của nàng vụt qua tia sáng sắc bén, có thâm ý
khác.
Rất nhanh, tửu lâu vừa huyên
náo xong thoáng cái đã yên tĩnh trở lại, người đi nhà trống.
Xảy ra chuyện như vậy, chưởng
quỹ tửu lâu nào còn tâm tình tiếp tục buôn bán, treo tấm bảng ngừng kinh doanh,
tửu lâu tạm thời đóng cửa một ngày.
Sau khi đoàn người của hội
nguyên lão hoàn toàn rời đi, mấy người Vân Khê mới dám từ Ngọa Long Cư hiện
thân.
" Tu vi của Vô Hi nguyên lão đã
đạt đến trên Huyền Hoàng, nàng thật sự quá nhạy cảm, ta hoài nghi nàng đã phát
hiện sự có mặt của chúng ta." Vân Mộ Phàm cảm khái nói.
"Trên Huyền Hoàng? Trên Huyền
Hoàng thì là huyền giai gì?" Cái khái niệm này đã xa xa vượt ra khỏi phạm vi
Huyền giai mà Vân Khê biết.
"Trên Huyền Hoàng, chính là
Huyền Đế, có sự oai nghiêm của đế vương. Vô Hi, Vô Thương và Vô Tâm ba vị nguyên
lão cũng là cao thủ cảnh giới Huyền Đế, thậm chí bản thân Tông chủ cũng là Huyền
Đế, chỉ bất quá, đều là Huyền Đế chi cảnh, khác biệt lại rất lớn. Có ít người
chẳng qua là ở võ lực tu luyện thành trên Huyền Hoàng, được gọi là Huyền Đế, có
ít người tu luyện không chỉ là võ lực, còn có tinh thần và lực lĩnh ngộ, một khi
tinh thần lực và lực lĩnh ngộ của người này tinh thần lực đều đạt đến Huyền Đế
chi cảnh, như vậy bản chất của Huyền Đế này và bản chất Huyền Đế kia khác nhau
rất lớn." Vân Mộ Phàm dừng một chút, cao thâm nói, "Lấy sự hiểu biết hiện tại
của ta, ta thấy trong cao thủ, có thể xưng là chân chính Huyền Đế, chỉ có ba
người, bọn họ chia ra chính là Vô Hi nguyên lão, Long Các chủ và Tử yêu, ba
người bọn họ mới là cao thủ chân chính bây giờ, mà những người khác ở mặt võ lực
mặc dù cũng có thể xưng là Huyền Đế, nhưng mà tinh thần lực và lực lĩnh ngộ của
bọn hắn rõ ràng không bằng ba người bọn họ, lúc chân chính tác chiến, thực lực
chênh lệch vô cùng rõ ràng ."
"Cho nên, phụ thân ngài cho là
Vô Hi nguyên lão đã nhận thấy sự có mặt của chúng ta, chỉ bởi vì một vài nguyên
nhân, không vạch trần chúng ta tại chỗ ư?" Vân Khê kinh ngạc, thì ra là cõi đời
này còn có nhiều lĩnh vực nàng chưa quen thuộc như vậy .
Vân Mộ Phàm ngưng thần nói:
"Đúng vậy. Theo ta đoán bà rất nhanh sẽ đi đường vòng tới tìm chúng
ta."
Mấy người đều không lên tiếng,
lâm vào trầm tư.
Sau khi rời khỏi tửu lâu, không
còn Vân Mộ Phàm một mình một người đi về phía trước, mà là đổi lại cha con hai
người cùng nhau đi về phía trước.
Vân Khê biết, mình lần này đến
đây Nội tông mục đích là tới tham gia bảng xếp hạng Phong Vân, do đó dung nhập
vào Nội tông, đoạt lại tất cả mọi thứ thuộc về mẫu thân.
Sớm hay muộn nàng cũng phải đối
mặt.
Một đường đi tới, bình an vô
sự, Vân Mộ Phàm mang theo nữ nhi đến Vân Trung Các, cũng chính là tổng bộ của
hội nguyên lão hội .
Hai cha con bị thủ vệ ngăn lại,
hỏi rõ thân phận hai người, chờ bẩm báo xong tốn không ít thời gian, cuối cùng
tên thủ vệ kia rốt cục cũng trở lại nói: "Trúc trưởng lão, mời đi theo chúng ta
một chuyến, Vô Hi nguyên lão muốn tự mình gặp ngài."
Trong lòng sớm đã có chuẩn bị,
hai cha con không quá kinh ngạc, Vân Mộ Phàm nói: "Hai cha con chúng ta cùng
nhau tới, có thể cùng bái kiến Vô Hi nguyên lão hay không?"
Thủ vệ lắc đầu: "Về phần nữ nhi
của ngươi, Vô Thương nguyên lão muốn gặp"
Hai cha con chần chờ liếc mắt
nhìn nhau, đây không phải là chia rẽ hai cha con bọn họ sao?
"Phụ thân, người đi đi, con có
thể ứng phó ." Vì để cho phụ thân an tâm, Vân Khê nhếch miệng cười với ông một
tiếng.
Vân Mộ Phàm rời đi, Vân Khê đi
theo một gã thủ vệ trong đó, đi về một hướng khác.
Nếu nói là Vân Trung Các, chẳng
bằng nói là lầu các dưới đáy biển, đó là một không gian gần như trong suốt, từ
khi nàng bước bước đầu tiên vào Vân Trung Các, dõi mắt nhìn lại, bất kể là đứng
ở góc độ nào, đều có thể nhìn thấy cảnh biển, sinh vật bơi trong biển nước và
thực vật nơi đáy biển, đều thấy rất rõ ràng.
Vân Trung Các rõ ràng là một
thế giới bị nước biển bao quanh.
Vân Khê Hựu không nhịn được cảm
thán mẫu thân vĩ đại, ở dưới đáy biển chế tạo ra một thế giới cao xa như vậy,
không biết cần tiêu hao bao nhiêu nhân lực vật lực.
"Lại tới một con dế nhũi nữa."
Đang nhìn, đột nhiên nghe thấy một thanh âm chê cười từ phía trước truyền tới
.
Dế nhũi?
Vân Khê lần đầu tiên nghe thấy
có người hình dung nàng như vậy.
Vân Khê hoàn hồn, giương mắt
nhìn lên, chỉ thấy nơi dòng nước màu lam có một nam tử mang cái khăn che mặt,
tươi đẹp đứng đó, thoáng cái bắt được ánh mắt của Vân Khê .
Namtử khẽ nghiêng đầu, ánh mắt
hai người chạm nhau, Vân Khê nhất thời giật mình, ánh mắt cũng chuyển không ra
nữa, cả thần trí của nàng cũng bị khống chế.
Đáng chết. Người nọ đang ở cố ý
thử dò xét thực lực của nàng. . . . . . Mà nàng, thất bại thảm
hại.
Hắn rốt cuộc là kẻ nào? Lại có
thực lực kinh người như thế?
"Lại là một con dế nhũi thực
lực cực yếu nữa, không có tí sức lực nào." Nam tử không nhịn được thu hồi tầm
mắt, xoay người phải rời khỏi.
Vân Khê sao chịu để cho hắn đi?
Vũ nhục nàng xong lại muốn phủi đít rời đi ư? Đây cũng không phù hợp với tính
tình có oán phải trả của nàng.
"Công tử, xin chờ một chút!"
Thanh âm của nàng nhẹ nhàng mà mềm mại, rõ ràng là hình tượng một vị nữ tử yếu
ớt gió thổi là bay.
Cước bộ của người kia ngừng
lại, đưa lưng về phía nàng, phảng phất như nhìn nhiều nàng thêm một cái là đang
khinh nhờn ánh mắt của hắn.
Hắn tuyệt đối là kẻ ngạo mạn
nhất mà Vân Khê nhìn qua, không...là nam tử xinh đẹp nhất nàng thấy, nam tử ngạo
mạn tự đại như vậy, khơi dậy lòng háo thắng trong lòng Vân
Khê.
"Công tử, có thể hỏi một chút
được không, nhà vệ sinh ở chỗ nào?"
Đối phương có thể là không ngờ
rằng nàng sẽ hỏi cái này, thân ảnh hơi cứng lại, cười lạnh nói: "Hỏi
hắn."
Hắn chỉ là thủ vệ dẫn đường cho
Vân Khê, không đợi thủ vệ nói chuyện, Vân Khê nói: "Hắn là người bình thường. .
. . . . Ta muốn hỏi chính là, nhà xí của người không bình thường, phải đi đường
nào? Thí dụ như yêu nhân. . ."
Ánh mắt sắc như lưỡi dao phá
không bay tới.
Vân Khê cười thản nhiên, trấn
định đón nhận ánh mắt ấy. Nàng không hỏi thủ vệ, mà là hỏi hắn, ám chỉ hắn là
yêu nhân, cho nên hắn mới có tư cách lên tiếng.
"Dế Nhũi không biết tự lượng
sức mình."
"Yêu nhân ngạo mạn vô
lý."
Hai người bốn mắt đối nhau, một
ánh mắt như mũi tên, một tiếu lý tàng đao, không khí tại hiện trường bị thiêu
đốt.
Thủ vệ chần chờ nhìn hai người
một lát, muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn giữ vững im
lặng.
Một lúc lâu sau, nam tử thu hồi
tầm mắt trước, lộ ra một thân quần áo lụa là cười: "Hi vọng ngươi còn có mạng
rời khỏi Vân Trung Các, đến lúc đó trên bảng xếp hạng Phong Vân, ta mới hảo hảo
thu thập ngươi, con Dế Nhũi ngoại lai này."
Nói xong, hắn tiêu sái phất tay
áo rời đi.
Lần này, Vân Khê không gọi hắn
lại, nàng đã mơ hồ đoán được thân phận của đối phương.
Thực lực cường đại, trên bảng
xếp hạng Phong Vân, chắc hẳn là cao thủ cấp cao nhất của Vô Hi nguyên lão, Hư Vô
công tử - Vân Ảnh?
"Ngươi đắc tội Hư Vô công tử,
cuộc sống tương lai sẽ không khá giả." Lời nói của thủ vệ, xác minh suy đoán của
Vân Khê .
"Không phải là ta đắc tội hắn,
mà là hắn chọc phải ta, cuộc sống tương lai trải qua không tốt cũng là hắn." Vân
Khê tự tin nói.
Thủ vệ dùng ánh mắt nhìn quái
vật để nhìn Vân Khê, hắn vẫn cho là Hư Vô công tử đã đủ cuồng vọng, ai ngờ người
hôm nay tới so với Hư Vô công tử càng cuồng vọng hơn, hơn nữa còn là nữ
nhân.
Thói đời này . . . .
.
"Ta có thể hỏi ngươi một vấn đề
hay không?" Vừa đi, Vân Khê vừa lái miệng hỏi.
Thủ vệ nhăn mặt cau mày, không
trả lời nàng.
Vân Khê cũng không tính toán
trưng cầu sự đồng ý của hắn, hỏi: "Ở trong hội nguyên lão, ai là hậu nhân của
Vân Yến Quy?"
"Vân Yến Quy là ai?" Thủ vệ mờ
mịt.
"Ngươi không biết Vân Yến Quy?"
Vân Khê cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng đúng, Vân Yến Quy là người cùng thời kỳ
với mẫu thân, đến bây giờ còn không biết trải qua bao nhiêu vạn năm, ai còn nhớ
sự tồn tại của người này?
Cái thế giới này vĩnh viễn đều
là như vậy, chỉ có người khai sáng đầu tiên, mới có thể được nhớ kỹ vĩnh viễn,
những người khác sẽ bị thời gian từ từ quên lãng, biến mất ở trong dòng sông
lịch sử.
"Ta chỉ là một thủ vệ ." Thủ vệ
rất khinh bỉ ném cho nàng một cái liếc mắt, thái độ không phải bình thường nên
có, chính là một thủ vệ mà ngạo mạn như vậy chứ đừng nói tới người bên trong
.
Đi tới một tòa cung điện có
kiến trúc giống cái trước, thủ vệ nói: "Nơi này chính là chỗ ở của Vô Thương
nguyên lão, một mình ngươi vào đi thôi." Nói xong, đầu hắn cũng không quay lại
rời đi.
Vân Khê chần chờ nhìn kiến trúc
trước mắt, cố gắng điều chỉnh tâm tình, không cách nào dự tính mình sẽ gặp và
đối mặt là cái gì.
Đột nhiên, một trận gió lớn tập
kích bất ngờ từ đỉnh đầu đánh xuống, mang theo lực lượng không thể kháng cự, đem
Vân Khê bao phủ bên trong. Trong lòng Vân Khê nhảy lên một cái, sau đó cả người
đã trận gió lớn cuốn đi vào, kéo về một hướng khác.
A —
Tiếng Vân Khê kinh hô, phát
hiện mình không có cách nào thoát khỏi trận gió này, chỉ có tạm thời bỏ qua giãy
dụa.
Vù vù vù vù…
Từng đợt gió lớn tràn vào lỗ
tai, đầu đau như muốn vỡ tung, đột nhiên Vân Khê cảm giác mình bên hông bị cái
gì đó quấn lên, hung hăng ghìm chặt nàng.
Sắp không thể hô hấp được rồi.
. . . . .
Đông!
Trên lưng, cái gáy, đồng thời
nhận lấy một đòn nghiêm trọng, Vân Khê bị đụng phải đầu óc choáng
váng.
Rốt cuộc là kẻ nào ở trong bóng
tối đánh lén nàng?
Tiếng gió biến mất, ngừng xoau
tròn, hai chân hạ xuống .
Vân Khê cúi đầu, thấy cái hông
của mình bị quấn lên bởi một cây mây màu xanh biếc, hai tay và thắt lưng cùng bị
trói một chỗ, một đầu khác của cây mây, thắt ở phía sau một cây cột
lớn.
Khi nàng ngẩng đầu, phát hiện
mình ở trong một cái đại điện, xung quanh đứng đầy người, mọi người dùng ánh mắt
khác thường nhìn nàng, hoặc mang địch ý, hoặc mang mới ánh mắt mới
lạ.
"Vân Khê, là ngươi và phụ thân
của ngươi sát hại Thất Vân Mạn và Cửu Vân Mạn đúng không? Ngươi có biết tội của
ngươi không?"
Ập xuống là câu chất vấn như
vậy, Vân Khê ngẩn ra, nhìn cô gái phía trước đang chất vấn nàng, nàng nhìn một
cái là nhận ra, chính là Vô Thương nguyên lão.
Sao nàng ta lại
biết?
Chẳng lẽ Cửu Vân Mạn thật sự do
là nàng ta phái đi, muốn mời mình tới Nội tông ư?
Trong lúc suy tư, thủ hạ của Vô
Thương nguyên lão thủ hạ ồn ào thét lớn, cả đại điện đang chấn
động.
"Đúng vậy, bọn họ là ta giết.
Bởi vì hai người họ liên hợp muốn ám sát ta, ta bất quá là tự vệ thôi. Hơn nữa,
trong các nàng có người giả mạo nói là Vô Thương nguyên lão phái nàng ta đi tìm
ta, hơn nữa cầm trong tay Thông Thiên lệnh bài của Nội tông, kết quả đến hải
đảo, Thông Thiên lệnh bài tự nổ tung không nói, Cửu Vân Mạn và Thất Vân Mạn còn
cùng nhau mai phục muốn giết ta. Ta xuất thủ đánh trả, thứ nhất là tự vệ, thứ
hai cũng là vì duy trì uy danh của Vô Thương nguyên lão ngài, há lại có thể cho
phép người ngoài mượn danh ngài, nơi nơi giả danh lừa bịp ư?" Vân Khê bình tĩnh
trả lời.
"Nhanh mồm nhanh miệng." Vô đả
thương nguyên lão cúi đầu cười một tiếng, nhìn không ra là vui hay là giận, nàng
ta đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, từng bước đi xuống, cách Vân Khê hai bước thì
dừng lại, "Nghe nói ngươi đã thành hôn, trượng phu của ngươi
đâu?"
Vân Khê khẽ chần chờ, không
giải thích được dụng ý của nàng ta: "Chàng còn đang ở bên ngoài đảo, không cùng
đi với ta."
"Vậy thì thật là đáng tiếc,
nghe nói trượng phu ngươi chính là đích truyền tử tôn của Long gia, tiềm lực vô
cùng. Lần này ở bảng xếp hạng Phong Vân, các nguyên lão thương nghị, đề nghị
chọn dùng phương thức một nhóm vài người, tiến hành tranh tài, tuyển thủ dự thi
cũng không hạn chế là Nội tông cao thủ, chẳng qua là sau khi thắng ở cuộc tranh
tài, tất cả thành tích đều quy vào người của Vân tộc. Nếu như ngươi có thể tìm
được trượng phu của ngươi giúp ngươi, tỷ lệ giành được vị trí quán quân của
ngươi ở bảng xếp hạng Phong Vân lớn hơn nhiều lắm."
"Vô Thương nguyên lão có ý tứ
là, ta đã giết người, các ngươi không có ý định xử phạt ta?" Vân Khê thử dò xét
hỏi.
Vô Thương nguyên lão dừng một
chút, đột nhiên phá lên cười: "Giết rất tốt, ngươi giết rất tốt. Thất Vân Mạn và
Cửu Vân Mạn đều là thủ hạ tinh anh Vô Tâm lão yêu bà kia bồi dưỡng ra, lần này
ta ở hội nguyên lão đề nghị đề mục tham gia bảng xếp hạng, Vô Tâm nguyên lão cố
gắng phản đối, lúc này mới nghĩ ra làm cho người của nàng ta giả mạo hình tượng
của ta đi lợi dụ ngươi. Ngươi bây giờ giết các nàng, hơn nữa còn là từ tự vệ,
hội nguyên lão sao còn có thể giết ngươi chứ? Hội nguyên lão là một nơi giảng
đạo lý, kẻ nào sai trước xử lý kẻ đó, hiểu không?"
Không hiểu, Vân Khê quả thực là
không hiểu.
Nếu nàng vô tội, giết người
không mang theo tội, vậy đối phương tại sao lại dùng thủ đoạn mạnh mẽ như vậy
bắt nàng tới đây ?
Vô Thương nguyên lão nhìn nàng
cười, cười đến thâm trầm khó lường, vừa đến gần nàng, đích thân mở dây mây trói
trên người nàng: "Ngươi bị sợ hãi, ta sở dĩ làm như vậy, thật ra chính là muốn
khảo nghiệm định lực của ngươi một chút, xem ngươi có đáng giá ta cố gắng đề cử
và dốc lòng bồi dưỡng hay không. Ngươi biểu hiện không tệ, thời điểm gặp phải
biến cố và chất vấn đột nhiên ập xuống, còn có thể giữ vững đầu óc tỉnh táo như
thế, ta rất thưởng thức ngươi."
"Vô Thương nguyên lão khen nhầm
rồi." Vân Khê trong miệng khách khí nói, khóe mắt liếc khắp nơi, nàng nhận được
vô số ánh mắt ghen tỵ và không thân thiện từ các cao thủ xung
quanh.
"Cách thời gian tham gia bảng
xếp hạng Phong Vân còn có mấy ngày, trước tiên ngươi tạm thời ở chỗ này của ta,
ta sẽ nghĩ biện pháp đem trượng phu của ngươi từ bên ngoài đón lại cùng đoàn tụ.
Trong khoảng thời gian này, ngươi không nên cùng phụ thân của ngươi liên lạc,
cũng không cần chạy loạn khắp nơi, ta lo lắng Vô Tâm lão yêu phụ nuốt không trôi
vụ ngươi giết môn đồ đắc ý của nàng ta, đối với ngươi bất
lợi."
Cái gì? Muốn đem chồng của nàng
đến nơi này ư?
Thiên Tuyệt vẫn đều ở bên cạnh
nàng, như hình với bóng, nàng ta đi chỗ nào đón một người giống Thiên Tuyệt như
đúc về cho nàng?
"Tại sao ta không thể liên lạc
với phụ thân ta? Vô Hi nguyên lão sẽ xử phạt hắn sao?"
"Ngươi cứ lo cho mình trước đi,
ngươi phải nhớ kỹ, ở bên trong Nội tông, chỉ có người có quyền, mới có tư cách
nói chuyện ." Vô Thương nguyên lão đột nhiên nghiêm túc, cả người lúc lạnh lúc
nóng, làm người ta khó mà suy nghĩ.
Vân Khê chợt hiểu ra, phụ thân
hơn phân nửa là đã ăn chút đau khổ rồi, điều nàng có thể làm bây giờ, chính là
trước hàng phục Vô Thương nguyên lão, vô luận nàng ta là thật lòng hi vọng nàng
tham gia bảng xếp hạng Phong Vân cũng tốt, giả vờ muốn lợi dụng nàng đến đối
chọi với Vô Tâm nguyên lão cũng tốt, đối với nàng mà nói, nàng chỉ có một con
đường có thể đi.
"Đa tạ Vô Thương nguyên lão cho
ta cơ hội lần này, ta nhất định sẽ toàn lực ứng phó, không để cho ngài thất vọng
."
"Rất tốt. Sau đó ta sẽ cho
người đem trượng phu của ngươi mời tới nơi này cùng ngươi, hi vọng vợ chồng các
ngươi có thể nổi tiếng trong trận đấu, để cho tất cả mọi người kinh ngạc." Vô
Thương nguyên lão chờ đợi nói.
"Nhất định sẽ như vậy." Vân Khê
cho mình lòng tin.
Mặc dù Vô Thương nguyên lão
cường điệu nhắc lại muốn đón Thiên Tuyệt tới Nội tông, Vân Khê cũng không để ý,
bởi vì nàng không tin đối phương thật sự có thể tìm một người căn bản không có ở
đây đem tới trước mặt của nàng, song, nàng vẫn không nên khinh thường năng lực
của Vô Thương nguyên lão.
Sau ngày thứ hai nàng ở đây, Vô
Thương nguyên lão thật sự vì nàng tìm tới một"trượng phu" .
Khi nàng thấy "trượng phu" của
mình, cả người nàng đều ngây dại.
Người trước mắt, cùng Thiên
Tuyệt cơ hồ lớn lên giống nhau như đúc, có thể đủ lấy giả đánh tráo, chẳng qua
là giơ tay nhấc chân, thiếu rất nhiều thần vận và khí chất thuộc về Thiên Tuyệt
.
"Khê Nhi." Thâm tình ngắm nhìn,
hắn từng bước đến gần, giương cánh tay muốn ôm nàng.
Theo bản năng, Vân Khê muốn né
tránh, cuối cùng nàng khắc chế mình. Chỉ cần nàng trốn, đối phương sẽ biết, nàng
căn bản không tin người trước mắt chính là trượng phu của nàng
.
"Thiên Tuyệt." Ngược lại, Vân
Khê chủ động nhào về phía đối phương, nàng rõ ràng cảm thấy, một cỗ hơi thở dao
động đến từ bên trong Ngọa Long Cư một, đây mới thực sự là chính
chủ.
Không thể không nói, Vô Thương
nguyên lão vì tìm cho nàng một "trượng phu", hao tốn rất nhiều tâm tư. Người này
từ đầu tới cuối, trừ khí chất bên trong không giống ra, những thứ khác tất cả
đều có thể lấy giả đánh tráo không thể nhận ra.
Vô Thương nguyên lão rốt cuộc
muốn làm cái gì? Là muốn đem một người đến bên cạnh nàng nằm, tới giám thị nàng
sao? Nhìn hai người "nhiệt tình" với nhau, Vô Thương nguyên lão lộ ra nụ cười
thỏa mãn, khích lệ Vân Khê mấy câu, liền dẫn người của nàng
đi.
Bên trong gian phòng, chỉ còn
lại có Vân Khê và "trượng phu" của nàng .
"Thiên Tuyệt, bọn nhỏ thế nào?
Bọn họ có khỏe không? Hiện tại ngươi cũng tới Nội tông, chẳng phải là bọn họ sẽ
không có người chiếu cố ư?" Vân Khê lo lắng nói.
"Long Thiên Tuyệt" quan tâm an
ủi nàng nói: "Không có chuyện gì, ta đã đưa bọn họ đến phó thác cho người của
Long gia chiếu cố, bọn họ sẽ chiếu cố tốt cho con của chúng ta. Ta xem canh giờ
cũng không sớm, không bằng chúng ta ngủ sớm một chút."
Hắn ôn nhu mỉm cười, mắt nhìn
về phía Vân Khê có một ngọn lửa đang nhảy.
Vân Khê nheo mắt, người này
thật đúng là lớn mật, giả mạo Thiên Tuyệt, còn dám đối với nàng động tâm tư, quả
thực to gan lớn mật. Chẳng lẽ hắn sẽ không sợ diễn trò đến một nửa đã lộ không
thể tiếp tục được nữa?
Bên trong Ngọa Long Cư, chính
chủ nghe được những lời này, cả người tức đến bốc hơi nước, hận không thể lập
tức xông ra, đem đối phương hung hăng đánh một trận.
Cõi đời này có người dám giả
mạo Long Thiên Tuyệt hắn, đã không tồn tại rồi, cái này, cũng không thể
lưu.
"Thiên Tuyệt, ngươi bình tĩnh
một chút. Chỗ này là Nội tông, không thể so với những địa phương khác, nếu ngươi
hành động thiếu suy nghĩ, rất có thể đem Khê Nhi đặt vào chỗ nguy hiểm." Vân
Trung Thiên khách quan phân tích nói
"Ta, rất, bình, tĩnh." Long
Thiên Tuyệt gằn từng chữ, thật sự làm cho người ta rất khó liên tưởng hắn rốt
cuộc bình tĩnh chỗ nào.
"Thiên Tuyệt, đừng nóng vội. Ta
pha cho ngươi ly trà trước, trước kia mỗi ngày ngươi thích uống nhất là trà ta
pha cho ngươi, ngươi nói, một ngày nếu ngươi không uống trà ta pha ngày đó ngươi
không thể nào ngủ được." Vân Khê vừa nói, vừa dựa theo trình tự pha trà làm
việc, "Thói quen này của ngươi không giống người bình thường, nếu không phải
hiểu rõ con người của ngươi căn bản không biết sở thích của ngươi. Thói quen này
của ngươi trên đời này chỉ có mình ta biết, nếu ngày nào đó ngươi sửa lại thói
quen này ta sẽ hoài nghi có phải ngươi bị đánh tráo hay không đó ."(chỗ người
giả TT mình để ngươi với ta cho dễ phân biệt)
Dưới đáy mắt của nàng thân ảnh
đối phương khẽ cứng ngắc lại, Vân Khê âm thầm mím môi, biết đối phương đã nghe
lọt lời của nàng, bây giờ hắn phải uống trà nàng pha rồi, nếu không, chẳng lẽ
hắn lại thừa nhận mình chính là kẻ giả mạo ư?
"Khê Nhi quan tâm vi phu như
vậy, vi phu thật là cảm động, ta cùng nàng đi pha trà." "Long Thiên Tuyệt" kề
sát phía sau Vân Khê, hai tay vươn ra, muốn ôm nàng từ phía
sau.
Đột nhiên, ba một
cái.
"Long Thiên Tuyệt" còn không có
cơ hội ôm eo Vân Khê, trên cổ đột nhiên bị đập một cái, hắn ngất
đi.
Vân Khê quay đầu lại, bắt gặp
Long Thiên Tuyệt chân chính, nhìn khuôn mặt âm trầm tức giận của hắn, không nhịn
được hé miệng cười trộm.
Ừ, so sánh với tưởng tượng của
nàng đi ra ngoài chậm hơn một chút.
"Nàng còn cười? ai cho phép
nàng ôm hắn ? Lại còn pha trà cho hắn nữa?" Long Thiên Tuyệt tức giận, cầm lấy
một chén nước trà, ngửa đầu, uống một hơi cạn sạch.
"Đợi chút, không thể uống ."
Vân Khê muốn ngăn cản hắn, đáng tiếc đã chậm, một chén nước trà xuống bụng Long
Thiên Tuyệt . Nàng không nhịn được phủ trán, liếc trộm phản ứng của Long Thiên
Tuyệt, thấy vẻ mặt của hắn có chút co rút, nàng từ từ che lên hai mắt của mình,
không đành lòng xem tiếp.
"Bùm."
Thân thể cao lớn, ngã xuống đầu
vai của nàng, Long Thiên Tuyệt hôn mê rồi .
Sau khi uống xong trà Vân Khê
tăng thêm gia vị đặc biệt xong, hắn muốn không hôn mê cũng không
được.
Ba người Vân Trung Thiên thấy
thế, cười ngật ngưỡng, nam nhân ghen, quả nhiên chỉ số thông minh là số lẻ, ha
ha ha. . . . . .