"Như vậy sao được? Chúng ta còn
đang vội vàng mang Trúc trưởng lão về hội nguyên lão đây." Mấy vị cao thủ ở đội
hộ vệ nóng nảy, lấy sự hiểu biết của bọn họ đối với Nhị Vân Mạn, quá nửa là nàng
ta nổi lên sắc tâm với Trúc trưởng lão.
Một mặt muốn nhanh chóng mang
Trúc trưởng lão về hội nguyên lão hội báo cáo kết quả, mặt khác cũng muốn cứu
vớt Trúc trưởng lão, ai bảo danh tiếng của Nhị Vân Mạn quá kém cơ
chứ?
Nhị Vân Mạn sắc mặt lạnh lẽo,
tức giận trừng mấy người: “Có chuyện gì, tự có ta phụ trách, một khắc các ngươi
cũng không chờ được sao? Khi nào thì, cái giá của các ngươi so với Vô Tâm nguyên
lão còn lớn hơn?"
Mang Vô Tâm nguyên lão tới dọa
bọn họ ư?
Mấy vị cao thủ cũng biết, ngày
thường Vô Tâm nguyên lão đối với Nhị Vân Mạn rất coi trọng, đối với yêu cầu của
nàng cũng rộng rãi hơn rất nhiều, Vô Tâm nguyên lão sẽ không trách tội nàng, bọn
họ lại càng không có tư cách chỉ trích nàng.
Dưới dâm uy của Nhị Vân Mạn,
bọn họ phải tạm thời khuất phục, đi theo Vân Mộ Phàm cùng đến tửu lâu phía
trước.
Tửu lâu của Nội tông không
giống bên ngoài.
Nơi này chỉ chiêu đãi khách
nhân có thân phận, thí dụ như Nhị Vân Mạn và Vân Mộ Phàm, có danh hiệu Vân Mạn
đương nhiên không nói làm gì, thân phận của Vân Mộ Phàm ở trong Nội tông có chút
đặc thù, bất kể hiểu theo nghĩa nào thì ông vẫn là người được tiền nhiệm Tông
chủ đích thân dẫn dắt, đãi ngộ được hưởng so với những người khác tốt hơn nhiều,
mấy tên cao thủ của đội hộ vệ thì bị cự tuyệt chỉ có thể đứng ngoài tửu lâu, đây
cũng là thân phận khác biệt.
Nhị Vân Mạn đặc biệt muốn vào
nhã gian, đem hai vị nam sủng của nàng để ở bên ngoài, từ vẻ mặt bất đắc dĩ của
hai vị nam sủng kia cũng có thể thấy được, Nhị Vân Mạn là một kẻ vô lương
tâm.
"Trúc sư đệ, chúng ta ngồi gần
một chút cho dễ nói chuyện." Tay trái của nàng trực tiếp đặt lên mu bàn tay trái
của Vân Mộ Phàm, chiếm tiện nghi, bầu ngực thì dán chặt vào cánh tay của Vân Mộ
Phàm, mượn cơ hội nói chuyện, liên tục cọ xát.
Dựa vào càng
gần.
Ngồi xuống lại càng khó
chịu.
Vân Khê đồng tình nhìn phụ
thân, giờ phút này phụ thân của càng giống như một con cừu nhỏ đưa vào miệng
sói.
"Lần này trong bảng xếp hạng
Phong Vân, Thu Mạn sư tỷ nhất định nắm chắc phần thắng chứ? Nghe nói Vô Tâm
nguyên lão đặt cược rất nhiều tâm tư ở trên người sư tỷ."
Ta phi, bàn tay giặc đang sờ
lên ngực của phụ thân.
Phụ thân, ngài vì dò thăm tin
tức, khí tiết tuổi già khó giữ được ư?
Vân Khê xoa xoa quả đấm, rất
muốn lao ra đánh cho Nhị Vân Mạn nhừ tử.
"Thì ra Trúc sư đệ cũng quan
tâm chuyện này...... đúng vậy, Vô Tâm nguyên lão cho ta không ít bảo bối, để cho
ta nhất định phải đạt giải quán quân ở bảng Phong Vân. Thật ra thì, lấy tu vi
của ta bây giờ, cho dù không có những bảo bối này, ta vẫn có lòng tin có thể
chiến thắng Tam Vân Mạn, thậm chí là Hư Vô công tử. Chờ ta đoạt được vị trí đầu
tiên trên bảng Phong Vân, ta sẽ có tư cách trở thành người kế nhiệm Tông chủ,
đến lúc đó... Ta sẽ phong ngươi làm chính phu của ta, ngươi cảm thấy thế
nào?"
Ma thủ từng chút từng chút một
công thành đoạt đất, rốt cục chạm đến cực hạn của Vân Mộ Phàm, Vân Mộ Phàm bắt
lấy tay nàng, cùng nàng âm thầm phân cao thấp.
"Ta chỉ là tò mò, nhiều ngày
không thấy, thực lực của Thu Mạn sư tỷ rốt cuộc đạt tới trình độ nào mà
thôi."
Vân Mộ Phàm âm thầm vận chuyển
huyền khí, thử dò xét thăm dò vào trong cơ thể Nhị Vân Mạn, vừa mới thử thăm dò
một lần, sắc mặt của hắn đã xảy ra biến hóa
Sao lại có chuyện như
vậy?
Sao nàng ta lại mạnh như vậy cơ
chứ?
Nhị Vân Mạn không ngăn cản hắn,
mị nhãn như tơ đánh giá hắn, bộ dáng kia giống như là mở cửa rộng ra để mặc cho
hắn đi thăm, dù sao nàng rất giàu có, không sợ ngươi tùy tiện tới
thăm.
"Huyền giai của Nhị Vân Mạn đã
đạt đến Huyền Hoàng cửu phẩm đỉnh, chỉ thiếu chút nữa sẽ đột phá, xông vào Huyền
Hoàng thập phẩm." Thanh âm thâm trầm của Vân Mộ Phàm truyền vào trong tai của
mỗi người trongNgọa Long cư, mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thực lực của Nhị Vân Mạn cư
nhiên lại mạnh mẽ như vậy, Vân Khê sao có thể chiến thắng nàng ta đoạt giải quán
quân?
"Đừng lo lắng, không sáng thì
trong tối, chúng ta sẽ cho nàng xuống địa phủ thôi." Long Thiên Tuyệt an
ủi.
"Giống như cái gì?" Vân Trung
Thiên nói tiếp.
"Giống như....." Long Thiên
Tuyệt dùng ánh mắt tà mị liếc nhìn Vân Trung Thiên, cong môi nói, "So với nhạc
phụ đại nhân, dung mạo của Trung Thiên huynh còn hơn vài phần, nếu như dùng mỹ
nam kế thì..."
Không đợi Long Thiên Tuyệt nói
xong, Vân Trung Thiên giành trước một bước, kề sát vào bên cạnh muội muội nói:
“Đề nghị này của Thiên Tuyệt không tệ, nếu như cho hắn thi triển mỹ nam kế, nhất
định có thể thành công."
Vân Khê nhìn hai người ở hai
bên, bọn họ không nhìn thấy phụ thân đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng ư sao
lại còn có tâm tư ở chỗ này hãm hại lẫn nhau, quả thực là không có nhân
tính.
Vân Mộ Phàm đại khái đã tra rõ
chứ thực lực của đối phương, thu tay lại, đứng dậy, ngồi cách xa Nhị Vân Mạn:
“Tại hạ xin chúc Thu Mạn sư tỷ mã đáo thành công, canh giờ không còn sớm, tại hạ
đi trước bái kiến các vị nguyên lão."
Nhị Vân Mạn nào chịu để cho hắn
rời đi, giống như thuốc dán dán lại: “Gấp cái gì? Hai ta khó được gặp mặt, hẳn
nên thân cận hơn một chút, chẳng lẽ ngươi không muốn biết Vô Tâm nguyên lão đưa
cho ta bảo bối gì sao?"
Nàng mị nhãn như tơ, quan sát
phản ứng của Vân Mộ Phàm, khóe môi lộ ra vẻ tự tin cười nhẹ.
Vân Mộ Phàm quả nhiên đang do
dự, vạn nhất trên người nàng thật sự có bảo vật gì có thể giúp nàng chiến thắng
thì sao?
Lúc này, ngoài cửa có người gõ
cửa vào, là bồi bàn trong tửu lâu đưa rượu đến.
"Khách quan, đây là rượu ngài
gọi, xin chậm dùng." Bồi bàn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Vân Mộ Phàm, sau đó mập mờ
cười rời đi.
Nhị Vân Mạn chủ động vì hai
người châm thượng rượu: “Trúc sư đệ, cùng ta uống một chén."
Vân Mộ Phàm nhìn ly rượu nàng
đưa đến chân mày nhăn lại, bữa tiệc này không phải là bữa tiệc đơn giản, rượu
không phải là rượu ngon, lúc tên bồi bàn kia rời đi dùng ánh mắt mập mờ nhìn
hắn, hắn đã sớm phát hiện. Hơn nữa bình thường những lời đồn đại không tốt của
Nhị Vân Mạn hắn cũng nghe thấy, nếu như hắn không phòng bị trước thì hôm nay
khẳng định sẽ bại trong tay nàng.
"Khê Nhi, mau giúp phụ thân
nhìn một chút rượu này có vấn đề hay không."
Vân Khê ngẩng đầu nhìn trời,
cõi đời này còn có chuyện rắc rối hơn thế này sao? Có người muốn sắc dụ phụ thân
của nàng, mà nàng giúp đỡ phụ thân phản sắc dụ, trên đời này cũng chỉ có cha con
bọn họ mà thôi.
Dùng lỗ mũi ngửi, Vân Khê đã
nhanh chóng nhận ra mùi rượu có gì đó không đúng, từ trên người lấy ra một viên
đan dược, đưa ra: “Đem viên đan dược kia ném vào trong rượu rồi uống, dược tính
sẽ được giải."
Vân Mộ Phàm rất bình tĩnh
trong cái nhìn soi mói của Nhị Vân Mạn, hắn bưng chén rượu lên, dùng ống tay áo
rộng chắn tầm mắt của Nhị Vân Mạn. Đan dược không tiếng động rơi vào chén rượu,
đầu của hắn hướng lên, uống rượu vào bụng.
"Thu Mạn sư tỷ, tới phiên
ngươi."
Vân Mộ Phàm ôn nhuận cười,
khiến cho Nhị Vân Mạn một trận tâm thần nhộn nhạo, rốt cuộc hắn đã uống hết ly
rượu, toàn thân nàng bắt đầu xôn xao.
Trúc sư đệ, ngươi dù căng thẳng
thế nào thì hôm nay cũng khó trốn khỏi lòng bàn tay của ta. Nhị Vân Mạn tà mị
mỉm cười, giơ lên một chén rượu khác, nàng cố ý dùng đầu lưỡi liếm môi một vòng,
bộ dáng kia mị hoặc cực kỳ.
"Được, ta
Uống....uố...ng."
Một chén rượu uống một hơi cạn
sạch.
Rượu kia đã pha một loại mỵ
dược không tầm thường, cao thủ Nội tông nếu không phải cấp bậc Huyền Hoàng thì
không sao, nếu là cấp bậc Huyền Hoàng thì sẽ bị lung lạc tâm trí, tác dụng của
mỵ dược phát huy ở mức cao nhất.
Sau khi Nhị Vân Mạn uống xong
rượu, lập tức cảm giác thân thể của mình bắt đầu nóng lên, nàng chẳng những
không để ý, ngược lại có một loại vọng động và hưng phấn. Mơ ước Vân Mộ Phàm đã
quá lâu, thật vất vả mới đưa đến tay, nàng đương nhiên phải làm cho mình tận
hứng mới được.
"Nóng quá, Trúc sư đệ, ngươi có
cảm thấy nóng hay không?" Nhị Vân Mạn sợ Vân Mộ Phàm rời khỏi, cố ý đi tới cạnh
cửa chặn cửa phòng, ngón tay tự mở vạt áo của mình, chỉ một lát sau đã lộ ra hai
vai.
Nàng vừa vuốt ve thân thể của
mình, vừa thở gấp, ánh mắt mê ly, Vân Mộ Phàm thấy thế, liền biết trong cơ thể
nàng dược tính đã hoàn toàn phát tác.
Đối với ánh mắt mê ly của nàng,
Vân Mộ Phàm bình tĩnh mà thong dong: “Thư Mạn sư tỷ, xin tự
trọng."
Vân Khê nghe thấy lời của phụ
thân, không nhịn được phì cười. Phụ thân thật sự quá hài hước, lúc này còn bảo
người ta tự trọng, người ta còn có tự trọng định lực sao?
"Nhạc phụ đại nhân cái này gọi
là mỹ nhân ngồi trong lòng mà vẫn không loạn." Long Thiên Tuyệt tà khí nhếch
miệng cười một tiếng, tiện tay lấy ra Kim Hòa Tháp, đáy mắt tinh quang lướt
qua.
"Chàng định làm gì?" Vân Khê
hỏi.
"Lát nữa nàng sẽ biết." Long
Thiên Tuyệt cười thần bí.
Lúc này, trong cơ thể Nhị Vân
Mạn dược lực càng ngày càng mạnh, nàng ta bắt đầu kiềm chế không được, rời khỏi
cửa phòng bắt đầu đánh về phía Vân Mộ Phàm.
"Trúc sư đệ, ngươi đừng chịu
đựng, ta biết, ngươi khẳng định cũng muốn ta. Đến đây đi, chúng ta cùng nhau
tiêu dao sung sướng."
Trong lúc mê loạn Nhị Vân Mạn,
không giảm tác phong cường thế của nàng ta, hai cánh tay mở ra, nhào về phía Vân
Mộ Phàm. Vân Mộ Phàm lắc mình muốn trốn, tốc độ phản ứng của Nhị Vân Mạn so với
hắn còn nhanh hơn, đưa tay, vừa vặn ôm lấy hắn, bắt đầu hung hăng xé rách xiêm y
của hắn.
Vân Mộ Phàm nhíu mày, vận
chuyển huyền khí, muốn bức lui đối phương, Nhị Vân Mạn giành trước một bước,
điểm trúng huyệt đạo của hắn: “Muốn chạy trốn sao? Đến chỗ này của ta, không ai
có thể chạy trốn khỏi tay ta."
Nàng phóng đãng cười to, một
tay đẩy Vân Mộ Phàm ngã lên bàn rượu.
Vân Mộ Phàm trừng mắt nhìn Nhị
Vân Mạn, gương mặt tuấn tú nghẹn đỏ lên, chưa từng nghĩ tới mình sẽ có một ngày
lâm vào tình cảnh lúng túng như thế? Vội vàng truyền âm cho người ở Ngọa Long
cư.
Xong, cha đã thất thủ
rồi.
Nắm lên một ít phấn, ném về
phía ánh mắt của Nhị Vân Mạn.
A ——
Tốc độ ném phấn quá nhanh,
khoảng cách cũng gần, Nhị Vân Mạn cơ hồ không có thời gian phản ứng, đôi mắt đã
bị phấn vụn làm hỏng.
Ầm ầm bịch bịch, bên trong gian
phòng nhất thời loạn hết cả lên.
"Kẻ nào, kẻ nào dám đánh lén
ta?"
Hai mắt không thể nào mở ra,
chỉ có thể dùng thính giác cảm nhận thanh âm, Nhị Vân Mạn vung tay chộp về phía
trước, tay trái bắt được một, tay phải cũng bắt được một.
Quái, sao trong phòng đột nhiên
lại nhiều thêm một người?
Nàng lại không nghe được bất kỳ
tiếng hít thở nào.
Bất quá, cuối cùng vẫn bắt
được.
"Xem ngươi còn trốn chỗ nào?"
Nàng lạnh lùng cười một tiếng, cầm hai người bắt được ném lên mặt bàn, bên trong
gian phòng phát ra thanh âm làm cho người khác mơ màng.
Mấy tên cao thủ của đội hộ vệ
chờ ở ngoài tửu lâu rất lâu mà không thấy Vân Mộ Phàm ra ngoài, bọn họ bắt đầu
không bình tĩnh.
"Các ngươi không thể tùy tiện
xông vào bên trong, không có lệnh của Nhị Vân Mạn, các ngươi không thể
vào."
Không để ý tới bồi bàn ngăn
trở, mấy vị cao thủ nhanh chóng đến bên ngoài nhã gian.
Đứng trông cửa nhã gian là hai
tên nam sủng của Nhị Vân Mạn, bởi vì có bọn họ giữ cửa, Nhị Vân Mạn mới chắc
chắn Vân Mộ Phàm tuyệt đối không thể trốn khỏi gian phòng này.
Thấy mấy vị cao thủ bước đến,
hai gã nam sủng tiến lên ngăn cản bọn hắn.
"Không có chỉ thị của nương tử
nhà ta, ai cũng không được vào."
Mấy vị cao thủ không để ý đến
hai người, cao thủ cầm đầu hướng bên trong gian phòng hô lớn: “Trúc trưởng lão,
canh giờ không còn sớm, chúng ta nên đến hội nguyên lão."
Bên trong gian phòng không có
tiếng trả lời, chỉ có tiếng thở gấp và thanh âm va chạm của cái bàn vang
lên.
Cao thủ chần chờ, lại hướng bên
trong gian phòng hô: “Nhị Vân Mạn, Trúc trưởng lão là người duy nhất trong Nội
tông chúng ta có thể giải độc, chúng ta phải dẫn hắn đến gặp các nguyên lão, một
khắc cũng không thể chậm trễ."
Trả lời hắn, là các loại thanh
âm nhỏ và tiếng thở gấp.
Mấy vị cao thủ liếc mắt nhìn
nhau, không khỏi liên tưởng đến cái gì khiến cho mặt đỏ tim đập, Nhị Vân Mạn sẽ
không thật sự đem Trúc trưởng lão làm......
Mặc dù đã sớm đoán được nhưng
hai vị nam sủng vẫn không nhịn được liếc mắt nhìn nhau, bắt đầu tính toán trong
lòng. Bọn họ biết, nếu lúc này bọn họ vọt vào, một khi cắt ngang chuyện của Nhị
Vân Mạn, bọn họ khẳng định không có quả ngon để ăn, nhưng nếu là những người
khác cắt ngang, tình huống lại không giống vậy.
"Ôi, bụng của ta đau quá, không
phải là nước trà vừa uống có vấn đề chứ?"
"Bụng của ta cũng rất đau,
khẳng định là nước trà có vấn đề, không được, ta không nhịn
được......"
Hai người không hổ là ở chung
một chỗ thời gian lâu tạo thành ăn ý, một cái ánh mắt, cũng biết trong lòng nhau
đang nghĩ gì.
Hai người cùng nhau rời
đi.
Không có người ngăn cản, mấy vị
cao thủ không khỏi cảm thấy khó khăn, rốt cuộc có nên vào hay không
đây?
Không sao, chậm trễ đại sự là
chuyện lớn.
Nhưng mà Nhị Vân Mạn trách tội,
bọn họ cũng không gánh nổi.
Đang chần chờ, cửa phòng đột
nhiên mở ra từ bên trong.
Mấy người chấn động, ngẩng đầu
nhìn, chỉ thấy Nhị Vân Mạn xuất hiện ở cửa phòng, chẳng qua là quần áo trên
người cởi gần hết, chỉ còn lại có một cái yếm màu đỏ, quần còn đang.... Trừ
những thứ đó, khuôn mặt nàng ta ửng hồng, trong đôi mắt mê ly chứa nhiều tia
máu, xung quanh ánh mắt còn một tầng nhỏ vụn phấn.
Khi nàng giương mắt, nhìn về
phía mấy người, ánh mắt kia dường như muốn ăn thịt người, mấy người kia bị dọa
sợ không khỏi rút lui một bước về phía sau.
Không sai, đó chính là ánh mắt
muốn ăn thịt người.
Nhị Vân Mạn tưởng rằng mình bắt
được Vân Mộ Phàm, ai ngờ lục lọi mấy cái sau, phát hiện người nàng bắt được
giống nàng như đúc.
Đợi khi ánh mắt nàng có thể
nhìn rõ, nàng nhìn thấy mình bắt được là hai nữ nhân.
Bị dục hỏa thiêu đốt hoàn toàn
nàng căn bản thấy không rõ hai nữ nhân kia rốt cuộc là kẻ nào, nàng chỉ biết là
giờ phút này nàng cần một người đàn ông tới hóa giải dục hỏa trong cơ thể vô
cùng.
"A ——"
"A ——"
Lúc mấy tên cao thủ nhận thấy
ánh mắt của Nhị Vân Mạn có gì đó không đúng, theo bản năng bọn họ muốn chạy
trốn, đáng tiếc đã chậm. Hai tên cao thủ cách Nhị Vân Mạn gần nhất, bị Nhị Vân
Mạn bắt được, đồng thời lôi vào trong phòng.
Cửa phòng bịch một tiếng đóng
lại, sau đó là tiếng giết heo của hai vị cao thủ, liên tiếp, khiến mấy tên cao
thủ ở ngoài nghe mà thấy kinh hồn táng đảm. Muốn vào cứu người, lại sợ thực lực
của Nhị Vân Mạn, càng lo lắng hơn là bọn họ sẽ trở thành mục tiêu tiếp theo của
Nhị Vân Mạn.
Nghĩ xong bọn họ quyết định rút
lui trước, đợi cứu binh của hội nguyên lão tới rồi nói sau.
Không ai chú ý trong nháy mắt
cửa gian phòng mở ra và đóng lại, có một vật nhỏ tàng hình bay ra khỏi gian
phòng, nó chính là Ngọa Long cư có chức năng tàng hình.
Vân Khê chịu trách nhiệm công
kích địch, Vân Trung Thiên chịu trách nhiệm đem Vân Mộ Phàm kéo vào Ngọa Long
cư, mà Long Thiên Tuyệt đem thi thể của Thất Vân Mạn và Cửu Vân Mạn từ trong Kim
Hòa Tháp lôi ra. Ba người phối hợp hoàn mỹ, mới tạo ra một màn nguy hiểm vừa
rồi.
Quay đầu lại nghe thanh âm kịch
chiến trong gian phòng, mấy người Vân Khê ở trong Ngọa Long cư cười rất tà ác,
cái này gọi là trời làm bậy có thể sống, tự gây nghiệt không thể
sống.
Đáng tiếc mấy vị cao thủ đội hộ
vệ của hội nguyên lão, mơ mơ màng màng bị dùng làm tế phẩm, bị Nhị Vân Mạn ăn
sống, còn một lần hai vị, thật sự là khẩu vị nặng.
Nếu như hai vị nam sủng của Nhị
Vân Mạn biết được chuyện này phát triển như thế liệu bọn họ có còn muốn lấy cớ
rời đi hay không?
Bất quá, trò hay vẫn còn ở phía
sau.
Bọn họ cũng không tính toán rời
đi ngay, mà tiếp tục ở chỗ này chờ, chờ trò hay mở màn.
Hội nguyên
lão.
Chúng các nguyên lão tụ ở một
chỗ, thương nghị chuyện của bảng xếp hạng Phong Vân, tham dự hội nghị tổng cộng
có hai mươi mốt vị nguyên lão, trong đó ba vị cầm đầu chính là Vô Hi nguyên lão,
Vô Thương nguyên lão và Vô Tâm nguyên lão.
Lúc này, trong phòng nghị sự
khí thế ngất trời, tiếng hai người chửi rủa nhau càng rõ ràng hơn, cơ hồ đem
thanh âm của những người khác át xuống.
"Vô Tâm lão yêu phụ, mụ nội nó,
ngươi nói đề nghị quỷ gì vậy? tổ hợp năm người tranh tài ư? Kẻ nào không biết
trong mười Vân Mạn đứng đầu bảng xếp hạng Phong Vân dòng chính của các ngươi
nhiều nhất chứ? Ý của ngươi là, để cho Nhị, Tứ, Ngũ, Thất và Cửu Vân Mạn hợp
thành một tổ, thử hỏi trong tất cả các tuyển thủ tham gia thi đấu có tổ nào có
thực lực thắng được tổ hợp năm người này chứ?" Vô Thương nguyên lão không để ý
ánh mắt của mọi người, gầm lên với Vô Tâm nguyên lão ở phía đối diện, "Ta kiên
quyết phản đối lập nhóm tranh tài. Bây giờ chúng ta đang muốn chọn Tông chủ
tương lai, chúng ta chỉ cần một Tông chủ. Thân là Tông chủ, nên thể hiện thực
lực của bản thân, nếu như toàn bộ hành trình đều nhờ đồng đội của mình giúp đỡ,
đến cuối cùng mới quyết ra thắng bại, vậy thì căn bản không thể nào bày ra thực
lực chân chính của bản thân, cho nên, ta kiên trì lấy cách tính gộp khoa học lấy
vị trí xếp hạng để quyết định thắng bại."
"Lão đàn bà chanh chua kia,
ngươi nói ta có tư tâm, chẳng lẽ một ngươi không có tư tâm sao? Dòng chính thống
của các ngươi cũng có Tam, Lục, Bát Vân Mạn đứng trong tốp mười ở bảng Phong
Vân, trừ Tam Vân Mạn, hai người còn lại không có khả năng giành phần thắng.
Ngươi cho rằng lựa chọn cách tính gộp điểm để quyết định thắng bại thì các ngươi
sẽ chiến thắng hay sao? Đừng quên, phía trên Tam Vân Mạn, còn có Hư Vô công tử
xuất sắc thuộc dòng chính của Vô Hi nguyên lão và Nhị Vân Mạn thuộc dòng chính
của ta, có hai người bọn họ ở phía trước Tam Vân Mạn muốn đoạt giải quán quân,
so với lên trời còn khó hơn."
"Lão yêu phụ, Nhị Vân Mạn phẩm
hạnh không đoan chính, danh tiếng cực kém, ngươi cho là nàng có tư cách trở
thành Tông chủ sao?"
"Phẩm hạnh không đoan chính ư?
Ngươi lấy ra chứng cớ cho ta xem, Nhị Vân Mạn sao lại phẩm hạnh không đoan chính
chứ?"
"Còn cần chứng cớ sao? Cả Nội
tông, ai không biết, ai không hiểu? Mặc kệ, người của ngươi, bất kể là ai, ta
cũng sẽ không đồng ý nàng tiếp nhận vị trí Tông chủ."
"......"
Hai người tranh luận gay gắt,
mặt đỏ tới mang tai.
Những nguyên lão khác không dám
xen mồm, cũng không muốn xen mồm, mọi người liếc mắt nhìn về phía Vô Hi nguyên
lão, cũng chỉ có nàng có thể ngăn lại hai người kia, nhưng giờ phút này nàng
không có ý niệm đó trong đầu.
Ngoài cửa phòng nghị sự, đột
nhiên có người báo lại.
"Vô Hi nguyên lão, không xong.
Đã xảy ra chuyện."
"Chuyện gì kinh ngạc như vậy?"
Vô Hi nguyên lão bình tĩnh hỏi.
"Hai cao thủ của đội hộ vệ
chúng ta, bị Nhị Vân Mạn làm...... làm......" Cao thủ ấp úng, khó mà mở
lời.
"Làm cái gì? Ngươi nói rõ hơn
một chút cho ta." Vô Hi nguyên lão nghe thấy bốn chữ Nhị Vân Mạn, chân mày nhíu
lại, Vô Thương nguyên lão và Vô Tâm nguyên lão vốn đang tranh luận gay gắt cũng
ngừng lại theo, cùng nhìn về phía tên cao thủ kia.
Càng như vậy, tên cao thủ này
càng thêm khẩn trương, nuốt nuốt nước miếng, trả lời: “Nhị Vân Mạn nàng......
Nàng đem hai cao thủ của chúng ta cưỡng hiếp rồi."
Oanh!
Bầu trời đang đẹp bỗng nhiên có
một tia sét đánh xuống.
Phản ứng đầu tiên của mỗi
người chỗ này đều giống nhau, bọn họ nghe lầm ư hay là đối phương nói
dối?
Nhị Vân Mạn cưỡng hiếp hai gã
cao thủ độ hộ vệ, sao có thể xảy ra chuyện này?
Cuối cùng vẫn là Vô Tâm nguyên
lão phản ứng nhanh nhất, hỏi tới một câu: “Ngươi xác định người nàng bắt là cao
thủ của đội hộ vệ các ngươi chứ?" Cái giọng chất vấn kia khiến cho người ta liên
tưởng đến, dường như nàng không nhìn trúng cao thủ đội hộ vệ, trong mắt nàng
người mà Nhị Vân Mạn muốn trèo lên cũng phải là cao thủ có cấp bậc tương đối
cao.
Cao thủ đến bẩm báo nghe thấy
vậy, trên mặt nóng nảy, đây tuyệt đối là vũ nhục cao thủ đội hộ vệ bọn họ. Bọn
họ mặc dù là người hầu của hội nguyên lão, nhưng sao có thể so sánh sự khỏe mạnh
của bọn họ với người khác cơ chứ?
"Những lời thuộc hạ nói đều là
sự thật, bây giờ bọn họ còn đang ở trong tửu lâu, lát nữa Nhị Vân Mạn chỉ sợ sẽ
không thả bọn họ, chúng ta vội vã chạy về là để cầu các nguyên lão trợ giúp, hi
vọng các ngươi có thể ngăn Nhị Vân Mạn làm việc ác, không thể để cho nàng lại
tiếp tục độc hại những người khác......" Cao thủ nghiến răng nghiến lợi
nói.
"A ha ha ha ha......" Vô Thương
nguyên lão đột nhiên cất tiếng cười to, vỗ mạnh cái bàn, "Lão yêu phụ, không
phải ngươi muốn chứng cớ sao? Hiện tại chứng cớ tự mình chạy tới rồi, ngươi còn
có lời gì để nói? Mọi đừng ngẩn ngơ nữa, còn không mau chạy nhanh nhìn một cái,
nhìn người Vô Tâm nguyên lão coi trọng để tương lai làm Tông chủ Vân tộc, rốt
cuộc hàng ngày có hành vi như thế nào, có phẩm đức thế nào."
"Lão đàn bà chanh chua,
ngươi......" Sắc mặt Vô Tâm nguyên lão cực kỳ âm trầm.
"Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Nếu chuyện đã xảy ra, chúng ta nhanh chóng đến hiện trường nhìn một cái, nhanh
chóng ngăn lại chuyện tiếp theo phát sinh." Dưới sự đề nghị của Vô Hi nguyên
lão, mọi người đều không có dị nghị, ồn ào hưởng ứng, cùng nhau đi tới tửu
lâu.
Trong nhã gian thanh âm kịch
liệt không ngừng truyền ra khiến cho người ta nghe nghe đỏ mặt tim
đập.
Những khách nhân trong tửu lâu
tò mò, rối rít chạy tới vây xem, hai gã nam sủng lấy cớ rời đi cũng trở về. Nghe
thấy tiếng kêu thảm thiết của nam tử trong phòng truyền ra, bọn họ còn tưởng
rằng dưới sự giày vò của Nhị Vân Mạn, Vân Mộ Phàm đang kêu thảm thiết đâu, hai
người vừa ghen tỵ vừa hả hê.
Vì không quấy rầy nhã hứng của
nương tử, hai người chẳng những không xông vào gian phòng ngăn lại, ngược lại
giúp đỡ xua đuổi khách nhân vây xem.
Những vị khách nhìn thấy thì
xua đuổi rất dễ, khách ngầm thì đuổi cũng không đi, thí dụ như đoàn người Vân
Khê ẩn thân ở trong Ngọa Long cư.
"Người của hội nguyên lão sao
còn chưa tới, hiệu suất cũng quá kém đi?" Vân Khê khẩn cấp chờ xem kịch
vui.
"Hội nguyên lão cách tửu lâu
một đoạn, cách nội bộ hội nguyên lão còn có một trạm kiểm soát, con cho rằng có
kẻ ở ngoài hội nguyên lão tùy tiện hô một tiếng, các nguyên lão sẽ xuất hiện
ngay lập tức sao?" Vân Mộ Phàm mỉm cười nói.
"Được rồi, vậy cũng chỉ có thể
tiếp tục chờ." Vân Khê bĩu môi.
Cũng không lâu sau, các nguyên
lão của hội nguyên lão quả nhiên tới đây, đoàn người hấp tấp như từ trên trời
giáng xuống.
Không khí xung quanh bị chấn
động kèm theo đông đảo cao thủ tiến đến, bên trong Ngọa Long cư không khí kịch
liệt phập phồng, suýt nữa sẽ phải bỏ hết công lao, hiện thân ra bên
ngoài.
Đám cao thủ ẩn núp trong Ngọa
Long cư, đột nhiên đều không lên tiếng. Bởi vì bọn họ ý thức được, có vài cỗ lực
lượng cường đại đang quét qua, giống như phát hiện điều gì dị thường, thử dò xét
điều tra.
Sau khi Ngọa Long cư có chức
năng mới là ẩn thân thì người bình thường căn bản sẽ không phát hiện ra, nhưng
mà những kẻ vạn năm đầu sỏ kia thì khó nói.
"Quái, sao ta có cảm giác có
người nhìn trộm chúng ta chứ?" Vô Thương nguyên lão nhíu mày quét xung
quanh.
"Ta cũng cảm thấy vậy." Vô Hi
nguyên lão hí mắt, ánh mắt quét qua từng tấc đất quanh đó, sau đó nhanh chóng
ngừng lại ở chỗ Ngọa Long Cư, ánh mắt của nàng chấn định, từng bước đi
tới.
Mấy người Vân Khê không khỏi
khẩn trương hơn, bị phát hiện nhanh như vậy sao?
Vô Hi nguyên lão một khi phát
hiện sự có mặt của bọn họ, có thể xuất thủ đối phó bọn họ hay không? Tất cả mọi
người đều không biết.
Lúc này, Vô Tâm nguyên lão nghe
thấy tiếng trong phòng truyền ra, khuôn mặt của nàng hiện ra vẻ giận dữ, không
cần đẩy cửa vào, nàng đã tin tưởng đây là sự thật.
"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nàng nhìn về phía hai gã nam sủng quát hỏi.
Hai gã nam sủng sợ hết hồn, cả
người ngơ ngẩn một lát, một người trong đó cà lăm trả lời: “Bẩm...... bẩm nguyên
lão..., là Trúc trưởng lão câu dẫn Nhị Vân Mạn, đúng, là Trúc trưởng lão câu
dẫn Nhị Vân Mạn. Nhị Vân Mạn vốn đã có hảo cảm với Trúc trưởng lão, sao ngăn
được đối phương hấp dẫn, cho nên mới biến thành như bây
giờ......"
Cả đám người đều ngẩn ra, tại
sao lại nhô ra một Trúc trưởng lão, việc này và Trúc trưởng lão lại có quan hệ
gì?
Ánh mắt Vân Khê trở nên nghiêm
túc, lộ ra tức giận, hai người này thật đúng là có thể mở to mắt nói lời bịa
đặt, tùy tùy tiện tiện đem nước bẩn giội lên thân người khác, cả bản nháp cũng
không cần đánh.
"Hắn nói nhảm. Bị bắt vào gian
phòng, rõ ràng là hai vị cao thủ của đội hộ vệ chúng ta, nếu không phải là chúng
ta chạy trốn nhanh, chỉ sợ chúng ta cũng khó thoát khỏi ma trảo của Nhị Vân
Mạn."
"......" Hai gã nam sủng nhất
thời ngơ ngẩn, tiếng kêu thảm thiết của nam nhân trong phòng không phải là Trúc
trưởng lão, mà là cao thủ đội hộ vệ ư?
Cả một đám mồ hôi hột ào ào
chảy xuống, hai người bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, không thể
nào?
Đúng vậy, không thể nào có
chuyện này xảy ra đâu?
Hai người bọn họ chỉ rời đi có
một lát mà đã xảy ra nhiều chuyện ngoài dự đoán của mọi người như vậy
ư?