Trong ánh mắt soi mói của mọi
người, Vân Mộ Phàm lấy ra một viên đan dược từ bình sứ, chỉ một thoáng sau trong
không khí tràn ngập mùi hương làm người ta sảng khoái.
Đan dược thơm như vậy, sao có
thể là độc dược? Lừa gạt người khác ư?
Đám người nhìn chằm chằm vào
đan dược trong tay Vân Mộ Phàm, thứ bọn họ quan tâm nhất là đan dược trong tay
của hắn có thể giải tà độc hay không.
Chỉ thấy Vân Mộ Phàm đem viên
đan dược nhét vào miệng Vân Nhược Tiêu, viên thuốc được nhét thẳng vào khí quản
sau đó ông vận khí giúp đan dược tràn đến tứ chi trong cơ thể nhanh
hơn.
Ngũ Vân Mạn khẩn trương nhìn đệ
đệ, không nhịn được nuốt nuốt nước miếng, đối với nàng mà nói, không có gì quan
trọng hơn tính mạng của đệ đệ nàng.
Một lúc lâu sau cũng không thấy
Vân Nhược Tiêu có bất kỳ phản ứng nào, đám người vây xem bắt đầu ồn
ào.
Mấy vị cao thủ trong đội hộ vệ
bắt đầu hoài nghi.
"Trúc trưởng lão, không phải
ngươi đang lừa dối chúng ta đấy chứ? Chúng ta đã cho ngươi cơ hội, nhưng mà đan
dược của ngươi không hiệu quả, cũng đừng trách chúng ta, chúng ta bây giờ phải
dẫn người rời đi."
"Không được. Chờ một chút." Ngũ
Vân Mạn huơ kiếm ngăn cản, xoay người lại hỏi Vân Mộ Phàm, "Trúc sư đệ, đệ xác
định đan dược của đệ thật sự có thể giải độc sao?"
Vân Mộ Phàm chần chờ, lẽ ra đan
dược nữ nhi luyện chế ra có thể giải độc nhưng mà tại sao Nhược Tiêu sư đệ ăn
đan dược xong lại không có biến hóa gì, chẳng lẽ độc tính ở Nội tông xảy ra biến
dị, hoặc là độc dược này lại là một loại khác?
Đang lúc tâm tư dao động, bên
tai truyền đến tiếng nữ nhi: "Phụ thân, ngài thử lật mí mắt của hắn, xem hai mắt
của hắn, có dấu hiệu khuếch tán hay không."
Ánh mắt Vân Mộ Phàm sáng lên,
lập tức làm theo lời nữ nhi : “Hai mắt của hắn rời rạc, bên trong còn có rất
nhiều tia máu."
"Con biết rồi, ngài cởi giày
bên chân trái của hắn, ấn vào huyệt Dũng Tuyền mấy cái......"
"Được"
Trong lúc mọi người
dùng ánh mắt soi mói nhìn, Vân Mộ Phàm đích thân cởi giày và tất của Vân Nhược
Tiêu, bắt lấy chân trái của hắn, nhắm huyệt vị, một ngón tay ấn
xuống.
Khi huyệt vị bị nhấn mạnh cả
người Vân Nhược Tiêu như bị kích thích, mọi người vây xem cũng chấn động theo,
nhìn không chớp mắt, tâm tình của bọn họ so với Vân Mộ Phàm còn khẩn trương
hơn.
"Trúc sư đệ, ngươi đang làm cái
gì vậy?" Ngũ Vân Mạn khó hiểu nhìn Vân Mộ Phàm, không thể trách nàng kiến thức
nông cạn, thật sự là chưa từng thấy qua phương pháp giải độc như
thế.
Vân Mộ Phàm không lên tiếng,
vừa tiếp tục nhấn huyệt vị, vừa quan sát phản ứng của Vân Nhược Tiêu, đột nhiên
trong đám người thấp giọng hô: "Màu đen tan rồi, mặt của hắn từ từ biến thành
trắng."
"Phù" Vân Nhược Tiêu đột nhiên
ngồi dậy, phun một ngụm máu đen ra, toàn thân hắn đầy máu.
Cả người co quắp vài cái, Vân
Nhược Tiêu từ từ mở mắt ra, hai con mắt có thần thái hẳn, hắn mê mang nhìn xung
quanh rồi nhanh chóng nhìn thấy tỷ tỷ của mình: “Tỷ tỷ, xảy ra chuyện gì vậy?
Sao đệ lại ở chỗ này?"
Ngũ Vân Mạn khó nén tâm tình
kích động, chạy về phía đệ đệ của mình, ôm lấy hắn: “Đệ đệ, đệ rốt cục cũng
tỉnh, làm tỷ tỷ lo lắng gần chết."
"Tỷ tỷ......" Vân Nhược Tiêu
nhìn qua vai tỷ tỷ, thấy Vân Mộ Phàm đang đeo giày và tất cho mình, mắt của hắn
sáng lên, "Trúc sư huynh, huynh...... huynh mau để giày xuống, sao có thể để
huynh đeo giày cho đệ? Tỷ tỷ, tỷ mau bảo Trúc sư huynh dừng
lại."
Ngũ Vân Mạn định thần lại, nhìn
thấy Vân Mộ Phàm không chỉ cứu sống đệ đệ của mình, còn không chú ý thân phận
của mình, đích thân vì đệ đệ của mình đeo giày, nàng thật sự rất cảm động, quỳ
gối trước Vân Mộ Phàm: “Trúc sư đệ, đệ có ân cứu mạng với tỷ đệ ta, kiếp này tỷ
đệ ta nhất định sẽ báo đáp."
"Nhược Du sư tỷ, tỷ làm cái gì
vậy? Mau đứng dậy đi." Vân Mộ Phàm tiến lên đỡ nàng, "Ngày đó đệ tới Nội tông,
hai người cũng không vì đệ có thân phận đặc thù mà bài xích đệ, những chuyện nhỏ
nhặt này đối với hai người mà nói cũng không là gì, nhưng đối với đệ mà nói nó
có ý nghĩa rất lớn, các người đối với đệ có ân, đệ ghi nhớ trong lòng. Chuyện
hôm nay, đệ chẳng qua là tiện tay mà thôi, cảm ơn trong lòng là
được."
"Một viên giải dược, đối với
Trúc sư đệ chẳng là cái gì, đối với tỷ đệ ta mà nói, đó là viên thuốc cứu mạng."
Ngũ Vân Mạn không chấp nhất nữa, cười nói thản nhiên với Vân Mộ Phàm, "Được rồi,
sau này chúng ta là sinh tử chi giao, không khách khí nữa."
"Đương nhiên rồi." Vân Mộ Phàm
ôn nhuận cười.
Tỷ đệ hai người đang cùng Vân
Mộ Phàm hàn huyên, người xung quanh vây xem và cao thủ đội hộ vệ đội vẫn đang ở
trong khiếp sợ.
Tà độc rất khó giải, có người
có thể giải tà độc, đây là chuyện vui lớn nhất rồi.
Mấy vị cao thủ trong đội hộ vệ
lại tiến lên lần nữa, lần này không phải hướng về phía Vân Nhược Tiêu, mà là
hướng về phía Vân Mộ Phàm.
"Trúc trưởng lão, không nghĩ
tới ngươi còn có phương pháp giải độc cao minh như thế, thật tốt quá. Mời ngài
đi một chuyến đến hội nguyên lão, ta tin rằng các nguyên lão biết ngài có thể
giải tà độc, bọn họ nhất định sẽ thưởng lớn cho ngài."
"Các nguyên lão vì chuyện tà
độc, nhức đầu không phải một ngày hay hai ngày, bây giờ tốt rồi, rốt cục có
người có thể giải độc, ta tin rằng tai họa tà độc sẽ nhanh chóng bị khống
chế."
"Không nói nhiều nữa, Trúc
trưởng lão, mời ngài đi theo chúng ta."
Tiếng nói chuyện ồn ào náo động
từ xung quanh phát ra, mấy tên cao thủ nửa mời nửa kéo Vân Mộ Phàm rời
đi.
"Trúc sư đệ." Ngũ Vân Mạn nâng
kiếm muốn ngăn cản mấy người này lại nhưng Vân Mộ Phàm nháy mắt ngăn lại: “Đệ
muốn gặp các nguyên lão trong hội nguyên lão một lần, không có gì đáng ngại, lúc
nào có thời gian đệ sẽ đến thăm Nhược Tiêu sư đệ."
"Đệ phải cẩn thận đấy." Ngũ Vân
Mạn đưa mắt nhìn Vân Mộ Phàm rời đi, chân mày từ từ nhăn lại.
Vân Nhược Tiêu ở sau lưng nàng
an ủi: “Tỷ tỷ, nếu không tỷ cũng đi theo xem. Thái độ của các nguyên lão ở hội
nguyên lão hội bây giờ không thống nhất, hơn nữa Vô Tâm nguyên lão bị Tông chủ
đầu độc, rất bất mãn với Trúc sư huynh, đệ sợ nàng ta mượn cơ hội gây bất lợi
cho Trúc sư huynh."
Ngũ Vân Mạn chần chừ: “Vậy còn
đệ?"
"Đệ không sao, tự mình đi về
được." Vân Nhược Tiêu ngọ ngoạy tự mình bò dậy, tay đột nhiên không có lực trượt
xuống khiến hắn ngã xuống.
Ngũ Vân Mạn thở dài, đỡ đệ đệ
đứng lên nói: “Tỷ đưa đệ về trước còn Trúc sư đệ là người duy nhất trong tông có
thể giải độc, tỷ tin rằng Vô Tâm nguyên lão nhìn thấy đệ ấy không vừa mắt, cũng
sẽ không mạo hiểm làm ra chuyện sai trái, hạ thủ với đệ ấy lúc
này."
"Tuy nói như thế, nhưng......"
Vân Nhược Tiêu dùng ánh mắt kỳ dị nhìn tỷ tỷ, thử dò xét nói, "Tỷ tỷ, đệ biết tỷ
có tình cảm với Trúc sư huynh, bây giờ là thời cơ tốt nhất tới gần huynh ấy, nếu
để cho người khác đoạt trước, tỷ sẽ bỏ qua cơ hội tốt đó. Tỷ cũng biết, trong
Nội tông nữ nhân có ý đối với Trúc sư huynh cũng không chỉ có mình tỷ
tỷ......"
Khuôn mặt của Ngũ Vân Mạn từ
trước đến giờ đều lạnh nhạt, giờ lại ửng hồng lên, nàng giận dỗi trừng đệ đệ một
cái, ra vẻ tức giận khiển trách: “Chớ nói nhảm, đời này tỷ tỷ thề sẽ dâng mạng
của mình cho Vân tộc, chưa từng suy nghĩ về chuyện hôn nhân của mình, đệ có tâm
tư suy nghĩ lung tung, không bằng sớm tìm vợ đi."
Vân Nhược Tiêu không để ý tới
tỷ tỷ giận dữ mắng mỏ, phối hợp nói: “Tỷ tỷ không nên phủ nhận, đệ cũng không
nói nữa, đến lúc Trúc sư huynh thật sự cưới vợ thì tỷ tỷ hối hận cũng không
kịp."
"Đệ trúng độc bất tỉnh xong đầu
óc vẫn chưa tỉnh táo đúng không? Trong miệng vẫn nói mê sảng." Ngũ Vân Mạn tức
giận trừng đệ đệ một cái, đột nhiên khom người, đem đệ đệ vác trên lưng giống
như khiêng bao tải không kiêng nể ánh mắt của người vây xem nghênh ngang rời
đi.
Vân Mộ Phàm bị mấy vị cao thủ
của đội hộ vệ vây quanh, bị người đi đường vây xem nhiều hơn, người vây xem còn
không biết còn tưởng rằng Vân Mộ Phàm phạm vào tội gì bị mang tới hội nguyên lão
thẩm vấn ấy chứ.
Trong đó có kẻ không có mắt nửa
đường xông ra, hướng về phía Vân Mộ Phàm nhìn hả hê nói: “Ơ, ta tưởng là ai cơ
hóa ra là đệ nhất mỹ nam tử trong Nội tông chúng ta đã trở lại. Phạm sai lầm à?
Đáng tiếc, có gương mặt đẹp cũng vô ích cuối cùng không phải đều thành một bộ
xương trắng hay sao?"
Vân Khê nghe thấy nam tử này
nói xong, không nhịn được ngó nghiêng nhìn ra bên ngoài, quả nhiên giống như
trong tưởng tượng của nàng, là một kẻ giả tao nhã. Nghe ngữ khí của hắn, chẳng
lẽ là ghen tị phụ thân đẹp trai hơn hay sao? Thật là một kẻ cực
phẩm.
Vân Mộ Phàm nhàn nhạt liếc đối
phương một cái, không phản ứng gì, mấy vị hộ vệ bên cạnh hắn đứng ra thay hắn
giải quyết phiền toái.
Cao thủ đứng đầu nói: “Vân
Thanh Châu, ngươi đang quấy phá cái gì? Trúc trưởng lão được chúng ta mời tới
hội nguyên lão, bây giờ hắn là quý nhân của Nội tông chúng ta, ngươi không có
chuyện gì thì nhanh tránh sang một bên, nếu làm chậm trễ đại sự của hội nguyên
lão hội ngươi có chịu trách nhiệm được không?"
Nam tử sắc mặt chỉ một thoáng
trở nên vô cùng khó coi: “Cái gì? Nội tông quý nhân ư? Chỉ bằng hắn?" nam tử bày
ra thần sắc nghi ngờ.
"Ta lừa ngươi làm gì? Trúc
trưởng lão có thể giải tà độc, ngươi có thể giải không? Nếu như ngươi cũng có
thể giải tà độc, ta cũng sẽ đem ngươi trở thành quý nhân đối đãi. Được rồi được
rồi, nhanh nhanh tránh ra cho ta, nếu còn cản trở nữa, ta sẽ đem ngươi đến hội
nguyên lão xử theo luật." Thân là thuộc hạ của hội nguyên lão, cách nói chuyện
và cách làm việc cũng không giống người thường, nam tử kia vốn còn muốn tranh
luận thêm mấy câu, cuối cùng đành bỏ qua.
Đưa mắt nhìn hộ vệ đội cao thủ
hộ tống Vân Mộ Phàm đi xa, Vân Thanh Châu tức giận hừ lạnh một tiếng, hắn vốn
nam sinh nữ tướng, giờ lại càng thêm kiều mỵ.
"Cái gì quý nhân? Chỉ bằng hắn,
cũng muốn trở thành quý nhân của hội nguyên lão? Ta nhổ
vào!"
"Tiểu Thanh Tử, ngươi đang ở
đây phi ai đó?" Phía sau truyền tới một thanh âm, ánh mắt Vân Thanh Châu bỗng
dưng mở to, lộ ra vẻ mừng rỡ, hắn sửa sang lại dung nhan của mình, ra vẻ ưu nhã
xoay người, nghiêng đầu nhìn về phía sau.
Chỉ thấy người đến là một cô
gái phong vận trác tuyệt, tướng mạo của nàng cũng bình thường, có hơi thở cường
đại khiến cho người ta vô tình cúi đầu. Nàng ta nhìn thấy ánh mắt Vân Thanh Châu
có mấy phần tà khí, phía sau nàng còn đi theo hai gã nam tử, dung mạo của hai gã
nam tử này so với Vân Thanh Châu, không phân cao thấp.
Vân Thanh Châu thấy người phía
sau, giơ hai cánh tay, chụp lên vai nữ tử: “Nương tử, nàng đã tới rồi, vừa rồi
mấy tên ở đội thị vệ khi dễ ta."
"Lá gan của bọn họ cũng quá
lớn, ngay cả người của Nhị Vân Mạn cũng dám khi dễ ư?" Sắc mặt của cô gái lạnh
thêm vài phần, ánh mắt lướt qua người Vân Thanh Châu đánh giá mấy vòng, đưa tay
nâng mặt của hắn, tà khí cười nói, "Có phải là chàng trêu chọc bọn hắn trước
phải không? Bọn họ dù có gan lớn đi nữa cũng sẽ không chủ động tới tìm ta gây
phiền toái, thành thật nói cho ta biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện
gì?"
Vân Thanh Châu cười khan, quay
thân làm nũng nói: “Nương tử, ta không có trêu chọc bọn hắn, ta nào dám tùy tiện
trêu chọc người của hội nguyên lão hội gây thêm phiền toái cho nàng? Vừa rồi ta
thấy Trúc trưởng lão trở lại, được người của đội hộ vệ hộ tống, do tò mò cho nên
mới tiến lên hỏi một chút. Ai biết bọn họ hỏi cũng không cho hỏi, liền trực tiếp
đuổi ta ra chỗ khác, nàng nói xem ta phải tới chỗ nào phân rõ phải
trái?"
"Trúc trưởng lão? Ngươi nói
Trúc trưởng lão đã trở lại?" Ánh mắt Nhị Vân Mạn bỗng dưng biến đổi, bắn ra hai
luồng sáng quang mang, thu tay về, nhìn về con đường phía xa, "Ngươi có biết đội
hộ vệ vì sao muốn dẫn hắn đến hội nguyên lão hay không?"
Vân Thanh Châu thấy Nhị Vân Mạn
có biến hóa lớn như vậy, trong lòng không nhịn được nổi lên ghen tức, ê ẩm nói:
“Ta biết ngươi vẫn nhớ thương hắn mà..... Nghe nói hắn có thể giải tà độc, cho
nên cao thủ đội hộ vệ mới đem hắn mang về hội nguyên lão."
"Hắn có thể giải tà độc?" Nhị
Vân Mạn ngẩn người, sau đó nụ cười trên mép càng thêm tà khí, "Ta sẽ có
hắn."
"Nương tử, không được. Bây giờ
hắn đã không phải là người của Tông chủ, Vô Tâm nguyên lão cũng nói, chúng ta
phải nghĩ biện pháp trừ khử hắn, lúc này nàng tiếp cận hắn không phải là vi phạm
ý tứ của Vô Tâm nguyên lão hay sao? Hơn nữa, nếu Tông chủ biết chuyện này, nàng
cũng sẽ mất hứng. Tông chủ và Vô Tâm nguyên lão thân là tỷ muội, người này nàng
không thể đắc tội được." Vân Thanh Châu khuyên nhủ.
Nhị Vân Mạn không nhịn được
vung tay, đem Vân Thanh Châu đẩy sang một bên, lạnh lùng nói: “Đừng cho là ta
không biết kẻ nào bảo ngươi đến bên cạnh ta, Vân Thanh Châu, tốt nhất ngươi nên
biết rõ thân phận của mình. Không sai, Tông chủ và Vô Tâm nguyên lão quan hệ
không tệ, nhưng không có nghĩa là các nàng vĩnh viễn sẽ đứng chung một chiến
tuyến.Ta chính là huyết mạch chính thống của Vô Tâm nguyên lão, ta chỉ nghe Vô
Tâm nguyên lão phân phó, ngươi đừng tưởng mang lời của Tông chủ tới lôi kéo ta.
Tông chủ bây giờ đã không phải là Tông chủ ngày xưa nữa rồi."
Vân Thanh Châu sắc mặt trắng
bệch, sợ hãi nhìn Nhị Vân Mạn, môi run run nói: “Nương tử, ta không làm
vậy."
Không đợi hắn nói xong, Nhị Vân
Mạn đã mang theo hai nam sủng của nàng rời đi, mặc kệ hắn. Giống như là thị uy,
hai vị nam sủng dùng ánh mắt hả hê liếc nhìn Vân Thanh Châu, đắc ý nghênh ngang
rời khỏi.
Vân Thanh Châu âm thầm nắm chặt
tay, tức giận cắn răng: “Các ngươi chờ đó cho ta. Ai nói Tông chủ không gượng
dậy được? Các ngươi sớm muộn gì cũng sẽ hối hận về hành động ngày hôm nay của
mình."
Vân Mộ Phàm sẽ không biết, giờ
phút này đang có một cô gái chảy nước miếng vì tham lam sắc đẹp của hắn, chạy
theo hắn tới đây. Một đường đi theo các cao thủ của đội hộ vệ đến hội nguyên
lão, Vân Mộ Phàm cũng không quên giới thiệu tình huống ở Nội tông cho những
người ở trong Ngọa Long cư biết.
"Hiện tại người cầm quyền trong
hội nguyên lão căn bản chỉ có ba vị nguyên lão, theo thứ tự là Vô Thương nguyên
lão, Vô Hi nguyên lão cùng Vô Tâm nguyên lão, còn lại các nguyên lão khác lấy ba
vị nguyên lão trên làm chủ, đứng ở phe của họ. Trong đó Vô Hi nguyên lão ở trong
hội nguyên lão uy tín cao nhất, nàng cũng là một vị công chính nhất, từ trước
đến giờ đối với những người làm sai thì sẽ xứ lý rất công bằng. Vô Thương nguyên
lão và Vô Tâm nguyên lão không hòa thuận rất lâu rồi, vô luận là hai người các
nàng hay là thủ hạ hoặc đồ tôn của các nàng, lần nào gặp nhau cũng đều đấu tranh
gay gắt, phân tranh cao thấp. Nếu không phải có Vô Hi nguyên lão ở giữa ngăn hai
người, hai người này chỉ sợ đấu nhau đến ta chết ngươi mất mạng từ sớm
rồi."
"Những năm gần đây, Vô Tâm
nguyên lão giúp đỡ Tông chủ Vân Thanh Uyển rất nhiều, thủ hạ có tài càng ngày
càng nhiều, cao thủ nhiều như mây, thực lực toàn thân và khí thế đều lấn át Vô
Thương nguyên lão. Ta đoán Vô Thương nguyên lão hơn phân nửa là vì muốn áp chế
thế lực của Vô Tâm nguyên lão, cho nên mới phải tiến cử Khê Nhi tới tham gia
cuộc tranh tài ở Bảng Phong Vân lần này."
"Phụ thân, vậy lúc trước người
ở phe nào?" Vân Khê thắc mắc.
"Phụ thân lúc trước là theo
Tông chủ, Tông chủ và Vô Tâm nguyên lão giao tình rất sâu, cho nên mỗi lần gặp
chuyện, Tông chủ đều sẽ đứng về phía Vô Tâm nguyên lão. Các ngươi vừa nhìn thấy
là Ngũ Vân Mạn, thật ra nàng cũng là người của Vô Tâm nguyên lão, bất quá nàng
và đệ đệ của nàng đều làm những chuyện đứng đắn không giống những thủ hạ khác
của Vô Tâm nguyên lão."
"Phụ thân, con thấy người đối
với Ngũ Vân Mạn ấn tượng không tệ, hai người có cơ hội......" Vân Khê mập mờ
cười, không nhịn được trêu ghẹo.
Da mặt Vân Mộ Phàm đột nhiên
nảy lên một cái, nếu như lúc này ông ở bên trong Ngọa Long cư, nhất định sẽ nhéo
mặt nữ nhi thật lâu, tiểu nha đầu đều làm mẹ người ta rồi, còn không đứng đắn
như vậy, ngay cả phụ thân của mình cũng trêu ghẹo.
"Tình cảm của phụ thân đối với
mẫu thân cả đời này sẽ không thay đổi, lại càng không có người nào có thể thay
thế nàng. Nếu con còn trêu chọc phụ thân, phụ thân sẽ không nói chuyện với con
nữa."
Thấy phụ thân tức giận, Vân Khê
le lưỡi, vội vàng nhận sai: “Phụ thân, đừng nóng giận, sau này con sẽ không bao
giờ mang chuyện này ra nói đùa nữa. Nếu như con tái phạm...... Sẽ để ngài vá
miệng con lại. Ngô ngô...... Ngô ngô...... Tựa như vậy."
Vân Mộ Phàm mặc dù nhìn không
thấy ví dụ của nàng nhưng nghe thấy nàng biểu diễn sống động như thật, buồn
cười, bất đắc dĩ thở dài nói: “Phụ thân sao có thể nhẫn tâm vá miệng của con
chứ?"
Mấy vị cao thủ đi bên cạnh Vân
Mộ Phàm, liếc mắt thấy khuôn mặt Vân Mộ Phàm bỗng nhiên biểu hiện một vài hình
dạng cổ quái, không khỏi khó hiểu, vẻ mặt này cũng quá phong phú
chứ?
"Trúc trưởng lão, lần trước
trên bảng xếp hạng Phong Vân, ngươi không vượt qua, lần này, ngươi có tham gia
không? Lấy thực lực của ngươi, tiến vào tốp mười của bảng xếp hạng khẳng định sẽ
rất dễ dàng. Bảng xếp hạng Phong Vân, hai mươi năm mới có một lần, nếu ngươi bỏ
lỡ cơ hội lần này, thì phải đợi thêm hai mươi năm nữa. Phải biết rằng một khi
tiến vào bảng xếp hạng Phong Vân, chiếm được danh hiệu Vân Mạn, ngươi ở Nội tông
cũng nhận được đãi ngộ rất lớn." Cao thủ cầm đầu mượn cơ hội tìm đề tài nói
chuyện.
Vân Mộ Phàm suy tư, khẳng định
gật đầu: “Ta đương nhiên muốn tham gia, chẳng qua là không biết năm nay bảng xếp
hạng Phong Vân bảng có những cao thủ nào vậy?"
Ông cũng không phải muốn tranh
tên đoạt lợi, mà là muốn vì nữ nhi lót đường trong trận đấu, nhiều trợ thủ, phần
thắng nhiều hơn một phần. Mặt khác, ông cũng không quên mượn cơ hội này hỏi thăm
một chút về đối thủ cạnh tranh ở bảng xếp hạng Phong Vân lần
này
"Ngươi hỏi đúng người rồi,
không có ai so với ta rõ ràng hơn tình huống của bảng xếp hạng cao thủ lần này ở
bảng xếp hạng Phong Vân. Muốn đứng ở vị trí cao nhất, có khả năng nhất chính là
Hư Vô công tử. Ngươi cũng biết, Hư Vô công tử là một thiên tài, từ nhỏ đã có
thiên phú dị bẩm, người khác cần tu luyện mười năm công phu, một tháng hắn đã tu
luyện thành rồi, trong lúc người khác khổ tâm tu luyện, hắn một mình một người
hưởng lạc, không có việc gì. Nhưng hết lần này tới lần khác chính là người này,
hắn không để ý chút nào mà cũng đoạt được vị trí thứ nhất trên bảng xếp hạng
Phong Vân, ngươi không phục cũng không được."
"Hư Vô công tử, ta biết, bất
quá, hắn dù sao cũng là đàn ông, Vân tộc còn chưa từng có tiền lệ nam tử làm
Tông chủ. Hơn nữa, Hư Vô công tử là một truyền nhân chính thống của Vô Hi nguyên
lão, xem tính tình của Vô Hi nguyên lão, nàng cũng sẽ không cho phép tử tôn của
mình tranh đoạt vị trí Tông chủ. Như vậy trừ Hư Vô công tử ra, còn ai có khả
năng đoạt vị trí cao nhất và phần thưởng lớn nhất?" Vân Mộ Phàm
hỏi.
"Trừ Hư Vô công tử, có hai
người có phần thắng lớn nhất đoạt giải quán quân, các nàng chính là Nhị Vân Mạn
và Tam Vân Mạn. Hai người này đều là truyền nhân của Vô Thương nguyên lão và Vô
Tâm nguyên lão, thực lực hai người tương đương nhau, lần trước lúc tranh đoạt
bảng xếp hạng Phong Vân, Tam Vân Mạn chỉ vì nhỏ bé hơn nên mới thế bại bởi Nhị
Vân Mạn. Nghe nói lần này, vì tranh đoạt vị trí Tông chủ, Vô Thương nguyên lão
và Vô Tâm nguyên lão đều chuẩn bị đánh bạc rồi, cho trên người của hai người
đều là những người tốt nhất, rốt cuộc ai thắng ai thua, không tới thời khắc cuối
cùng ai cũng nói không rõ ràng. Về phần những Vân Mạn khác, mặc dù cũng có thực
lực, nhưng cùng so với ba người này, còn kém một mảng lớn."
Vân Mộ Phàm hí mắt, suy nghĩ
lời của đối phương, liên tiếp gật đầu, tỏ vẻ đồng ý với cách giải thích của đối
phương.
Khê Nhi nếu muốn thắng trên
bảng xếp hạng Phong Vân, ít nhất ông phải thay Khê Nhi trừ Nhị Vân Mạn và Tam
Vân Mạn, vì Khê Nhi quét đi hết thảy chướng ngại, để cho nàng có thể thuận lợi
hái vòng nguyệt quế. Về phần Hư Vô công tử, hắn cũng không cảm thấy người này có
uy hiếp lớn, bởi vì hắn căn bản không có tư cách trở thành Nội tông Tông chủ,
trừ phi Vô Hi nguyên lão đột nhiên thay đổi suy nghĩ, khư khư cố
chấp.
Đang đàm luận, thì Nhị Vân Mạn
và hai nam sủng của nàng ta đã đến gần rồi, trong đó một vị nam sủng mở miệng
trước, hét trước mặt Vân Mộ Phàm: “Trúc trưởng lão, nương tử nhà ta có lời muốn
nói với ngươi."
Nghe giọng nói của hắn, vừa mở
miệng đã nói ra nương tử, có thể thấy được hắn đối với Vân Mộ Phàm mang theo bao
nhiêu phòng bị.
Vân Mộ Phàm quay đầu lại, thấy
Nhị Vân Mạn, chân mày cau lại, nhớ tới cuộc nói chuyện vừa rồi, ông nhẹ nhàng
cười một tiếng, chủ động chào đón: “Thư Mạn sư tỷ, đã lâu không
gặp."
Nhị Vân Mạn thấy Vân Mộ Phàm
chủ động tiến lên cùng nàng chào hỏi, trong nội tâm mừng thầm, không khỏi nhộn
nhạo nói: “Trúc sư đệ, đã lâu không thấy, ngươi càng ngày càng phong thái mê
người."
Ánh mắt tà khí khiến cho Vân
Khê không nhịn được nôn mửa, phụ thân, không phải ngài vì muốn thăm dò tin tức
mà bán đi sắc đẹp của người chứ?
Vân Mộ Phàm rất bình tĩnh: “Sư
tỷ khen nhầm rồi. Mấy ngày không gặp, Thu Mạn sư tỷ cũng càng phát ra phong tư
yểu điệu, thần thái rạng rỡ. Nếu ta không nhìn lầm thì, sư tỷ Huyền giai hẳn là
đã tu luyện đến Huyền Hoàng bát phẩm đi?"
Nhị Vân Mạn nghe thấy hắn tán
dương, cười đến vòng eo lắc lư, tâm tình tốt hơn bình thường: “Trúc sư đệ ra
ngoài một chuyến, miệng lưỡi trở nên ngọt hơn nhiều. Hôm nay khó được gặp nhau,
không bằng chúng ta tìm một chỗ, hảo hảo mà hàn huyên một
chút?"
Vừa nói, vừa mập mờ hướng Vân
Mộ Phàm phao mị nhãn, thấy vậy mấy người Vân Khê đều không chịu được nổi cả da
gà.
Vân Mộ Phàm cười nhạt, đối với
mị nhãn của nàng có năng lực chống cự cực mạnh : “Được, cố ý không bằng vô tình,
vậy chúng ta đến tửu lâu phía trước nói chuyện một lát."