Đại khái đến lúc hoàng hôn, lúc
mặt trời lặn về phía tây, lúc sắp biến mất ở đường chân trời, ở trung tâm hải
đảo, một đại trận truyền tống từ từ mở ra.
Đại trận truyền tống chính là
cửa vào Nội tông.
Toàn bộ ở đây đều do mẫu thân
tỉ mỉ thiết kế, Vân Khê rất sung bái mẫu thân đại nhân, vì để cho mẫu thân đại
nhân có thể cảm nhận được sự sùng bái của nàng, mỗi lần thấy chuyện ngạc nhiên,
bọn họ không quên tán dương một phen.
Ví dụ như hiện tại: "Truyền
Tống Trận thiết kế quá tinh diệu, ta quả thực bội phục sát đất, cõi đời này còn
có người nào thông minh hơn người đã thiết kế cái này sao? Tuyệt đối không có !
Tuyệt đối độc nhất vô nhị !Chỉ có một người, không có người thứ hai !"Bên cạnh
nàng, mấy nam nhân đều khó hiểu nhìn nàng, giống như gặp ma giữa ban ngày
vậy.
Nếu không phải quen nàng từ
trước, bọn họ còn tưởng nàng là nhà quê ra tỉnh, sao lại kinh ngạc như thế
chứ?
“Sau khi đi vào đại trận truyền
tống, sẽ có người ở cửa kiểm tra, các ngươi không nên lộ mặt, vẫn nên vào Ngọa
Long cư trú tạm, một mình ta có thể rồi.” Vân Mộ Phàm suy nghĩ một lát rồi
nói.
Những người khác đều không có
dị nghị, lục tục tiến vào Ngọa Long cư, một mình Vân Mộ Phàm mang Ngọa Long cư,
tiến vào đại trận truyền tống.
Truyền tống trận cũng không
phải ai cũng có thể tùy tiện ra vào, chỉ người có lệnh bài riêng mới có thể đi
vào, Vân Mộ Phàm vốn đi ra từ Nội tông, nên trên người tất nhiên có lệnh bào ra
vào truyền tống trận.
Ông thật thuận lợi tiến vào
truyền tống trận.
Ngoài truyền tống trận là một
quảng trường rất lớn.
Quảng trường không có mặt trời,
nguồn phát sáng đều từ những viên ngọc thạch, dạ minh châu tỏa ra từ phía trên
quảng trường. Màu xanh, màu trắng tỏa ra ánh sáng mê người, giao hòa với nhau
tạo ra cảnh tượng đẹp đẽ, giống như một thế giới dưới nước.
Đúng là như
thế.
Nơi này chân chính là một thế
giới dưới đáy biển.
Từ Ngọa Long cư, Tiểu Mặc nhìn
thấy dạ minh châu cùng bảo thạch muôn màu muôn vẻ, hai mắt lòe lòe phát
sáng.
Thật muốn lấy tất cả chỗ ngọc
ngà này đi a…
Vân Khê thấy vậy không nhịn
được thở dài, Vật tộc thật quá có tiền. Dạ minh châu và bảo thạch tùy ý đều có
thể lấy được, đây đâu phải là chuyện gia tộc nào cũng có thể làm
được?
“Quá xa xỉ!”
“Mẫu thân, nơi này về sau có
phải là của chúng ta không?” Ánh mắt Tiểu Mặc phát sáng, nhìn Vân Khê đầy vẻ chờ
mong.
“Mẫu thân, Huyên Huyên thích
nơi này! Đẹp quá a!” Tiểu Nguyệt Nha bắt chước nói theo, đi bên cạnh ca ca,
ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười ngọt ngào.
“Ách…” Vân Khê không biết nên
trả lời như thế nào, không đành lòng làm cho con trai con gái thất vọng, vì ánh
mắt của con trai và nụ cười của con gái, nàng phải cố gắng phấn đấu một phen
thôi, lấy khối đất này về làm của trong nhà!
“phải, về sau đây chính là hậu
hoa viên nhà chúng ta, các con muốn chơi như thế nào cũng
được.”
“Thích quá!” Tiểu Nguyệt Nha
vui vẻ vỗ tay, Tiểu Mặc híp mắt nở nụ cười trong mắt toàn là ánh sáng trắng, ánh
sáng xanh.
Vân Khê tức giận vỗ vỗ đầu con
mình, sợ rằng ngày nào đó, con sẽ thu hết chỗ dạ minh châu, bảo thạch này khiến
cho cả Vân tộc chìm trong bóng tối.
Nghe ba mẹ con nói chuyện, Long
Thiên Tuyệt lau mồ hôi, áp lực thật quá lớn.
Thế là bọn họ đã đi vào Nội
tông, cuộc đời lắm chuyện lạ, ba mẹ con vừa tới đã muốn chiếm khối đất này làm
của riêng. Nếu như không phải có trái tim vô cùng khỏe mạnh để thừa nhận, người
bình thường khó lòng ở chung với ba mẹ con nhà này được!
Khi nói chuyện, một khí tức
cường đại xuất hiện!
Vân Mộ Phàm một mình chống đỡ
luồng khí tức mạnh mẽ kia, ông dừng bước, nhìn nữ từ phía trước đột nhiên xuất
hiện, công kích mình. Vân Mộ Phàm không ra tay đánh trả mà yên lặng đứng tại chỗ
không nhúc nhích.
“Phụ thân…” Vân Khê căng thẳng,
không hiểu vì sao phụ thân lại không có phản ứng gì, luông công kích kia rất
nhanh sẽ bao trùm người…
Lúc này, Vân Mộ Phàm lên tiếng:
“Tại hạ chấp hành nhiệm vụ về muộn, muốn tạ lỗi với Hội nguyên
lão.”
Luồng lực lượng kia chỉ tới gần
rồi dừng lại, nữ tử áo trắng dừng lại cách Vân Mộ Phàm ba bước, thần sắc lãnh
ngạo nhìn ông, tnah âm lạnh lùng nói: “Trúc trưởng lão, ngươi còn dám trở về?
Ngươi có biết, ngươi và con gái ngươi ở Vân thành tự ý lập môn hộ đã khiến nhiều
vị tức giận, rất nhiều vị nguyên lỗi bất mãn với hành vi cuồng vọng của ngươi và
con gái ngươi. Lúc này ngươi trở về, chỉ có con đường chết.”
“Đa tạ Bích trưởng lão nhắc
nhở. Vân Mộ Phàm biết lần này trở về Nội tông sẽ gặp phải điều gì, ta đã chuẩn
bị tất cả.” Thái độ của Vân Mộ Phàm khiến cho Vân Khê rất kinh ngạc, vô cùng tò
mò.
Thở dài, nữ tử áo trắng kia từ
từ thu lại sát khí đầy người, nhíu mày nhìn Vân Mộ Phàm, giọng nói cũng không tự
chủ mềm mại đi vài phần: “Trúc trưởng lão, ta cũng biết tính tình ngươi cương
liệt, sớm muộn gì cũng sẽ trở về cho nên, mỗi ngày ta đều chờ ngươi ở đây, hy
vọng có thể khuyên ngươi rời đi. Hôm nay cuối cùng cũng đợi được ngươi. Nhưng…
vẫn không có cách nào thuyết phục ngươi.”
“Tâm ý của Bích trưởng lão, ta
nhận.” Vân Mộ Phàm chân thành cảm tạ, cúi người vái nàng.
A? Quan hệ của nữ nhân này và
phụ thân có chút khác biệt nhá.
Vân Khê nghe lén hai người nói
chuyện, tinh thần bát quái trỗi dậy, với khí chất và diện mạo của phụ thân, hẳn
là có nhiều người thích mới đúng, biết đâu vị Bích trưởng lão này là một trong
số đó?
Như nhìn thấu tâm tư của nàng,
Vân Mạch Thiên ở phía sau nàng nói: “Ở Nội tông, người thích sư phụ rất nhiều,
vài người là thầm mến, vài người lại mạnh dạn theo đuổi sư phụ, chỉ tiếc sư phụ
không có hứng thú, trong lòng sư phụ chỉ có một mình sư nương
thôi.”
“Phụ thân thật sự là si tình!
Mẫu thân đã mất nhiều năm như vậy mà người còn nhớ mãi không quên.” Vân Khê đau
lòng phụ thân, nhưng cũng rất hạnh phúc khi có một người cha si tình như
vậy.
“Lúc nương còn sống, tình cảm
của cha và nương rất tốt, lúc ấy, tất cả mọi người trong Cấm kỵ nhất tộc đều hâm
mộ hai người, luôn nói họ là một đôi trời sinh.” Vân Trung Thiên dịu dàng mỉm
cười, bắt đầu nhớ lại quãng thời gian tốt đpẹ lúc còn nhỏ.
Vân Khê đột nhiên nghĩ, phụ
thân với baba kiếp trước của nàng giống hệt nhau, có phải khi mẹ nhìn thấy cũng
kích động giống như nàng, nhận người chính là ba ba kiếp trước, chồng kiếp trước
của mình hay không?
“Thiên Tuyêt, chàng nói trên
đời này có kiếp trước kiếp này hay không? Có phải ông ấy từ mấy ngàn năm trước
chết đi, mấy ngàn năm sau đầu thai sống lại, dung mạo của ông chẳng có gì thay
đổi, chỉ có trí nhớ thay đổi, đường phải đi cũng thay đổi.”
Long Thiên Tuyệt cúi đầu nhìn
nàng, đoán chắc là nàng nghĩ đến kiếp trước kiếp này của mình, hắn nhẹ nhàng ôm
lấy nàng, ôn nhu nói: “Trên đời này có nhiều chuyện khó nói trước, người có
duyên sẽ gặp nhau, người yêu nhau rồi cũng sẽ yêu nhau.”
Nghĩ tới mẹ, Vân Khê thở dài:
“Chỉ tiếc, hữu duyên vô phận.”
Long Thiên Tuyệt nhíu mày, nghĩ
rằng nàng nói đến chuyện của hai người, ôm chặt lấy nàng: “Không được nói bậy!
cho dù nàng chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm nàng trở
về.”
Vân Khê hơi hơi sửng sốt, bỗng
nhiên hiểu ra, nàng hé miệng cười một tiếng, nhón chân, rất nhanh hôn lên mặt
Long Thiên Tuyệt một cái.
“Thật đáng
yêu!”
Không để ý đến ánh mắt ngại
ngùng của những người xung quanh, Long Thiên Tuyệt đắc ý nhướng mày, cười thật
suất.
Ngây thơ!
Tiếng lòng của cả ba người Vân
Trung Thiên, Vân Trung Thịnh và Vân Mạch Thiên.
Bên ngoài Ngọa Long cư, Vân Mộ
Phàm và Bích trưởng lão nói chuyện với nhau một lát, sau khi cáo biệt nàng, một
mình đi vào bên trong quảng trường. Từ xa đều có thể nhìn thấy thân ảnh của Bích
trưởng lão, cảm nhận tình cảm sâu đậm của nàng.
Chỉ tiếc, giữa họ nhất định là
có duyên mà không có phận.
Đi thêm một đoạn đường nữa, lại
có thêm người lần lượt xuất hiện, trang phục giống nhau, thái độ lạnh lùng,
giống như mỗi người đều có một thế giới riêng, không liên quan đến những người
khác.
Lúc thấy Vân Mộ Phàm đi qua,
bọn họ ngẫu nhiên sẽ liếc nhìn một cái, nhưng rất nhanh liền thu hồi ánh mắt,
đều tự đi đường, không xen vào việc của người khác.
Khiến đám người Vân Khê ngạc
nhiên chính là, những người này, mỗi người đều có thực lực Huyền Hoàng ngũ phẩm
trở lên, khí tức của bọn họ tuy đã thu liễm lại nhưng uy áp thuộc về cường giả
thì không phải muốn là có thể thu liễm toàn bộ.
Đây là địa phương cao thủ như
mây, mỗi bước đi của họ bây giờ càng phải cẩn thận hơn.
Một đường đi yên ắng, đột nhiên
một tiếng nổ kinh khủng vang lên!
Người đi trên đường bắt đầu
chạy lung tung.
“Không tốt, lại có người trúng
độc!”
“Đã là người thứ ba mươi mốt
rồi, ba mươi mốt người trúng một loại độc, nếu như không thể tra ra kẻ hạ độc,
không biết Nội tông còn bao nhiêu người phải chết nữa.”
“Mau đi xem, không biết ai bất
hạnh như vậy…”
“…”
Vân Mộ Phàm tò mò, theo đám
đông đi đến nơi phát sinh sự việc.
Khi tới gần, trên mặt mọi người
đều che khăn, tuy tò mò, muốn xem náo nhiệt nhưng ai cũng rất yêu mạng, sợ có
bệnh hiểm nghèo sẽ lây đến mình.
Vân Mộ Phàm chen vào đám người,
nghe thấy có người vừa khóc vừa mắng: “Đệ đệ, đệ mau tỉnh lại đi, đừng ngủ nữa,
đệ mà ngủ chỉ sợ là không tỉnh lại được nữa đâu.”
“Chết tiệt! Nếu như ta biết
được kẻ nào ra tay hạ độc Nội tông, ta nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn kẻ
dó.”
Giữa đám người, có một nữ tử
phủ phục trên một thi thể, vẻ mặt rất kích động.
Có người đi ra, muốn nâng nàng
dậy: “Ngũ Vân Mạn, đệ đệ ngươi trúng tà độc, chúng ta phải mau chóng đem thi thể
hắn đi xử lý, nếu không, một khi khí độc khuếch tán ra sẽ nguy hiểm cho những
người khác, ngươi có thể gánh được hậu quả hay không?”
"Các ngươi đừng tới đây. Đệ đệ
của ta hắn còn thở, hắn còn chưa chết." Cô gái gắt gao che ở phía trước đệ đệ,
rút kiếm ra ngăn cản, không để cho những người khác đến gần.
Nữ tử này được xưng là Ngũ Vân
Mạn, nàng có thể tấn thăng đến vị trí thứ năm trên bảng xếp hạng Phong Vân, có
thể nghĩ thực lực của nàng không tầm thường. Vừa rồi bởi vì bi thương, nàng mới
lộ ra một mặt mềm mại, giờ phút này có người muốn mang đệ đệ của nàng đi, sát
khí toàn thân của nàng lập tức phóng ra ngoài, con mắt ngoan lệ quét qua mấy
người, để cho mấy người này không dám đến gần nửa bước.
"Ngũ Vân Mạn, ngươi nên lấy đại
cục làm trọng. Đệ đệ ngươi trúng tà độc, không sống không được bao lâu, ngươi
không nên nhất thời hồ đồ, đánh mất tiền đồ của chính mình." Một người trong đó
khuyên bảo nói.
"Đúng vậy, vị trí trong Phong
Vân bảng đang ở trước mắt, nếu như lúc này ngươi phạm sai lầm, chọc giận các
nguyên lão ở hội nguyên lão, đến lúc đó đừng nói ngươi muốn đứng ở trên bảng xếp
hạng, ngay cả tư cách tham gia cũng sẽ bị xóa bỏ." Một người khác cũng khuyên
bảo theo, cố gắng lấy bảng xếp hạng tới dụ nàng, phân tán lực chú ý của
nàng.
Ai ngờ, ánh mắt Ngũ Vân Mạn
hung ác hơn, trường kiếm vung mạnh, hướng về phía mấy người nổi giận nói: “Các
ngươi đều cút ngay cho ta.Sự sống chết của đệ đệ ta, ta tự chịu trách nhiệm, chỉ
cần có thể cứu sống đệ đệ của ta, Trữ Khả ta sẽ từ bỏ cơ hội tranh tài ở Phong
Vân bảng."
Nói xong, nàng khom người nâng
đệ đệ vác lên vai, ra khỏi đám người.
"Ngũ Vân Mạn, tốt nhất ngươi
nên nghĩ kỹ một chút, độc trên người đệ đệ ngươi sẽ lây sang cho ngươi." Mấy
người phía sau muốn ngăn cản nàng, lại khiếp sợ thực lực của nàng, không dám đi
theo.
Những người còn lại tự động
tách ra hai bên giương mắt nhìn Ngũ Vân Mạn mang đệ đệ rời đi.
"Nhược Du sư
tỷ?"
Trong đám người, đột nhiên có
người quát lên, Ngũ Vân Mạn ngừng một chút, nhìn về phía thanh âm phát ra: "Trúc
sư đệ? Sao ngươi lại trở về?"
Không sai đây là sư đệ của
nàng, Vân Mộ Phàm.
Trong đám người vây xem, không
ít người biết Vân Mộ Phàm, thấy Vân Mộ Phàm xuất hiện, bọn họ ồn ào nghị
luận.
"Trúc trưởng lão đã trở lại,
sao hắn dám trở lại chứ?"
"Nghe nói Trúc trưởng lão và
con gái ông ta cùng nhau chiếm đoạt Vân Thành và Vân Huyễn điện, chưa được lệnh
của hội nguyên lão và Tông chủ đã trở về, không biết rốt cuộc ông ta muốn làm
gì?"
"Mặc kệ, dù sao những chuyện
này tự có người quan tâm, chúng ta chỉ cần không trúng độc, an an ổn ổn sống
cuộc sống của mình là được."
Lúc đầu Vân Mộ Phàm còn không
nhận ra nàng là ai, cho đến khi cô gái kia rút kiếm ra, ông mới nhận ra đối
phương.
"Nhược Tiêu sư đệ sao lại như
vậy?" Tầm mắt Vân Mộ Phàm nhìn vào nam tử Ngũ Vân Mạn vác trên lưng, chỉ thấy
trên mặt nam tử toàn là màu đen, đây rõ ràng là dấu hiệu bị trúng độc, người đã
sớm ngất đi, hơi thở yếu ớt.
Ngũ Vân Mạn nghẹn ngào nói: "Ta
cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, lúc ta phát hiện Nhược Tiêu không
bình thường, đệ ấy đã trúng độc. Độc trên người đệ ấy là độc mà ba mươi người
khác ở Nội tông đã trúng phải, không ai sống sót sau khi trúng độc. Hiện tại
Nhược Tiêu cũng trúng độc, bọn họ muốn đem Nhược Tiêu đi chôn, ta sao có thể
chấp nhận?" Nói đến câu sau, tâm tình của nàng càng ngày càng kích
động.
"Sư tỷ đừng gấp gáp, để cho đệ
nghĩ biện pháp xem." Vân Mộ Phàm lập tức nghĩ tới con gái của mình, chuyện giải
độc này, cũng chỉ có nữ nhi của ông mới thông thạo.
Vân Khê ở Ngọa Long cư thấy tất
cả, nàng khẳng định, độc người này trúng và độc Thần Long trúng giống nhau. Lúc
trước ở Đoan Mộc Gia tộc nàng đã luyện chế một phần giải dược, phân phát ra khỏi
một phần, hiện tại trên người còn lưu mấy viên giải dược.
"Phụ thân, ngươi yên tâm nói
với nàng, trên người của ngươi có đan dược giải độc."
Vân Mộ Phàm nghe thấy nữ nhi
truyền âm, trong lòng kinh hỉ, vừa định nói cho Ngũ Vân Mạn biết tin này, ai ngờ
cách đó không xa có một người đi về phía này.
"Ngũ Vân Mạn, ngươi đang làm
trò gì vậy? Hội nguyên lão đã ra lệnh, trong Nội tông phát hiện người nào trúng
độc, không có thuốc giải thì đưa ra khỏi Nội tông chôn trước, ngươi dám cãi lệnh
của hội nguyên lão hay sao?" Đoàn người này vừa đến, quần áo trên người họ và
người khác không giống nhau, hơi thở trên người bọn họ cũng cường đại hơn rất
nhiều.
"Đội hộ vệ của hội nguyên lão
tới, lần này Ngũ Vân Mạn phải đem đệ đệ của nàng giao ra rồi." Đám người nhỏ
giọng nghị luận.
Thì ra đội hộ vệ của hội nguyên
lão tớ, khó trách thực lực cao hơn người bình thường.
Hai con mắt Ngũ Vân Mạn co rụt
lại, nàng và Vân Mộ Phàm nhanh chóng liếc mắt nhìn nhau, cố gắng tìm kiếm sự
giúp đỡ của hắn. Vân Mộ Phàm cho nàng ánh mắt an tâm, đứng ra nói: "Các vị, đệ
đệ Ngũ Vân Mạn mặc dù trúng độc, nhưng loại độc này có thể giả. Chỉ khi độc trên
người hắn không có thuốc giải mới đem chôn có phải vậy không?"
Mấy vị cao thủ trong đội hộ vệ
cùng nhìn về phía Vân Mộ Phàm, người cầm đầu dùng ánh mắt âm trầm nhìn lại:
"Trúc trưởng lão, sao lại là ngươi? Sao ngươi lại trở lại?"
Mấy cao thủ phía sau cũng ngạc
nhiên không kém, giống như bọn họ đều đoán là Vân Mộ Phàm không trở về Nội tông
nữa, mà ngoài dự tính của mọi người hắn đã trở lại......
"Ngươi vừa nói, ngươi có thể
giải độc trên người đệ đệ nàng? Ngươi xác định?" Cao thủ cầm đầu càng nhiệt tình
hơn, hai mắt sáng quắc nhìn hắn.
"Đúng vậy, thật sự ta có biện
pháp giải độc trên người hắn. Nếu các ngươi không tin ta..., ta sẽ chứng minh
cho ngươi thấy." Có nữ nhi bảo đảm, Vân Mộ Phàm càng tự tin hơn, không sợ mọi
người chất vấn.
Ngũ Vân Mạn nghe thế mừng rỡ:
"Trúc sư đệ, lời đệ nói là sự thật? Đệ thật sự có biện pháp giải độc cho Nhược
Tiêu ư?"
"Dĩ nhiên." Vân Mộ Phàm khẳng
định gật gật đầu, "Ngày xưa, tỷ và Nhược Tiêu sư đệ giúp ta rất nhiều, về tình
về lý, ta đều muốn giúp Nhược Tiêu sư đệ giải độc. Nhược Du sư tỷ, tỷ cứ yên tâm
đi, tất cả cứ giao cho đệ."
Vân Mộ Phàm ôn nhuận mỉm cười,
người khiêm tốn khí độ và phong thái bất phàm mê đảo một đám
người.
Ngũ Vân Mạn nhìn hắn, ánh mắt
chớp chớp, cảm kích cười một tiếng: “Vậy làm phiền Trúc sư
đệ."
Mấy tên cao thủ trong đội hộ vệ
thì thầm với nhau một lát, sau khi thương nghị đều quyết định cho hắn một cơ
hội. Nếu hắn thật sự có thể giải độc, vậy thì không có gì tốt hơn, đối với Nội
tông mà nói, nguy cơ lớn nhất trước mắt là tà độc, bởi vì không tìm được nguyên
nhân phát độc, không tìm được phương pháp giải độc, trong mấy ngày này Nội tông
đã tốt thất mất ba mươi cao thủ, trở thành chuyện nhức đầu nhất của các nguyên
lão trong hội nguyên lão. Chuyện này nếu có thể giải quyết...... đám người dùng
ánh mắt mong chờ nhìn về phía Vân Mộ Phàm.
Vân Mộ Phàm ra vẻ đưa tay vào
ống tay áo lấy đồ, kì thực chính là lấy giải độc trong tay nữ nhi, vì muốn tạo
cảm giác thần bí, hắn nhìn về phía đám người xung quanh nói: "Tất cả mọi người
lui về phía sau một bước, giải dược của ta có độc tính, bởi vì cái gọi là lấy
độc trị độc, đối với người trúng tà độc mà nói, là vị thuốc tốt nhất nhưng đối
với người bình thường thì khó mà nói......"
Bình sứ trong tay hắn còn chưa
mở ra, đám người vây xem giống như thủy triều lập tức dạt ra, vừa nghe nói giải
dược có độc, dùng phương pháp lấy độc trị độc, bọn họ sao dám đứng
gần?
Ngũ Vân Mạn không rời đi, nàng
dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào Vân Mộ Phàm: "Trúc sư đệ, dùng độc này
độc trên người đệ đệ của ta thật sự có thể giải sao?"
"Đúng vậy, bất quá giải dược
này bản thân nó là một loại độc dược, tỷ không sợ sao?" Trong mắt Vân Mộ Phàm
xẹt qua một tia sáng.
Ngũ Vân Mạn kiên định lắc đầu:
"Không phải là độc dược hay sao? Còn chuyện gì so với chuyện mất đệ đệ của ta
quan trọng hơn chứ?"
Vân Mộ Phàm khẽ mỉm cười, quăng
một ánh mắt tán dương nhìn về phía nàng.