Vân Khê khẽ hí mắt, không có mở miệng cự tuyệt bọn họ, Vân tộc đối với nàng mà nói, tóm lại là một khối tâm bệnh, nàng cần phải cẩn thận xử lý.
Bỗng nhiên nhớ tới cô gái trẻ tuổi từng nhắc tới Hồng Liên đại nhân đang tiếp đãi khách nhân Tây Phương, khách nhân Tây Phương . . . . . . Nàng tràn ngập tò mò.
“Ba vị sư phụ, ta lúc trước cùng Hồng Liên đại nhân có chút khúc mắc, hôm nay nghe nói Hồng Liên đại nhân đang ở đây, ta muốn mượn cơ hội này cùng đại nhân biến chiến tranh thành tơ lụa, chẳng biết có được không?”
“Hừ, Hồng Liên? Ngươi ngày sau nếu thật sự đi đến Vân tộc, chỉ cần có ba người chúng ta che chở cho ngươi, bảo đảm bình yên vô sự, ngươi căn bản không cần e ngại Hồng Liên trả thù ngươi.” Hoàng Liên đại nhân hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên cùng Hồng Liên đại nhân từng có quan hệ.
“Hóa giải hay không hóa giải để sau hãy nói, nhưng nếu nàng đang tiếp đãi khách quý, chúng ta đi xem một chút cũng không sao.” Lam Liên đại nhân nói tiếp.
“Mấy vị sư thúc sư bá, như vậy sợ là không ổn đâu?” Cô gái trẻ tuổi muốn ngăn trở, nhưng thân phận nàng thấp kém, làm sao có thể ngăn trở được ba vị đại nhân vật của Vân Huyễn điện?
Dưới sự hướng dẫn của ba vị đại nhân, Vân Khê đi theo các nàng đi tới ghế lô ở lầu hai.
Cách một cánh cửa, Vân Khê nghe được một loại tiếng nói quen thuộc, trong lúc nhất thời giật mình.
Làm sao có thể? Bọn họ sử dụng tiếng nói, lại là tiếng Anh!
Không tin được. . . . . .
Cửa phòng bị gõ mở ra, đến mở cửa là người Vân tộc
“Hoàng Liên đại nhân, Thanh Liên đại nhân, Lam Liên đại nhân. . . . . .” người mở cửa có chút kinh ngạc.
Ngay sau đó, thanh âm của Hồng Liên đại nhân truyền tới: “Các ngươi làm sao lại tới đây?”
Bà ta lại dùng Anh ngữ không lưu loát của mình, quay lại nói với khách nhân một tiếng rồi đẩy ba vị đại nhân rời khỏi phòng, không đồng ý bọn họ tiến vào.
Cửa phòng đóng lại, Hồng Liên đại nhân nhìn chằm chằm ba người quen cũ trước mắt, sắc mặt không tốt nói: “Các ngươi tới làm gì? Không thấy được bổn tọa đang tiếp đãi khách quý sao? Nếu đắc tội khách quý, các ngươi có chịu trách nhiệm nổi được hay sao hả?”
“Vậy thì như thế nào? Ngươi có thể tiếp kiến khách quý, lại không cho chúng ta cùng khách quý chạm mặt? Hồng Liên, ngươi chớ cho rằng mình cầm được lông gà mà lại coi là thẻ lệnh, khinh người quá đáng.” Hoàng Liên đại nhân khó chịu nàng nói.
Thanh âm Hồng Liên chê cười, có chút khinh miệt nói: “Tốt, các ngươi có bản lãnh hãy cùng khách quý giao thiệp, nếu các ngươi có thể giao thiệp được, Hồng Liên ta tự động rút lui khỏi nhiệm vụ khỏi tiếp đãi khách quý .”
Hoàng Liên đại nhân cùng mấy người hai mặt nhìn nhau, các nàng làm sao hiểu được tiếng nói của khách quý Tây Phương, bọn họ nếu hiểu, cũng sẽ không để cho Hồng Liên nhan sắc kém cỏi này đoạt đi. Ai cũng biết cung chủ rất coi trọng mấy vị khách quý từ phương tây tới, ai có thể chiêu đãi tốt bọn họ, người đó có thể được cung chủ coi trọng. Không biết làm sao toàn bộ Vân tộc, hiểu được tiếng nói của bọn họ lác đác không có mấy người, mà Hồng Liên mấy năm trước, dưới cơ duyên xảo hợp (cơ hội và duyên phận), học được chút tiếng nói Tây Phương, nhưng chẳng qua là hiểu một chút thôi.
Một chút so với không biết thì vẫn tốt hơn, tóm lại vẫn có chỗ dùng .
Thấy thần sắc của ba người mặt xám mày tro, Hồng Liên đại nhân không khỏi đắc chí: “Tốt lắm, các ngươi đã không có bản lãnh này, vậy thì nhanh rời đi, không nên quấy rầy đến khách quý, nếu không, đến lúc đó cung chủ trách phạt xuống, đến tột cùng là người nào đắc tội, bổn tọa chỉ có thể hướng cung chủ bẩm báo chi tiết .”
“Ngươi. . . . . .” Hoàng Liên ba người tức giận không dứt, nhưng lại không có cách gì phán bác, đang muốn nản chí rút lui, lúc này đột nhiên có một thanh âm vang lên, đánh gãy lời bọn họ.
“Ba vị sư phụ, đồ nhi ta du lịch tứ phương, trùng hợp có học qua loại ngôn ngữ này, có lẽ có thể vì các ngươi làm phiên dịch.”
“Phiên dịch? Đây là cái gì?” Ba vị đại nhân đồng loạt quay đầu, nhìn về phía Vân Khê.
“Nếu nói phiên dịch, chính là truyền đạt lại lời nói của người khác . Ta đem ngôn ngữ của khách quý chuyển thành ngôn ngữ quen thuộc của mọi người truyền đạt lại ý muốn nói của các vị khách quý kia, sau đó lại đem lời muốn nói của mọi người chuyển thành ngôn ngữ của khách quý để truyền đạt lại ý tứ của mọi người, kể từ đó, các ngươi không phải có thể thuận lợi trao đổi sao?” Vân Khê giải thích.
“Vân Khê, là ngươi?” Hồng Liên đại nhân giờ phút này chú ý tới Vân Khê, một đôi con ngươi nổi lên tinh quang, nàng hí mắt cười lạnh, “Ngươi thật to gan, lại dám một mình tự mình xông vào địa bàn của Vân tộc ta.”
Nàng lại nhìn một chút ba người Hoàng Liên, kinh ngạc nói: “Các ngươi làm sao cùng nàng ở chung một chỗ? Nàng mới vừa kêu các ngươi sư phụ?”
Ba người Hoàng Liên vừa nghe Vân Khê hiểu ngôn ngữ khách quý, lúc này mừng rỡ, kể từ đó, bọn họ có thể mượn cơ hội chèn ép Hồng Liên, từ trên người nàng lấy lại danh dự .
“Không sai! Nàng kêu chúng ta một tiếng sư phụ, chúng ta chính là sư phụ của nàng.”
“Các ngươi điên rồi phải không? Chẳng lẽ không biết nàng là người của bộ tộc mà Vân tộc ta cấm kỵ nhất?” Hồng Liên nói.
“Cung chủ đã hạ lệnh đặc xá đối với nàng, lệnh chúng ta mang nàng trở về Vân tộc, Vân cô nương hiện nay cũng đáp ứng là sẽ suy nghĩ thật kỹ đề nghị của chúng ta. Một khi nàng quay về Vân tộc, từ đó chính là người một nhà, chúng ta vì sao không thể làm sư phụ của nàng?” Thanh Liên nói.
“Nàng có thể đáp ứng?” Hồng Liên hoài nghi nhìn chằm chằm Vân Khê, “Nha đầu kia rất là gian xảo, các ngươi chớ có mắc mưu của nàng.”
“Hồng Liên đại nhân, ta trước đây không cẩn thận đắc tội qua lão nhân gia ngài, là ta không phải, lão nhân gia ngài cũng không thể bởi vì chuyện đó mà gây khắp nơi gây khó dễ cho ta a? Cung chủ đại nhân đại lượng, đối ta hạ lệnh đặc xá, chẳng những đồng ý cho ta quay về Vân tộc, còn cho cao thủ Vân tộc bảo hộ ta, bảo đảm đan dược không mất. Chuyện tốt như vậy, ta vì sao không đáp ứng?” Vân Khê mỉm cười nói.
“Bổn tọa không tin ngươi sẽ ngoan ngoãn đáp ứng quay về Vân tộc như thế…” Hồng Liên ánh mắt hoài nghi không giảm.
“Haiz, lão nhân gia ngài không tin cũng không có biện pháp, chỉ cần ba vị sư phụ tin tưởng là được. Xem ra lời nói ba vị sư phụ là đúng, có một số việc là ta rất ngây thơ .” Vân Khê ai thán.
Ba người Hoàng Liên đồng thời hừ lạnh một tiếng, liếc Hồng Liên một cái, Hoàng Liên mở miệng nói: “Về chuyện Vân cô nương, tạm thời để một bên, ngươi mới vừa nói, nếu chúng ta có bản lĩnh có thể cùng khách quý trao đổi, ngươi sẽ tự động rút lui khỏi nhiệm vụ tiếp đãi khách quý, là thật?”
Hồng Liên thần sắc hơi trầm xuống, đầy bụng hoài nghi nhìn chằm chằm Vân Khê đánh giá hồi lâu, nàng không có cách nào xác định Vân Khê có thật sự hiểu ngôn ngữ của Tây Phương không, song lời nói đã nói ra …, không thể thu hồi lại được.
Thôi, đã đâm lao thì theo lao vậy, bà ta cũng không tin Vân Khê không gì làm không được, ngôn ngữ lạ như vậy cũng hiểu được.
“Đương nhiên, bổn tọa từ trước đến giờ nói là làm. Nếu nàng có thể cùng khách quý trao đổi, bổn tọa nguyện ý rút lui khỏi nhiệm vụ, nhưng nếu không thể. . . . . . Các ngươi chờ bổn tọa cùng cung chủ bẩm báo chi tiết đi
“Hảo, một lời đã định!” Hoàng Liên cùng bà ta ánh mắt chạm nhau, nhìn nhau chằm chằm, chiến ý rất đậm.
Vân Khê khẽ câu môi, nàng căn bản không thèm để ý việc đánh cuộc giữa các nàng, nàng chẳng qua thuần túy tò mò thôi. Tây Phương thời đại này, có cùng Tây Phương hiện đại có chút điểm chung gì hay không đây?
Cửa phòng lần nữa được đẩy ra, Hồng Liên dẫn đầu, dẫn theo đoàn người tiến vào gian phòng.
“Phương Tây đại sư, xin lỗi quấy rầy, mấy vị này là cao thủ Vân tộc chúng ta, các nàng nghĩ đến cùng các vị đại sư hàn huyên một chút, hi vọng sẽ không quấy rầy đến mấy vị.” Hồng Liên dùng Anh ngữ không lưu loát của mình nói hồi lâu, rốt cục mới giới thiệu xong tất.
Ba người Hoàng Liên một đám người cười đến mặt cứng cả ra, sau đó đem ánh mắt cần giúp đỡ quăng về phía Vân Khê, bây giờ là lúc nàng ra sân.
Sau khi Vân Khê nhìn thấy ba vị khách quý, liền lâm vào cảm xúc phức tạp, bởi vì nàng nhìn qua ba vị căn bản không giống trong tưởng tượng của nàng mắt xanh da trời tóc vàng, hoặc là mắt xanh nước biển tóc nâu, ngồi ở trước mặt nàng rõ ràng chính là ba vị hòa thượng. Bọn họ cùng các nàng không có quá nhiều khác biệt, điểm duy nhất khác biệt là da thịt của bọn hắn hơi đen một chút thôi, nhưng là màu da khỏe mạnh . Trên người bọn họ khoác áo cà sa, là màu đỏ, không có gì hình vẽ đặc biệt gì, hai chân để trần, mỗi người trên tay đều vê một chuỗi Phật châu.
Nói cho cùng, đó chính là ba vị hòa thượng, chỉ là ngôn ngữ bất đồng thôi.
Càng làm cho nàng kinh ngạc chính là, ngồi giữa ba vị hòa thượng, có một vị là tiểu hòa thượng, tuổi tác của vị này, cũng trạc tuổi với Tiểu Mặc nhà nàng, trên đầu vị hòa tiểu hòa thượng này có một chấm tròn nhỏ, là sẹo do hương đốt tạo thành.
Trong lúc nàng đang đánh giá vị tiểu hòa thượng, thì đồng thời vị tiểu hòa thượng này cũng tò mò nhìn nàng, một đôi mắt đen lóe sáng, khả ái cùng cơ trí.
“Vân Khê.” Hoàng Liên đại nhân ho nhẹ, không nhịn được nhắc nhở nàng.
Vân Khê hoàn hồn, lập tức dùng Anh ngữ cùng ba người chào hỏi: “Ba vị khách quý, hoan nghênh tới Đan minh, ta là một trong những nguyên lão của Đan minh, ta tên là Vân Khê, thật cao hứng khi có thể nhìn thấy khách nhân đường xa mà đến .” Nàng đem thân phận của mình, định vị ở nguyên lão của Đan minh nguyên lão, từ đó, một mặt cùng Vân tộc vạch rõ giới hạn, đồng thời cũng có thể mượn thân phận Đan minh hù dọa ba hòa thượng.
Anh ngữ của nàng so sánh với Hồng Liên lưu loát hơn nhiều lắm, hòa thượng đứng đầu chắc là nghe Anh ngữ của Hồng Liên không lưu loát cảm thấy phiền, giờ nghe đến nàng nói Anh ngữ lưu loát như thế, mặt nghiêm túc lộ ra mừng rỡ: “Vân thí chủ, không nghĩ tới thí chủ cũng biết nói ngôn ngữ của chúng ta, hơn nữa nói còn lưu loát như thế, thật sự làm cho chúng ta ngoài ý muốn. Thật hân hạnh gặp thí chủ, cũng rất vinh hạnh có thể tới đến Đan minh, quan sát quý minh Luyện Đan Sư biểu diễn luyện đan.”
Hòa thượng đứng đầu lên tiếng, từ bề ngoài nhìn chừng năm sáu chục tuổi, cười lên rất hiền lành, Vân Khê đối với vị hòa thượng này ấn tượng không tệ.
Hai người say mê trao đổi, đủ để cho bốn vị đại nhân thất kinh.
Giật mình nhất đúng là Hồng Liên, nàng trăm triệu không nghĩ tới Vân Khê thật sự hiểu ngôn ngữ của bọn họ, hơn nữa nghe so với nàng nói lưu loát hơn nhiều. Nàng không khỏi thắc mắc, Vân Khê rốt cuộc là học được ngôn ngữ Tây Phương ở nơi nào, nàng làm sao cái gì cũng tinh thông vậy?
Ba người Hoàng Liên đại nhân sau khi giật mình, đã tìm lại đủ mặt mũi, các nàng tuy là người bình thường, cũng nghe được, Vân Khê nói so với Hồng Liên tốt hơn nhiều. Mọi người nhìn Hồng Liên, đắc ý vô cùng, ánh mắt kia rõ ràng đang nói…, ngươi bây giờ đã phục chưa? Nên tự động rút lui khỏi nhiệm vụ tiếp đãi đi?
Hồng Liên không để ý đến bọn họ, tiếp tục dùng tâm lắng nghe Vân Khê cùng lão hòa thượng nói, muốn tìm ra lỗi của nàng .
“Ba vị đại sư không quản đường xa ngàn dặm mà đến, chính là vì muốn quan sát Đan minh biểu diễn luyện đan sao?” Vân Khê thử dò xét hỏi.
“Chúng ta từ phương tây xa xôi tới, chủ yếu mục đích là muốn nhờ những cao thủ Vân tộc, trợ giúp chúng ta tìm kiếm di hài của tiền bối chúng ta. Ở nơi đây, nghe nói Đan minh có một vị Luyện Đan Sư cực kỳ ưu tú sắp tới sẽ luyện chế ra một loại đan dược đã thất truyền từ lâu, vì tò mò, chúng ta mới quyết định lưu lại, chờ quan sát luyện đan xong sau mới lên đường đi đến Vân tộc. . . . . .” Lão hòa thượng nói rất nhiều, lại nói rất nhanh, khiến cho Hồng Liên đại nhân cố gắng muốn nghe hiểu, lại chỉ có thể bắt đến một chút chữ mấu chốt, nghe được linh linh vụn vặn.
Tìm kiếm di hài tiền bối? Như vậy bọn họ nhất định chính là hòa thượng của Phạm Âm tự rồi, thật là sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Vân Khê liếc mắt nhìn Hồng Liên một cái, xác định bà ta không có cách nào đuổi kịp lời nói nhanh chóng của lão hòa thượng, nàng cũng đi theo tăng nhanh của tốc độ nói của mình, cố gắng không để cho nàng nghe ra bọn họ trong lúc nói chuyện gì với nhau .
“Đại sư, vị tiền bối của các ngài qua đời lúc nào? Vì sao các ngài bây giờ mới đến tìm kiếm di hài? Chẳng lẽ không quá muộn sao? Thời gian lâu như vậy, muốn tìm kiếm được di hài, sợ là không dễ dàng. Các ngươi tin chắc người của Vân tộc nhất định có thể giúp các ngươi tìm kiếm được di hài?”
Lão hòa thượng thở dài, nói: “Vị tiền bối của chúng ta đúng là đã qua đời rất nhiều năm rồi, muốn tìm kiếm di hài của ngài, đúng là không dễ, nhưng trong bản chép tay của vị tiền bối của chúng ta, từng ghi lại ngài cùng một vị tiền bối của Vân tộc chính là bạn tốt, cho nên chúng ta tin tưởng có thể thông qua Vân tộc tìm được chút đầu mối. Về phần vì sao vào lúc này mới đến tìm kiếm, có chút không tiện nói ra nguyên nhân với người khác, xin thứ cho không thể tiết lộ.”
Vân Khê chân mày khẽ nhíu lại, nghĩ thầm có thể liên quan đến Xá Lợi Phật châu trong tay Tiểu Nguyệt Nha không? Nhưng là bọn họ từ Tây Phương mà đến, cũng phải mất ít nhất mấy tháng mới đến, không thể nào ở mấy tháng trước đã biết được là Tiểu Phượng Phượng sẽ tìm được di hài của tiền bối bọn họ, đồng thời nhận được Xá Lợi Phật châu?
Rốt cuộc là còn có nguyên nhân nào khác đây?
Nàng trầm tư suy nghĩ, cũng nghĩ không ra vấn đề gì.
Lúc này, nhìn chằm chằm vào nàng tò mò đánh giá tiểu hòa thượng đột nhiên mở miệng nói chuyện: “Trên người của ngươi có dính Phật quang, là từ đâu tới?”
Tiểu hòa thượng nhìn ngón tay út nàng, ánh mắt lấp lánh, sáng ngời, vừa lanh lợi lại vừa đáng yêu, chỉ tiếc lời nó nói ra, khiến cho Vân Khê cảm thấy nó rất không khả ái.
Tiểu bằng hữu, ánh mắt của ngươi sao vậy? Làm sao lại nhìn ra trên người nàng có dính Phật quang?
Tiểu hòa thượng vừa mở miệng, lão hòa thượng cùng vị hòa thượng trẻ tuổi bên cạnh hắn vẫn không có mở miệng nói chuyện, đồng loạt dùng ánh mắt khác thường nhìn về phía nàng, mang theo vài phần tìm tòi nghiên cứu cùng sắc bén.
“Tiểu sư phụ, ngươi nhìn lầm rồi? Chắc do ta một lòng hướng thiện, cho nên phật quang phổ chiếu, ban cho ta một chút ân huệ sao.” Vân Khê miệng thì bịa chuyện, đáy lòng lại nghĩ chẳng lẽ là bởi vì nàng từng chạm qua Xá Lợi Phật châu kia, cho nên mới lây dính Phật quang?
Nàng lại nhìn kỹ vị tiểu hòa thượng này một lẫn nữa, nó chẳng lẽ có thêm một con mắt khác, chẳng lẽ thật sự có Phật nhãn (mắt Phật) như trong truyền thuyết, có thể nhìn ra trên người này Phật duyên hiền cùng ác?
“Thật sự là như vậy? Nhưng là trên tay ngươi dính rất nhiều máu tươi, không giống như là người tốt.” Tiểu hòa thượng thành thực nói.
Vân Khê khóe miệng run rẩy, đứa nhỏ này cũng quá thành thực đi? Nói chuyện trực tiếp như vậy, thì cũng nên nói uyển chuyển chút ít?
“Ta giết người, cũng là người đáng chết! Ta làm sao lại không phải là người tốt đây?”
“Giết người là không đúng, mặc dù là người đại gian đại ác, cũng có thể hướng hắn phát triển chính theo con đường chính đạo mới phải. Bởi vì cứu một mạng người, còn hơn xây bảy tòa tháp . . . . .” Tiểu hòa thượng quả nhiên là cực phẩm, một máy hát mở, không hát xong sẽ không ngừng rồi, bắt đầu cùng nàng giảng giải đạo phật a. Tư tưởng già dặn như vậy thật không phù hợp với bộ dáng tiểu chính thái* này tí nào.
*từ gốc là: 小正太 (tiểu chính thái) = từ tiếng Nhật: Shotaro/Shota: Bé trai. Chỉ những cậu bé/thiếu niên/ những chàng trai trẻ tuổi, ngây thơ.
Vân Khê bỗng nhiên nghĩ, nếu có một ngày Tiểu Nguyệt Nha của nàng cũng trở thành bộ dáng không đáng yêu như vậy, thì thật là ngày tận thế.
Vân Khê nghe đến nỗi đầu choáng váng, nhưng những người khác thì lại rất chăm chú, hai hòa thượng ngoại lai thì khỏi phải nói rồi, bọn họ nhìn tiểu hòa thượng với ánh mắt tràn đầy sùng bái, căn bản không thể lấy người thường để so sánh với bọn họ, mà bốn người còn lại là nghe thanh âm trong vắt tiểu hòa thượng, thật giống như nghe ca hát, càng nghe càng say mê. Đến cuối cùng, người duy nhất cảm thấy bị tra tấn lỗ tai, chỉ có một người là Vân Khê mà thôi.