Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Yến Đình có thân hình cao lớn, dáng người cao ngất, cả người mặc y phục màu đỏ thẫm tôn lên được khí chất bất phàm của hắn.
Vị này là hỗn thế ma vương tướng quân trẻ tuổi của Phó gia, mặc dù năm nay mới hai mươi nhưng hắn đã đánh thắng vô số cuộc chiến, lập được công lao to lớn cho Đại Dung.
Đáng tiếc, một đại tướng tiền đồ vô lượng như vậy cuối cùng lại rơi vào cảnh đầu lìa khỏi xác. Sở Trần Âm không khỏi cảm thấy thương tiếc thay hắn, nhất là thấy tiếc cho gương mặt anh tuấn này.
Phó Yến Đình không giống như nam tử bình thường khác, đôi mắt của hắn đen láy, hốc mắt thâm thúy, lại thêm sống mũi cao cao, trông rất cuốn hút phong tình, giọng nói thì trầm thấp mị hoặc.
“Nàng tên là Sở Trần Âm?” Hắn rủ mắt, thấy đôi mắt của Sở Trần Âm hơi co lại.
Sở Trần Âm gật đầu một cái, lập tức hoàn hồn lại, nghĩ tối nay nên làm sao mới phải, chẳng lẽ phải thật sự làm chuyện đó với người cổ đại trước mặt này sao?
Nàng độc thân nay đã hơn hai mươi năm rồi mà.
Lúc nàng đang bối rối thì Phó Yến Đình đột nhiên lấy ra món vịt quay được bọc kỹ trong lá sen trong ngực ra rồi đưa cho nàng: “Đói bụng không, cho nàng ăn này.” Sắc mặt của hắn rất thong dong, giọng nói khẽ cao lên.
Sở Trần Âm nhất thời thấy hơi sửng sốt, ai cũng bảo Phó tướng quân này làm việc không theo lẽ thường, quả thật là thế nhỉ, nào có chuyện đi động phòng mà đem theo vịt quay đâu.
Thôi, nàng cũng không khách khí, nàng lột lớp lá sen ra rồi cắn một miếng vịt thật to. Trước khi chuyển kiếp nàng chưa ăn nhiều nên bụng trống rỗng, đói đến phát hoảng rồi.
Phó Yến Đình ngồi một bên, thản nhiên uống một hớp rượu rồi lén nhìn nàng: “Nàng đừng sợ, ta không dọa người giống trong tin đồn đâu, nàng đã gả cho ta rồi vậy thì ta nhất định sẽ đối xử tốt với nàng.” Từ trong truyện có thể thấy tính cách của vị tướng quân này hơi quỷ dị, là người ngang bướng lớn mật, ngày thường lên trời xuống đất không ai quản được hắn nên mới có cái danh hỗn thế ma vương.
Sở Trần Âm có chút bất ngờ, nàng không thế Hỗn Thế Ma Vương này lại dễ ở chung như vạy.
Phó Yến Đình rót ly rượu cho nàng, ly rượu bạch ngọc, phía trên có khắc hoa sen tao nhã để trang trí.
Sở Trần Âm nhìn chén rượu mà không uống, đột nhiên nàng nghĩ đến một chuyện: “Bây giờ là ngày ba tháng hai năm Đại Dung thứ năm phải không?”
Phó Yến Đình gật đầu một cái: “Không sai.”
Sở Trần Âm choáng váng đầu óc, nàng nhớ Phó gia bị xử trảm vào ngày bốn tháng hai, chính là ngày thứ hai sau khi bọn họ tổ chức hôn lễ. Còn thiên hỏa xảy ra sau khi bọn họ bị xử trảm mười ngày.
Nói cách khác, bây giờ nàng chỉ còn một buổi tối được sống thôi.
Trong nháy mắt Sở Trần Âm cảm thấy con vịt quay trong tay mình không còn thơm ngon chút nào nữa.