Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chẳng bao lâu sau, một vị lão nhụ nhân bước ra từ trong nhà.
Tóc của lão phụ nhân đã hơi bạc, tay cầm gậy chống cong eo run rẩy bước ra ngoài: “Ai trở về?”
Thanh Nhi sải bước về phía trước, kéo bà ấy lại và mỉm cười: “Nương, là con, Thanh Nhi.”
Lão phụ nhân ngước mắt lên và nhìn Thanh Nhi một cách cẩn thận.
Bộ dạng của nàng ấy không thay đổi nhiều so với trước khi bị bán: “Con là Thanh Nhi sao?!”
Thanh Nhi gật đầu, nước mắt rơi xuống.
Lão phụ nhân kích động ôm mặt của nàng ấy nhìn mãi: “Thanh Nhi, con còn sống à!”
Thanh Nhi lau nước mắt và nói: “Nương, con vẫn còn sống, con bị bán đến đô thành để làm nha hoàn cho một thương hộ.”
Vừa nói, nàng ấy vừa chỉ vào người của Phó gia ở phía sau: “Bọn họ là lão gia và phu nhân của thương hộ mà con đã ở.”
Lão phụ nhân khó hiểu nhìn họ: “Tại sao lão gia phu nhân lại đến nhà chúng ta?”
Phó Hầu gia trả lời: “Cả nhà chúng ta muốn đi thăm họ hàng ở nơi xa nên chúng ta đến đây để ở nhờ”.
Lão phụ nhân bừng hiểu ra: “Ở nhờ à, được thôi, nhưng không biết lão gia phu nhân có chê không.”
Phó phu nhân vội vàng nói: “Không chê, có chỗ ở là đã tốt lắm rồi.”
Sau khi lão phụ nhân nghe xong liền rất khách khí đón bọn họ vào nhà, sau đó dẫn theo nữ nhi đã lâu không gặp của mình đi ôn chuyện, hai mẫu nhi lại khóc.
Chử Trần Âm đi theo bọn họ vào nhà.
Nhà của Chương gia không lớn nhưng cũng đủ ở, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ở chung một phòng, phu thê Phó Hầu ở chung một phòng, Phó Giang Hoằng, Thanh Nhi và nương của Thanh Nhi cùng gom lại một phòng, còn Phó Hưng Thành, người đánh xe và Lai Phúc ở chung một phòng.
Sau khi mọi người đã đi nghỉ ngơi, Chử Trần Âm mới chậm rãi hỏi thăm về Chương gia.
Hóa ra Chương lão phụ nhân tổng cộng đã sinh được bốn nữ nhi, Thanh Nhi là con thứ tư, phụ thân nàng ấy vẫn luôn muốn có nhi tử, nên đã lén bán Thanh Nhi khi nàng ấy mới mười mấy tuổi.
Họ đã dùng số tiền bán được để xây ngôi nhà ngói gạch xanh này.
Tuy nhiên, sau vài năm, nương của Thanh Nhi cũng không sinh được nhi tử, phụ thân nàng ấy bỏ lại thê nhi rời khỏi nhà, thành thân với tiểu thư Bạch gia, một tiểu thương nổi danh trong huyện, nói rằng muốn có một người nhi tử.
Tuy nhiên, họ đã thành hôn được hơn mười năm mà vẫn không có con nối dõi.
Nhưng nương của Thanh Nhi cũng vì thế mà đầu bạc, rõ ràng là chỉ mới hơn năm mươi tuổi, nhưng dáng vẻ lại như một người già bảy mươi tuổi.
Ba nữ nhi còn lại đã gả cho người ta, cho nên nương của Thanh Nhi là người duy nhất sống trong căn nhà trống rỗng này.
Nương của Thanh Nhi rất vui khi đột nhiên có nhiều người như vậy trong nhà, đem hết mọi thứ có thể ăn được trong nhà ra nấu.
Có bánh cao lương hấp, bột mì trắng và khoai lang đỏ.
Nhưng cũng chỉ có mấy thứ này.