Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 11: Chương 11: Hoàn Thành Nâng Cấp Không Gian Giữ Tươi (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Chử Trần Âm lắc đầu, mắt hạnh cong cong nói: “Chưa đâu, còn có thể bỏ thêm được đấy.”

Phó Yến Đình cười tới xuân phong đắc ý, xua tay như đang chào diễu hành, lấy ra một tấm bản đồ cửa hàng trải lên bàn.

Chử Trần Âm đến gần hắn hỏi: “Tướng quân, chàng muốn trộm quốc khố sao?”

Phó Yến Đình gạt đi lọn tóc trên vai, bước lên ghế, lấy bút vẽ vài vòng tròn trên bản đồ: “Quốc khố có gì hay mà mang đi chứ? Bên trong chẳng có gì đâu, chi bằng chúng ta lấy của mấy nhà này đi.”

Chử Trần Âm nhìn xuống, nhìn thấy khu vực khoanh tròn là phủ Vạn tể tướng, phủ Lưu thái phó, phủ của nguyên thân gia đình Lưu thượng thư cùng một số phủ đệ của quan lại mà nàng không nhận ra.

Nàng kinh ngạc nhìn một hồi, không khỏi cảm thấy ngượng ngùng nói thầm tiểu huynh đệ à đỉnh đấy chàng tuyệt vời luôn. Nếu không phải nàng xác nhận mấy lần, thì nàng thật sự cho rằng Phó Yến Đình cũng xuyên qua đây.

“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể khởi hành, nếu không thời gian sẽ không kịp mất.” Chử Trần Âm nghiêm túc nói.

Dựa theo thời gian mặt trời mọc, họ rời đi càng sớm thì càng tốt.

Phó Yến Đình ngước mắt nhìn nàng: “Chỉ là nhà Chử Thượng Thư nhà nàng, nàng cũng lỡ xuống tay sao?”

Chử Trần Âm ánh mắt lạnh lùng, nhếch lên khóe miệng cười nói: “Tướng quân, chàng quên à, ta không phải tiểu thư Chử gia.”

Phó Yến Đình chợt nhận ra: “Đúng vậy, nàng đã từng nói, nàng xuyên tới đây.”

Chử Trần Âm cũng không có giải thích quá nhiều, nguyên nhân chính khiến nàng lãnh đạm đối với sở gia ngoại trừ điểm kia ra thì chính là vì nguyên thân mang cực kì nhiều oán hận đối với những người trong phủ Chử Thượng Thư.

Thượng thư phủ Chử đại nhân có ba nhi tử và ba nữ nhi, nguyên thân Chử Trần Âm vốn là con thứ ba, là con của một nha hoàn trong nhà bị Chử Thượng Thư cưỡng hiếp mà sinh ra.

Chử phu nhân có ác cảm với nha hoàn này nên sai người ném nàng ấy vào kỹ viện, qua vài ngày nàng ấy đã vong thân.

Nghe nói lúc chết ruột đã bị moi ra bên ngoài.

Chử Thượng Thư nghe xong đau khổ, nhưng ông ta là một kẻ hèn nhát, dám giận không dám nói. Về sau, Chử phu nhân giả vờ nhận nuôi nàng, ngày thường coi nàng như người hầu rửa chân, không phải bị đánh chính là mắng, sống trên đời mười mấy năm, nàng chưa bao giờ được ăn no uống nước rửa chân còn nhiều hơn ăn cơm.

Khi Chử Trần Âm nhớ lại ký ức của nguyên thân, trái tim nàng đau đến run rẩy, đừng nói đến việc dọn sạch phủ thượng thư, kể cả muốn nàng tàn sát hết phủ nàng cũng bằng lòng.

Phó Yến Đình lấy một bộ y phục ngủ cho nàng mặc, hai người lướt như bay trên nóc nhà hướng về phủ thượng thư.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.