Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Chử Trần Âm hai người đều là bậc thầy lén lút, thần không biết quỷ không hay đi tới nhà kho của phủ thượng thư.
Bên ngoài nhà kho có người canh gác.
Để không bứt dây động rừng, Phó Yến Đình đã bỏ một ít thuốc mê để khiến họ nhanh chóng ngã xuống.
Chử Trần Âm phối hợp với hắn cực kì ăn ý, dùng kỹ năng bẻ khóa tổ tiên của mình để mở cửa nhà kho.
Nhà kho của Chử gia tuy không lớn bằng Phó gia nhưng lại có rất nhiều thứ tốt, ngoài trang sức, vàng bạc, lụa tơ tằm, sa tanh còn có rất nhiều ngọc bích cao cấp, người ta nói Chử Thượng Thư thích ngọc, quả thực là như vậy, bên trong ít nhất có mười rương ngọc các loại khác nhau đều có giá trị liên thành.
Chử Trần Âm nhìn thấy choáng ngợp dưới sự thúc giục của Phó Yến Đình, nàng hăng hái chuyển tất cả những thứ này vào trong không gian.
Sau khi chuyển xong kho này sẽ là kho lương thực trong bếp.
Ngoài gạo, ngũ cốc, dầu và các loại thịt lợn, vịt, cá thông thường, kho lương Chử gia còn có nhiều món ngon như tổ yến, bào ngư, hải sâm đủ loại sản vật trên núi dưới biển.
Chỉ riêng huyết yến thượng đẳng đã có một rương lớn.
Chử Trần Âm vui mừng khôn xiết, đem hết thảy dọn vào trong không gian, so với nàng dùng điện thoại di động đi mua sắm còn thoải mái hơn.
Sau một loạt thao tác, nàng đã dọn sạch kho thóc, không để lại một hạt thóc nào cho họ.
Chử Trần Âm cẩn thận nhìn ra ngoài, thấp giọng thúc giục Phó Yến Đình: “Tướng quân, có thể đi rồi.”
Phó Yến Đình dừng lại, quay lại và nói: “Chờ đã, để ta lưu lại một thứ.”
Chử Trần Âm nghi hoặc nhìn hắn: “Còn lưu lại cái gì?”
Chỉ thấy trên chiếc bàn trống không một con rùa thò đầu ra ngoài được đặt xuống
Phó Yến Đình vỗ tay, tiêu diêu tự tại đi về phía nàng, cười nhẹ nói: “Đi thôi!”
Chử Trần Âm sững sờ nhìn con rùa, khóe môi không khỏi giật giật, không biết nên khóc hay nên cười.
Khốn nạn~khốn nạn~ quá khốn nạn!
Chử Thượng Thư có lẽ sẽ tức chết sau khi biết những thứ này.
Đỉnh, chàng ấy đỉnh thật sự!
Chử Trần Âm trong lòng thật sự ngưỡng mộ hắn.
Sau khi hai phu thê trẻ rời khỏi phủ thượng thư, họ đi theo bản đồ và đi đến phủ Vạn Thừa tướng, phủ Lưu thái phó và phủ đệ của các quan viên tam tứ phẩm thông đồng với nhau.
Những tham quan ô lại này trong nhà kho của họ kim tiền đầy đất, lương thực chất đống chuột bò khắp sàn.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình giống như mua sắm một phen, chưa đầy một canh giờ liền đã dọn sạch tất cả.
Ngay khi cả hai chuẩn bị rời đi, đầy tớ vốn đang bị đánh thuốc mê liền lảo đảo đứng dậy.
Trong ký ức của nguyên chủ cũng có tên đầy tớ này, hắn ta là tay sai của đại nhan nhà này, dẫn đầu một nhóm côn đồ đi cướp lương thực của rất nhiều bách tính.
“Ngươi! Ngươi là ai?” Hắn lắc lắc cái đầu đang choáng váng của mình, phẫn nộ hét vào mặt bọn họ.