Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ông ta vừa dứt lời, thì có một người hầu chạy đến: “Lão gia, kho lương thực cũng trống rỗng rồi! Yến huyết của ngài cũng không còn nữa!”
“Cái gì... Yến Huyết của ta...” Chử Thượng Thư trợn tròn mắt, ngậm một cục tức, mắt trợn trắng rồi ngất lịm đi.
“Lão gia ! Lão gia!”
Trong phủ truyền đến một tiếng hét thật lớn.
Đại tiểu thư của Chử Gia vốn dĩ vẫn đang oán trách vì buổi sáng nay chưa ăn được tổ yến, nhưng rất nhanh cũng đã nghe được tin rằng trong kho đã bị trống rỗng rồi, có cả thông tin phụ thân bị bệnh, đến lúc này không còn gì để kiêu kỳ nữa rồi, trực tiếp đi đến trước tiền viện.
Người cả nhà đều vây quanh lại khóc, mắng, lo lắng mà phái người đi điều tra, điều tra cả ngày thì cũng không điều tra ra được cái gì.
Kho lương thực và nhà kho, nhiều đồ như vậy, trừ Đại La thần tiên, thì ai cập thể chỉ trong một đêm thần không biết quỷ cũng không biết mà đã dọn đi toàn bộ ?
Bọn họ cũng chỉ bất lực phái người đi đem những đồ quý giá, có giá trị ở trong nhà đem đi bán hết.
Tuy nhiên, cho dù có đi bán, thì cũng không có thể so sánh với cuộc sống chất chồng cả núi trân châu đá quý của họ ngày trước.
Chử phu nhân dường như đã già thêm đi mấy tuổi, ngồi ở trước cửa phòng nhà mình, vừa khóc vừa mắng mỏ,: “Cái người đó phải giết ngàn đao, thật là độc ác, nếu mà để ta bắt được các ngươi, các ngươi chết chắc!”
Cùng lúc đó ở trong hoàng cung, Hoàng Đế đã dùng thời gian của cả một buổi sáng để đi tìm cái bình.
“Cái bình của trẫm đâu?! Cái bình của trẫm đâu?!”
Ông ta nhấc quần lên, giậm chân.
Phải biết là nếu ông ta không có cái bình đính đầy đá quý đấy thì sẽ không đi tiểu được.
Hoàng Đế gấp gáp cứ quay vòng vòng, bàng quang như muốn nổ tung.
Lúc này có một người thái giám không sợ chết nói với ông ta phòng thuốc và phòng ăn ở trong cung đều đã bị trống rỗng hết rồi.
Hoàng Đế bất ngờ sửng sốt, cho rằng bản thân mình đã nghe nhầm rồi: “Cái gì? Phòng ăn và phòng kho thái y viện đều trống rỗng rồi sao?”
Tiểu thái giám gật đầu: “Tuân lệnh điện hạ.”
Hoàng Đế nhịn đi tiểu cho nên sắc mặt đỏ bừng bừng như màu gan lợn, toàn thân bắt đầu run rẩy: “Hoàng cung của trẫm trước nay đều được cảnh gác nghiêm ngặt, rốt cuộc là người nào đã trộm đi đồ vật trong cung của Trẫm?!”
Tiểu thái giám run rẩy đáp: “Nô tài không biết, những sĩ binh trực canh gác đêm qua đều đã bị ngất lịm đi, chờ đến lúc họ tỉnh lại thì mọi thứ đã trống rỗng hết rồi.”
“Làm gì có lẽ đó! Phế vật! Đều là phế vật!” Hoàng Đế vỗ ngực, suýt chút nữa không thể thở được.
Tiểu thái giám cũng nhanh chóng đứng dậy tiến về phía trước giúp ông ta vuốt lưng: “Hoàng Thượng xin người đừng tức giận.”
Hoàng Đế cau mày lại xuất hiện ra những nếp nhăn, xoa vào lồng ngực đang đau nhói của mình, vô cùng tức giận mà nói: “Có bọn cướp này, thật là to gan, bọn họ dám sỉ nhục trẫm! Sỉ nhục trẫm!”
Nói rồi, hộ một cái thật mạnh ra.