Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 19: Chương 19: Hoàng Đế sắp bị tức chết rồi. (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tên tiểu thái giám ở phía bên cạnh cũng không dám mở lời để khuyên nữa.

“Người đâu! Đi điều tra cho trẫm! Nhất định phải tìm ra được bọn cướp đấy cho trẫm! Trẫm nhất định băm chúng ra thành từng mảnh!” Hoàng Đế càng nghĩ càng tức, cả người run rẩy, đập thật mạnh vào cái bàn.

Không đập thì không sao, đập một cái thì cái bàng quang đã không nhịn được nữa, dòng nước tiểu cũng cứ thế chảy xuống theo tiếng đập bàn, tí tách tí tách mà chảy ra bên ngoài.

Những thị vệ gác ở bên ngoài ai nấy đều cũng nhìn về phía ông ta.

Trong cả cái điện lập tức yên tĩnh.

Tiểu thái giám không sợ chết, vừa bịt mũi lại vừa nói: “Hoàng Thượng, người có ngửi thấy một mùi gì rất kỳ lạ không?”

Vốn dĩ Hoàng Đế như đã hoá đá nhưng lúc đó lại vô cùng tức giận quay sang liếc nhìn tiểu thái giám: “Đi điều tra cho trẫm! Trong vòng ba ngày nhất định phải tìm ra được bọn cướp đấy cho trẫm! Nhanh lên!”

Ông ta vừa nói cái là tất cả những thị vệ ở trong hoàng cung ai nấy đều không dám nhìn ông ta nữa, liền lớn tiếng mà lần lượt đáp lại sau đó thì lui xuống.

Lúc này Hoàng Đế cũng không kịp để thay y phục, liền nghe thấy được tin tức mà Vạn Thừa Tướng truyền đến: “Cái gì cơ? Người của Phó phủ đều chạy hết rồi sao?!”

Cái người thị vệ truyền tin tức đến gật đầu: “Đúng vậy, thưa điện hạ, không chỉ đều đã chạy trốn hết rồi mà trên dưới của cả cái phủ cũng đều đã trống rỗng cả rồi, ngay đến cả....”

Sắc mặt Hoàng Đế tái nhợt lại, buông những lời mắng mỏ: “Ngay đến cả cái gì?!”

Thị vệ liền quỳ xuống đáp: “Ngay đến cả một bộ chăn ga gối đệm cũng không để lại.”

Vốn dĩ Hoàng Đế cũng đang bị chọc tức đến mức toàn thân run lên rồi, sau khi nghe được những lời này, cũng không quan tâm đến cái quần đang bị ướt mà liền đứng dậy, dùng hết sức để hét lên: “Mau đuổi theo cho trẫm!”

Các thị vệ liền bị dọa cho giật mình liền đáp: “Tuân lệnh thưa điện hạ.”

“Chạy rồi sao! Không ngờ là bọn họ dám bỏ trốn! Gan to thật đấy!” Hoàng Đế vẫn run rẩy, miệng thì lẩm bẩm vài ba câu, trực tiếp ngồi trên ngai vàng.

Đây là cái mà người ta thường gọi là trộm gà không được mà còn mất một nắm gạo, đại khái nó sẽ là như thế này.

Vạn Thừa Tướng, Hoàng Đế, Chử Thượng Thư và những người khác, vốn dĩ định hợp sức lại để mưu kế lục soát Phó gia để chiếm đoạt tài sản, nhưng kết quả thì lại là ngày đến cả một cái đĩa đồng của Phó Gia cũng không lấy được, mà hậu viện của nhà mình lại còn bị mất cắp.

Nhất thời cả cái Thành Đô đều rối bời.

Trên khắp các con đường, trên phố đều toàn là quan binh, khắp nơi đều đang tìm kiếm bọn cướp, cuối cùng khi đi truy tìm người của Phó Gia, chỉ còn có khoảng trên dưới nghìn người.

Các sĩ binh phân ra thành ba đường để đi đuổi theo Phó Gia.

Người của Phó Gia của đường đi đều cố gắng tăng tốc ngựa, đi về phía của huyện Trạm Dương cách đó hơn 10 km.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.