Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phó Hầu Gia vốn dĩ định đi hướng về phía bắc đến huyện Thương Sơn, nhưng Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đã đề nghị đi về phía huyện Trạm Dương.
Huyện Trạm Dương được mệnh danh là vùng đất có cả cá và lúa gạo, là một trong những nơi phồn vinh giàu có bậc nhất của thời Đại Dung Triều.
Mười ngày sau, Đô Thành sẽ có lửa từ trên trời rơi xuống, sẽ ảnh hưởng quanh Đô Thành và hơn 10 cái huyện, đến lúc đó đó lửa sẽ bao trùm khắp nơi, người người sẽ chạy toán loạn tứ phía.
Huyện Trạm Dương cách nơi xảy ra hoả hoạn ít nhất cũng khoảng hơn 200 km, bọn họ ở đây không chỉ tránh được hoả hoạn mà còn có thể ở đây tích trữ được thêm nhiều lương thực.
Đây là cái nơi mà trước mắt là gần nhất và là nơi thích hợp để dừng chân.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ngồi lên phía trước của xe ngựa để đánh xe, để cho người đánh xe Lão Lý đi nghỉ ngơi.
Còn ngựa chạy ròng rã suốt một ngày một đêm, thở dốc, tỏ rõ sự mệt mỏi.
Chử Trần Âm ngẩng đầu lên nhìn về phía xa xăm, phía sau của những cánh rừng cây rậm rạp là bầu trời trong xanh vô tận.
Quả nhiên vẫn là không khí ở thời cổ đại tốt, không có chút khói bụi nào.
Nàng ở trong lòng tấm tắc khen ngợi, còn người thì hướng về phía Phó Yến Đình hỏi: “Tướng quân, còn bao lâu nữa thì chúng ta có thể đến huyện Trạm Dương?”
Trong tay của Phó Yến Đình cầm chặt dây cương, mắt nhìn thẳng về phía trước, đôi mắt sâu thẳm: “Sắp rồi, trước khi trời tối chắc là sẽ có thể đến trược cổng huyện.”
Chử Trần Âm thở phào nhẹ nhõm, đã phải ngột ngạt ngồi ở trên xe ngựa đã lâu như vậy, nếu mà vẫn chưa tới nơi, thì e là nàng sẽ nôn ra mất.
Nghĩ đến đây, Chử Trần Âm đột nhiên cảm thấy khát nước, nhanh chóng nhân lúc người của Phó Gia đều ở trong xe ngựa, lút lút đi vào không gian, từ tầng 1 của siêu thị trong không gian lấy ra 2 lớn nước ngọt coca
Nàng đưa một lon cho Phó Yến Đình: “Tướng quân, uống đi.”
Phó Yến Đình quay sang nhìn thấy lon nước màu xanh, nghi ngờ hỏi: “Đây là cái gì?”
Chử Trần Âm cười và mở ra, đưa lon nước ngọt coca đang sủi bọt cho Phó Yến Đình: “Đây là đồ uống vui vẻ ở chỗ của ta, chàng thử xem, có thể giải khát.”
Phó Yến Đình cau mày, có chút nghi ngờ nhưng vẫn cầm lấy lon nước ngọt từ tay nàng, từ tốn mà uống một ngụm.
Khi mà uống được một ngụm này, Phó Yến Đình rơi vào trầm mặc.
Người bình thường khi lần đầu uống thử coca thường sẽ có chút không thích ứng được, Chử Trần Âm nhìn thấy bộ dạng của hắn, nhịn cười không thành tiếng: “Sao vậy? Không ngon à?”
Phó Yến Đình nắm chặt dây cương trong tay, vẫn nhìn thẳng về phía trước, trả lời lại: “Ngọt ngọt, giống như nước đường vậy, nhưng chỉ có điều là...”
“Chỉ có điều gì ?” Chử Trần Âm cầm lấy lon nước ngọt trong tay mình mở nắp ra, uống một ngụm.