Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 15: Chương 15: Nhanh chóng rời khỏi Đô Thành. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trước khi quay lại, vì để cho người nhà Phó gia không sinh ra chút nghi ngờ nào, nàng đã cố ý dành ra một ít không gian để để một ít lương thực khô ở cái phòng phía sau của xe ngựa.

Phó Giang Hoằng vẫn rất nghi ngờ: “Nhiều đồ như vậy, thì một cái xe ngựa cũng không thể đựng vừa.”

Phó Yến Đình lại đứng ra nói: “Vẫn còn có một ít đồ thì đã để cho hạ nhân trong phủ cầm đi rồi.”

Phó Giang Hoằng đột nhiên nhận ra: “Thì ra là như vậy, vậy thì cầm đi thì cầm đi!”

Phó Hầu Gia ở một bên cũng đã nhìn thấy đồ đạc cũng đã chuẩn bị khá đầy đủ, người cũng đã đến cả rồi, lập tức phân phó: “Lão đại, còn đem thê tử của con, lão nhị, lão tam cùng nhau ngồi một chiếc xe ngựa, còn ta và nương và cả Lai Phúc, Thanh Nhi sẽ ngồi một xe ngựa.”

Lai Phúc là quản gia của Phó gia, cũng là người thân cận của Phó Hầu Giá, ngày trước đã cùng nhau ở trong quân đội kề vai sát cánh cùng nhau đánh trận, là một người rất thông minh, vì không thành thân không có con, cho nên đã bằng lòng đi theo làm người của Phó gia.

Thanh Nhi là nha hoàn bồi giá của Phó phu nhân, dù cho có chết cũng phải đi theo phu nhân, Phó phu nhân cũng bất lực chỉ đành đem nàng ta theo.

Còn những nha hoàn khác đều là người có phụ mẫu, con cái, đương nhiên là sẽ không nguyện ý cùng bọn họ chạy trốn, bọn họ sau khi thấy xe ngựa của Phó Gia ra khỏi Thành thì sẽ nhận lấy bạc mà Phó phu nhân đã đưa cho rồi lén lút rời khỏi Phó Gia.

“Đúng vậy, phụ thân!”

Mọi người trong phòng đều đồng thành đáp lại, lần lượt đi thay y phục, rồi cũng lần lượt mà lên xe ngựa.

Người đánh xe ngựa là người bằng hữu tâm giao của Phó lão gia lúc ở trong quân đội, ông ấy mặc một bộ y phục bình thường như nông dân, bắt chước dáng vẻ của những người bán rau, tìm một con đường nhỏ để rời khỏi Đô Thành.

Con đường nhỏ này là do Phó Yến Đình đã tình cờ tìm ra được, là một ngọn núi thấp nhỏ cạnh những hồ sông, dọc theo chân núi là một rừng cây phong, cứ đi tiếp qua một cái hang động là có thể trực tiếp đến phía bên ngoài của Thành.

Trên đường đi, người của Phó Gia đều run rẩy sợ hãi, nếu mà lúc này Hoàng Đế mà phái người đến để giết, thì tất cả bọn họ coi như xong đời.

Chử Trần Âm ngồi trong xe ngựa, cảm nhận được Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành đang nhắm chặt mắt lại mà hít thở.

Một cáo bầu không khí căng thẳng này cũng làm cho nàng cũng vô thức mà tim đập nhanh.

Tuy là nàng là xuyên không đến đây, nhưng mà ở trong cái thế giới này, nàng cũng vẫn chỉ như là con kiến, chỉ cần dùng cái kiếm sắc nhọn rạch cho nàng một đường ở cổ, thì khiến nàng đau đớn mà vùng vẫy, cho đến khi ngừng hô hấp.

Cái cảm giác chết này, nàng rất rõ.

Lúc này Phó Yến Đình đột nhiên nhét vào tay nàng một quả vải, dùng một giọng nói ngang ngược ngỗ nghịch mà cười nói với nàng: “Đừng sợ, tên Hoàng Đế chó đấy muốn giết chúng ta không có dễ vậy đâu.”

Chử Trần Âm quay ra trả lời bằng ánh mắt, liền nhận lấy quả vải mà hắn ta đưa cho nàng rồi bỏ vào miệng, trực tiếp dùng răng linh hoạt mà lột cái vỏ vải, sau đó liền ăn: “Ta không sợ, ta chỉ là cảm thấy có chút đói.”

Nàng thật sự đã đói rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.