Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 7: Chương 7: Tích Trữ Toàn Bộ Hầu Phủ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Phó phu nhân chợt giật mình, nhưng vẻ kinh ngạc nhanh chóng biến mất, chỉ để lại sự ung dung và điềm tĩnh trên khuôn mặt thanh tú, bà đáp lại một cách dứt khoát: “Được!”

Chử Trần Âm ở một bên im lặng quan sát, bị kinh ngạc trước hành động kiên quyết và bình tĩnh trước mặt mình của người Phó gia.

Quả nhiên, danh gia vọng tộc thật sự khác biệt, bọn họ làm việc không chút cẩu thả, là một nhóm đồng đội không tồi.

Đêm khuya, sân trong sáng rực ánh nến.

Trong mắt người ngoài người ngoài, Phó gia vẫn đang đắm chìm trong niềm vui của đại hôn, nhưng thật ra bên trong đã sớm bắt đầu thu dọn đồ đạc khí thế ngập trời.

Đương nhiên, đêm động phòng hoa chúc của Chử Trần Âm và Phó Yến Đình không thể tiếp tục được nữa.

Nàng đi theo Phó Yến Đình kiểm kê lại hết đồ đạc trong nhà.

Trong nhà kho cực kì rộng lớn, bao gồm cả của hồi môn của Phó phu nhân, tổng cộng có 5 vạn lượng vàng và 5 vạn lượng bạc. Thật ra đây còn chưa bao gồm các loại lụa là, gấm vóc, đồ trang sức bằng vàng bạc, bảo vật quý hiếm, thư pháp và đồ cổ hội họa trong nhà.

Chử Trần Âm nhìn đồ vật trong nhà kho kinh hãi không thôi, ánh sáng lập loè tuef những thỏi vàng lắc lư khiến nàng chói mắt, nếu không có Phó Yến Đình ở đây, nàng đã vội vàng nhét hết vào trong ngực.

Là vàng đấy! Những 5 vạn lượng vàng!

Tương đương với 5.000 cân ở hiện đại, theo giá hiện nay là hơn 400 mỗi gram vậy thì đây phải bao nhiêu tiền chứ!

Chử Trần Âm tưởng như đã nhìn thấy chiếc Rolls-Royce đời mới của mình.

Quả nhiên, từ xưa tới nay, tiền tài khó lụi.

Khi Chử Trần Âm đang đếm những đồng xu nhỏ.

Phó Yến Đình ở một bên u sầu nói: “Nhiều tài vật như vậy, cho dù có đơn giản gọn nhẹ hơn thì cũng không mang theo được bao nhiêu, nhưng để lại đây sẽ thì quá hời cho cẩu hoàng đế kia.”

“Đúng vậy.” Chử Trần Âm gật đầu đồng ý, Những bảo vật này cho dù có thiên tai đi chăng nữa cũng không cho phép bọn chúng lấy đi một xu. Nàng nhìn chung quanh, thấy trong toàn bộ nhà kho chỉ còn lại mình và Phó Yến Đình, trong lòng nàng nảy sinh một ý tưởng táo bạo.

Thay vì giúp những cổ nhân này lén lút chuyển đồ đi, tốt hơn hết nên tìm cho mình một trợ thủ vừa ý, để sau này khi lấy đồ ra có thêm một người che chở.

Nàng bước vào trong, quay người lại nghiêm túc nói với Phó Yến Đình: “Phó tướng quân, ta có cách có thể đem toàn bộ số tài vật này đi, nhưng không biết càng có tin ta không.”

Phó Yến Đình hơi cụp mắt nhìn nàng, nhếch môi cười nói: “Ta và nàng là phu thê ta đương nhiên tin nàng, nhưng nhiều đồ thế này nàng chuẩn bị làm sao để mang hết chúng đi?”

Nhiều vàng bạc như vậy, kể cả có phái người vận chuyển bằng xe ngựa suốt đêm thì cũng phải tốn một ngày một đêm. Chưa kể trên đường đi còn phải trốn khỏi tai mắt của hoàng đế và các gian thần đang rình rập

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.