Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ

Chương 6: Chương 6: Không gian có thể nâng cấp vô hạn. (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Trong toàn bộ Đại Dung Triều, chỉ có đi về phía bắc là an toàn nhất.

Tuy nhiên, Mạc Bắc là một sa mạc toàn là gió cát, muốn mưu sinh thì phải đi xa hơn nữa, phải tìm một nơi thích hợp để sinh tồn.

Nếu như họ có thể rời kinh thành trước khi thiên tai ập đến và sau đó tập hợp với quân đội Phó gia ở Mạc Bắc thì đó sẽ là điều tuyệt vời nhất.

Phó Yến Đình nhìn Chử Trần Âm, đôi mắt đen sáng lên con ngươi hơi đảo, mỉm cười gật đầu: “Nương, con thấy nương tử con nói có lý!”

Nếu là người bình thường, đương nhiên sẽ không tin Chử Trần Âm nói.

Ai lại sẵn sàng từ bỏ phú quý vì một chuyện còn chưa rõ chứ?

Nhưng Phó Yến Đình không phải là người bình thường, Phó phu nhân và Phó Giang Hoằng đều không ngạc nhiên khi hắn có thể nói như vậy. Bọn họ cực kì tin tưởng vào sự phán đoán của vị tướng quân và đi theo hắn đến tiền sảnh.

Lúc này Phó hầu gia cũng trở về, sau khi biết được mật thư của Phó Yến Đình, lập tức phái thân tín đi điều tra, đúng như Chử Trần Âm đã nói, hoàng đế muốn giết bọn họ.

Bằng không, chỉ dựa vào lời nói của một tiểu nha đầu mà nói, đường đường là hầu phủ sao có thể nhận định hoàng đế có sát tâm được.

Phó hầu gia là người cực kỳ bình tĩnh, sau khi suy nghĩ sâu sa, ông lập tức gọi mọi người trong nhà tới để bàn bạc chuyện này.

“Sứ thần của Phàn quốc là giả, thông đồng phản quốc đều là cái cớ. Lần này dù chúng ta có làm gì đi chăng nữa, hoàng đế chỉ có một ý nghĩ, đó là giết chết tất cả Phó gia ta.”

Phó Hưng Thành tính tình nóng nảy, đem trường kiếm trong tay đặt lên trên bàn đập một cái thật mạnh nói: “Bây giờ ta vào cung giết chết tên Cẩu Hoàng đó!”

Phó Giang Hoằng bước lên ghế, trong tay cầm thương, hất nhẹ chùm tóc đuôi ngựa dài trên đầu: “Nhị ca, ta cũng nghĩ như vậy!”

Phó hầu gia nhíu mày, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh, ngồi trong đại sảnh sau khi trần tư một lúc rồi mới đưa ra quyết định khó khăn nhất: “Lão nhị, bây giờ hãy phái người đến khống chế toàn bộ hầu phủ. Đừng để bất cứ ai rời đi.”

“Vâng, thưa phụ thân.” Phó Hưng Thành lập tức thu kiếm đáp lại.

“Lão đại, ngươi nghĩ biện pháp đem tất cả tiền tài trong nhà có thể đem theo bao nhiêu liền đem theo bấy nhiêu, gọn nhẹ đơn giản, chúng ta mang đi!” Phó hầu gia quay đầu ra lệnh cho Phó Yến Đình.

Phó Yến Đình khoanh cánh tay của hắn, nghiêm túc đáp: “Vâng, phụ thân.”

Phó hầu gia quay lại, dặn dò thêm Phó phu nhân và tam tiểu thư Phó Giang Hoằng vài lần: “Nàng và lão tam phái vài tâm phúc chỉnh đốn lại các loại nữ trang trâu báu trong nhà, mặt khác sẽ để lại một tâm phúc, sau khi chúng ta rời đi sẽ lập tức đuổi hết người hầu trong nhà!”

Phó phu nhân ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn ông ấy “Hầu gia, ý của chàng là?”

Phó hầu gia chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía triều đường xa xa mà ông đã trung thành gần nửa đời người: “Sứ giả Phàn quốc hôm nay đã tiến cung, thời gian nhiều nhất mà chúng ta có chỉ có một đêm thôi. Vậy nên chúng ta phải rời kinh thành trước bình minh!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.