“Anh hai, sao anh không nói luôn mấy vụ thủy ngân hay khí độc ở chỗ mấy quả bom?” Ngay khi Trấn Thiên vừa ngắt điện thoại, một giọng nói trong trẻo cang lên bên tai.
“Em khờ quá, nếu như chỉ cần khai mấy quả bom thì tự khắc ông ta sẽ biết mấy vụ thủy ngân hay khói độc thôi mà! Chả lẽ em không biết mấy cái camera mini chìm trong tường hay sao? Lại còn cả mấy cái thu âm nữa!” Không còn là khuôn mặt lạnh tanh băng đá mà thay vào đó là một sự cưng chiều yêu thương.
“Ừ nhỉ, em quên. Hì hì.” Minh Tụê cũng đồng thời bày ra biểu cảm là `chỉ đùa chút thôi, có gì mà căng!´
“Được rồi, nếu không đọc tài liệu nhanh là sẽ có một cuộc điện thoại gọi đến để nhắc nhở đó!”
“Dạ!”
Tối đến, trên nóc một nhà hàng có hai thân ảnh màu đen nhảy từ trên chiếc tàu lượn cùng màu vừa bay ngang qua xuống. Từ lan can, nương theo chiếc dây mảnh khảnh mà chắc khỏe, hai thân ảnh rất nhanh trướt từ trên tầng hai mươi xuống ngay ban công tầng 15. Nhà hàng này không chỉ là mộtt nhà hàng đơn thuần mà còn là một khách sạn cấp cao mà chỉ có giới thượng lưu mới có thể vào. Đột nhập vào một căn phòng xa hoa rộng rãi, hai người lúc tung phòng và tìm được xấp tài liệu mà mình cần tìm. Ngay sau khi làm xong thì không cần nhiều thời gian mà chỉ vài phút sau hai người đã có mặt ở chỗ thang máy cách căn phòng đó cả chục mét. Sau khi xuống tầng một, họ lại tiếp tục đảo quanh một vòng quanh nhà hàng nhằm cài những quả bom nhìn tưởng chừng như vô hại nhưng sức sát thương cực lớn trong trang phục của những người giúp việc. Làm xong hết thảy, họ lại tiếp tục đi lên tầng thượng nơi mà mục tiêu của họ đang chờ họ. Nơi đây là nơi ăn uống mà hầu hết mọi người đều thích bởi vì phong cảnh trên đây rất đẹp.
Trong trang phục nhân viên phục vụ, họ không tiếp cận đối phương ngay mà chờ một lúc lâu khi đối phương đang thả lỏng cảnh giác và ở trong vòng bảo vệ của hơn hai mươi người. Đó là một người trung niên nhìn khoảng hơn ba mươi tuổi đang ngồi ăn tao nhã. Người con gái têi Minh Tụê sau khi đã cải trang thành người phục vụ thì tiến đến mang theo một ly rươi vang màu đỏ đậm. Người con trai bên này thì đã trở thành một trung niên khoảng bốn mươi tuổi đang ngồi tao nhã thưởng thức đồ ăn mới được mang lên.
“Thưa quý khách, người... người bên kia muốn mời ngài một ly rượu vang ạ!” Giọng cô gái yếu ớt vang lên, trong khi đó trên trán, mặt đã lấm tấm mồ hôi. Trước cái nhìn chằm chằm của hai mươi người với thân hình vạm vỡ và những ánh mắt saắc bén thì bất kể một ai cũng đều run sợ.
“Được rồi, cô để đó đi!” Sau khi đánh giá kỹ càng người trước mặt và người đã mời rươi mình thì người trung niên mới lên tiếng.
“Tại sao lại mời tôi?” Giống như chưa hết nghi ngờ, người trung niên tiếp tục đánh giá và hỏi người nhân viên.
“Thưa, ngài ấy có chuyển lời là hợp tác vui vẻ!” Giọng thiếu nữ run sợ như sắp khóc.
“Tốt, cô về được rồi!”
“Dạ.”
Sau một hồi...
“Em diễn thế nào?”
“Được!” Trấn Thiên vui vẻ đáp lời Minh Tụê.
“Đúng là rất được!”
Ngay khi họ chuẩn bị rời khỏi tầng thượng thì một giọng trầm thấp vang lên nhảy phía sau và hai mươi người ban nãy đứng bảo vệ mục tiêu tưởng chừng đã giết được của họ đã bao quanh hai người.
“May mà ta đã có chuẩn bị nếu không thì chết toi! Lên hết cho ta, giết hết chúng đi!” Sau câu hạ lệnh, hai mươi hai người đồng loạt lao vào cuộc chiến ẩu đả, ép hai người đến gần với lan can tầng thượng. Bỗng...
Đoàng đoàng...
Hai tiếng súng vang lên đã đánh tan bầu không khí yên tĩnh vốn đã yên tĩnh từ lúc cuộc ẩu đả bắt đầu. Thân hình thiếu nữ ngã xuống, bả vai thiếu niên bị trúng một phát đạn.
“Không, Minh Tụê!”
“Trấn Thiên, sống... thay cả... phần của em...” Tiếng cô gái đứt đoạn vang lên và rồi không còn nữa. Chàng thanh niên đã phải đánh trả lại toàn bộ lũ người còn lại và ôm xác cô gái rời đi bằng chiếc tàu lượn giấu dưới áo. Lúc họ rời đi cũng là lúc nhà hàng phát nổ và sụp xuống, chôn vùi tất cả mọi thứ cùng với mục tiêu của họ.
_________________________________
Cháp này viết hơi nhiều.