Thiên Tài Thần Thú Sư

Chương 33: Chương 33




Buổi tối trong viện hoàng tử, Trấn Thiên đang ngồi trên giừơng và đối mặt là một người ...không, phải nói là một linh hồn thì đúng hơn ní chuyện với nhau.

“Tại sao ông lại muốn tôi tìm sư phụ ông vậy? Chả lẽ sư phụ ông có cách để cứu ông à?”

“Đương nhiên, sư phụ ta dĩ nhiên là có cách để cứu ta rồi. Nhài là.... Ngươi hỏi làm gì? Chả phải chúng ta đã thỏa thuận rồi là không hỏi bất cứ điều gì về sư phụ ta cho đến lúc ngươi đủ mạnh để đi gặp ông ấy à?”

“Được rồi được rồi, vậy mấy thứ trong này tôi sử dụng được chứ? Có thứ gì ông cần lấy lại không?”

“... Không, ngươi nghĩ mấy thứ này quan trọng với ta lắm à? Chỗ ở của ta còn cả đống!”

“Ầy... Cường giả đúng là có khác!” Thở dài một hơi, Trấn Thiên tiếp tục nói:

“Được rồi, giờ cũng tối rồi ông đi ngủ đi, tôi cũng cần nghỉ ngơi nữa.”

“Xì, không cần đuổi ta cũng đi.” Nói xong người nọ hóa thành một luồng sáng bay thẳng vào trong nhẫn trữ vật trên tay Trấn Thiên.

“Ài, cái không gian trữ vật tên Không Giới Nhẫn mà lão cho mình cũng thật là khủng bố! Bên trong rộng ước chừng phải gọi là cả một hành tinh chứ chả ít! Không biết mấy lão già trong tộc mà biết mình có kỳ trân dị bảo loại này thì sẽ nói gì đây?” Thở dài một hơi, Trấn Thiên lại nhìn vào chiếc vòng có hình bát quái trước ngực mình

“Lão phong từng bảo mình là chiếc Bát Quái vòng này có thể phát triển tùy theo mức độ tu vi của bản thân mà có độ rộng lớn khác nhau. Mình cũng xem qua đúng là có biến hóa không nhỏ nhưng mà vẫn rộng không bằng 1/10 nhẫn trữ vật của lão ta! Thôi ngày mai đến học viện xem bọn nhóc kia còn giờ thì ngủ đã!”

Sáng hôm sau tại học viện Pháp Linh, trong một biệt viện ghi lớp E...

“Tốt, các ngươi đã tiến bộ không tệ, vì thế nên ta hôm nay ta sẽ đẫn các ngươi vào Ma Vũ Sơn để trải nghiệm thực tế. Tất nhiên là phải nằm trong sự bảo hộ của ta rồi. Chắc hẳn các ngươi cũng biết Ma Vũ Sơn là nơi nào rồi chứ? Đó là nơi dành cho con em quý tộc tập luyện và cũng là nơi mà hàng năm học viện thường tổ chức kỳ thi. Mặc dù không nhiều ma thú mạnh như Mê Vụ Sơn Lâm nhưng cũng có kha khá đủ để các ngươi luỵôn tập!” Đứng trước một đám người, Rấn Thiên lớn tiếng nói về mục đích đợt luỵôn tập này mong ai không đủ can đảm thì rời khỏi. Đợt đi này rất nguy hiểm, nếu không chuẩn bị gì mà đi thì mất mạng như chơi. Dù trong đó không như Mê Vụ Sơn Lâm nhưng cũng khá nguy hiểm, tất nhiên là điều này không thấm vào đâu so với một vị thần giả như Trấn Thiên rồi. Kết quả làm cho Trấn Thiên thất vọng là tất cả đi hết chỉ còn lại khoảng ba mươi người ở lại. Những người đi đa phần là những người không tin tưởng vào Trấn Thiên và lo cho mình. Đối với họ thì đà phần đều nghĩ:

Dù sao tu vi cũng đã được cải tiến thì việc gì phải mạo hiểm chứ? Không phải mọi người đã ít coi thường mình rồi sao?

Vì vậy mà trường học đã đưa những người này xang các lớp khác và không được quay về nữa, việc này tất nhiên là Trấn Thiên đề nghị rồi.

“Được rồi, mọi người rập chung, chúng ta sẽ xuất phát vào hai ngày nữa nên mọi người về chuẩn bị đi! Hai ngày sau chúng ta sẽ tập chung tại đây rồi xuất phát. Dù sao thì nơi đó cũng khá gần kinh thành, chỉ khoảng vài giờ đi bộ thôi hơn nữa chúng ta ở lại cũng không lâu nên đừng mang quá nhiều đồ!”

“Dạ thưa giáo sư!” Đối với tất cả mọi người trong lớp E này thì họ rất tôn trọng Trấn Thiên vì Trấn Thiên không những không xa lánh, coi thường họ mà còn cải thiện tu vi mà còn đối sử rất tốt với họ nữa. Bất di bất dịch, Trấn Thiên đã trở thành một người thân trong lòng họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.