Tiền viện phân khoa chế dược trước giờ chưa bao giờ náo nhiệt đến vậy, trên đài chế dược cao chính là cuộc tranh tài chế dược đang vô cùng gay cấn và hấp dẫn. Đương nhiên, Vân Phong đang chính là tiêu điểm trong mắt mọi người, đó là vì cách thức chế dược chẳng giống ai của nàng.
Ngọn lửa nhún nhảy trong không trung, hành động tiếp theo của Vân Phong càng mang lại nhiều tiếng trầm trồ hơn, “Oa! Nàng đang làm gì vậy? Có thể chế dược kiểu đó được sao? Ném toàn bộ dược liệu vào như vậy?”
“Chẳng lẽ nàng không cần nghiền nát và điều chế sao? Rốt cuộc có thể chế được ra thuốc không vậy?”
U Bạch đứng bên kia cũng trợn mắt há mồm mà nhìn, chỉ cách thức thôi cũng đã khiến ai nấy phải kinh ngạc rồi. Hoa Linh và Ngọc Hà trong kết giới không gian sửng sốt nhìn, “Nàng, nàng có thể chế dược được không vậy?” Hoa Linh lẩm bẩm nói nhỏ, Ngọc Hà mở to mắt nhìn Vân Phong trên đài, tự hỏi sao trên thế gian lại có người như vậy, lại có phương pháp như thế.
“Hừ! Ta thấy nàng ta là đang biểu hiện khí thế cho lớn thì có, nếu như phương pháp như vậy mà cũng có thể tạo ra được chất thuốc cấp bậc Đại Sư, ta sẽ không bắt bẻ Ngọc Hà nữa!”
Tất cả những âm thanh ồn ã bị Vân Phong chặn lại bên ngoài. Sau khi ném toàn bộ dược liệu vào lửa, Vân Phong nhắm mắt trầm ngâm, bắt đầu bước quan trọng nhất trong quá trình luyện dược của mình – cảm ứng nguyên tố.
Những âm thanh thản thốt và kinh ngạc chung quanh được loại bỏ, bên trong thế giới của Vân Phong hoàn toàn yên tĩnh, đây là lần đầu tiên nàng thử dùng chính thực lực của mình chế tạo chất thuốc cấp bậc Đại Sư mà không có sự trợ giúp của Nhục Cầu. Nàng thực sự rất muốn biết hiệu quả sẽ đạt được tới đâu.
Vừa nhắm mắt lại, tất cả đều chìm vào bóng tối, Vân Phong hít thở từ từ chậm rãi, nhẹ nhàng điều động Tinh Thần Lực trong không gian tinh thần, Tinh Thần Lực đã được dung hợp với Kim Đỉnh Dịch tỏa ra ánh sáng màu vàng kim nhè nhẹ, chảy xuôi trong không gian tinh thần rộng như biển, ôn thuần mặc cho Vân Phong điều khiển. Nàng trích một phần nhỏ Tinh Thần Lực ra để nó chạy đi khắp cơ thể.
Trong thế giới vốn tràn ngập bóng tối, chợt có vài đốm sáng lấm tấm lóe lên. Vân Phong mừng rỡ, xem ra sau khi đạt tới được cấp bậc Tôn Vương, cộng thêm sự dung hợp rất có hiệu quả của Kim Đỉnh Dịch vào cơ thể, sự mẫn cảm đối với nguyên tố của nàng tăng lên rất đáng kể, mặc dù vẫn còn rất yếu, nhưng nó cũng đủ khiến những bước sau dễ làm hơn nhiều.
Vân Phong vẫn nhắm mắt đứng thẳng, gương mặt điềm tĩnh, dường như tất cả đều đang nằm dưới sự kiểm soát của nàng, toàn bộ tiếng bàn luận xôn xao đều không có ảnh hưởng.
Sau khi hết cảm giác khiếp sợ, trong lòng U Bạch tràn ngập khinh thường, lần này hắn thắng chắc rồi, nhất định phải để nàng quỳ xuống đất gọi mình là “ông nội”, áp chế uy phong của nàng.
“Trưởng, trưởng lão, rốt cuộc là nàng đang làm gì vậy?” Học sinh chạy tới cùng trưởng lão chất thuốc nói. Khi thấy Vân Phong nhắm mắt lại, trong tay là ngọn lửa không ngừng bùng cháy, không rõ nàng đang làm gì.
Trưởng lão chất thuốc chạy tới nơi, thấy hành động của Vân Phong cũng rất sửng sốt, nhưng dù sao ông cũng là trưởng lão, ông nhanh chóng nhận ra được sự khác biệt, đáy mắt mang theo kinh ngạc, tò mò và tán thưởng, “Đang làm gì sao? Đương nhiên là đang chế dược rồi!”
“Chế dược? Làm gì có ai chế dược kiểu đó?” Học sinh kia nghe vậy thốt lên.
Trưởng lão chất thuốc cười lớn, “Trên đời này vốn có rất nhiều điều lạ, ngươi không biết cũng không có nghĩa là nó không tồn lại, không hợp lý.”
“Nhưng mà… như vậy cũng được tính là chế dược sao?” Đám học sinh hai mặt nhìn nhau, nghĩ thế nào cũng không hình dung ra được động tác của nàng có liên quan gì tới chế dược.
Trưởng lão chất thuốc bật cười, “Đương nhiên là được, phương pháp chế dược có tới hàng ngàn hàng vạn cái, nàng tự có phương pháp của nàng.” Nha đầu này dùng phương pháp hiếm lạ thật đấy, đến ngay cả ông cũng chưa bao giờ được thấy, thật đúng là được mở mang kiến thức.
Trưởng lão chất thuốc hài lòng mỉm cười, hai mắt nhắm lại, cẩn thận cảm nhận chung quanh, sau đó lại mở mắt ra. Ông thế nào cũng đoán không được nguyên lý của phương pháp nha đầu kia, chỉ có thể cảm nhận được dược liệu trong ngọn lửa đang không ngừng dung hợp. Nha đầu này muốn tạo ra chất thuốc cấp bậc Đại Sư, không biết là đạt tới mấy sao đây ta! Nếu như nha đầu này thành công, ông nhất định phải giành lấy nàng mới được, có thiên tư trong lĩnh vực chất thuốc như vậy, không giành thì đúng là phí của trời. Cũng không biết nàng là đệ tử của trưởng lão nào, thật đúng là đáng hâm mộ mà.
Trưởng lão chất thuốc nhìn sang U Bạch, nhận ra hắn đang chế tạo chất thuốc cao cấp ba sao, ngao ngán lắc đầu, đây đã là giới hạn của hắn rồi, so với nha đầu kia, thiên tư của U Bạch chỉ xem là bình thường mà thôi, quá mức bình thường.
U Bạch chế tạo chất thuốc cao cấp ba sao vô cùng thông thuận, nhưng vì thấy hành động lạ của Vân Phong mà khựng lại trong thoáng chốc, nhưng rất nhanh ổn định lại tinh thần, bắt đầu tập trung lại vào việc chế tạo, nhanh chóng tiến tới bước cuối cùng, dung hợp. U Bạch liếc mắt nhìn Vân Phong, thấy nàng ngoài nhắm mắt ra thì chẳng có động tác gì thêm cả, không khỏi cười khinh, ngươi chờ đó cho ta!
Động tác U Bạch nhanh nhẹn, chăm chú nhìn chất thuốc trong tay mình, thần thái tỉ mẩn lại nghiêm túc, bước dung hợp cuối cùng nhất định phải thật hoàn hảo, dù sao hắn cũng không gặp khó khăn gì mấy với cấp cao cấp ba sao.
Bước cuối cùng kết thúc một cách mỹ mãn, chất thuốc cao cấp ba sao ra lò.
“Quả không hổ danh là U Học trưởng, nhanh như vậy đã làm xong rồi. Nhìn màu sắc và tính chất chất thuốc, chắc hẳn là phẩm chất hoàn mĩ rồi!” Học sinh quanh đài chế dược tán dương, trên trán U Bạch nhễ nhại mồ hôi, miệng cười hả hê, đổ chất thuốc vào trong chai, nhìn Vân Phong phía đối diện cười, “Ngu xuẩn, ta thật muốn xem thử ngươi làm thế nào mà chỉ dựa vào ngọn lửa kia để tạo ra chất thuốc cấp bậc Đại Sư.”
Tiểu cô nương Cung gia thấy U Bạch đã thành công tạo thành chất thuốc cao cấp ba sao, lại nhìn sang Vân Phong vẫn đang bất động, nàng khẽ cắn môi, nàng ấy vẫn ổn chứ? Nàng ấy khiêu chiến chất thuốc cấp bậc Đại Sư, với phương pháp như vậy thật sự có thể làm ra không?
“Cao cấp ba sao, phẩm chất hoàn mỹ, không phải là việc khó với U Bạch.” Hoa Linh thấy U Bạch chế dược xong, thầm thì nói, Ngọc Hà đứng bên cạnh đôi mắt tràn ngập sự ghen tỵ nhìn U Bạch, “Nếu như Hoa Linh sư tỷ có bản lãnh, thì đã chẳng có kết cục như bây giờ.”
Hoa Linh đỏ mặt, cùng lắm nàng chỉ có thể tạo ra cao cấp hai sao mà thôi, mặc dù thành tích này đã không tồi, nhưng suy cho cùng vẫn kém hơn U Bạch, tài nghệ không bằng người, đây là sự thật. Nhưng giọng nói khắc nghiệt của Ngọc Hà khiến nàng cảm thấy không vui, “Ngọc Hà, nếu như muội chịu giữ lời hứa, không đi gây chuyện thị phi khắp nơi, thì đâu có xảy ra chuyện như ngày nay.”
Ngọc Hà bất mãn, “Được rồi được rồi, chuyện cũng đã rồi, ngươi trách ta thì có ích gì. Sao người kia lại xuất hiện trong Nội Viện kìa, chẳng lẽ là vẫn còn muốn tới tìm chúng ta gây chuyện?”
Hoa Linh không nói gì, Vân Phong trông không giống loại người thích gây chuyện, chỉ cần ngươi đừng chủ động động vào nàng, nàng sẽ không chú ý tới ngươi. Nhớ lại những lời phản bội của mình, Hoa Linh chợt cảm thấy xấu hổ không thôi.
“Đúng rồi! Chẳng phải sư phụ muốn tìm nàng sao? Bây giờ nàng ta lại tự đưa mình tới cửa, lần này ta nhất định phải nói cho sư phụ biết. Để sư phụ giáo huấn nàng ta!” Ngọc Hà trừng mắt nhìn Vân Phong, nghĩ đến vẻ mặt âm trầm của Tam Trưởng Lão khi nhắc tới người cho chất thuốc trong sơn động hôm đó, giọng của nàng ta càng thêm vài phần cay nghiệt.
U Bạch trên đài đã hoàn thành quá trình chế dược, đợi thêm lát nữa vẫn không thấy Vân Phong có hành động gì, hắn ta bắt đầu mất kiên nhẫn, người xung quanh đài cũng bắt đầu mất bình tĩnh, “Cuối cùng thì khi nào mới xong vậy? Chẳng lẽ phải chờ thêm mấy ngày mấy đêm thì sao?”
“Chẳng lẽ ngươi chế tạo không được sao? Tính dùng cái này để hù dọa chúng ta à?”
Tiếng nghị luận không ngừng lớn dần, tiểu cô nương Cung gia nói lớn, “Các ngươi nháo nhào cái gì chứ? Nàng đang chế tạo chất thuốc cấp bậc Đại Sư đấy, các ngươi nghĩ là nó cũng đơn giản như cao cấp ba sao sao? Nếu như thấy quá chậm, tự các ngươi làm thử xem?”
U Bạch cừng đờ, những lời này rõ ràng nói thực lực hắn không bằng, so với cấp bậc Đại Sư cao cấp ba sao chưa được tính là gì, cho dù nó có là phẩm chất hoàn mỹ. Những người khác bĩu môi, nhưng không nói nhiều nữa, tất cả mọi người lại tiếp tục chờ.
Trưởng lão chất thuốc đứng trong một góc khuất im lặng nhìn, trên môi cười toe toét, ông có thể cảm nhận được, một Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư sắp xuất hiện rồi.
“Hừ! Ta sẽ chờ, chờ ngươi làm xong chất thuốc cấp bậc Đại Sư cho ta xem!” U Bạch nghiến răng kèn kẹt nói, nội tâm tràn đầy khinh thường, hắn ta không hề có chút tin tưởng Vân Phong sẽ thành công, nhất là khi còn chưa thấy phương pháp đó bao giờ
Hàng mi đang nhắm của Vân Phong chợt run lên nhè nhẹ, tiểu cô nương Cung gia ngẩng đầu lên, trái tim đánh thót một cái. Nụ cười trên môi trưởng lão chất thuốc càng thêm tươi, tới rồi tới rồi, nha đầu kia thành công rồi.
“Phừng!” Ngọn lửa trong tay Vân Phong đột nhiên bùng cao lên mấy mét, cháy lớn lên gấp mấy lần. Bên trong ngọn lửa là một đống bùi nhùi màu đen đang không ngừng đảo lộn, nhiệt độ của ngọn lửa cũng tăng lên gấp mấy lần.
“A!” Người đứng vây quanh đài chế dược không khỏi lùi về sau vài bước, sợ bị ngọn lửa kia liếm tới. U Bạch cũng bị ngọn lửa kia làm giật mình, cả người đổ mồ hôi, đang tính há mồm chửi người thì đột nhiên thấy đôi mắt của Vân Phong choàng mở ra.
“Mở ra rồi, mở ra rồi!” Có người thốt lên, làm đám đông lại nháo nhào lên.
Vân Phong mở mắt ra, duỗi tay về phía U Bạch, một cỗ lực vô hình cuốn đi bình dược tề trên đài U Bạch, tiếp đó ngọn lửa biến mất, một chất lỏng sóng sánh màu lục trong suốt óng ánh trong không trung, sau đó rơi thẳng vào bình.
“Vậy mà cũng thành công?” Trưởng lão chất thuốc nhìn bình thuốc trong tay Vân Phong, chất lỏng màu lục bên trong bình sáng lên vầng sáng nhẹ nhàng trong suốt như ngọc, từ đó có thể thấy rằng, đây chính chất thuốc phẩm chất hoàn mỹ.
Đôi mắt mọi người nóng bỏng nhìn bình thuốc trên tay nàng, chất lỏng bên trong ánh lên ánh sáng mê người, chỉ bề ngoài thôi đã hấp dẫn người khác như vậy, nói không phải cấp bậc Đại Sư ai mà tin.
“Thành công, nàng thật sự thành công?” Hoa Linh nhìn thấy thuốc kia, mặc dù chưa từng tiếp xúc với chất thuốc cấp bậc Đại Sư, nhưng có thể nhìn ra chất thuốc trong bình không hề đơn giản. Nhất định đó là cấp bậc Đại Sư. Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư, nàng thật sự là Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư, bình dược tề sinh mạng mà nàng cho bọn họ lúc trước trong sơn động chính là do nàng làm ra. Không ngờ nàng lại còn có thêm thân phận này.
“Thật hay giả còn chưa biết được đâu…!” Ngọc Hà hậm hực nhìn Vân Phong, đôi mắt tham lam nhìn bình chất thuốc, chất thuốc cấp bậc Đại Sư… Trình độ của nàng không ngờ lại cao như vậy!
“Ngươi…” U Bạch bên cạnh sững sờ, thật sự là chất thuốc cấp bậc Đại Sư sao? Dùng cái loại phương pháp đó mà cũng thành công?
Vân Phong cười, lắc lắc bình thuốc trong tay, bên trong sóng sánh chất lỏng màu lục, trông rất bắt mắt, “Dược tề sinh mạng cấp bậc Đại Sư, có thể hồi phục nhanh chóng mọi vết thương, nếu như không có vết thương, cũng có thể nâng thể chất bản thân, trợ giúp tốc độ tu luyện.”
Nàng vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người lập tức sáng bừng lên, chăm chăm nhìn bình thuốc trong tay nàng, dược tề sinh mạng, mặc dù chỉ là Đại Sư một sao, nhưng tuyệt đối vô cùng tốt cho việc tu luyện, nhất là ở trong Nội Viện này, thực lực chỉ cần có một chút chênh lệch cũng đã có thể đứng trên một bậc hơn hẳn người khác.
Ánh mắt của U Bạch cũng vô cùng nóng rực, nếu chai dược kia là của hắn thì tốt quá.
Trưởng lão chất thuốc đứng trong góc cười khanh khách, Đại Sư một sao, thực lực nha đầu này mới như thế? Nhưng dù sao làm ra được Đại Sư một sao cũng đã rất kinh diễm rồi, ông nhất định phải có được nàng làm đồ đệ!
Vân Phong quét mắt một vòng những người xung quanh, ánh mắt ai nấy đều tham lam, hận không thể mang lọ dược này làm của riêng. Dược tề sinh mạng cấp bậc Đại Sư rất hiếm thấy, lại còn là phẩm chất hoàn mỹ, càng thêm có hạn. Những đệ tử ở trong Nội Viện tu tập đương nhiên không thể có được chất thuốc này, nhưng bây giờ thì khác.
Ánh mắt Vân Phong lại chuyển sang cô nương Cung gia, trong đám đông chỉ có nàng là mang ánh mắt bình thường, không hề có chút tham lam nào. Khi ánh mắt hai người chạm vào nhau, cô nương Cung gia giơ ngón cái lên với nàng, hành động ấy khiến nàng bật cười.
“U Bạch, như đã giao kèo, ngươi nên làm gì nhỉ?”
Không khí nơi đây đột nhiên trầm xuống, ý nghĩ U Bạch chợt lạnh đi, nghĩ lại lời mình hứa vừa nãy, nếu như hắn thua, thì phải quỳ xuống đất gọi nàng là “bà nội”. U Bạch cắn chặt răng, “Ngươi nói nó là chất thuốc cấp bậc Đại Sư, thì đúng thực là nó sao?”
“Hả? Vậy ngươi muốn làm thế nào để chứng thực?”
U Bạch đảo tròn con ngươi, “Đương… đương nhiên là phải để cho ta xem thử.”
Vân Phong sửng sốt, thấy sự tham lam trong đôi mắt hắn, nàng bật cười to, “Ngươi có tư cách kiểm tra chai thuốc này sao? Hay là ngươi muốn nhân cơ hội đó để chiếm làm của mình?”
U Bạch đỏ bừng mặt, ý định trong lòng bị nói huỵch toẹt ra như vậy khiến hắn cảm thấy lúng túng, lập tức ánh nhìn bất mãn của mọi người xung quanh quăng sang. Tại sao cho hắn bình thuốc đó? Bọn họ cũng rất muốn.
“Để cho ta nói cho ngươi biết, đây là chất thuốc ta chế tạo ra, cho ngươi hay không là quyền của ta, ngươi muốn chứng thực cũng được thôi, đi chung với ta tới gặp trưởng lão chất thuốc nhé!”
U Bạch đỏ mặt đứng đó, hắn đương nhiên biết đó có phải là chất thuốc cấp bậc Đại Sư hay không, hắn thật sự là muốn lợi dụng thời cơ cướp lấy chai thuốc, mặc dù nói ra có mất thể diện, nhưng nếu có thể tăng tốc độ tu luyện cho bản thân, vậy cũng đáng. Cho dù phải dùng thủ đoạn gì hắn cũng phải đoạt lấy.
“Không cần đến gặp đâu, ta đã ở đây rồi.” Chất thuốc trưởng lão cười lớn xuất hiện, làm tất cả học sinh giật bắn mình, thì ra trưởng lão chất thuốc đã tới đây.
“Trưởng, trưởng lão…” U Bạch thấy trưởng lão cũng đến đây, gương mặt càng đỏ hơn, không biết vừa rồi ông ấy đã nghe được bao nhiêu, nếu như trưởng lão chất thuốc nói gì đó trước mặt sư phụ, thì hắn gặp phải họa lớn rồi.
Ánh mắt trưởng lão đầy sâu xa nhìn U Bạch, hắn lập tức lảng mắt đi.
Vân Phong nhíu mày. Vị trước mắt này da dẻ hồng hào nhẵn nhụi, trông khá nhỏ tuổi hơn những ông lão khác này là trưởng lão chất thuốc? Quả nhiên hình tượng thật phù hợp, gương mặt có kha khá nếp nhăn, tóc bạc trắng, thân hình cường tráng, hẳn là nhờ hiệu quả của việc tiếp xúc nhiều với chất thuốc. (Mavis: :v người già đương nhiên da nhãn nhụi rồi, tuổi này còn ai nổi mụn đâu.)
“Đây chính xác là chất thuốc cấp bậc Đại Sư, hơn nữa còn là phẩm chất hoàn mỹ.” Trưởng lão chất thuốc cười híp mắt gật đầu, hài lòng nhìn Vân Phong, ánh mắt ấy khiến nàng bất giác rùng mình. Trong đầu bỗng nghĩ đến trưởng lão Đan Thanh, lần đầu tiên gặp, ông ấy cũng dùng ánh mắt đó nhìn nàng.
“Đại Sư một sao, hơn nữa còn là phẩm chất hoàn mỹ?” Người đứng quanh đài chế dược thản thốt, U Bạch nghiến răng nhìn Vân Phong, nhất là khi thấy dáng vẻ hài lòng và háo hức kia của trưởng lão chất thuốc. Hắn mới là sự tồn tại đáng chú ý nhất của phân khoa chế dược, hắn mới là người đáng được trưởng lão chất thuốc chú ý nhất, bây giờ lại đảo ngược, tất cả hào quang của hắn đều biến mất, đều là do cái kẻ đột nhiên từ đâu nhảy ra kia.
“Nha đầu, ngươi tên gì? Mới tới Học Viện Tụ Tinh sao? Hiện tại là đệ tử dưới trướng trưởng lão nào?” Trưởng lão chất thuốc cười híp mắt hỏi.
Vân Phong cười nhẹ, “Vãn bối là Phong Vân, dựa vào danh ngạch cửa sau của Cung gia vào đây.”
Chất thuốc trưởng lão sửng sốt, đi cửa sau? Với tài nghệ này của nàng nhìn thế nào cũng không giống đi cửa sau nha! Cô nương Cung gia cũng kinh ngạc, khó tin nhìn Vân Phong, nàng thực sự dựa vào danh ngạch cửa sau của Cung gia vào Học Viện Tụ Tinh?
Tất cả mọi người đều sửng sốt, thực lực mà Vân Phong thể hiện căn bản không hề có chút nào giống với một người “đi cửa sau”. Ai cũng biết người “đi cửa sau” là người như thế nào, Vân Phong đương nhiên sẽ không được đánh đồng với những người đó, trưởng lão chất thuốc cười chữa ngượng, “Nha đầu này thực là, sao lại nói đùa như vậy chứ. Bây giờ là đệ tử của trưởng lão nào?”
Vân Phong cười, không giải thích, “Vãn bối không phải là đệ tử của trưởng lão nào cả, theo lời của năm vị trưởng lão, vãn bối chưa có tư cách.”
Lời này khiến ai nấy đều thót tim, nàng không có tư cách?
Trưởng lão chất thuốc kinh ngạc nhìn nàng, “Có lẽ do năm người họ không nhận ra thiên tư của ngươi trong lĩnh vực chất thuốc. Nhưng với thực lực của ngươi mà không đủ tư cách làm đệ tử dưới trướng của bọn họ, vậy thì theo ta thấy, ai cũng không đủ tư cách rồi.”
“Trưởng lão nói đùa, vãn bối tự biết mình.”
Trưởng lão Chất thuốc cười ha hả, “Tiểu nha đầu ngươi khiêm tốn rồi, theo ta thấy, phần lớn đám đệ tử kia thậm chí còn không so được với ngươi.”
Hoa Linh vô thức đỏ mặt, U Bạch uất hận trừng mắt nhìn Vân Phong, sắc mặt Ngọc Hà cũng rất nhăn nhó. Thân là đệ tử của trưởng lão nên cũng có chút thanh cao, dù sao về thân phận cũng cao hơn người thường, nhưng so với Vân Phong, bọn họ đã không bằng nàng rồi, mà nàng còn không đủ tư cách nữa thì bọn họ.
Vân Phong biết U Bạch được gọi là người đứng đầu phân khoa chế dược, chắc hẳn cũng là người được trưởng lão chất thuốc để ý nhất, nếu trưởng lão chất thuốc ra mặt vì nàng, thì hẳn đã rất để ý tới nàng, “U Bạch, giao kèo giữa ta và ngươi thế nào đây?”
U Bạch cảm thấy như đang bị sỉ nhục, hắn miễn cưỡng quỳ xuống gọi nàng là “bà nội”, nhưng dù sao cũng còn đỡ hơn là bị hạ bệ. Trưởng lão chất thuốc nhíu mày, mặc dù không rõ giao kèo này là gì nhưng vì nàng đã quan tâm tới mặt mũi của hắn vậy thì, đến đây thôi. Nhưng cuối cùng cũng đã có người khống chế được ngạo khí của tiểu tử U gia kia, thực không tệ.
“Trưởng lão, ta còn chút chuyện phải xử lý, xin cáo từ trước.” Vân Phong chắp tay nói với trưởng lão chất thuốc, ông cười híp mắt gật đầu, “Có thể, nhưng mà sau này tiểu nha đầu nhớ tới đây thường xuyên đấy, nhá?”
Vân Phong cười xoay người bước xuống đài chế dược, những người trẻ tuổi kia không khỏi sùng bái nhìn theo nàng. Vân Phong đi một mạch tới trước mặt tiểu cô nương Cung gia, đặt bình thuốc vào trong tay nàng, “Uống cạn cái này đi!”
Tiểu cô nương Cung gia sửng sốt, người khác thấy hành động của nàng cũng cả kinh, trưởng lão chất thuốc cũng vậy. U Bạch nắm chặt quả đấm, suýt chút nữa thốt ra, tại sao không cho hắn mà lại cho cái con phế vật kia?
Ngọc Hà thấy vậy gầm gừ, “Cứ như vậy mà cho con nhỏ phế vật đó? Đúng là bệnh hoạn.” Ánh mắt tràn ngập ghen tỵ, ánh mắt Hoa Linh chợt lóe, “Đây là chất thuốc do nàng tạo ra, cho ai là quyền của nàng.”
Trước mặt bao nhiêu người được trao cho chai thuốc, tiểu cô nương Cung gia lập tức đẩy lại về tay Vân Phong, “Ta không cần!”
Vân Phong chớp chớp mắt nhìn nàng, “Chất thuốc này vô dụng với ta, huống chi việc chế tạo nó với ta không phải việc khó.”
Nhưng cô nương Cung gia vẫn lắc đầu nguầy nguậy, “Đây là đồ của ngươi mà, ta không thể nhận!”
Vân Phong cười, “Vậy được thôi, ngươi không cần thì ta quăng đi vậy!” Tay lập tức làm bộ vung lên, mọi người thấy vậy tim không khỏi thắt lại, ngươi đừng ném mà! Nàng ấy không cần thì cho ta cũng được!
“Tên phế vật kia, để đồ tốt trước mặt thế mà cũng không muốn, giả bộ thanh cao thí có! Nếu là ta...” Ngọc Hà đấm thùm thụp lên bề mặt Không Gian Phong Tỏa, đôi mắt như tóe lửa nhìn Vân Phong, nếu cho nàng thứ đó thì thật tốt.
“Ngươi đừng ném! Ta nhận là được mà!” Tiểu cô nương Cung gia thấy bộ dáng Vân Phong không giống nói giỡn thì vội cản lại, đang tính cẩn thận cất vào thì Vân Phong lắc đầu, “Uống hết nó tại đây đi, nếu bây giờ ngươi không uống hết, chẳng phải là đang ra hiệu cho người khác tới giành sao?”
Tiểu cô nương Cung gia sững sờ, cuối cùng đành phải ngửa bình tu hết chỗ thuốc vào bụng, người chung quanh vô thức nuốt nước miếng. Trong mắt U Bạch xẹt qua tia ác độc, chết tiệt! Hắn còn đang tính giết đoạt. bây giờ thì đã vào bụng người khác hết rồi.
Thấy nàng đã uống xong, Vân Phong cười hài lòng, “Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là bằng hữu của Phong Vân ta, nếu có ai dám khi dễ ngươi, ta sẽ đáp trả lại hắn như vậy, không có kẻ nào được phép khi dễ bằng hữu của Phong Vân ta!”
Vừa dứt lời, mọi thứ đều yên tĩnh, cô nương Cung gia lúng túng nói, “Này, ngươi không cần phải… Sao lại giao du với người như ta…?”
Vân Phong không thèm nhìn những người khác, cười với nàng, “Ta đã nói rồi, ta có tên, là Phong Vân, ngươi thì sao? Tên gì?”
Gương mặt tiểu cô nương Cung gia ửng hồng, có lẽ là do một thời gian dài bị chèn ép kể từ khi tới Nội Viện, đây là lần đầu tiên có người để ý quan tâm tới nàng, “Ta...ta gọi là Cung Thiên Tình.”
“Thiên Tình, tên rất hay.” Vân Phong cười, liếc mắt về phía Hoa Linh và Ngọc Hà đang bị nhốt trong Không Gian Kết Giới phía bên kia, trong con ngươi lóe lên ánh sáng lạnh, “Kẻ vừa nãy bắt nạt ngươi, giờ ta sẽ bắt nạt ngược lại.”
“Này!” Cung Thiên Tình lại muốn nói gì đó, lại bị Vân Phong nắm chặt lấy cánh tay, trong phút chốc bị nhấc bỗng khỏi mặt đất, nàng hết hồn ôm chầm lấy tay Vân Phong, đôi mắt tràn ngập hưng phấn, thì ra ngự không chính là như thế này.
Động tác Vân Phong rất nhanh, mang theo Cung Thiên Tình lướt về phía Ngọc Hà, một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, cả Không Gian Phong Tỏa hoàn toàn vỡ vụn, Hoa Linh vốn tưởng rằng Vân Phong sẽ bỏ qua cho họ, lại không ngờ đột nhiên có một luồng gió lạnh xẹt qua mặt, Ngọc Hà ở bên cạnh biến mất tăm.
“Sư tỷ, cứu mạng! Hoa Linh sư tỷ, cứu ta với!”
Trong không trung vang lên một tiếng gào thảm thiết, Hoa Linh lập tức ngửa đầu nhìn lên trời, Ngọc Hà đang bị Vân Phong một tay xách cổ áo, “Ngọc Hà! Phong Vân, có gì từ từ nói! Cho dù Ngọc Hà có thế nào thì cũng là đệ tử của Tam Trưởng Lão. Dù gì ngươi cũng phải nể mặt Tam Trưởng Lão một chút chứ!” Hoa Linh lập tức phi lên không, nhìn chằm chằm Vân Phong, sắc mặt Ngọc Hà trắng bệch, lực nắm của Vân Phong sau cổ nàng ta rất mạnh, nàng ta cảm thấy mình như một con gà bị trói không có chút khả năng phản kháng, mặc người chém giết.
“Hừ! Đây chính là khí độ của đệ tử Tam Trưởng Lão sao? Những những bắt nặt người yếu, còn bắt Thiên Tình phải chịu tội thay?”
“Quả thực là Ngọc Hà làm không đúng, nhưng người có quyền giáo huấn muội ấy là Tam Trưởng Lão!” Hoa Linh thấy Vân Phong không chịu buông tay không khỏi nóng nảy, giọng cũng vội vàng hơn
Ngọc Hà nghe vậy, không biết lấy đâu ra dũng khí, hét lớn, “Ngươi không có tư cách dạy dỗ ta! Muốn giáo huấn cũng là sư phụ dạy dỗ, không tới phiên ngươi! Ta trở về nhất định phải nói cho sư phụ biết, để sư phụ trừng trị ngươi thích đáng!”
“Ngọc Hà! Muội im đi!” Hoa Linh thấy gương mặt của Vân Phong càng ngày càng âm u, không khỏi lớn tiếng gầm lên.
Cung Thiên Tình đang được Vân Phong đỡ bên cạnh cười khinh, “Trong đám đệ tử của Tam Trưởng Lão, nàng chỉ được xem là một cục phân chuột nổi loạn thôi.”
“Ngươi nói gì? Phế vật như ngươi có tư cách gì mà nói ta chứ?” Ngọc Hà tức tối mắng to, Vân Phong tối mặt, nàng ghét nhất là loại người dựa vào thân phận cao quý hay thực lực cường đại hơn người khác mà tùy ý bắt nạt người khác. Huống chi, đây còn là bằng hữu mà nàng nhận định.
“Ta nói rồi, không ai được phép bắt nạt bằng hữu của ta.” Vân Phong nói xong, tăng thêm lực trên tay, Ngọc Hà lập tức thét lên. Vân Phong không ngừng kéo vùng da phía sau gáy nàng ta, hẳn là nơi đó đã tím bầm. Vân Phong luyên thuyên với Hoa Linh nữa, xoay người tính đi, Hoa Linh lập tức hét lớn, “Phong Vân! Chẳng lẽ ngươi muốn để Tam Trưởng Lão tự mình đến đây? Ngươi đừng quên đây chính là Học Viện Tụ Tinh!”
Vân Phong quay đầu lại, cười khẩy với Hoa Linh, “Ngươi đừng quên ta là ai!”