“Ngươi…” Hoa Linh nhìn bóng lưng đã khuất của Vân Phong mà không biết nên làm gì, cắn môi nghe tiếng thét liên tục vang vọng của Hoa Linh, “Sư tỷ, cứu ta với! Cứu ta!”
Chỉ chốc lát sau, Vân Phong đã biến mất hẳn khỏi tầm mắt Hoa Linh, nàng cũng muốn cản Vân Phong lại lắm, nhưng thực lực hai người chênh lệch lớn như vậy, cho dù có ra tay cũng không làm gì được.
Cứ trơ mắt như vậy nhìn Ngọc Hà bị bắt đi sao? Không được! Ngọc Hà đã động tới cô nương Cung gia kia, còn cô nương kia còn tuyên bố nàng là bằng hữu. Ngọc Hà ngược đãi bằng hữu của nàng như vậy, chắc chắn sẽ khiến nàng thảm hơn. Dù gì Ngọc Hà cũng là đệ tử của Tam Trưởng Lão, nếu như xảy ra chuyện gì, khó mà ăn nói với Tam Trưởng Lão.
Hoa Linh phất tay bay lên không. Phải nhanh chóng tìm được Tam Trưởng Lão! Hoa Linh không rõ Vân Phong sẽ làm gì Ngọc Hà, ngộ nhỡ nàng ra tay với Ngọc Hà… Hoa Linh vội vã rời đi.
Trưởng lão chất thuốc thấy Vân Phong dám cường nga\ạnh xách Ngọc Hà đi như vậy thì phì cười, “Nha đầu Phong Vân này thật là, lại dám lôi cổ đệ tử của Tam Trưởng Lão đi như vậy, chà chà!” Chất thuốc trưởng lão cười hài lòng, thật mong chờ lần thăm sau của nàng, ông có thể cùng thảo luận về vấn đề chất thuốc cùng nàng một chút.
U Bạch thấy nụ cười tủm tỉm trên môi trưởng lão chất thuốc, mặt bừng lên xấu hổ, hắn biết trưởng lão chất thuốc không vui với mình, nếu không phải do mình có thiên phú trong lĩnh vực này, ông ấy căn bản không thèm nhìn mình đến nửa con mắt. Bây giờ thì hết rồi, đến một cái liếc mắt ông ấy cũng sẽ không dành cho hắn nữa. hôm nay thua trận trước nhiều người như vậy, thực sự là vô cùng mất mặt.
Vân Phong một tay giữ Cung Thiên Tình một tay nắm lấy cổ Ngọc Hà, ngự không bay trên trời, Ngọc Hà thấy Hoa Linh không đuổi theo, trong lòng thầm mắng: quả nhiên là một sư tỷ vô dụng! Vô dụng, vô dụng! Trên đường đi, trong miệng vẫn luôn la ó, “Phong Vân! Ngươi dám làm hại ta, sư phụ sẽ không tha cho ngươi! Tam Trưởng Lão sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Vân Phong lúc đầu còn không thèm để ý, nhưng nàng ta cứ la hét không ngừng, khiến nàng nhanh chóng bị sự om sòm này làm phiền não, lực trên tay ác liệt hơn, Ngọc Hà thảm thiết thét lên, “A! Ngươi tính làm gì?”
“Ngươi mà còn la làng la xóm nữa, ta thẳng tay làm ngươi câm luôn đấy.” Vân Phong độc ác nói, Ngọc Hà lập tức muốn ngửa đầu mắng lại, đáy mắt Vân Phong tối sầm, ngón tay kiềm chặt hai bên cổ nàng ta, sắc mặt nàng ta đỏ tên, vặn vẹo thân thể. Nàng ta biết Vân Phong nói là làm, nên cũng an phận đi chút.
“Đây chính là cảm giác ngự không sao, thật không tệ.” Cung Thiên Tình nắm cánh tay Vân Phong, ngửa mặt hưởng thụ cảm giác gió thổi vào mặt.
Vân Phong cười, “Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ như thế, hôm nay uống dược tề sinh mạng xong, nó có thể giúp cho thực lực của ngươi bước một bước dài.”
Cung Thiên Tình ngập ngừng, vẻ mặt chân thành nhìn Vân Phong, “Ơn nghĩa ngày hôm nay ghi trong lòng, sau này nhất định sẽ báo lại.”
“Tốt, ta sẽ chờ đến ngày ngươi giang cánh được trên biển rộng.” (Mavis: Ta không thành câu thành ngữ trung, nên đoạn hội thoại của hai người này ta chém :v ta hiểu nhưng ta giải thích không giỏi, càng giải thích có khi lại càng rối.)
Cung Thiên Tình đỏ mặt, liếc mắt sang nhìn Ngọc Hà đang dùng ánh mắt như dao găm nhìn nàng, “Ngươi bắt nàng làm gì vậy? Mặc dù Tam Trưởng Lão xếp hàng thứ ba, nhưng vẫn là một trong những người mạnh đứng đầu, mặc dù nàng ta không có nhân phẩm và tư chất, Tam Trưởng Lão vẫn sẽ trách tội ngươi.” Cung Thiên Tình vuốt vuốt má mình, chỗ sưng phù lúc nãy nhờ chất thuốc của Vân Phong đã tiêu tan hết toàn bộ. “Chỉ là bị chó cắn một cái mà thôi!”
Lời của Cung Thiên Tình khiến Ngọc Hà thiếu chút muốn gào lên chửi thề, nhưng nàng ta cố gắng nhịn xuống, tức giận nhìn Cung Thiên Tình, mắt như có thể phun được ra lửa, Vân Phong cười phá lên, “Ta không muốn ngươi phải trải qua những ngày giống như trước nữa, nếu như ngươi không hy vọng ta thiếu nhân tình, thì lần này coi như là ta báo đáp lại sự chỉ đường lần trước đi. Giết gà doạ khỉ, phải có một người hy sinh thì những người khác mới có thể lấy đó làm gương, không dám chọc vào ngươi.”
“Ngươi… Ai dà!” Cung Thiên Tình lắc đầu, “Ta đã nói rồi, liên lụy tới ta làm gì, thực lực giữa ngươi với ta cứ như trời và đất ấy.”
“Đừng tự ti thế, thực lực đều có thể nâng cao, ta cũng là từ tầng chót mà bò lên, chứ không phải một bước lên trời.” Vân Phong nở một nụ cười khích lệ dành cho Cung Thiên Tình, nàng cũng cười lại, “Đạo lý này ta hiểu, vì vậy bao lâu nay, ta vẫn luôn không từ bỏ.”
Vân Phong gật đầu, đúng là nàng không nhìn lầm Cung Thiên Tình, cho dù có tuột lại phía sau xa cỡ nào, chỉ cần chính ngươi không từ bỏ, người khác cũng sẽ không từ bỏ ngươi.
“Hoa Linh kia nhất định sẽ đi tìm Tam Trưởng Lão, ta nghĩ ngươi nên để nàng xuống lại đi, dọa một lần là đủ rồi.” Cung Thiên Tình lo lắng nhìn Vân Phong, Tam Trưởng Lão mà nổi giận, dù là Đại Trưởng Lão cũng phải nhịn vài phần.
Vân Phong nhếch môi, “Ngươi biết Hoa Linh?”
Cung Thiên Tình mấp máy môi, “Đệ tử của Ngũ Đại Trưởng Lão chẳng có nhiêu người, ai mà không biết chứ.”
Vân Phong liếc nhìn Ngọc Hà, trong đầu chợt nảy ra một ý, “Bên trong Học Viện Tụ Tinh có chỗ nào tương tự như rừng núi không? Tốt nhất là nơi có ma thú xuất hiện.” Một câu nói của Vân Phong khiến gương mặt Ngọc Hà biến trắng, đôi môi cũng run lên.
Cung Thiên Tình cũng khó hiểu nhìn nàng, “Không phải là tính lấy nàng đút cho ma thú đấy chứ?”
“Đương nhiên là không, ngươi có thể nói cho ta biết có chỗ đó không? Nếu không thì ta sẽ tự tìm.”
Cung Thiên Tình gật đầu, “Có thì có, nhưng mà ngươi tính làm gì….”
“Phong Vân! Ngươi dám? Ngươi mà dám mang ta tới đó, Tam Trưởng Lão sẽ không bỏ qua cho ngươi đâu.” Mặt Ngọc Hà trắng như giấy, tràn ngập sự hoảng sợ.
Vân Phong không hiểu tại sao nàng ta lại tỏ ra sợ hãi đến vậy, chỗ đó kinh khủng tới vậy sao? Ở chung với ma thú là một chuyện khá là tốt mà.
“Ở quả núi phía sau Học Viện Tụ Tinh có một khu rừng cấm, đây là nơi để các học sinh tu luyện, bên trong ma thú xuất hiện bất ngờ, tốt hơn hết ngươi vẫn nên cẩn thận.” Cung Thiên Tình chỉ về phía trước, Vân Phong đưa mắt nhìn theo, thấy đằng xa có một mảnh âm u, thần bí khác hẳn với chung quanh.
Vân Phong nắm chặt Ngọc Hà và Cung Thiên Tình, tốc độ đột nhiên tăng nhanh hướng về phía khu rừng, Ngọc Hà thấy vậy thét lên thất thanh, “Ta không muốn! Cứu mạng, cứu mạng với!”
Rất nhanh, Vân Phong đã mang hai người tới bầu trời rừng cấm, nàng không vào bên trong ngay mà đáp xuống nơi biên giới. Vừa mới bước vào, nàng có thể cảm nhận được một bầu không khí khác thường, hơi thở ma thú âm thầm trải rộng xung quanh, căng thẳng, cưỡng ép lởn vởn trong không khí, rừng cấm này khá giống với Mê Vụ Sâm Lâm, nhưng thực lực mà ma thú bên trong thể hiện ra thì khác hoàn toàn. Ma thú sống bên ngoài khu rừng đều là cấp bậc Tôn Giả, đây chính là hàng cuối của Trung Đại Lục, nhưng nếu đặt ở Đông Tây Đại Lục thì chính là hàng hiếm.
Sắc mặt Ngọc Hà trắng xanh, từ lúc vào rừng cấm không dám thó thé tiếng nào nữa. Vân Phong buông Cung Thiên Tình ra rồi lôi Ngọc Hà xềnh xệch vào bên trong. Vẻ mặt của Cung Thiên Tình không hề có chút gì là sợ hãi, cứ như nàng rất quen thuộc với nơi này, bước chân trông cũng có vẻ khoan khoái.
Vân Phong đi vào bên trong được một đoạn, thấy có một chỗ cành cây khá cao, môi khẽ nhếch, đưa một tay kéo nhánh cây đó xuống, trói toàn thân của Ngọc Hà lại. Cả người Ngọc Hà cứng đờ mặc do Vân Phong táy máy. Không phải nàng ta chưa từng tới đây, nhưng lần nào cũng đi cùng Hoa Linh và Thiên Tùy, bây giờ lại một mình vào đây dưới tình huống này, Ngọc Hà đương nhiên mất hồn.
Trói Ngọc Hà xong, Vân Phong một tung người treo ngược nàng ta trên cành cây, khiến Ngọc Hà lộn nhào đầu xuống, máu đột nhiên xông xuống đầu, khiến nàng ta hoàn hồn, “Ngươi giắt ta ở đây làm gì? Ngươi muốn làm gì? Thả ta xuống!” Ngọc Hà giãy dụa trên cây, nhưng cánh cây trông thô lại vô cùng vững chắc, nàng ta giãy lung tung làm cánh cây vang lên vài tiếng răn rắc, trông có vẻ sẽ rớt xuống, nhưng vẫn dính chặt ở trên đó.
“Phong Vân! Ngươi thật to gan! Tam Trưởng Lão sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngươi có nghe không!” Tóc tai Ngọc Hà rối tinh rối mù, mặt đỏ bừng nhăn nhó, muốn tránh thoát nhưng bất lực, chỉ có thể gào thét chửi mắng, nhưng vì thân thể treo ngược mà liên tục hét to, nàng ta nhanh chóng cảm thấy hoa mắt.
“Ngươi...ngươi cứ như vậy giắt nàng ta ở đây?” Cung Thiên Tình nín cười nhìn bộ dáng buồn cười của Ngọc Hà, tay chỉ vào nàng ta, kinh ngạc nhìn sang Vân Phong.
Vân Phong cười tươi, đưa tay gom đống cỏ dại bước tới bên Ngọc Hà, toàn bộ nhét vào trong cái miệng đang mắng của nàng ta. Ngọc Hà trừng mắt cố sức muốn phun ra, nhưng lại phát ra những âm thanh ô ô như bị ăn trúng phải bùn nhão.
Cung Thiên Tình trợn tròn mắt, nàng thật đúng là đủ nhẫn tâm, còn dám đối xử với đệ tử Tam Trưởng Lão như vậy. Ai cũng biết trong Nội Viện này, đệ tử của các trưởng lão luôn có thân phận cao hơn, người thường ai cũng hâm mộ, dám đối xử như vậy với đệ tử quan môn, Vân Phong là người đầu tiên.
“Ngươi thật đúng là không nể mặt Tam Trưởng Lão gì cả, nếu ông ấy mà thấy đệ tử quan môn của mình bị đối xử như vậy, không nổi giận đến bùng nổ mới là lạ.” Cung Thiên Tình cười, đệ tử quan môn đối xử tệ với nàng bị như vậy, nàng phải nhìn nhiều một chút mới đủ vốn.
“Ô ô ô! Ưmh ưmh ưmh!” Ngọc Hà bị nhét miệng, chỉ có thể không ngừng ú ớ, lỗ mũi phập phồng lên vì tức, xem ra đã rất giận rồi. Vân Phong lười biếng vươn vai, trai chiếu ngồi gần đó, Cung Thiên Tình cũng tự nhiên ngồi xuống, trong lòng đầy tò mò về Vân Phong. Rốt cuộc nàng là người thế nào nhỉ, nói là cuồng vọng chắc không quá đâu!
“Ngươi vẫn chưa đi sao?” Cung Thiên Tình thấy bộ dáng vô lo ở lại của nàng, tò mò hỏi, chẳng lẽ nàng thực sự muốn Tam Trưởng Lão tìm tới tận đây? Đến lúc đó thì có thả người cũng khó mà giải thích.
“Tại sao phải đi? Kịch hay còn chưa diễn mà, sao ta đi được chứ?” Vân Phong cười khì, ánh mắt giễu cợt liếc sang Ngọc Hà.
Đúng lúc đó, từ trên cây đột nhiên nhảy ra một con vật như loài khỉ đầu chó, cả người toàn lông thò đầu tò mò nhìn ra ngoài, e dè nhìn Vân Phong, thấy nàng không hề có ý định ra tay thì tới tung người nhảy ra, đáp thẳng lên người Ngọc Hà, thân thể nhẹ nhàng lắc lư. Ngọc Hà đỏ mặt ú ớ, khiến vật nhỏ kia giật bắn mình, nhảy phốc lên mặt Ngọc Hà, nàng ta lập tức lách mình muốn tránh đi, nhưng bỗng nhiên con thú giơ móng vuốt vồ một phát vào má Ngọc Hà. Một vết thương đỏ tươi xuất hiện, Ngọc Hà lại ú ớ lên, hốc mắt bắt đầu đỏ.
Vân Phong lười biếng nhìn, vậy cũng tiết kiệm thời gian nàng dạy dỗ, con vật này nhảy ra đúng lúc giúp nàng làm việc. Ma thú không rời khỏi người Ngọc Hà ngay, thậm chí còn nhảy lung tung trên mặt Ngọc Hà thêm mấy lần, để lại trên dưới mười dấu móng vuốt đỏ tươi.
Gương mặt Ngọc Hà thảm đến không nỡ nhìn, tràn đầy vết đỏ, tóc thì rối tung tán loạn, trông như bị bạt đầu, vô cùng nhếch nhác.
“Lại đây!” Vân Phong gọi con thú, nó giương mắt nhìn nàng, trong ánh mắt chứa sự e sợ, Vân Phong mỉm cười, ngoắc ngoắc ngón tay, “Lại đây nào!” Nó yên lặng vài giây, sau đó nhảy lên, lấy mặt của Ngọc Hà làm đà nhảy tới trước mặt Vân Phong, rồi đứng yên không nhúc nhích.
“Nó sợ ngươi, từ lúc ngươi vào vòng ngoài của rừng cấm, ma thú cứ như ngủ đông rồi ấy.” Cung Thiên Tính thấy con thú cung kính, dáng vẻ thận trọng không khỏi nói thầm.
Hai mắt Vân Phong sáng lên, “Đúng là như vậy, ma thú trời sinh có cảm giác vô cùng nhạy cảm với cường thế, hay còn gọi là bản năng tự vệ.” Ngón tay quơ quơ, con thú lập tức nhanh chân bỏ chạy, còn quay đầu lại nhìn thêm vài cái rồi chạy mất hút.
“Trông ngươi có vẻ không xa lạ mấy với nơi này.” Vân Phong nhíu mày hỏi.
Cung Thiên Tình mỉm cười, trong nụ cười mang theo vài ý lạnh, “Đương nhiên là ta không còn lạ gì, đã không biết bao nhiêu lần, ta bị người khác lấy đủ loại lý do quẳng vào nơi đây.”
“Cái gì?” Vân Phong tối mặt, “Đám người Nội Viện này có hơi quá đáng.” Nói thẳng ra, là tính cách bị biến chất.
“Nhưng ngược lại ta cũng thật cám ơn đám người đó, ta nhận ra thà ở đây cùng với ma thú còn tốt hơn là chạm mặt với đám người mặt người tâm thú đó, con người luôn là loài vật đáng sợ nhất thế gian này.” Mắt Cung Thiên Tình nhìn xa xăm, thở dài, “Lòng người luôn sâu, sâu không thấy đáy, không thể nhìn thấu được.”
“Con người trên thế gian này vốn rất phức tạp, đừng nên nghĩ nhiều, chỉ cần có thể thấy rõ còn đường trước mặt mình nên đi là đủ rồi. Ít nhất, ngươi có thể biết rằng ngươi vẫn còn sống trên đời này.”
Cung Thiên Tình phì cười, “Nói cũng đúng, người khác thì có liên quan gì tới ta chứ, ta chỉ cần bước đi trên con đường của mình là được rồi.”
“Đệ tử của Ngũ Đại Trưởng Lão được chọn như thế nào? Dù sao trong Nội Viện học sinh gồm có Ma Pháp Sư, Chiến Sĩ thậm chí là Triệu Hồi Sư, những loại này cần phân chia như thế nào?” Vân Phong tò mò, ba loại nghề nghiệp, chẳng lẽ cả năm trưởng lão đều toàn năng? Cái này là không thể nào!
“Ngũ Đại Trưởng Lão đương nhiên đều có chuyên ngành riêng, đệ tử của Đại Trưởng Lão và Tam Trưởng Lão đều là Chiến Sĩ, đệ tử của Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão là Ma Pháp Sư, Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão đều là đa hệ Ma Pháp Sư, Nhị Trưởng Lão là hệ Thủy, Thổ và Phong, Tứ Trưởng Lão là hệ Hỏa và Lôi. Về phần Ngũ Trưởng Lão, tất nhiên là thu nhận Triệu Hồi Sư rồi.”
Thì ra là như vậy, Ngũ Đại Trưởng Lão rồi có phân ngành riêng của họ, Vân Phong gật đầu, Cung Thiên Tình nói tiếp, “Trong năm trưởng lão, số lượng đệ tử của bốn trưởng lão đều đều tương đương nhau, nhưng duy chỉ có Ngũ Trưởng Lão là đệ tử khá ít. Triệu Hồi Sư vốn đã ít, Triệu Hồi Sư ưu tú lại càng hiếm hơn. Mặc dù đệ tử quan môn đều là người do các Trưởng Lão nhìn trúng, nhưng lượng người cũng không ít, ước chừng khoảng mấy chục người.”
“Nói cách khác, tinh hoa của Nội Viện chân chính chính là ở những đệ tử này? Vậy thì con cháu ưu tú của Tứ Đại Gia Tộc cũng là đệ tử của các trưởng lão rồi.”
Cung Thiên Tình gật đầu, “Chính xác, nhân tài Tứ Đại Gia Tộc đều được các trưởng lão thu nhận lại, nó không chỉ liến quan tới mặt mũi của họ, mà còn liên quan tới vị trí viện trưởng sau này sẽ là do ai lên ngồi.”
“Hả? Vị trí viện trưởng không phải cố định sao?”
“Không, thường thì cứ cách một khoản thời gian các đệ tử sẽ so tài với nhau, trong năm vị trí đứng đầu, đệ tử của trường lão nào chiếm nhiều vị trí nhất, vị trưởng lão đó sẽ lên kế vị chức viện trưởng.”
Vân Phong hiểu ra, chẳng trách các trưởng lão coi trọng đệ tử đến như vậy, thì ra còn có một tầng cạnh tranh nữa, cho dù là ở đâu cũng sẽ có cạnh tranh. “Chuyện ngày hôm nay nhất định sẽ truyền ra ngoài, không tới mấy ngày, chắc chắn nhóm Đại Trưởng Lão sẽ tới tìm ngươi.”
Vân Phong cười nhẹ, nàng không hề hứng thú với cái gì mà đệ tử quan môn, nhưng nếu có thể tiếp xúc được với Ngũ Đại Trưởng Lão, chắc hẳn cũng có thể lấy được chút tin tức mà người thường không có được, thí dụ như… về Vân gia, hay tình hình các đảo khác.
“Ưmh ưmh! Ưmh ưmh!” Ngọc Hà đang bị treo ngược cành cây lại ú ớ kêu, cả người không ngừng giãy dụa, đôi mắt hung tợn nhìn chằm chằm Vân Phong và Cung Thiên Tình, chỉ hận không thể dùng dánh mắt cắt họ thành mấy mản.
“Thật đúng là thiếu dạy dỗ*.” Vân Phong lạnh lùng nói nhỏ, một chiếc nhẫn màu đỏ xuất hiện trên tay. Cung Thiên Tình thấy vậy, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn nàng, chẳng lẽ nàng là… Triệu Hồi Sư?
*Nói huỵch toẹt ra là mất dạy đấy :v.
Ngọc Hà thấy chiếc nhẫn trên tay Vân Phong cũng sững sờ, sau đó càng kêu to hơn. Một ánh sáng màu đỏ sậm bay ra từ chiếc nhẫn, thân thể Hỏa Vân Lang khổng lồ xuất hiện, bộ mặt dữ tợn của Tiểu Hỏa khiến gương mặt đỏ bừng của Ngọc Hà phụt một phát trắng bệch.
“Ưmh ưmh! Ưmh ưmh ưmh!” Ngọc Hà cố phát ra tiếng, bộ dáng như sắp khóc đến nơi, lúc này nàng ta đã hiểu Vân Phong là người không nên đụng vào như thế nào, đó là ma thú, hơn nữa còn là con ma thú thực lực cao hơn nàng rất nhiều.
Tiểu Hỏa vừa xuất hiện, hơi thở của ma thú lởn vởn chung quanh biến mất không chút dấu vết, dường như đã chạy trốn tới chỗ khác. Cung Thiên Tình nhìn Hỏa Vân Lang, cảm nhận nhiệt độ đang nóng dần, một phần thảm cỏ đã bị đốt trụi.
Vân Phong vỗ vỗ đầu Tiểu Hỏa, sẵn tiện véo véo tai nó, Tiểu Hỏa lườm sang, chủ nhân, đừng có lần nào cũng niết bóp tai ta thế được không? Vân Phong bật cười, “Chỉ cần để ý tới nàng ta là được rồi, cứ một lần nàng ta phát ra một tiếng, là phun một ngọn lửa nhé!”
Tiểu Hỏa cười khúc khích, lộ ra chiếc răng nanh trắng nhởn, Ngọc Hà thấy cảnh đó, vẻ mặt như sắp khóc, cảm giác như sắp bị vùi vào bụng sói, Tiểu Hỏa gật đầu, “Chủ nhân cứ giao cho ta!” Thân Sói khổng lồ từ từ bước tới cạnh Ngọc Hà, Tiểu Hỏa cười khùng khục, “Nhân loại, ta không ngại ngươi phát ra tiếng to hơn, để ta phun vài lần, ta thích mùi thịt chín bảy tám phần, như vậy mới hợp khẩu vị của ta.”
Cả người Ngọc Hà căng cứng run rẩy, một tiếng cũng không dám phát ra, đôi mắt ngập nước rồi trào ngược ra ngoài, trông rất nhếch nhác. Phía dưới thân thể chính là cả một con sói to lớn, ngước miếng của nàng ta lẫn vào bùn đất chảy đầy mặt, Tiểu Hỏa chán ghét cau mày, nhân loại đúng là loài sinh vật bẩn thỉu nhất.
“Không ngờ ngươi lại là Triệu Hồi Sư! Thật lợi hại!” Cung Thiên Tình trầm trồ, Tiểu Hỏa lườm sang, năng lực chủ nhân đâu chỉ dừng lại ở đó chứ, nữ nhân này kinh ngạc có hơi quá rồi.
Vân Phong cười, “Triệu Hồi Sư đâu hiếm, trong Học Viện Tụ Tinh không thiếu Triệu Hồi Sư.”
“Quả thực là vậy, nhưng ngươi không giống với bọn họ.”
“Khoan hãy nói tới ta, qua một thời gian ngắn nữa thực lực của ngươi sẽ tinh tiến, trong khoảng thời gian này phải chăm chỉ tu tập, nếu như có chỗ nào cần ta giúp, ngươi cứ việc nói.”
Cung Thiên Tình chợt ngồi im trầm mặc, Vân Phong biết trong lòng nàng đang nghĩ gì, bây giờ nàng như một người bỏ đi của Cung gia, người của Cung gia chẳng hề lui tới hỏi thăm gì nàng, một khi thực lực của nàng tăng lên, thì nó sẽ vì cái gì? Vân Phong đưa tay vỗ vỗ bả vai của nàng, “Đừng nghĩ nhiều, cứ coi như là vì bản thân đi.”
Cug Thiê Tình nghiêng đầu nhìn Vân Phong một hồi lâu, cổ tay xoay một vòng, một ngọn lửa xuất hiện trong lòng bàn tay, Vân Phong nhìn nó, cảm giác có cái gì đó không đúng.
Cung Thiên Tình cười khan, “Cảm nhận được không? Nhiệt độ của ngọn lửa của ta rất thấp, căn bản là chẳng thể nào so với nhiệt độ ngọn lửa của ngươi, thậm chí đến một Ma Pháp Sư Hỏa Hệ bất kỳ cũng có ngọn lửa mang nhiệt độ cao hơn ta gấp mấy lần… hơn nữa “ Nàng phẩy tay, ngọn lửa trong tay bay về phía đám cỏ, đáng lẽ đám cỏ đó phải bị đốt thành tro, nhưng bất ngờ lại không hề có chút thương tổn nào, ngọn lửa vẫn tiếp tục nhún nhảy trên đám cỏ, nhưng đám cỏ không hề có dấu vết tổn hại nào.
Tiểu Hỏa thấy vậy cũng trợn to mắt, Ngọc Hà bị treo ngược trên cây đã sớm bị hù đến bất tỉnh, không thấy được cảnh này. Vân Phong nhìn ngọn lửa đang nhún nhảy trên thảm cỏ, kinh ngạc không thôi, “Chuyện gì vậy, thậm chí đến cỏ còn không đốt được? Nó… nó là lửa sao?”
“Hỏa Nguyên Tố của ta không hề có chút sát thương nào, nên cho dù thực lực ta có tăng cao thêm nữa, đối với ta mà nói cũng vô dụng.” Cung Thiên Tình nhìn ngọn cỏ không hề bị ngọn lửa làm xây xước chút nào, cười khổ, “Có lẽ là do xuất thân từ thượng tầng của Cung gia, nên ta mới được bỏ qua.”
Vân Phong cau mày, cảm thấy ngọn lửa của nàng có gì đó không tầm thường, nếu là thứ không tầm thường, chắc chắn sẽ có chỗ khó giải thích, trông mặt ngoài thì đúng là không có bất kỳ lực công kích nào, nhiệt độ cũng thấp bất thường. Hỏa Nguyên Tố lại vốn là nguyên tố nổi tiếng có lực công kích mạnh, một khi hoàn toàn đánh mất khả năng công kích, Hỏa Nguyên Tố còn có thể làm được gì?
“Tiểu nha đầu, nếu như cũng cảm thấy ngọn lửa này vô dụng, vậy ta phải mắng lên một tiếng ngu xuẩn.” Một giọng nói khàn khàn vang lên trong đầu Vân Phong, nàng ngẩn ra trong thoát chốc, thốt lên trong đầu, “ Diệu Quang tiền bối? Ngài tỉnh rồi?”
“Ừ, thân thể đã khá hơn chút, cũng nghe được một phần câu chuyện giữa ngươi và cô gái kia, nếu như gia tộc của nàng ta mà vì Hỏa Nguyên Tố nên vứt bỏ nàng ta, ta chỉ có thể nói, gia tộc của nàng có mắt như mù.”
“Diệu Quang tiền bối, thật sự là Hỏa Nguyên Tố này không tầm thường?”
“Hừ! Nhân loại đúng là rất ngốc ở chỗ này, nguyên tố trên người ma thú có thể xuất hiện biến dị, đương nhiên nguyên tố trong nhân loại cũng có thể có biến dị, Hỏa Vân Lang của ngươi chính là một mính chứng rõ nhất.”
Vân Phong sáng mắt lên, quả thực, Tiểu Hỏa chính là một ma thú biến dị, trong thuộc tính Hỏa xen lẫn chút Ám Nguyên Tố, ma thú biến dị là đột biến hiếm thấy có trong ma thú, có thể thấy trong Mê Vụ Sâm Lâm Vân Phong có thể gặp được Tiểu Hỏa là may mắn tới cỡ nào.
“Nguyên tố của nhân loại và ma thú căn bản là na ná như nhau, ma thú có thể có biến dị, đương nhiên con người cũng có thể, nhưng so với ma thú thì tần suất còn thấp hơn rất rất nhiều, nhưng như vậy mà ngươi cũng có thể bắt gặp được, thật không biết vận khí của ngươi có vấn đề gì không nữa.” (Mavis: Ta đọc trong một cuốn tiểu thuyết có một câu ta rất thích: Trong cuộc sống, không chỉ đấu tranh thực lực, ta còn dựa rất nhiều vào may mắn, vì vậy hãy tự tin đánh cược và đừng bao giờ bỏ cuộc)
Cung Thiên Tình ngồi im lặng, dường như đang trầm mình trong thế giới riêng, Vân Phong cũng im lặng, dùng tâm niệm trao đổi với Diệu Quang.
“Nguyên tố biến dị xuất hiện trong nhân loại ta chỉ mới gặp qua vài lần, biến dị trên người cô nương kia là của Hỏa Nguyên Tố, có khả năng tạo ra ngọn lửa gọi là Tử Hỏa.”
“Tử Hỏa?”
“Không sai, nó được đặt tên là Tử Hỏa, vì nó là một ngọn lửa như không có sự sống, mất đi khả năng công kích nguyên thủy vốn có, nhiệt độ cũng vô cùng thấp, đến cỏ cây còn không làm tổn hại nổi, nhân loại ngu ngốc cũng chỉ vì thấy điều đó, bị hiện tượng bên ngoài che mờ mắt.”
“Được đặt tên là sinh tử, thì còn có một ý nghĩa khác nữa.”
“Nha đầu ngươi thật thông minh! Tử Hỏa mặc dù không gây được sát thương lên động vật hay cây cối, nhưng lại có một điểm vô cùng tuyệt diệu, có tác động vô cùng cường đại, đó chính là linh hồn!”
Linh hồn! Nhắc tới hai chữ này là trái tim Vân Phong như bị treo lên, người Vân gia toàn có dính tới linh hồn, tàn hồn của tổ tiên, sợi hồn của Nhị Ca đính trong cơ thể U Nguyệt, tất cả đều là khúc mắc trong lòng nàng. (Mavis: Đến linh hồn của Vân Phong cũng là xuyên mà! :3)
“Cón nhớ lúc hồi sinh Mộc Thưởng Hải, ta đã nói gì với ngươi không?” Giọng Diệu Quang khàn khàn vang vọng trong đầu Vân Phong.
Hô hấp nàng hơi đứt quãng, “Nhớ, Diệu Quang tiền bối đã từng bảo ta chọn lựa.”
“Không tệ, tiểu nha đầu, nể tình ngươi cũng có lòng kính trọng với ta, ta sẽ nói cho ngươi biết, có thể gặp được Tử Hỏa chính là vận may của ngươi, về sau sẽ có sự trợ giúp rất lớn cho ngươi.”
“Trợ giúp? Trợ giúp thế nào?”
Diệu Quang khẽ cười, tiếng cười khàn khàn khó nghe, Vân Phong cố nhịn chờ hắn cười xong, giọng hắn mang theo hứng phấn truyền đến, “Giả sử như… hồi sinh người Vân gia.”