Hồi sinh người Vân gia? Da đầu của Vân Phong chợt nóng lên như bị phỏng, “Diệu Quang tiền bối, ngài nói thật? Thật sự có thể hồi sinh lại cả tổ tiên và Nhị Ca đã chết của ta sao?”
“Tiểu nha đầu, ngươi nghĩ hồi sinh người chết là chuyện dễ lắm sao? Sự sống chỉ là một trong những yếu tố thôi, còn có những yếu tố khác nữa, thiếu một thứ cũng không được!”
“Những yếu tố đó là gì? Chỉ cần ta có thể làm được, ta nhất định sẽ tìm!”
“Hừ! Khẩu khí không tồi, nhưng bây giờ ngươi biết cũng vô dụng, huống chi ta cũng không rành lắm về những thứ đó. Nhưng có thể gặp được Tử Hỏa này, có thể thấy đây chính là một may mắn ông trời mang tới cho ngươi, có nắm chắc được hay không còn lại phụ thuộc vào ngươi. Được rồi, đừng làm phiền ta nữa!”
Tiếng của Diệu Quang biến mất, cho dù Vân Phong có gọi thế nào vẫn không có tiếng đáp lại. Nàng thầm nghĩ trong lòng, tính khí Diệu Quang thật đúng là, nói không liền không, quăng ra biết bao nhiêu lời khiến mình mừng rỡ, xong còn bồi thêm câu không chịu, nếu muốn hắn ở lại đây nói thêm, khó càng thêm khó.
Vân Phong kết thúc cuộc trò chuyện trong đầu với Diệu Quang, đưa mắt nhìn sang Cung Thiên Tình, không ngờ vậy mà nàng cũng có thể gặp được nguyên tố biến dị trong loài người, hơn nữa còn là Hỏa Nguyên Tố biến dị có ích cho mình sau này, Tử Hỏa! Vân Phong cũng rất bội phục sự may mắn của mình.
Cung Thiên Tình vẫn còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, chợt Vân Phong cười, “Nếu như nói, ngọn lửa của ngươi không hề vô dụng, ngươi sẽ thế nào?”
Cung Thiên Tình nghe vậy quay ngoắt đầu nhìn lại, thấy nụ cười mỉm trên môi nàng thì nghĩ nàng đang nói đùa, “Ngọn lửa của ta như vậy vô dụng không đúng sao? Chẳng có tý sát thương nào…”
Vân Phong lắc đầu, “Trên đời này có rất nhiều thứ chúng ta chưa từng biết đến, nhưng nó vẫn luôn tồn tại, cho dù có dốc cả đời để học hỏi tìm tòi cũng không thể nào biết được hết về thế giới này. Ngọn lửa của ngươi trong nhân loại có một cái tên khác, ta từng nghe một vị tiền bối nói qua, ngọn lửa này chính là một biến dị của Hỏa Nguyên Tố trong nhân loại, được gọi là Tử Hỏa.”
“Tử, Tử Hỏa?” Cung Thiên Tình nghe vậy kinh ngạc nhìn Vân Phong, lại nhìn vào tay của mình, dường như không thể tin vào việc ngọn lửa của mình vốn không hề vô dụng chút nào. Đột nhiên danh tính được thay đổi bất ngờ. Nguyên tố biến dị trong nhân loại? Chưa từng nghe bao giờ.
“Giống như ma thú, trong ma thú còn có thể xuất hiện loài biến dị, đương nhiên trong nhân loại cũng được, Tử Hỏa của ngươi chính là một trong những biến dị của Hỏa Nguyên Tố. Có thể nó không có chút sát thương nào lên cây cối, nhưng lại có tác dụng vô cùng lớn tới một thứ khác, đó là linh hồn.”
“Phong Vân, ngươi không nói đùa chứ?” Trong mắt Cung Thiên Tình toàn là sự nghi ngờ, có chút khó tiếp thu được sự giải thích của Vân Phong.
Vân Phong cười, xoay tròn bàn tay, một chiếc bình xinh xắn xuất hiện, trong đó đang giam giữ linh hồn của nam nhân trùm mũ.
“Ngươi có thể thử xem.” Vân Phong nhếch môi, bật ngón tay mở nắp bình, bên trong lập tức bay ra một cục màu đen, bên trong nó dường như còn phát ra tiếng hít thở nặng nề thống khổ. Vân Phong lạnh lùng nhìn làn khói đen xoắn xuýt muốn trốn thoát, Cung Thiên Tình khó hiểu nhìn đống đen, không rõ đó là cái gì, nhưng có thể thấy nó đang cố giãy thoát đi. Cung Thiên Tình theo bản năng mở Hỏa Nguyên Tố của mình lên, một ngọn lửa bắn ra từ tay nàng, bọc lại đống đen kia, giây kế tiếp, một tiếng hét thảm vang lên.
“Aaaaaaaa!” Đống bùi nhùi đen liên tục nhào lên lủi xuống, kèm theo đó là tiếng gào thét thê lương, cố gắng tránh né ngọn lửa đỏ. Cung Thiên Tình bị tiếng hét thất thanh kia làm giật mình, nhìn đống đen không ngừng nháo tới nháo lui, không ngừng kêu la thảm thiết.
Vân Phong cười lạnh, quơ tay nắm chặt lấy đống đen nhét nó trở lại vào bình, đậy nắp lại bỏ vào nhẫn không gian, ngước mắt nhìn Cung Thiên Tình vẫn còn đang khiếp sợ.
Vân Phong khẽ nhíu mày, “Ngươi cũng đã nhìn thấy rồi đấy, ngọn lửa của ngươi không phải không có sát thương, hơn nữa lực sát thương của nó cũng không hề thua kém Hỏa Nguyên Tố bình thường.”
“Vừa, vừa rồi là cái gì vậy?” Cung Thiên Tình nuốt một ngụm nước bọt, thu Hỏa Nguyên Tố của mình lại, hồi tưởng lại tiếng thét rồi nãy, trong lòng có chút sợ hãi. Cái thứ đó là gì vậy, hơn nữa còn đen thui thùi lùi… Chẳng lẽ chính là thứ mà Vân Phong vừa nói tới, linh hồn?
“Đợi lát nữa rồi nói tiếp về ngọn lửa của ngươi đi, nàng ta tỉnh rồi.”
Cung Thiên Tình nhìn theo ánh mắt Vân Phong, thì ra Ngọc Hà đã bị tiếng thét thảm thiết vừa nãy đánh thức dậy, ánh mắt nàng ta có chút mơ hồ, khi thấy mình vẫn bị treo ngược ở đây, hơn nữa sau khi thấy Vân Phong và Cung Thiên Tình, Ngọc Hà lập tức ú ớ, “Ưmh ưmh ưmh, ưmh ưmh ưmh!” Tiểu Hỏa dưới gốc cây chính là đợi tới cơ hội này, lập tức há miệng phun ra một ngọn lửa.
Ngọc Hà mở to mắt, không xong rồi! Nàng quên mất là dưới gốc cây còn có một ma thú đang chờ, nàng ta cũng là vì bị nó dọa mà ngất đi. Thấy ngọn lửa chuẩn bị chạm tới, Ngọc Hà lập tức vận chiến khí toàn thân ra chống đỡ, nếu nàng ta đỡ không kịp thì trận lửa này đã thiêu chín nàng ta rồi.
Tiểu Hỏa phun lửa xong, nhe răng nói, “Kêu thêm nữa đi, to vào, bản đại gia đang chờ đây.”
Ngọc Hà sao còn dám lên tiếng, mặc dù nàng ta đã cố chống đỡ, nhưng tóc đã bị cháy mất một mảng, mặt cũng bị hun đen mất nửa bên, dáng vẻ thật sự thảm đến không dám nhìn, nếu như Tam Trưởng Lão mà thấy đệ tử quan môn của mình đang bị trói ngược trên cành cây, không biết sẽ có biểu hiện gì.
“Súc sinh! Ngươi dám đả thương sư muội của ta!” Từ trên không vang vọng một tiếng hét, làm cây cối trong rừng khẽ rung lên, trong giọng nói mang theo vài phần sức lực, Vân Phong lạnh mặt, xem ra người bên Tam Trưởng Lão đã tới rồi.
“Grào!” Tiểu Hỏa ngửa đầu gầm lên một tiếng, biểu lộ sự hung tợn của dã thú, nhe răng với hai bóng dáng đang bay tới đây, người vừa rồi mới hô to lập tức vọt xuống, nhìn thấy tình trạng Ngọc Hà lập tức sùi bọt mép, vũ khí trong tay nhẫn tâm tàn độc chém về phía Tiểu Hỏa.
“Nghiệt súc, nhận lấy cái chết đi!”
Thân sói lửa đỏ tung người nhảy lên, nhẹ nhàng né tránh công kích của người lao tới, thấy công kích của mình có thể bị né tránh, người tới không khỏi có chút kinh ngạc, nhưng nhanh chóng quay lại cho thêm một kiếm, vẽ ra một vệt sáng trong không trung, đam thẳng về bụng Tiểu Hỏa.
Tiểu Hỏa gầm gừ, miệng sói mở rộng phun ra một ngọn lửa, người cầm kiếm căn bản không quan tâm tới ngọn lửa kia, tay cầm trường kiếm vọt thẳng vào trong ngọn lửa, xông xáo trước mặt Tiểu Hỏa. Vân Phong ở đằng sau duỗi tay, một sợi xích màu lam phóng ra từ tay nàng, phi thẳng tới chỗ mũi kiếm đang lao tới.
“Cheng….” Màu băng lam chạy dọc trên thân trường kiếm, trói lại nó, người cầm kiếm muốn giằng kéo lại, nhưng bên này Vân Phong lại tăng sức, chắc chắn trói lại lưỡi kiếm, dùng sức lôi kéo, trường kiếm vuột khỏi tay người kia.
Hắn ta thấy vậy tối mặt, xoay người phóng chưởng, một cỗ Chiến khí đánh lên sợi xích, sợi xích không chịu nổi, vỡ vụn hóa thành Thủy Nguyên Tố tiêu tán trong không khí. Trong vài giây hai người giao thủ với nhau, Tiểu Hỏa đã trở lại bên cạnh Vân Phong, người kia cũng lỡ mất cơ hội ám sát Tiểu Hỏa.
“Ngọc Hà, muội không sao chứ?” Hoa Linh chạy theo ở phía sau, thấy Ngọc Hà bị treo ngược trên cây liền hô to, càng đến càng càng cảm thấy không đành lòng, ngay lập tức thả Ngọc Hà từ trên cây xuống, lôi tất cả cỏ dại bị nhét trong mồm nàng ta ra.
Ngọc Hà lập tức mắng to, “Không được bỏ qua cho Phong Vân! Đều là nàng, là nàng khiến ta thành bộ dáng thế này, còn có con ma thú kia, là cùng một phe với nàng ta.”
Ngọc gấm đỏ mắt hướng về phía Vân Phong bên này quát, sau đó một thanh biết lái Hoa Linh tay, đứng lên đi tới cầm kiếm người bên cạnh, “Quỳ sư huynh, giúp ta báo thù!”
Vân Phong nhíu mày, Quỳ sư huynh? Thanh niên này chính là người nửa sống nửa chết trong sơn động hôm đó? Ánh mắt nàng quét một dọc từ trên xuống, khí sắc thanh niên trước mặt hồng nhuận, mặt chính trực, qua vài hiệp giao thủ thấy thực lực của chắn rất vững chắc, mặc dù ngũ quan bình thường, nhưng khi chất lại bất phàm. Chẳng trách Tam Trưởng Lão coi trọng hắn như vậy, thực lực của hắn tương đương với nàng. Vân Phong vẫn nhớ rõ dáng vẻ sắp chết của hắn trong sơn động hôm đó, hơn nữa còn bị mình đánh một quyền, thấy ánh mắt xa lạ đó của hắn, chắc là không nhớ nàng, hồi phục thực không tồi.
“Ta đã nghe Hoa Linh kể đầu đuôi câu chuyện, mặc dù việc Ngọc Hà làm có chỗ không đúng, nhưng ngươi làm như vậy có hơi quá đáng.” Thanh niên cầm trường kiếm, gương mặt nghiêm túc nhìn Vân Phong, ánh mắt nhìn sang Tiểu Hỏa bên cạnh nàng, trong lòng thầm nghĩ, nàng chính là Triệu Hồi Sư, hơn nữa thực lực còn ngang hắn, chẳng lẽ nàng là đệ tử của Ngũ Trưởng Lão? Nếu thật là như vậy, sao hắn chưa từng gặp qua?
“Thiên Quỳ, đệ tử đứng đầu dưới trướng Tam Trưởng Lão, nghe nói thực lực đã đạt tới rất cao.” Cung Thiên Tình ghé tai Vân Phong thầm thì.
Vân Phong cười khẩy, “Quá đáng? Nếu ta chỉ mới làm vậy đã bị coi là quá đáng, thì hành động của nàng ta chính là vô sỉ.”
Thiên Quỳ cau mày, Hoa Linh tiến lên, “Phong Vân, Ngọc Hà chính là đệ tử quan môn của Tam Trương Lão, Tam Trưởng Lão mà biết ngươi làm như vậy với đệ tử ông ấy, chắc chắn tức giận, nơi đây lại là rừng cấm, ngươi mang Ngọc Hà tới đây ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, ngươi có thể gánh nổi sao?”
Vân Phong nhếch môi, căn bản không thèm để ý lời Hoa Linh, nếu như nàng có chút e ngại nào với cái ông Tam Trưởng Lão kia thì đã chẳng làm vậy với Ngọc Hà, đã mang nàng ta tới đây đương nhiên là có sự chuẩn bị.
“Ngươi nói nhiều như vậy làm gì? Nàng ta dám làm vậy với ta, ta sẽ không tha cho nàng! Quỳ sư huynh, huynh mau giúp ta dạy dỗ nàng. Mới vừa rồi súc sinh kia còn thiếu chút nữa thiêu chết ta.
Ánh mắt Ngọc Hà trầm xuống, “Lời Ngọc Hà nói là thật sao? Ma thú của ngươi vừa có ý định muốn giết nàng?”
Tiểu Hỏa đột nhiên cười phá lên, “Nhân loại, bản đại gia muốn giết ai thì sẽ giết ngay người đó, ngươi cũng không ngoại lệ đâu!”
“Nghiệt súc!” Thiên Quỳ đột nhiên quát to (Mavis: Mặc dù ông không phải nhân vật phản diện, nhưng dám chửi Tiểu Hỏa đáng yêu của tui thì ông chết chắc rồi, hừ hừ *cầm dao*).
Sắc mặt Vân Phong lạnh đi, lập tức dùng tinh thần lực chọi lại với chiến khí hắn vừa tung ra, hai người chạm vào nhau, khiến bụi bay tung tóe mù mịt. Sắc mặt Thiên Quỳ căn thẳng, thực lực của Vân Phong và hắn tương đương nhau, hắn không thể tùy tiện ra tay được.
“Chú ý câu từ mà ngươi dùng!”
“Nó chính là một súc sinh! Lại còn muốn giết ta!” Ngọc Hà giận đến phát run, có Quỳ sư huynh ở đây nên nàng ta mới mồm miệng trở nên khiêu khích hơn, lá gan cũng to hơn, nếu là bình thường thì nàng ta đã chẳng dám lên tiếng.
Vân Phong tối mặt, nàng không cho phép kẻ nào dám chửi bới người của nàng. Tay lập tức vung lên, Tinh Thần Lực hùng hậu tuôn ra hóa thành một bàn tay lao thẳng tới chỗ Ngọc Hà, sắc mặt Thiên Quỳ lập tức biến đổi, “Ngươi tính làm gì?”
“Chát!” Bàn tay Tinh Thần Lực lướt qua Thiên Quỳ, giơ cao tát thẳng xuống má Ngọc Hà, để lại năm dấu tay, mặt nàng ta bị đánh lệch sang một bên, đang tính mở miệng mắng người thì lại thêm một cái tát nữa giáng xuống, mặt bị đánh lệch sang bên khác, “Chát chát!” Mấy bàn tay rơi xuống như mưa, nhanh chóng khiến gương mặt Ngọc Hà sưng đỏ, cứ như hai cái bánh bao lớn.
“A….A….” Hai má Ngọc Hà sưng to chù vù, đau đớn đến mơ hồ, chuyện xảy ra chỉ trong vòng mấy giây, Thiên Quỳ và Hoa Linh còn chưa kịp phản ứng, Vân Phong đã rút Tinh thần Lực về, hài lòng nhìn gương mặt sưng như đầu heo của Ngọc Hà.
“Nàng ta còn thiếu bằng hữu của ta vài lời.”
Cung Thiên Tình vô thức đưa tay sờ lên gò má mình, lúc Ngọc Hà đánh nàng, mặc dù tay dùng lực rất lớn, nhưng không có ác liệt như vậy, mặt của nàng cũng chỉ hơi sưng đỏ, bây giờ gương mặt Ngọc Hà lại toàn là tơ máu. Nhưng mà, như vậy cũng đáng đời.
“Ngươi…” Thiên Quỳ không biết nên nói gì, đứng trước mặt hắn mà nàng còn có thể ra tay, còn rất thành công là đằng khác. Nhưng mà cũng hết cách, thực lực giữa hắn và nàng không phân cao thấp, hắn có muốn ngăn cũng chưa chắc được.
“Được rồi Thiên Tình, chúng ta đi thôi.” Vân Phong thu Tiểu Hỏa vào lại nhẫn khế ước, Cung Thiên Tình gật đầu, Vân Phong nắm lấy tay Cung Thiên tình, hai người bay phốc lên khôn.
Ngọc Hà thấy hai người họ sắp đi khỏi, lập tức níu kéo cánh tay Thiên Quỳ, “Quỳ sư huynh… Không thể, không thể…” Gương mặt nàng ta sưng phù nên nói chuyện không được lưu loát.
Thiên Quỳ cũng đang nhìn theo Vân Phong, không hề có ý định đuổi theo, điều đó khiến Ngọc Hà vừa uất ức vừa tức giận.
Ba đệ tử quan môn của Tam Trưởng Lão cứ như vậy đứng đó giương mắt nhìn Vân Phong và Cung Thiên Tình đi xa dần, Ngọc Hà thấy Vân Phong đã khauats bóng hẳn liền quay sang Thiên Quỳ hét lớn, “Quỳ sư huynh! Tại sao không đuổi theo nàng? Chẳng lẽ huynh sợ nàng ta sao?”
Hoa Linh bên cạnh cũng khó hiểu, “Quỳ sư huynh, với thực lực của huynh, cho dù nàng có chút thực lực, nhưng chắc là đủ hù dọa chứ?”
Thiên Quỳ quay mặt nghiêm túc nhìn Ngọc Hà và Hoa Linh, nhất là Ngọc Hà, hắn cho nàng ta một ánh mắt vô cùng lạnh lẽo, “Rốt cuộc ngươi đụng đến bao nhiêu chuyện phiền phức rồi thế? Rảnh như vậy sao không chuyên tâm tu luyện đi? Chuyện này mà để sư phụ biết được, ngươi nghĩ sư phụ sẽ che chở cho ngươi sao?”
Ngọc Hà im lặng, chỉ có thể tức giận cúi đầu, tay bụm lấy má đầy đau xót, Hoa Linh vội vàng hoà giải, “Quỳ sư huynh, huynh cũng biết tính tình muội ấy mà, đây cũng không phải lần đầu gặp chuyện như này. Nhưng mà hành động Vân Phong đúng là có hơi quá, hoàn toàn không không để Tam Trưởng Lão trong mắt. Muội đã khuyên rất nhiều lần rồi, muốn nàng nể mặt sư phụ một chút, nhưng nàng căn bản không thèm nghe, luôn tự theo ý mình.”
“Đừng nên nói chuyện này với sư phụ, vấn đề cây Kim Đỉnh đã khiến sư phụ rất mệt mỏi rồi, các ngươi cũng nên bớt gây chuyện để ngài ấy đỡ phải quan tâm tý đi.” Thiên Quỳ nói thêm mấy cây, hai mắt Hoa Linh hơi sáng lên, “Quỳ sư huynh, huynh không có ấn tượng gì với Phong Vân kia sao?”
Thiên Quỳ sững sờ, “Ấn tượng? Ta đã từng gặp nàng sao? Ta thấy nàng ấy hoàn toàn xa lạ.”
Hoa Linh nhìn chung quanh, nơi đây là rừng cấm nên môi trường nói chuyện vô cùng tốt, ba người lập tức ngự không quay trở lại Học Viện, trên đường Hoa Linh đi bên cạnh Thiên Quỳ, suy tư một hồi mới lên tiếng, “Hôm đó ở sơn động, lúc Quỳ sư huynh bị trọng thương, chính là nàng đã lấy chai chất thuốc sinh mạng cấp bậc Đại Sư ra.”
Thiên Quỳ nhướn cao mày, “Ý muội là, nàng chính là người đã mang chất thuốc ra cứu ta, nhưng sau đó lại ra tay đánh người lại?”
Hoa Linh gật đầu, “Chính xác, nàng chính là một Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư thứ thiệt đấy, hôm nay trong cuộc tỷ thí ở phân khoa chế dược, nàng đã chế tạo ra chất thuốc cấp bậc Đại Sư, hơn nữa phương pháp chế tạo vô cùng kỳ lạ.”
Thiên Quỳ nghe xong im lặng trầm mặc, ba người đã quay trở lại Học Viện Tụ Tinh, bề ngoài Ngọc Hà vô cùng tơi tả. Không muốn cho ai thấy bộ dáng này của mình, Ngọc Hà vội vã ngự không chạy thẳng về viện của mình, trong lòng không ngừng chửi rủa. Thiên Quỳ vừa Hoa Linh vừa đi vừa nói chuyện ở sau.
“Hoa Linh, muội nói xem có phải nàng là người đã đào đi mười gốc cây Kim Đỉnh đó không?” Thiên Quỳ sau một hồi im lặng đột nhiên cất lời.
Hoa Linh ngẩn ra, ẩn thận nghĩ lại mới cảm thấy có gì đó không đúng, “Quỳ sư huynh nhắc muội mới nhớ, lúc ấy nàng đi ra cùng hai người thanh niên nữa, lúc đó tình hình huynh nguy cấp nên muội không nghĩ gì nhiều. Con sư phụ thì khi vào thông đạo mà trước đó nàng đã rời khỏi thì thấy cây Kim Đỉnh, lúc đó nó đã bị đào đi trước mười cây.”
Lông mày Thiên Quỳ nhíu thành một đường, “Nói như vậy, rất có khả năng nàng chính là người mà sư phụ cần tìm.”
Hoa Linh ngập ngừng mọt lát rồi gật đầu, “Đúng thực là vậy, nhưng mà… sư phụ muốn tìm nàng để làm gì?”
Một tia sáng vụt qua mắt Thiên Quỳ, chuyện cây Kim Đỉnh không thể sản xuất ra được Kim Đỉnh Dịch, Tam Trưởng Lão chỉ nói cho mỗi hắn biết, còn dặn dò không được nói cho người ngoài. Dù sao với trình độ của Hoa Linh có nói cũng không rõ chuyện gì xảy ra với cây Kim Đỉnh, “Ta cũng không rõ lắm, nhưng khi trở về chúng ta phải nói rõ chuyện này cho sư phụ biết. Ba hồi không gặp được ba hồi lại gặp không tốn chút công phu, sư phụ có thể thả lỏng tinh thần rồi.”
“Ừ, như vậy cũng tốt! Nhưng với cá tính của Ngọc Hà, chắc chắn muội ấy sẽ không bỏ qua chuyện hôm nay.”
Thiên Quỳ cười khinh, “Không từ bỏ ý đồ thì cứ việc đi náo đi, lần này mà nếu không thu được bài học, thì nàng ta chờ bị sư phụ đá ra ngoài đi!”
Hoa Linh tối tăm mặt mũi, cá tính Ngọc Hà quả thực rất không ổn, chẳng những thích chọc thị phi còn điêu ngoa tùy hứng, còn thích đẩy tất cả lỗi lầm sang người người khác. Mặc dù Tam Trưởng Lão là người bao che, nhưng không phải là người tùy tiện, Ngọc Hà cũng vốn không được coi trọng mấy, chỉ là do cùng nhóm được tiến vào với Hoa Linh và Thiên Quỳ mà thôi, nhờ có quan hệ tốt với hai người họ nên mới được Tam Trưởng Lão chú ý, nhưng nàng một chút tự giác cũng không có, lúc nào cũng cho rằng mình gây họa thì sẽ được Tam Trưởng Lão che chở, tạo nên cái tính vô pháp vô thiên.
--- ------ ----
Vân Phong đưa Cung Thiên Tình quay lại Học Viện Tụ Tinh, về thẳng tới chỗ ở của Cung Thiên Tình. Cung Thiên Tình vốn không muốn Vân Phong tới chỗ này, nàng nàng cứ một mực muốn đi, Thiên Tình đành hết cách.
Tới chỗ ở của Cung Thiên Tình, rốt cuộc Vân Phong cũng hiểu tại sao nàng không cho mình tới. Nói đây là phòng viện xơ xác nhất Nội Viện chắc không sai đâu.
Mặc dù có được một cái sân không nhỏ, nhưng bên trong cỏ dại mọc um tùm, khúc gỗ cũ nát chồng chất một bên, phòng ốc cũng rách nát, vừa nhìn còn mém tưởng là nơi bỏ hoang. Cung Thiên Tình đỏ mặt xin lỗi. Nếu là người khác thì nàng không quan tâm họ nghĩ gì, nhưng Vân Phong thì khác.
“Ngươi ở đây sao? Từ lúc vào Viện tới nay?” Vân Phong một lượt cái chỗ tồi tàn này, có chút đau lòng, chẳng trách Diệu Quang tiền bối nói nhân loại ngu xuẩn, ngu ngốc. Nếu như Cung gia biết Cung Thiên Tình có được Hỏa Nguyên Tố biến dị Tử Hỏa, không biết thái độ sẽ như thế nào? E là từng người một sẽ té nhào mà ngã xuống.
“Ở đây cũng không có gì không ổn, không có ai tới quấy rầy, tốt vô cùng.” Cung Thiên tình cười khan, nàng thật sự không quan tâm hoàn cảnh thế nào, dù sao sống trong khoản thời gian dài như vậy, nàng đã xem thường mọi thứ, lạnh nhạt với mọi thứ mình thấy, bỏ qua những thứ chưa từng ăn, đối với nàng đây là là tốt lắm rồi.
Hoàn cảnh gian khổ có thể tôi luyện nên ý chí của một con người, cũng có thể phá hủy tất cả của người đó. Vân Phong rất may là gặp Cung Thiên Tình thuộc tuýp người trước, nàng có sự trưởng thành và bền bỉ hơn hẳn với tuổi của mình, tựa như một cây cỏ dại, cho dù có hứng chịu bão táp mưa sa cỡ nào, vẫn luôn có một sức mạnh sinh tồn và ý chí cường đại. Mặc dù nó hèn mọn, nhỏ yếu, nhưng tới giờ không bao giờ cúi đầu trước bất kỳ ai.
“Đi chung với ta đi, dù sao thì cả ta và ngươi đều cùng là đi cửa sau, ở chung chắc không thành vấn đề.”
Cung Thiên Tình lập tức lắc đầu, “Không cần, ta ở đây rất tốt, ngươi cũng biết lục đục giữa phe dân thường và gia tộc gay gắt nhau cỡ nào, ta ở đây rất tốt, không muốn dấn vào trong đó.”
Vân Phong cười, “Ta cũng đâu có dấn vào đó.”
Cung Thiên Tình vẫn lắc đầu, “Nhưng không cần đâu, thực sự không cần.”
Vân Phong biết nàng đã nói không đi thì chắc chắn sẽ không đi, cũng không cưỡng ép nữa, nhưng đã nhận nàng làm bằng hữu thì không thể để nàng tiếp tục ở một nơi như vầy được. Trước đây là nàng không biết, giờ biết rồi đương nhiên không được, mặc dù nàng cương quyết không ở chung với nàng, nhưng vẫn có thể ở chỗ khác.
Cung Thiên Tình vẫn còn để ý chuyện Hỏa Nguyên Tố của mình, vừa rồi do Ngọc Hà tỉnh lại nên bỏ dở, bây giờ có thể nói tiếp rồi, “Phong Vân, ngươi nói Tử Hỏa, là thật sao? Có khi nào tiền bối kia nhớ nhầm hoặc nhớ sai không?”
Vân Phong bật cười, Diệu Quang tiền bối là người nhớ sai sao? Nàng cũng chưa bao giờ nghe qua Tử Hỏa, nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại, huống chi vừa rồi thả ra linh hồn của nam nhân trùm mũ kia, ngọn lửa thực sự có mang sát thương, tiếng thét thảm thiết như vậy, có thể thấy thương tổn lớn đến cỡ nào.
“Đừng tự ti với bản thân, ta nói này, chuyện chúng ta không biết thì không có nghĩa là nó không có, Tử Hỏa thực sự tồn tại, ngươi có thể tự chứng minh được, đám khói đen vừa nãy ngươi thấy rồi đấy, ngọn lửa khiến nó la hét thảm thiết đến vậy, ngươi cần giải thích rõ hơn sao?”
Gương mặt Thiên Tình hân hoan, nhận ra Hỏa Nguyên Tố mà mình cứ tưởng chẳng có chút giá trị thì ra có thân phận vô cùng đặc biệt, khiến trong lòng nàng vô cùng vui vẻ, “Tử Hỏa chỉ có tác dụng với linh hồn, cũng không có nghĩa là nó không có chút lực công kích nào, có thể là do thực lực của ngươi, chưa đủ khả năng khống chế năng lực của nó. Ngươi nên biết rằng, trong mỗi cá thể sống, đều có linh hồn.”
Đôi mắt Cung Thiên Tình sáng bừng lên, “Ý của ngươi là, một khi thực lực của ta tăng lên đến một trình độ nhất định, có thể hoàn toàn nắm được Tử Hỏa trong tay, thì có thể khiến nó trở thành một ngọn lửa vô cùng mạnh?”
Vân Phong gật đầu, đến ngày mà Cung Thiên Tình có thể hoàn toàn khống chế được Tử Hỏa, có lẽ nàng có thể lợi dụng được nó bỏ qua thân thể con người trực tiếp đánh vào linh hồn bên trong, lực công kích sẽ vô cùng ác liệt, lực sát thương không lớn vừa đâu. Thân thể bị thương còn có thể trị hết, nhưng nếu linh hồn mà bị thương thì sẽ như thế nào? Thân thể biến mất cũng chưa phải là cái chết thực sự, nhưng nếu linh hồn biến mất thì sẽ như thế nào nhỉ?
“Như vậy hay quá, năng lực này sau này có thể giúp được ngươi, đúng không?” Cung Thiên tình cười rạng rỡ với Vân Phong, khiến nàng ngẩn ra, “Có năng lực phí phạm ben ngoài làm gì, chẳng phải ngươi đã nói rồi sao, chúng ta là bằng hữu, đã là bằng hữu thì nên giúp đỡ nhau, không phải sao?”
Vân Phong bật cười, “Những lời này, ta nhớ ở trong lòng.”
Cung Thiên Tình không quay về cùng Vân Phong, nàng cũng không ép nữa, Khúc Lam Y và U Nguyệt trong Long Điện vẫn đang tu luyện, nàng cũng không quấy rầy.
Mấy ngày tới Cung Thiên tình rất hay tìm đến Vân Phong, quan hệ hai người tốt lên rất nhiều. Kể từ lúc Vân Phong tuyên bố Cung Thiên Tình là bằng hữu, chẳng còn ai có gan dám bắt nạt nàng. Bởi vì thực trạng thê thảm của Ngọc Hà hôm đó khi trở lại không biết bị ai phao ra, người trong Nội Viện đồn đại, bộ dáng đó của Ngọc Hà là do Vân Phong ban cho, đệ tử quan môn của Tam Trưởng Lão nàng còn dám làm vậy, huống chi là người khác? Cho nên không còn ai dám bén mảng lại Cung Thiên Tình mà bắt nạt, mấy người trước kia bắt nạt nàng lúc nào cũng nơm nớp lo sợ, chỉ sợ một ngày nào đó Vân Phong sẽ tới trả thù.
Vân Phong làm vậy với Ngọc Hà đương nhiên là với mục đích giết gà dọa khỉ, không muốn ai dám động tới Cung Thiên Tình nữa, thoát khỏi những ngày đó, Cung Thiên Tình cũng cười nhiều hơn, nhất là khi nàng còn biết được mình có Tử Hỏa, rất tập trung vào tốc độ tu luyện. Vân Phong nhận ra, thực lực nàng bị đình trệ nhất định có liên quan tới tâm trạng.
Hai người cứ như vậy sống một tháng, có một người đã không còn nhịn được nữa. Cái hôm tranh tài ở phân khoa chế dược, Vân Phong đã đồng ý tới gặp trưởng lão chất thuốc, nhưng ông chờ mòn chờ mỏi cả tháng mà chẳng thấy người đâu, hết cách, cầu tài thì sốt ruột, đây là lần đầu tiên một trưởng lão chất thuốc như ông mà lại tự thân mò đi tìm tiểu bối.
“Ta nói này nha đầu à, lời ngươi đáp ứng với ta có phải đã quên mất rồi hay không vậy?” Trưởng lão chất thuốc vừa bước vào viện của Vân Phong liền bất mãn hô lên.
Vân Phong đang nói chuyện với Cung Thiên Tình nghe được, sực nhớ ra gì đó, lập tức ra ngoài nghênh đón, thấy trưởng lão đang từ ngoài đi vào.
“Trưởng lão chất thuốc!” Cung Thiên Tình thấy ông thì ngạc nhiên, từ khi nào mà ở Nội Viện có vụ trưởng lão tự mình đi tìm đệ tử vậy?
“Trưởng lão, mấy ngày nay vãn bối không có thời gian.” Vân Phong cười gượng,
Trưởng lão chất thuốc giật nhẹ khóe miệng, “Nha đầu ngươi để ta chờ lâu ơi là lâu!”
Vân Phong cười lúng túng, đúng thực là nàng đã quên mất, ai ngờ ông ấy lại tự mình tìm tới luôn rồi, ông cười khà khà, “Ta đã hỏi cả năm vị trưởng lão, nha đầu ngươi thực sự đúng là không phải đệ tử của ai, ta thấy lúc này cũng thích hợp rồi, hẳn đã tới lúc năm người bọn họ tới tìm ngươi.”