Edit: Mavis Clay
Đôi mắt hổ phách lúc sáng lúc tối, mẫu thân Trạch Nhiên ovoij vàng đi tới, “Để ta dọn dẹp cho! Đừng để bị thương!” Hòa tiểu thư ngạc nhiên, cuối cùng im lặng cúi đầu, mẫu thân Trạch Nhiên thu dọn xong mảnh vỡ đầy đất, ngẩng đầu lên cười nói, “Chẳng phải nói muốn tới giúp một tay sao?”
Hòa tiểu thư ngẩng lên nhìn nụ cười ấm áp của nàng, hốc mắt đau xót gật mạnh đầu. Trong một gian bếp nhỏ, ánh sáng dịu nhẹ tản ra, giọng nói êm ái từ trong vọng ra, “Trạch Nhiên này đó, khi còn bé hung dữ lắm, ta nhớ lúc nó còn nhỏ…” Mẫu thân Trạch Nhiên bắt đầu mở đài nói không ngừng, Hòa tiểu thư mỉm cười ở cạnh lắng nghe, chỉ là nghe chuyện xưa của hắn cũng khiến nàng cảm thấy thỏa mãn. “Đứa trẻ này chẳng có bạn bè gì cả, cho đến khi Vân tiểu thư xuất hiện, nó mới thực sự tươi cười.”
Vân Phong! Trái tim Hòa tiểu thư đau đơn, “Bá mẫu… Trạch Nhiên, rất thích Vân tiểu thư đó sao?”
Mẫu thân Trạch Nhiên cười ha ha, sau đó thở dài, “Suy nghĩ của con trai người làm mẹ sao có thể không biết? Đứa trẻ kia cố chấp như thế vì ai chúng ta đều biết rõ. Nhưng thằng bé biết mình chênh lệch với Vân tiểu thư, tới bây giờ chỉ im lặng đuổi theo sau, khiến người làm mẹ như ta chỉ nghĩ thôi đã thấy đau lòng.”
Hòa tiểu thư không hiểu sao cảm thấy đau đớn, vẫn luôn một mực đuổi theo sao, biết rõ là đuổi không kịp vẫn luôn cố mà đuổi theo, chỉ là để nàng quay đầu lại có thể nhìn ngươi một cái thôi sao? Thì ra Trạch Nhiên chàng thích nàng ấy như thế? “Hòa tiểu thư, con và Trạch Nhiên…”
Hòa tiểu thư cuống quít lắc đầu, “Con và Trạch Nhiên… chỉ là bạn thôi.” Mẫu thân Trạch Nhiên mím môi không nói gì, Hòa tiểu thư im lặng một thoáng lại nói, “Bá mẫu, nếu như… nếu Vân tiểu thư đã có người mình thích, thì Trạch Nhiên sẽ làm sao đây?”
“Thằng bé còn có thể làm sao đây, theo đuổi lâu như vậy sao có thể dễ dàng buông bỏ được?”
Hòa tiểu thư cảm nhận được mùi vị khổ sở, lặng lẽ đưa tay lên sờ bụng mình, ánh mắt vô tình quét xuống đất, cái bóng dưới ánh nến vàng to lớn khác thường, so với cái bóng của con người nhỏ bé bên cạnh, thực sự chênh lệch rất lớn.
Trái tim Hòa tiểu thư run lên, vội vàng lùi về sau mấy bước, muốn giấu cái bóng mình vào trong bóng tối, nhưng cái bóng quá lớn, cơ bản không thể nào ẩn đi được.
“Sao thế?” Mẫu thân Trạch Nhiên quay đầu lại, Hòa tiểu thư hốt hoảng nói, “Bá mẫu… con… con về trước…” Nàng hốt hoảng đẩy cửa chạy ra, mẫu thân Trạch Nhiên khó hiểu nhìn mặt đất, sau đó bất đắc dĩ lắc đầu, tiếp tục công viêc trên tay.
Đây chính là chênh lệch sao? Hòa tiểu thư nhìn mặt trăng trên cao, cái bóng to lớn của mình như ẩn như hiện trong bóng tối. Con người và ma thú… có khoảng cách không thể nào vượt qua được. Cho dù nàng có thể bỏ qua tất cả mọi thứ của ma thú, nhưng con người sao có thể tiếp nhận thân phận ma thú của nàng đây?
Trạch Nhiên đang mơ mơ màng màng, thần trí không rõ. Uầy, mình thật sự không thắng được tửu lực mà, mới mấy chén đã say rồi sao? Trạch Nhiên cười yếu ớt đưa tay xoa đầu, như toàn thân mềm nhũn không dùng nổi lực.
Thôi cứ như vậy đi, say rồi có gì không tốt, cứ để đầu óc mơ hồ như thế. Trạch Nhiên rất muốn trở lại ngày đó, khi hắn và Vân Phong mới biết nhau, đó là khoảng thời gian đẹp nhất trong đời hắn.
Có thể quay lại thì tốt quá… Nếu như có thể quay lại, hắn nhất định sẽ dũng cảm hơn, cho dù bị từ chối cũng không sao, hắn còn có cơ hội thể hiện tình cảm thật sự của mình, để nàng biết rằng, ngay từ nhiều năm trước trái tim hắn đã lạc mất trên người nàng. “Vân Phong, ta thích nàng…” Lẩm bẩm lại như đang thốt lên, Trạch Nhiên khép chặt mắt, lần đầu tiên hắn nói thẳng ra tình cảm giấu tận sâu đáy lòng, nhưng lại khiến người khác khổ sở.
Thích, ta thích nàng. Đã nhiều năm rồi ngay cả một câu nói cũng không ra được, vẫn không để nàng biết được, hoàn toàn vùi lấp trong lòng.
“Tách.” Tiếng vang nhỏ xíu, hình như có gì đó lành lạnh rơi xuống mặt, Trạch Nhiên đang say cứ thế mà ngủ, một giọt lệ trong suốt chảy xuôi trên mặt hắn, lặng lẽ không tiếng động.
Ở nhà Trạch Nhiên quanh quẩn ba ngày, hắn dẫn nàng rời đi, hình như Hòa tiểu thư đã sắp tới ngày sinh, nàng nói Trạch Nhiên đưa nàng tới một chỗ yên tĩnh, đừng để ý tới nàng là được, mọi thứ nàng đều có thể ứng phó, sinh sản giữa con người và ma thú là khác nhau.
Trạch Nhiên nửa tin nửa ngờ, biết ma thú và con người quả thực có khác nhau, chỉ nói về thời gian mang thai thôi đã cách nhau rất lớn rồi. Con người chỉ hoài thai có mười tháng, nhưng Hòa tiểu thư lại mang thai tới tận mấy năm, hôm nay mới tới gần lúc sinh. Dù sao sinh con cũng không phải là chuyện thường, dù Hòa tiểu thư là ma thú như Trạch Nhiên vẫn rất lo lắng cho nàng, càng gần tới ngày sinh, Trạch Nhiên càng đứng ngồi không tên, Hòa tiểu thư chỉ cười nói hắn đừng lo gì cả.
Hai người trở lại Mê Vụ Sâm Lâm, Trạch Nhiên dựng một ngôi nhà gỗ đơn giản, bà mụ con người không giúp được Hòa tiểu thư, mọi thứ thực sự chỉ có thể dựa vào chính nàng, bụng vốn mấy năm gần đây không hề lộ gần đây đột nhiên căng lớn, Trạch Nhiên nhìn mà trợn mắt há mồm, Hòa tiểu thư cười nói điều này rất bình thường.
Trước ngày sinh khoảng chừng bảy ngày, Trạch Nhiên lo toang mọi thứ, cho dù Hòa tiểu thư yêu cầu thứ gì hắn đều tận lực đáp ứng. “Trạch Nhiên, hôm nay ta muốn ăn món ăn kia của bá mẫu…”
“Được, ta làm cho ngươi ăn.”
“Trạch Nhiên, trái cây mà các chàng gọi là XX ấy, ta muốn ăn…”
“Được, ta đi lấy cho người.”
“Trạch Nhiên, bụng ta hơi chua…”
“Xoay lại đi, ta giúp ngươi.”
“Trạch Nhiên, Trạch Nhiên, Trạch Nhiên…”
Ngày nào Hòa tiểu thư cũng yêu cầu muôn ngàn điều, Trạch Nhiên cố gắng làm hài lòng tối đa, cảm giác sắp làm cha trong lòng cũng nhộn nhạo, khiến hắn trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Buổi tối, Hòa tiểu thư ngủ trong nhà gỗ, Trạch Nhiên thì đang ở ngoài nhìn ngắm bầu trời, hắn sắp làm cha rồi, có một đứa con của riêng mình…
“Trạch Nhiên.” Một tiếng gọi khe khẽ vang lên, Trạch Nhiên quay đầu lại, lập tức cau mày, “Đêm lạnh như vậy, sao ngươi lại ra ngoài? Mau vào trong đi.”
Hòa tiểu thư cười khúc khích, tiến lên mấy bước ngồi xuống, choàng tay ôm lấy cánh tay Trạch Nhiên, “Không lạnh, ở gần chàng không hề lạnh.”
“Không được, đi vào đi.” Trạch Nhiên tính đứng dậy nhưng nàng tăng sức. “Trạch Nhiên, để ta ngồi chút đi được không? Chỉ một chút thôi mà.” Hòa tiểu thư ngẩng đầu, bộ dáng đáng thương nhìn Trạch Nhiên. “Chỉ một lát thôi mà được không? Đừng đuổi ta vào mà.”
Đôi mắt hổ phách dưới trời đêm lấp lánh, mặt Trạch Nhiên không hiểu sao nóng lên, quay đầu đi. “Tùy nàng.”
“Khì khì.” Hòa tiểu thư ôm chặt cánh tay hắn hơn, cơ thể ấm áp cũng dựa lên, Trạch Nhiên nhíu mày nhưng không đẩy nàng ra, bóng hai người quấn với nhau.
“Trạch Nhiên, chàng xem trăng sáng thật đẹp quá.” Hòa tiểu thư ngẩng lên, Trạch Nhiên cũng ngẩng đầu, “Ánh trăng rất hiếm có, ta chỉ thấy được ánh trăng như vậy có hai lần, một là lúc bây giờ, lần khác chính là lúc gặp được chàng.”
Toàn thân Trạch Nhiên cứng lại, Hòa tiểu thư bật cười, “Ta biết chàng chắc chắn rất ghét ta, hận chưa từng gặp được ta, đúng không?” Trạch Nhiên im lặng, nàng nói tiếp, “Mặc dù chàng ghét ta, nhưng mà ta… thật sự rất thích chàng…”
“Rốt cuộc ngươi thích ta chỗ nào? Mới chỉ gặp nhau có một lần thôi lại khiến ngươi thích ta?”
Nụ cười nở rộ, “Ta không biết thích chàng vì điều gì, nhưng ta biết mình thích chàng, mặc dù chàng là con người ta cũng không quan tâm… Ta không muốn thả chàng đi, không muốn để chàng rời khỏi thế giới của ta…:
“Nên mới dùng cách đó?”Giọng Trạch Nhiên lạnh đi.
Hòa tiểu thư cười khổ, “Là ta ích kỷ, cho dù chàng vẫn luôn không quên nàng ấy, dù người yêu thích không phải là của ta, ta cũng chưa từng hối hận.”
Trạch Nhiên ngạc nhiên, “…Thích, không phải là chiếm thành của mình.”
“Đối với ma thú, thích là phải chiếm thành của mình. Chỉ có chiếm đoạt mới có thể tuyên bố quyền sở hữu của mình.” Đôi mắt hổ phách sáng rực, “Ta là ma thú, là nghĩ phải đoạt lấy người trong lòng mình. Để chàng ấy biến thành của ta.” Trạch Nhiên im lặng, Hòa tiểu thư ôm chặt cánh tay hắn hơn, “Chỉ là bây giờ ta đã hiểu, chiếm đoạt cũng chẳng phải là mãi mãi, đoạt được chưa chắc là có được, ta không chỉ là đoạt lấy không thôi, mà còn phải có chàng…” Đôi môi Trạch Nhiên giật nhẹ không biết nên nói gì, “Ta biết chàng đã có người trong lòng, nhưng chưa từng nghĩ rằng chàng sẽ thích người ta như thế nào, theo đuổi như thế nào. Trạch Nhiên, nếu thời gian có thể trở lại, ta tình nguyện lựa chọn giống chàng, biết rõ không theo được, không chiếm được, thì sẽ im lặng đuổi theo sau, yên lặng ở phía sau… Chỉ để nhìn người đó được hạnh phúc.” Trái tim Trạch Nhiên như bị thứ gì bóp nghẹt, cánh tay của mình đang được cánh tay kia ôm chặt, giống như dùng hết sức vậy. “Ta luôn muốn phải có chàng, muốn có trái tim chàng, dù chỉ là một ngày, một chốc thôi cũng được. Trong lòng càng có ta, trong mắt chàng nhìn thấy ta… Con người không hề yếu ớt như ma thú nghĩ, tinh thần của con người… mạnh mẽ, đẹp đẽ.” Trạch Nhiên ngửa đầu nhìn ánh sao đầy trời, im lặng lắng nghe, đây là lần đầu tiên hắn bình tĩnh nghe nàng nói chuyện, cũng là lần đầu tiên thực sự cảm nhận tình cảm của nàng dành cho hắn.
“Trạch Nhiên, đợi sau khi sinh đứa bé này xong, ta sẽ thả chàng đi.” Tiếng nói khe khẽ hoảng hốt phiêu tán trong không khí, Trạch Nhiên lại cứng đờ, khó tin cúi đầu xuống.
Hòa tiểu thư ôm chặt cánh tay hắn, ngẩng mặt lên, mỉm cười, “Ta sẽ thả chàng đi.”
“Ngươi…” Trạch Nhiên ngạc nhiên, Hòa tiểu thư thả lỏng tay ra đứng lên, “Sau khi sinh xong ta sẽ trở lại tộc, ta không thể mang đứa con này vè được, chỉ đành để chàng nuôi dưỡng vậy.” Trạch Nhiên không rõ nội tâm lúc này của mình như thế nào, thoải mái, khó hiểu, ảo não, còn có một chút thất vọng.
“Sau khi trở lại tộc sẽ không sao chứ? Ta có thể…”
Hòa tiểu thư cười lắc đầu, “Không cần lo, họ sẽ không làm gì được ta đâu, ta không sao.”
“Nhưng mà…”
“Chàng yên tâm, ta khi trở về thì sẽ không bao giờ ra ngoài nữa, vĩnh viễn ở lại tộc, không quấy nhiễu cuộc sống của chàng nữa…”
“Nhưng, con của ngươi thì sao?” Trạch Nhiên thốt lên, trong lòng nóng như lửa đốt, hắn không biết mình nôn nóng vì điều gì.
“Một khi về rồi sẽ không bao giờ đi ra nữa.” Nàng thầm thì, sau đó cười lên, “Sau khi ta về tộc rồi, chàng đừng nói cho con biết về thân phận của ta, cứ để cho nó nghĩ mình là con người… cũng tốt.”
Mắt Trạch Nhiên hơi tối, đáy lòng run lên dữ dội. “Ta sẽ không giấu thân phận của ngươi. Ta sẽ nói cho con biết mẹ của nó chính là một ma thú.”
Hòa tiểu thư ngạc nhiên, sau đó cười khẽ, “Ta hơi mệt, đi nghỉ trước đây.”
Trạch Nhiên còn muốn nói gì, nhưng Hòa tiểu thư đã đi vào đóng cửa lại, hắn ngạc nhiên nhìn cánh cửa kín mít, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng muốn thả mình đi, đây chẳng phải là điều mà mình vẫn luôn mong đợi sao? Hắn nên vui mừng mới đúng chứ, nên cảm thấy nhẹ nhõm mới đúng chứ, tại sao… Vậy mà hắn lại có cảm giác mất mát thậm chí là tức giận.
“Chết tiệt!” Tức giận mắng lên, hắn tung người rời khỏi nhà gỗ.
Bên kia cánh cửa đóng chặt của nhà gỗ, Hòa tiểu thư ngồi bệch dưới đất, dòng lệ nóng hổi không tiếng động rơi xuống, như thế thì… chàng ấy có thể tiếp tục theo đuổi người kia, như thế thì… chàng ấy sẽ tiếp tục hạnh phúc.
Những ngày tiếp theo, giữa hai người như dựng lên một bức tường vô hình, Hòa tiểu thư không bao giờ quấn Trạch Nhiên nữa. Theo lý hắn nên nhẹ nhõm mới phải, nhưng càng như thế thì hắn lại càng nôn nao, ngày qua ngày, mây đen trên mặt càng dày nặng hơn.
Cuối cùng đã tới ngày sinh, mới sáng sớm Hòa tiểu thư đã đóng chặt cửa, cảnh báo Trạch Nhiên mặt trời chưa lặn thì không được vào. Một khi xuất hiện điều gì ngoài ý muốn tổn hại tới đứa con trong bụng nàng sẽ không tha cho hắn. Trạch Nhiên trầm mặt không nói gì, từ lúc cửa đóng vẫn luôn yên vị chờ ở ngoài.
Bên trong rất yên tĩnh, Trạch Nhiên nhiều lần muốn xông vào, sao bên trong lại im lặng tới như vậy? Hắn cố kiềm chế cảm xúc, có lẽ sinh sản giữa ma thú và con người khác nhau, hắn vẫn không nên coi thường thì hơn, ngộ nhỡ quấy nhiễu đến nàng, nhưng ngộ nhỡ đứa bé và nàng xảy ra chuyện gì thì phải làm sao? Đứa bé và nàng… Trạch Nhiên tối tăm mặt mũi, từ lúc nào thì hắn cũng đã đặt nàng ở trong lòng?
Mặc trời mọc, đỉnh đầu, mặt trời lặn, hoàng hôn, tới lúc mặt trời lặn như Hòa tiểu thư đã nói, Trạch Nhiên không chút do dự liền đẩy cửa vọt vào, vừa đi vào đã ngửi được mùi máu nặc nồng. Trái tim hắn căng thẳng, vội vàng chạy vọt vào.
Bên trong nhà không có gì bất thường, chỉ có mùi máu trong không khí không xua đi được, trên người có một nữ nhân đang nằm, sắc mặt tái nhợt, hơi thở dồn dập. Bên cạnh nàng là một đứa trẻ sơ sinh đang ngủ say, gương mặt trắng hồng vô cùng đáng yêu, hít thở đều mà ngủ, thi thoảng giật người vài cái như đang ở trong giấc mộng rất đẹp.
Một dòng nước ấm chảy vào lòng Trạch Nhiên, hắn lặng lẽ đi qua, từ từ ngồi xổm xuống nhìn đứa trẻ đang ngủ say, có một cảm động nói không nên lời, tay nhẹ nhẹ sờ gương mặt mềm mịn, tim hắn như muốn chảy ra, đây là con của hắn.
“…Chàng tới rồi.” Nữ nhân trên giường quay mặt sang, gương mặt tái nhợt, đôi mắt hổ phách tràn ngập tơ máu, trái tim Trạch Nhiên đau nhói. Đúng rồi, hắn không biết từ khi nào nàng đã ở trong lòng mình, thế giới của hắn… từ từ có hình bóng của nàng.
Trạch Nhiên vươn tay gạt mái tóc ướt đẫm của nàng sang một bên, bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt lạnh lẽo của nàng, đôi mắt hổ phách mở to đầy vẻ khó tin, hắn cười ấm áp. “Vất vả cho nàng rồi.”
Đôi mắt hổ phách chớp chớp, Hòa tiểu thư muốn nói gì đó nhưng ngón tay hắn nhẹ nhàng đặt lên môi nàng. “Từ bây giờ hãy nghe ta nói.” Im lặng một thoáng, mặt hắn hơi đỏ lên, hắn quay đầu không dám nhìn thẳng vào nàng, chậm rãi nói, “Lúc đầu ta thực sự rất ghét nàng, quả thực rất muốn bỏ xa nàng, từ đó không còn gặp lại là tốt nhất, nhưng thật kỳ lạ, khi nàng thực sự nói muốn rời bỏ ta, ta lại… cảm thấy thất vọng. Không biết bắt đầu từ khi nào, ta đã đặt nàng trong lòng mình, lúc đầu là vì đứa con trong bụng nàng, nhưng bây giờ… không chỉ là đứa bé.” Trạch Nhiên hít một hơi thật sâu, “…tình cảm của ta có thể không bằng nàng dành cho ta, nhưng thời gian có thể thay đổi tất cả, cho nên… đừng về tộc được không, ở lại với ta đi, chúng ta… Nàng làm sao vậy?” Trạch Nhiên ngoái đầu nhìn lại thì thấy mặt nàng toàn là máu.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ miệng Hòa tiểu thư, nhanh chóng thấm đẫm y phục trên người, dòng máu chảy ra càng khiến không khí tanh nồng hơn, gắt mũi hơn. Hai hàng nước mắt đọng lại trên mặt nhanh chóng hòa vào dòng máu, đôi môi đầy máu đang cười.
Trạch Nhiên ôm lấy ngực Hòa tiểu thư, “Nàng làm sao vậy? Rốt cuộc là bị gì…”
Hòa tiểu thư chậm rĩa vươn tay đặt lên bàn tay hắn, “Trạch… Trạch Nhiên!”
“Đừng lên tiếng! Ta đưa nàng đi tìm Vân Phong! Ta đưa nàng đi tìm nàng ấy!” Trạch Nhiên lập tức ôm ngang Hòa tiểu thư lên, không thèm nhìn đứa trẻ trên giường chạy như bay ra ngoài, “Cố chịu, Vân Phong nhất định sẽ có cách.” Trạch Nhiên không ngừng chạy như điên vào sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm, máu tươi vẫn còn đang chảy xuôi, nhiễm đỏ cả y phục Trạch Nhiên, rơi xuống đất, vẽ thành từng đóa hoa đỏ thẫm.
“…Vô ích thôi.” Hòa tiểu thư nói, Trạch Nhiên quát lên, “Sẽ không sao đâu! Ta sẽ không để nàng gặp chuyện!”
“Trạch Nhiên!” Hòa tiểu thư ngước mắt, hơi thở đứt quãng, nhìn vẻ mặt nóng nảy của nam nhân trên đầu, khóe môi nâng lên, “Dật Phượng tộc, sau khi sinh hạ đời sau, chính là lúc cơ thể mẹ mất sức rồi chết.”
“Cái gì?” Con ngươi đen co lại, ôm chặt cô gái đẫm máu trong ngực hơn. “Tại sao không sớm nói cho ta biết? Tại sao?”
Hòa tiểu thư cười rực rỡ, “…Là thiếp cam nguyện, bởi vì đây là con của chàng, thiếp muốn sinh một đứa con của thiếp và chàng, cho dù phải… dùng mạng thiếp để đổi lấy.”
“Im đi!” Trạch Nhiên phát điên rít lên, giọng nói run rẩy, sao lại như vậy… Tại sao lại như vậy?
“Trạch Nhiên, những lời vừa rồi chàng nói là thật sao? Thiếp không nằm mơ chứ?”
“Nàng không hề nằm mơ! Có nghe thấy không? Ta muốn sống cùng nàng, cùng nuôi dưỡng con của chúng ta, ta sẽ thích nàng, ta sẽ yêu nàng! Nàng có nghe thấy không?”
Đôi mắt hổ phách chan chứa nước mắt, “….Là thật, chắc chắn là thật…”
“Là thật… tất cả đều là thật!” Hắn dùng hết sức ôm chặt hơn.
“Thật tốt quá… đến lúc này lại có thể nghe được, thiếp đã có thể… Ư!” Máu lại phụt ra. “Thiếp buồn ngủ quá… Trạch Nhiên, thiếp muốn ngủ…”
“Không được ngủ! Có nghe thấy không? Không được nhắm mắt lại.” Trạch Nhiên gào lên như điên, bước chân bán mạng, ôm chặt nữ nhân trong ngực hơn, hy vọng có thể dùng nhiệt độ của mình sưởi ấm cơ thể càng ngày càng lạnh trong ngực. Nàng đã lạnh lắm rồi.
“Thật sự rất buồn ngủ… Trạch Nhiên, thiếp hy vọng… linh hồn của thiếp… có thể ở lại bên cạnh chàng… nán lại thêm chút thời gian… thiếp thật sự… thật sự… rất thích… chàng…” Đôi mắt chậm rãi khép lại, giọt nước mắt chảy ra, nụ cười nở rộ rực rỡ.
“Đừng ngủ…” Trạch Nhiên lẩm bẩm, nhưng nữ nhân trong lòng đã không bao giờ tỉnh lại nữa, một luồng sáng lóe lên, cơ thể trong ngực tiêu tán, cánh tay Trạch Nhiên ôm hụt trúng không khí. Điểm sáng lấp lánh lượn vòng quanh thân hắn, hắn xòe bàn tay ra muốn bắt lại, nhưng ánh sáng luồn qua giữa ngón tay hắn mà chạy đi về nơi xa.
Nàng đã từng nói, nàng phải về lại tộc quần.
“Tách!” Một giọt nước mắt nóng hổi lăn xuống gương mặt, chưa thấm vào đất nhưng đã làm ướt đẫm một phần thế giới.
Yêu một người, thời gian có thể rất ngắn, như là một cái chớp mắt.
Quên một người, lại cần thời gian rất rất dài, như là… cả đời.