Edit: Mavis Clay
Tiếng ma thú thét thảm thiết vang lên không dứt bên tai, vang dội khắp nơi. Móng vuốt của Vân Phong xé nát vô số ma thú đỏ rực. Mùi máu tanh tưởi xông vào mũi, kích thích giác quan của cả con người lẫn ma thú.
Nham thạch bị máu của ma thú nhuộm sậm màu hơn, Khúc Lam Y ôm Vân Phong xuyên qua một biển máu. Chết không ngừng, vẫn lao tới không ngừng.
“Đúng là một tộc quần đặc biệt, đông vô kể…” Khúc Lam Y lao theo con đường máu mà Vân Phong mở ra, thoát khỏi sự bao vây dày đặc, cuối cùng cũng có thể lấy hơi, mặc dù phía sau vẫn còn vô số con đuổi theo, nhưng đằng trước đã bị quét sạch rồi, cho dù có con nhào lên cũng bị Vân Phong ngay lập tức xé xác.
Móng vuốt hóa thú đầm đìa máu tươi, đôi mắt khẽ chớp động, hơi thở hải tộc trong người cuồn cuộn, như đang hưng phấn vì dòng máu trước mặt. Vân Phong cảm thấy trái tim mình đập càng ngày càng mạnh, nhiệt độ trong người càng ngày càng cao, hơi thở hải tộc dường như cũng nóng lên như nham thạch, không ngừng chạy khắp cơ thể nàng.
“Vân Phong! Tỉnh lại!” Tiếng Na Tà vang lên trong đầu kéo lại tinh thần gần như đang bị thiêu hủy của Vân Phong, nàng thở dốc nhìn móng nhọn nhuốm đầy máu trước mắt, cảm giác khát máu vừa rồi là sao? Là do hơi thở hải tộc trong cơ thể mình sao?
“Nyanya!” Tiếng Nhục Cầu vọng tới, ánh mắt Khúc Lam Y tươi cười ôm Vân Phong chạy nhanh về phía trước theo chỉ dẫn của Nhục Cầu, nhảy ra nham thạch nóng chảy. Nhục Cầu không hề dừng lại một giây nào, Khúc Lam Y cũng thế, càng vào bên trong càng cảm thấy có một hơi thở nhẹ nhàng khoan khoái phả vào mặt, nhiệt độ nóng rát của nham thạch dần bị đẩy lui.
“Trong núi lửa mà cũng có nơi mát mẻ như thế này?” Khúc Lam Y cảm nhận mát rượi quanh thân, càng tiến sâu vào trong càng thấy ẩm ướt, xua tan đi cái nóng toàn thân, hơi thở náo loạn trong cơ thể Vân Phong cũng trở nên bình tĩnh lại hoàn toàn.
“Tiểu Phong Phong, có khá hơn chút nào không?” Hơi nóng từ bàn tay áp lên gò má Vân Phong, tay của nàng đã trở lại như cũ, hơi thở hải tộc đã được thay thế bằng hơi thở con người, nàng hít một hơi thật sâu, đầu óc tỉnh táo hơn rất nhiều.
“Ta không sao.” Lòng bàn tay bùng lên ngọn lửa đốt sạch chỗ máu, cảm nhận không khí lạnh lẽo khác thường ở đây, nàng nói, “Trong núi lửa sao lại có một hơi như thế này nhỉ?” Một ốc đảo đặc biệt trong sa mạc.
“Nơi mà Nhục Cầu dẫn đường chắc chắn không hề tầm thường.” Khúc Lam Y dẫn Vân Phong tiến lên, Nhục Cầu quẹp qua một góc cua đằng trước rồi biến mất, hai người quẹo theo sau, vừa qua đó Vân Phong liền kinh ngạc.
“Nha đầu Vân Phong, không ngờ lại có thể gặp được ngươi ở đây.”
Khúc Lam Y buông Vân Phong ra, đôi mắt nhìn chằm chằm lão giả trước mặt, ánh mắt ông hiền hòa tủm tỉm nhìn Vân Phong, như một tiên nhân đứng ở đằng đó.
“Lão tiền bối… sao ngài lại ở đây?” Vân Phong ngạc nhiên, ông lão trước mặt không phải ai khác, chính là lão giả nàng đã từng gặp vài lần ở sâu trong Mê Vụ Sâm Lâm.
“Nyanya!” Nhục Cầu lơ lửng trên không khung khó chịu kêu lên, ông lão bật cười, “Gặp nhau ở đây coi như là hữu duyên, hình như các ngươi gặp phiền toái không nhỏ.”
Vân Phong nhìn vết máu hỗn độn trên người mình và Khúc Lam Y, mỉm cười, “Nói ra rất dài dòng.”
Ông lão cười khẽ, “Ngũ hệ đã đủ cả rồi, tính ra cũng được… Ngươi xâm nhập vào cấm địa của Dật Phượng tộc làm gì thế?”
Vân Phong nói, giọng có chút bất đắc dĩ, “Đánh bậy đánh bạ tới được đây thôi.”
Tia sáng cơ trí lóe lên trong mắt ông, ông cười dài không hỏi thêm nữa. Khúc Lam Y nhìn chằm chằm lão giả, ông quét mắt tới, trái tim hắn không khỏi căng lên, ông lão này… như một cái động không đáy, hắn hoàn toàn không thấy được điểm cuối.
:v Thứ nămmmmmmm nhoaaaa