Lúc Vân Phong tỉnh lại đầu có chút choáng váng, cả người vừa động đã chạm phải một cơ thể ấm áp, đột nhiên con ngươi đen trừng lớn, Vân Phong vung tay theo bản năng muốn đánh về phía người bên cạnh, nhưng sau khi thấy rõ người bên cạnh là ai thì lại thu đòn tấn công về.
Gương mặt ngủ yên ổn của Khúc Lam Y đặt tại kia, cặp mi dài phủ xuống một chút bóng mờ trên gương mặt của hắn, hô hấp vững vàng, tựa hồ như vẫn đang ngủ say, cánh tay lười biếng khoát lên hông Vân Phong, hai hơi nắm lại, tuy không hề ôm chặt lấy Vân Phong, nhưng cũng không cho nàng cách quá xa.
Con ngươi đen của Vân Phong trầm xuống, sao hắn lại có thể lên giường mình rồi? Vươn tay bóp trán, có lẽ ngày hôm qua nàng đã say quá, vậy mà để cho hắn... Nghĩ đến nụ hôn ngày hôm qua kia, không hiểu sao Vân Phong lại đỏ mặt, bỏ tay Khúc Lam Y ra chuẩn bị xuống giường, lại làm nam nhân nằm ngủ bên cạnh tỉnh giấc.
"Dậy rồi sao?" Giọng nói khàn khàn trầm thấp truyền đến, tiếng nói nữ tính cũng không còn nữa, một giọng nam đầy từ tính vang lên, dưới cảnh sáng sớm này, còn mang theo quá nhiều phần mờ ám.
Vân Phong hơi xoay người, Khúc Lam Y nâng nửa người dậy, đường cong xinh đẹp quyến rũ đã biến mấy, thay vào đó lại là thân thể thon dài của nam nhân bày ra trước mặt Vân Phong, chân mày Vân Phong hơi nhếch lên: "Không cải trang thành nữ nhân nữa sao?"
Khúc Lam Y cười cười, sâu trong yết hầu lại truyền đến tiếng cười trầm thấp, duỗi tay ra kéo Vân Phong qua đây, thuận tiện ôm vào trong ngực, một nụ hôn nhẹ nhàng rơi vào trán Vân Phong.
"Đều đã đến mức độ chung chăn gối rồi, ta cũng nên trở lại làm nam nhân thôi." Trong đôi mắt của Khúc Lam Y đều là ý cười, khoé môi Vân Phong hơi giật giật, cả người nhanh chóng tránh thoát ra, lúc này mới lướt qua Khúc Lam Y, lúc làm nữ nhân hắn đã rất đẹp, nhưng khi biến về nam nhân lại mang một loại khí chất khác, không phải không ra nam không ra nữ, không phải là âm nhu, hiện tại toàn thân Khúc Lam Y đều tràn ngập hơi thở nam tính mê người, ngay cả ngũ quan yêu mị kia cũng tăng thêm vài phần dương khí.
Mắt Vân Phong hơi trầm xuống, không nói gì đã chỉnh trang lại bản thân rồi đẩy cửa ra ngoài, Khúc Lam Y ngồi một mình trên giường, buồn bực bật cười: "Tính tình này, sao lại đáng yêu như vậy chứ."
Lúc Khúc Lam Y đã mặc y phục nam nhân toàn thân đứng trước mặt Vân Thăng và Vân Cảnh, rõ ràng hai người của Vân gia đã hoàn toàn sững sờ, Vân Cảnh kinh hãi đến mức không thể nói nên lời,le quy d o n Khúc Lam Y lại cười chào hỏi: "Bá phụ, chào buổi sáng."
Khuôn mặt vẫn luôn nghiêm túc của Vân Cảnh đã cứng ngắc ở kia, một lúc lâu cũng chỉ nói ra được một chữ "Ngươi...", mắt không ngừng đánh giá trên người Khúc Lam Y, trước mặt quả thật là một thiếu niên không tệ, nhưng không phải hắn là nữ tử sao?
Vân Thăng nhìn thấy dáng vẻ của Khúc Lam Y, nghe giọng nói của hắn, lập tức buông tay Mộc Tiểu Cẩm ra, đi nhanh tới, hai tay níu chặt vạt áo của Khúc Lam Y, đôi mắt là lửa giận phun hừng hực: "Tên khốn nhà ngươi! Đã chiếm biết bao nhiêu tiện nghi của muội muội ta rồi!"
Mộc Tiểu Cẩm cũng sợ đến mức có chút ngây người, vừa mới trải qua đêm tân hôn nàng vẫn mang dáng vẻ chim nhỏ mà nép vào người Vân Thăng, trên mặt vẫn còn chút đỏ ửng, vừa mới ra ngoài đã thấy Vân Thăng túm áo Khúc Lam Y, nhìn dáng vẻ kia xem ra là sắp muốn đánh nhau rồi.
"Đừng đánh mà!" Một Tiểu Cẩm tiến lên muốn ngăn cản, Vân Phong đã kéo Mộc Tiểu Cẩm về: "Không sao đây, đều là nam nhân, Khúc Lam Y cũng nên bị đánh."
Lập tức cái miệng nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Cẩm đã há ra thành hình chữ o, nhìn Vân Phong bằng cặp mắt tràn đầy kinh ngạc: "Nữ, nữ, nữ... Nam nhân!"
Vân Phong bị biểu tình trên mặt Mộc Tiểu Cẩm chọc cười, Vân Thăng đã kéo Khúc Lam Y sang một bên, tựa hồ như hai người đã chuẩn bị đấu võ, Vân Phong nhéo mặt Mộc Tiểu Cẩm, chỉ sau một đêm, d i e e n@ dan$ le ^& quy d o n Mộc Tiểu Cẩm đã hoàn toàn lột xác, cả người cũng trở nên quyến rũ hơn rất nhiều, chính là dáng vẻ của một nữ nhân đắm chìm trong hạnh phúc.
"Đúng vậy, nam nhân." Vân Phong gật đầu, có chút nghịch ngợm chớp mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộc Tiểu Cẩm lại đỏ hơn vài phần, hờn dỗi liếc mắt trừng Vân Phong vài cái.
"Phong nhi, chuyện gì đang xảy ra vậy?" Vân Cảnh hồi phục tâm thần của mình, mang vẻ mặt nghiêm túc đi tới, nếu Khúc Lam Y thật sự là nam nhân, chẳng phải nữ nhân của ông sẽ giống như lời Vân Thăng nói, đã bị người này chiếm không ít tiện nghi hay sao?
Vân Phong cười ha ha, vòng tay vào cánh tay của phụ thân mình: "Phụ thân, chuyện người đang nghĩ vẫn chưa xảy ra, thật sự không có gì cả." Vân Cảnh nghe Vân Phong nói như thế thì trong lòng không khỏi nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng phía Vân Thăng lại truyền đến một tiếng thét rung trời.
"Ngươi nói cái gì!"
Vân Thăng và Khúc Lam Y ở một bên khác, giờ phút nãy rõ ràng một bên má của Khúc Lam Y có chút sưng đỏ, đó là do bị Vân Thăng đánh cho một quyền, Khúc Lam Y nói một câu, lập tức mắt Vân Thăng lại trừn lớn hơn rất nhiều. Ngay sau đó, một quả đấm lại được vung tới trên người Khúc Lam Y.
"Tên khốn này, ngươi dám...!" Hai mắt Vân Thăng như muốn phun ra lửa, đơn giản chỉ vì một câu của Khúc Lam Y: "Đại ca, quan hệ của ta và Tiểu Phong Phong đều đã thẳng thắn đến mức trần trụi đối mặt với nhau cộng thêm việc chung giường chung gối rồi."
Tuy Khúc Lam Y có bị đánh bầm dập nhưng cũng không đánh trả, xoa một bên mặt bị sưng của mình, vậy mà vẫn còn có thể cười: "Huynh đang lo lắng cái gì vậy? Tất nhiên là ta sẽ phụ trách cho nàng ấy rồi."
Lửa giận trong lòng Vân Thăng lại dâng lên lần nữa, một quyền lại được vung sang, trúng ngay thắt lưng của Khúc Lam Y, tuy Vân Thăng là ma pháp sư, nhưng sức lực đánh nhau của nam nhân thì vẫn có.
"Đại ca, huynh hơi độc ác rồi." Khúc Lam Y nhe răng nhếch miệng đứng ở kia, vô cùng rõ ràng một quyền vừa rồi kia của Vân Thăng dùng lực không hề nhỏ.
"Đừng có gọi ta là đại ca!" Vân Thăng hét lên một câu, trong lòng đã hối hận đến tột cùng, lúc ở trường Ma Tang hắn ở chung một phòng với Vân Phong, ngay dưới mắt của hắn! Vậy không phải là người đại ca này đã thất trách sao! Muội muội bảo bối của mình lại bị...!
"Đại ca." Tiếng của Vân Phong truyền đến, lửa giận của Vân Thăng cũng dịu đi đôi chút, nhìn Vân Phong bằng vẻ mặt đau xót, trong lòng có một loại áy náy nói không nên lời: "Phong nhi."
Vân Phong nhìn dáng vẻ chật vật như vậy của Khúc Lam Y, trong lòng lại có chút ý nghĩ vui sướng khi người gặp hoạ, Khúc Lam Y vỗ vỗ y phục của mình, nhìn thấy ý cười trong mắt Vân Phong cũng chỉ cười yêu chiều đi về phía nàng.
"Đều là do đại xa này mới để hắn... Đáng giận!" Vân Thăng lại muốn vung một quyền sang, Vân Phong giữ chặt tay hắn lại, nghi ngờ liếc Khúc Lam Y một cái: "Hắn đã nói gì vậy?"
Vân Thăng lặp lại lời Khúc Lam Y vừa mới nói một lần, nói đến nghiến răng nghiến lợi, Vân Cảnh vừa nghe xong mặt cũng đen đi, nắm chặt tay, tuy nhiên vẫn còn có thể khống chế được.
Biểu tình của Vân Phong có chút xấu hổ, nhìn dáng vẻ nghiến răng nghiến lợi của đại ca mình và phụ thân, cũng hận Khúc Lam Y đến mức nghiến răng, nam nhân này còn dám nói mập mờ không rõ ràng như vậy sao?
Khúc Lam Y hơi nhếch mày, lúc này Vân Phong mới phát hiện, nốt chu sa màu đỏ tươi giữa trán hắn đã biến mất không còn tung tích nữa.
"Ta chỉ nói sự thật thôi." Từ khi Khúc Lam Y khôi phục thân phận nam nhân, giọng điệu lúc nói chuyện cũng đã có chút thay đổi, không còn dong dài dây dưa nữa, mà là có phần ngắn gọn lưu loát.
"Lời của hắn đúng là thật, chẳng qua chưa nói hết toàn bộ thôi." Vân Phong trừng mắt nhìn Khúc Lam Y, Khúc Lam Y cười cười không để tâm, Vân Phong nói rõ ràng mọi chuyện, lửa giận trong lòng Vân Thăng và Vân Cảnh cũng dịu xuống rất nhanh, đối đãi như vậy là vì muốn cứu Vân Phong, tuy nói như vậy, nhưng chung giường chung gối gì gì đó, cái này cũng không thể nói nổi nữa!
Quang nguyên tố trên tay Khúc Lam Y rất nhanh đã giảm bớt vết sưng trên mặt hắn trở lại thành một gương mặt hoàn mỹ không hao tổn gì, Khúc Lam Y đi đến bên người Vân Phong, hai mắt nhìn thẳng vào Vân Thăng và Vân Cảnh.
"Ta và Vân Phong đã tự định chung thân, mong đại ca và bá phụ thành toàn."
Trong nháy mắt một câu này đã khiến cho tình hình trở nên lúng túng hơn, Vân Thăng và Vân Cảnh không còn cách nào khác mà nhìn Vân Phong, miệng Mộc Tiểu Cẩm vẫn mở to thành hình chữ o như cũ, ba người đồng loạt quay đầu nhìn Vân Phong, đột nhiên vào lúc này trái tim Vân Phong lại trở nên căng thẳng, quay đầu nhìn Khúc Lam Y theo bản năng, lại thấy được đôi mắt đen đầy kiên định của hắn.
Bỗng nhiên Vân Phong không thể nói nên lời, tất cả mọi người đều đang chờ câu trả lời của nàng, câu trả lời này, thật sự rất quan trọng.
Bỗng chốc tim lại đập nhanh hơn, Vân Phong chưa bao giờ có cảm giác như vậy, đáp án cứ nghẹn trong miệng, lòng bàn tay nàng cũng không ngừng toát mồ hôi.
"..." Vân Phong không nói gì, mọi người cũng trầm mặc không nói, không ai mở miệng, cũng không có người thúc giục, tất cả mọi người đều kiên nhẫn chờ đợi, chờ đợi Vân Phong trả lời.
"Đúng, hắn nói không phải. Qủa thật ta và hắn..." Vân Phong mở miệng, không nhìn vào ánh mắt của Khúc Lam Y, nhưng nàng vẫn có thể cảm thấy được một tầm mắt nóng bỏng đang nhìn mình, tựa hồ như đang muốn nướng cháy nàng vậy.
"Phong nhi, chung thân đại sự không phải là chuyện nhỏ, muội...!" Vân Thăng mang dáng vẻ hoàn toàn không đồng ý, đối với tên Khúc Lam Y nam giả nữ đã chiếm không ít tiện nghi của muội muội mình này, quả thật là không thể nào vừa mắt!
Khoé môi Mộc Tiểu Cảm thoáng qua ý cười, kéo tay Vân Thăng: "Chỉ cần Tiểu Phong thích là đủ rồi." Một câu của Mộc Tiểu Cẩm khiến Vân Thăng không nói thêm gì nữa, Vân Cảnh đứng bên cạnh, sắc mặt vẫn có chút nghiêm túc, mắt nhìn thẳng vào Khúc Lam Y, cuối cùng chậm rãi nói một câu.
"Một khi đã như vậy thì không hỏi nhiều nữa." Vân Cảnh nói một câu rồi nhìn Khúc Lam Y: "Nếu ngươi dám làm Phong nhi không hạnh phúc, Vân gia sẽ không bỏ qua cho ngươi."
Khúc Lam Y cười, cầm tay Vân Phong, cảm thấy mồ hôi trong lòng bàn tay nàng, không khỏi nhếch môi cười: "Người yên tâm, nhất định ta sẽ để nàng hạnh phúc."
Sau ngày Vân Thăng đại hôn, Vân Phong cứ lấy cách thức nào đó mà định hôn ước với một nam nhân nào đó, đây là chuyện mà Vân Cảnh chưa từng nghĩ đến, một loại cảm giác mất mát cứ quanh quẩn trong lòng, sớm muộn gì cũng phải có ngày nữ nhi của mình gả ra ngoài, sớm muộn gì cũng sẽ có ngày nàng rời khỏi mình.
Vân Thăng cũng không biết cảm xúc trong lòng mình là gì, muội muội bảo bối mà hắn yêu thương nhất đã bị tên nam nhân này đoạt đi rồi, điều này làm hắn không cách nào có thể tiếp thu nổi, do tác động của chuyện này, một lớn một nhỏ của Vân gia, trong mấy ngày nào rất hay tìm Khúc Lam Y gây không ít phiền toái, ai lại để cho hắn bắt Vân Phong đi dễ dàng vậy chứ?
Mộc Tiểu Cẩm nhìn thấy thì cười liên tục, khoé miệng Vân Phong cũng giật nhẹ, nàng thích Khúc Lam Y sao? Đáp án là không sai, quả thật là có chút thích, lí do nàng chấp nhận định chung tân cũng là vì bớt cho mình một chút phiền phức, có một tấm chắn thì vẫn luôn tốt hơn.
Ở lại Mộc gia một thời gian, cũng hưởng thụ một chút thời gian người Vân gia được đoàn tụ, Khúc Lam Y bị làm khó dễ cũng không nói gì, luôn mang bộ mặt tươi cười đi nghênh đón, cuối cùng Vân Thăng và Vân Cảnh cũng không ép hắn nữa.
Mọi việc ở Đông Đại lục đã định, bước chân của Vân Phong cũng không dừng lại ở đó, sau khi ở lại Mộc gia lqd mấy ngày, hưởng thụ thời gian tốt đẹp, Vân Phong hiểu ra, nàng nên khởi hành rồi.
Chuyện của Vân gia cũng đã nói với Mộc Tiểu Cẩm và Khúc Lam Y, hiện tại hai người cũng không tính là người ngoài, sau khi nghe được Vân gia là gia tộc như vậy, hai người đều rất ngạc nhiên, Vân Phong cũng nói rõ với đại ca và phụ rhaan, mình phải rời khỏi đây để đến Tây Đại lục, tuy không biết tới khi nào mới có thể gặp nhau, nhưng dù sao cũng sẽ có một ngày giáp mặt.
Vân Phong bớt chút thời gian trở về Dong Binh Công Hội, các chiến sĩ Hồng Phong vừa nghe Vân Phong chuẩn bị rời đi, trong lòng lại có chút không nỡ cùng một chút bất mãn, khó có được dịp tiểu thư trở về một lần, nhưng sao mỗi lần về đều nhanh qua, đều vội đi như vậy.
Ba người chủ chốt của Dong Binh Đoàn Hồng Phong cũng có chút buồn bực, nhất là Triệu Nghiêm, nghe tin Vân Phong lại sắp phải đi, trong lòng vô cùng phiền muộn, hơn nữa giờ Vân Phong phải đến Tây đại lục, chuyến này đi khi nào trở về thì không nói chính xác được.
Trong lòng các chiến sĩ Dong Binh Đoàn Hồng Phong không hề thoải mái, nhưng lại nhớ cũng nên tổ chức một bữa tiệc đưa tiễn Vân Phong vô cùng não nhiệt, dẫn đến sự chú ý của mấy dong binh đoàn khác, ngay cả mấy đoàn trưởng của các dong binh đoàn năm sao khác cũng chạy sang.
Tiệc đưa tiễn rất náo nhiệt, Hồng Phong bên này người tới tấp nập, Vân Phong nhìn nhưng dong binh không biết tới từ đâu này, có chút cảm giác váng đầu, nói vài câu với bốn vị đoàn trưởng dong binh đoàn năm sao, bốn người lại vô cùng khách sáo, lúc nói chuyện lại mang dáng vẻ vô cùng khiêm tốn, dù sao lấy thân phận hiện tại của Vân Phong, bọn họ cũng không còn tư cách ngồi ăn cùng bàn với nàng nữa rồi.
Mạch khoáng kia vẫn không sản xuất được chút khoáng thạch cực phẩm nào. Vân Phong cũng không muốn giải thích gì, bốn người coi tiền như rác này hằng tháng vẫn đưa tới cho Hồng Phong một phần khoáng thạch cao cấp rất lớn, trong vòng tay không gian của Vân Phong, khoáng thạch cực phẩm đã xếp thành một ngọn núi nhỏ, lại đưa mấy cục ra trước mặt mấy người, bốn người liền tin rằng mạch khoáng kia có thể sản xuất ra khoáng thạch cực phẩm rồi.
Vân Phong rời khỏi Đông Đại lục, cũng không có nghĩa là bốn đoàn trưởng dong binh đoàn năm sao kia không còn gì để sợ, ức hiếp dong binh đoàn Hồng Phong, hiện tại dong binh đoàn Hồng Phong đang lớn mạnh không ngừng một cách nhanh chóng, mà quy mô lại không ngừng mở rộng, đại hội đánh giá trước mắt, Hồng Phong là đội được đánh giá cao nhất, để có thể vượt qua bốn sao, Hồng Phong sẽ không bỏ lỡ cơ hội này.
Dưới một tiếng hô rung trời, cuối cùng Vân Phong cũng có thể rảnh rỗi mà hít một chút không khí mát mẻ, đi ra khỏi đại lâu của Hồng Phong, tìm một nơi vắng vẻ, không khí lạnh thổi đến, Vân Phong vô cùng thoải mái mà hít sâu vài hơi.