Rất nhanh đã đến ngày cử hành hôn sự, sáng sớm, trên không Vân gia ở Xuân Phong trấn, một sư ưng mỹ lệ to lớn phóng lên không, tất cả mọi người ở Xuân Phong trấn đều ra ngoài xem náo nhiệt, tuy hôn lễ không được cử hành ở đây, nhưng ai cũng chạy vội ra ngoài.
Đôi cánh vĩ đại của Lam Dực không ngừng đập vỗ, kéo theo từng cơn gió nhẹ, dáng vẻ mỹ lệ của sư ưng khiến rất nhiều người lộ ra cặp mắt si mê, tuy không phải là lần đầu nhìn thấy bản thể của Lam Dực nhưng vẫn cảm thấy ngạc nhiên bội phần.
Tiểu Hoả đứng bên cạnh Lam Dực, thân thể xen lẫn giữa sắc đỏ và đen, còn có thân sói to lớn, tràn ngập vẻ đẹp dã tính, vào hôm nay, Lam Dực và Tiểu Hoả cùng mang bản thể của mình, cũng bày tỏ sự tôn trọng lớn nhất.
"Phụ thân, chúng ta đi thôi." Vân Phong cười với Vân Cảnh, Lam Dực đã đáp xuống từ không trung, thân thể sư ưng vô cùng vĩ đại, tựa hồ đã chiếm toàn bộ không gian trạch viện Vân gia, Vân Cảnh ngồi trên lưng Lam Dực còn Vân Phong lại ngồi trên lưng Tiểu Hoả.
"Chúng ta đi thôi." Vân Phong nhẹ giọng cười, Tiểu Hỏa cùng Lam Dực cùng bay về phía không trung, dáng vẻ của Nhục Cầu xem ra cũng rất vui vẻ, ngồi trên đỉnh đầu của Tiểu Hoả, đón từng cơn gió nhẹ mát mẻ mà nói gì đó.
Tất cả mọi người trên Xuân Phong trấn đều ngẩng đầu nhìn bóng lưng của hai ma thú đã bay đi xa kia, gia chủ Mai gia Mai Nhiên nhịn không được mà lắc đầu thở dài, Vân gia quả thật đã hoàn toàn khác với lúc trước, nếu lúc trước Mai gia có mắt thần mà biết trước mọi chuyện, cõ lẽ hiện giờ đã khác rồi.
Chậm rãi thở dài một tiếng, Mai Nhiên bất đắc dĩ quay đầu, hiện giờ Vân gia đã không còn là một gia tộc mà Mai gia có thể với tới rồi.
Hôm nay cả Mộc thành đều mang khung cảnh vui mừng, từ đầu đến cuối mặt mày mọi người không có ai là không vui vẻ, hôm nay là một ngày quan trọng với Mộc thành, thậm chí còn quan trọng hơn so với đại hội kế thừa, chính là hôn lễ của gia chủ tân nhiệm của Mộc gia và Vân Thăng.
Hiện tại hôn lễ được tổ chức ở Mộc gia, đương nhiên người Mộc thành cũng vô cùng vui sướng, sáng sớm trong thành đều đã vang lên những tiếng trống chiêng vang vọng cả bầu trời, Mộc Tiểu Cẩm hoàn toàn khác với Tử phu nhân, cách xử lý mọi chuyện của hai người cũng khác với nhau, dưới sự trợ giúp của Vân Thăng, Mộc Tiểu Cẩm đã nhanh chóng tiếp nhận mọi chuyện của Mộc gia, trong phương pháp xử lí mọi chuyện còn có vẻ ôn hoà và có tình người, khác xa với cách làm dữ dội không nhiều lời của Tử phu nhân, điều này càng khiến cho người dân Mộc thành thêm vui mừng, từ trong lòng cũng đã thừa nhận vị gia chủ trẻ tuổi từ trước tới nay của Mộc gia này.
Hôn sự của Mộc Tiểu Cẩm đã trở thành chuyện quan trọng nhất đối với mọi người dân trong Mộc thành, sáng nay cả Mộc gia cũng mang không khí náo nhiệt như cả Mộc thành, khi mọi người của Mộc thành đang vội vàng đến tham dự hôn lễ, có người ngửa đầu lên nhìn trời, khi nhìn thấy bóng dáng vĩ đại bay qua, có người đã hô to: "Nhìn kìa, là Vân đại nhân!"
Cách gọi Vân Phong cũng trở thành Vân đại nhân, cách gọi này làm nàng rất không tự nhiên, người Mộc thành vừa ngửa đầu nhìn, khi thấy hai ma thú lướt qua bầu trời thì thốt lên những tiếng hoan hô nhiệt liệt.
"Là Vân đại nhân, Vân đại nhân tới rồi!"
Vân Phong ngồi trên lưng Tiểu Hỏa, cúi người nhìn tình cảnh phía dưới thì không khỏi có chút bất đắc dĩ, Vân Cảnh ngồi trên lưng Lam Dực cũng vui mừng cười, hai ma thú vẫn không hề dừng lại, bay một mạch đến đại trạch của Mộc gia.
Khúc Lam Y đã đến Mộc gia sớm trước một ngày, dù sao đi cùng với phụ tử hai người Vân Phong thì không d i e n d a n lequydon! ổn lắm cho nên đã đi trước, Vân Phong vừa đến phía trên Mộc gia đã thấy bóng dáng của Khúc Lam Y ở nơi đó, Vân Phong cười cười: "Đã chuẩn bị xong hết rồi sao?"
Khúc Lam Y cười cười: "Đúng vậy, chỉ chờ hai người đến thôi."
Lam Dực và Tiểu Hoả cùng đáp xuống phía trước Mộc gia, dân chúng Mộc thành đều chen chúc kéo tới, hôm nay Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm mới là nhân vật chính, nhưng hiện tại Vân Phong đã cướp đoạt sự chú ý của mọi người rồi.
Đón những ánh mắt nhiệt tình này, Vân Phong cũng không còn cách nào, xem ra nàng không nói mấy câu cũng không được, Vân Cảnh đã đi vào Mộc gia trước, Vân Phong và Khúc Lam Y đứng bên ngoài, Khúc Lam Y cười khẽ một tiếng: "Ngươi vẫn đi nói một tiếng đi, Vân đại nhân."
Khoé miệng Vân Phong nhếch lên, tươi cười với người Mộc thành: "Hôm nay là ngày đại ca của ta và Mộc Tiểu Cẩm thành thân! Người Mộc thành tận tâm tận lực như vậy, Vân gia rất cảm kích!"
Người Mộc thành lại vỗ tay nhiệt liệt, Vân Phong cũng cảm nhân được sự chúc phúc chân thành từ những người này, trong lòng rất yên tâm, còn nói vài câu nữa mới đi cùng Khúc Lam Y vào Mộc gia. Vừa đi vào, thiếu chút nữa Vân Phong đã bị váng đầu.
Tất cả đều là màu đỏ, trên mặt từng người của Mộc gia đều là biểu tình sung sướng, nhìn thấy Vân Phong tiến vào mỗi người đều lớn tiếng gọi, Vân Phong khoát tay ý bảo bọn họ đi làm chuyện của mình không cần chú ý đến nàng, Khúc Lam Y mang theo Vân Phong đến phòng của Mộc Tiểu Cẩm, mới vừa đẩy cửa ra, Vân Phong đã nghe thấy giọng nói có chút hỗn loạn.
"Trâm đỏ đâu? Rõ ràng ta đã để lại ở chỗ này rồi!"
"Còn có vòng vàng mang cho gia chủ cũng không có!"
"Đúng rồi đúng rồi, chỗ thêu trên giá y có phần chưa đúng, nhanh chỉnh sửa đi."
"Việc kia là của người nào vậy! Đừng quên đeo đai cho gia chủ!"
Vân Phong lắc đầu, cất bước tiến vào, bên trong có bốn người thị nữ đang không ngừng bận rộn, mà Mộc Tiểu Cẩm vẫn có chút bất an ngồi ở kia, để mặc những người này khoa tay múa chân trên đầu và mặt của nàng, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn rất căng thẳng.
"Tiểu Phong!" Mộc Tiểu Cẩm vừa nhìn thấy Vân Phong đã muốn đứng dậy chạy tới, thị nữ vừa thấy không khỏi lớn tiếng gọi: "Gia chủ, đừng cử động mà!"
Đám thị nữ ba chân bốn cẳng kéo Mộc Tiểu Cẩm lại, Mộc Tiểu Cẩm vô cùng uất ức nhìn Vân Phong, Vân Phong lại nhịn không được mà cười, đi tới, nhìn trang phục lộng lãy của Mộc Tiểu Cẩm mà gật đầu tán thưởng.
"Qủa nhiên là mỹ nữ phối với tuấn nam, đại ca của ta có thể cưới được ngươi, cũng coi như là có phúc."
Thị nữ ở bên cạnh nghe vậy cũng bật cười, mặt Mộc Tiểu Cẩm đỏ lên, cứ như một trái táo, vô cùng xấu hổ mà nhìn Vân Phong, có chút làm nũng lườm nàng một cái.
"Tiểu Cẩm, có phải ta nên sửa lại gọi ngươi là đại tẩu rồi hay không?" Vân Phong nghịch ngợm chớp chớp mắt, mặt Mộc Tiểu Cẩm lại đỏ hơn: "Tiểu Phong, ngươi cứ gọi ta là Tiểu Cẩm thì được rồi!"
Vân Phong cười ha ha: "Được được, chờ ngươi sinh bảo bảo xong ta lại sửa cũng không muộn!"
Mặt Mộc Tiểu Cẩm đã hồng hoàn toàn, tựa như tôm đã được hấp chín, lan từ mặt đến cổ, trừng mắt nhìn Vân Phong: "Nói bậy bạ gì đó! Tiểu Phong lại học cái xấu ở đâu rồi!"
Vân Phong cười vô cùng vui vẻ, nội tâm đã bắt đầu chờ mong đứa trẻ của đại ca và Tiểu Cẩm, đây nhất định sẽ là một đứa bé vô cùng đáng yêu đây.
"Phong nhi!" Đột nhiên giọng nói của Vân Thăng truyền đến từ trước cửa, đám thị nữ vừa nghe thấy thì sắc mặt hoảng hốt, ba chân bốn cẳng đẩy Vân Thăng ra ngoài: "Công tử gia, hiện tại không thể gặp gia chủ, người ra ngoài đi."
Vân Thăng vô cùng xấu hổ mà bị đẩy ra ngoài, Vân Phong thấy vậy thì cười: "Tiểu Cẩm, ta ra ngoài trước một bước, lát nữa sẽ vào với ngươi." Mộc Tiểu Cẩm gật gật đầu, Vân Phong đi ra khỏi cửa liền thấy được Vân Thăng vận hỉ phục toàn thân.
"Đại ca, chúc mừng nhé!" Vân Phong cười hì hì, Vân Thăng có chút xấu hổ cười cười: "Phong nhi, có phải đại ca nên đợi sau khi muội xuất giá rồi mới nên thành thân hay không?"
Vân Phong sửng sốt, sau đó bật cười: "Suy nghĩ nhiều suy nghĩ nhiều rồi! Đại ca và Tiểu Cẩm đã có tình cảm với nhau, tất nhiên cũng nên thành gia quyến, không cần nhớ đến muội!" Nàng thành thân sao? Cũng cần một khoảng thời gian nữa... Mấu chốt là nàng không hi vọng chỉ vì mình mà khiến cho người có tình với mình phỉa chịu đau khổ.
Vân Thăng cười cười, sờ đầu Vân Phong: "Đại ca muốn cảm ơn muội, cám ơn muội vì tất cả những gì muội đã làm cho Tiểu Cẩm, nếu không nhờ muội, Tiểu Cẩm cũng không thể tiếp nhận Mộc gia."
Vân Phong lắc đầu: "Đều là người một nhà, không cần phải nói cảm ơn."
Vân Thăng cười, bỗng nhiên ôm Vân Phong vào lòng, sự mừng rỡ trong mắt Vân Thăng cũng nhuốm đầy mắt Vân Phong: "Phong nhi, đại ca hạnh phúc, nhất định Phong nhi cũng phải hạnh phúc."
Vân Phong cười ôm lấy đại ca của mình, gật đầu: "Sẽ, nhất định sẽ hạnh phúc."
Nghi thức của hôn lễ chính thức bắt đầu vào chính ngọ, có Vân Phong làm bạn cho tới lúc này Mộc Tiểu Cẩm cũng không cảm thấy căng thẳng bao nhiêu, ngưng dù gì cũng đã sắp trở thành tân nương của Vân gia, trong lòng Vân Phong vẫn có chút căng thẳng, tất nhiên Vân Phong cũng có thể thấy được, nàng phải mất không ít thời gian vì việc này.
Mà lần này số lượng khách mà Mộc gia nghênh đón quả thật là điều chưa từng thấy, để cho người Mộc gia có chút kinh ngạc, từng nhân vật lớn cứ tới nối tiếp nhau khiến cho Mộc gia đã trở nên náo nhiệt ngất trời rồi.
Cuối cùng, nghi thức cũng đã sắp bắt đầu, Vân Phong và Khúc Lam Y cùng đi đến đại sảnh sớm một bước, khi thấy người đã ngồi kín vào hơn mười cái bàn, hai người cũng không khỏi kinh ngạc một chút, người tới đây không khỏi quá nhiều rồi sao.
"Tiểu thư!" Một giọng nói quen thuộc vang lên, Vân Phong hơi quay đầu đã thấy bóng dáng của Triệu Nghiêm. Triệu Nghiêm đã trưởng thành thành một thiếu niên tuấn lãng, lúc nhìn thấy Vân Phong, hai mắt loé lên sự vui mừng tột độ.
Vân Phong cười đi tới, Triệu Nghiêm, Triệu Minh Khải, Vương Minh lúc này đều đã đến, còn có một bóng người khiến Vân Phong càng kinh ngạc hơn, Chính Nhiên tiên sinh!
"Chính Nhiên tiên sinh, người cũng tới đây sao?" Vân Phong chào hỏi Chính Nhiên, Chính Nhiên cười ha ha: "Chuyện lớn như vậy của Vân gia sao ta có thể không tới?"
Vương Minh gãi đầu: "Tiểu thư còn chưa biết, mấy tên tiểu tử ở Hồng Phong kia còn la hét muốn tới, mấy trăm tên cũng muốn cùng tới đây, nhất định Mộc gia sẽ không thể chứa nổi, hà hà hà!"
Vân Phong cười cười, Triệu Minh Khải ở bên cạnh gật đầu: "Đúng vậy, nếu không ra lệnh cưỡng chế, sợ rằng bọn hắn đã xông tới rồi."
Triệu Nghiêm ở bên cạnh cười ha ha, mắt lại không ngừng đánh giá trên người Vân Phong: "Tiểu thư, số lần người quay lại Hồng Phong càng ngày càng ít rồi, mấy tên gia hoả kia cũng sắp không nhịn le@#quy (#$don#$) được mà thầm oán trách đấy!"
Vương Minh vươn tay vò đầu Triệu Nghiêm: "Là tiểu tử này không ngừng oán trách đấy!"
Mặt Triệu Nghiêm đỏ lên, bỏ tay Vương Minh ra, cực kỳ mất tự nhiên mà gầm nhẹ: "Vương thúc, người đừng nói lung tung."
Khúc Lam Y đứng bên cạnh Van Phong, con ngươi đen nhìn lướt qua Triệu Nghiêm, không hề bỏ qua sự lung túng và ngại ngùng trên gương mặt của thiếu niên, còn có cặp mắt đen mang theo tình cảm kia nữa.
"Thay ta cảm ơn phần tâm ý này của mấy chiến sĩ, ta rất vui." Vân Phong cười ha ha, mỗi một chiến sĩ của Hồng Phong đều rất đáng yêu, số lần nàng quay trở về quả thật là hơi ít rồi.
Đảo mắt qua, Vân Phong thấy những người khác, cười tạ lỗi với những người đó, Vân Phong tạm thời rời đi, trường hợp trước mắt này, không có ai trong Mộc gia dám tiến lên tiếp những người này, cũng chỉ có Vân Phong hoặc Vân gia có tư cách đó, điều này cũng làm cho người Mộc gia hiểu rõ, gia chủ của bọn họ đã được gả cho một gia tộc như thế nào.
"Thương Liên, Đức Lan, đã lâu không gặp." Vân Phong cười cười, một bàn này chính là người của hai đại gia tộc, Đức Lam và Thương Liên từ mình trình diện, có thể thấy được mức độ coi trọng đối với chuyện này.
"Vân Phong à, chúc mừng chúc mừng!" Thương Liên và Đức Lan đều cười ha ha nói một câu, Vân Phong cũng vội trả lời vài câu, nhìn lướt qua những người khác trong bàn, đều là hậu bối nhỏ tuổi, Thương Nhuỵ cũng ở trong đó, nhận thấy được ánh mắt của Vân Phong, khoé môi Thương Nhuỵ cứng nhắc giật giật mấy cái, ngồi ở kia tựa hồ có chút băn khoăn bất an.
Nói chuyện với Thương Liên và Đức Lan một hồi, Vân Phong mới xoay người rời đi, vì sao người mang đến đều là hậu bối trẻ tuổi, trong lòng Vân Phong cũng có phần hiểu rõ, Khúc Lam Y ở bên cạnh lạnh lùng cười: "Có phải hai đại gia tộc đã quá coi trọng mình rồi không?"
Vân Phong cười nhẹ không nói gì nhiều, xoay người đi tới bàn khác, ba đế quốc còn lại cũng có người tới, đều là người trong hoàng thất, tuy đế vương của ba đế quốc không tự mình tới, nhưng đội hình phái ra cũng không nhỏ, vừa nhìn cũng có thể thấy là người có thân phận cao quý, đương nhiên cũng có hai kẻ là người Vân Phong biết mặt.
Mục Thanh cùng Tiêu Tiêu ngồi một bàn, những người khác của Áo Uy và Thánh Diệu ngồi với nhau, hai người vừa thấy Vân Phong đều lên tiếng chúc mừng, tuy quan hệ của hai người và Vân Phong không mấy tốt, nhưng dù sao số lần gặp mặt cũng khá nhiề, cũng coi như có chuyện để nói, đáng thương cho những kẻ đồng lứa khác, muốn chen miệng nói vài câu nhưng lại chen không lọt.
Lúc Vân Phong đi, một người trẻ tuổi của Áo Uy mở miệng: "Mục Thanh thiếu gia, quan hệ của người và Vân Phong không tệ, cơ hội của người rất lớn đấy..."
Mục Thanh khẽ cau mày, Tiêu Tiêu lại vô cùng châm biếm cười: "Ngươi cho rằng Vân Phong là ai? Với trình độ của Mục Thanh cũng không khỏi xứng đôi quá đấy."
Sắc mặt Mục Thanh trầm xuống cũng không nói thêm gì, cuối cùng nói ra một câu: "Những lời này cũng nên chuyển cho Thánh Diệu, ta không có tư cách, các người càng không có tư cách."
Những lời này của Mục Thanh khiến tình huống có chút lạnh lẽo, tuy nhiên nói đến đây, phóng mắt khắp cả đại sảnh hậu bối chiếm tới tám phần, đội hình mà tứ đại đế quốc phái đi hầu hết đều là người xấp xỉ với Vân Phong, hiển nhiên tâm tư cũng đã hiện rõ, trong đầu mọi người đều có một suy nghĩ duy nhất, nói không chừng cũng còn có thể được nhìn trúng.
Vân Phong tiếp mọi người một chút, đơn giản đều là danh môn vọng tộc, nếu như nói còn nhà nào ở Đông Đại lục có thể mời đến những người khách bậc này, trừ Vân gia ra không còn có thẻ là ai khác, huống hồ những người này đều đã tự đến đây, càng cho thấy địa vị của Vân gia đã cao đến mức nào.
Triển Ly chưa tới, tuy nhiên lúc trước người đã từng đến tìm Triển Ly đã tới, người nọ nói Triển Ly rất muốn tới đây. chẳng qua lại bị việc quấn thân, nhưng cũng đã đưa một phần lễ vật lớn.
Vân Phong cười bất đắc dĩ, người phụ thân từ trên trời rơi xuống kia không nên tới thì tốt, nếu không thì nàng càng phải đau đầu rồi.
Nghi thức chính thức bắt đầu, một nghi thức thành thân cổ kính, dưới không khí vui vẻ, Mộc Tiểu Cẩm mặc giá y đội khăn trùm đầu đi ra ngoài, lúc Vân Thăng cầm tay Mộc Tiểu Cẩm, tất cả mọi người đều vô cùng ủng hộ.
"Tiểu Cẩm, đừng căng thẳng." Giọng nói ấm áp của Vân Thăng truyền đến qua tấm khăn mỏng, tâm tình vẫn bị buộc chặt của Mộc Tiểu Cẩm được buông lỏng trong nháy mắt, bàn tay nhỏ hơi lạnh lẽo nắm chặt bàn tay to lớn của Vân Thăng, tuấn nha của Vân Thăng mang theo ý cười, cuối cùng buổi lễ cũng kết thúc.
Trong đại sảnh vô cùng náo nhiệt, hôn sự của Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm là điều chưa từng có, tuy được cử hành ở Mộc gia nho nhỏ, nhưng cũng thể hiện được sự quang vinh bội phần.
Đương nhiên khách đến dự không hề nhằm vào Vân Thăng, mục tiêu của bọn họ chỉ có một, tất nhiên là Vân Phong, cũng không có người nào tới mời rượu Vân Thăng, càng không có ai đề nghị đi nháo động phòng, Vân Thăng cũng vui vẻ thoải mái, sau khi kết thúc buổi lễ, nắm tay Mộc Tiểu Cẩm đi vào tân phòng, cửa phòng bị khép chặt lại, ngăn cách tất cả những tiếng động lớn bên ngoài.
Mộc Tiểu Cẩm ngồi trên giường vặn khăn bất an, ngón tay trắng noãn không ngừng đan vào nhau, Vân Thăng nhìn thấy chỉ nhẹ giọng cười, thân thể thon dài đi qua, tách những ngón tay đan vào nhau của Tiểu Cẩm, xốc khăn trùm đầu lên, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng của Mộc Tiểu Cẩm đã ánh vào mắt.
"Vân Thăng, đại ca..." Mộc Tiểu Cẩm đỏ mặt thấp giọng gọi một tiếng, Vân Thăng cười, trong đôi mắt đen tràn đầy sự dịu dàng, gỡ bỏ toàn bộ trâm cài trên đầu Mộc Tiểu Cẩm, ngón tay Vân Thăng nhẹ nhàng lướt trên mặt Mộc Tiểu Cẩm, cảm xúc dưới tay hoàn toàn trơn bóng mịn màng.
"Tiểu Cẩm, nên sửa lại rồi." Hơi thở của Vân Thăng phả vào tai Mộc Tiểu Cẩm, hô hấp của Mộc Tiểu Cẩm lại trở nên căng thẳng, trên mặt lại đỏ thêm vài phần: "Phu, phu quân..."
Khoé môi của Vân Thăng chậm rãi giương lên, vươn tay ra liền ôm Mộc Tiểu Cẩm vào trong lòng, Mộc Tiểu Cẩm hơi nhích người, Vân Thăng lại càng ôm chặt hơn một chút.
"Từ nay về sau, nàng sẽ là thê tử của Vân Thăng ta, thê tử duy nhất, ta sẽ toàn tâm toàn ý yêu thương nàng, yêu nàng một đời một kiếp." Lời nói dịu dàng của Vân Thăng chậm rãi truyền vào lòng Mộc Tiểu Cẩm, mắt Mộc Tiểu Cẩm hơi có chút cay, chôn khuôn mặt nhỏ nhắn vào cổ Vân Thăng, nàng có tài đức gì mà có thể gả cho nam tử tốt như vậy chứ.
Vân Thăng chậm rãi nâng cằm Mộc Tiểu Cẩm lên, nhìn nữ tử xinh đẹp động lòng người trước mặt này, trong mắt nàng đều là những giọt nước mắt của hạnh phúc, lòng Vân Thăng như bị lửa đốt, chậm rãi cúi đầu xuống, đôi môi kia như muốn hút hết tất cả nước mắt đang muốn trào ra, đôi môi ấm áp không ngừng lưu luyến trên da thịt, liên tục để lại những dấu vết nóng bỏng, khi đôi môi kia tìm thấy cánh môi đỏ mọng thì nhẹ nhàng áp lên trên.
Một tiếng thì thầm rất nhỏ vang lên, Vân Thăng chậm rãi áp nữ nhân trong lòng xuống giường, bàn tay thon dài thăm dò vào trong y phục, khuôn mặt Mộc Tiểu Cẩm trở nên đỏ bừng thở dồn dập, vẻ mặt mê ly kia càng khiến cho ngọn núi lửa trong lòng Vân Thăng phun trào trong nháy mắt.
Tay kéo màn che trước giường, hoàn toàn che đậy cảnh xuân sắc bên trong.
Trong tân phòng là khung cảnh xuân ý dạt dào, tiếng ngâm nga của nam nhân và nữ nhân dần biến mất trong tiếng ồn bên ngoài, Vân Phong ở ngoài tiếp đón những vị khách khứa khiến người khác đau đầu này, sau khi không dễ dàng gì mới thoát được, mới chạy khỏi yến tiệc mà tới một xó xỉnh hẻo lánh nào đó trong Mộc gia.
Vân Phong tuỳ tiện ngồi xuống, tựa vào một thân cây đại thụ, tiếp những người đó đương nhiên không thể tránh khỏi việc uống rượu, Vân Phong cũng uống không ít, đôi má lúc này đã có chút ửng đỏ, khẽ thở ra một hơi, Vân Phong nhíu mày, tất cả đều là mùi rượu
"Đúng là đáng ghét." Xoa mặt của mình, cảm thấy hơi nóng, Vân Phong hơi nheo mắt, biết mình uống hơi nhiều, ngay cả đầu óc cũng đã có chút mơ hồ.
Từng cơn gió mát nhẹ thổi tới, khiến Vân Phong có phần thích ý, cứ nhắm mắt như vậy mà ngồi ở kia, Vân Phong có chút buồn ngủ, từng tiếng bước chân rất nhỏ đang không ngừng tiếp sát nàng, Vân Phong mở mắt, bên trong toàn là sương mù, một bóng dáng thon dài đã đi tới.
"Ai?" Vân Phong hỏi một tiếng, dụi mắt, lúc này mới nhìn rõ người đang tới là ai, Khúc Lam Y mang theo một chút ý cười di tới, đặt mông ngồi cạnh Vân Phong, hơi quay đầu nhìn đôi má có chút hồng của nàng: "Tiểu Phong Phong, ngươi hơi say rồi."
Vân Phong cười ha ha, biết là Khúc Lam Y cũng yên tâm hơn, lại nhắm mắt muốn dựa vào thên cây, lại thấy mình đã rơi vào trong một vòng tay ấm áp, Vân Phong cũng không quan tâm, để mặc Khúc Lam Y ôm lấy nàng từ phía sau, nàng hơi say rồi, cần nghỉ ngơi một chút.
"Dù sao cũng là hôn lễ của đại ca, say cũng không sao cả." Khoé môi Vân Phong mang theo ý cười, trong lòng vô cùng vui vẻ, Khúc Lam Y cứ ôm Vân Phong như vậy, cánh tay đặt trên eo nàng, chậm rãi cúi đầu xuống, mùi rượu nhàn nhạt trên người Vân Phong cứ truyền đến từng đợt.
"Tiểu Phong Phong, ngươi không hâm mộ sao?" Khúc Lam Y nhẹ giọng hỏi, vùi đầu trên bả vai Vân Phong, đôi môi dán vào trên cổ nàng, nhẹ nhàng chậm chạp hỏi.
"Hâm mộ cái gì?" Vân Phong lười biếng đáp lại một câu, nàng thật sự say rồi, Khúc Lam Y làm càn áp sát nàng như vậy, nhưng ngay cả ý nghĩ chán ghét nàng cũng không có.
"Hâm mộ việc có thể ở cùng với người mình yêu vĩnh viễn." Khúc Lam Y thấp giọng đáp lại một câu, môi ma sát với da thịt Vân Phong, khiến Vân Phong có chút ngứa, hơi cựa người, Khúc Lam Y càng ôm nàng chặt hơn.
"Chỉ cần muốn thì sẽ có thể thôi." Vân Phong đáp lại một câu, Khúc Lam Y cười ha ha, ngẩng đầu lên, nhìn thiếu nữ trong lòng vẫn nhắm mắt từ trên cao, khuôn mặt xinh đẹp mỹ lệ của nàng mang theo chút ý cười nhàn nhạt, bỗng nhiên con ngươi của Khúc Lam Y tối hơn vài phần.
"Chỉ cần muốn sẽ được sao..." Nhỏ giọng nỉ non một câu, Vân Phong cảm nhận được một hơi thở quen thuộc đang áp sát mình hơn, gần đến mức hai hơi thở như hoà vào làm một, từ từ mở mắt ra, trong đôi mắt có một tầng sương mù kia là cặp mắt đen sâu thẳm của Khúc Lam Y.
Vân Phong muốn mở miệng hỏi hắn định làm gì, nhưng chưa kịp hỏi, một đôi môi lạnh lẽo cứ như vậy mà áp lên, che kín hoàn toàn đôi môi đỏ mọng của nàng, nuốt hết tất cả tiếng nói còn có hô hấp của nàng.
Thân thể Vân Phong run lên, muốn đẩy Khúc Lam Y ra, tiếp đó một bàn tay ấm áp đã vòng qua ôm chặt người nàng, khẽ cắn lên trên đôi môi của nàng một chút, không tiếp tục xâm nhậm, môi Khúc Lam Y chậm rãi tách ra.
Cặp mắt đen nhánh ngập sương mù của Vân Phong thanh tỉnh trong nháy mắt, Khúc Lam Y cười với nàng: "Tiểu Phong Phong, ta đã từng nói ta thích nàng chưa?"
Đột nhiên mặt Vân Phong đỏ lên, Khúc Lam Y càng cười vui vẻ hơn, ôm nàng vào lòng, dựa vào trên thân cây phía sau: "Ở chỗ của chúng ta, chỉ cần hôn người trong lòng, người đó sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ta."
Đột nhiên lòng Vân Phong trở nên căng thẳng, giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên, mang theo chút khàn khàn khó hiểu, thật sự rất dễ nghe: "Ta thích nàng Vân Phong, sẽ có một ngày nàng sẽ trở thành thê tử của ta.
Vân Phong cười, cả người mềm nhũn dựa vào lòng Khúc Lam Y, tuy hắn là một tên nam không ra nam nữ không ra nữ, tuy nàng hoàn toàn không biết gì về hắn, nhưng nàng vẫn không hề chán ghét hắn, thậm chí còn có chút thích với sự tiếp cận của hắn.
Khúc Lam Y nhìn khoé môi mang theo ý cười của Khúc Lam Y, trong đôi mắt đen sâu thẳm kia đều là sự thương yêu, hai người cứ ôm nhau dưới tàng cây như vậy, đón lấy từng cơn gió nhẹ làm mát lòng người.
Có lẽ nàng đã say thật rồi.