“Đã có chuyện gì xảy ra vậy?” U gia chủ khó hiểu nhìn Triệu Đại thiếu gia đang hằm hè đòi trả thù, chẳng lẽ bọn họ có chút ân toán cá nhân? U gia chủ nhìn thoáng qua Vân Phong, nghĩ xem có thể hóa giải được ân oán cá nhân này không.
“Kiến Nhân hiền chất, có gì từ từ nói, có chuyện gì mà không thể giải quyết được chứ?” U gia chủ từ tốn nói, không ngờ lại bị Triệu Kiến Nhân quăng lại cho một tiếng hừ lạnh.
“U gia chủ! Ngươi không biết chuyện đã xảy ra, tốt hơn hết là đừng nên nhiều lời. Ta chỉ hỏi ngươi, nàng có quan hệ gì với U gia hay không?”
Câu này khiến những người đứng đầu U gia thoáng bối rối, chuyện này rõ ràng là Triệu gia đang tức giận, không biết sao lại kinh động bọn họ tới tận đây. U gia vừa mới có chỗ đứng trong Nhạc Thành, không nên dính tới những phiền phức thế này, nhưng bây giờ lại không đếm xỉa tới người bọn họ vừa nói là người của mình, thay đổi như vậy thật quá nhanh rồi.
U gia Gia chủ cười khan, trong lòng cũng lúng túng không biết nên làm sao, giật nhẹ khóe miệng, “Kiến Nhân hiền chất, chuyện rốt cuộc là sao, sao không kể nghe một chút?”
Triệu Kiến Nhân bừng bừng lửa giận nhìn Vân Phong, thấy bộ dáng bình thản của nàng, ngọn lửa trong lòng càng bốc cao hơn, “Ngươi đánh nhị đệ Triệu Kiến Trung của ta đến tàn phế, món nợ này ngươi đừng mơ có thể thoát. Hôm nay ta thề nhất định cũng phải đánh cho ngươi đến tàn phế mới thôi!”
“Cái gì?” Những người trong U gia nghe vậy lập tức cả kinh. Ai nấy đều hướng mắt nhìn sang Vân Phong, đánh Triệu Nhị thiếu gia tới tàn phế? Cái, cái này chẳng phải chính là một mầm tai họa sao? Người như vậy U gia tuyệt đối không thể dính tới được!
“U Nguyệt! Nếu như đã trở lại, thì đi vào trước đi.” Một vị trưởng bối của U gia quát lên, U Nguyệt sững sờ, nhất thời dưới chân bất động không nhúc nhích, “U Nguyệt! Ngươi không nghe thấy à?”
U Nguyệt mím môi, lúc này hiển nhiên U gia đã lựa chọn rũ bỏ quan hệ, điều này khiến cho hắn có chút thất vọng, mặc dù Vân Phong không hề có ân tình gì với U gia, nhưng với hắn thì có. Hắn có thể tiến vào được Trung Vực, trở lại U gia, một đường bình an tới đây, tất cả đều nhờ có Phong nhi giúp hắn. U gia có lý do để rũ bỏ quan hệ với nàng, nhưng hắn thì không thể.
Vân Phong nắm nhẹ lấy bàn tay U Nguyệt, “Nhị ca, ca cứ vào trước đi, chuyện này vốn từ muội mà ra, nên để muội giải quyết.”
“Nhưng…” U Nguyệt lắc đầu, tỏ rõ ý không muốn đi, Khúc Lam Y nói nhỏ, “Tiểu Phong Phong không muốn làm khó ngươi, huống chi lấy thực lực của ngươi có thể giúp nàng được bao nhiêu? Chi bằng sớm đi vào đó, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra ý của U gia hay sao?”
Vẻ mặt của U Nguyệt cứng đờ, “U gia có thể làm vậy với Phong nhi, nhưng ta thì không!”
Vân Phong cười, lay nhẹ phía dưới cánh tay hắn, “Nhị ca, yên tâm vào đi, Triệu Kiến Nhân này căn bản không làm hại muội nổi, ý của Nhị ca muội hiểu, muội cũng chỉ cần để ý tới Nhị ca mà thôi, về phần U gia thì muội chẳng có quan hệ gì với bọn họ, bọn họ có đối xử với muội như thế nào muội cũng chẳng quan tâm.”
Hô hấp U Nguyệt căng thẳng, tại sao, tại sao nàng cứ đối xử như vậy với hắn? Luôn chân thành, gần gũi như vậy, bọn họ mặc dù chỉ là huynh muội theo nhận thức, nhưng trong lòng dường như đã xác định đối phương chính là người thân, từ trong đáy lòng luôn dâng lên cảm giác muốn bảo vệ người kia.
“Được, ta đi trước.” U Nguyệt gật đầu, thân phận của hắn hiện giờ rất khó xử, U gia muốn phủi sạch quan hệ, hắn lại là người U gia, thực lực của hắn thì chẳng thể giúp gì được cho nàng, thay vì ở ngoài làm vướng bận hai người họ, chi bằng thuận theo ý U gia đi vào trong.
U Nguyệt lưu luyến nhìn Vân Phong thêm một lần nữa, rồi xoay người đi tới cửa chính. Mấy lão đầu U gia thấy hắn đi tới, đáy lòng thầm thở nhẹ ra, U Gia chủ ngước mắt nhìn Vân Phong, sau đó quay sang cười với Triệu Kiến Nhân, “Kiến Nhân hiền chất, nếu là chuyện riêng giữa người này và Triệu gia, có phải nên đi kiếm chỗ khác không? Dù sao nơi này cũng là… chỗ của U gia. Nếu như các người mà tranh chấp nhau ở chỗ này, hình như không ổn cho lắm.”
Triệu Kiến Nhân cười ha hả, “Ý của U gia chủ Triệu gia hiểu. Ngươi! Đã có gan tổn thương tới Nhị đệ ta, hẳn có gan hứng chịu hậu quả, có giỏi thì đừng chạy, đi theo ta.” (Mavis: Nghe mẻ nói ba chữ “đi theo ta” mà ta cười sái quai hàm) Triệu Kiến Nhân gầm lên, cả người nhảy phốc lên cao, Vân Phong và Khúc Lam Y cười lạnh, hai người cũng nhảy lên khỏi mặt đất, tiếp cận Triệu Kiến Nhân.
Triệu gia tìm người xong thì nhanh chóng rời đi, sau khi Vân Phong và Khúc Lam Y rời đi, cả U gia lại khổi phục vẻ yên tĩnh ban đầu, lòng bàn tay mấy lão U gia đổ đầy mồ hôi, ra vào Nhạc Thành, U gia luôn cực kỳ thận trọng, có thể thấy được vị trí đạt được ngày hôm nay của U gia đều là dựa vào nhân vật thiên tài kia, tình hình nội bộ xem ra kém với mấy nhà khác, U gia mặc dù được vào, nhưng chỗ đứng lại khá bất ổn, gần đây U gia đang tìm kiếm một thế lực gia tộc có thể kết thành đồng minh, nếu như vào lúc này mà chọc giận tới Triệu gia, e là phiền toái sẽ không ngừng rơi xuống U gia.
“Vừa trở về đã khiến U gia xém chút nữa rước phải phiền phức rồi!” Trưởng bối U gia bước tới trước mặt U Nguyệt trách cứ, cả người của hắn đứng cứng ngắc ở đó, nghe những lời khiển trách của trưởng bối, trong lòng vô cùng không thoải mái.
“Nhìn mấy người mà ngươi mang về kìa, không ngờ đã kết hận vói Triệu gia, còn đánh phế Triệu Nhị thiếu gia nữa chứ. Nếu không phải U gia nhanh chóng tránh đi, bây giờ e là đã bị cuốn vào rồi.”
“Có là một Triệu Hồi Sư thực lực khá cao thì chẳng thể hiện cho cái gì cả, dù sao cũng không phải là người U gia, sẽ không để cho U gia ta sử dụng.”
“Mấy người vừa mới nói Phong nhi là người của mình đấy!” U Nguyệt không nhịn được phản bác lại, mấy trưởng bối U gia nhăn nhó nhìn hắn.
U Gia chủ đi tới, ánh mắt sắc bén như dao, “Đó là mới nãy. Bây giờ là bây giờ, tình huống đã khác đi rồi, lời đã nói qua rồi thì cũng chẳng còn ý nghĩa nữa.”
“Cái gì?” U Nguyệt trợn trừng mắt, nhìn đám trưởng bối đứng đầu U gia, thật khó tin đây là những lời mà những người đứng đầu một gia tộc nói ra. Từ nhỏ U Nguyệt đã bị đưa ra Ngoại Vực, mặc dù hoàn cảnh gian khổ từ nhỏ, thậm chí nhiều lúc làm bạn với cái chết, nhưng trong lòng hắn quan niệm về gia tộc luôn thuần khiết. Trong những năm qua U Nguyệt tu luyện ở Ngoại Vực, hoàn cảnh tu luyện rất gian nan, nhưng sự hiểu biết về nhân tình thế gian thì hoàn toàn trống rỗng.
Đại gia tộc ngươi lừa ta gạt, tranh đấu âm hiểm, luôn vì tư lợi, mặt này hắn chưa từng tiếp xúc qua, cũng chưa hề nghĩ tới.
U Gia chủ phất mạnh ống tay áo, lướt qua U Nguyệt, “Chuyện này mà được giải quyết thì không sao, nếu như Triệu gia không giải quyết được, người muội muội mà ngươi nhận thức này nên bỏ đi.”
Thân thể U Nguyệt khẽ run, tại sao lại như vậy? Tất cả những người U gia đi ngang qua hắn, ánh mắt mang theo những ý vị khó hiểu, một người trong đó lẩm bẩm, “Chỉ là Tôn Giả tột cùng mà thôi, lại rước lấy đủ thứ phiền toái, thật là nhiều chuyện.”
Con ngươi U Nguyệt co rụt lại, tất cả người U gia đã đi vào sơn môn, những người trẻ tuổi xem náo nhiệt mỗi người một ánh mắt nhìn U Nguyệt, lần đầu tiên hắn thấy gia tộc của mình xa lạ như vậy, lần đầu tiên cảm thấy mình không hề hợp với nơi này.
Đám thanh niên U gia chỉ chỉ chõ chõ vào U Nguyệt, thi thoảng còn cố tình thầm thì lớn tiếng cho hắn nghe thấy, “Vừa trở về đã gây phiền phức cho gia tộc rồi, còn tự tiện nhận người ta là muội muội nữa, đúng là rỗi hơi mà.”
“Đúng đấy, nếu chỉ vì hắn mà Triệu gia có ánh nhìn không tốt với U gia, hắn sẽ chính là tai tinh* của U gia!”
*Tai tinh: Ngôi sao mang tai ương
“Đã bị đưa ra Ngoại Vực rồi thì ở lại đó luôn đi, còn trở về đây làm gì vậy chứ? Tôn Giả tột cùng thì thấm vào đâu cơ chứ, cho dù có quay lại cũng chả có tác dụng gì! Nếu như là thiên tài giống như người kia, ngược lại thì còn được, chậc chậc...”
Đám thanh niên dùng ánh mắt khác thường nhìn U Nguyệt, giọng nói vô cùng giễu cợt, cả người U Nguyệt căng cứng, ghi lại toàn bộ những lời nói chói tai kia ở trong lòng, đáy lòng vô cùng khổ sở. Những người bị đưa ra Ngoại Vực đã chịu nhiều khó khăn gian khổ thế nào, đám người này sẽ không bao giờ hiểu được. Tất cả những huyết mạch đã trải qua những thử thách ở đấu trường, những người này sẽ không bao giờ biết được. Tất cả bọn họ chỉ biết đứng đây chê cười, căn bản không hiểu rõ khái niệm gia tộc trong lòng mình là gì.
U Nguyệt nắm chặt quả đấm, cứ cho hắn là tai tinh, hắn cũng sẽ không bao giờ từ bỏ muội muội, cho dù Vân Phong có gây phiền phức với Vân gia, hắn vẫn sẽ cùng nàng gánh chịu. Lần đầu tiên hắn tiếp xúc với mặt lạnh lùng của gia tộc, nhất lại còn là vấn đề liên quan tới Vân Phong, mặc kệ người khác thế nào, tâm niệm của hắn luôn rất kiên định, nếu đã nhận Phong nhi làm muội muội, thì hắn chính là ca ca của nàng, cho dù có xảy ra chuyện, hắn và nàng cùng gánh chịu.
--- ------ ------ ------ ------ -----
Phía bên Vân Phong, Triệu Kiến Nhân vẫn không ngừng bay đi về một chỗ cao, dường như đang dùng tốc độ để thị uy với Vân Phong, để nàng biết được sự lợi hại của mình, nàng và Khúc Lam Y nhàn nhã theo sau, nhìn thấu sự nhỏ mọn trong mắt hắn.
“Tôn Vương cấp ba, có chút tài cán đấy, nhưng lấy điểm này ra để giỡn, Triệu gia chẳng qua chỉ như thế.” Khúc Lam Y khinh thường nói, Vân Phong phì cười, nàng không lo tên Triệu Kiến Nhân kia, cái mà nàng bận tâm chính là U Nguyệt, thái độ của U gia với nàng nàng hiểu, nhưng U Nguyệt sẽ bị kẹt giữa thế khó.
“Nàng đang lo lắng cho tên U Nguyệt kia?” Khúc Lam Y hỏi.
Vân Phong gật đầu, “Dưới tình thế của U gia, chúng ta hiểu rõ hành động của bọn họ, nhưng e là khổ cho Nhị ca rồi, hắn vừa trở lại U gia đã gặp phải chuyện như vậy, ta thực thiếu sót.”
“Hừ! Ta còn tưởng là cái gì, nàng nghĩ là nếu không có chuyện này, U gia sẽ đối xử với hắn như người bình thường trong tộc? Tiểu Phong Phong, năm đó đám người bọn họ bị đưa ra khỏi Trung Vực, chẳng lẽ nàng không thấy còn có một ý nghĩa khác sao?”
Vân Phong nhíu mày, “Chắc không đến nỗi thế chứ? Một gia tộc cho dù thế nào đi chăng nữa, cũng không thể vứt huyết mạch của mình đi như vứt giày vậy được!”
Khúc Lam Y nhếch khóe môi đầy trào phúng, đôi mắt nhìn về phía trước, “Vân gia khác với mấy gia tộc khác, nàng ở Vân gia đương nhiên sẽ không hiểu được mặt đen tối này, U gia đưa huyết mạch ra khỏi Trung Vực, nói dễ nghe là để bọn họ tự du ngoạn tu thành tài, nói khó nghe, là bọn họ bỏ con cháu của mình.”
Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, một gia tộc nếu như đã nhẫn tâm vứt bỏ huyết mạch của mình, thì người cai quản gia tộc này đúng là lãnh huyết vô tình.
“U Nguyệt bị đưa ra ngoài lúc trăm năm trước, khi đó U gia có lẽ khó khăn không nổi bật, nhưng hôm nay nếu đã đạt được địa vị kia, đối với những huyết mạch bị đưa ra Ngoại Vực, nàng thấy bọn họ có tý gì gọi là quan tâm không? U Nguyệt trở lại, người mà đám người U gia quan tâm không phải là hắn, mà chính là nàng. Hiện giờ U gia có được một thiên tài, ta không rõ hắn đạt được tới trình độ nào, nhưng U gia chủ yếu là dựa vào hắn, ngoại trừ nhân vật trời phú kia, những thứ khác U gia nhìn không hề thuận mắt.”
“Được ăn ngon một lần, dĩ nhiên là muốn lần thứ hai.” Vân Phong cười lạnh, bắt đầu hiểu lòng người U gia.
Khúc Lam Y cũng cười lạnh, “Cho nên, khi nói về những gia tộc lớn, ít thể hiện thật lòng có thể khiến người ta kính nể, Vân gia, ngược lại là một ngoại lệ.”
“Các ngươi nhàn nhã quá nhỉ, còn có lòng rảnh rỗi ở sau nói chuyện phiếm.” Triệu Kiến Nhân thấy Khúc Lam Y và Vân Phong đi phía sau hàn huyên, cảm thấy tức giận. Hai người kia thật không để hắn vào mắt, lần này hắn tới để trả thù đấy. Bọn họ lại dám không để trong lòng.
Triệu Kiến Nhân đột ngột ngừng lại, lú này cả người hắn đang đứng tuốt ở trên cao, phía trên còn có ngọn núi cao hơn trăm thước, phía dưới là một vách núi dựng đứng, ngọn núi tầng hai nơi U gia tọa vị đã cách xa khỏi tầm mắt.
Vân Phong và Khúc Lam Y cũng đứng lại trước vách đá, Triệu Kiến Nhân nằm một thanh trường kiếm trong tay, ánh mắt mang lửa nhìn về phía nàng, “Ta cho ngươi một cơ hội, nếu như ngươi chịu tự phế, Triệu gia sẽ tha ngươi lần này!”
Khúc Lam Y nghe xong cười lớn, “Ngươi là tiện nhân, nhị đệ ngươi là tiện chủng, Triệu gia quả nhiên là sinh ra toàn một đám đê tiện.”
“Ngươi nói cái gì?” Trán Triệu Kiến Nhân nổi gân xanh.
Vân Phong cười nhạt, “Triệu Kiến Nhân, ngươi nói Triệu Kiến Trung bị ta đánh thành tàn phế, lúc đó ta xuống tay rất có chừng mực, cùng lắm hắn chỉ gãy xương sống mà thôi, lấy thực lực của Triệu gia chẳng lẽ không mời nổi một Dược Tề Sư về chữa cho hắn sao?”
“Ngươi ra tay với nhị đệ ta, chính là không để Triệu gia ta vào mắt. Đả thương nhị đệ của ta xong rồi nói trị thương là hết chuyện hay sao?”
“Đó là do tiện chủng kia khiêu khích chúng ta, cũng là do tiện chủng kia ra tay với bọn ta trước, Triệu tiện nhân, chẳng lẽ ngươi cho là bọn ta phải đứng im để cho bọn chúng đánh?”
“Ta mặc kệ là ai ra tay trước. Ta chỉ biết là các ngươi đả thương nhị đệ ta, Triệu gia sẽ không bỏ qua dễ dàng. Nói đi, ngươi tự phế hay là để ta ra tay.”
Đôi mắt Vân Phong lạnh lẽo, tự phế? Nực cười! Triệu Kiến Trung này thật đúng là xứng danh tiện chủng, làm một kẻ tàn phế cũng không phụ danh tự này của hắn, “Ngươi ra tay? Còn phải xem thử ngươi có bản lãnh đó hay không”
“Ha ha ha ha ha, mạnh miệng lắm, thù đánh nhị đệ, ta sẽ đòi lại.” Triệu Kiến Nhân vung trường kiếm trong tay, phát ra một cỗ chiến khí cường đại, Vân Phong khẽ híp mắt, trông có vẻ như là vũ khí cấp bậc Tôn Vương, nàng lật tay, lấy ra ma trượng cấp bậc tôn giả.
Triệu Kiến Nhân thấy vũ khí trong tay nàng, cao giọng cười to, “Ha ha ha ha, vũ khí cấp bậc tôn giả? Ta còn tưởng sẽ là vũ khí cấp cao gì, thì ra chỉ là thứ hạ phẩm này. Lần này, để ta thay ngươi ra tay.”
Khúc Lam Y nhàn nhã tránh sang bên, trong mắt xẹt qua tia giảo hoạt, “Đánh giá thấp Tiểu Phong Phong, lát nữa đáng đời nhà ngươi.” Tôn Vương cấp ba mà thôi, Tiểu Phong Phong dư sức đối phó, vừa đúng lúc nên luyện cho chắc tay, hắn chỉ cần làm một khán giả tốt là được rồi.
Triệu Kiến Nhân nắm trường kiếm phi tới, đối với chiến sĩ mà nói, cấp bậc Tôn Vương đã không còn là so đấu bằng sức mạnh thuần, Chiến khí khi đạt được tới Tôn Vương có thể bộc phát ra ngoài, rõ ràng nhất là Chiến khí còn có thể dung hợp được với vũ khí, từ đó gia tăng uy lực.
Vân Phong đảo ma trượng trong tay, nhiệt độ chung quanh ma trượng được tụ lại ngày càng cao, hỏa nguyên tố đỏ tươi nhún nhảy lăn tăn, trong nháy mắt ngưng tụ thành một quả cầu trước mặt nàng, càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn.
Ma trượng của Vân Phong là của sư tôn cho, mặc dù chỉ là cấp bậc tôn giả, nhưng khả năng thao túng năng lượng nguyên tố vô cùng mạnh mẽ, điểm này Vân Phong thấy dù là ma trượng cấp bậc Tôn Vương, thậm chí là Tôn Hoàng cũng chưa chắc có thể bằng. Nàng phải nói là đã quá nằm lòng với việc khống chế mức độ nguyên tố rồi, có ma trượng hỗ trợ, nàng chỉ cần hạ bút thành văn mà thôi.
Nhiệt độ mà quả cầu lửa toát ra nóng đến mức khiến cho không khí xung quanh bắt đầu uốn éo, nhưng Triệu Kiến Nhân không quan tâm, một ma trượng cấp bậc Tôn Giả có thể quơ ra được một cầu lửa lợi hại đến đâu chứ?
“Hỏa Cầu!” Vân Phong khẽ hô, cầu lửa nãy giờ đang vận chỉ chờ được đánh ra, gào thét bay về hướng Triệu Kiến Nhân.
Triệu Kiến Nhân cười lớn, múa trường kiếm trong tay, “Ngươi cho là chỉ cần một thanh ma trượng cấp bậc Tôn Giả rách nát là có thể đối phó được với ta sao? Nằm mơ đi!”
Quả cầu lửa to lớn còn chưa lại gần Triệu Kiến Nhân, hắn đã vung trường kiếm cắt nó thành vô số mẩu hỏa nguyên tố nhỏ, hắn thấy quả cầu lửa lớn bị mình cắt nát trong nháy mắt, không khỏi cao ngạo, “Hỏa Cầu chẳng qua chỉ như thế, sao có thể chống lại với trường kiếm lợi hại của ta. Hôm nay, ta sẽ bắt ngươi ngoan ngoãn để lại công đạo cho Triệu gia.”
Nhưng Triệu Kiến Nhân vừa nói xong, trái tim vô thức run lên, một cảm giác nguy hiểm từ sâu trong tiềm thức đánh tới, hắn nhìn bốn phía chung quanh, hỏa nguyên tố vừa rồi bị hắn cắt ra đang bay lượn vờn quanh, tạo thành một biển lửa quanh hắn. Nhiệt độ nóng bỏng khiến không khi chung quanh vặn vẹo, Triệu Kiến Nhân nhìn tình huống chung quanh mà cảm thấy có chút mơ hồ.
“Ngươi làm trò hề gì đấy?” Triệu Kiến Nhân la hét, trường kiếm trong tay lại vung lên, nhưng hỏa nguyên tố vốn đâu phải thực thể, nguyên tố bị tản ra lại từ từ tụ hợp lại, Triệu Kiến Nhân nổi giận, định dùng một chiêu tiêu diệt toàn bộ đám hỏa nguyên tố phiền phức này, nhưng đám hỏa nguyên tố quanh người hắn đột nhiên thay đổi, một đốm lửa màu đỏ lóe lên xuất hiện trước mặt hắn.
Triệu Kiến Nhân còn chưa kịp phản ứng, màu đỏ nóng bỏng trước mặt đột nhiên bị một bộ móng vuốt xé rách, tiếp đó, một cái đầu sói màu đỏ khổng lồ xuất hiện, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Triệu Kiến Nhân. Da đầu hắn đột nhiên cảm thấy vô cùng tê dại.
“Ma, ma thú…!” Triệu Kiến Nhân ngây ngốc, sao ở đây lại có ma thú? Chẳng lẽ, chẳng lẽ, chẳng lẽ nàng là….?
Hỏa nguyên tố hòa làm một với thân sói, chỉ có đôi mắt màu đen và hàm răng trắng kia là nổi bật lên khác thường, “Để xem rốt cuộc là kiếm ngươi cứng rắn, hay là hàm răng của bản đại gia lợi hại! Grào ——!”
Một tiếng sói tru, đánh thức lại thần trí của Triệu Kiến Nhân, đây không phải là ảo giác! Đây chính là một ma thú hàng thật giá thật! Triệu Kiến Nhân nhanh chóng lùi về sau, hỏa nguyên tố quanh thân đang từ từ tiếp cận với hắn, trường kiếm trong tay đột ngột vung lên, đúng lúc đỡ lấy hàm răng Hỏa Vân Lang đang nhào tới.
“Keng ——!”
Hàm răng bén nhọn của Hỏa Vân Lang cắn phập vào trường kiếm trong tay Triệu Kiến Nhân, hắn chỉ cảm thấy cánh tay mình chấn động, tiếp đó là một cảm giác đau thấu gan dạ, hắn nắm lấy kiếm trong tay, nhận ra sức lực của ma thú này thực quá kinh người.
Hàm răng bén nhọn lóe lên vài điểm sáng, dưới ánh lửa chiếu rọi ánh lên tia sáng quỷ dị, cả người Triệu Kiến Nhân đổ mồ hôi đầm đìa, nhưng hắn biết mình không thể buông tay, chết cũng không thể buông tay, một khi buông tay thì mạng hắn cũng không còn.