Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 355: Q.5 - Chương 355: Chương 12.2: Rảnh tay thả đồ nóng




“Đáng ghét… Lại có ma thú…” Triệu Kiến Nhân nghiến răng, nắm chắc lại trường kiếm của mình, đôi mắt của Hỏa Vân Lang đột nhiên sáng lên, tiếp đó, một cỗ lực cường đại truyền từ trường kiếm tới lòng bàn tay của Triệu Kiến Nhân, hắn cảm giác được môi mình bị xé rách, ngẩng đầu nhìn lên, một tia sáng xẹt qua trước mặt.

“Rắc rắc ——!”

Ánh mắt Triệu Kiến Nhân mở to thành hình tròn, trân trối nhìn trường kiếm trong tay mình, thân kiếm của nó đã bị hàm răng của Hỏa Vân Lang cắn gãy. Hỏa Vân Lang mở miệng phun nửa đoạn kiếm trong miệng ra, bàn tay Triệu Kiến Nhân không ngừng run rẩy. Sao có thể! Đây chính là vũ khí cấp bậc Tôn Vương, cứ như vậy… mà bị cắn gãy! Cái này là không thể nào!

Điều này tất nhiên là có thể, thực lực của Tiểu Hỏa đã là Tôn Vương cấp năm, vũ khí mà Triệu Kiến Nhân cầm quả thực đúng là cấp Tôn Vương, nhưng phẩm chất lại không cao, một Tôn Vương cấp ba có thể được cầm một món vũ khí cao cấp tới đâu chứ?

“Gãy rồi… cứ như vậy mà gãy…” Triệu Kiến Nhân nhìn đến thất thần, dù sao cũng là vũ khí cấp bậc Tôn Vương, không hề dễ kiếm được, vũ khí cấp bậc Tôn Vương mà hắn tâm đắc cứ như vậy bị gãy rồi.

“Grào!” Một tiếng sói gầm vang lên, hỏa nguyên tố vây quanh Triệu Kiến Nhân đã biến mất toàn bộ. Vân Phong lạnh lùng đứng trước mặt hắn, Tiểu Hỏa bên cạnh mở to miệng, xông thẳng tới tính cắn hắn.

“Đừng!” Mất đi vũ khí, Triệu Kiến Nhân bất giác lui về sau, ma thú có thể cắn nát vũ khí Tôn Vương trong tay hắn, có thể cắn chết hắn không phải là việc khó. Hắn nhanh chóng lui về sau, Tiểu Hỏa bừng bừng khí thế xông tới, miệng sói có thể một hớp nuốt hắn vào.

“A!” Triệu Kiến Nhân chỉ có thể điên cuồng lui về sau, dĩ nhiên đã quên chỗ hắn đang đứng chính là một vách núi nhô ra sâu vạn trượng. Hắn lại cứ liều mạng lùi về sau như vậy, rất nhanh đã lui tới chỗ mép của vực đá. Dưới chân sẩy đi một cái, cả người hắn nhếch nhác ngã xuống, phát ra một tiếng hét thảm.

Tiểu Hỏa nhảy phốc theo tới chỗ vách đá, duỗi móng vuốt ra móc lấy ống tay áo của Triệu Kiến Nhân, kéo hắn lên dọc theo tường đá, hắn chưa kịp tỉnh hồn dùng dằn bò lên, đột nhiên Tiểu Hỏa cười lên một tiếng ác liệt, lắc móng vuốt, cả người hắn lơ lửng trên không trung, lắc qua lắc lại.

“Đừng lắc! Đừng lắc nữa!” Triệu Kiến Nhân sợ đến mặt mày trắng bệch, mặc dù đến cấp bậc Tôn Vương là có khả năng ngự không, nhưng dưới tình huống kinh hoảng như vậy, đừng nói là nhớ, cái gì hắn cũng quên hết rồi.

Vân Phong chậm rãi bước tới mép vực, ngồi xổm người xuống, gương mặt tái nhợt của Trệu Kiến Nhân phản chiếu trong mắt nàng, nàng khẽ nhếch môi, “Hình như ta quên nói cho ngươi biết, ta là một Triệu Hồi Sư.”

Đôi môi của Triệu Kiến Nhân run rẩy, “Triệu, Triệu Hồi Sư, Triệu Hồi Sư…”

“Triệu Kiến Nhân, hình như ngươi quên là mình có năng lực ngự không rồi nhỉ?”

Một câu nói của Vân Phong khiến cho hắn như sực tỉnh khỏi giấc mộng. Đúng vậy, sao hắn lại có thể quên, độ cao có như thế nào cũng căn bản vô hại đối với hắn. Một tia sáng vừa vụt qua đáy mắt của Triệu Kiến Nhân, nhưng cùng lúc đó móng vuốt của Tiểu Hỏa lái qua để một chưởng của Vân Phong tung ra, đập thẳng lên ngực của hắn.

“Ngươi...ngươi…” Triệu Kiến Nhân trợn mắt nhìn Vân Phong, ngực truyền đến một cảm giác lạnh lẽo, tốc độ của dòng lạnh kia nhanh chóng chảy vào máu, lẻn qua các cơ quan của cơ thể, càng khiến hắn kinh ngạc hơn, hướng mà dòng lạnh kia chạy tới chính là khí mạch của hắn.

Tiểu Hỏa thấy Vân Phong ra tay, móng vuốt sói buông lỏng, cả người Triệu Kiến Nhân rơi thẳng xuống vách đá. Gương mặt hắn đờ đẫn, lập tức vận Chiến khí muốn duy trì năng lực ngự không, nhưng lại phát hiện ra rằng, chỗ khí mạch của bản thân giống như một mảnh lục địa băng lạnh. Chiến khí trong mạch như đã bị đóng băng hoàn toàn, tốc độ lưu chuyển còn chậm hơn cả rùa.

Triệu Kiến Nhân ngây ngốc, cứ như vậy rơi từ trên cao xuống, kèm theo đó là tiếng thét vang vọng đất trời, “Không ——!”

Tiểu Hỏa đứng trên mép núi, mắt sói nhìn điểm đen đang không ngừng chìm xuống, “Chủ nhân, rơi xuống từ trên đây xuống hắn sẽ ra sao?”

Ý lạnh xẹt qua mắt Vân Phong, “Không chết được, cùng lắm là giống Nhị đệ hắn, nửa tàn phế mà thôi.”

Tiểu Hỏa cười to, đuôi sói vui vẻ đung đưa, hóa thành một luồng ánh sáng đỏ chui vào nhẫn khế ước của Vân Phong, Khúc Lam Y cũng bước tới ghé đầu nhìn xuống dưới, “Chậc chậc, chọn chỗ nào không chọn, lại đi chọn chỗ cao thế này, đúng là tự gây nghiệt thì khó sống lắm.”

“Lần này khiêng tiện nhân kia về, Triệu gia sẽ không hành động thiếu suy nghĩ nữa rồi.” Vân Phong khẽ nhếch môi lạnh lùng. Khúc Lam Y lắc đầu, “Tiểu Phong Phong, e là lần này Triệu gia sẽ còn căm tức hơn, hai vị thiếu gia bị nàng đánh đến nữa tàn phế rồi kìa.”

“Tức hơn cũng không tồi, Triệu gia đưa tới bao nhiêu tên thiếu gia, ta phế bấy nhiêu tên.”

“Nếu như là Triệu Gia chủ ra tay…” Giọng Khúc Lam Y trầm xuống, thực lực của Triệu gia chủ đương nhiên không thể xem thường, Triệu gia có thể giữ vững được địa vị ngày hôm nay ở Nhạc Thành, thực lực của Gia chủ cũng phải là Tôn Hoàng, đối với Vân Phong chỉ mới Tôn Vương cấp năm, Tôn Hoàng vẫn là một cấp bậc không thể khiêu chiến.

“Ra tay? Ta đương nhiên sẽ không để cho hắn có cơ hội ra tay.”

Khúc Lam Y nghi ngờ nhíu mày, “Không để cho Triệu Gia chủ có cơ hội ra tay, chẳng lẽ…?”

Vân Phong mỉm cười, mắt nhìn xuống phần lớn Nhạc Thành dưới chân, sương mù mờ ảo bao trùm thân núi của Nhạc Thành, khiến nó mang vẻ hư không, một ngọn gió thổi qua khiến vạt áo Vân Phong khẽ lay, gương mặt xinh đẹp hơi nghiêng, đôi môi giương nhẹ.

“Nếu như ta là một vị Dược Tề Sư rảnh tay quăng đồ nóng, thì phải làm sao nhỉ?”

Đôi mắt Khúc Lam Y chớp lóe, hắn bật cười, gương mặt tuấn tú cúi xuống đặt một nụ hôn lên má nàng, “Đương nhiên là… cả Nhạc Thành sẽ phải cúi đầu rồi.”

--- ------ ------ ------ ------ ------ --------

Thân là Nhạc Thành – nơi ở của một trong Tứ Đại Gia Tộc, Đấu Giá Hành là một nơi trước giờ luôn nườm nượp người, có rất nhiều đồ hiếm, tin tức đều từ trong này truyền ra, có thể nói đây là một nơi nguồn gốc nổi tiếng, có rất nhiều đồ vật với cấp bậc khác nhau ở đây, rất nhiều người ly kỳ cổ quái tới nơi này. Lúc Vân Phong và Khúc Lam Y bước vào phòng đấu giá, ở đây đang trao đổi vô cùng náo nhiệt.

Không vội tới đại sảnh trước, hai người im lặng đứng trong đại sảnh đang đấu giá một lát, mặc dù Đấu Giá Hành cũng có nhân viên tiếp đãi, nhưng việc trao đổi bận rộn, không hề có ai chú ý đến hai người họ. Sau một hồi quan sát, Vân Phong kết luận, Đấu Giá Hành này có chút đặc biệt, trong phòng đấu giá của Đông Tây Đại Lục, chỉ có người bán để lại hàng hóa, sau khi đạt tới số lượng nhất định sẽ mang đi đấu giá, nhưng nơi này thì không chỉ có như vậy.

Trong Đấu Giá Hành này không chỉ có nơi người bán ghi danh, còn có nơi người mua ghi danh, Vân Phong bước tới chỗ người mua ghi danh xem thử, thấy phía trên có điền các loại như cần tin tức, phương diện nào cũng có, nhưng nhu cầu cần chất thuốc là nhiều nhất.

“Ngươi cần gì?” Khi hàng người xếp tới lượt Vân Phong, nàng nhìn danh sách trên tay nhân viên, “Bên trong phòng đấu giá có người cung cấp chất thuốc sinh mệnh cấp bậc Đại Sư không?”

Ghi danh viên thoáng sửng sốt, lập tức ngẩng đầu nhìn Vân Phong, “Ngươi nói, ngươi cần chất thuốc sinh mệnh cấp bậc Đại Sư?”

Vân Phong gật đầu, ghi danh viên nhìn nàng lâu thêm một chút, “Chất thuốc cấp bậc Đại Sư rất hiếm thấy, trong Nhạc Thành này, mấy chục năm cũng chưa chắc có một chai, Dược Tề Sư cấp Đại Sư quá hiếm, nếu như ngươi cần gấp, mời ngươi tới chỗ khác vậy.”

Vân Phong cười đứng dậy rời đi, ghi danh viên nhìn nàng thêm vài lần. Khúc Lam Y bước tới cạnh nàng, tươi cười, “Chất thuốc cấp Đại Sư mấy chục năm chưa chắc có một chai, Tiểu Phong Phong, lần này nàng ra tay, chắc hẳn Nhạc Thành sẽ bị kinh động.”

“Hai thiếu gia Triệu gia đã bị tàn phế, không thể tìm ra được chất thuốc sinh mệnh cấp bậc Đại Sư, Triệu gia Gia chủ hẳn là gấp đến điên rồi.”

Sự thật quả đúng như vậy, Triệu Kiến Nhân nửa chết nửa sống lết về Triệu gia, Triệu Gia chủ thấy con trưởng của mình mang bộ dáng này quay về, lập tức lửa giận ngút trời. Triệu Kiến Nhân một mực không nói tình trạng của mình, tất cả ý thức còn lại đều đổ hết lên người Vân Phong, đương nhiên là bởi vì trong lòng vô cùng oán hận, U gia cũng bị trúng luôn “ngọn thương”, Triệu Gia Chủ lập tức muốn tới U gia tính sổ, “Chỉ là một U gia lại dám so với Triệu gia? Dám ra tay tàn độc như vậy! Lão phu muốn lật đỉnh núi của chúng lên!”

Cũng may có người khuyên cản, bây giờ việc cấp bách nhất không phải là đi trút giận, mà là mau chóng tìm cách chữa trị cho hai vị Thiếu gia, Triệu gia không phải là không có Ma Pháp Sư Thủy Hệ, nhưng tốc độ trị liệu của Ma Pháp Sư Thủy Hệ khá chậm, Triệu Gia chủ chỉ sợ hai nhi tử của mình giữa chừng gặp chuyện ngoài ý muốn, vì thế kế hoạch bây giờ là chỉ có chất thuốc sinh mệnh cấp bậc Đại Sư mới có được hiệu quả nhanh chóng.

Kết quả thu được rất rõ ràng, chất thuốc sinh mệnh thì Đấu Giá Hành có, nhưng cấp bậc Đại Sư thì không có, cũng vốn chẳng có ai cung cấp. Triệu Gia Chủ lập tức bốc hỏa, ngọn lửa đè nén trong lòng phừng lên, chuyện tìm U gia tính sổ đành hoãn, trước hết phải giúp cho hai người kia không còn trong tình trạng nguy kịch đã. Triệu Gia Chủ phái người lúc nào cũng phải canh me tin tức ở Đấu Giá Hành, lại phái người tìm kiếm bên ngoài Nhạc Thành, mặc dù vẫn có Dược Tề Sư cấp Đại Sư tồn tại, nhưng căn bản chẳng dễ xin, Triệu Gia Chủ cũng vì vậy mà phiền não, Dược Tề Sư cấp Đại Sư hiếm như vậy, trừ phi là một trong Tứ Đại Gia Tộc, nếu không thì không cách nào mời được.

Triệu gia bên này đang như con kiến bò trên chảo nóng, phía bên Vân Phong vẫn an nhàn đợi thêm vài ngày, đương nhiên đã biết Triệu gia phái người tới Đấu Giá Hành canh me tin tức, kiên nhẫn đợi mấy ngày, thời điểm nàng nên ra tay đã đến rồi.

Vân Phong bước tới chỗ người bán ghi danh, người xếp hàng bán đồ cho Đấu Giá Hành không nhiều, dù sao những ai biết chắc thứ mình đang cầm là vô dụng thì đã chẳng mang vào đây. Ghi danh viên nhìn thấy nàng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, hỏi, “Bán đấu giá thứ gì?”

Vân Phong cười hì hì, “Chất thuốc.”

Ghi danh viên lười biếng ngáp, “Cấp bậc chất thuốc là gì? Nếu như là trung cấp thì đừng có tới đây, ngoài cửa hàng dược tề cả một bó lớn rồi.”

Nụ cười nhạt vẫn treo trên môi nàng, “Thứ ta bán đấu giá là chất thuốc sinh mệnh, cấp bậc Đại Sư.”

“Cái... cái gì?” Ghi danh viên ngồi không vững, thiếu chút nữa té lọt ghế, quan sát Vân Phong thật kỹ, “Ngươi chắc chắn thứ ngươi bán đấu giá là… chất thuốc sinh mệnh cấp bậc Đại Sư?”

“Ngươi lảm nhảm nhiều quá.” Giọng nói lạnh lẽo của Khúc Lam Y từ bên cạnh truyền tới. Ghi danh viên nhìn nụ cười yếu ớt trên môi Vân Phong, mặc dù trông cô nương này chẳng bao nhiêu tuổi, nhưng cả người mang lại một khí thế cường giả mơ hồ. Hắn đứng bật dậy, “Xin ngài chờ một chút!” rồi lập tức chạy đi, cảnh lúc đi y như cảnh lúc tới, không lâu sau, một nhân viên quản lý theo hắn lại đây, thấy Vân Phong thì cũng quan sát trước một lượt, sau đó cung kính nói, “Vị đại nhân này, xin mời đi theo ta. Về vật mà ngài muốn đấu giá, chúng ta vẫn cần thương lượng chi tiết.”

Vân Phong gật đầu, đứng dậy đi theo sau nhân viên quản lý, Khúc Lam Y cũng đi bên cạnh, hành động này thu hút sự chú ý của những nhân viên khác, ai nấy tò mò nghị luận to nhỏ, còn ghi danh viên vừa rồi phụ trách tiếp đãi Vân Phong thì miệng kín như bưng, một chữ cũng không nói.

Vân Phong và Khúc Lam Y theo sau nhân viên quản lý vào trong phòng đấu giá, vào trong một căn phòng. Sau khi ngồi xuống, nhân viên quản lý cười nói, “Vị đại nhân này, nên gọi như thế nào đây?”

“Phong Vân.”

Nhân viên quản lý thoáng sửng sốt, sau đó cười vài tiếng, “Phong Đại Nhân, vào sâu trong đây là của người tổng phụ trách, có năng lực giám định chắc chắn, kính xin Phong Đại Nhân lấy những thứ chuẩn bị đấu giá ra, để chúng tôi có thể dễ dàng nhận định thật giả.”

Vân Phong xoay cổ tay, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một chai chất thuốc sinh mệnh, chất thuốc ánh lên vầng sáng nhàn nhạt, người tổng phụ trách này là lần đầu tiên thấy, đôi mắt thoáng sáng bừng lên, lập tức nhận lấy bình trong tay nàng, cầm trong tay cẩn thận quan sát nhiều lần, gương mặt càng cung kính hơn.

“Phong Đại Nhân, xin hỏi thuốc này là do chính tay Đại Nhân làm ra sao? Hay là do bằng hữu hoặc thân nhân của Đại Nhân chế tạo?”

Vân Phong nhíu mày, không trả lời vấn đề này, người tổng phụ trách cười ngượng, “Bỏ qua vấn đề này đi, kính mong Phong Đại Nhân tha thứ, dù sao có thể biết được một Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư, chỉ nghĩ thôi đã khiến người ta cảm thấy vô cùng hưng phấn…”

Vân Phong cười nhạt, “Như thế nào, chai thuốc này là đồ thật chứ?”

Người tổng phụ trách lập tức gật đầu, “Chai thuốc này quả thực chính là chất thuốc sinh mệnh, còn là thuộc loại tinh khiết nhất, hiệu quả cũng tối ưu nhất. Phong Đại Nhân, không biết ngài muốn một giá tiền như thế nào?” Người tổng phụ trách nói, hai mắt sáng long lanh, thận trọng để bình chất thuốc sinh mệnh lên bàn, xoa xoa đôi bàn tay, “Theo như kinh nghiệm của ta, chai chất thuốc sinh mạng cấp bậc Đại Sư này, giá tiền nhất định có thể tới…”

Vân Phong khoát khoát tay, “Ta không cần tiền bạc.”

Người tổng phụ trách sững sờ, “Khụ khụ, nói cũng phải! Phong Đại Nhân muốn lấy gì để trao đổi chai thuốc này, quáng thạch.. hay thứ gì khác?”

Vân Phong cười, “Rất đơn giản, ngươi giúp ta thả tin này ra ngoài, khi có người tới tìm mua thì đưa người đó tới gặp ta, ta sẽ gặp mặt nói chuyện.”

Người tổng phụ trách lại sững sờ, “Ờm, chuyện này có thể, vậy mời Phong Đại Nhân nói địa chỉ.”

Cất chất thuốc sinh mệnh xong, Vân Phong và Khúc Lam Y rời khỏi Đấu Giá Hành, tùy tiện tìm một quán trọ trong Nhạc Thành mà ở. Vân Phong tin chắc, không tới một ngày, tin tức này sẽ khiến Nhạc Thành phải đập nồi. Quả nhiên, tin tức chất thuốc sinh mệnh xuất hiện tại phòng đấu giá ở Nhạc Thành được lan truyền một cách chóng mặt, tất cả gia tộc lớn nhỏ ở trong Nhạc Thành nháo nhào, chất thuốc sinh mệnh cấp bậc Đại Sư xuất hiện, cũng có nghĩa một vị Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư đã xuất hiện ở Nhạc Thành. Người này rốt cuộc là ai?

Đấu Giá Hành giữ kín như bưng, nếu như không phải là có ý muốn mua chất thuốc này, căn bản không thể nào biết được tin tức người bán, cho dù muốn mua, Đấu Giá Hành cũng chỉ cung cấp tên và địa chỉ người bán mà thôi, mà người muốn mua chất thuốc này, phải đóng một lượng lớn thù lao mới có thể lấy được tin, giá trị của mức thù lao đem mấy người tò mò cản ở cửa.

Triệu gia vừa thu được tin tức này, Triệu Gia chủ lập tức kích động đến đỏ mặt, “Mau! Mau tới Đấu Giá Hành!” Triệu gia lập tức phái người tới Đấu Giá Hành thăm dò tin tức trước, nhưng lại không ngờ rằng, trong những gia tộc để ý tới tin tức này ở Nhạc Thành có một gia tộc nằm trong Tứ Đại Gia Tộc ở Phù Không Đảo, mấy đại lão đầu Cung gia.

“Ngươi nói ở Đấu Giá Hành xuất hiện chất thuốc sinh mệnh cấp bậc Đại Sư?”

“Vâng, Gia chủ! Tin tức này thiên chân vạn xác, là tổng phụ trách của phòng đấu giá tự mình tung ra.”

“… Phái người tới Đấu Giá Hành dò thăm tin tức, bất luận người bán nói yêu cầu gì, đều đồng ý với hắn.”

“Vâng!”

Người ngồi ở chủ vị nhắm mắt suy nhẫm, chỉ chốc lát sau mở mắt ra, đáy mắt lóe lên tia sắc bén, “Chất thuốc sinh mệnh cấp bậc Đại Sư, người đấu giá này bất luận là Dược Tề Sư hay người đi bán thay, cũng không thể dễ dàng bỏ qua được.”

--- ----Hết chương 12---- ---

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.