Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 357: Q.5 - Chương 357: Chương 13.2: Phô trương thật lớn




Rất nhanh, Lam Dực đã tìm được một chỗ bằng phẳng không lớn lắm nhưng có thể dừng chân, Lam Dực thận trọng đáp xuống, rồi hóa thành một luồng ánh sáng màu xanh chui vào nhẫn khế ước, Vân Phong lập tức lấy ra một chai dược tề sinh mệnh đưa cho U Nguyệt uống, hắn cười khổ lắc đầu cự tuyệt, tay chống đỡ cơ thể của mình, “Phong nhi, chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, thứ này đừng nên dùng thì hơn.”

Khúc Lam Y phì cười, Tiểu Phong Phong thật đúng là, lại dùng đến cả chất thuốc sinh mệnh cấp bậc Đại Sư cho mấy vết thương nhỏ như này, chất thuốc sinh mệnh trong tay nàng cứ như rau cải trắng, quơ một cái là được một bó to.

Vân Phong lập tức dùng Thủy Nguyên Tố chữa thương cho U Nguyệt, thấy chỉ là ngoại thương thôi thì thở nhẹ ra, U Nguyệt mỉm cười, “Thì ra gần đây người làm oanh động cả phòng đấu giá và Nhạc Thành, thật sự là Phong nhi.”

Vân Phong cười, “Thế nào, Nhị ca không ngờ là ta?”

“Ta đã sớm nghĩ là muội rồi, nhưng mà bán đấu giá chất thuốc cấp bậc này, muội cần gấp thứ gì sao?”

Vân Phong và Khúc Lam Y bật cười, hai người không giải thích gì, “Đương nhiên là sẽ có chỗ dùng, đúng rồi Nhị ca, ta có âm bài, về sau ca có thể liên lạc được với ta rồi” Vân Phong móc ra âm bài, U Nguyệt cười, “Lúc đầu còn nói muốn dẫn muội đi mua, ca ca như ta thật đúng là…”

“Được rồi, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, muội tự mình đi được rồi.” Vân Phong cắt lời U Nguyệt, chợt nhận ra điểm này hắn rất giống với Đại ca, Vân Thăng rất hay càu nhàu, nhưng nàng không hề cảm thấy phiền.

Ghi lại hơi thở của U Nguyệt vào âm bài xong, Vân Phong cất nó đi, trên người U Nguyệt chỉ có chút ngoại thương, nàng chỉ cần dùng chút Thủy Nguyên Tố trị liệu một lát là lại lành lặn như cũ. Khúc Lam Y như vồ tình hỏi, “U gia chủ không tìm ngươi sao?”

U Nguyệt ngẩn ra, sau đó cười khổ gật đầu, “Hôm nay mới vừa đi tìm ta, hỏi ta có phải người bán đấu giá ở Đấu Giá Hành có phải là Phong nhi không.”

“Hừ, lão đầu kia có chút thông minh đấy, có thể liên tưởng đến Tiểu Phong Phong.”

“Có lẽ do không hỏi ra được tin tức gì, nên mới liên tưởng tới ta, nhưng mà cho dù ông ta có hỏi như vậy, trong lòng vẫn rất do dự, ta là Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư, trừ phi sự thật phơi bày trước mắt, ông ta sẽ không tin.” Giọng Vân Phong lạnh băng, Khúc Lam Y nhìn về phía U Nguyệt.

“Nếu ông ta đã hỏi ngươi, vậy ngươi trả lời ra sao? Phải biết rằng, nếu nói ra chuyện của Tiểu Phong Phong, vị trí của ngươi trong U gia sẽ được tăng lên rất nhiều.”

U Nguyệt giật nhẹ khóe miệng, “Người U gia có thể lợi dụng ta, nhưng nếu muốn lợi dụng Phong nhi, ta tuyệt đối không cho phép!”

Vân Phong nghe vậy, trái tim cảm thấy vô cùng ấm áp, Khúc Lam Y cũng ngẩn ra, hắn không ngờ U Nguyệt lại che chở cho nàng đến vậy, rất dễ thấy tình hình của hắn ở U gia không hề tốt chút nào, nếu hắn nói tin người đấu giá chính là Vân Phong cho U Gia chủ nghe, U Gia chủ chắc chắn sẽ làm mọi thứ để lấy lòng hắn, dựa vào đó tiếp cận Vân Phong, thậm chí sẽ thông qua quan hệ giữa hắn và nàng để mưu cầu lợi ích, nếu quả thật là như vậy, Khúc Lam Y đương nhiên sẽ không để U gia mãn nguyện. Nhưng U Nguyệt lại giữ kín như bưng, đây là điều Khúc Lam Y không ngờ tới.

“Mặc dù ta không phải Nhị ca ruột của Phong nhi, nhưng trong lòng ta luôn coi nàng chính là muội muội ruột của mình.” Giọng U Nguyệt kiên định, Vân Phong cười tít mắt, trái tim cảm thấy lâng lâng. Sợi hồn của Nhị ca trong cơ thể U Nguyệt, mặc kệ có phải là do nó mà hắn mới đối xử như vậy với nàng hay không, nhưng tâm ý của hắn nàng nhớ kỹ trong lòng.

Vân Phong hít một hơi, trầm mặc một lúc, gương mặt nhỏ nhắn chợt trở nên nghiêm túc, “Nhị ca, mặc dù ca chỉ mới trở về U gia có mấy ngày, nhưng chắc hẳn ca cũng đã thấy rõ, thái độ của U gia đối với ca như thế nào rồi chứ?”

U Nguyệt trầm mặc, bên tai như vẫn còn nghe thấy những lời giễu cợt kia, đương nhiên không thể không khó chịu, nhưng lòng trung thành đối với gia tộc vẫn còn trong lòng hắn, lúc này lập trường và cảm xúc trong U Nguyệt rất mâu thuẫn, mối quan hệ với gia tộc sao có thể dễ dàng cắt đứt được, trừ phi là bị gia tộc vứt bỏ, bị gia tộc bất dung, hoàn toàn nản lòng đối với gia tộc.

Vân Phong thấy vẻ mặt bối rối của U Nguyệt, mỉm cười, “Nhị ca, Phong nhi chỉ nói một câu, nếu như ca muốn rời khỏi U gia, Phong nhi sẽ dẫn ca đi.”

U Nguyệt sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Vân Phong, nhìn vào đôi mắt đen trong suốt của nàng, trong nó ánh lên sự quan tâm và che chở. Hắn thấy có chút khó thở, vì sao, vì sao chỉ là muội muội nhận thức thôi lại đối tốt với mình như vậy, còn U gia mới chính là huyết mạch lại đối xử với mình thế kia? Đây chính là máu mủ tình thân sao? Không khỏi thật đáng buồn.

U Nguyệt cười đáp lại Vân Phong, “Được, ta nhớ rõ lời của Phong nhi!”

Vân Phong gật đầu, U Nguyệt chợt nghĩ tới cái gì, nói vội, “Phong nhi, dã tâm của U gia đã vượt qua sự tưởng tượng của ta, hôm nay U Gia chủ nói rất nhiều với ta, nhưng câu nào cũng bao hàm cả muội trong đó. Ngàn vạn lần không được dính tới U gia, nếu không bọn họ sẽ như một con quỷ hút máu bám chặt lấy muội mà cắn. Nếu như bọn họ mà biết muội chính là người bán đấu giá, tìm đến Dược Tề Sư, đến lúc đó quan hệ giữa ta và muội…” Ánh mắt U Nguyệt tối sầm lại, “Cho dù ta và muội cắt đứt quan hệ, ta cũng cam tâm tình nguyện!”

Vân Phong cười trừ, Khúc Lam Y híp mắt, “Ta nói này U Nguyệt, thân là Nhị ca của Tiểu Phong Phong thì ngươi nên có đầu óc một chút đi được không? Ngươi đã như thế còn muốn cắt đứt quan hệ với Tiểu Phong Phong, vậy sao ngươi không lựa chọn cắt đứt quan hệ với U gia? U gia và Tiểu Phong Phong, ngươi chọn bên nào, trong lòng ngươi chẳng phải đã sớm có đáp án rồi sao?”

“Nhưng… Dù sao đó cũng là gia tộc của ta…”

Vân Phong mỉm cười, “Huyết mạch quả thực là một sự ràng buộc vững vàng, nhưng cũng không phải vững đến nỗi phá không được, một khi cái gọi là tình thân, máu mủ này biến chất, gia tộc cũng theo đó thay đổi. Cái gọi là gia tộc, cái gọi là máu mủ, là cho dù ca ở đâu cũng luôn là một hậu thuẫn vững chắc cho ca dựa vào, cho dù ca có gặp phải khó khăn gì vẫn sẽ là nguồn lực tiếp cho ca tiến về phía trước. Cái gọi là người đồng tộc, chính là người thân, cho dù ca có ở đâu, cũng sẽ luôn ghi nhớ ca trong lòng.”

Tay Vân Phong chậm rãi đặt lên ngực, ở nơi đó toát lên một hơi ấm nhẹ nhàng, “Đây mới là người thân, đây mới là huyết mạch, cho dù có đang ở nơi tối tăm nào, bọn họ đều trở thành ánh mặt trời của ca.”

Gương mặt Khúc Lam Y cứng đờ, thất thần nhìn Vân Phong, gương mặt nàng toát lên vẻ nhu hòa ấm áp, U Nguyệt ngơ ngác hỏi lại, “Có gia tộc như vậy sao?”

Vân Phong cười dịu dàng, “Có, tộc nhân của ta chính là như vậy.”

Gương mặt tuấn tú của Khúc Lam Y khẽ cúi, mái tóc đen che đi đôi mắt của hắn, môi mỏng khẽ kéo, nở nụ cười như có như không, ẩn chứa nhiều cảm xúc phức tạp. Khúc Lam Y chậm rãi xoay người, mắt nhìn về phía xa xăm, cái gọi là người thân, cái gọi là gia tộc sao?

“Phong nhi rất may mắn.” U Nguyệt thầm thì, Vân Phong gật đầu. “Phải, ta thật sự rất may mắn.” Có thể tới thế giới này, có thể có được người nhà như vậy, có thể có được tất cả mọi thứ ở hiện tại, nàng không thể phủ nhận đó chính là sự may mắn. Cho dù nàng phải gánh vác rất nhiều, nhưng nàng luôn chịu vẻ chịu đựng.

“Đưa hắn về đi, người muốn tới thăm cũng đã tới gặp được rồi.” Khúc Lam Y xoay người lại, vẻ mặt lúc này đã biến mất như chưa từng xảy ra, Vân Phong gật đầu, U Nguyệt quan tâm nhìn nàng, “Phong nhi, ta không giúp được muội cái gì, nhưng ta nhất định sẽ không để cho U gia lợi dụng đặt yêu cầu với muội.”

Vân Phong cười khẽ, “Bọn họ muốn yêu cầu, còn phải xem ta có muốn đồng ý hay không.”

Đưa U Nguyệt đến bên ngoài sơn môn, giữa hai người đã có âm bài nên dễ liên lạc hơn, Khúc Lam Y và Vân Phong rời đi, U Nguyệt một mình trở lại sơn môn U gia, hai người giữ cửa thấy U Nguyệt trở lại thì sửng sốt, hắn không nói lời gì đi vào, hai người mới sực tỉnh trở lại.

“Mới đó mà hắn đã về lại rồi?”

“Ai biết, có lẽ là xuống không được nên về lại.”

“Cho dù như thế, sao ta vẫn có cảm giác có cái gì đó không đúng…”

--- ------ ------ ------ ------ ------ ---

Vân Phong và Khúc Lam Y trở lại lữ điếm, ông chủ của quán trọ lập tức tiến lên đón, ghé vào tai Vân Phong nói mấy câu, “Phong tiểu thư, có mấy người tới tìm ngươi, ta đã làm theo phân phó của ngươi đưa bọn họ lên phòng ngươi đợi rồi.”

Vân Phong nói cảm ơn với ông chủ, cùng Khúc Lam Y xoay người đi lên lầu. Ông chủ nghe Vân Phong nói cảm ơn mình thì hí hửng, mặc dù Phong tiểu thư này trông rất trẻ tuổi, nhưng khí thế không hề thua kém người khác, có thể được nàng nói một tiếng cảm ơn, trong lòng thực sự là vô cùng sảng khoái.

Vân Phong đẩy cửa ra, bên trong phòng có mấy người đã đợi sẵn lập tức quét mắt tới nhìn nàng, ai nấy đều là những nam nhân mặt mày khôn khéo, Vân Phong và Khúc Lam Y đi vào thì khép cửa lại, ánh mắt ai nấy dừng trên người nàng, nghi ngờ nhìn nàng cả hồi lâu, hình như đang không rõ liệu đây có phải là người bán đấu giá mà họ muốn tìm hay không, bề ngoài trông nàng còn rất trẻ.

Vân Phong và Khúc Lam Y tự nhiên ngồi xuống, mấy nam nhân kia bắt đầu lúng túng, nhìn nhau mấy lần, một người đàn ông cất bước mở miệng, trên mặt lộ vài tia kiêu ngạo, “Ta tới đại diện cho Cung gia, chắc các hạ cũng đã nghe, chính là Cung gia – một trong Tứ Đại Gia Tộc.”

Vân Phong không lên tiếng, nam nhân bắt đầu thấy cứng họng, vốn cho là nàng vừa nghe thấy Cung gia sẽ chú ý, lại không ngờ thái độ của nàng lại chẳng hề quan tâm chút nào, nam nhân lúng túng ho khan, “Cung Gia chủ phái ta tới để hỏi các hạ thử, các hạ muốn lấy gì để đổi với bình thuốc sinh mệnh cấp bậc Đại Sư kia? Nếu như các hạ chịu vui lòng nói, có thể tới Cung gia một chuyến không?”

Lời nói của ông ta khiến mấy người đàn ông còn lại có chút khẩn trương, phần lớn đều là tức giận bất bình, nhưng lại không tiện nói gì, đương nhiên bọn họ ôm tâm tư giống nhau, lại không ngờ Cung gia không lưu tình như vậy, nhân vật quan trọng của Cung gia, mấy gia tộc tầng hai như bọn họ sao dám mở miệng cướp người? Nếu như là cùng cấp bậc còn may, nhưng đã là một trong Tứ Đại Gia Tộc, bọn họ chỉ đành giương mắt nhìn người ta giành trước thôi.

Lúc người đàn ông nói câu kia, rõ ràng vô cùng tự tin, bộ dáng như chắc chắn Vân Phong sẽ đi, nàng đứng lên, người đàn ông cười hả hê, “Các hạ, xin mời!”

Vân Phong nhíu mày, nhìn ông ta, “Ta nói đi hồi nào?”

Nam nhân lập tức đứng đờ ra tại chỗ, “Các hạ đây không phải là đồng ý rồi sao. Các hạ...”

“Lỗ tai nào của ngươi nghe ta nói đồng ý?” Vân Phong lườm người đàn ông, ông ta giật môi, “Nhưng, nhưng...” Đây chính là lời mời của Cung gia! Lời mời của một trong Tứ Đại Gia Tộc! Nàng không biết hưởng thụ sao còn cự tuyệt? Có thể được một trong Tứ Đại Gia Tộc mời tới, đây chính là vinh dự người thường không thể chiếm được. Cho dù nàng biết nhà Dược Tề Sư kia, nhưng bộ dáng này không khỏi quá cao ngạo rồi.

“Các hạ cần phải suy nghĩ kỹ càng, Cung gia muốn mời các hạ, là muốn mượn tay các hạ để biết nhà Dược Tề Sư kia mà thôi, các hạ đừng quá tự đề cao thân phận của mình.” Người đàn ông trước giờ chưa bao giờ bị cự tuyệt, trong giọng nói có chút mất kiên nhẫn. Vân Phong nhếch môi, “A, là muốn biết Dược Tề Sư?”

Khuôn mặt người đàn ông xẹt qua một tia nhăn nhó, “Nếu các hạ đã rõ, vậy thì…”

“Các ngươi cũng là đại diện từng gia tộc mà tới đây?” Vân Phong thẳng thừng xem thường lời nói người đàn ông kia, ông ta lúng túng dứng đó, lần đầu tiên cảm thấy bị vũ nhục, một đôi mắt giận dữ nhìn Vân Phong, nếu không phải mang theo lệnh của Gia chủ trong người, nếu không phải bận tâm mối quan hệ giữa nàng và nhà Dược Tề Sư kia, ông ta há có thể để nàng tỏ thái độ như vậy với mình.

Mấy người đại diện gia tộc khác nói “Phải” , Vân Phong cười, “Mấy người cũng muốn thông qua ta, liên hệ với nhà Dược Tề Sư kia sao?”

Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đáy mắt ai nấy xẹt qua tia sáng, Cung gia thể hiện tâm cao khí ngạo, rõ ràng lời nói đã chọc giận nàng, nhưng bọn họ thì không như thế. Tiểu cô nương trước mắt này chính là đường dây duy nhất để biết được vị Dược Tề Sư kia, đương nhiên là phải lấy lòng nàng mới có thể biết được người đó rồi, nếu như chọc giận nàng, đồng nghĩa với việc vô duyên với với Dược Tề Sư kia rồi.

“Cái này, dĩ nhiên là để làm quen với các hạ!” Mấy người đại diện gia tộc khác lập tức tươi cười chào đón, vị đại diện cho Cung gia kia nghe vậy giận dữ. Mấy gia tộc cấp hai mà cũng dám giành người với Cung gia.

Vân Phong khẽ nhếch đôi môi đỏ, nở nụ cười tươi tắn, “Nếu mấy vị Gia chủ gia tộc muốn làm quen ta, vậy thì trở về nói cho họ biết, muốn biết ta, tự mình mà đến!”

Tất cả mọi người sửng sốt. Tự mình đến? Để mấy Gia chủ tự mình đến? Nàng phô trương không nhỏ đâu! “Chuyện này…” Mấy người do dự nhìn nhau, Vân Phong cười lớn, “Nếu như đến một chút thành ý các vị Gia chủ gia tộc cũng không có, vậy thì không cần nói chuyện nữa, đi thong thả, cửa ở bên kia.”

Vân Phong chỉ chỉ cửa, trên mặt vẫn là nụ cười nhẹ nhàng, người Cung gia tức giận phất tay áo đi ra ngoài, trong mũi hừ một tiếng, xem ra đã bị tức không hề nhẹ, những người còn lại hai mặt nhìn nhau, lần lượt rời đi. Chờ đến khi tất cả mọi người đã rời khỏi, Khúc Lam Y cười lớn, “Cứ như vậy đuổi đi hết toàn bộ?”

Vân Phong hơi ngả người ra sau dựa vào ghế, “Không bao lâu đâu, tất cả sẽ tới đủ.”

Lần này Vân Phong thị uy với bọn họ một trận như vậy, ra yêu cầu buộc mấy người Gia chủ phải tự mình đến, khi tin tức về đến tai của mấy người Gia chủ thì biểu hiện của bọn họ vô cùng kỳ quặc, có người tức giận, có người trầm tư, kỳ lạ nhất là Gia chủ của Cung gia, sau khi nghe xong thuộc hạ oán giận thêm dầu thêm mỡ báo cáo xong, Cung Gia chủ đang trầm mặc nghe đột nhiên bật cười phá lên.

“Ha ha ha ha, ha ha ha ha!”

Người báo cáo sững sờ, khẽ run bắn người giật mình, có phải mình đã nói sai câu nào rồi không? Sao gia chủ lại cười… vui vẻ đến vậy?

“Ha ha ha! Tiểu nha đầu này thật có tính toán, tự mình tới làm quen, ha ha, tốt! Lão phu lập tức tự mình tới gặp nàng!”

Không ngoài dự đoán của Vân Phong, ngày hôm sau, mấy vị khách quý trong dự liệu đã tới cửa, mấy Gia chủ gia tộc lớn tụ họp bên ngoài cửa quán trọ Vân Phong, mỗi người một vẻ mặt nhìn nhau, trong lòng đều có chung một suy nghĩ, thì ra là đều tới cả sao? Mọi người đứng thẳng trên không trung, đều biết rõ hôm nay tới là để giành một người, không khỏi châm chọc lẫn nhau.

“Chậc chậc, ta còn tưởng rằng chỉ có một người có thể bấp chấp tiến tới, không ngờ mấy vị cũng là bất chấp mọi giá.”

“Hừ! Như nhau cả thôi, suy tính trong lòng ngươi bọn ta không biết sao?” U gia chủ nói, trong mắt nhiều thêm mấy phần lo lắng, mấy Gia tộc khác cũng có thái độ đó, còn chưa thấy bộ dáng Vân Phong đã muốn cướp người rồi.

“Nếu đã tới cả rồi, thì đi vào chung đi, thuộc về ai thì là bản lĩnh của người đó.” Triệu Gia chủ nhìn lướt qua, trừng U gia một cái, nghĩ thầm sau khi câu kéo được vị Dược Tề Sư kia xong, phải “nói chuyện” một trận với U gia.

Mấy vị Tộc trưởng lập tức đáp xuống, đúng lúc đó trên không trung truyền tới một tiếng cười sang sảng, “Ha ha ha, lão phu không ngờ là các ngươi cũng tới hết cả đấy!”

Mấy vị Gia chủ nghe vậy sắc mặt trầm xuống, hay lắm, Cung Gia chủ một trong Tứ Đại Gia Tộc cũng tự mình đi tới rồi. “Cung Gia chủ cũng tự mình tới, thật sự là không ngờ.” Mấy Gia chủ khác trên mặt tươi cười, nhưng trong lòng lại bắt đầu khóc, Cung Gia chủ ở đây, bọn họ sao cướp người được? Con mẹ nó, dù thế nào cũng không nghĩ có thể được tận mắt nhìn thấy Cung Gia chủ thế này. Đây không phải là nói giỡn sao?

“Ha ha, nha đầu này rất có đầu óc, ta tới để tham gia náo nhiệt.” Cung Gia chủ không mặn không nhạt nói, mấy Gia chủ khác nói thầm trong lòng, cái gì mà tham gia náo nhiệt, lão già nhà ngươi tới tham gia náo nhiệt làm bọn ta đến một cơ hội cũng chẳng còn nữa rồi.

“Được rồi, chúng ta cùng vào gặp tiểu nha đầu đã hạ yêu cầu chúng ta phải tự mình tới thôi nào!” Cung Gia chủ cười sang sảng, nhanh chóng đáp người xuống, mấy Gia chủ khác thầm liếc mắt nhìn nhau, chỉ đành cắn răng đi theo.

Vân Phong đang ngồi yên giữa phòng choàng mở mắt, khóe miệng treo nụ cười yếu ớt, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, “Hay lắm, đều đã tới không thiếu một mống rồi.”

--- -----Hết chương 13---- ----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.