Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 371: Q.5 - Chương 371: Chương 25.2: Ghen




“Thiên tài gì đó của U gia chính là U Bạch, nhưng chẳng qua cũng chỉ như thế, bảo thủ, cao ngạo, trong mắt không có ai, chỉ có thực lực là hơn nhị ca một chút thôi.”

“Sao, muốn U Nguyệt vượt qua hắn trong cuộc thi so tài?”

“Khó lắm, thực lực của U Bạch hiện giờ là Tôn Vương cấp sáu, cho dù nhị ca có dốc toàn lực cộng thêm trợ giúp của Kim Đỉnh Dịch, trong thời gian ngắn như vậy cũng không thể đạt được Tôn Vương cấp sáu, cùng lắm là đánh ngang tay, chứ không thể nào đánh thắng được.”

Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong cười, “Chỉ cần đến lúc đó Nhị ca đạt được Tôn Vương cấp bốn, U Bạch kia không thành vấn đề.”

“Tiểu Phong Phong, hai cấp chênh lệch tựa như hai bậc thang, cấp bốn làm sao có thể trên cơ cấp sáu được?”

Vân Phong cười thần bí, “Cái này, ta tự có cách.”

Nói xong mọi chuyện với Khúc Lam Y, Vân Phong ra khỏi Long Điện, Khúc Lam Y không theo ra ngoài mà đợi U Nguyệt đột phá rồi mới ra sau, nàng cảm thấy như vậy cũng yên tâm, trong mấy ngày này chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi. Một khi U Nguyệt đột phá được cấp Tôn Vương, hệ số hấp thu Kim Đỉnh Dịch sẽ không còn quá nguy hiểm nữa. Không phải ai cũng có thể dễ dàng hấp thụ được Kim Đỉnh Dịch, nếu bị hấp thu quá nhiều, có thể dẫn đến phát bạo mà chết. Vân Phong đã vượt qua thời khắc nguy hiểm đó, một phần cũng là nhờ cơ thể được cải tạo khác người thường của mình.

Mặc dù pháp trận sinh mệnh có giúp nàng trong việc đột phá cấp Tôn Vương, nhưng vốn căn cơ đã được đúc thành, thân thể của nàng cũng có khả năng kháng áp tính cao hơn người khác, nhất là lúc chịu đựng biến dị, rất có ưu thế hơn thường.

Mấy ngày qua Vân Phong trôi qua rất lùm xùm, Dung Tâm giống như cây kẹo mè xửng, ngày nào cũng tới điểm danh, “Tiểu sư muội, hôm nay có chuyện gì không? Nếu không có chuện gì thì đánh một trận với ta đi.”

Vân Phong lắc đầu thở dài, nhưng chưa bao giờ ra tay. Dung Tâm có vài lần cố tình đánh Vân Phong, nhưng đều bị nàng nhẹ nhàng tránh thoát, nhưng điều này lại làm cho lòng của Dung Tâm như đám cỏ dại gặp điều kiện tốt, ngày càng mong có thể được đánh nhau với Vân Phong, nàng vẫn luôn một mực không ra tay. Không phải ngày nào cũng có thể tránh né cây kẹo mè xửng này, nghĩ tới phân khoa chế dược chính là một nơi tốt, hơn nữa Cung Thiên Tình cũng ở đó, nên cứ cách mỗi hai ba ngày Vân Phong lại tới đó một lần, điều này khiến trưởng lão chất thuốc cười không ngậm được mồm, tự khen bản thân lúc đầu giữ lại Cung Thiên Tình quả là quyết định đúng đắn, nếu không có khi tiểu nha đầu này không chừng đã quăng mình ra sau đầu.

Cung Thiên Tình ở chỗ trưởng lão chất thuốc khá tốt, không còn có người dám khiêu khích nàng, bây giờ không chí có Vân Phong, mà còn có trưởng lão chất thuốc đứng ra bảo họ nàng, hoàn toàn thoát khỏi những ngày tháng lúc trước. Từ lúc biết Hỏa Nguyên Tố của mình là đặc biệt, Cung Thiên Tình vô cùng hăm hở tiến lên, không ngừng đốc thúc thực lực bản thân, nàng phải mong chóng sớm ngày có thể giúp Phong Vân, giúp bằng hữu duy nhất của nàng.

“Phong Vân, ngươi đến rồi!” Cung Thiên Tình đứng trong sân nhỏ, Vân Phong còn chưa tới nơi nàng đã chạy ra niềm nở chào đón.

Vân Phong gật đầu, “Sống tốt chứ?”

Cung Thiên Tình cười khanh khách, lôi kéo Vân Phong vào sân mình, mắt nhìn xung quanh, thì thầm, “Ta nói ngươi nghe nè, gần đây trưởng lão chất thuốc cứ không ngừng lầm bầm, cái gì mà sao không ra sao không tới, từ sáng tới khuya, có khi nào ông ấy đang làm chất thuốc tà ma gì không?”

Không ra? Vân Phong nhíu mày, chế tạo chất thuốc gì mà không ra? Cung Thiên Tình tiếp tục thầm thì, “Còn nữa, thi thoảng ta còn thấy trưởng lão đi vòng vòng quanh một cái cây lùn tịt, mặt mày âm ê ủ dột…”

Mắt Vân Phong sáng lên, là cây Kim Đỉnh! Thì ra là trưởng lão chất thuốc cũng có một cây Kim Đỉnh, có lẽ là một trong những cây mà Tam Trưởng Lão mang về, Kim Đỉnh Dịch chính là một trong những thứ trong mơ của Dược Tề Sư, một giọt có thể nâng cao gấp mấy lần dược hiệu, có thể giúp cho giá trị của chất thuốc bản thân tăng gấp bội. Không ra đương nhiên là cây Kim Đỉnh không tiết ra được Kim Đỉnh Dịch, xem ra ông ấy vừa yêu vừa hận cái cây này rồi.

Khõe miệng Vân Phong khẽ nhếch thành một nụ cười, “Có lẽ là do ông ấy mệt mỏi quá độ thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Cung Thiên Tình bĩu môi, “Ta cũng không nhớ rõ lắm, chỉ là không hiểu ông ấy cứ làm gì vòng vòng quanh một cái cây, nên tò mò…”

Vân Phong cười khúc khích không nói gì, nàng hoàn toàn có thể tưởng tượng ra bộ dạng rối dến dậm chân của ông ấy. Rõ ràng là cây Kim Đỉnh đang ở trước mắt, nhưng đến một giọt Kim Đỉnh Dịch cũng chưa từng tiết ra, tâm trạng này có thể dễ hiểu được, “Đúng rồi, chúc mừng ngươi! Đã là đệ tử của Ngũ Trưởng Lão!” Cung Thiên tình vỗ vai Vân Phong cái bẹp, gương mặt nhỏ nhắn cười rạng rỡ, trong mắt đều là sự chân thành.

Vân Phong nhìn, trong lòng thấy ấm áp, “Có gì mà đáng chúc mừng chứ.”

Cung Thiên Tình cười khanh khách, “Có thể trở thành đệ tử củ Ngũ Đại Trưởng Lão là chuyện không dễ đâu, ngay cả đám trong Cung gia cũng chỉ được vài ba mống mà thôi.”

Nhắc tới người Cung gia khiến Vân Phong bất giác hỏi, “Thái độ của Cung gia dạo này với ngươi thế nào, vẫn như lúc trước à?”

“Hừ! Sao có thể như lúc trước được, người Cung gia cũng không phải bị mù, đương nhiên có thể thấy được hiện trạng của ta, đã có người tới tìm ta, chẳng qua là ta không thèm gặp.” Cung Thiên Tình đen mặt, lúc mình đang sống cơ cực bi thảm thì chẳng có một ai trong Cung gia chìa tay ra giúp đỡ, khi mình có được cuộc sống như hôm nay, thì ngược lại muốn dựa vào cái họ Cung mà lấy hơi, không có cửa đâu!

“Sao lại không gặp? Cũng có thể nghe bọn họ nói gì mà.”

“Không nghe cũng biết bọn họ tính nói gì, ta thậm chí còn mong bọn họ như trước đây, cách xa ta ra một chút. Cái gì mà máu mủ thân tình, đều là máu chó! GẠT NGƯỜI!”

Nghe Cung Thiên Tình nói vậy làm Vân Phong không khỏi phì cười, “Cũng không hẳn vậy, người Cung gia chỉ là có chút trọng lợi. Mà dù sao hôm nay ngươi vạch giới hạn với họn họ cũng tốt, về sau cuộc sống của ngươi, không cần có liên can tới bọn họ.”

“Ta cũng nghĩ như vậy, sau này ta nhất định sẽ khiến đám người Cung gia phải hối hận vì đã dám thờ ơ lạnh nhạt với ta!”

Vân Phong bật cười, Cung Thiên Tình u oán, “Với lại người Cung gia tới tìm ta, một phần cũng là vì ngươi.” Nàng bĩu môi, Vân Phong nhíu mày, “Ta?”

“Đúng vậy! Còn không phải là vì ngươi sao, bây giờ đã là đệ tử mà Ngũ Trưởng Lão vừa lòng nhất, là người mà cả Ngũ Đại Trưởng Lão đều muốn tranh đoạt, Tôn Vương cấp tám, Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư.” Cung Thiên Tình nheo mắt nhìn Vân Phong, “Tôn Vương cấp tám đó nha.”

Vân Phong bị gương mặt của Cung Thiên Tình làm bật cười, Cung Thiên Tình cũng cười, “Phong Vân, cuộc tranh tài sắp tới ta rất có lòng tin vào ngươi. Ngươi nhất định phải đoạt lấy hạng nhất đấy, đừng để ta mất mặt đấy, biết chưa?”

“Không cần ngươi phải nói, ta cũng nhắm thẳng vào cái vị trí hạng nhất đó rồi.”

“Đó là đương nhiên rồi. Hạng nhất không phải là ngươi thì còn là ai?” Cung Thiên Tình hùng hồn nói, cười khanh khách với Vân Phong, “Phải đánh cho bọn họ sứt đầu mẻ trán ra mới được!”

“Vị trí hạng nhất? Ngươi nghĩ hạng nhất dễ có như vậy?” Một tiếng hừ lạnh vang lên bên ngoài viện, Vân Phong và Cung Thiên Tình ngưng bặt tiếng cười.

Đôi mắt Vân Phong trầm xuống, nhìn bóng người vừa lướt qua cửa viện, “Ngươi hừ cái gì chứ? Đồ bại tướng!” Cung Thiên Tình nói, thanh niên vừa đi qua cửa viện quay ngoắt đầu lại, dữ tợn trừng Cung Thiên Tình, sau đó vung tay áo, mặt bừng bừng tức giận bước vào viện trưởng lão chất thuốc.

“U Bạch có từng làm phiền ngươi không?” Vân Phong hỏi.

Cung Thiên Tình hừ hừ, “Hắn có muốn cũng không dám đâu, cá là lần trước hắn bị ngươi làm mất mặt trước quá nhiều người, nên giờ chẳng ngóc đầu lên nổi. Hắn gặp ta chưa bao giờ có sắc mặt tốt, nhưng vẫn không dám tùy tiện ra tay với ta, hơn nữa cũng còn có ngươi nữa mà.”

Vân Phong khẽ nhếch môi, tốt nhất là vậy, cuối cùng thì bảo bối trong lòng U gia – U Bạch – cũng chỉ là một kẻ nhát chết.

“Trông bộ dáng mũi hếch lên tận trời của hắn kìa, nhân lúc cuộc thi so tài sắp tới, ngươi phải để hắn ăn khổ đủ đấy.” Cung Thiên Tình nắm chặt tay.

Vân Phong cười, “Vậy còn ngươi? Trong lúc ta để hắn chịu khổ, thì ngươi làm gì?”

Cung Thiên Tình cười khà khà, “Đương nhiên là đứng cổ vũ cho ngươi rồi!”

Vân Phong cười lắc đầu, “Đến lúc đó, tự sẽ có người giáo huấn hắn.”

“Ai? Theo lời ngươi nói, là ngươi không tính ra tay? Vậy thì là ai? Thực lực U Bạch đã là Tôn Vương cấp sáu, trừ ngươi ra, cũng chỉ có đệ tử quan môn của Đại Trưởng Lão và Tam Trương Lão...”

Vân Phong vỗ vỗ vai Cung Thiên Tình, “Yên tâm, đến lúc đó rồi ngươi sẽ biết.”

Tới phân khoa chế dược đương nhiên phải tới gặp trưởng lão chế dược nói mấy câu, ông ấy cũng là một lão già linh lợi, trong đề tài nói chuyện vẫn không quên chuyện cây Kim Đỉnh, hy vọng Vân Phong có thể ra chút gợi ý gì đó cho ông. Nhưng bộ dáng của nàng hoàn toàn là vẻ không biết gì cả, khiến trưởng lão chất thuốc thấy vô cùng não nề, sau khi Vân Phong đi chỉ biết thở dài, tiểu nha đầu này, tinh hơn hẳn so với ông.

Thoáng một cái lại qua ba tháng, còn hai tháng nữa là tới cuộc thi so tài, toàn bộ đệ tử của Ngũ Đại Trưởng Lão dốc hết sức nâng cao thực lực bản thân, hy vọng có thể thông qua cuộc so tài này giành thể diện cho sư phụ mình, quan trọng hơn là có thể chứng minh thực lực bản thân.

Không khí trong Nội Viện vô cùng khí thế, mấy câu chuyện thêu dệt trong thời gian qua cũng biến mất hết, hai phái lớn cũng tạm đình chiến, trong thời gian dài khá là im ắng, neus có ân oán thù hằn gì cứ việc tính trên trận so tài. Một cơ hội có thể đánh kẻ thù một cách quang minh chính đại như vậy, đương nhiên là không thể bỏ qua rồi. Nhưng cuộc thi so tài này chỉ cử hành cho các đệ tử quan môn, nên chỉ có những đệ tử làm đại diện, đa số người Nội Viện chỉ có thể làm cổ động viên, hô hào cổ vũ hỗ trợ.

Cuộc so tài lần này chính là một đại hội, Ngũ Đại Trưởng Lão khá coi trọng nó, nhưng hơn hết chính là Tứ Đại Gia Tộc trên Phù Không Đảo. Trong lúc cuộc so tài diễn ra, Tứ Đại Gia Tộc sẽ cho người tới xem, đây cũng chính là thời cơ phân cao thấp giữa các gia tộc, trong đệ tử quan môn đương nhiên cũng có người gia tộc khác.

Trong bầu không khí hừng hực này, Vân Phong chính là nhi nhàn hạ nhất. Dung Tâm vẫn mỗi ngày tới dây dưa, nhưng trông bộ dáng vui vẻ của Ngũ Trưởng Lão, có vẻ ông không có ý định ngăn cản, ông nuôi dạy kiểu thả rông tự do, điều này hoàn toàn khác với những người khác, cũng khiễn cho Vân Phong trở thành một đồ đệ đặc biệt trong môn hạ của Ngũ Trưởng Lão. Lần ngày cuộc thi so tài thu hút rất nhiều sự chú ý, Vân Phong sẽ chủ động ra mặt, mà cũng có rất nhiều người hy vọng được thấy nàng ra tay.

Nàng chẳng để ý lắm cuộc so tài này, nhưng có người có cơ hội tỷ thý nên không bỏ qua, con người tích lũy kinh nghiệm là nhờ chiến đấu. Ba tháng trôi qua, U Nguyệt trong Long Điện cuối cùng cũng có thể đột phá được đến Tôn Vương, lúc hắn đột phá là lúc vô cùng nguy hiểm, có lẽ một phần là do linh hồn trong cơ thể không hoàn toàn đồng nhất, khiến ranh giới bản thân không được ổn định, nếu không có Khúc Lam Y hỗ trợ bên cạnh, e là hắn đã không vượt qua nổi khoảnh khắc sinh tử này.

U Nguyệt vô cùng vui mừng khi hắn đã đột phá được đến Tôn vương, biết mình đã làm phiền Khúc Lam Y hỗ trợ, trong lòng hắn vô cùng cảm kích, nhưng Khúc Lam Y chỉ khẽ hừ, nếu không phải vì quan hệ giữa U Nguyệt và Vân Phong, hắn mới lười quản sống chết ra sao.

U Nguyệt đột phá cũng khiến tảng đá đè trong lòng Vân Phong được gỡ xuống, U Nguyệt là chiến sĩ, sau khi vào được Tôn Vương sẽ có biến đổi rất lớn, vượt qua một nấc thang hoàn toàn mới so với trước kia, thể chất của hắn bây giờ có thể giảm một nửa hệ số nguy hiểm khi tiếp thu Kim Đỉnh Dịch rồi.

Vân Phong giản lược lại câu chuyện cho U Nguyệt nghe, nhất là việc trở thành đệ tử Ngũ Trưởng Lão, U Nguyệt nghe xong nghe xong trong lòng hỗn tạp, thì ra trong lúc hắn tu luyện đã có nhiều chuyện xảy ra đến vật, nàng vì mình tận tâm tận lực như vậy, nếu không có nàng không biết bây giờ hắn đã ra sao.

Khi Vân Phong hỏi tới tác dụng phụ của Kim Đỉnh Dịch, U Nguyệt hơi lưỡng lự trong thoáng chốc, cuối cùng vẫn nói ổn, Vân Phong không khỏi có chút kinh ngạc, “Nhị ca, thực sự huynh không thấy có gì nguy hiểm sao?”

U Nguyệt chỉ cười, “Phong nhi muốn ta thế nào thì ta sẽ làm thế đó, ta tin tưởng Phong nhi.” U Nguyệt thầm hạ quyết tâm trong lòng, về sau Phong nhi muốn hắn làm gì, hắn lập tức sẽ làm cái đó!

Vân Phong nghe mà trong lòng thấy nóng như phỏng, như có một dòng nước ấm chảy qua tim, nhìn gương mặt y hệt Vân Khải kia của U Nguyệt, Vân Phong không khỏi tự hỏi, cuối cùng sợi hồn nhị ca trong cơ thể U Nguyệt nên làm sao đây? Nếu như sau này tìm ra được cách, nếu như U Nguyệt gặp bất trắc, nàng nên làm thế nào đây?

Tạm thời gác lại suy nghĩ trong lòng, dù sao thì cũng chưa xảy tới, nàng thầm tự khuyên mình nên chú trọng vào chuyện trước mắt cái đã, mấy chuyện đó, đợi đến khi xảy ra rồi nàng sẽ cố tìm cách xử lý sao cho vẹn cả đôi đường.

Hấp thu Kim Đỉnh Dịch là một quá trình tương đối nguy hiểm, nhất là với người mới vào cấp bậc Tôn Vương như U Nguyệt, mặc dù lượng chỉ có vài giọt, nhưng hiệu quả là vô cùng khổng lồ, nhiều hơn một giọt cũng sẽ trở nên không tốt, sẽ rất có khả năng cơ thể bị đột ngột tăng mạnh thực lực mà bạo. Vân Phong cũng vào trong Long Điện cùng Khúc Lam Y trông chừng U Nguyệt, chuẩn bị phòng trường hợp khẩn cấp, Khúc Lam Y cũng sẵn sàng Ám Nguyên Tố cho bất cứ lúc nào.

Đã qua mấy ngày, quá trình hấp thu thuận lợi hơn so với trưởng tượng, bao nhiêu giả thiết nguy hiểm mà Vân Phong và Khúc Lam Y phòng ngờ đều không hề xảy ra, tất cả đều êm đềm trôi qua, gương mặt của U Nguyệt cũng chẳng có tý gì gọi là khổ sở, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Vân Phong. Nhưng mà như vậy cũng rất tốt, không có gì nguy hiểm trong quá trình hấp thụ, đây chính là kết quả tốt nhất rồi.

Chỉ vài giọt Kim Đỉnh Dịch thôi mà hiệu quả đã đáng kinh ngạc đến vậy rồi, dưới sự tác động của nó, U Nguyệt vừa vào cấp bậc Tôn Vương nhảy thẳng lên Tôn Vương cấp bốn. Điều này không khác so với suy nghĩ ban đầu của Vân Phong lắm, sau khi U Nguyệt mở mắt ra có chút khó tin. Quả thực hắn thực sự không thể tin nổi, không lâu trước đó hắn chỉ mới là một tiểu tử cấp bậc Tôn giả, vậy mà bây giờ đã tấn thăng đến hàng ngũ Tôn Vương, hơn nữa còn tới được cấp bốn.

“Phong nhi, cám ơn muội.” U Nguyệt đã nói cám ơn vs Vân Phong không biết bao nhiêu lần, có lẽ cả đời này hắn sẽ không báo đáp nàng hết được, người muội muội tình cờ này cứ như một cứu tinh cho hắn một cuộc đời mới. Nếu như không có Phong nhi, có lẽ bây giờ hắn vẫn còn ở Ngoại Vực, tiếp tục cố gắng lết vào Trung Vực.

“Là huynh muội một nhà cả, nói cám ơn làm gì.” Vân Phong cười, “Giờ cũng là lúc nên đi gặp Ngũ Trưởng Lão rồi, còn chưa tới hai tháng nữa là đã tới cuộc thi so tài, Nhị Ca nhất định không thể bỏ qua.”

Ba người rời khỏi Long Điện, vừa đúng lúc Dung Tâm lại tới tìm Vân Phong khiêu chiến, tiếng “tiểu sư muội” còn chưa kịp kêu hết, một luồng ánh sáng chói mắt đột nhiên từ Vân Phong bay ra, Dung Tâm toát mồ hôi lạnh, may mà hắn né kịp, không là sấp mặt rồi.

“Tiểu sư muội, muội đồng ý rồi hả?” Dung Tâm phấn khích la lên, hơn hở chạy vào sân Vân Phong, tiếp đó lại thêm vài luồng ánh sáng nữa bay ra, khiến hắn cuống quýt tránh né, nhìn kỹ lại, đôi mắt hoàn toàn trầm xuống! Đây là… quang Nguyên Tố. Từ khi nào mà tiểu sư muội có kế giao với mấy Ma Pháp Sư quang Hệ trong Học Viện Tụ Tinh vậy?

“Tiểu sư muội! Muội không sao chứ?” Dung Tâm có cảm giác không ổn, gào thét rồi nâng nhân khế ước của mình lên, tùy thời gọi ma thú mình ra ứng chiến, giây kế đó, cửa viện Vân Phong bị đá văng cái rầm, tét thành hai nửa. Dung Tâm thấy có người ra ngoài, kêu lên, “Tiểu sư…” Cnf chưa nói xong, Dung Tâm trợn to mắt. Người đi ra là một nam nhân cao gầy với mái tóc ngắn, nhưng gương mặt thậm chí còn đẹp hơn nữa nhân, “So với tiểu sư muội trông còn hoàn hảo…” Dung Tâm ngây người lẩm bẩm.

Khúc Lam Y thấy vẻ mặt hắn thẫn thờ, ánh mắt trầm xuống, “Ngươi gọi ai là tiểu sư muội?”

Dung Tâm thoáng sửng sốt, “Tiểu sư muội… Thì chính là tiểu sư muội thôi…”

Khúc Lam Y lại vung tay lên, quang Nguyên Tố lại bổ nhào tới, Dung Tâm lập tức né tránh, kêu gào, “Thổ Chi Thuẫn!” nhanh chóng chặn lại Quang Nguyên Tố trong gang tấc. Nhưng Khúc Lam Y hừ lạnh, đôi mắt lóe lên tia sáng bén nhọn, lá chắn đất lộp bộp sụp đổ.

“Ngươi là ai? Sao lại đi ra từ sân của tiểu sư muội? Ngươi làm gì tiểu sư muội rồi?” Dung Tâm quả nhiên là một người ngốc, còn dám kêu ra tiếng tiểu sư muội kia, khiến Khúc Lam Y ngày càng tức giận, đòn chiêu cũng ngày càng hiểm ác hơn, đánh cho Dung Tâm vô cùng nhếch nhác, sắp sửa không chống cự nổi.

“Được rồi! Dừng lại đi!” Giọng Vân Phong vang lên.

Dung Tâm mừng rỡ quay đầu, “Tiểu sư muội!”

“Vèo vèo vèo!” Vài tia sáng lại đánh tới, lần này Dung Tâm né không được, cả người bị đánh bổ nhào xuống đất.

Vân Phong ngao ngán bước ra, U Nguyệt bên cạnh cũng có vẻ mặt tương tự, Dung Tâm thấy nàng vẫn ổn thì thở nhẹ ra, đang tính gọi Vân Phong thì bị nàng ngăn lại, “Dung Tâm sư huynh, ta khuyên huynh nên ít nói lại vài câu đi, và gọi tên đầy đủ của ta, Phong Vân.”

Khúc Lam Y lạnh lùng bước về lại cạnh Vân Phong, cúi gương mặt tuấn tú xuống cắn nhẹ lên tai Vân Phong trước mặt Dung Tâm và Khúc Lam Y. Vân Phong cả kinh, gương mặt thoáng chốc đỏ bừng, lá gan của tên nam nhân này đúng là càng lúc càng lớn.

“Sư huynh? Sư muội? Gọi thân thiết thiệt nha… Tiểu Phong Phong!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.