Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 370: Q.5 - Chương 370: Chương 25.1: Ghen




“Tiểu tử thúi nhà ngươi! Cuối cùng cũng biết làm việc rồi à, bình thường trông chẳng để tâm chút nào lắm mà?” Ngũ Trưởng Lão chạy về phía thanh niên vờ la mắng, nhưng không ai nghe ra tý tức giận nào trong đó cả, thanh niên kia cười hề hề nghe, đệ tử chung quanh cũng thành cười trộm, vẻ mặt thấy nhưng không thể trách.

“Sư phụ, còn không phải là do cuộc thi tranh tài sắp tới rồi sao, con là đồ đệ đương nhiên phải giành danh dự về cho sư phụ rồi! Lần này thể nào cũng nhất định phải dốc toàn lực tiến lên.” Gương mặt thanh niên khí thế bừng bừng, quơ múa đôi tay trong không khí, có điều trong ánh mắt lại vô cùng cợt nhã chẳng có tý nghiêm túc nào, những đệ tử khác không nhịn được bật cười khúc khích.

Ngũ Trưởng Lão cười mắng, “Tên tiểu tử thúi nhà ngươi! Lâu lắm rồi vi sư không quất ngươi vài roi nên ngứa da có đúng không?”

“Đừng mà đừng mà! Sư phụ đừng có động thủ đó nha!” Thanh niên lập tức cúi đầu nhận lỗi, thái độ vô cùng buồn cười, Vân Phong cũng nhịn không được khẽ nhếch môi, xem ra quan hệ giữa Ngũ Trưởng Lão và đệ tử khá là thoải mái vui vẻ, cá tính đó cũng phù hợp với mình, không thích sự gò bó.

“Sư phụ, từ đâu mà người mang về một sư muội xinh đẹp như vậy thế?” Thanh niên tên Dung Tâm bước tới trước mặt Vân Phong, vừa lòng đánh giá từ trên xuống dưới, tay vuốt vuốt cằm, gật đầu tán thưởng, “Không tệ, muốn vóc dáng có vóc dáng, muốn dung mạo có dung mạo, chỉ là…”

“Tiểu tử thúi nhà ngươi! Quả thực đúng là đang ngứa da mà!” Ngũ Trưởng Lão thấy Dung Tâm như vậy lập tức nghiêm mặt, đây chính là đồ đệ ông khó khăm lắm với mang về được, không thể để tiểu tử này hù cho bỏ chạy được.

Dung Tâm thấy Ngũ Trưởng Lão có chút tức giận, lập tức thu lại dáng vẻ hồi nãy, đứng thẳng lưng trước mặt Vân Phong, nở nụ cười trầm ấm.

“Xin chào tiểu sư muội, ta là dung Tâm, Đại Sư Huynh của muội.”

Vân Phong khẽ nhướn mày, cảm thấy cái tên Dung Tâm này chính là một kẻ dở hơi, cá tính này hẳn một phần là nhờ kế thừa từ Ngũ Trưởng Lão. Xem ra từ nay về sau ở đây sẽ không nhàm chán nữa rồi.

Dung Tâm thấy Vân Phong im lặng, tưởng là nàng xấu hổ, quay sang Ngũ Trưởng Lão, “Sư phụ, có phải người nên giới thiệu một chút không?”

Ngũ Trưởng Lão lúc này mới hắng giọng một tiếng, nói, “Tiểu tử thúi ngươi dạt sang bên đi! Nha đầu này không phải tiểu sư muội ngươi đâu!”

Dung Tâm nghe vậy ngẩn ra, nghĩ gì đó nhìn sang Vân Phong, lsau đó ùi người về sau mấy bước, Ngũ Trưởng Lão dời mắt đi, “Khụ khụ! Đây là đệ tử mới nhập môn chúng ta, tên là Phong Vân, các ngươi đừng có mà lấy cũ lấn mới đấy, nha đầu này cũng không phải dễ chọc đâu, nhớ đấy!”

Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Vân Phong, khiến nàng có chút dở khóc dở cười, Ngũ Trưởng Lão thật là, giới thiệu như vậy là có ý gì? Vân Phong tiến lên trước mỉm cười, “Sư phụ phóng đại rồi, các vị sư huynh sư tỷ hảo.” Đã tới địa bàn của người khác, thì phải khiêm nhường một chút mới tốt.

Chục đệ tử thấy Vân Phong khiêm tốn, không giống với người trong lời Ngũ Trưởng Lão chút nào, nhưng vẫn không lên tiếng trả lời. Ngũ Trưởng Lão chợt cười lên, “Nha đầu này, dựa vào thực lực của con làm ba cái nghi thức xã giao này làm cái gì! Từ nay về sau con chỉ cần gọi Dung Tâm là sư huynh được rồi, còn những người khác thì gọi con là sư tỷ đi!”

Vân Phong lập tức nhăn mày, ông lão này đừng có tìm phiền phức cho nàng vậy chứ, vừa vào cửa đã trở thành sư tỷ người khác, ai cũng biết trong lòng cảm giác như thế nào. Vân Phong đánh mắt nhìn chung quanh, quả nhiên có rất nhiều ánh mắt bất mãn nhìn sang, nhưng vì e ngại Ngũ Trưởng Lão nên không dám nói gì.

“Chậc chậc, được sư phụ coi trọng đến nghi thức xã giao cũng được miễn, xem ra thực lực sư muội không tồi.” Dung Tâm không còn vẻ tùy tiện như lúc nãy nữa, vẻ mặt thành thật nghiêm túc nhìn Vân Phong.

Vân Phong cười, “Đa tạ Dung Tâm sư huynh khen ngợi, muội vẫn còn nhiều chỗ cần học tập.”

“Lại đây nào nha đầu, ta dẫn con đi xem chỗ ở của mình.” Ngũ Trưởng Lão hài lòng gật đầu, tính ra Dung Tâm chính là đệ tử mà ông vừa lòng nhất, mặc dù tính cách có chút tùy tiện, nhưng về những mặt khác thì rất ổn. Bây giờ còn được thêm nha đầu này, nghĩ lại vẻ mặt tiếc nuối của bốn trưởng lão kia, trong lòng Ngũ Trưởng Lão không khỏi đắc chí.

Vân Phong gật đầu, đi theo Ngũ Trưởng Lão vào trong, lập tức mấy đệ tử khác xúm lại quanh Dung Tâm, xả toàn bộ những bất mãn ra cho hắn nghe.

“Dung Tâm sư huynh! Nàng chỉ mới vào thôi mà, sao có thể để mặc cho chúng ta gọi là sư tỷ như vậy chứ?”

“Đúng đấy! Nhìn biểu cảm của nàng kìa, hoàn toàn không để Dung Tâm sư huynh trong mắt!”

“Dung Tâm sư huynh chính là đệ tử mà sư phụ quan tâm nhất, sao bây giờ lại chuyển sang thiên vị nàng vậy?”

“Dung Tâm sư huynh, chúng ta thật đúng là bất bình thay cho huynh. Có cơ hội, nhất định phải dạy dỗ nàng một phen.”

“Được rồi được rồi!” Dung Tâm phất tay cười trừ, “Ta nói này, đúng hơn là các ngươi thấy bất công trong lòng đúng không? Mặc dù tiểu sư muội mới vào, nhưng có thể được sư phụ coi trọng như vậy chắc chắn ở nàng có chỗ hơn người. Không nghe sư phụ nói sao, thực lực của tiểu sư muội không hề tầm thường đâu.”

“Cho dù có thực lực thì sao có thể cao hơn được Dung Tâm sư huynh chứ? Cùng lắm là hơn người thường một chút thôi.”

“Đúng đấy, chưa thấy ai mà chảnh như vậy!”

“Khoan đã. Sao các ngươi nhỏ nhen vậy chứ? Đã cùng một sư phụ thì chúng ta chính là sư huynh muội, phải thương yêu và tôn trọng lẫn nhau. Có hiểu không?” Dung Tâm trừng mắt lườm từng người.

Lập tức ai nấy cúi đầu, “Hiểu!”

Dung Tâm hài lòng gật đầu, “Trước đây sư phụ cũng đã nói rồi, người trong môn chúng ta rất ít, cho nên phải đoàn kết. Tiểu sư muội tới không phải là chuyện tốt sao? Chừng nào sau này có người bắt nạt ta và tiểu sư muội, khi ấy các ngươi cứ thoải mái mà bất bình giùm nhé!”

Ai nấy bất đắc dĩ mấp máy môi, “Đã biết rõ! Sư huynh!” Âm thanh lười biếng ê a như máy kéo.

Dung Tâm cười to, “Được rồi, chẳng còn bao lâu nữa là lại tới cuộc thi so tài rồi, có thời gian thì nên nhanh chóng nâng cao tu vi của mình đi, mặc dù trông sư phụ không thèm để ý, nhưng chúng ta cũng không thể nào đứng bét bảng được. Lần này người nào cũng phải thêm chút tâm huyết. Cố sức tiến tới!”

Mọi người lại cùng hô “Vâng!”, Dung Tâm xoay người rời đi, đuổi theo hướng Ngũ Trưởng Lão và Vân Phong.

Sau khi hắn rời đi mấy đệ tử còn lại túm tụm lại với nhau, nhìn nhau lắc đầu thở dài, thực lực và nhân phẩm của đại sư huynh đều được, chỉ là duy nhất có điểm này… e là không đổi được.

Ngũ Trưởng Lão dẫn Vân Phong vào bên trong, mặt cười tươi rói chỉ đường cho nàng, gặp thứ gì cũng chỉ, Vân Phong bên cạnh chỉ im lặng mỉm cười lắng nghe, cuối cùng ông dẫn nàng tới một viện khá yên tĩnh, “Nha đầu, sau này con ở đây đi.”

Vân Phong nhìn bầu không khí yên tĩnh chung quanh, gật đầu, “Đa tạ sư phụ.”

“Ha ha, nha đầu con khách khí với ta làm gì. Con chủ động chọn ta làm sư phụ, trong lòng vi sư vô cùng vui vẻ. Đúng rồi, nghe nói con tới Học Viện Tụ Tinh cùng hai người bạn nữa, hiện tại họ cũng không có sư phụ à?”

Vân Phong lúng túng nhìn ánh mắt sáng rực của Ngũ Trưởng Lão, ông lão này… không lẽ cho rằng bạn của nàng cũng chính là Triệu Hồi Sư? Nhưng mà nói về thực lực, Khúc Lam Y chẳng những không thua mình mà còn hơn một bậc, chỉ là với tính tình của hắn, chắc chắn sẽ không bái ông ấy làm sư phụ. Về phần nhị ca U Nguyệt, ngược lại có thể mượn cơ hội này làm môn hạ của Ngũ Trưởng Lão, nếu vậy thì cho dù sau này mình có rời đi, Nhị ca cũng đã có một chỗ dựa vững chắc.

“Sư phụ, hai người bạn đồng hành kia của con không phải Triệu Hồi Sư.” Vân Phong cười.

Gương mặt của Ngũ Trưởng Lão không khỏi xịu xuống, “Không phải Triệu Hồi Sư sao…? Thật tiếc quá… Thôi không sao, thực lực hai người họ thế nào? Nếu như không tệ, vi sư có thể nể mặt con thu bọn họ vào cùng luôn.”

“Nếu sư phụ đã nói vậy, vài bữa nữa con sẽ dẫn họ tới cho sư phụ xem thử, đến lúc đó rồi bàn tiếp.”

“Ha ha, được, được!” Ngũ Trưởng Lão lập tức đồng ý, tay vỗ vai Vân Phong, “Lấy tư chất của con, vi sư cũng chẳng chỉ điểm được gì nhiều, con cứ việc tu luyện theo cách của mình, trước đây thế nào thì bây giờ cứ thế đó, vi sư không phép buộc con.”

Vân Phong gật đầu, tính tình của ông lão này thật tốt, hiểu được cách dạy người khác, nếu đổi lại là bốn người khác hẳn sẽ khá là cứng nhắc, dựa vào phương pháp của mình quơ tay múa chân lên Vân Phong, “Được rồi, vi sư còn có chút chuyện, phải rời đi trước. Đúng rồi đúng rồi, thỉnh thoảng ghé qua khoa chế dược chút đi, ta không muốn ngày nào cũng bị cái lão chất thuốc kia tới làm phiền lải nhải cái câu kia đâu.”

Vân Phong phì cười, lải nhải? Chất thuốc trưởng lão nói nhiều vậy sao? “Dạ, Phong Vân hiểu.”

Ngũ Trưởng Lão cười to rời đi, tâm trạng khá là tốt. Vân Phong đang tính vào Long Điện nói với Khúc Lam Y và U Nguyệt chuyện Ngũ Trưởng Lão, thì đột nhiên một vị khách từ đâu xuất hiện, “Tiểu sư muội!” Một giọng nói vang vọng cất lên, kèm theo đó là một gương mặt với nụ cười nham nhở, Vân Phong chợt cảm thấy cái cách gọi sư muội này có chút đê tiện thế nào ấy? (Không có ý chê bai gì đâu!)*

*Cái câu trong ngoặc này là của tác giả

“Dung Tâm sư huynh.” Vân Phong đối mặt với người đang cười ngả ngớn trước mặt mình, hai người đứng trước cửa sân Vân Phong, Dung Tâm cười to đi tới, bước chân nhẹ nhàng.

“Huynh vừa thấy sư phụ rời đi, chắc là lại có chuyện cần làm rồi, sư phụ có nhờ huynh nói với muội, có gì cần cứ việc nói với huynh.”

Vân Phong cười nhẹ, thực ra tính tình của Dung Tâm sư huynh này cũng không rồi, phong thái cũng rất chính phái, tác phong làm việc cũng có. Nghĩ lại những câu vừa nãy của Ngũ Trưởng Lão đối với mình, trong khi người khác nhìn mình đầy khó chịu, thì hắn không hề có chút bất mãn nào, điều đó khiến nàng cảm thấy rất có thiện cảm.

“Đa tạ sư phụ đã để tâm, ở đây không thiếu thứ gì cả.”

“Tiểu sư muội, muội không cần khách khí đâu. Thật sư sư phụ ông ấy rất cà chớn, nếu cần gì muội cứ việc nói với ta nhá!”

“Vâng, Dung Tâm sư huynh còn việc gì nữa không?” Vân Phong hỏi.

Dung Tâm bối rối đưa tay ra sau gáy mình gãi gãi, ngại ngùng ấp úng, “Tiểu sư muội này, sư phụ nói thực lực của muội rất mạnh, cái này…”

“Sao vậy? Huynh có gì thì cứ nói đi.” Vân Phong thấy Dung Tâm cứ vặn vẹo nãy giờ, không biết là hắn đang muốn gì.

“Nếu sư phụ nói muội lợi hại, muội nhất định là rất lợi hại! Sao, đánh với ta một trận được chứ?” Dung Tâm một hơi nói hết, Vân Phong sủng sốt, đánh một trận? Thì ra là hắn đi khiêu chiến.

“Sư phụ đề cao ta rồi, ta vẫn còn thua sư huynh nhiều lắm.” Vân Phong không muốn đánh nhau với hắn, thứ nhất là vì không muốn, cuộc so tài sắp tới quan trọng hơn nhiều, thứ hai là có người khiêu chiến thì nàng phải ngênh chiến sao? Vả lại Vân Phong không hề có chút chiến ý nào với Dung Tâm, mình đồng ý thì không vấn đề gì, nhưng như vậy Dung Tâm sẽ không hài lòng với một cuộc tỷ thí như vậy. Gặp ai liền khiêu chiến người đó, đúng thực là mệt mỏi.

“Muội khiêm tốn làm gì! Sư phụ chưa bao giờ nói dối! Ta đã làm đệ tử của người nhiều năm. Đệ tử ở đây ai ta cũng đã giao thủ qua, hôm nay lại có tiểu sư muội đến, cuối cùng ta lại có được tinh thần. Nếu muội là đồ đệ của môn khác còn được, như vậy thì trong cuộc so tài ta có thể quang minh chính đại đánh một trận, nhưng mà đáng tiếc… Nhưng không sao, bây giờ muội và huynh đánh một trận, cũng giống vậy thôi!”

Khóe môi Vân Phong giật nhẹ, “Dung Tâm sư huynh, ta còn việc khác phải làm, thứ ta không tiễn.” Vân Phong nói xong xoay người đi vào trong, đóng sập cửa nhốt Dung tâm lại bên ngoài.

“Tiểu sư muội, nếu muội có chuyện thì hôm nay tạm thôi vậy, lần sau chúng ta lại tiếp tục nhá!” Dung Tâm gào to một câu rồi mới hài lòng xoay người rời đi, Vân Phong trong phòng thở dài ngao ngán, đệ tử Ngũ Trưởng Lão quả nhiên khác người.

Nàng đi vào giữa nhà, phong tỏa toàn bộ không gian, sau đó mới vào Long Điện. Vừa vào đã bắt gặp gương mặt tuấn tú tràn ngập không vui ngay trước mặt mình, “Tên nhà quê kia từ đâu chui ra vậy?” Giọng Khúc Lam Y đầy khó chịu, đáy mắt ẩn một tia lửa muốn nhảy ra, nương tử của hắn sao đi tới đâu cũng gặp nam nhân hết vậy, hắn nên tự hào hay tức giận đây?

“Chàng tu luyện xong rồi à?” Vân Phong cười nói.

Khúc Lam Y hừ một tiếng, giọng đầy bất mãn, “Bên ngoài có người ồn ào như vậy, sao ta có thể tiếp tục được nữa chứ?”

Vân Phong lắc đầu ngao ngán, nhìn sang U Nguyệt vẫn đang tu luyện đằng kia, lại nhìn lượng Kim Đỉnh Dịch còn ít còn lại. Nàng bước tới cạnh Khúc Lam Y, đưa tay nắm lấy tay của hắn, khóe miệng Khúc Lam Y khẽ nhếch lên, nhưng sắc mặt vẫn rất khó coi.

“Ta vào đây là có vài chuyện muốn nói với chàng, cái thằng nhà quê vừa rồi chính là đệ tử có thực lực cao nhất của Ngũ Trưởng Lão, tên gọi Dung Tâm.”

“Đệ tử của Ngũ Trưởng Lão?” Khúc Lam Y nhíu mày, “Tiểu Phong Phong, chẳng lẽ bây giờ nàng là đệ tử của Ngũ Trưởng Lão?”

Vân Phong gật đầu, “Chàng và Nhị ca chuyên tâm tu luyện như vậy nên ta không quấy rầy, trong lúc đó có chút chuyện đã xảy ra, từ từ ta kể cho chàng nghe.” Vân Phong kể lại toàn bộ chuyện đã xảy ra trong lúc Khúc Lam Y tập luyện cho hắn nghe, càng nghe sắc mặt của hắn càng đổi, nhất là khi nàng nói đến năng lực của Cung Thiên Tình, vẻ mặt của Khúc Lam Y vô cùng kinh ngạc.

“Tử Hỏa? Không ngờ đến cái này mà nàng cũng gặp được.” Khúc Lam Y vô cùng kinh ngạc, “Như vậy cũng tốt, sau này nếu có hồi sinh người Vân gia, cứ việc tìm đến Cung Thiên tình giúp đỡ, cũng đỡ cho nàng không ít công sức.”

Vân Phong rất để ý tới giọng điệu của Khúc Lam Y, hình như hắn có biết chút gì đó về Tử Hỏa. Khúc Lam Y nhận ra nghi vấn của nàng, đưa tay véo má nàng, “Nhà ta có rất nhiều sách cổ, chồng chất đống trong một thư viện, lúc ta còn nhỏ rảnh rỗi quá nên lật xem hết một lần.”

Một tia sáng xẹt qua trong mắt Vân Phong, không hỏi nữa. Là bộ sách gì mà lại có ghi lại Tử Hỏa, gia tộc như thế nào mới có thể sở hữu loại sách như vậy?

“Bây giờ nàng đã là đệ tử của Ngũ Trưởng Lão, ý của lão đầu kia là cũng muốn thu hai chúng ta?” Khúc Lam Y chuyển đề tài, Vân Phong gật đầu, hắn hừ lạnh, “U Nguyệt thì được, chứ ta thì, không-thể-nào.”

“Ta hiểu rõ tính cách của chàng, nên cũng không đồng ý ngay với Ngũ Trưởng Lão.”

“Vẫn là nương tử hiểu rõ ta nhất.” Khúc Lam Y cười dịu dàng, tay nâng mặt của Vân Phong, cảm nhận sự nõn nà của làn da dưới lòng bàn tay, một ý niệm muốn mò xuống tiếp lóe lên trong đầu hắn, nhưng nhanh chóng bị hắn thu lại, hắn thu tay lại, “Nhưng với thực lực bây giờ của U Nguyệt, có lẽ Ngũ Trưởng Lão chẳng nhìn thấm được nhiêu.”

Mấy bữa nay U Nguyệt đã đạt được tới nóc của Tôn Giả tột cùng rồi, nhưng dường như không vượt qua nổi ngưỡng cửa Tôn Vương nên mới vẫn còn trong trạng thái tu tập, “Đúng vậy, bây giờ Nhị ca đang là Tôn Giả tột cùng, hình như đang ở ranh giới đột phá, nhưng trông có vẻ không khả thi lắm.”

“Đột phá cấp bậc Tôn Vương nào có dễ như vậy? Trong thời gian ngắn như vậy đạt tới Tôn Giả tột cùng đã là thần tốc lắm rồi.”

Vân Phong nhíu mày, nếu như Nhị ca không qua nổi ranh giới Tôn Giả tột cùng, thì rất có thể cả đời sẽ bị buộc lại ở đó. Hơn nữa Ngũ Trưởng Lão chắc chắn sẽ không vừa mắt cấp Tôn Giả tột cùng. Dù gì thì trong Nội Viện này thấp nhất đã là Tôn Vương cấp bốn rồi. Mà cho dù có ở ngoài Ngoại Viện Tôn Giả tột cùng cũng chẳng tính là gì.

“Tiểu Phong Phong, muốn để cho hắn làm đệ tử của Ngũ Trưởng Lão, nàng nghĩ cho hắn hơi nhiều rồi đấy.”

“Ta biết rõ, mặc dù một mình Nhị ca đi trên đường này sẽ tốt hơn, nhưng ta không thể đợi nữa. Không thể nán lại Học Viện Tụ Tinh quá lâu, nơi sau này cần đi cũng không thể mang theo Nhị ca, để huynh ấy ở đây đương nhiên là phải cần tìm một chỗ dựa vững chắc thì ta mới yên tâm được.”

Khúc Lam Y thở dài, “Nàng muốn tăng mạnh thực lực của hắn cũng được, Kim Đỉnh Dịch chính là lựa chọn tốt nhất, nhưng như vậy thì cơ thể hắn sẽ không chịu nổi, có thể sẽ vì thực lực đột ngột tăng lên mà bạo.”

Vân Phong nhíu chặt mày hơn, “Điểm này đương nhiên ta biết, chỉ cần Nhị ca có thể đột phá tới ấp bậc Tôn Vương, Kim Đỉnh Dịch mới có khả năng phát huy toàn bộ công dụng của nó!”

Khúc Lam Y nhún vai, “Tất cả chỉ có thể dựa vào hắn, trong lúc thời khắc mấu chốt tốt nhất là đừng nên động vào. Đúng rồi, nàng có nhắc tới cuộc so tài Nội Viện, nàng có dự tính để U Nguyệt tham gia không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.