Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 369: Q.5 - Chương 369: Chương 24.2: Ta thích thì ta chọn thôi




“Thăng sư huynh… nàng là ai vậy?” Thanh niên bên cạnh thầm thì, sắc mặt Thăng Minh có chút lúng túng, hắn không biết có nên giới thiệu Vân Phong đây chính là một người đi cửa sau vào Nội Viện, nhưng thực lực lại cao hơn hắn rất nhiều không?

“Nàng là đệ tử Nội Viện.” Thăng Minh nói gỏn lọn, người bên cạnh lập tức dùng ánh mắt sùng bái nhìn Vân Phong, nàng cười không nói gì, không bao lâu sau bên trong vang lên tiếng, “Các ngươi vào đi!”

Ba người đẩy cửa vào, cả năm vị trưởng lão ngồi trên cao, ngôi trên cao nhất là Đại Trưởng Lão. Sau khi Vân Phong biết được nguyên lý luân phiên viện trưởng, nàng hiểu rằng ông chính là người thắng cuộc so tài đợt trước, ngồi ở vị trí viện trưởng chính giữa.

Thăng Minh và những người Ngoại Viện khác không khỏi căng thẳng, sắc mặt ai nấy đều cứng ngắt, lần này số lượng từ Ngoại Viện vào Nội Viện là mười người, chỉ có hai người họ là được điểm tên, đương nhiên là có chỗ khác biệt với người khác, vừa gia nhập đã có được cơ hội gặp Ngũ Đại Trưởng Lão, tâm tình đương nhiên vô cùng hưng phấn và khẩn trương. Thăng Minh bất giác quay đầu lại nhìn Vân Phong, nhận ra vẻ mặt thản nhiên của nàng thì giật mình. Nàng quả nhiên khác gi thường, trong trường hợp này vậy mà vẫn có thể bình tĩnh, tinh thần tỉnh táo như vậy.

Dường như có chút ảnh hưởng từ Vân Phong, tâm tình của Thăng Minh cũng ổn định lại, hơi thả lỏng người, không còn giống như lúc mới vào nữa, năm trưởng lão thấy điều này không khỏi tán thưởng, bọn họ vô cùng ăn ý để Vân Phong sang một bên, khoan hẵng nói tới.

“Hai người các ngươi là người ưu tú nhất trong số người dự thi lần này, cho nên mới cho gọi các ngươi tới đây.” Đại Trưởng Lão lên tiếng trước, tiếng như chuông ngân, mang theo rung chấn nhè nhẹ, sắc mặt hai người Thăng Minh hơi trắng, đứng im không dám thở mạnh, Vân Phong thì lại không hề bị ảnh hưởng chút nào, năm trưởng lão thấy vậy không khỏi căng thẳng.

“Chuyên ngành của hai ngươi là gì?” Đại Trưởng Lão ngồi xuống, một trưởng lão khác lên tiếng. Vân Phong nhìn sang, nếu nàng nhớ không lần thì hình như đó là Nhị Trưởng Lão.

“Ta là Chiến Sĩ, hắn là Ma Pháp Sư.” Thăng Minh* cúi đầu cung kính trả lời, ánh mắt lại tò mò đánh sang Vân Phong, năm trưởng lão gọi nàng tới làm gì?

*Trong chương trước đề Thăng Minh, trong chương này lại đề Giới Minh, ta thích Thăng hơn nên đề Thăng vậy, tác giả thích đổi chữ quá @@

“Chiến sĩ là môn ngành của ta và Tam Trưởng Lão, mà Ma Pháp Sư thì là Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão, các ngươi nếu thích ai thì cứ việc chọn làm đệ tử quan môn của người đó.” Đại Trưởng Lão lên tiếng, ánh mắt của những người còn lại lập tức nhìn sang. Trái tim hai người Thăng Minh khẽ kích động, vừa gia nhập Nội Viện đã được trở thành đệ tử quan môn. Đây thực sự đúng là đại vinh dự!

“Môn hạ của ta mặc dù không nhiều đệ tử, nhưng mọi chuyện khá nhiều hạn chế, trước mắt ta không có ý định nhận thêm đệ tử, đại ca cứ việc nhận đi.” Tam Trưởng Lão lười biếng nói.

Đại Trưởng Lão cười lớn, “Lão Tam không cướp người với ta vậy càng tốt, Thăng Minh, từ nay về sau, ngươi sẽ là đệ tử của ta.”

“Vâng!” Thăng Minh hạ giọng chắc nịch.

Thanh niên còn lại trở thành đệ tử của Tứ Trưởng Lão, ai cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ. Sau đó Đại Trưởng Lão lại nói tiếp “Trở thành đệ tử quan môn, các ngươi phải biết một điều rằng, các ngươi sẽ trở thành người dẫn đầu và là tấm gương của Nội Viện, ngày ngày đều phải cần cù học tập và chăm chỉ tu luyện, không thể để bản thân tụt lùi, biết chưa!”

“Đệ tử hiểu!” Hai người đồng thanh, giọng nói tràn hầy hy vọng về tương lai. Vân Phong thì chỉ cười khẽ, cảm thấy thực ra trong đám đệ tử quan môn cũng có vài thành phần không thành tâm, ví dụ như Ngọc Hà chẳng hạn. Nếu như lấy nàng ta làm tấm gương dẫn đầu, chắc mặt mũi của năm vị trưởng lão bị quăng hết không còn chút gì rồi.

“Được rồi, các ngươi ra ngoài đi.” Đại Trưởng Lão phất tay, hai người lập tức lại “Vâng”, đang tính đi ra ngoài, ánh mắt thăng Minh chợt dừng lại trên người Vân Phong, rốt cuộc nàng được gọi tới đây để làm gì? Lúc nãy dường như các trưởng lão đã quên mất nàng, cứ như nàng là người vô hình vậy.

Mặc dù trong lòng tràn ngập tò mò nhưng bước chân Thăng Minh vẫn không dừng lại, cánh cửa sau lưng hai người đóng lại, vang lên tiếng kêu nặng nề, “Thăng Minh sư huynh, năm trưởng lão gọi nàng đi làm gì vậy? Sao vừa rồi đến một câu cũng không nhắc tới?”

Thăng Minh nhíu mày im lặng, thực sự thì hắn cũng không rõ, “Chắc không phải là nàng làm sai chuyện gì chứ?”

Thăng Minh lập tức lắc đầu, trực giác nói cho hắn biết năm người họ gọi nàng tới nhất định có chuyện không bình thường, còn về chuyện gì chưa chắc bọn họ có tư cách biết, “Đừng bàn về chuyện này nữa, các Trưởng Lão gọi nàng tự nhiên sẽ có dụng ý của họ, chúng ta vừa vào Nội Viện, mặc dù được trở thành đệ tử quan môn, nhưng cũng không được phép kiêu ngạo, biết chưa?”

Mặc dù nói vậy nhưng trong lòng hắn vẫn còn rất tò mò, nhưng phải cố mà nhịn xuống. Sau khi vào Nội Viện rồi, con đường tu luyện của hắn mới chính thức bắt đầu.

Sau khi hai người kia đi khỏi, không khí trong phòng chợt trở nên nặng nề, Vân Phong yên lặng đứng ở giữa, mặt không biến sắc nhìn năm người ngồi trên cao. Gương mặt ai nấy đều rất phức tạp, nhìn Vân Phong cứ như đang nhìn mộ món bảo bối, đôi mắt như có thể phát sáng.

“Thật đúng là không ngờ, danh ngạch đi cửa sau lại chính là một viên trân châu lang thang.” Đại Trưởng Lão mở lời, cười nói.

Vân Phong mỉm cười, “Đại Trưởng Lão đề cao vãn bối rồi.”

“Phong Vân, không ngờ tính tình của ngươi lại khiếm tốn như vậy, trận tỷ thí ở phân khoa chế dược kia, chúng ta cũng biết.” Nhị Trưởng Lão cười hài lòng nhìn Vân Phong, thái độ khác hẳn khi nãy, vô cùng hòa ái dễ gần.

“Dược Tề Đại Sư, đây có thể nói là hạt giống tốt trước nay chưa từng xuất hiện trong Học Viện Tụ Tinh. Trưởng lão chất thuốc ngày nào cũng cười đến không ngậm được mồm.” Tứ Trưởng Lão cười, gương mặt hiền hòa.

“Thực lực của ngươi hẳn là trên Tôn Vương cấp sáu, nếu không thì đã không trước mặt bao người áp chế Hoa Linh bắt Ngọc Hà mang đi, ngươi nói xem có đúng không, lão Tam?” Ngũ Trưởng Lão nhìn sang Tam Trưởng Lão nãy giờ vẫn im lặng, giọng nói đầy sự trêu chọc, Vân Phong nhìn hai chiếc nhẫn trên tay Ngũ Trưởng Lão, hai màu, là Song Hệ Triệu Hồi Sư!

Tam Trưởng Lão ngồi im không nói gì, gương mặt cứ như vừa bị đổ bê tông, cứng đờ lạnh ngắt, trong khi mấy trưởng lão khác ngồi hi hi ha ha. Tam Trưởng Lão cựa nhẹ mình, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Vân Phong, điều mà ông muốn biết cao xa hơn bốn người kia.

“Phong Vân.” Tam Trưởng Lão hạ giọng.

Vân Phong chắp tay, đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên, “Có vãn bối.”

Sắc mặt Tam Trưởng Lão chợt tối đi, dường như muốn làm khó, mấy trưởng lão khác thấy vậy tưởng rằng ông để bụng chuyện của Ngọc Hà, rối rít nói, “Lão Tam, không phải là ta nói huynh, nhưng trong đám đệ tử quan môn, tính tình của Ngọc Hà đó thực sự rất khó đỡ, cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi.” Tứ Trưởng Lão nói.

“Lão Tứ nói không sai, từ sau khi Ngọc Hà được thu làm môn hạ của đệ, thực lực của nàng không thăng tiến nữa, nhân phẩm cũng có vấn đề.” Nhị Trưởng Lão nghĩ nghĩ rồi nói.

“Hành động của Ngọc Hà Lão Tam há có thể không biết? Cho dù nó chịu thiệt, như thế thì làm sao, chắc chắn là phiền phức do nó gây ra, không thể trách người khác được.” Ngũ Trưởng Lão cười tươi với Vân Phong, lúc nhắc tới Ngọc Hà, giọng tràn ngập sự khinh thường.

“Lão Tam, bọn họ nói không sai, chuyện lần này chính là do nó gieo nên tự nhận lấy, Phong Vân không so đo là nhẹ đấy, nếu như nó còn dám gây chuyện, ta sẽ là người đầu tiên không bỏ qua cho nó!” Đại Trưởng Lão cũng lên tiếng.

Còn chưa kịp nói câu nào đã bị người khác lên tiếng chỉnh lại, làm Tam Trưởng Lão có chút xấu hổ.

“Mấy người các ngươi thật là, ta còn chưa kịp nói gì mà, mấy người nghĩ ta muốn nói gì?” Tam Trưởng Lão nhíu mày, mặt mấy trưởng lão khác như đề rõ chữ “ ngươi khỏi nói bọn ta biết hết”, Tam Trưởng Lão cười trừ, “Chuyện Ngọc Hà ta biết, thực sự là do chính nó tự chuốc lấy, ta sẽ không nói đỡ cho nó một từ nào cả, cũng không trách nàng nửa lời, các ngươi cứ yên tâm.”

Vân Phong đứng im, nghe mấy trưởng lão nói chuyện mà cười thầm trong lòng, bọn họ nhanh nhảu bảo hộ nàng như vậy, đỡ cho nàng khỏi phải mở miệng. Nhưng mà người như Ngọc Hà, nếu Tam Trưởng Lão mà thực sự nói đỡ cho nàng ta, thì đúng là mắt ông ấy có vấn đề.

“Khụ khụ! Còn nhớ chuyện Thiên Quỳ bị thương nặng lúc trước không?” Tam Trưởng Lão nói, các trưởng lão khác gật đầu, ánh mắt ông khóa trên người Vân Phong, “Cuối cùng thì ngày hôm nay, ta cũng có cơ hội được gặp mặt người tặng bình dược tề sinh mạng hôm đó.”

Bốn người kia hiểu ra, nhìn sang Vân Phong, “Lão Tam, ý ngươi là Phong Vân!”

Tam Trưởng Lão búng nhẹ tay, bình thuốc lần đó Vân Phong để lại xuất hiện trong lòng bàn tay. Nàng nhìn thấy chỉ khẽ cười, Tam Trưởng Lão miết nhẹ chiếc bình rỗng, “Lúc đầu là do ba đệ tử ta thất bại gặp được nàng, là được nàng cho thuốc, đồng thời cũng là nàng khiến Thiên Quỳ bị thương nặng hơn.”

Cái gì? Bốn vị trưởng lão kinh ngạc nhìn Vân Phong, Thiên Quỳ chính là đệ tử mà Tam Trưởng Lão quan tâm nhất, chuyện của Ngọc Hà thì bọn họ còn có thể nói đỡ được, nhưng không ngờ Vân Phong lại từng ra tay với cả Thiên Quỳ.

“Lão Tam, chuyện này…” Nhị Trưởng Lão muốn chen vào nhưng không biết nói gì, bọn họ cũng hiểu rõ tính của hắn, một thanh niên không tệ. Nếu Vân Phong cho thuốc thì lại sao lại đánh người ta bị thương? Đây là chỗ các ông không hiểu nhất, bây giờ Tam Trưởng Lão muốn tra cứu chuyện này, không thể qua loa như trước được nữa.

“Tam Trưởng Lão nói không sai, nhưng chuyện gì cũng có nguyên nhân của nó, sao ngài không hỏi thử Hoa Linh, lúc đó nàng ấy đã hứa cái gì, đã lật lời như thế nào. Dù sao ta cũng vốn không tính cứu người, càng không có quan hệ gì với bọn họ.”

Tam Trưởng Lão tối mặt, Vân Phong mặc kệ ông ấy, nói tiếp, “Nếu đối phương đã bất nhân, thì ta đương nhiên không cần giữ đạo nghĩa.”

“Ha ha ha! Nói rất hay!” Ngũ Trưởng Lão cười phá lên, Tam Trưởng Lão quăng ánh mắt như dao găm sang, Ngũ Trưởng Lão nhún vai tỏ vẻ không quan tâm, “Lão Tam, đừng có dùng ánh mắt đó nhìn ta, nàng thực sự nói không sai. Nếu là đổi lại bất kỳ ai trong chúng ta thì sao, nhìn thấy một người bị thương nặng, sẽ lấy ra một chai chất thuốc cấp bậc Đại Sư cứu giúp? Có thể sao? Hơn nữa tình huống lúc đó, nàng vốn chẳng có quan hệ gì với Thiên Quỳ, càng khó có thể ra tay với một người lạ, đây là chuyện thường tình mà thôi.”

“Hừ!” Tam Trưởng Lão hậm hực, Ngũ Trưởng Lão nói tiếp, “Thiên quỳ bị thương nặng như vậy, chỉ có thể trách do mấy đệ tử khác tu luyện không tới nơi tới chốn, Thiên quỳ cũng làm việc mà không để ý tới hậu quả, nếu như không vó Vân Phong xuất hiện, bọn họ có thể làm gì được chứ? Lão Tam, đừng đẩy sai lầm lên người người khác.”

“Còn chưa vào cửa đã được bảo hộ đến vậy rồi.” Tam Trưởng Lão cười khẩy, Ngũ Trưởng Lão không quan tâm. Xem ra trong năm người Tam Trưởng Lão không thể nào thu Vân Phong được rồi, có chuyện Thiên Quỳ và Ngọc Hà, cho dù ông ấy có chịu thu Vân Phong đi chăng nữa, ông ấy cũng biết rõ là mình không vui, thái độ với nàng cũng sẽ không bằng như bốn người khác.

“Hơn nữa không phải nha đầu Phong Vân này vừa nói rồi sao, lúc ấy Hoa Linh nhất định đã hứa một cái gì đó ngoài tầm của mình, lừa gạt chất thuốc của nha đầu này trước, cuối cùng lại gậy ông đập lưng ông, nha đầu, ngươi nói xem phải vậy không?” Ngũ Trưởng Lão cười với Vân Phong, nàng khá là có cảm tình với ông lão này, có lẽ một phần là do điểm chung đều là Triệu Hồi Sư, thường có cảm giác thân cận.

“Quả thực là như vậy, Tam Trưởng Lão có thể đi hỏi thử.”

“Được rồi, lão Tam. Ta thấy ngươi cũng đừng truy cứu nữa, chẳng phải Thiên Quỳ giờ đã hoàn toàn hồi phục rồi sao? Chuyện coi như bỏ qua đi.” Đại Trưởng Lão lại nói.

Tam Trưởng Lão giật môi, “Ta vốn không tính truy cứu, chỉ là hỏi thử một chút thôi, đám người các ngươi ai cũng thiên vị bênh vực.”

Mấy trưởng lão khác cười rộ lên, Vân Phong đứng im lặng, không vì sự bên vực của họ mà cảm thấy tự đắc, không quan tâm hơn thua, đó chính là một trong những biểu hiện của sự chững chạc.

“Lời của ta vẫn chưa nói hết, từ sau cái ngày mang 12 gốc cây Kim Đỉnh từ sơn động về, ta đã không nói cho các ngươi biết một chuyện, trước khi ta tới đã có người đào đi trước mười gốc cây.” Tam Trưởng Lão một hơi nói ra, khiến cho mấy trưởng lão khác vừa nghe thấy ông nhắc tới cây Kim Đinh liền muốn cản lại nhưng đã không còn kịp nữa, tin tức của cây Kim Đỉnh không phải ai cũng có thể biết được. Năm trưởng lão ở đây ngoại trừ đệ tử đặc biệt của bản thân cũng chẳng nói cho ai biết, vậy mà Tam Trưởng Lão bây giờ lại nói ra trước mặt Vân Phong là có ý gì?

“Lão Tam, ngươi nói tới chuyện này làm gì?” Đại Trưởng Lão không vui cự lại, vẻ mặt của những người khác cũng vậy, Tam Trưởng Lão chỉ cười nhìn sang Vân Phong, “Nếu ta đoán không sai, người mang mười gốc cây Kim Đỉnh đó đi chính là ngươi, đúng không?”

Vừa dứt lời, bốn bề hoàn toàn chìm vào yên tĩnh, ai nấy đều nhìn sang Vân Phonganhs mắt đầy kinh ngạc, nàng đào đi mười gốc cây Kim Đỉnh? Tiểu nha đầu này mạnh tay vậy sao.

Trong mắt Vân Phong như phủ mây mù. Xem ra là Tam Trưởng Lão đã đào đi toàn bộ số cây còn lại, lúc đầu nàng không muốn đào đi hết là vì chúng nó còn đang sinh trưởng, cho dù bất cứ thứ gì chỉ cần còn sống trên đời đều có ý nghĩa tồn tại của mình, không thể tùy tiện phá hỏng. Vì thế nên nàng mới chỉ đào đi mười cây, để lại mười hai cây. Lại không ngờ Tam Trưởng Lão cái sau vượt cái trước, quơ hết toàn bộ còn lại đi rồi. Nếu đổi lại là người khác thì sẽ không chút do dự mang toàn bộ hai mươi hai cây mang đi, không muốn chừa lại một gốc nào cả.

Cây Kim Đỉnh, đây là thứ mà rất nhiều người mơ ước tới, tựa như Vân Phong vậy, vô cùng hiếm thấy. Cho nên Tam Trưởng Lão sau nghĩ rất cẩn thận, sau khi xác định Vân Phong chính là người đã lấy đi mười gốc cây, nghi ngờ cũng từ đó tủa ra thêm, tại sao nàng lại chỉ đào đi mười gốc cây mà không lấy đi hết toàn bộ? Hay là chỉ có thể mang đi mười cây? Hay là còn nguyên nhân khác nữa?

“Tam Trưởng Lão nói vậy là sao, cây Kim Đỉnh gì?” Vân Phong ngẩng đầu lên, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn Tam Trưởng Lão, Tam Trưởng Lão sững sờ, chẳng lẽ không phải nàng? Nhưng sao có thể, tình huống lúc đó nếu quả như thật theo Hoa Linh đã nói, phải là như vậy nàng mới đúng.

“Lão Tam, ngươi bị hồ đồ rồi hả? Phong Vân chỉ mới lớn tới cỡ này, sao nàng có thể tằng gặp qua cây Kim Đỉnh được?” Ngũ Trưởng Lão không hài lòng nói, “Dù có may mắn từng thấy, cũng chưa chắc biết đó là cây Kim Đỉnh, với lại nàng đi ra từ sơn động không có nghĩa là do nàng lấy đi.”

“Dược Tề Đại Sư, sao có thể không biết cây Kim Đỉnh là gì?” Tam Trưởng Lão vẫn không bỏ cuộc, bây giờ ông rất muốn thử xem Vân Phong có phải là người đã lấy cây Kim Đỉnh đi không, nếu quả thực là nàng, vậy thì chắc chắn nàng biết cách làm thế nào để cây Kim Đỉnh sản xuất ra được Kim Đỉnh Dịch.

“Nha đầu, ngươi cứ nói thật là được.” Ngũ Trưởng Lão nói Vân Phong, nhưng trong lòng nàng lại nghĩ khác, có lẽ ba người Hoa Linh đã nói rõ mọi chuyện với Tam Trưởng Lão, ông là một người thông minh, đoán là mình lấy caayKim Đỉnh đi, nên mới hấp tấp muốn xác nhận như vậy, chắc là muốn biết phương pháp để sản xuất Kim Đỉnh Dịch. Nghĩ tới đây, Vân Phong cười thầm. Đương nhiên không thể nào để ông ta biết phương pháp được, nếu không sẽ mang lại rất nhiều phiền phức. Nàng cũng chẳng muốn làm công làm phước cho Học Viện Tụ Tinh, sớm muốn gì nàng cũng sẽ rời khỏi đây. Hơn nữa, nàng cũng muốn mang cây Kim Đỉnh tới Tổng bộ Vân gia, nó sẽ là công cụ trợ giúp rất lớn cho Vân gia. Nếu đám lão gia này biết nàng có mười cây, còn biết cả phương pháp, chắc chắn sẽ bắt nàng giao toàn bộ ra, đến lúc đó tình hình khá là căng.

“Ý của Tam Trưởng Lão là đám cây thấp bé trong sơn động kia chính là cây Kim Đỉnh?” Vân Phong hỏi lại, cứ như thể nàng đang liên tưởng lại, Tam Trưởng Lão nghe vậy trong lòng nghi hoặc, chẳng lẽ là nàng thực sự không biết?

“Ừ, quả thật chính là nó trong sơn động.”

“Lúc đó đúng là ta có thấy qua nó, chỉ không chú ý, lúc ta tới nó đã bị đào đi mất một phần rồi.”

Lời nói của Vân Phong khiến đôi mắt của Tam Trưởng Lão sáng bừng lên, thay vì nghĩ Vân Phong chính là người đã đào đi, Tam Trưởng Lão thà tin là do người khác, dù sao lấy Vân Phong trình độ và tuổi tác của nàng, vốn không thể nào biết được cây Kim Đỉnh, càng không thể nào biết được quan hệ giữa cây Kim Đỉnh và Kim Đỉnh Dịch được. Sự thực đúng là như vậy, nếu như không có quyển chép tay của sư tôn, Vân Phong thật không hề biết tới Kim Đỉnh Dịch hay cây Kim Đỉnh gì cả, rất có thể sẽ bỏ qua. Cuốn chép tay kia của sư tôn để lại có thể nói đó chính là một bảo vật quý giá với nàng.

“Huynh xem! Nha đầu này sao có thể là người đã lấy cây Kim Đỉnh được chứ!” Ngũ Trưởng Lão nghe vậy khẽ thở nhẹ ra, gương mặt của mấy trưởng lão khác cũng thả lỏng. Phải là vậy chứ, chỉ là một nha đầu, làm sao biết chuyện cây Kim Đỉnh được.

“Người đó có để lại thứ gì không?” Tam Trưởng Lão lại hỏi.

Vân Phong chỉ bình thuốc trên tay ông, “Thuốc kia là do người đó để lại, đó là chất thuốc Đại Sư ba sao, chứ với trình độ hiện giờ của ta không thể làm ra được.” Đúng thực vậy, nếu không có Nhục Cầu nàng thực sự làm không được, có Nhục Cầu thì nó trở thành chuyện vô cùng dễ dàng.

“Ngươi nói đây là chất thuốc Đại Sư ba sao?” Tam Trưởng Lão kinh ngạc, ngón tay siết chặt bình hơn.

Vân Phong gật đầu, “Chính xác, vốn là ta muốn thu lại bình dược này, nhưng lại gặp phải đám người Hoa Linh, nói nếu giúp sẽ có được một ân tình từ Tam Trưởng Lão, vì thế ta mới nhịn đau mang ra.” Lời của Vân Phong khiến toàn bộ nghi ngờ trong lòng Tam Trưởng Lão tan biến, thì ra là vậy, cho nên lúc Hoa Linh đổi ý, nàng thẹn quá hóa giận, ra giá cao như vậy, ngược lại chỉ là lời nói suông.

“Hừ! Hoa Linh này thật đúng là cái gì cũng dám nói, ngươi một cái nhân tìncho ngươi một ân tình?” Ngũ Trưởng Lão hừ một tiếng, Tam Trưởng Lão lườm ông,. Bây giờ toàn bộ phỏng đoán đối với Vân Phong đã bị loại bỏ, bây giờ ông ấy rất tin là đã có một người vô danh đã từn gđi qua sơn động kia, đào đi mười cây Kim Đỉnh, và người đó cũng biết rõ cách sản xuất Kim Đỉnh Dịch.

Thấy Tam Trưởng Lão không còn chăm chăm nhìn mình nữa, Vân Phong nghĩ nàng đã tới điểm an toàn rồi. Sau này lúc sử dụng Kim Đỉnh Dịch nhất định phải cẩn thận hơn mới được, một khi bị mấy ông này phát hiện thì có mà chữa lời lại được.

“Nếu là do người khác, vậy thì manh mối càng thêm mong manh.” Nhị Trưởng Lão nói, giọng có chút ảo não.

Đúng lúc này Vân Phong chợt xen vào, “Mấy vị trưởng lão, cây Kim Đỉnh này để làm gì vậy?”

“Không có gì, ngươi đừng hỏi tới chuyện này.” Đại Trưởng Lão phất tay, từ chối bàn luận lúc này, Vân Phong cười gật đầu, không hỏi nữa.

“Chuyện này tạm gác lại đi, Phong Vân, tư chất và thực lực của ngươi đều không tồi, mấy người chúng ta muốn nhận ngươi làm đệ tử quan môn, không biết ngươi có đồng ý hay không?” Đại Trưởng Lão cười chuyển đề tài, cúng là vấn đề chính của buổi triệu kiến ngày hôm nay.

“Năm vị trưởng lão đề cao rồi, vãn bối đâu có thực lực tới cỡ đó.”

“Nha đầu ngươi thực là khiêm tốn.” Ngũ Trưởng Lão nháy nháy mắt với nàng, “Nha đầu, nếu như ngươi là Triệu Hồi Sư, vậy thì chắc chắn phải làm đồ đệ của ta đấy nhé.”

Vân Phong chỉ im lặng, Tứ Trưởng Lão nhìn sang, “Lão Ngũ, có phải là đệ muốn nhận đệ tử đến điên rồi không, ta biết đệ tử của đệ ít, nhưng đệ đừng có gặp ai cũng hỏi là có phải là Triệu Hồi Sư không như vậy chứ, trên đời này làm gì có lắm Triệu Hồi Sư đến thế!”

“Các ngươi đừng nói nữa, nàng còn chưa nói gì cả kìa.” Nhị Trưởng Lão nói, hướng lại sự tập trung của mọi người lại về Vân Phong, chờ nàng mở lời, bình thường đều là trưởng lão chọn đệ tử, làm gì có chuyện trưởng lão ngồi thành hàng chờ học sinh chọn lựa chứ! Vậy mà bây giờ cả năm người họ lại đang thực sự ngồi thành hàng chờ nàng chọn lựa.

“Ta và Tam Trưởng Lão đều là Chiến Sĩ, Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão là Ma Pháp Sư, Ngũ Trưởng Lão là Triệu Hồi Sư.” Đại Trưởng Lão nói, ánh mắt mong đợi nhìn Vân Phong, mặc dù Tam Trưởng Lão biết mình không có cơ hội, nhưng trong lòng vẫn không khỏi có chút chờ mong.

Vân Phong bật cười, biết mình không nên giả bộ làm gì, cũng nên có chừng có mực. “Ta là Triệu Hồi Sư, dĩ nhiên là tham gia vào môn hạ của Ngũ Trưởng Lão rồi.” Giọng nói của Vân Phong nhẹ nhàng, nhưng lại khiến cả bốn người còn lại sững sờ, sau đó thì tiếc uổng, cuối cùng là sáng mắt lên mừng rỡ.

“Ha ha ha! Thấy chưa, nha đầu này là Triệu Hồi Sư đấy! Ha ha!” Ngũ Trưởng Lão cười vui vẻ, có được Vân Phong làm đệ tử nên gương mặt vô cùng sáng sủa và đắc thắng.

“Lại là Triệu Hồi Sư… Thật khó tin.” Đại Trưởng Lão gật đầu, mặc dù trong lòng cảm thấy tiếc nuối, nhưng cũng không nhiều, Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão thì khác, dù gì thì Triệu Hồi Sư cũng là Ma Pháp Sư, quan hệ cũng gần với nhau, Vân Phong vẫn có thể nhận bọn họ, nhưng mà… Ài!

“Được rồi được rồi! Nha đầu này trở thành đệ tử của ta rồi, các ngươi không được suy nghĩ cái gì đâu đấy!” Ngũ Trưởng Lão thấy bộ dáng của Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão chưa hết hy vọng, lập tức chen vào.

Đại Trưởng Lão cười lớn, “Chính miệng nàng nói muốn làm đệ tử đệ rồi mà, sao đi được nữa chứ.”

Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão thở dài đầy tiếc nuối, Tam Trưởng Lão ngồi bất động, mặt không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng nội tâm thì đang thầm khiếp sợ, Thiên Quỳ đã là Tôn Vương cấp tám, vậy mà lại bất phân thắng bại với nàng. Nói như vậy nàng chính là một Triệu Hồi Sư Tôn Vương cấp tám, cộng thêm là một Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư. Đệ tử như vậy, thật đúng là đệ nhất vô nhị trên thế gian. Ai mà không muốn có được nàng chứ.

“Nha đầu, nói vi sư biết, con là Triệu Hồi Sư hệ nào?” Ngũ Trưởng Lão hỏi.

Vân Phong suy tư, tất nhiên nàng không thể nói mình ngũ hệ, mà cho dù có năm ông này cũng chưa chắc tin, trước mắt mình chỉ mới thu nhận được ba ma thú, nên nói ra hết hay nên giữ lại một ít đây?

“Nha đầu, sao vậy?” Ngũ Trưởng Lão thấy Vân Phong im lặng, nghĩ là nàng dang xấu hổ nên nói tiếp, “Sợ gì chứ? Nếu ma thú của con không được, ta sẽ giúp con tìm một ma thú tốt hơn!”

Vân Phong cười ha ha, “Con là Triệu Hồi Sư hệ hỏa.” Nghĩ một hồi cuối cùng chỉ nói một, cây lớn đón gió, nhất là trước mặt mấy ông lão này, thực lực về chất thuốc của nàng đã đủ khiến người ta kinh ngạc rồi, về phần những thứ khác nên tém tém lại xíu tốt hơn.

“Hỏa Hệ không tệ, tính công kích là thuộc hàng bậc nhất.” Ngũ Trưởng Lão cười híp mắt gật đầu, mắt lấp lánh nhìn Vân Phong, nàng biết ông ấy đang tò mò ma thú của mình là gì, nhưng muốn thả ra ở đây thì cũng nên nghĩ tới không gian một tý.

“Được rồi lão Ngũ, đệ tém tém lại chút!” Nhị Trưởng Lão bất mãn hừ hừ

Ngũ Trưởng Lão cười đứng dậy, “Chuyện ngày hôm nay coi như vậy là xong rồi đi, ta mang nha đầu này về trước đây.”

Đại Trưởng Lão dở khóc dở cười gật đầu, để ông mang theo Vân Phong ra ngoài, nụ cười trên mặt vẫn ngoác tới tận mang tai. Sau khi hai người họ ra ngoài, cả bốn người khẽ thở dài một tiếng, Nhị Trưởng Lão và Tứ Trưởng Lão có chút ghen tỵ nói, “Lão Ngũ thật đúng là may mắn, không ngờ lại là một Triệu Hồi Sư, nhưng mà nếu nha đầu kia gia nhập vào chỗ ta cũng có gì thua thiệt đâu chứ.”

“Cuộc so tài lần này sắp tới rồi, lão Ngũ đúng là đã nhặt về được một bảo bối.” Tứ Trưởng Lão nói, giọng có chút chua, nghĩ tới U bạch là đệ tử mình quan tâm nhất chỉ mới Tôn Vương cấp sáu, không khỏi có chút ảo não.

“Cuộc thi so tài lần này sắp diễn ra rồi, vị trí viện trưởng này lại có thể thay đổi rồi.” Đại Trưởng Lão nói nói, nhìn sang Tam Trưởng Lão, “Lão Tam, lần này ta thấy đệ có khả năng ngồi lên đấy, thực lực của Thiên Quỳ đã tới Tôn Vương cấp tám rồi nhỉ?”

Ba trưởng lão còn lại kinh ngạc, Tôn Vương cấp tám? Tam Trưởng Lão cười, “Môn hạ của Đại Trưởng Lão Lô Viễn cũng đã đạt Tôn Vương cấp tám rồi mà, còn có Thanh Chí cũng là Tôn Vương cấp bảy, lần này Đại Trưởng Lão chắc là đã ổn tọa rồi.”

Ba trưởng lão còn lại tặc lưỡi, một Tôn Vương cấp tám một Tôn Vương cấp bảy! Lại nghĩ đến đám đệ tử nhóc nheo nhà mình, thật đúng là không sánh bằng. Tứ Trưởng Lão nói, “Các ngươi cũng đừng quên lão Ngũ, mặc dù lần nào cũng chỉ có được một người, nhưng lần này có khi sẽ đổi đấy.”

“Cho dù Vân Phong có thể đứng đầu, nhưng mà trong năm vị trí đầu bảng phải có ít nhất hai mới có thể ngồi lên vị trí viện trưởng, chỉ với một mình Phong Vân là không đủ.” Nhị Trưởng Lão lắc đầu, “Huống chi với tính tình lão Ngũ, mọi người thấy có bao giờ đệ ấy để ý cuộc so tài này đâu, ta thấy chỉ cần có người đứng trong danh sách là đệ ấy đã hớn hở lắm rồi.”

“Thời gian chuẩn bị thi đấu cũng chẳng còn bao lâu nữa, chúng ta phải đốc thúc đám đệ tử tu hành lên mới được, lần này cuối cùng sẽ vào tay ai còn chưa biết được đâu.” Tam Trưởng Lão cười, trong giọng nói mang theo sự tự tin, mấy trưởng lão khác liếc mắt nhìn nhau. Đúng vậy, cuộc so tài sắp tới, đây không chỉ là xác định người nào làm viện trưởng, mà còn là vấn đề danh dự của năm vị trưởng lão, đệ tử của Ngũ Đại Trưởng Lão so đấu, đánh trước chụp sau đều đụng vào vấn đề danh dự rất nặng nề.

--- ------ ----

Ngũ Trưởng Lão cùng Vân Phong ra khỏi phòng, vừa đi vừa cười nói, “Nha đầu, còn không gọi ta một tiếng sư phụ?”

Vân Phong cười thầm, ông lão này thật thú vị, cá tính trông khá hoạt bát hơn các vị trưởng lão khác, “Sư phụ.” Nghe nàng gọi, Ngũ Trưởng Lão như mở cờ trong bụng, Vân Phong cười, ông lão này có phải có hơi chút đơn thuần không?

“Được được được! Đệ tử vi sư chỉ mới có mười đứa, con tiến vào muộn nhất, nhưng thực lực lại là mạnh nhất, thấy đồng môn khác thì khỏi ba cái nghi thức xã giao đi. Bây giờ cùng vi sư tới xem thử, làm quen đây đó một chút nhá.”

Vân Phong cười ha ha, “Vâng!”

Ngũ Trưởng Lão cười sảng khoái, cùng Vân Phong trở về viện của ông. Nơi ở của Ngũ Đại Trưởng Lão chiếm một khu vực lớn trong Nội Viện của Học Viện Tụ Tinh, trong đó cũng có mấy đệ tử mà họ để ý ở chung, cũng vì số lượng đệ tử của Ngũ Đại Trưởng Lão quá ít, nên toàn bộ được vào đây ở. Thực ra số lượng Triệu Hồi Sư trong Học Viện Tụ Tinh cũng không phải quá hiếm, nhưng được Ngũ Trưởng Lão nhận vào chẳng có mấy người.

Trên đường đi, nàng nhận ra tính tình của Ngũ Trưởng Lão vô cùng hoạt bát và không thích gò bó, nàng khá thích tính cách này của ông, nó khiến nàng không bị mất tự nhiên, nếu như đổi lại là bốn trưởng lão khác thì khó mà được như vậy.

“Sư phụ, ngươi trở lại rồi!” Vừa đến đã có người vội chạy ra.

Ngũ Trưởng Lão cười sang sảng gật đầu, “Gọi tất cả mọi người tới đây mau!”

Người tới lập tức gật đầu, thoáng liếc sang Vân Phong, thầm nghĩ tâm tình sư phụ tốt như vậy, hẳn đây chính là đệ tử mới tới, không tồi không tồi. Chỉ chốc lát sau, mười người đều đã tụ tập đông đủ, nữ có nam có, Ngũ Trưởng Lão điểm danh một lượt, vẻ mặt biến đổi, “Dung Tâm đâu? Sao không có nó ở đây?”

“Dung Tâm sư huynh đang bế quan tu luyện, con không dám quấy rầy.”

Sắc mặt Ngũ Trưởng Lão dịu lại, gật đầu, “Tiểu tử này cuối cùng cũng biết suy nghĩ một chút rồi…” rồi quay đầu lại, “Nha đầu, Dung Tâm là đệ tử đầu tiên mà ta thu nhận, cũng là đứa không có tâm nhất, ngáo ngơ nhất, nếu mà biết con tới, hẳn là sẽ cố gắng hơn…”

“Sư phụ, con đến rồi nè!” Một giọng nói vang lên, tiếp đó là một bóng người ngả ngớn xuất hiện, Vân Phong khẽ ngoẹo đầu, thấy một thanh niên đang đạp gió mà tới, “Sư phụ, đây chính là sư muội mới người vừa nhận?”

Vân Phong nhíu mày, sư muội? Xưng hô này… hơi có chút không thoải mái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.