Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 117: Q.3 - Chương 117: Chương 64.3




Vân Phong và Khúc Lam Y đều cười lạnh trong lòng, con có mẫu như thế này, nói đến cùng trong lòng cũng đều giống như nhau. Vân Phong cười gật đầu: “Được, vậy thì làm phiền Tử phu nhân.”

Vân Phong và Khúc Lam Y đi theo sau Tử phu nhân tiến vào cửa Mộc Thành, những người tiến đến nghênh đón cung kính theo ở phía sau, chẳng qua mọi người cũng không nhịn được mà bàn tán xì xào.

“Nàng thật sự là triệu hồi sư sao? Nhìn qua còn nhỏ hơn so với ta!”

“Đúng vậy, cũng không thấy tay nàng có đeo nhẫn khế ước, không phải là Mộc Anh Hoa đã tìm hàng giả về chứ?”

“Nếu là kẻ lừa đảo, nàng ta có thể ra khỏi Mộc thành sao? Lấy tính tình của di nương, không ăn tươi nuốt sống nàng ta mới là lại.”

“Ha ha, đúng như vậy, đến lúc đó nếu là đồ giả mạo, mặt mũi của Mộc Anh Hoa cũng có thể vất đi rồi.”

“Nếu là thật, nhìn quan hệ của Mộc Anh Hoa và hai vị mỹ nhân kia, xem dáng vẻ thì cũng không tệ, chẳng phải đến lúc đó Mộc gia sẽ một bước lên trời rồi sao?”

“Ta phi! Sao chuyện tốt gì cũng là do Mộc Anh Hoa chiếm được, có phải đời trước do hắn quá xui xẻo mà đời này ông trời mới đối tốt với hắn một chút hay không.”

Lời mấy người trẻ tuổi bàn tán lọt vào tai Vân Phong không sót một chữ nào, Khúc Lam Y lại gần một chút, thấp giọng hỏi một câu: “Xem ra Mộc gia rất thú vị.” Khoé môi Vân Phong giật giật, rất thú vị?

Xem ra nhất định thứ Mộc gia giấu diếm cũng không ít.

Hôm nay toàn bộ Mộc Thành đều có chút ồn ào náo nhiệt, tất cả là vì vị triệu hồi sư trong truyền thuyết kia đến nơi này, nhất là đại trạch của Mộc gia, là trạch viện chiếm diện tích rộng nhất tại trung tâm Mộc thành, lại càng vô cùng náo nhiệt, Vân Phong đánh giá tính toán một chút, Mộc gia ở đây công thêm quan hệ họ hàng thông gia, ước chừng có gần trăm người, cũng xem như là một gia tộc khổng lồ rồi.

Tử phu nhân lôi kéo Vân Phong và Khúc Lam Y nói rất nhiều chuyện, Mộc Anh Hoa cũng ở bên cạnh, Vân Phong vẫn chưa thấy những người khác, trừ bỏ hai kẻ nói nhiều này, dường như Tử phu nhân cũng không muốn người khác tới quấy rầy, mãi cho đến lúc ăn cơm tối cũng vậy, trên bàn ăn chỉ có bốn người, Tử phu nhân và Mộc Anh Hoa ngồi một bên, giải thích với Vân Phong, Vân Phong và Khúc Lam Y là khách quý, tất nhiên cần phải có dáng vẻ của khách quý, không phải ai cũng có thể tuỳ tiện ăn cơm với Vân Phong.

Bốn người ngồi trong chính sảnh ăn cơm, mà ở bên ngoài chính sảnh là những người khác của Mộc gia, ngồi vây quanh trước mấy cái bàn, thỉnh thoảng cũng sẽ quay mặt nhìn vào phía trong: “Ngươi nói, nàng kia thật sự là triệu hồi sư sao?”

“Ta nhìn không ra, không có nhẫn khếước, cũng không có bất kỳ ma thú nào, chẳng lẽ thật sự là kẻ giả mạo?”

“Ta thấy vẫn là vào đây lừa ăn gạt uống thì đúng hơn.”

“Ha ha, nếu không thì chúng ta đi trêu chọc nàng thôi?”

Mấy người trẻ tuổi cùng tụ lại một chỗ, nhỏ giọng nói thầm, thỉnh thoảng sẽ truyền đến vài tiếng cười trộm, xem ra là có mưu kế gì hay, mấy người trẻ tuổi bàn xong đi ra ngoài, không biết là đi làm cái gì.

Bốn người bên trong chính sảnh trò chuyện vui vẻ, đột nhiên lúc này có một người xông tới, không có bất kì lời báo trước nào mà cứ đi thẳng tới, một đôi mắt không hề khách sáo dò xét trên người Vân Phong và Khúc Lam Y: “Ai là Vân Phong?” Người vừa vào nói một câu, sắc mặt của Tử phu nhân và Mộc Anh Hoa cũng biến đổi, Tử phu nhân vội vàng đứng dậy: “Đây là con thứ hai của ta, Mộc Anh Dũng, tính tình ngay thẳng có chút lỗ mãng, đừng trách.”

“Ai là Vân Phong?” Lại là câu nói kia, mặt Mộc Anh Hoa đỏ lên lớn tiếng giận dữ mắng: “Không được vô lễ!”

Mộc Anh Dũng đứng ở kia, vẫn chưa dời mắt khỏi người Khúc Lam Y, lại đảo đến trên người Vân Phong, dường như đã xác định đây là Vân Phong, lập tức mở miệng: “Nương, nàng nói nàng là Vân Phong thì người sẽ tin sao? Trên tay nàng không có nhẫn, bên người cũng không có ma thú gì đi theo, nàng là triệu hồi sư sao?” Lời của Mộc Anh Dũng khiến sắc mặt của Tử phu nhân và Mộc Anh Hoa đại biến, nhìn Mộc Anh Dũng, lập tức Mộc Anh Hoa mang vẻ mặt đỏ bừng đứng lên.

“Ta đã thấy tận mắt ma thú của nàng, chẳng qua nàng không muốn mang đến bên cạnh thôi, về phần nhẫn... Nàng có! Chỉ không muốn mang mà thôi!”

“Đại ca, đây hắn không phải là tên giả mạo ngươi tìm đại ở nơi nào chứ?” Giọng điệu châm chọc của Mộc Anh Dũng suýt nữa đã khiến Mộc Anh Hoa muốn đánh người, Tử phu nhân bị kẹp ở giữa nhìn đứa này nhìn đứa kia, có chút hoang mang lo sợ.

Lúc này Vân Phong chậm rãi đứng lên, khẽ nâng mắt: “Ta có thế nào thì cũng không cần người khác bình luận, cũng không cần phải hùa theo ý của ngươi để làm ngươi vui vẻ, ta gọi là Vân Phong, ta liền là Vân Phong.”

Mộc Anh Dũng nhướng cao mày: “Ngươi cải trang rất giống! Nhưng nếu thật sự là triệu hồi sư, mau gọi ma thú của ngươi ra để ta nhìn xem! Nếu không thì chắc chắn ngươi muốn đến Mộc gia để trộm thứ gì đó, kẻ lừa đảo!”

Vân Phong cười, Khúc Lam Y cũng cười, Khúc Lam Y lười nhác đứng lên, một bàn tay biếng nhác khoác lên trên vai Vân Phong: “Nói chuyện nên chú ý đến hậu quả, chẳng lẽ ngươi không biết một câu, hoạ từ miệng mà ra sao?”

Lập tức sắc mặt của Mộc Anh Hoa trở nên trắng bệch: “Vân Phong, nó còn nhỏ không hiểu chuyện, đừng để ý!”

“Hừ! Uy hiếp ta là vô dụng! Có bản lĩnh thì gọi ma thú ra!” Không biết Mộc Anh Dũng ngốc thật hay giả ngốc, Vân Phong nhìn hắn: “Ngươi không có tư cách ra lệnh cho ra, tuy nhiên bọn chúng cũng nên đến nơi rồi.”

Vừa dứt lời, đột nhiên ở chỗ nào đó trong sân Mộc gia có một tiếng hét thảm truyền đến, tiếng hét thảm thiết cắt ngang qua bầu trời khiến người Mộc gia sợ ngây người, Mộc Anh Dũng sững sờ tại chỗ, Mộc Anh Hoa và Tử phu nhân cũng là như vậy, sau đó có người mang vẻ mặt trắng bệch chạy tới, lảo đảo một cái đã nằm bò ra cả mặt đất: “Có, có ma thú, ma thú...!”

Đột nhiên đồng tử của Mộc Anh Dũng co rụt lại, Mộc Anh Hoa và Tử phu nhân cũng chạy vội ra ngoài, tất cả mọi người của Mộc gia đang ăn cơm cũng chạy ra, lúc mọi người đã tập hợp ở đó, có một bóng dáng chậm rãi đi tới từ chỗ tối của sân viện, tứ chi thon dài có lực, móng vuốt sắc bén loé sáng trong đêm tối, mà bên dưới móng vuốt lại đang kìm một người, rõ ràng người này đã ngất đi.

“Ma thú!” Toàn bộ người của Mộc gia thét lên chói tai, một cảm giác sợ hãi không rõ ràng đánh úp về phía mọi người, Mộc Anh Dũng đứng ở kia, thấy cảnh tượng như vậy thì toàn thân cũng cứng ngắc, khớp hàm đều run lên khe khẽ, Vân Phong chậm rãi đi tới, lắc đầu: “Sao lại thế này?”

Một thân sói vĩ đại xuất hiện từ trong bóng đêm, bộ lông xen lẫn sắc đen và đỏ càng khiến nó thêm dũng mãnh thần bí hơn, Tiểu Hoả xoè móng vuốt, vô cùng chán ghét mà nhìn thoáng qua: “Vừa tới đã đụng phải mấy tên tạp nham, nói muốn trêu chọc chủ nhân, ta vừa xuất hiện bọn chúng đã choáng váng rồi trốn đi mất.”

Tất cả mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh, cả người Mộc Anh Dũng cũng run lên, Hoả Vân Lang kia gọi nàng là chủ nhân! Nói như vậy nàng thật sự là triệu hồi sư! Nàng ta là Vân Phong sao? Vẫn đang tiếp tục kinh ngạc, trên không trung lại vang lên từng tiếng vỗ cánh, tất cả người Mộc gia ngẩng đầu lên nhìn, vừa thấy đã hoảng sợ, thiếu chút nữa cằm đã rơi xuống!

Một đôi cánh lớn trong không trung tạo thành bóng đen dưới mặt đất, tiếp theo sau đó một người mới hạ xuống từ không trung , cặp cánh vĩ đại kia giống như có ma thuật mà biến mất trong nháy mắt, một nam tử tuấn mỹ đáp xuống đất, hoa văn màu xanh một bên má càng khiến hắn trông tuấn tú hơn, đôi mắt màu lam nhìn về phía Vân Phong, cung kính gọi: “Chủ nhân, chúng ta đến chậm.”

Lại có tiếng hít khí lạnh vang lên, sắc mặc của người Mộc gia đều trắng bệch, hai ma thú, trời ơi, hai ma thú đều gọi nàng là chủ nhân! Rốt cuộc nàng đã khế ước được bao nhiêu con! Sắc mặt của Mộc Anh Dũng đã không còn cách nào để hình dung, đôi mắt đảo tới đảo lui trên người Lam Dực và Tiểu Hoả, thiếu chút nữa đã trừng rớt ra ngoài!

Tử phu nhân đã hoàn toàn im lặng. Nhìn Lam Dực và Tiểu Hoả cũng không nói nên lời, Vân Phong cười cười, sau đó lại là một tiếng kêu to vang dội: “Na na!” Nhục Cầu không biết đã chui ra từ chỗ nào, dứt khoát nhảy lên bả vai Vân Phong, thân thể nhỏ bé ra sức cọ qua cọ lại trên mặt Vân Phong, người Mộc gia đều trừng mắt, tuy nhiên khi nhìn đến vẻ ngoài của Nhục Cầu, cuối cùng cũng hơi bình tĩnh hơn một chút, đây chắc là một loại sủng vậy gì đó mới đúng.

Ngón tay Vân Phong khẽ vuốt ve thân thể của Nhục Cầu, Tiểu Hỏa và Lam Dực đứng hai bên cạnh Vân Phong. Con ngươi đen của Vân Phong quét về phía Mộc Anh Dũng vẫn đang đứng không nhúc nhích ở nơi đó, đôi môi đỏ mọng hơi cong lên: “Ma thú của ta đã khiến ngươi hài lòng chưa?”

Đột nhiên Tử phu nhân phục hồi tinh thần, xoay người kéo Mộc Anh Dũng: “Xin lỗi, còn không mau xin lỗi đi!”

Mộc Anh Dũng cắn cắn môi, mắt nhìn về phía Vân Phong: “Thực sự xin lỗi.”

Mộc Anh Hoa hồi phục tinh thần của mình, lúc nào nhìn thấy hai ma thú này cũng có chút rung động.

“Được rồi, chúng ta ăn cơm tiếp thôi.” Mộc Anh Hoa cười cười trở về, sắc mặt Mộc Anh Dũng xanh mát trong nháy mắt, Vân Phong lại không để tâm, xoay người đi vào bên trong rồi ngồi vào chỗ, Tiểu Hoả và Lam Dực ở bên cạnh, nháy mắt không khí đã bị thay đổi.

Ăn cơm với người là một chuyện, nhưng nếu thêm hai con ma thú nhìn qua vô cùng hung ác và bức người thì lại là một chuyện khác rồi.

Mộc Anh Dũng cũng bị ép phải ngồi xuống, động tác cũng trở nên cứng nhác, rõ ràng Tử phu nhân cũng có chút không thể bình tĩnh, động tác gắp rau cũng có chút run run, Vân Phong và Khúc Lam Y lại rất thong thả, Mộc Anh Hoa xem như là kẻ bình tĩnh nhất, còn có thể nói vài câu với Vân Phong, Vân Phong nhìn vẻ mặt sắp khóc của Tử phu nhân và Mộc Anh Dũng, chậm rãi đứng lên.

“Chúng ta đi nghỉ trước, Tử phu nhân có phiền không?”

Lập tức Tử phu nhân lắc đầu như trống lắc: “Không phiền, không phiền, đương nhiên là không phiền!”

Vân Phong cùng Khúc Lam Y đi ra ngoài, Tiểu Hoả và Lam Dực cũng đi theo, lúc lướt qua bên người Mộc Anh Dũng, bỗng dưng Tiểu Hoả giở trò đùa dai áp sát lại, Mộc Anh Dũng lảo đảo một cái rồi ngã xuống ghế.

“Phế vật!” Tiểu Hoả vô cùng kiêu ngạo mà cho ra một lời đánh giá, dùng ánh mắt châm chọc liếc Mộc Anh Dũng một cái, sau đó quay đầu rời đi, Mộc Anh Dũng chật vật quỳ trên mặt đất, cả người run rẩy liên tục, tới bây giờ vẫn còn chưa hoàn hồn.

“Anh Dũng! Nếu không phải có ca ca Anh Hoa của ngươi ở đây, chỉ sợ toàn bộ Mộc gia cũng đã bị diệt vì một câu của ngươi rồi!” Tử phu nhân thở hổn hển gầm lên một câu, Mộc Anh Dũng cũng miễn cưỡng bò lên khỏi mặt đất mà ngồi lại chỗ, không nói câu nào.

“Anh Hoa, nhất định phải nắm chắc cơ hội này! Nếu như Vân Phong có thể tiến vào Mộc gia, toàn bộ Mộc gia đều sẽ là đồ trong túi của chúng ta rồi!” Hai mắt Tử phu nhân bắn ra ánh sáng nóng bỏng, mang vẻ mặt mong đợi nhìn Mộc Anh Hoa, Mộc Anh Hoa cười ha ha : “Mẫu thân, cứ giao cho con đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.