Mộc gia chuẩn bị cho Vân Phong một gian phòng vô cùng thoải mái, Tử phu nhân lại tự mình căn dặn không ai được quấy rầy, buổi tối sau khi cơm nước xong, Vân Phong lại về phòng của mình, Khúc Lam Y cũng quay về, phòng hai người sát nhau cũng thuận tiện.
Tay vừa vung lên không gian đều đã bị phong toả, tâm niệm Vân Phong vừa động đã lấy ngọc bội hình rồng ra, Diệu Quang vẫn ẩn thân lại có dáng vẻ rất mệt mỏi, hệt như năng lượng trong người hắn đã tiêu hao gần hết, một luồng sáng đen hiện lên, thân thể Diệu Quang đã nhanh chóng biến mất vào trong ngọc bội hình rồng, Vân Phong nhìn thấy thì có chút kinh ngạc.
"Ta trở về, ra ngoài một chuyến đã đến giới hạn rồi, ta phải trở về tiếp tục nghỉ ngơi." Tiếng của Diệu Quang truyền đến, lập tức đã không còn động tĩnh gì nữa, Vân Phong cười cười, bản thể của vị tiền bối Diệu Quang này khiến nàng rất tò mò, nếu hắn đã nói sớm hay muộn gì thì bản thân mình cũng sẽ nhìn thấy thì tạm thời cũng không cần phải vội.
Nắm ngọc bội hình rồng trong tay, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đang tu luyện ở tầng mười Long Điện liền nghe thấy giọng của Vân Phong: "Đại ca, Tiểu Cẩm!"
Hai người đều thầm vui vẻ, đứng lên: "Tiểu Phong, không sao chứ?" Mộc Tiểu Cẩm lo lắng hỏi một câu, Vân Phong cười cười: "Không có việc gì, hiện tại đã đến một nơi, mọi người ra ngoài trước rồi nói tiếp."
Hai người đều gật đầu, một luồng sáng lướt qua, hai người đã ra khỏi Long Điện, sau khi hai người ra khỏi, sắc mặt Mộc Tiểu Cẩm hơi trắng, nàng nhìn bốn phía xung quanh theo bản năng, môi run rẩy.
"Sao vậy?" Vân Thăng thấy Mộc Tiểu Cẩm không giống bình thường, hỏi một câu, Mộc Tiểu Cẩm lắc đầu. đôi mắt to hìn vê fphias Vân Phong, Vân Phong đi tới: "Tiểu Cẩm, ta nghĩ ngươi biết đây là đâu."
Mộc Tiểu Cẩm gật đầu, khẽ mở miệng: "Mộc gia."
Vân Thăng sửng sốt, Vân Phong vỗ nhẹ bả vai Mộc Tiểu Cẩm: "Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ trở về Mộc gia, Mộc Thương Hải cũng như vậy, trốn tránh cũng không thể giải quyết bất cứ vấn đề gì."
Cả người Mộc Tiểu Cẩm run nhẹ, Vân Thăng ở bên cạnh dù lo lắng nhưng cũng không lên tiếng, hắn biết sâu trong lòng Mộc Tiểu Cẩm vẫn còn tâm sự được cất giấu, chì cần nàng chấp nhận nói ra, bọn họ cũng tình nguyện làm người lắng nghe.
Mộc Tiểu Cẩm cắn nhẹ môi, Vân Phong mỉm cười, nắm bàn tay của Mộc Tiểu Cẩm lại trong lòng bàn tay mình: "Tiểu Cẩm, ngươi còn có chúng ta."
Mắt Mộc Tiểu Cẩm hơi đỏ lên, đặt tay lên ngực theo bản năng, đó là nơi đặt tro cốt của Mộc Thương Hải mà Mộc Tiểu Cẩm vẫn luôn mang theo bên người, cho dù đi đến đâu, nàng đều muốn đưa ca ca theo.
Một câu chuyện cũ đã bị bỏ quên từ rất lâu, một đoạn ký ức không bao giờ dám nhớ lại, cuối cùng cũng được mở ra trong giọng nói run rẩy của Mộc Tiểu Cẩm.
Trong Mộc thành Mộc gia là lớn nhất, tất cả các thành nhỏ khác đều nằm trong sự quản lý của Mộc gia, gia chủ Mộc gia Mộc Chấn Hoa vốn là một loại hình nam nhân thành công có nhiều của cải, muốn có quyền thì có quyền, muốn có tiền tài thì có tiền tài, lại thêm việc dáng vẻ cũng rất anh tuấn, vô số nữ nhân đều cố gắng vận dụng đầu óc để được vào Mộc gia, muốn có được sự yêu thích của Mộc Chấn Hoa.
Mộc Chấn Hoa cũng là một nam nhân bình thường, tất nhiên cũng sẽ không từ chối mỹ nữ, Mộc gia cũng từ từ trở nên khổng lồ hơn, chỉ có một người Mộc Chấn Hoa mà lại có tới mấy người phu nhân, mà chính thê của ông ta cũng ngầm đồng ý với điểm đó, hay nói cách khác là không thể không đồng ý.
Mộc Thương Hải và Mộc Tiểu Cẩm đều là do chính thê sinh ra, căn cứ vào gia sản của Mộc Chấn Hoa thì hai người là người có quyền kế thừa đầu tiên, nhưng tính cách của chính thê vốn yếu đuối, lại không có bất cứ năng lực quản sự nào, sau khi hai đứa con được sinh ra thì cũng không có ngày lành.
Con của những nữ nhân khác khiêu khích, nhục mạ, còn hay gây chuyện đến mức đánh nhau, khiến vết thương trên người hai đứa trẻ chồng chất, từ nhỏ Mộc Thương Hải đã gánh vác việc bảo vệ cho người khác, bảo vệ cho Mộc Tiểu Cẩm kế thừa tính cách nhu nhược của mẫu thân, còn có mẫu thân của bọn họ.
Mộc Chấn Hoa bận rộn cho sự nghiệp căn bản không rảnh để chú ý tới chuyện bên trong phủ, mà quyền lợi lớn nhỏ trong phủ vốn nên do chính thê quản lý, lại bị một nữ nhân cưỡng ép cướp đi, nữ nhân này chính là nương của Mộc Anh Hoa, Tử phu nhân.
Mộc Chấn Hoa không quan tâm đến Mộc Thương Hải và Mộc Tiểu Cẩm, lại khiến những người này càng quá quắt hơn, lúc Mộc Chấn Hoa không có mặt, Tử phu nhân nghĩ đủ mọi cách để hành hạ hai đứa trẻ, mà một màn thương tâm kia cũng xảy ra ngay sau đó.
Mỗi ngày đều trôi qua vô cùng khó khăn, sau khi Tử phu nhân nắm quyền quản sự, bắt đầu cắt xén tiền tài, đối xử với chính thê và hai đứa con của Mộc Chấn Hoa vô cùng tàn khốc, ngay cả ba bữa cơm một ngày cũng giảm xuống thành một bữa, cuối cùng chính thê cũng không thể chịu được nữa, muốn đi nói chuyện với nữ nhân kia vì con của mình, kết quả lại bị Tử phu nhân đánh đến chết.Dieenndkdan/leeequhydonnn
Lúc ấy Mộc Tiểu Cẩm bị doạ đến phát ngốc, Mộc Thương Hải cũng hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, lúc hai người ra ngoài mẫu thân vẫn còn tốt, lúc trở về lại biến thành một thi thể lạnh băng, trong tay vẫn còn nắm chặt một bao gạo nhuốm máu.
Mộc Chấn Hoa biết được tin chính thê đã chết, cũng không hề hỏi đến nguyên nhân mà chỉ cho mai táng qua loa, dứt khoát giao hai đứa con cho Tử phu nhân trông giữ, lúc đó Mộc Thương Hải và Mộc Tiểu Cảm đã mười mấy tuổi, sao bọn họ có thể không nhing thấy cặp mắt rắp tâm hại người kia của Tử phu nhân. Chưa đến vài năm, Mộc Chấn Hoa đột ngột qua đời, toàn bộ Mộc gia đều rơi vào thời khắc hết sức mẫn cảm.
Đêm trước khi Mộc Tiểu Cẩm có thể tham dự cuộc thi của trường Ma Tang, hai huynh muội liều lĩnh trốn thoát, chuyện Mộc Tiểu Cẩm là ma pháp sư trên dưới Mộc gia không có ai biết, thực lực của Mộc Thương Hải cũng được ẩn giấu rất sâu, hai huynh muội đều giấu diếm tất cả, cho dù bị đánh tới thương tích đầy người, cũng không tiết lộ một chút nào.
Lúc trốn hai người lại gặp được Vân Phong, cũng có lẽ đó là khi vận mệnh của bọn họ bắt đầy thay đổi.
Mới đầu giọng kể của Mộc Tiểu Cẩm còn đứt quãng, thậm chó còn mang theo một chút run rẩy, nhưng càng về sau, lại không phục như bình thường, đôi mắt to tròn cũng dũng cảm nhìn thẳng vào Vân Phong, dũng cảm nhìn thẳng vào đoạn hồi ức mà mình không thể chịu đựng được.
Sau khi Mộc Tiểu Cẩm nói xong tất cả, đột nhiên Vân Thăng vươn tay ra, kéo cả người Mộc Tiểu Cẩm vào lòng, nhất thời Mộc Tiểu Cẩm đỏ mặt không biết làm gì, bị Vân Thăng ôm chặt vào ngực như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên.
Mộc Tiểu Cẩm đỏ bừng mặt cứ lẳng lặng mà rúc vào trong lòng Vân Thăng, cảm nhận được sự ấm áp trong lòng Vân Thăng, trong lòng lại trở nên dễ chịu hơn, tay chậm rãi nắm chặt vạt áo của Vân Thăng, nắm chặt trong lòng bàn tay.
Vân Phong kìm nén ngọn lửa giận không ngừng cuồn cuộn trong lòng, xoa đầu Mộc Tiểu Cẩm, hít một hơi thật sâu, đẩy cửa đi ra ngoài.
Gió đêm hơi lạnh, cánh cửa phía sau Vân Phong nhẹ nhàng đóng lại, bên trong là hai người đang ôm nhau, Vân Phong ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao đang loé sáng phía trên.
"Đã trễ thế này, còn đang nhìn cái gì vậy?"
Vân Phong quay đầu, lại thấy bóng dáng lười nhác đang tựa vào cửa của Khúc Lam Y, Vân Phong cười nhẹ, quay đầu nhìn rồi đi vào phòng phía sau.
"Hả? Chẳng lẽ là muốn có một đêm đẹp với ta sao?" Khúc Lam Y nhìn bóng dáng đang đi tới của Vân Phong, cười đến cong mắt, có một chút thâm ý khác mà nhìn trong phòng của Vân Phong, tựa hồ đã biết được bên trong đang có một đoạn tình cảm nào đó đang lặng lẽ nảy sinh.
Vân Phong không nói gì, đi đến bên cạnh Khúc Lam Y, cặp mắt đen loé lên: "Có biết hiện tại ta muốn làm cái gì nhất không?"
Chân mày Khúc Lam Y nhếch lên: "Đại khai sát giới sao?"
Vân Phong cười lạnh lùng: "Đốt sạch đại trạch Mộc gia, thời gian một buổi tối là đủ rồi."
Khúc Lam Y nghe xong liền sửng sốt, sau đó lại cười khẽ, ngón tay chậm rãi lướt qua mặt Vân Phong: "Như vậy thật sự không thú vị, ta lại mới nghe được một tin không tệ."
"Tin không tệ?"
Khúc Lam Y gật đầu, trong mắt lướt qua một chút gian xảo: "Tuy nhiên, ngươi phải trả một chút thù lao."
Vẻ mặt Vân Phong trở nên lạnh hơn, Khúc Lam Y cười ha ha, bỗng nhiên cả người nghiêng về phía trước, tay nhanh chóng bắt lấy cánh tay Vân Phong, kéo cả người nàng về phía trước, nháy mắt khoảng cách giữa hai người chỉ còn lại mấy thước, hơi thở phả vào trên da thịt đối phương, mang theo hơi nóng.
Đột nhiên ngũ quan quyến rũ của Khúc Lam Y lại tiến sát hơn, Vân Phong chỉ cảm thấy môi mình đã bị thứ gì đó ấm áp chạm vào, ép chặt một chút, sau đó hai người lại tách ra.
Ngón tay nhẹ nhàng xoa môi, đưa đầu lưỡi trơn bóng ra, tựa như yêu tinh mà quyến rũ liếm môi mình, phóng mị nhãn sang: "Ta đã lấy được thù lao, nói cho ngươi nghe."
"Vụt!" Nắm đấm của Vân Phong mang theo tiếng gió ngầm đánh úp sang, Khúc Lam Y cười né tránh, nha đầu này đã bị chọc giận rồi, trong mắt trên môi đều là ý cười không thể kìm nén.
"Được rồi, bị ta chiếm tiện nghi cũng không đến nỗi nào mà." Tay Khúc Lam Y đỡ nắm đấm của Vân Phong, thuận thế kéo cả người nàng vào trong ngực mình, Vân Phong sa vào trong một lồng ngực ấm áp, sắc hồng trên má lại trở nên đậm hơn.
"Qua vài ngày nữa sẽ là một ngày quan trọng với Mộc gia." Một câu nói của Khúc Lam Y khiến công kích của Vân Phong dừng lại, Khúc Lam Y cười, càng ôm nàng chặt hơn một chút: "Nghe nói là đại hội kế thừa, người thừa kế mới của Mộc gia, chính là Mộc Anh Hoa kia.
Vân Phong nghe đến đó, khoé môi lại dâng lên ý lạnh, đẩy Khúc Lam Y đang ôm mình ra, Vân Phong tiến lên vài bước: "Người kế thừa, hắn đã không phải nữa rồi."
Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm lại bị Vân Phong đưa vào Long Điện lần nữa, cũng nói chuyện đại hội kế thừa mấy ngày nữa cho Mộc Tiểu Cẩm nghe, cuối cùng dưới sự động viên của Vân Phong và Vân Thăng, đại hội kế thừa của Mộc gia cũng đã sắp nghênh đón người kế thừa chân chính!
Mấy ngày này Mộc Anh Hoa rất ân cần, di@en*dyan(lee^qu.donnn) quan tâm vô cùng đầy đủ đến Vân Phong và Khúc Lam Y, thỉnh thoảng Tử phu nhân cũng sẽ đến thăm một chút, trừ hai người bọn họ ra, Vân Phong cũng không gặp được người nào khác trong Mộc gia.
Một ngày vừa mới qua bữa sáng, Mộc Anh Hoa đã hí hửng chạy đến đây, bây giờ là tới cũng Tử phu nhân, trên mặt hai người đều có chút cảm tình vui sướng, xem ra hẳn là đã có chuyện gì tốt.
"Xem sắc mặt hai vị vui vẻ, đã có chuyện gì tốt xảy ra sao?" Vân Phong cùng Khúc Lam Y ngồi bên bàn, nhìn vẻ mặt vui mừng của hai người, tính thời gian, chắc hẳn là đã sắp đến đại hội kế thừa, hai người vui vẻ như vậy tất nhiên là vì Mộc gia đã sắp thật sự nắm được Mộc gia trong tay rồi.
"Những lời này của Vân Phong cũng rất chính xác, ba ngày sau chính là ngày lớn của Mộc gia!" Tử phu nhân vô cùng vui vẻ, mặt mày cũng rất phấn khởi, trên mặt đều là không khí vui mừng, Mộc Anh Hoa cũng mang vẻ mặt vui mừng mà nói với Vân Phong và Khúc Lam Y.
"Ở lại đi, ngày vui của Mộc gia, các ngươi không thể bỏ qua được." Ngữ điệu của Mộc Anh Hoa vô cùng dịu dàng, Vân Phong run rẩy một chút, Khúc Lam Y ở bên cạnh cười khẽ.
Khoé môi Vân Phong co rút vài cái, nhìn thấy hai mắt Mộc Anh Hoa phát ra ánh sáng, ho khan một tiếng rồi bắt đầu nói về đề tài này: "Tới cùng là việc gì vui, có thể nói nghe một chút hay không?"
Tử phu nhân ở bên cạnh thu hết phản ứng của Vân Phong vào trong mắt, nhất là câu nói vừa rồi, không chỉ dấy lên ngọn lửa trong lòng Mộc Anh Hoa, ngọn lửa trong lòng Tử phu nhân cũng thiêu đốt cuồn cuộn.