Sau này Vân Phong sống trên địa bàn của Tân Vương, thân phận rất đáng chú ý, Tư Văn tuy không nói gì nhưng thân phận của Vân Phong như đã được nhận định, người Lam Kỳ và Bạch Kỳ dưới tình huống đó chỉ không vui rời đi, nhưng thân phận này đến tai Khúc Lam Y làm hắn muốn bùng cháy.
Dưới sự giải thích của Vân Phong và sự ngăn cản của Lam Dực, cuối cùng Khúc Lam Y mới bình tĩnh lại, nhưng sắc mặt vẫn vô cùng đen, đương nhiên sắc mặt hắn chẳng thể nào tốt được rồi, một lần là tên Diêm Minh đầu đất kia gọi nàng là hôn thê, bây giờ thì hơn nữa, là mẫu thân của một đứa trẻ!
Nhưng Khúc Lam Y vẫn có cảm giác thân phận này của nàng cũng là phải, Yêu Yêu là do Vân Phong ấp ra, theo lý thuyết Vân Phong chính là mẫu thân Yêu Yêu, nhưng đùng một cái từ trong Giao Nhân tộc nhảy ra một tên Tư Văn là cha của Yêu Yêu! Khúc áo lam càng nghĩ càng tức, mặc dù chuyện này là vô tình, nhưng vẫn không được! Tiểu Phong Phong là nữ nhân của hắn!
Khúc Lam Y và Lam Dực cũng ở lại cùng Vân Phong, lúc Tư Văn biết Vân Phong không chỉ tới có một người thì sắc mặt không khỏi trầm xuống, lập tức quyết định giam ba người này cùng một chỗ, chịu sự giám sát dưới mắt hắn, Vân Phong cũng chẳng quan tâm, đúng lúc tạo sự thanh nhàn cho nàng, càng có thời gian và không gian chế tạo chất thuốc. Mặc dù Tư Văn đã biết thân phận loài người của bọn họ, nhưng biến hình chất thuốc vẫn rất cần, có Tân Vương Tư Văn ở đây, tinh hoa Giao Nhân cần luyện chất thuốc cũng không thành vấn đề.
Vân Phong cũng không cần lo tới thời gian, trong khoảng thời gian này nàng chẳng bận gì, trong lúc chế tạo biến hình chất thuốc đồng thời có thể rèn luyện năng lực của bản thân, còn tin tức về Tụ Linh Thảo đành chờ Tư Văn vậy.
Tư Văn từ sau lần đó cũng không còn xuất hiện trước mặt Vân Phong nữa, điều này khiến bình dấm chua Khúc Lam Y giảm đi không ít, dĩ nhiên một phần cũng từ Vân Phong, lúc trước trong một lần bùng nổ Khúc Lam Y lại dám vác mặt tới khuê phòng của Vân Phong đòi sinh con thật, bị Vân Phong một cước đạp ra, vẻ mặt Nhục Cầu cũng dữ tợn đuổi theo Khúc Lam Y tới nửa đêm.
Lần này Khúc Lam Y cũng đã hoàn toàn tỉnh táo, dù là một mẫu thân thì sao? Dù chỉ là vô tình thì sao? Hắn cũng là phụ thân của Yêu Yêu mà!
Nghĩ tới đây Khúc Lam Y chợt nhận ra, Yêu Yêu đã lâu không thấy, Khúc Lam Y vốn cho là Yêu Yêu chỉ ở cùng Tư Văn một khoảng thời gian rồi sẽ quay trở lại với Vân Phong, nhưng đã qua khá lâu rồi mà Yêu Yêu vẫn chưa xuất hiện.
Lam Dực cũng không hỏi mà chỉ im lặng đi theo Vân Phong, nàng cũng không có bất cứ hành động khác thường nào, nàng giống như đã quên đi Yêu Yêu, chỉ lo tập trung phối trí chất thuốc, cố gắng nâng cao thực lực của mình, Khúc Lam Y lặng lẽ theo dõi một hồi, một ngày nọ vào đúng lúc Vân Phong đang tính chế tạo chất thuốc thì Khúc Lam Y đẩy cửa tiến vào, nhẹ nhàng kêu một tiếng, “Tiểu Phong.”
Tiếng gọi này rất nhẹ, phiêu dạt ra tứ phía, cả người Vân Phong đột nhiên cứng đờ, miệng khẽ mở dường như muốn nói điều gì nhưng lại miễn cưỡng thu lại, Khúc Lam Y khẽ nhíu mày, một tay níu lấy cánh tay nhỏ bé của Vân Phong lôi vào phòng, sập một tiếng đóng cửa lại.
Vân Phong giằng nhẹ tay ra khỏi tay Khúc Lam Y, “Làm gì vậy?”
Khúc Lam Y đưa tay kéo lấy cánh tay Vân Phong, “Yêu Yêu đâu? Nàng không nhớ nó à?”
Vân Phong xoay người, Nhục Cầu trên vai Vân Phong lắc mình nhảy thẳng lên tay nàng, “Nhớ chứ, ai nói là ta không nhớ nó.”
Khúc Lam Y cau mày, “Nàng tính trả nó lại về Giao Nhân tộc?”
Vân Phong im lặng, bàn tay lật một cái, đốt lên một ngọn lửa ấm áp, cầm một đống dược liệu ném vào đó không thèm để ý tới Khúc Lam Y nữa, trực tiếp nhắm hai mắt lại tiến hành chế tạo chất thuốc, “Yêu Yêu nó nguyện ý sao?” Khúc Lam Y nói xong, Vân Phong vẫn không nói gì, chỉ lập tức mở hai mắt ra, ngọn lửa nhanh chóng biến mất, nhưng rơi xuống lại là một đống chất lỏng màu đen, dược liệu đơn giản nhất, vậy mà Vân Phong lại có thể thất bại.
Vân Phong im lặng nhìn đám chất lỏng màu đen, Vân Phong thở dài, “Nó có đồng ý không thì khác gì nhau?”
“Sao lại không khác nhau? Yêu Yêu là do nàng ấp ra, nó thích nàng, ta không tin nàng không nhìn ra được điểm ấy!”
Vân Phong chậm rãi nắm chặt hai bàn tay lại với nhau rồi từ từ buông ra, “Vốn là ta nghĩ khi lấy được nó rồi sẽ khế ước với nó, ấp nó chờ nó lớn lên, nhưng ta lại quên rằng, nó vẫn còn nhỏ, nó vẫn có nhà, có người thân.”
“Nên nàng mang trả nó lại?”
Vân Phong cười khẽ, “Không phải là trả lại, từ khi mới bắt đầu nó đã không thuộc về ta. Khi tới đây Yêu Yêu đã rất vui, đây mới là nơi ở của nó, nhất là Tư Văn, lúc nhìn thấy Tư Văn Yêu Yêu vốn không hề quen biết hắn, nhưng lại thân thiết một cách khác thường, đây chính là máu mủ, là thân tình.”
Khúc Lam Y không lên tiếng nữa, Vân Phong nhìn hắn, “Ta có lý do gì để tước đoạt tình thân của nó? Vẫn còn có rất nhiều ma thú thủy hệ khác, với năng lực của ta còn sợ sẽ không khế ước được sao?”
“Nhưng đó cũng không phải là Yêu Yêu. . . . . .”
“Yêu Yêu là đứa trẻ mà ta thực lòng yêu quý, có thể đưa nó trở về, ta rất vui.” Khóe miệng Vân Phong khẽ nhếch lên một nụ cười cô đơn, “Chỉ là… có lẽ sau lần này sẽ không mang theo nó bên người được nữa, về sau cũng chưa chắc có thể gặp được.”
“Nàng làm vậy tất nhiên không hề sai, nhưng… lại bỏ lỡ cơ hội, thiên tư của Yêu Yêu là một sự trợ giúp to lớn đối với nàng.”
Vân Phong lắc đầu, “Ta chưa hề xem ma thú khế ước với ta là công cụ, ta coi bọn chúng là đồng đội đồng cam cộng khổ, cho đến khi đi đến cuối được con đường này, ta sẽ trả lại tự do cho bọn họ.”
Khúc Lam Y ngẩn ra, “Tự do? Nàng… trả lại tự do cho bọn chúng?”
Vân Phong cười, “Bọn họ cho tới giờ vẫn không phải là vật sở hữu của ai, vẫn không phải là một công cụ.”
Trong phòng lại im lặng, Lam Dực đứng bất động một góc ở ngoài phòng, một tia sáng lóe lên rồi chảy xuống trên gương mặt tuấn tú trong góc tối, bàn tay chậm rãi nâng lên vuốt hình xăm bên mặt, Lam Dực cười khổ, xoay người rời đi.
Kể từ khi Tư Văn đồng ý tìm kiếm tin tức của Tụ Linh Thảo giúp Vân Phong, thời gian thấm thoát đã qua nửa năm, trong vòng nửa năm nay Vân Phong cũng tự tại, nàng chế tạo biến hình chất thuốc đồng thời cũng củng cố sức mạnh, thực lực quân chủ hậu kỳ lại tiến thêm được một bước, tuy vẫn còn cách rất xa quân chủ đỉnh phong, nhưng trong vòng nửa năm đã đạt được như vậy thì cũng là đã hơn người rất nhiều.
Tư Văn là Vương của Giao Nhân tộc nên vẫn luôn bận rộn, Yêu Yêu cũng không xuất hiện nữa, mặc dù ngoài mặt Vân Phong như chưa hề có gì nhưng thật ra vẫn rất nhớ nhung, Yêu Yêu đã theo mình hơn một năm, trong thời gian dài đó có Yêu Yêu bầu bạn và lệ thuộc vào mình, làm sao có thể không nhớ?
Tuy ở chỗ của Vương, hành động ở đây bất tiện nhưng Vân Phong muốn thăm Yêu Yêu đương nhiên vẫn có thể, nhưng nàng không làm vậy. Vân Phong đã quyết định trả Yêu Yêu về lại cho Giao Nhân tộc, nếu không thì đã sớm đòi lại Yêu Yêu rồi. Khúc Lam Y hiểu tâm tư của Vân Phong, sau ngày đó cũng không nhiều lời nữa, yên lặng tu tập, Lam Dực vẫn trầm ổn đi theo Vân Phong, không nói gì.
Truyền âm ngọc bội hoàn toàn mất tác dụng dưới Vô Tận Hải, tầng nước biển màu đen kia đã cắt đứt liên lạc giữa biển và đất liền, nhưng trong thời gian nửa năm Vân Phong rời đi bên ngoài vẫn không có chuyện gì nổi bật. Trong khoảng thời gian này Vân Phong bớt chút thời gian tới tầng mười của Long Điện, Hạ Thanh ở trong vẫn nhắm mắt tu luyện, nguyên tố ma pháp trong Long Điện nồng đậm xoay quanh, tiến độ tu luyện của Hạ Thanh vẫn rất thuận lợi.
Vân Phong cẩn thận kiểm tra lại một lượt những món đồ mà sư tôn đã để lại cho nàng ở tầng mười, ban đầu lúc Vân Phong tiến vào, tầng mười từng có một cái đài đá, trên bệ đá để rất nhiều thứ, thực lực của Vân Phong càng cao càng sử dụng được nhiều, kể từ khi tấn thăng đến bậc quân chủ, đây vẫn là lần đầu tiên nàng đi xem xét cẩn thận từng món đồ của sư tôn.
Hạ Thanh ngồi một bên an tĩnh tu tập, Vân Phong đi tới bên đài đá, vật để lại cấp thống lĩnh của sư tôn là một bộ sách, quáng thạch và tinh hạch ma thú, cấp bậc quân chủ sư tôn để lại một cây ma trượng, Vân Phong vẫn luôn sử dụng nó đến nay, về mấy cái khác đến giờ vẫn chưa có cơ hội được nhìn kỹ, nhưng lần này thì khác.
Sau khi tấn thăng đến cấp quân chủ sẽ mở được ba cấm chế ba đài, một cái là để ma trượng đã được Vân Phong lấy đi, hai chỗ khác là một quyển sách vô cùng mỏng và một chiếc nhẫn không gian.
Một chiếc nhẫn không gian? Vân Phong tiến đến cầm chiếc nhẫn lên, tinh thần lực tiến vào thăm dò, sau khi thấy đồ chứa trong nhẫn không gian, Vân Phong kinh ngạc! Dung tích trong chiếc nhẫn này không lớn, so với mấy chiếc nhẫn khác của Vân Phong thì chiếc này có dung tích là nhỏ nhất, nhưng đồ bên trong không khỏi khiến Vân Phong tặc lưỡi, đầy ắp dược liệu! Trời, toàn bộ là dược liệu!
Chiếc nhẫn không gian đầy ắp dược liệu này gần như có thể so với kho dược liệu của học viện chế dược, Vân Phong nhìn sơ qua, có chút kích động, dược liệu ở trong đây cao cấp hơn nhiều so với dược viện! Có mấy loại Vân Phong đã từng từng thấy, đều nằm trong kho dược liệu cao cấp của học viện! Thậm chí còn có một ít dược liệu cấp đại sư!
Số lượng tuy kém học viện, nhưng chủng loại và chất lượng thì cao hơn học viện luyện dược nhiều!
Vân Phong mãn nguyện cất dược liệu vào, cầm lấy quyển sách do sư tôn để lại, sau khi mở ra ánh mắt Vân Phong liền sáng rỡ, trong quyển sách này là cách điều chế! Cách điều chế phong phú, chỉ là độ khó lại bắt đầu từ cao cấp một sao!
Vân Phong lật xem từng tờ một, càng xem trong lòng càng cảm thấy sùng kính vị sư tôn chưa từng gặp mặt này, sư tôn quả nhiên là một kỳ nhân! Đọc lướt thôi mà đã thấy nhiều như vậy! Ở phương diện chất thuốc sư tôn cũng rất am hiểu!
Sách điều chế bắt đầu từ một sao, còn có cả cấp bậc đại sư và tông sư! Đây hiển nhiên chính là một cuốn sách tổng hợp cách điều chế, chưa kể tới đống dược liệu trân quý kia, chỉ cuốn sách này thôi cũng đã là một tài sản quý giá đối với mọi Dược Tề Sư rồi!
Vân Phong tiếp tục lật xem, sách rất mỏng chỉ chừng hai mười mấy tờ, mười tờ trước là ghi cách điều chế, nhưng năm sáu tờ cuối lại không hề liên quan đến việc điều chế, lại nói rõ về dược liệu! Vân Phong thấy sách nói về dược liệu rất rõ, rất nhiều chủng dược liệu nàng chưa từng thấy qua, cũng có một số đã biết nhưng am hiểu lại rất hạn hẹp, trái tim chợt nảy lên một cái, có lẽ sư tôn cũng có nói về Tụ Linh Thảo trong này.
Vân Phong cẩn thận tìm kiếm, bản địa chí kia cũng có miêu tả về dược liệu, nhưng lại không ghi chép rõ, quyển này mới thật sự là tinh hoa! Vân Phong tỉ mỉ tìm kiếm, quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của nàng, cuối cùng nàng cũng tìm thấy được tin tức rõ ràng của Tụ Linh Thảo nằm ở trang cuối cùng!
Vân Phong quét mắt nhìn sang, đột nhiên sắc mặt trầm xuống.
Tụ Linh Thảo, bởi vì ngoại hình giống cỏ nên được gọi là Tụ Linh Thảo, kì thực tên của nó là Tụ Linh Niệp Tu*. Tụ Linh Niệp Tu chỉ xuất hiện trên người ma thú sống ở Vô Tận Hải, tỷ lệ xuất hiện là vô cùng thấp.
*Niệp tu: Cái râu
Nói về Tụ Linh Thảo chỉ có nhiêu đó, lại khiến Vân Phong hoàn toàn đen mặt, sau khi ra ngoài Long Điện Vân Phong chỉ ngồi im không nói gì. Tụ Linh Thảo không phải là dược liệu thực vật, chỉ vì nó giống cỏ nên mới có tên gọi như vậy, thực ra nó chính là một con ma thú nào đó có râu! Loài ma thú này xuất hiện dưới Vô Tận Hải cũng cực kỳ thấp!
Không phải là thực vật mà lại là râu ma thú, làm độ khó tăng thêm một bậc, nhưng cho dù có khó đến đâu đối với Vân Phong cũng chẳng khác gì nhau, có nói nàng đi bứng râu cọp nàng còn không sợ! Mặc kệ ma thú này là gì, hung hiểm như thế nào, trước mắt muốn tìm kiếm nó phải hao tổn một phen sức lực rồi, không biết Tư Văn có biết Tụ Linh Thảo này không phải cây cỏ mà là râu ma thú không?
Trong thời gian nửa năm lại chẳng có tin gì cũng đủ biết Tụ Linh Thảo rất bí ẩn rồi, nếu không… tìm một loại cỏ thì khó khăn đến như vậy sao? Nàng lại vốn không hề quen thuộc Vô Tận Hải này, tự sức nàng cũng là mò kim đáy biển, chi bằng nhờ Tư Văn tìm, hơn nữa Giao Nhân Tộc Vương là dân bản địa, so với nàng khả năng tìm kiếm quen thuộc hơn nhiều.
Vân Phong cũng hiểu muốn biết tin của Tụ Linh thảo thì chỉ có thể chờ đợi, đối đầu với ma thú trước giờ nàng không hề lạ, thân là Triệu Hồi Sư tiếp xúc với ma thú là chuyện thường tình. Nghĩ lại tới bản điều chế của sư tôn, còn có chiếc nhẫn tràn đầy dược liệu trân quý là Vân Phong lại cười khổ.
Sư tôn để lại cho nàng mấy món đồ này chắc hẳn là muốn nàng đạt được thành tựu ở phương diện chất thuốc, sư tôn có thể tặng được mấy món đồ này chứng tỏ lão nhân gia này cũng rất có thành tựu ở nghề này, không chừng là cấp bậc tông sư đi, nàng thân lại là đồ đệ, làm sao có thể để sư phụ mình mất thể diện được chứ, Vân Phong vốn không quan tâm lắm về chất thuốc giờ đây lại rất chuyên tâm, giờ chỉ có làm việc thì mới có thể hạ tĩnh tâm, ở phương diện chất thuốc nàng cũng đã có sẵn căn bản, chỉ còn cố sức mình nâng cao năng lực, mình có thành tựu thì không phụ lòng sư tôn.
Thực lực của mình nếu đạt tới cấp tôn giả là đã có thể liên lạc được với sư tôn, cho đến lúc đó nhất định phải cho sư tôn một kinh hỷ, Vân Phong bật cười, lật tay lấy bản điều chế ra, nghiên cứu tỉ mỉ một chút, có một số điều chế nàng đã từng thấy, có mấy cái là mới nghe lần đầu, Vân Phong đối với nghề này hoàn toàn mít đặc, căn bản không hề hiểu rõ mức độ trân quý của điều chế, giống như biến hình chất thuốc, trong cuốn sách này của sư tôn không hề có ghi lại cách điều chế biến hình chất thuốc, đủ thấy cách điều chế này hiếm thấy như thế nào, mà hiệu quả mà chất thuốc biến hình đem lại là vô cùng lớn, một khi truyền bá ra ngoài, sẽ mang tới một mảnh xôn xao.
Vân Phong nghiên cứu cách điều chế, nàng đã làm rất nhiều thuốc cao cấp ba sao, nhìn vào số lượng điều chế biến hình chất thuốc là thấy, nàng có nên nhảy thẳng lên bậc đại sư không? Nếu như có thể điều chế chất thuốc cấp bậc đại sư, cũng tương đương với việc mình đã phá vỡ được một nấc thang lớn mới.
Thời gian tiếp tục trôi qua, Tư Văn vẫn đang tiếp tục tìm kiếm Tụ Linh Thảo, Vân Phong bên này vẫn đang vô cùng chuyên tâm nghiên cứu chất thuốc cấp bậc đại sư, cấp bậc đại sư khác hoàn toàn một trời một vực với cao cấp ba sao, sự chênh lệch giã các chất thuốc tương đối khổng lồ, một nấc thang là cả một thế giới khác, cách điều chế cấp bậc đại sư sư tôn đã chuẩn bị sẵn cho nàng, số lượng cũng đủ cho nàng tiêu xài thoải mái, nhưng tính Vân Phong trước giờ luôn cẩn thận, cách chế tạo chất thuốc của nàng hoan toàn khác với người khác.
Nhục Cầu chính là trợ thủ đắc lực của Vân Phong, chất thuốc cao cấp có Nhục Cầu phụ giúp cũng đỡ tốn sức không ít, dưới sự giúp đỡ của Nhục Cầu nàng cũng có thể miễn cưỡng luyện cấp bậc đại sư, nhưng lại tương đối khó khăn, chưa kể đến vô cùng tốn tinh thần lực, sự cảm nhận các điểm sáng nguyên tố cũng bị giảm xuống không ít, khiến cho nàng không thể làm ra được chất thuốc đáng hài lòng.
Quả nhiên chất thuốc cấp bậc đại sư không hề tầm thường, khó gấp đôi so với cao cấp ba sao, Nhục Cầu cũng ủa rũ đầu nhỏ, Vân Phong an ủi sờ thân thể của nó, họ cũng không thể gấp gáp, nếu không sẽ không đạt được kết quả như ý.
Cứ như vậy từng ngày trôi qua, chuyện chế tạo chất thuốc cấp bậc đại sư vẫn rất khó khăn, Khúc Lam Y sau khi biết chuyện chỉ nhắc nhở Vân Phong, nhớ phải chú ý tới tình huống tinh thần lực của mình, hao phí tinh thần lực để chế tạo như vậy, không thể lỗ mãng được, hơn nữa bọn họ vẫn còn ở Vô Tận Hải. Vân Phong cười gật đầu đồng ý, nàng rất biết chừng mực, có tiến có lùi.
Lam Dực khá quan tâm tới Vân Phong, nhưng vẫn nhịn lại không nói gì, chỉ vì nàng canh giữ cẩn thận bốn phía, nhất là lúc nàng nhắm mắt chế tạo chất thuốc, độ nhạy bén của Lam Dực vô cùng cao.
Đảo mắt lại qua ba tháng, thời gian ở Vô Tận Hải đã sắp một năm, cuối cùng cũng có tin tức từ đoàn người tìm kiếm, những lời này khiến trái tim Vân Phong như có một vụ nổ lớn, Tụ Linh Thảo đã có tung tích.