Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 143: Q.4 - Chương 143: Chương 7.2




”Thực lực lục cấp, vẫn còn phải đợi một chút.” Vân Phong sờ đầu Hạ Thanh. Chắc nên để cô bé này vào Long Điện tu luyện thôi, làm ít công to. Có thể khế ước Hoa Ưng sớm một chút, Hạ Thanh cũng được đảm bảo hơn.

Hoa Ưng trong lồng đập cánh vài cái, kêu lên vài tiếng. Lam Dực đi tới: “Đừng lo lắng, chủ nhân tương lai của ngươi không tồi, sẽ không bạc đãi ngươi đâu.”

Sau khi Hoa Ưng nghe được thì hoàn toàn yên tĩnh, có lẽ đã nghe được lời của Lam Dực, dù sao Lam Dực cũng là người từng trải, Vân Phong cũng đối xử với hắn không tệ. Có chủ nhân như Vân Phong, cũng coi như Lam Dực có phúc, tất nhiên đồ đệ của chủ nhân cũng sẽ không tệ.

Hạ Thanh đã lấy chồn lông vàng trong chuồng ra, lúc vật nhỏ nhìn thấy Hạ Thanh thì dáng vẻ lại vô cùng thân cận, nó cũng tự biết vận mệnh của mình. Để làm một ma sủng, quả thật chuột lông vàng rất có phong cách.

Hạ Thanh yêu thích nâng niu chuột lông vàng không buông tay, vuốt ve bộ lông dày mượt của nó. Nhục Cầu đứng trên đầu vai Vân Phong khinh thường liếc nó, chuột lông vàng ngẩng đầu kêu vài tiếng với Nhục Cầu, lại đổi lấy vẻ mặt dữ tợn của nó. Chuột lông vàng sợ tới mức lập tức chui vào trong lòng Hạ Thanh, không chịu ra ngoài.

Vân Phong lấy một chiếc nhẫn không gian trống không ra, thu Hoa Ưng vào trong, giao vào tay Hạ Thanh: “Thanh Thanh, chỉ khi con đã đến lục cấp, con mới có thể mở chiếc nhẫn này ra, lúc đó con mới có thể khế ước Hoa Ưng này. Phải nhớ, không được vội vàng hấp tấp.”

Hạ Thanh nhận nhẫn gật mạnh đầu, Vân Phong vui mừng cười. Nhìn cái hộp trên bàn, trong lòng nàng có chút mong đợi. Trứng của tộc Giao Nhân, ma thú thuỷ hệ như vậy cũng là thứ mà nàng muốn.

Mấy người trở lại khách điếm cũng không nhìn thấy triệu hồi sư cửu cấp với vẻ mặt không cam lòng kia. Tuy rằng không gặp nữ nhân này, nhưng sự không cam lòng trong lòng nàng ta sẽ không dịu xuống không như vậy, chẳng qua Vân Phong cũng không lo lắng, lấy thực lực cửu cấp của nữ nhân này cũng không có gì để uy hiếp.

Trở lại trong phòng, Vân Phong phong toả không gian. Khúc Lam Y cũng bỏ mặt nạ trên mặt ra, khôi phục gương mặt tuấn tú vốn có. Giờ phút này quả trứng kia đang nằm yên trên bàn, thuỷ nguyên tố quẩn quanh lại càng thêm mỏng manh. Khúc Lam Y suy tư hồi lâu: “Tiểu Phong Phong, nàng không định tự mình ấp nó chứ?”

Khoé môi Vân Phong co rút vài cái? Hắn cho rằng nàng là gà mái sao? Tuy nhiên nếu đã là trứng thì phải làm gì đó để tiểu gia hoả kia chui ra khỏi trứng mơi được.

Vân Phong thấy thuỷ nguyên tố bên ngoài vỏ trứng có vẻ càng ngày càng ít đi, đột nhiên có một suy nghĩ lướt qua trong đầu. Thuỷ nguyên tố màu làm xuất hiện trong tay Vân Phong, mang theo chút cảm giác mát lanh, chậm rãi quấn lên bên ngoài vỏ trứng, đến khi hoàn toàn vây quanh nó. Hiện tại quả trứng này đã bị thuỷ nguyên tố của Vân Phong bao phủ hoàn toàn.

“Sư phụ, bên trong này là gì vậy?” Hạ Thanh nhìn quả trứng đã được sắc xanh bao quanh, vô cùng tò mò rốt cuộc thứ bên trong là gì. Tộc Giao Nhân, đây là cái gì vậy?

“Chờ thứ bên trong ra ngoài thì sẽ biết thôi.” Vân Phogn quét mắt về phía quả trứng, tộc Giao Nhân sao? Có lẽ sẽ tìm được một chút tin tức gì đó từ bản ghi chép mà sư phụ để lại đi.

Mấy ngày kế tiếp, Vân Phong không ngừng dùng thuỷ nguyên tố để bao bọc quả trứng này. Mới đầu Vân Phong cũng không hề biết việc mình làm vậy có đúng hay không, cuối cùng vẫn lấy được đáp án từ trong bản ghi chép của sư phụ. Tuy rằng chỉ có một chút miêu tả về tộc Giao Nhân, nhưng mỗi câu đều đã nói được trọng điểm, nhất là việc tộc Giao Nhân ấp trứng.

Lấy thuỷ nguyên tố ấp trứng, Vân Phong đúng là chó ngáp phải ruồi.

Không biết mấy ngày nay việc ấp trứng có tác dụng gì hay không mà quả trứng này vẫn không có chút phản ứng nào, vẫn nằm yên tĩnh trên bàn. Chẳng qua thuỷ nguyên tố xung quanh nó có hơi chuyển động, xem ra mấy ngày nay vẫn có chút thay đổi.

Hạ Thanh vẫn luôn nhìn quả trứng này bằng cặp mắt tò mò, cô bé luôn mong có thể sớm nhìn thấy thứ bên trong một chút. Mỗi ngày Tiểu Hoả đều nhìn dang vẻ tò mò của Hạ Thanh, đều cảm thấy nhàm chán mà ngáp vài cái, rốt cuộc có thể ấp ra thứ gì từ quả trứng này sao? Không phải là ma thú thôi sao? Hắn là giống biến dị đấy, thử so với hắn xem!

Về chuyện nhận nhiệm vụ Vân Phong định vài ngày nữa sẽ đi, nàng vẫn có chút không yên lòng với quả trứng này. Cứ qua một tuần, quả trứng này vẫn không hề có phản ứng. Có lẽ ấp trứng là một quá trình rất lâu, Vân Phong nghĩ như vậy. Nếu trứng của tộc Giao Nhân mà còn có thể được ấp dễ dàng như vậy thì đúng là đáng cười rồi.

Có khả năng bản thân mình đã quá nóng vội rồi, Vân Phong cười có chút tự giễu, thuận tay lại thêm vào một chút thuỷ nguyên tố. Dường như quả trứng này rất thích thuỷ nguyên tố của mình, nếu không cũng sẽ không lay động như một đứa trẻ ở bên trong như vậy.

Khúc Lam Y nhàm chán đến mức muốn bỏ thêm chút quang nguyên tố vào, lại bị Vân Phong cản. Qúa trình ấp trứng không thể xuất hiện bất cứ điều gì ngoài ý muốn, nếu quả trứng này mà hỏng, Vân Phong sẽ đau lòng không thôi.

Trong lúc mọi người còn cho rằng đây sẽ là một quá trình dài đằng đẵng, Hạ Thanh lại là người đầu tiên phát hiện quả trứng có điều khác thường: “Sư phụ, sư phụ! Nó cử động rồi!” Tiếng nói của Hạ Thanh quanh quẩn trong phòng. Tiểu Hoả nhanh chóng áp lại, híp mắt nhìn quả trứng đang được vây bởi thuỷ nguyên tố, quả thật phát hiện quả trứng này đang run lên rất nhẹ, dường như có thử gì đó ở trong đang muốn ra ngoài vậy!

Vân Phong, Khúc Lam Y còn có Lam Dực đều chạy sang, Vân Phong nhìn kỹ quả trứng, phát hiện nó thực sự đang động đậy. Thuỷ nguyên tố xuất hiện trong tay Vân Phong, không ngừng truyền vào trong quả trứng kia. Có lẽ tiểu gia hoả bên trong đã muốn ra ngoài rồi, nàng cũng nên trợ giúp một chút.

Thuỷ nguyên tố không ngừng được truyền đi, quả trứng càng lay động mạnh hơn, Hạ Thanh không nhịn được mà nín thở, mắt trừng lớn. Tất cả mọi người đều tập trung lại, tộc Giao Nhân sẽ xuất hiện ở đây sao?

“Rắc!” Rốt cuộc mặt ngoài của vỏ trứng cũng đã bị nứt một ít, Hạ Thanh thấp giọng kêu lên, tuy nhiên sau đó đã vươn tay bịt kín miệng mình, thời khắc này có vẻ vô cùng chờ mong. Vân Phong cũng nín thở ngưng thần, thuỷ nguyên tố trong tay không ngừng được truyền đi, không dám ngừng lại.

“Răng rắc...” Bên trong vỏ trứng không ngừng bị thứ gì đó phá vỡ, từng miếng vỏ trứng rơi xuống, trôi nổi bên tron thuỷ nguyên tố. Lúc này, vết rạn trên đỉnh quả trứng càng lúc càng lớn, dường như tiểu gia hoả bên trong đang muốn ra cố hết sức trong một lần để hoàn toàn thoát khỏi sự trói buộc của vỏ trứng rồi.

“Rắc rắc!” Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, cuối cùng mảnh vỏ lớn nhất trên đỉnh trứng cũng đã bị bong ra. Vân Phong nhìn sang, chỉ thấy hai cánh tay dài nhỏ nhắn được bao phủ bởi những chiếc vảy màu lam thò ra ngoài, mà trên cánh tay này, còn có hai chiếc vây cá trong suốt màu làm.

Tay đã thò ra, xem ra tiểu gia hoả này muốn chui ra rồi. Hạ Thanh chớp mắt, trong mắt đều là vẻ yêu thích không thôi. Cánh tay dài nhỏ bé của tiểu gia hoả kia ra sức với lấy bên ngoài, nhìn qua có chút bất lực, cuối cùng cũng chỉ có thể bắt được vỏ trứng bên cạnh, chậm rãi ló đầu ra để dò xét.

Đó là một khuôn mặt không khác con người bao nhiêu, ngũ quan rất giống với con người, nhưng rõ ràng vẫn có sự khác nhau. Tuy nhìn qua rất giống nhưng lại có vài phần hoang dã của ma thú.

Trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia có rất nhiều điểm sáng màu xanh, đây hẳn là vảy cá màu lam rồi, tai cũng có dạng giống vây cá, màu lam trong suốt, thuỷ nguyên tố hơi toát ra từ trong cái miệng nhỏ nhắn, răng nanh sắc bén cũng hiện ra. Mắt vẫn khép chặt, sau khi đầu ló ra thì cả người cũng đã vươn lên. “Rầm!” Sau một tiếng vang, cả thân mình đã hoàn toàn chui ra khỏi trứng. Lúc này Vân Phong cũng có thể thấy rõ ràng toàn thân của nó.

Nửa người trên là hình dạng con người, nhưng nửa phía dưới là đặc thù rõ ràng của tôc Giao Nhân, đuôi cá xinh đẹp mỹ lệ, hai bên còn có vây, trên đuôi cá mỹ lệ kia còn mang theo một chút khắc văn màu lam trong suốt có nhiều điểm sáng lóng lánh. Sau khi tiểu gia hoả này hoàn toàn ra khỏi vỏ trứng, toàn thân của nó vẫn được vây quanh bới thuỷ nguyên tố, có rất nhiều ánh mắt vẫn đang nhìn chằm chằm vào tiểu gia hoả vừa mới chui ra này. Cả người vật nhỏ vừa chuyển động đã tìm đúng ngay hướng của Vân Phong, cặp mắt vẫn nhắm chặt kia cũng từ từ được mở ra, trực tiếp nhìn thẳng vào Vân Phong.

Đó là một đôi mắt vô cùng xinh đẹp, toả ra một cảm giác mỹ lệ đến quỷ dị. Vân Phong nhìn vào đôi mắt phía trước này, bỗng chốc hô hấp lại nhanh hơ. Khúc Lam Y đi tới che mắt của Vân Phong, ngăn tầm mắt của nàng, lúc này mới khiến hô hấp của nàng vững vàng hơn một chút.

“Đối diện với vật nhỏ này, cẩn thận mất mạng.” Khúc Lam Y nói thầm một chút, chậm rãi buông tay ra. Vật nhỏ vẫn được thuỷ nguyên tố vây quanh chớp mắt vài cái, Vân Phong ổn định lại tâm thần, lúc này mới nhìn sang. Đôi mắt kia mang màu xanh đậm, đồng tử đã biến thành một đường thẳng, hô hấp của Vân Phong lại càng căng thẳng hơn, đây là...

“Sư phụ, đây chính là Giao Nhân sao?” Hạ Thanh dè dặt hỏi một câu, chỉ sợ làm vật nhỏ bên trong thuỷ nguyên tố kia kinh động, Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng có chút kinh ngạc, thân là ma thú trên lục địa, bọn họ vẫn chưa từng nhìn thấy ma thú thuỷ hệ, nhất là tộc Giao Nhân. Dù sao bọn họ sống ở đáy Vô Tận Hải, nơi đó bọn họ cũng không thể đến được.”

“Không, không phải.” Vân Phong hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng chậm rãi mở miệng. Khúc Lam Y kinh ngạc nhíu mày, Vân Phong chậm rãi thu hồi thuỷ nguyên tố, vật nhỏ đung đưa chiếc đuôi của mình bơi về phía Vân Phong. Nhục Cầu trên vai Vân Phong thấp giọng kêu một tiếng, đột nhiên vật nhỏ ngẩng đầu lên, lại nhe răng nhếch miệng với Nhục Cầu, răng nanh sắc nhọn trong miệng nó cũng mang phần hoàn dã, xem độ sắc đó chắc cũng không hề kém Nhục Cầu là mấy.

Vân Phong chậm rãi vươn tay, vật nhỏ đã thân cận bu lại, đuôi cá quấn lên bên hông Vân Phong, nửa người trên vòng qua, hai tay vừa vươn ra đã ôm trọn Vân Phong.

Mặt của vật nhỏ đặt trên cổ Vân Phong, Nhục Cầu đứng bên kia, vẻ mặt vô cùng căm tức. Tất nhiên vật nhỏ kia không hề quan tâm, vây cá trong suốt màu làm hơi động, tựa hồ như không hề hài lòng với trạng thái trước mắt.

Không phải là Giao Nhân sao? Vậy nó là cái gì?” Mặt Khúc Lam Y đã hoàn toàn đen, lại thêm một kẻ thích quấn lấy Tiểu Phong Phong, thêm một cái bóng đèn nữa rồi!

Vân Phong chậm rãi sờ vây cá bên trên chiếc đuôi, vây cá nhẹ run một chút, để mặc cho Vân Phong vuốt ve. Vân Phong chậm rãi mở miệng: “Không phải là Giao Nhân, nó là Hải Yêu.”

Vân Phong nhớ lại bản ghi chép của sư phụ, có một chút ghi chép ít ỏi về tộc Giao Nhân này. Tộc Giao Nhân còn một nhánh rất đọc đáo, chính huyết thống biến dị đã khiến chúng trở thành loài có tính công kích mạnh nhất trong tộc Giao Nhân, một nhánh với tính tính hung dữ nhất, gọi là Hải Yêu.

Sự tồn tại của Hải Yêu trong tộc Giao Nhân có thể so với Sư Ưng trong Ưng tộc. Hải Yêu còn có huyết thống biến dị, có thể nói là càng thêm quý hiếm, cũng là loài có tính công kích mạnh nhất trong tộc Giao Nhân. Mắt Vân Phong loé lên, nhìn vật nhỏ đang nép trong lòng nàng, nhớ tới một vài điều được ghi thêm phía sau bản ghi chép của sư phụ, đây chính là đánh giá của sư phụ với Hải Yêu:

Ma thú thuỷ hệ, lấy Hải Yêu làm đầu.

“Chủ nhân, vẫn nên chờ nó trưởng thành thêm một ít rồi hãy khế ước, bằng không ma thú sẽ bị thương vì thực lực tăng lên quá nhanh.” Lam Dực ở cạnh nói một câu. Vân Phong gật đầu, không có chuyện cứ một lần là xong, mọi chuyện cũng cần phải đến từ từ.

“Sư phụ, con có thể chạm vào nó một chút được không?” Hạ Thanh vô cùng chờ mong mà hỏi một câu, lại bị Tiểu Hoả giữ chặt, đôi mắt đen nhánh kia nhìn cả người màu canh của Hải Yêu, vẻ mặt của hắn cũng có chút căng thẳng. Lam Dực ở cạnh cũng lắc đầu, giọng điệu có phần nghiêm túc: “Không được tới gần nó, tính tính của Hải Yêu tàn bạo hung tàn. Trừ chủ nhân ra, không ai trong chúng ta được tới gần nó!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.