Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 144: Q.4 - Chương 144: Yêu Yêu.




Lời của Lam Dực được mọi người tán thành. Hạ Thanh gật đầu, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Hải Yêu. Vây cá màu lam trên người Hải Yêu không ngừng toả sáng lấp lánh, đuôi cá vòng trên người Vân Phong, nửa người trên lại nằm gọn trong lòng nàng, dáng vẻ vô cùng bám người, một lát sau cũng không muốn rời khỏi. Tuy Nhục Cầu cảm thấy bất mãn vì lãnh địa bị xâm chiếm, nhưng lại không trực tiếp há mồm cắn. Nó vẫn biết tuy Hải Yêu chỉ vừa chui ra từ trong trứng, nhưng vẫn không phải là thứ dễ chọc.

Mắt Hải Yêu hơi nhắm lại, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ. Trên cơ thể còn có thuỷ nguyên tố nhàn nhạt đang quẩn quanh, còn mang theo hơi nước rất dày. Hạ Thanh nhìn một lúc lâu, Die nd da nl e q uu ydo n cuối cùng cũng mở miệng nói: “Sư phụ, đặt tên cho nó đi.”

Vân Phong ngẩn ra, đúng rồi, vật nhỏ này đã chui ra từ trong trứng, hẳn nên có một cái tên. Về phần tên dễ nghe...: “Không bằng gọi là Yêu Yêu được không?” Vân Phong xấu hổ cười, nàng không có bao nhiêu thiên phú với việc đặt tên này, đã là Hải Yêu thì cứ gọi là Yêu Yêu thì được rồi.

“Tên rất êm tai, Yêu Yêu ngươi nói phải không?” Hạ Thanh cười ha ha, nói với Hải Yêu vẫn đang dính vào trong lòng Vân Phong. Hải Yêu chậm rãi ngẩng đầu, mắt nhìn Vân Phong, mấy chiếc vây trên người giật nhẹ, tựa như đã tiếp nhận cái tên này.

Tên đã được đặt là Yêu Yêu, cũng rất phù hợp với đặc điểm của Hải Yêu, chẳng qua Vân Phong lại không nghĩ rằng, Yêu Yêu không bám người một cách bình thường. Từ sau khi nàng hoá ra từ trong trứng thì luôn bám trên người của Vân Phong, không chịu rời đi. Nếu có ai có ý đồ tới gần Vân Phong, Yêu Yêu đều sẽ để lộ ra một khuôn mặt vô cùng hung ác, điều này cũng khiến nàng rất giống Nhục Cầu, lúc trước có thể cười vô cùng đáng yêu, nhưng trong nháy mắt lại có thể trở nên dữ tợn vô cùng.

“Đến khi nào thì nó mới có thể xuống khỏi người nàng đây?” Khúc Lam Y cau chặt mày. Yêu Yêu cứ quấn lấy trên người Vân Phong, không cho phép bất cứ ai đến gần nàng, cùng lắm cũng chỉ cho phép Nhục Cầu đứng trên vai Vân Phong, dáng vẻ với Nhục Cầu cũng chẳng thân cận gì mấy, thậm chí ngay cả Lam Dực và Tiểu Hoả cũng không được tới gần. Khoé môi Vân Phong giật nhẹ, chắc hẳn ham muốn chiếm hữu của Hải Yêu với lãnh địa của mình tương đối mạnh. Trong lòng Yêu Yêu, Vân Phong đã trở thành vật sở hữu của nàng rồi.

“Đúng là dính người quá.” Vân Phong đã thử kéo Yêu Yêu khỏi ngươi mình. Nhưng vừa động vào cái đuôi cá đang quấn lên trên người mình của nàng, Yêu Yêu lại có chút không tình nguyện, ngước khuôn mặt vô cùng đáng thương lên nhìn Vân Phong. Khoé môi Vân Phong giật giật: “Yêu Yêu, hiện tại ta mang muội ra ngoài thì có chút không tiện.” Tất nhiên Vân Phong phải ra ngoài, ngày nhận nhiệm vụ đã sắp hết hạn rồi, nàng phải đến phân điện đưa tin. Nhưng mang theo Yêu Yêu ra ngoài, không thể nghi ngờ là sẽ rước vào người rất nhiều phiền phức, nhất là những nhân vật ngoạ hổ tàng long ở Tây Đại lục này, hiện tại Vân Phong vẫn chưa khế ước cùng Yêu Yêu, rất có khả năng Yêu Yêu sẽ bị người khác cướp đi bất cứ lúc nào.

Nghe hiểu lời Vân Phong nói, đuôi cá của Yêu Yêu cũng chậm rãi nới lỏng ra, cả người cũng không hề tình nguyện rời khỏi Vân Phong. Miệng hơi mở ra, Vân Phong liền nhìn thấy răng nanh sắc bén trong miệng nàng, tựa hồ như đang muốn nói gì đó, lại chỉ phát ra được một tiếng kêu nhỏ, hệt như tiếng trẻ con khóc.

“Nàng đang nói gì vậy?” Tiểu Hỏa cau mày hỏi một câu. Lam Dực ở bên cạnh lắc đầu: “Hoả huynh không hiểu, ta càng không hiểu.”

Yêu Yêu lại há mồm kêu vài tiếng, nhưng không ai có thể nghe hiểu lời nàng nói. Xem ra ngôn ngữ của ma thú chưa hẳn đã có liên hệ với nhau, nhất là ma thú trên lục địa và ma thú thuỷ hệ, khác biệt càng lớn.

Yêu Yêu nhìn thấy dáng vẻ Vân Phong vẫn còn hoang mang như cũ, lập tức không nói thêm gì nữa. Đột nhiên thuỷ nguyên tố vẫn luôn quấn quanh người lại trở nên dày hơn hay không, bao phủ toàn thân Yêu Yêu, hệt như lúc đầu khi nàng còn đang ở trong quả trứng kia, quấn quanh toàn người nàng. Vân Phong có thể cảm nhận được rõ ràng một nguồn năng lượng đang tản mát ra từ trên người Vân Phong, hệ như một nguồn suối đã bị chằn, giờ lại không ngừng tuôn ra bên ngoài.

Lúc sau thuỷ nguyên tố dày đặc lại chậm rãi phai đi, càng ngày càng trở nên trong suốt. Mà Yêu Yêu bị vậy bên trong cũng hiện ra, nhưng lúc này đã xảy ra thay đổi rất lớn.

Hạ Thanh không nhịn được mà kêu lên một tiếng, trong mắt tràn đầy sự kinh ngạc và kích động. Tiểu Hoả và Lam Dực nhìn thấy cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Mắt Khúc Lam Y lại loé lên, không tệ không tệ.

Vóc người không khác Hạ Thanh là mấy, mái tóc đen nhánh được cột lên bởi một chiếc nơ màu lam, khuôn mặt nhỏ nhắn mỹ lệ đáng yêu hệt như một con búp bê, ánh mắt màu lam giống hêt Lam Dực, chẳng qua nếu nhìn kỹ vào đồng tử kia thì sẽ thấy nó là một đường thẳng. Xiêm y mặc trên người có màu xanh nhạt, đây quả thật là một cô bé vô cùng dễ thương.

“Hoá hình rồi sao?” Tiểu Hoả trợn mắt há mồm nhìn, có ma thú nào vừa sinh ra mà đã hoá hình rồi không? Đây vẫn là lần đầu tiên hắn thấy đấy! Ma thú tới thất cấp mới có năng lực hoá hình, chẳng lẽ Hải Yêu vừa sinh ra là đã được rồi sao?

“Có lẽ ở phương diện hoá hình này chúng có thiên phú trời sinh, dù sao tộc Giao Nhân vốn dĩ cũng không đến gần nhân loại.” Lam Dực ở bên cạnh quan sát Yêu Yêu, nhìn bề ngoài này thì quả thật rất đáng yêu, chẳng qua tính cách...

Yêu Yêu ngẩng đầu cười với Vân Phong, túm lấy tay áo nàng, hiện tại Yêu Yêu chỉ cao đến trước ngực Vân Phong, không khác với Hạ Thanh bao nhiêu, đều là dáng vẻ của đứa trẻ. Vân Phong nhìn thấy thì trong lòng mềm hẳn đi, vươn tay sờ đầu Yêu Yêu, Yêu Yêu lại mỉm cười đáp trả, dáng vẻ rất ỷ lại.

“Đáng yêu quá... Con muốn làm bạn với nàng ấy quá...” Hạ Thanh khát vọng nhìn Yêu Yêu. Sau khi hoá hình, vẻ ngoài của Yêu Yêu đã hoàn toàn thay đổi thành một tiểu cô nương, trong lúc nhất thời Hạ Thanh rất khó để có thể đánh đồng tiểu cô nương trước mặt với Hải Yêu ban nãy. Tiểu Hoả bên cạnh khinh thường hừ một tiếng: “Nha đầu ngốc, không muốn bị xé xác bởi răng nanh của nàng thì cách xa một chút.”

“dieendaanleequuydonnThanh Thanh, lời này của Hoả huynh không sai. Cho dù bây giờ dáng vẻ của nàng ấy là con người, cho dù nhìn qua rất vô hại, nhưng đừng quên, bản thể của nàng vẫn là ma thú.” Lam Dực ở cạnh nói một câu với hàm ý sâu xa: “Ưng tộc cũng đã nghe qua một ít tin đồn về Hải Yêu, chúng chỉ cho phép người mình cho phép lại gần, những người không được thì không nên tới gần chúng.”

“Tiểu Hoả, Lam Dực còn có Thanh Thanh, ba người và Khúc Lam Y ở lại đây, ta mang theo Yêu Yêu đến phân điện tìm hiểu chút chuyện.” Vân Phong nói xong đã xoay người đẩy cửa ra ngoài, nằm tay Yêu Yêu vừa mới hoá hình, bóng lưng hai người nhìn qua hết sức hài hoà.

“Người trở về sớm nhé.” Hạ Thanh gọi một tiếng, dáng vẻ có chút tiếc nuối. Khúc Lam Y vươn tay sờ mái tóc ngăn của mình, rồi lại sờ đầu Hạ Thanh: “Yên tâm, rồi Yêu Yêu sẽ chấp nhận muội.”

Hạ Thanh cười hì hì, Khúc Lam Y cũng cười ha ha. Tiểu Hoả ở cạnh khinh thường hừ một tiếng, cuối cùng có chút vui sướng khi người gặp hoạ mà mở miệng: “Nhìn tình hình này, xem ra ngươi không có cách nào để tiếp cận chủ nhân rồi.”

Lam Dực ở bên cạnh vô cùng đồng ý gật đầu, Khúc Lam Y nghe nói thế thì cười ha ha: “Yên tâm yên tâm, tất nhiên là ta phải giữ Yêu Yêu lại rồi.”

“Không sợ bị cắn sao?” Tiểu Hoả quét mắt tới. Khúc Lam Y thấp giọng cười, trong đôi mắt kia thoáng quan chút ánh sáng: “Dù sao cũng chỉ là một Hải Yêu vừa mới được ấp ra, chỉ cần bồi dưỡng cẩn thận, khiến nàng thân thiết với mình hơn cũng không phải là chuyện khó. Tuy nhiên điều ta để ý nhất chín là rốt cuộc thì quả trứng này đến từ đâu? Nếu nói là từ đáy Vô Tận Hải, ta không tin.”

“Chủ nhân mang theo Yêu Yêu có lẽ cũng là một chuyện vô cùng phiền phức, tộc Giao Nhân vẫn luôn sống ở Vô Tận Hải, chưa từng đặt chân đến đại lục. Nếu quả trứng này được trộm từ tộc Giao Nhân, có thể nói là hậu hoạn vô cùng.” Lam Dực ở bên cạnh trầm giọng nói, Tiểu Hoả cũng có chút phiền phức gãi đầu.

“Hản là phải nói cho chủ nhân, tộc Giao nhân cũng giống Long tộc, vô cùng coi trọng người trong tộc của mình. Nếu một ngày nào đó bọn họ phát hiện ra con người đánh cắp mất Hải Yêu, lưu lác bên ngoài, nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ.”

“Hẳn là.. Sẽ không bị phát hiện đi...” Tuy Hạ Thanh hiểu không rõ ràng mấy, nhưng cũng biết tình thế nghiêm trọng, nhỏ giọng nói một câu. Lam Dực và Tiểu Hoả đều cười bất đắc dĩ, sắc mặt của Khúc Lam Y lại trầm xuống: “Không phát hiện sao? Nếu bọn họ quên còn dễ nói, một khi không phải thì đúng là phiền phức rồi.”

“Tuy nhiên chắc chắn người của tôc Giao Nhân sẽ không bước chân vào lục địa.” Lam Dực mở miệng nói: “Tộc Giao Nhân không thích lục địa, mấy ngàn năm nay cũng không hề xuất hiện trên đất liền. Nếu thật sự phát hiện mất một quả trứng, chắc cũng chỉ phái vài người lên đất liền thăm dò thôi, không có khả năng sẽ phái cả một đám người lớn, chỉ cần chủ nhân không đến Vô Tận Hải thì sẽ không có chuyện gì.”

Lam Dực nói xong, tất cả mọi người đều im lặng. Tiểu Hoả và Khúc Lam Y đều có điều suy nghĩ, Vô Tận Hải, hải vực thân bí này, Vân Phong sẽ không đi sao?

Bên này Vân Phong mang theo Yêu Yêu ra khỏi cửa, Yêu Yêu vẫn rất ngoan goãn, luôn luôn nắm chặt tay Vân Phong không nói gì, mắt có chút tò mò nhìn người xung quanh, thăm dò thế giới xa lạ này. Vân Phong cười, nắm tay nàng đi đến phân điện, trên đường đi lại hấp dẫn vô số ánh mắt. Hai người đều là những cô nương xinh đẹp đi trên đướng lớn, đúng là một mỹ cảnh. Dường như Yêu Yêu không thể thích ứng với tiếng ồn cùng với những ánh mắt xung quanh, tâm tình cũng trở nên bực bội.

Vân Phong vươn tay sờ đầu của Yêu Yêu, làm dịu đi cảm xúc của nàng. Nếu đứa bé này mà nổi giận thì đúng là doạ người. Dưới sự trấn an của Vân Phong, cuối cùng Yêu Yêu cũng không nổi bão. Sau khi Vân Phong đi vào khu vực của phân điện, cuối cùng cũng thanh tịnh hơn một chút.

Đưa lệnh bài thông hành cho thủ vệ, thủ vệ để Vân Phong vào, die,n; da.nlze.qu;ydo/nnchẳng qua mắt vẫn liếc về phía Yêu Yêu thêm vài lần. Hành động này lại khiến tâm tình vốn không mấy tốt lành của Yêu Yêu bùng nổ, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi quay ra sau, đột nhiên đường thẳng trong mắt kia lại phóng lớn ra, hai mắt hệt như mèo dưới ánh mặt trời, còn có chút sắc lam, vẻ mặt cũng biến đổi trong chốc lát, trở nên vô cùng dữ tợn.

Thủ vệ hít sâu một hơi, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Nếu không phải hắn cố gắng ổn định thân mình, chỉ sợ hiện tại đã chạy trối chết vì cảm giác sợ hãi bất chợt dâng lên này rồi.

Vân Phong không hề thấy chuyện đã xảy ra, kéo tay Yêu Yêu mang nàng đi về phía trước. Hơi quay đầu, Yêu Yêu đã trở về khuôn mặt đáng yêu như lúc đầu, mỉm cười với Vân Phong, bước đi theo nàng.

Sau khi Yêu Yêu rời khỏi, đột nhiên thủ vệ hít sâu thêm mấy hơi, ôm ngực. Trái tim vẫn còn đập dữ dội vì sự kinh sợ lúc nãy: “Đến cùng thì cô bé này là gì vậy... Doạ người quá...”

Vân Phong mang theo Yêu Yêu vào khu vực của phân điện Hạo Nguyệt điện, bên trong rất yên tĩnh. Mọi người đều yên lặng qua lại làm việc của mình, kiến trúc xung quanh xen kẽ nhau vô cùng hợp lý, nhìn qua không hề có cảm giác lộn xộn. Khu vực này rất lớn, người ở trong đều là người của Hạo Nguyệt điện, vì bọn họ mặc y phục thống nhất với nhau nên nhìn qua vô cùng chỉnh tề.

Vân Phong dắt Yêu Yêu đi về phía trước. Hướng của chính điện ở ngay phía trước, rất dễ thấy. Dọc theo đường đi có mấy người tò mò quét mắt tới, những cũng không có người tiến lên hỏi hay dẫn đường, tất cả mọi người ai làm việc nấy.

“Có nghe không? Minh Tuyên hộ pháp đã thăng đến cấp bậc thống lĩnh rồi!”

“Đương nhiên là đã nghe rồi, còn phải nói, ta có chút cảm giác như chó ngáp phải ruồi. Phỏng chừng Minh Tuyên hộ pháp giận dữ công tâm nên mới tìm được cơ hội đột phá đi.”

Một vài tiếng bàn tán truyền đến, có hai người đang bàn tán gì đó trong góc nhỏ đối diện. Vân Phong tiếp tục mang theo Yêu Yêu đi về phía trước, tiếng nói chuyện của hai người llaij tiếp tục truyền tới.

“Ngươi nói cũng đúng, nghe nói ở hội đấu giá gặp được một ma thú thuỷ hệ rất hiếm. Nhưng cuối cùng Minh Tuyên hộ pháp lại không thể có được, chắc là rất buồn bực.”

Vân Phong dừng bước, người trong miệng bọn họ, chẳng lẽ là triệu hồi sư thuỷ hệ cửu cấp kia sao? Minh Tuyên hộ pháp sao? Thì ra là hộ pháp của phân điện Hạo Nguyệt điện, không thể trách lại mang dáng vẻ khó gần như vậy.

Yêu Yêu hơi ngẩng đầu, mang ánh mắt nghi hoặc nhìn Vân Phong. Vân Phong bước chậm lại, định nghe tiếp.

“Có thể không buồn bực sao? Trước đó khi Minh Tuyên hộ pháp nghe được tin tức mới chuẩn bị đi, kết quả lại là như vậy, không bực mới lạ. Từ sau khi trở về từ buổi đấu giá đó Minh Tuyên hộ pháp vẫn luôn bế quan, không ngờ lại thăng đến cấp bậc thống lĩnh như vậy!”

“Chậc chậc, hiện tại phân điện chúng ta lại có thêm một triệu hồi sư cấp bậc thống lĩnh rồi, nhất định điện chủ sẽ rất vui mừng!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.