Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 757: Q.5 - Chương 757: Chương 86




Edit: Mavis Clay

Gia đình tụ họp chỉ trong vài giờ ngắn ngủi, bây giờ không phải ai cũng rảnh, nên sau buổi tụ họp đều trở về nhà, trở lại đầy chỉ là để tận mắt thấy được Vân Phong bình an, chưa tới một ngày, Vân Cảnh, Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm lần lượt rời đi, Liên Minh Đông Tây còn có rất nhiều chuyện cần họ hỗ trợ, dù sao dựa vào một mình Diêm Minh cũng rất khó kham hết được. Tây Đại Lục Tông Lâm Điện có động tĩnh không an phận, Vân Phong cũng hiểu được, nàng cũng dặn dò người Vân gia tạm thời đừng tiết lộ mình đã trở về, cứ bí mật quan sát cũng là lựa chọn không tồi.

Hiển nhiên sự quan sát bí mật này trọng điểm là ở Diêm Minh, Vân Phong không thể lãng phí thời gian hơn, ở Vân gia sắp xếp vài ngày rồi lại lên đường tìm kiếm cội nguồn lôi hệ.

Vân Phong không kể chuyện thực lực mình đã tấn thăng báo cho người nhà, thứ nhất là thời gian quá ngắn, thứ hai là nàng không muốn nói quá nhiều, chỉ nói sơ lược là thực lực mình lại có sự thăng tiến mà thôi. Lần này tìm kiếm cội nguồn lôi hệ, nàng không muốn Vân Khải và Cung Thiên Tình đi theo, mặc dù trong vòng ba năm nay thực lực Cung Thiên Tình tiến bộ rất lớn, mang theo nàng cũng không có gì không ổn, nhưng Vân Phong không muốn nhị ca lẫn nàng cũng dính vào nguy hiểm.

Vân Phong không nói suy nghĩ này cho Vân Khải biết, hắn chắc chắn sẽ không đồng ý, nhưng nàng đóng kín cửa chế tạo chất thuốc, không cho bất kỳ ai quấy rầy, Vân Khải cũng không còn cách nào, vì thế ngày nào cũng bồi hồi bên ngoài viện của Vân Phong, có chút không hiểu tại sao Phong nhi không cho mình đồng hành.

“Chúng ta đi theo Vân Phong có lẽ với nàng mà nói là một gánh nặng.” Cung Thiên Tình nói, vỗ vỗ vai Vân Khải, “Vân Phong làm vậy tự có đạo lý của nàng.”

“Nha đầu kia có thể có đạo lý gì? Muội ấy nghĩ gì ta còn không rõ sao? Đơn giản là không muốn ta cũng đi mạo hiểm, Phong nhi sao không nghĩ, ta là một người làm ca ca sao có thể để muội ấy đi một mình được?”

“Nàng cũng không đi một mình, Nạp Khê Lam Y sẽ đi cùng nàng, họ từ trước tới giờ đều như thế. Bây giờ Vân Phong đã sớm có thể đối mặt một mình, huynh nghĩ nàng vẫn còn là trẻ con sao?” Cung Thiên Tình lắc đầu, “Vân Khải, Vân Phong đã trở thành một cường giả, nàng có tự tin cũng có năng lực ứng phó với mọi thứ.”

Vân Khải cau mày, “Dù có mạnh thế nào thì chung quy vẫn là muội muội của ta. Điều này sẽ không thay đổi.”

Cung Thiên Tình thở dài, đứng lên, “Muội đã tu luyện cả một thời gian dài, có vài chuyện cũng đã hiểu được, tình hình trước đây của huynh khiến muội không thoát được ác mộng tử vong, nhưng mà bây giờ muội đã thoát được rồi.” Cung Thiên Tình cười nhẹ nhàng với Vân Khải, “Không theo được sát bên cạnh có thể không an lòng được, có đôi khi ta đã tin chắc mình đã tự tin hơn, tin vào huynh hơn.”

Vân Khải sững lại, “Nghĩa là sao?”

Cung Thiên Tình cười, “Qua những chỉ điểm của Phong tiền bối, Vân Khải đã sớm thay da đổi thịt, muội biết nhưng vẫn chưa thể tiếp nhận được, chỉ sợ huynh sau khi khuất mắt sẽ lại xuất hiện bất trắc, nhưng tất cả chỉ là do muội quá lo lắng, thực lực của huynh bây giờ đã sớm xưa không bằng nay, cho dù gặp kẻ địch mạnh cũng sẽ không để mình bị thương.”

“Thiên Tình…” Vân Khải nhỏ giọng, nàng thở dài, “Đủ thứ lo lắng trước đây khiến muội không thể nghĩ tới những chuyện khác được, chỉ có thể mang toàn bộ suy nghĩ đặt lên người huynh, nhưng màn bây giờ ta cũng nên cố gắng đi con đường của chính mình, vì Liên Minh Đông Tây mà cống hiến thực lực của mình.”

Vân Khải nhíu mày, “Ý của muội là…”

Cung Thiên Tình mỉm cười, “Ừ, muội muốn tới tiền tuyến của Liên Minh Đông Tây, góp một phần cố gắng lớn nhất có thể.”

“Không được! Nếu là đối kháng trực tiếp với Huyết Hồn, muội…” Vân Khải tiến lên nắm lấy tay Cung Thiên Tình, siết chặt, nàng mỉm cười, “Bây giờ ai cũng ở đây chiến đấu, muội không có lý do gì để ở lại trong này nữa.”

“Điều này không giống.” Vân Khải nói. “Liên Minh Đông Tây có nhiều cường giả, không thiết phần lực lượng này, muội…”

“Vân Khải, Vân Phong đã coi muội là nhị tẩu, một người nhị tẩu như muội nếu không làm gì cho Vân gia thì ta cũng khó mà qua được ải này.” Ánh mắt Cung Thiên Tình nhìn thẳng vào Vân Khải, có thể thấy được sự lo lắng dấy lên trong đáy mắt của hắn, bàn tay chậm rãi vuốt gương mặt tuấn lãng, “Muội không thể chỉ mãi canh giữ bên cạnh huynh, muội còn có thể làm được rất nhiều điều khác, Vân Khải, huynh cũng vậy mà.”

Vân Khải im lặng, Cung Thiên Tình cười cười buông tay ra xoay người rời đi, Vân Khải đứng ngoài đình viện của Vân Phong trầm tư hồi lâu, cuối cùng hắng giọng nói, “Phong nhi! Nếu muội đã không muốn nhị ca đồng hành thì nhị ca không đi nữa. Nhưng trên đường phải tự bảo vệ bản thân cho tốt, nếu có ải khó không qua được nhất định phải liên lạc với huynh.”

Vân Phong đang ở trong phòng phân dược liệu nghe vậy không nhịn đượccười, không để cho nhị ca đi theo nàng làm việc sẽ thuận tiện hơn một chút, hiện tại với thực lực của nàng không cần thiết phải để nhị ca dấn vào nguy hiểm. “Biết rồi nhị ca. Yên tâm đi, Phong nhi chắc chắn sẽ tự chăm sóc mình thật tốt.”

Nghe được câu này, Vân Khải không khỏi cười nhạt, nụ cười có chút cô đơn, người ấy trong mắt hắn vẫn luôn là muội muội bé bỏng, lúc này đã trưởng thành, thoát khỏi cánh chim của hắn.

Một tháng sau, Diêm Minh nhanh chóng ổn định lại náo loạn bên Tông Lâm Điện, cùng thời gian đó moi ra được mấy khối u nham nhở trong Liên Minh Đông Tây, hành động của Diêm Minh gọn gàng dứt khoát, nhanh chóng diệt trừ không sót lại chút hậu hoạn nào. Sau một loạt hành động của Diêm Minh, tin đồn phong phanh hoàn toàn biến mất, bởi vì hai nhà đứng đầu Liên Minh là Vân gia và Nạp Khê tộc đều tỏ thái độ cực kỳ bình tĩnh, hơn nữa nhiều lần tung tin cũng vô công tự phá, ngay sau đó, tin tức khiến người ta phấn chấn trở lại xuất hiện, Vân Phong trở lại.

Tin tức này loan ra, Liên Minh Đông Tây chấn động. Vân Phong mất tích ba năm cứ thế xuất hiện? Tin này là thật hay giả, ai cũng không ngừng suy đoán, Diêm Minh thả tin này ra xong liền liên lạc với Vân Phong, nếu nàng có thể, vào thời điểm đúng lúc vô tình đi ngang, lộ mặt là được rồi.

Khúc Lam Y cũng từ Nạp Khê tộc chạy lại Vân gia, vừa vào cửa chính, ngoại trừ vài thủ vệ bên ngoài càng lộ rõ sự vắng lạnh, ngay cả Vân Khải và Cung Thiên Tình cũng chẳng thấy đâu. Chạy thẳng tới đình viện Vân Phong, Khúc Lam Y còn chưa lên tiếng Vân Phong đã đi ra, “Chàng đã tới rồi.”

Khúc Lam Y gật đầu, “Vân Khải và Cung Thiên Tình rời khỏi đây rồi à?”

Vân Phong mỉm cười, “Đúng rồi, nhị ca và Thiên Tình chắc cũng như người Vân gia, tới tiền tuyến rồi, Diêm Minh mà biết có lẽ sẽ vui.”

“Nói vậy, chỉ có hai người ta và nàng đi tìm cội nguồn lôi hệ?” Khúc Lam Y nhíu mày, Vân Phong gật đầu, “Thế có cầu xin ta cùng chàng mạo hiểm không?”

“Nói gì chứ, dĩ nhiên là ta sẽ đi cùng nàng rồi.” Khúc Lam Y cười lớn, “Chất thuốc cấp bậc Thiền Sư sao rồi? Thí Sát Minh sớm gia nhập Liên Minh Đông Tây cũng tốt.”

Vân Phong nhíu mày, “Ta cũng hy vọng có thể nhanh hơn chút, nhưng mà chất thuốc cấp bậc Thiền Sư không thể gấp được, ta tính vừa đi vừa luyện chế, như vậy sẽ không làm trễ nãi cả hai chuyện.”

“Vậy cũng tốt, nếu cội nguồn lôi hệ có thể thuận lợi tới tay, còn lại chúng ta chỉ cần tìm cội nguồn hệ thổ.”

Vân Phong thở dài, cội nguồn bảy hệ, trước đây nàng không nghĩ là sẽ lên đường tìm kiếm chúng, hơn nữa còn có thể sử dụng được sức mạnh của cội nguồn nguyên tố. Hiện giờ trong tay họ đã có bốn hệ, siêu việt hơn những gì nàng đã nghĩ, nếu lôi hệ và thổ hệ cũng có thể thuận lợi lấy được, thì dù vị Hồn Chủ kia là Thánh Giả cũng không cần phải sợ.

“Chỉ tiếc, một nửa mảnh bản đồ cội nguồn thổ hệ không có bất kỳ tin tức nào.” Vân Phong nhíu mày, một nửa bản đồ đó như cây kim chìm giữa biển rộng bên mông, dủ tìm được một nửa kia, kết hợp với nhau, tạo thành bản đồ lại ra một địa hình cổ xưa nữa. Bây giờ không thể nào tìm lại được Thạch Mẫu, ai sẽ chỉ rõ đường được cho nàng?

“Các ngươi không cần phải tim cội nguồn thổ hệ đâu.” Một giọng nói đã lâu không xuất hiện vang lên, Vân Phong ngước lên, A Lạc xuất hiện giữa hư không, đôi mắt tím đen sắc lẹm.

“Cội nguồn thổ hệ nằm trong tay Huyễn Thú?” Vân Phong hỏi.

A Lạc gật đầu, “Cội nguồn thổ hệ vẫn luôn nằm trong tay tiên sinh.”

“Nói như vậy, tiếp theo chúng ta chỉ cần tìm cội nguồn lôi hệ là được rồi.” Khúc Lam Y không khỏi thở phào, cội nguồn thổ hệ nằm trong tay huyễn thú thổ hệ, đây thật sự là một tin tốt.

Vân Phong nhìn A Lạc, trầm tư một lát rồi nói, “A Lạc, ta có thể hỏi ngươi vài vấn đề không?”

A Lạc nhíu mày, hiện nay Vân Phong đã có thể gọi thẳng tên hắn, dù sao thực lực cũng đã tới mức này, giữa Thần Tôn và Huyễn Thú mặc dù vẫn còn sự khác biệt, nhưng bản chất vẫn không còn khác nhau quá nhiều.

“Ngươi muốn hỏi gì?” A Lạc rất rõ thực lực hiện giờ của Vân Phong, đối với nàng cũng không còn lạnh nhạt như trước đây, lông mày Vân Phong hơi giật giật, nhỏ giọng nói, “Quan hệ giữa các Huyễn Thú thân thiết cỡ nào? Ngươi và Huyễn Thú Hỏa Hệ hôm đó trông có vẻ có quan hệ không tồi.”

A Lạc im lặng, sắc mặt chìm xuống, cứ nhìn Vân Phong hồi lâu mới nói, “Thân thiết thì chưa tới mức, chỉ là đều ở Thú Vực, nhiều ngày ở chung với nhau nên trở nên như thế.”

Mi tâm Vân Phong hơi giật, “Ta đã biết quan hệ giữa Huyễn Thú và cội nguồn nguyên tố, lần này tìm kiếm cội nguồn lôi hệ, ngươi… có nhớ được ý nghĩa của nó mà không?”

Vừa dứt lời, A Lạc sửng sốt, cả Khúc Lam Y cũng kinh ngạc, hắn đã quên mất theo họ còn có Huyễn Thú lôi hệ. Huyễn Thú lôi hệ sao lại không có khao khát với cội nguồn lôi hệ? Nếu hắn ra tay muốn đoạt, kết quả là tốt hay xấu?

“Nếu ngươi cũng ôm suy nghĩ giống Huyễn Thú hỏa hệ đó, cội nguồn lôi hệ sẽ không thể nào để ngươi lấy được đâu.” Khúc Lam Y nói, A Lạc cười lạnh, “Các ngươi yên tâm, ta không có cố chấp với cội nguồn lôi hệ giống Hỏa Vân, Hỏa Vân… đã thay đổi, thay đổi quá nhiều, tới mức ta không nhận ra nàng nữa, chức tránh của bản thân Huyễn Thú là canh giữ cội nguồn nguyên tố, mà nàng lại vọng tưởng lấy được sức mạnh của cội nguồn nguyên tố, đến cuối cùng chỉ có thể tự nhận ác quả thôi.” A Lạc nói xong nhìn Vân Phong, Vân Phong nói nhỏ, “Đây là… lời của tiên sinh?”

“Hừ, ngươi nhạy cảm thật đấy, không tồi, đây chính là lời tiên sinh từng nói, tiên sinh đã thất vọng với nàng ấy lắm rồi, nàng không còn khả năng trở lại Thú Vực được nữa.” Sắc mặt A Lạc thoáng qua nỗi đau, Vân Phong nghi hoặc, không thể trở lại Thú Vực, đây là ý gì? Chẳng lẽ điều này có ý nghĩa gì?

“Mặc dù huyễn thú hệ thủy vẫn còn chưa có tung tích, nhưng tiên sinh nói ta có thể về lại Thú Vực, số mạng của hai hệ Hỏa Thủy cuối cùng e rằng như tiên sinh dự liệu, còn có ám hệ… Ba người bọn họ cho dù là ai bị lợi dụng ai bị mê hoặc, đều là hậu quả xấu.” A Lạc nói xong, khóe miệng chợt nổi ý cười, “Những ngày đi cùng nhân loại ngươi để cho ta chứng kiến được rất nhiều kỳ tích, ta đã hiểu tại sao khi đó tiên sinh lại coi trọng ngươi tới như vậy rồi.”

“Ngươi phải trở lại Thú Vực?” Vân Phong hỏi, A Lạc gật đầu, “Ngươi yên tâm, tiên sinh sẽ giúp ngươi đánh đổ Huyết Hồn, trong tay ngươi chẳng phải có ngọc bội xanh lục mà tiên sinh đưa cho sao? Thời khắc quan trọng hãy sử dụng nó, tiên sinh sẽ lập tức chạy tới, ta và A Kim cũng thế.”

“Ong~” Không gian lực nháy mắt chấn động, phát ra tiếng kêu mãnh liệt, thân mình A Lạc nháy mắt vặn vẹo, chỉ trong vài giây bóng dáng hắn đã biến mất tăm, khả năng thao túng không gian lực không gian lực của Huyễn Thú vẫn nằm trên Vân Phong.

“Vân Phong, sau này chúng ta còn gặp lại.” A Lạc chỉ để lại một câu đó rồi biến mất, sau đó không gian trở về sự yên bình.

“Có vẻ vị lão giả Huyễn Thú thổ hệ và các Huyễn Thú khác đã chuẩn bị đối địch rồi.” Khúc Lam Y nói, “Vậy cũng tốt, đối với Huyễn Thú bên phía Huyết Hồn, để cho người của họ đối phó là được, chúng ta chỉ cần chuyên tâm đối phó với những kẻ khác là được.”

Vân Phong nhíu mày, lời nói vừa nãy của A Lạc vẫn đang lởn vởn trong đầu nàng, “Lam Y, không thể trở lại Thú Vực nghĩa là sao?”

Khúc Lam Y suy tư, “Có lẽ là… bị đuổi thẳng, dù sao cũng có vài Huyễn Thú lựa chọn sa đọa, dù là Huyễn Thú cũng bị quy tắc khống chế, một khi phạm phải sai lầm thì sẽ phải trả giá thật lớn, giống như A Lạc đã nói, tự nhận ác quả.”

“Có lẽ là thôi vậy.” Vân Phong thở dài, thái độ phía Huyễn Thú đã rõ, điều này khiến nàng yên tâm không ít, trước đây vẫn còn lo sợ sẽ có chỗ không khuynh đảo được, hay là phải dứt khoát khoanh tay đứng nhìn, bây giờ mối lo âu này đã không còn nữa rồi.

“Tiếp theo chúng ta chỉ cần chuyên tâm tìm kiếm cội nguồn lôi hệ là được…” Vân Phong nói, ánh mắt nhìn về phương xa, ngày đại chiến không còn xa nữa.

Cội nguồn lôi hệ ở Vạn U Sơn Mạch phía Tây Đại Lục, hai ngời Vân Phong lập tức lên đường tiến về phía Tây Đại Lục, về phần Vạn U Sơn Mạch rốt cuộc là ở nơi nào trên Tây Đại Lục thì còn cần phải tới tận nơi mà kiếm. Nàng đã lật xem địa chí mà sư tôn sở hữu, trên Tây Đại Lục không có Vạn U Sơn Mạch, hoặc sư tôn vẫn chưa tìm ra được nơi này, hoặc Vạn U Sơn Mạch bây giờ đã thay đổi thành một nơi khác của Tây Đại Lục.

Sự không ổn định trong Liên Minh Đông Tây cũng bắt nguồn từ Tây Đại Lục, nếu Vân Phong cần lộ diện thì cũng nên là ở Tây Đại Lục mới có thể chấp nhiếp, đỡ cho có vài kẻ nhàn rỗi không có gì làm đi gây sự. Hai người mang theo mặt nạ Thiên Ảnh, từ Truyền Tống Trận tới Hạo Nguyệt Điện, trong ba điện ở Tây Đại Lục, có quan hệ tốt nhất với Vân Phong chính là vị Điện chủ Hạo Nguyệt Điện này.

Đi tới đô thành Hạo Nguyệt điện, Vân Phong nhận ra nơi này không thay đổi nhiều lắm, vẫn giống như lúc ban đầu khi tới đây. Vẻ mặt Khúc Lam Y thì chán ghét, hắn chẳng có tý hảo cảm nào với nơi này cả, Vân Phong ngoái đầu thấy sắc mặt của hắn không khỏi cười, “Sao thế? Sao lại có nét mặt đó?”

“Ta chẳng có tý cảm giác tốt gì với nơi này cả, nhớ ngày đó bị một nữ nhân xấu coi trọng chả hiểu kiểu gì, sau đó đuổi ta tới cùng đường.” Khúc Lam Y nói, lập tức gợi lại trí nhớ của Vân Phong, lúc ấy đeo bám Khúc Lam Y hình như là con gái của Hạo Nguyệt Điện Chủ.

“Đã nhiều năm rồi, con gái của Hạo Nguyệt Điện Chủ đã sớm gả người sinh con rồi.” Vân Phong cười nhẹ, Khúc Lam Y lầm bầm, “Thật đúng là sợ mấy nữ nhân hoa si như thế thật, thật sự coi mình là thiên tiên mỹ nữ chắc?”

Vân Phong cười, “Tình huống đó cũng chỉ là số ít mà thôi.”

“Chưa chắc đâu, Liên Minh Đông Tây càng lớn mạnh, nếu có những kẻ này ỷ vào danh tiếng của Liên Minh làm chuyện xấu thì ta và nàng cũng khó nhổ ra được, chỉ có thể cải chính ý đồ này trong lòng chính mọi người thôi.” Khúc Lam Y nhìn dòng người xuôi ngược xung quanh, “Liên Minh Đông Tây, không thể trở thành đất ẩm cho bọn vi khuẩn sinh sôi được.”

“Những lời này nói rất đúng, Liên Minh Đông Tây phát triển tới nay đã thu nạp rất nhiều lực lượng, nhất là các cá nhân đơn lẻ, mặc dù Diêm Minh cực kỳ đề phòng, nhưng nhân số càng tăng, chắc chắn sẽ có chỗ hắn không lo tới được.”

“Tiểu Phong Phong, nàng có nghĩ tới tình trạng của liên minh sau đại chiến không?”

Vân Phong ngẩng lên, “Sau đại chiến, Liên Minh Đông Tây chắc chắn sẽ giải tán, tổ chức khổng lồ này chỉ vì nhu cầu nhất thời mới tồn tại, nó sẽ không sống được lâu, ta cũng không muốn nó tồn tại lâu.”

Khúc Lam Y gật đầu, “Đúng thế, Liên Minh Đông Tây tồn tại lâu sớm muộn gì cũng sẽ biến chất, một khi Diêm Minh không tiếp nhận nữa thì càng như thế.”

“Xem ra chúng ta đã có chung một suy nghĩ rồi.” Vân Phong cười, Khúc Lam Y nắm lấy tay Vân Phong, “Nhiều thế lực như thế vì nàng mà tụ họp lại, cũng sẽ vì mọi thứ đã kết thúc mà chia ra.”

Trong lúc hai người nói chuyện, một bóng người vội vã chạy tới, Khúc Lam Y kéo Vân Phong sang, bóng người kia xẹt qua nàng, gương mặt đầy nước mắt ngẩng lên, khuôn mặt như hoa như ngọc, xinh đẹp động lòng người, hốc mắt đảo quanh tròng, Vân Phong nhìn mà sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.