Vân Phong mỉm cười, “Chỉ có một chút hiểu biết ở phương diện chế dược mà thôi, học nghệ không tính là tinh.”
Trưởng lão có đôi mắt híp kia lại nhìn nàng, “Trong Nội Viện học sinh đều có quyền lợi đặc biệt bậc nhất, có thể chọn phân khoa tới học tập, chất thuốc cũng là một trong những phân khoa đó.”
Vân Phong gật đầu, chuyện này đã có nghe Cung Gia chủ nhắc qua, ông lão ngồi giữa phất tay, ý bảo nhóm người Vân Phong ra ngoài.
Sau khi bọn họ đi ra, bên trong phòng chìm vào trầm lặng, “Lão Tam, đã nói rồi, mặc dù ngươi mang được cây Kim Đỉnh về, nhưng không sản xuất được Kinh Đỉnh Dịch thì cũng công cốc thôi.” Trương lão ngồi giữa nhíu mày, trưởng lão mắt híp vừa rồi đưa tay chống cằm.
“Ta cũng biết điều đó, ta đã đi tìm trưởng lão chất thuốc, nhưng ông ta cũng không làm gì được. Chỉ là trước lúc ta lấy được cây Kim Đỉnh, quả thực đã xuất hiện Kim Đỉnh Dịch, đó là điều chắn chắn, hơn nữa còn có mười gốc cây đã bị người khác đào đi, nếu như người nọ lấy đi nhất định là biết rất rõ phương pháp sản xuất Kim Đỉnh Dịch.”
“Trưởng lão chất thuốc cũng không tìm được cách? Xem ra vấn đề có chút nan giải.” Trưởng lão ngồi đối diện Tam Trương Lão nhíu mày, từ tóc đến râu đều là màu bác trắng, trông cứ như một tiên nhân đắc đạo.
“Xem ra vẫn phải đi tìm người đã tới trước một bước lấy đi cây Kim Đỉnh kia, lãnh giáo phương pháp điều chế mới được, nếu không thì mấy cây Kim Đỉnh này sẽ thành vô dụng.”
“Lời Lão Tứ rất chi lí, nhưng mà phải đi đâu để tìm người đã lấy cây Kim Đỉnh đây?”
“Thật ra ta có đầu mối, người này nhất định là một Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư. Hôm đó Thiên Quỳ bị thương là do người này ra tay giúp đỡ, nhưng giữa chừng lại xảy ra vấn đề, nhưng mà vẫn có để lại một bình dược tề, ta đã xem qua thử, bên trong chính xác là dược tề sinh mạng cấp bậc Đại Sư.” Tam Trương Lão suy luận, mấy trưởng lão khác kinh ngạc.
“Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư? Người này lợi hại đến vậy? Còn ba đệ tử kia, còn chưa hỏi tên mà đã để người ta đi mất rồi, nếu như hỏi được tên thì chúng ta cũng đã không phải tốn sức đến vậy.”
Trưởng lão ngồi ở vị trí trên cao suy tư trong chốc lát, sau đó từ từ nói, “Dõi mắt khắp Trung Vực, Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư có được bao nhiêu? Có khi nào là một trong số người chúng ta đã từng biết không?”
Bốn trưởng lão khác trầm mạc, cuối cùng ai nấy lắc đầu, “Tính tình bọn họ đều cổ quái, hơn nữa sao có thể tùy tiện lấy chất thuốc cấp bậc Đại Sư ra cứu người? Huống chi lấy thân phận của Thiên Quỳ… Không thể nào, không thể nào.”
“Lão Ngũ nói phải, người mà chúng ta biết vốn không thể làm ra được chuyện như thế này, ta đã hỏi trưởng lão chất thuốc, trong số người ông ta quen biết cũng không có ai có khả năng này. Điều này cũng nói rõ, đã xuất hiện một vị Dược Tề Đại Sư rời núi rồi.” Đôi mắt Tam Trưởng Lão lóe sáng, kích động nhìn trưởng lão ngồi ở chủ vị, “Nếu như Học Viện Tụ Tinh có thể thu được người đó dưới trướng, Học Viện sẽ thu được lợi ích không nhỏ.”
“Ý tưởng không tồi, nhưng mà trước tiên phải tìm được người kia đã, với tính tình tương ứng với thực lực siêu phàm của Dược Tề Sư mà nói, các ngươi cho là chỉ với vài ba lời là có thể bên người nhét vào Học Viện? Huống chi ngay cả tên của người kia chúng ta cũng không biết, Lão Tam, ba học sinh kia đã gặp qua người đó, trông vậy mà gặp may trong họa, mặc dù hành động có chút không đúng, nhưng cũng là do bất đắc dĩ, tóm lại chuyện cần nhất là tìm được người kia đã!”
Ở ngoài, Vân Phong đột nhiên hắt xì, Khúc Lam Y đưa tay đặt lên trán nàng, “Sao vậy, muốn bệnh sao?”
Vân Phong cười lắc đầu, cầm lấy tay hắn, quay đầu nhìn vào căn phòng xa xa kia, “Có lẽ là có người đang nói sau lưng ta.”
Khúc Lam Y nhìn bốc cục của Nội Viện, “Nội Viện này mặc dù diện tích không lớn như Ngoại Viện, nhưng lại tinh vi hơn rất nhiều, còn thiết lập cả phân khoa, thật sự rất có phong phạm của một học viện quý tộc.”
“Chắc đây là sự khác biệt lớn nhất giữa Nội Viện và Ngoại Viện, tốc độ tu luyện và môi trường khác biệt, còn có cơ hội được năm trưởng lão đích thân chỉ dạy, được tự chọn phân khoa, đây là những điều kiện tu luyện mà những học sinh tu luyện ngoài Ngoại Viện kia không có được, bởi vậy nên nôn nóng muốn vào được Nội Viện.” Vân Phong nói xong, đánh mắt một vòng chung quanh, “Ta nghĩ, chúng ta nên tìm người hỏi thử tình hình cụ thể ở Nội Viện, xem nên đặt chân ở đâu mới hợp lý.”
“Bên kia hình như có biế.” U Nguyệt chỉ về một hướng, ở đó truyền đến tiếng huyên náo, người họ tiến về hướng đó, sau khi đi qua mấy khúc cua quẹo cuối cùng cũng xem rõ được cảnh vào mắt.
“Ơ, ngươi không phải là người Cung gia sao? Đã là một trong Tứ Đại Gia Tộc, sao không có can đảm đánh một hiệp với chúng ta vậy?” Bốn năm học sinh kẻ đứng người ngồi, bao vây một người ở trong, vẻ mặt châm chọc, lời nói vô cùng khắc nghiệt.
Cung gia? Vân Phong không ngờ lại đụng phải người Cung gia trong tình huống này.
Một người trong đám đó đột nhiên chen chân đạp xuống, người bị vây ở bên trong không nói tiếng nào, cố cam chịu.
“Ngươi điếc rồi à? Không nói gì hết vậy, không nghe thấy à?”
Mấy thanh niên hô to gọi nhỏ, từng người một đạp vào bên trong, trên mặt mang nét hưng phấn đến vặn vẹp, từ trước tới giờ bọn họ đều là người từ Ngoại Viện bước đi lên, nội tâm biến dạng lúc này hoàn toàn bộc phát sự cừu thị không chút che giấu với Tứ Đại Gia Tộc.
Mấy thanh niên vây ở đó, không chú ý tới nhóm người Vân Phong đang tới, vẫn đứng đó cười nhạo, U Nguyệt nắm chặt quả đấm đứng đằng xa, cả người khẽ run, nhưng hắn chẳng thể nói hay làm được gì, đây chính là quy tắc sinh tồn của thế giới này.
Mấy thanh niên khẽ nhích qua một chúc, nhờ đó Vân Phong mới thấy được người bị vây ở trong. Đó là một cô gái. Gương mặt cô gái đó nhem nhuốc rúc trong góc tường, ôm đầu gối để mặc cho mấy thanh niên kia đánh chửi mà không nói tiếng nào, vô cảm ngồi thu lu ở đó.
“Đây chính là một người câm, mấy người Cung gia kia chẳng ai chú ý tới nàng ta, người Cung gia còn bỏ rơi nàng ta. Nhưng mà trông cũng có vẻ vài phần thùy mị đấy, chi bằng chúng ta…” Mấy thanh niên cười lên dâm dục. Sắc mặt Vân Phong tối đi, mặc dù thế giới này không phân biệt nam nữ mạnh yếu, nhưng trên cùng một con đường tu luyện, nữ tử phải cố gắng hơn nam tử rất nhiều mới đạt được thành tựu ngang nhau. Không có thực lực thì sẽ bị người cười nhạo, châm chọc, nhưng không có nghĩa là sẽ bị tùy ý ức hiếp.
“Khà khà khà khà, trong đầu toàn là tu luyện nên cũng chẳng nhớ tới việc này, nếu như đã nói vậy, ta thật đúng là muốn thử…”
“Vậy thì lên luôn đi, ngươi đầu tiên!”
Nữ tử kia vẫn lặng lẽ ngồi đó, gương mặt không biểu lộ chút cảm xúc nào. Vân Phong đứng ở xa không có bất kỳ hành động gì, nếu như nữ tử này không có chút ý thức phản kháng nào, nàng có ra tay can thiệp cũng như không. U Nguyệt bước lên một bước tính xông lên nhưng lại bị nàng kéo lại, Khúc Lam Y lạnh giọng nói, “Ngươi gấp làm gì? Bị đối xử như vậy mà không phản kháng, có giúp nàng cũng chẳng có ý nghĩa gì, còn bị người ta nói là xen vào việc của người khác.”
Mấy thanh niên tính vương tay xé y phục của cô gái, cô gái nãy giờ vẫn đang nhẫn nhịn đột nhiên động đậy, thân thể co rúc trong góc đột nhiên đứng dậy, một đám lửa phun ra từ tay nàng, khiến đám thanh niên kia giật bắn mình với sự phản kháng của nàng.
“Đám người cặn bã dám động đến ta, ta đốt hết bọn các ngươi thành cặn bã.” Gương mặt cô gái nhem nhuốc trắng như tờ giấy, đôi mắt đen sáng chói, tựa như một con dã thú, âm ngoan và sự kháng cự mãnh liệt.
Đám thanh niên bật cười to, “Đốt chúng ta thành cặn bã? Một kẻ Tôn Giả trung kỳ mà thôi, còn bọn ta đều là Tôn Vương cấp bốn. Ngươi muốn đốt thành cặn bã gì đó sao? Tới đây, tới đây đi!” Đám thanh niên cười to, tính bao vây nữ tử kia, nhưng ở một chỗ đằng sau, mtooj ngọn lửa đột nhiên đánh tới, nhiệt độ bỏng rát khiến mấy thanh niên cảnh giác nhảy tản đi, nhìn lại về phía Vân Phong, ai nấy híp mắt lại.
“Sao ta chưa từng thấy ngươi? Chuyện chúng ta ngươi đừng quan tâm!”
Vân Phong nhếch môi cười tươi, trên tay bùng lên ngọn lửa sáng ngời, có chút ảo diệu. Đám thanh niên đổ mồ hôi, chúng biết nàng không phải người dễ chọc.
“Các ngươi khi dễ người nhà Cung gia dưới mắt của ta! Nàng đốt không ra bã được, thì ta làm thay, các ngươi thấy sao?”
Đám thanh niên sững sờ, “Người, người Cung gia!” Liếc mắt nhìn nhau, cảm thấy hơi kỳ lạ. Đến mấy người Cung gia còn không để ý tới con này, sao tự dưng từ đâu chui ra một người vậy? Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, sau đó vội vã rời đi, nữ tử nhem nhuốc kia dè dặt nhìn Vân Phong, không vì nàng vừa giúp đỡ mà tỏ vẻ cảm kích, mà lại nhìn nàng đầy phòng bị, “Ngươi không phải người Cung gia, ta chưa từng thấy ngươi bao giờ.”
Vân Phong cười, thu lại toàn bộ Hỏa Nguyên Tố, “Ta thật sự không phải người Cung gia, nhưng lại dựa vào danh ngạch của Cung gia mà vào.”
Nữ tử nhìn Vân Phong rồi lại nhìn sang Vân Phong và U Nguyệt, “Ngươi giúp ta không chiếm được thứ gì tốt.”
“Giúp người thì nhất định phải chiếm được thứ tốt?” Vân Phong nhíu mày, nữ tử mím môi im lặng, cuối cùng cười khẽ, “Ngươi cũng thấy đấy, ở trong Nội Viện tốt nhất đừng lên dính tới ta, những người khác trong Cung gia đều coi ta là sự hổ thẹn, có khi Gia chủ cũng nghĩ như thế.” Gương mặt nữ tử đượm vẻ cô đơn, “Vì thế, ngươi nên cách xa ta một chút, tránh dính phải phiền phức không đáng.”
Cô gái kia xoay người tính đi, Vân Phong nghe nàng nói, thấy nàng không muốn mang phiền phức lại cho mình nên mới lạnh lùng cự tuyệt, không khỏi cảm thấy bội phục với cô bé này, “Chờ đã!”
Nữ tử quay đầu, đôi mắt sáng ngời nhìn Vân Phong, nàng cười, “Ta vừa vào Nội Viện, không rõ quy tắc trong này, còn nữa, chúng ta nên ở đâu, ngươi biết không?”
Cô gái kia khẽ nhíu mày, chỉ về một hướng, “Với thực lực của ngươi thì đi tới chỗ kia, tới đó tự sẽ có người nói cho ngươi biết, những chuyện khác ngươi hỏi ta ta cũng không biết.” Cô gái kia nói xong lại xoay người bước đi, chỉ trong chốc lát đã khuất khỏi tầm mắt Vân Phong. Nàng không khỏi lắc đầu cười khẽ, thật đúng là một người có tính cách bướng bỉnh.
“Quên hỏi tên nàng rồi.” Vân Phong có chút tiếc nuối, nàng có chút cảm tình với cô nương này.
U Nguyệt cười, “Nếu muốn biết chuyện của nàng cũng không khó, theo như lời nàng, hẳn là ở Học Viện này nàng khá nổi tiếng.”
“Đều là người Cung gia, nhưng lại đối xử khác nhau đến vậy, nên nói đó là bi kịch của nàng hay của gia tộc nàng đây?” Khúc Lam Y thì thầm nói, Vân Phong và U Nguyệt im lặng, bọn họ tiếp tục đi, chỉ chốc lát sau đã tới được một chỗ khá rộng rãi, thật đúng như nữ tử kia nói, có người phía trước tiếp đón, bố trí chỗ ở cho nhóm người Vân Phong, cũng tường tận giảng giải quy tắc Nội Viện cho họ.
Học sinh trong Nội Viện chia làm hai bộ phận, một bộ phận là đến từ gia tộc, bộ phận còn lại là các học sinh tấn thăng từ Ngoại Viện lên, hai bộ phận chia ra ở hai chỗ khác nhau. Hai bộ phận cũng tạo thành hai hội nhóm, hai bên đều thấy ngứa mắt lẫn nhau, trong bộ phận của gia tộc có một bộ phận nhỏ là những người của Tứ Đại Gia Tộc dùng danh ngạch tiến vào, vì thế phe phái trong bộ phận gia tộc cũng chia thành hai nhóm, một bên là trời sinh tư chất tốt thật, ở cùng chỗ với các thiên tài, phần còn lại chính là những người “đi cửa sau” ở cùng nhau, còn có một số phần phần lâu la, tỷ như cô nương vừa rồi mà Vân Phong vừa gặp, mấy người “đi cửa sau” cũng không muốn ở chung với loại người như vậy, một số nhân vật nhỏ lẻ khác chính là những thiên tài đứng đầu, bất luận là phe gia tộc hay phe bình dân, đều tới chèo kéo tới họ.
Vân Phong dựa vào danh ngạch Cung gia tiến vào, tất nhiên là được bố trí tới khu vực chỗ ở của gia tộc. Mâu thuẫn giữa hai phía dân thường và gia tộc rất lớn, khu vực cũng cách nhau khá xa, có mâu thuẫn thì có cạnh tranh, có cạnh tranh thì có động lực, Nội Viện chính là như vậy, những người tu luyện ở đây chắc chắn phải tranh cường háo thắng, không chỉ riêng vì mình, mà còn vì để phe của mình không bị phe bên kia chèn ép.
Nhóm người Vân Phong vừa vào không bao lâu, phe trong gia tộc đã có người tới thăm hỏi rồi, người tới thăm đương nhiên là những người cũng “đi cửa sau”. Vân Phong biết mỗi phe như vậy đều có người cầm đầu, sẽ lấy nhân vật thần tượng, hoặc lấy Tứ Đại Gia Tộc làm đầu phía gia tộc, thiên tài của U gia cũng được liệt vào trong đó, một thành viên của đám người đứng đầu. Còn bên phía thường dân, là vừa có những học sinh là đệ tử thân truyền của các trưởng lão và học sinh tấn thăng từ Ngoại Viện.
Vân Phong không rỗi hơi đến mức đi để ý ba cái tranh đấu này làm gì, cũng chẳng có hứng thú tham gia vào, nên dù mấy người phe gia tộc biểu hiện nhiệt tình bao nhiêu, Vân Phong lại biểu hiện lạnh lùng bấy nhiêu. Người gia tộc còn tưởng là lôi kéo được thêm một người lợi hại, lại không ngờ Vân Phong lại tỏ thái độ như vậy, cuối cùng chỉ đành phẫn nộ rời đi, dần dà cũng không còn ai tới quấy rầy nàng nữa.
Vân Phong vừa tới Nội Viện đã hiểu rất rõ, vấn đề quan trọng trước mắt là cần đề cao thực lực, thực lực phổ biến ở Nội Viện đều là Tôn Vương trên cấp bốn, chỉ coi như là ngang bằng người khác. Vì vượt qua chính bản thân, nàng cần phải tính toán thật tốt nấc thang để mình leo lên thực lực kế tiếp, bây giờ Tôn Vương cấp năm đã không còn đủ với nàng.
Nếu muốn tăng thực lực đương nhiên không thể bỏ qua sự giúp đỡ của Kim Đỉnh Dịch, muốn sử dụng nó thì phải dùng trong không gian khép kín. Số lượng học sinh trong Nội Viện mặc dù không nhiều nhưng lại khá phức tạp, tùy tiện sử dụng Kim Đỉnh Dịch ở đây sẽ gây phiền phức không nhỏ. Suy nghĩ một hồi, Vân Phong quyết định vào Long Điện để tu luyện, bên trong Long Điện chính là một không gian tu luyện cao cấp, cũng không sợ người khác quấy rầy, hơn nữa nó còn có khả năng biến ảo, người thường căn bản không phát hiện ra được gì.
Khúc Lam Y và U Nguyệt tất nhiên là tu luyện cùng Vân Phong, sau khi đã chuẩn bị tốt mọi thứ, ba người họ tiến vào Long Điện. Vân Phong lấy ra mười gốc cây Kim Đỉnh đã đào ra được trước đó, vừa tu luyện lại vừa thôi thúc sản xuất Kim Đỉnh Dịch là ý không tồi, mà cũng chỉ có một mình Vân Phong có thể làm được điều kiện kích thích.
Sau khi họ vào Long Điện, ngọc bội rồng hòa vào khung cảnh trong phòng, biến thành một món đồ tầm thường, nằm trong một góc khuất tầm thường, để thời gian chậm rãi trôi qua. Không ai biết trong góc này của Nội Viện, Kim Đỉnh Dịch đang dần phát huy công hiệu, cũng chẳng ai để ý ba người này đã biến mất một đoạn thời gian.
Phía bên Học Viện Tụ Tinh, trong chỗ ở của trưởng lão chất thuốc của phân khoa chế dược, ông đang mặt ủ mày chau ngồi trước cây Kim Đỉnh, ông đã thử qua trên dưới cả trăm biện pháp, nhưng vẫn không tìm ra được cách kích thích Kim Đỉnh Dịch tiết ra. Đây thực sự đúng là cây Kim Đỉnh, nhưng bây giờ lại chỉ như một món đồ trang trí tự nhiên.
“Sao thế, vẫn chưa nghĩ ra sao?” Một giọng nói vang lên, trưởng lão chất thuốc ngẩng đầu nhìn lại, bất đắc dĩ thở dài, “Hết cách rồi, ta bó tay, có thể nghĩ ra được cách gì cũng đã nghĩ ra hết rồi, nó vẫn không chịu tiết ra Kim Đỉnh Dịch, ta quá bó tay rồi.”
Người tới nhíu mày, nhìn cây Kim Đỉnh gần như vô dụng trước mắt. Bỗng trưởng lão chất thuốc nghĩ ra gì đó, “Ba đồ đệ kia của ngươi chẳng phải từng gặp người đó sao, đã tìm được chưa?”
Tam Trưởng Lão lắc đầu, “Chưa, theo như bọn họ miêu tả, là một cô nương cỡ chừng hai mươi tuổi, sao có thể là một Dược Tề Đại Sư?”
Trưởng lão chất thuốc nghe xong suy tư, “Cũng chưa chắc, nhìn bề ngoài trông chỉ là cô nương hai mươi tuổi, nhưng tuổi thật không ai có thể đoán chính xác, huống chi còn là với các Dược Tề Sư cấp cao.”
Tam Trương Lão thở dài, “Vốn cho là tìm được cây Kim Đỉnh thì sẽ có được Kim Đỉnh Dịch, bây giờ nghĩ lại thì thấy là không thể nào.”
Trưởng lão chất thuốc bật cười, “Việc tìm người kia cũng dễ mà, như đã nói, học sinh có thiên tư ở phương diện chế thuốc trong học viện này quá ít, cho dù học sinh học tập ở phân khoa này nhiều, nhưng thành tựu không đáng là bao, bây giờ cao nhất mới chỉ cao cấp ba sao.”
“Là tiểu tử U gia kia?” Tam Trưởng Lão hạ mắt, trưởng lão chất thuốc lầm bầm, “Đúng vậy, nhưng mà ta thực không thích tính tình của nó lắm, mới cao cấp ba sao đã kiêu ngạo như một con khổng tước rồi, cái đuôi vểnh quá trời cao. Ta đây là thầy mà lời nói chẳng xem ra gì, thật muốn sẽ có một người thiên tư thông tuệ hơn từ đâu nhảy ra, đánh thật mạnh cho tiểu tử kia một đòn cảnh cáo.”
Tam Trưởng Lão cười to, “Tiểu tử U Gia kia đúng thực là thực lực không tệ, hơn nữa còn có thiên phú ở phương diện chế thuốc, kiêu ngạo là điều khó tránh khỏi. U gia cũng nhờ nó mà có được địa vị ngày hôm nay, lấy thân phận đó của hắn, lên mặt là bình thường.”
“Hừ! Nếu không phải nó đang nắm mặt mũi của tư chất bên phương diện chế thuốc của ta, ta căn bản lười để ý tới nó. Xem ra ta phải mở một cuộc thi nhận học sinh thôi, nếu không thì sẽ không phát hiện được thêm hạt giống tốt mất.”
“Trong khoản thời gian trước có vài người tới Học Viện Tụ Tinh, một người trong đó chính là Dược Tề Sư, nhưng nàng không tới chỗ ngươi sao?” Tam Trưởng Lão nghi hoặc nhìn trưởng lão chất thuốc, ông ấy sững sờ, “Ngươi nói ai? Ở nơi này học sinh đông đến vậy, sao ta nhớ hết được?”
“Chính là người “đi cửa sau” của Cung gia.”
“Cung gia…? Hừm… Không có ấn tượng, mấy đứa Cung gia đều có con cháu học chất thuốc ở đây, nếu không phải không có thiên phú, thì cũng là không có thành quả, thiên phú về thực lực và chế dược hoàn toàn trái ngược với nhau. Muốn trở thành Dược Tề Sư cấp cao, không phải ai cũng làm được.”
Tam Trưởng Lão cười, vỗ vỗ vai trưởng lão chất thuốc, “Cây Kim Đỉnh phải nhờ nhiều vào ngươi rồi, muốn tìm ngươi kia vẫn còn khá khó.”
Đôi mắt trưởng lão chất thuốc sáng lên, “Nếu thật sự tìm được, đến lúc đó phải cho ta gặp qua một lần đấy.”
Tam Trưởng Lão gật đầu, “Yên tâm, nếu quả thật tìm được người đó sẽ dẫn tới cho người gặp thử.” Không chỉ có ngươi là muốn gặp thôi đâu, cả năm vị trưởng lão ai cũng muốn gặp.
Thời gian thoáng cái đã qua ba tháng, học sinh bên trong Nội Viện lúc không tu luyện thi thoảng có tới chỗ ba người Vân Phong, nhưng lại không thấy bọn họ đâu, nên đành quay về. Khí thế tranh đấu giữa phe dân thường với phe gia tộc rất hừng hực, đến giờ vẫn chưa từng thuyên giảm, bất kỳ ở một chỗ nào trong Nội Viện có biến, hay phân thực lực phân khoa, đều muốn tranh tới ngươi chết ta sống.
Trong góc phòng của ba người Vân Phong, một món đồ yên lặng nằm đó suốt ba tháng, bên trong nó là nhóm Vân Phong đang dùng Kim Đỉnh Dịch tiết ra để tu luyện, bên dưới mười rễ cây trong bình sóng sánh chất lỏng vàng, đó chính là Kim Đỉnh Dịch mà các trưởng lão trong Học Viện Tụ Tinh mơ ước tha thiết. Kim Đỉnh Dịch ánh lên màu vàng kim xinh đẹp trong suốt, tựa như một nguồn sáng.
Vầng năm màu quanh thân Vân Phong chậm rãi biến mất, đồng thời Kim Đỉnh Dịch cũng ngừng hoạt động. Lông mi nhẹ run, Vân Phong từ từ mở mắt ra, đáy mắt thoáng qua một tia sáng ngời, luồng khí quanh thân cũng đã biến đổi rõ rệt.
Tôn Vương cấp tám, Vân Phong thả lỏng người, cảm thấy trong người khoan khoái nhẹ bẫng, cứ như bản thân sắp thành trong suốt, như có thể tan vào thiên địa này, mỗi một chút nguyên tố chuyển động, cơ thể đều có thể cảm nhận rất rõ ràng, cũng có thể cảm nhận được tinh thần lực trong không gian tinh thần lực đang chậm rãi xoay đều.
Đưa mắt sang nhìn Khúc Lam Y và U Nguyệt bên cạnh, hai người vẫn đang mải tập trung tu luyện. Vân Phong mỉm cười, thu mười gốc cây Kim Đỉnh lại, để lại một bình Kim Đỉnh Dịch vừa mới thu được, để nó phát huy công dụng trong tòa Long Điện, mặc dù Kim Đỉnh Dịch rất ít, nhưng vẫn đủ cho hai người họ thong thả sử dụng.
Một luồng ánh sáng bay ra khỏi Long Điện, Vân Phong một mình ra ngoài, ngọc bội rồng về lại hình dáng vốn có của nó. Vân Phong thu ngọc bội lại, nhìn sắc trời bên ngoài, lúc này bên ngoài trời quang mây trắng, nàng cũng nên đi dạo một vòng, không biết có khi nào sẽ gặp lại được cô gái Cung gia lúc trước hay không.
Đẩy cửa ra ngoài, ánh nắng ấm áp rơi xuống, Vân Phong lang thang ngoài sân nhỏ, lúc này đệ tử thân truyền của Ngũ Đại Trưởng Lão đang ở chỗ các trưởng lão tu tập, vài người khác lại đang ở phân khoa trưởng lão, còn có một số học sinh đang tự mình tu luyện, vì thế người lang thang tản bộ giải sầu hư Vân Phong không nhiều lắm.
Lúc Vân Phong đi tới chỗ phân khoa – một trong các quyền lợi của học sinh Nội Viện, ngoại trừ khả năng tự tu luyện ở ngoài còn có thể tới phân khoa tu luyện, phân khoa có rất nhiều lọai, nhưng chế dược lại là phân khoa được chào đón nhất, hầu như học sinh Nội Viện đều chọn phân khoa chế dược, mơ ước tạo nên được sự nghiệp trong lĩnh vực này, còn có thể gấp đôi thể diện. Nhưng mà, trở thành Dược Tề Sư thì dễ, trở thành Dược Tề Sư cấp cao mới là khó.
Phần lớn đệ tử ôm mộng lớn đều chọn phân khoa chế dược, nhưng nhanh chóng họ đều phải lùi lại, bởi vì đống đồ chất thuốc càng lên cao càng khó khăn, càng phải bỏ ra tâm huyết hơn, nếu như không có thiên tư trọ giúp, rất khó để có thể đạt được thành tựu.
Thay vì hao tón tâm tư ở mặt chế dược, chi bằng tập trung vào việc tấn tăng thực lực bản thân. Phân khoa chế dược của Học Viện Tụ Tinh cũng là phân khoa có nhân viên hoạt động nhiều nhất, là phân khoa náo nhiệt nhất. Lúc Vân Phong đi vào phân khoa chế dược thì đúng lúc đó có một hoạt động đặc sắc đang diễn ra, mà người đang đứng trên đài cũng khiến Vân Phong khá ngạc nhiên. Nàng chẳng xa lạ gì người đó, đó chính là Hoa Linh đã thất hứa với nàng trong sơn động hôm đó.
Xung quanh đài chế dược tụ tập rất nhiều học sinh, Hoa Linh đứng trên đài đang chuyên tâm chế dược, Vân Phong lẫn vào đám người, đứng ở một nơi khá cao và xa, nhìn động tác của Hoa Linh. Nàng đang phối trí chất thuốc cao cấp hai sao, thủ pháp của nàng trông rất thuần thục, nhưng lại chưa thể hiện ra trình độ tinh chuẩn trong phối thuốc, một số bước vẫn còn khá sai.
“Hoa Linh sư tỷ, cố gắng lên!” Một số đệ tử hô hào, trên trán Hoa Linh vã mồ hôi. Vân Phong chỉ đứng nhìn từ xa, trong lòng thầm nghĩ, e là lần này nàng chế dược sẽ thất bại. Quả nhiên, càng về các bước sau tay của Hoa Linh càng run, củi kiếm ba năm thiêu một giờ, những người vây chung quanh đài xem mà thầm thở dài tiếc nuối, một số thì nháo nhào lên.
“Đi xuống đi! Đi xuống đi! Để Dược Tề Sư chân chính cho các ngươi xem thế nào mới là chế dược này! U sư huynh, mau thể hiện cho bọn họ xem đi!”
Vân Phong ở sau nghe vậy khẽ nhíu mày, U sư huynh? Chẵng lẽ là thiên tài nổi tiếng của U gia kia? Không lâu sau, trong đám người trẻ tuổi cổ vũ ở phía dưới, một thanh niên nhảy phốc lên đài, tay áo có chút phiêu dật, ngũ quan coi như cũng đoan chánh, nhưng trong mắt lại mang quá nhiều cao ngạo, còn có bộ dáng ta là nhất kia nữa.
Vân Phong không khỏi lắc đầu, đây chính là vị thiên tài mà U gia kiêu ngạo kia? Không ngờ lại có tính khí này, thực lực thì… Tôn Vương cấp sáu, xem ra là nhờ đặc biệt có thiên phú trong chất thuốc nên hắn mới có thể cao ngạo đến thế.
Hoa Linh đang chế dược trên đài đỏ mặt, bối rối đứng dậy xuống đài, lúc đôi mắt vô tình quét ra phía sau, chỉ một cái liếc mắt, cả người Hoa Linh run lên kinh hãi. Là nàng!
Vân Phong đang đánh giá vị thiên tài U gia kia, cảm nhận được ánh mắt của Hoa Linh, nàng chuyển mắt sang, khẽ nhếch môi với Hoa Linh. Còn tên thiên tài kia đang nói cái gì đó với Hoa Linh nhưng lại thấy nàng không phản ứng lại, theo tầm mắt của nàng nhìn sang thì thấy Vân Phong đang đứng ở đằng xa, đôi mắt liền híp lại, trong lòng dâng lên cảm giác khó chịu.