Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 362: Q.5 - Chương 362: Ra mắt Ngũ Đại Trưởng Lão




Trên Trung Vực, mỗi một đảo đều có một học viện nằm trong Tam Đại Giáo Viện. Học Viện Tụ Tinh là nơi tụ tập nhân tài của Phù Không Đảo, tọa lạc ở Cửu Thành. Tứ Đại Gia Tộc, những người nổi bật của các gia tộc khác đều được Học Viện Tụ Tinh thu làm đồ đệ, có thể nói Học Viện Tụ Tinh chính là một sự tồn tại vô cùng quan trọng với Phù Không Đảo, gia tộc nào cũng hy vọng con em gia tộc mình có thể vào được Học Viện Tụ Tinh tu luyện, từ thực lực của thầy giáo đến chất lượng tu luyện đều cao, Học Viện Tụ Tinh thực sự rất nổi tiếng, nhân tài bước ra từ đây đếm không xuể, rất có tiếng trong Trung Vực.

Ba người Vân Phong dưới sự chỉ dẫn của Tuần Thú Sư tới được nơi của Học Viện Tụ Tinh, từ ngoài nhìn vào có thể thấy Học Viện chiếm một diện tích rất lớn, phải gấp mấy lần học viện Ma Tang, hơn nữa bên ngoài còn phủ tầng tầng lớp lớp cấm chế, có thể thấy thực lực thầy trò bên trong Học Viện Tụ Tinh vô cùng cao.

Người Cung gia dẫn ba người Vân Phong đi xuyên qua vòng cấm chế bên ngoài. Đoàn người vừa đáp xuống đất, từng người thu hồi lại ma thú của mình, lập tức có mấy bóng người bay ra từ trong Học Viện Tụ Tinh, cản bọn họ lại, “Người tới là ai?” Vài người đứng chắn trước mặt Vân Phong, nàng đưa mắt dò xét, không ngờ thực lực của những người này không hề thua kém mình, cỡ chừng Tôn Vương cấp năm.

“Phong Đại Nhân, ngài hãy lấy đồ Gia chủ đã giao cho ra đi!” Tuần Thú Sư quay đầu nói với Vân Phong, nàng gật đầu đưa phong thư mà Cung gia chủ đã đưa cho mình ra, nhìn thấy trên phong thơ có dấu ấn đặc biệt tượng trưng cho Cung gia, đám người kia sững lại.

“Ba người các ngươi cùng theo ta vào.”

Tuần Thú Sư mỉm cười với Vân Phong, “Phong Đại Nhân, ta chỉ có thể tiễn mọi người tới đây, mọi người cứ đi vào cùng họ là được, ta xong việc rồi, nên xin phép trở về phục mệnh Gia chủ.”

Vân Phong cười lại, “Làm phiền ngươi.”

“Ai da, Phong Đại Nhân đừng nói thế, đây là bổn phận của ta.”

“Nói xong chưa? Nói xong rồi thì nhanh theo ta vào đi, dù có là người của Tứ Đại Gia Tộc thì ở trong này cũng phải biết phân biết phận, đừng tưởng là ngươi có gia tộc làm chỗ dựa là có thể không để ai vào mắt, ngay cả khi ngươi có thể vào được Học Viện Tụ Tinh, điều đó cũng không chứng tỏ được gì đâu!” Người vừa nói lườm ba người Vân Phong, trong giọng nói sặc mùi khinh thường, rất dễ thấy đã nhận định ba người Vân Phong là con cháu gia tộc dùng cửa sau mà đi, nên giọng điệu rất không khách khí. Khúc Lam Y nhướn mày, Vân Phong chỉ nhếch môi không nói gì, U Nguyệt đi cạnh khống chế dao động cảm xúc của mình xuống mức thấp nhất. Dù sao đối với hắn, nếu như không có cơ hội lần này, hắn sẽ mãi chẳng bao giờ vào được Học Viện Tụ Tinh.

“Chuyện đó… Phong Đại Nhân, ta cáo từ trước vậy.” Tuần Thú Sư lúng túng nói, Vân Phong gật đầu, đi theo sau người vừa nói, hắn nhìn Vân Phong thêm chút, rồi hừ một tiếng dẫn ba người họ vào trong.

“Tứ Đại Gia Tộc này thật bon chen, lần nào cũng có danh ngạch đi cửa sau, nếu danh sách kia là cho những con người không ngừng cố gắng tiến lên thì tốt biết bao.” Đám người đi trước mặt Vân Phong nhỏ to nghị luận, giọng nói cố tình để bọn họ nghe thấy. Đối với những hậu duệ gia tộc, những người dùng thực lực của mình để vào vô cùng bất mãn, hơn nữa Vân Phong còn là người “đi cửa sau”, càng khiến cho người ta ghen ghét.

Vân Phong đi ở sau mặt mày vô cảm, để mặc cho bọn họ thích nói gì nói, dù sao cũng không phải nói nàng, việc gì cần phải để ý? Trên đường đi, ba người Vân Phong dời lực chú ý sang cảnh vật chung quanh, không thể không nói, Học Viện Tụ Tinh này thật rộng lớn, địa hình phức tạp, có thể chứa được tới mấy cái học viện Ma Tang, mặc dù vẫn chưa thấy được tòa nhà chính của Học Viện Tụ Tinh, nhưng không khó để tưởng tượng ra nó sẽ khổng lồ đến mức nào.

Đi được một đoạn đường, mấy người trước mặt thấy ba người Vân Phong căn bản không thèm để ý tới lời châm chọc của bọn họ, không khỏi bị tức nghẹn, cuối cùng chỉ có thể thầm than da mặt của mấy người này thực đúng là dày, không còn ghé đầu nhau rầm rì nữa.

Đi được khoảng một canh giờ, những người kia đưa ba người Vân Phong tới một cánh cổng lớn đang mở, bên kia cánh cửa là một quảng trường rộng lớn, bốn phía có rất nhiều lối đi, chắc là dẫn tới nhiều nơi khác nhau. Sự xuất hiện của ba người Vân Phong ở cửa lớn thu hút rất nhiều ánh mắt của những người trẻ tuổi, ai nấy tò mò nhìn sang. Dù sao trong thời gian này mà có học sinh nhập học là một chuyện rất ly kỳ.

“Ba người các ngươi chờ ở đây, chúng ta vào thông báo một tiếng, nói là Tứ Đại Gia Tộc đưa người nhập học.” Bọn họ nói lớn, trong giọng nói mang theo tia trào phúng, sau đó đi vào. Lời nói đó lập tức thu hút nhiều sự chú ý hơn, mấy người trẻ tuổi kia nghe vậy biểu cảm gương mặt liền thay đổi, ánh mắt châm chọc nhìn đám người Vân Phong.

Ba người Vân Phong bị bỏ lại ở cổng lớn, đón lấy ánh mắt quái dị của học sinh chung quanh, vẻ mặt ai nấy đều cổ quái, vô cùng khinh thường và ghen tỵ, ánh mắt nhìn từ trên xuống dưới đầy săm soi, như thể muốn lột sạch bọn họ ra mà nhìn cho kỹ vậy.

“Nghe thấy không, ba người họ là Tứ Đại Gia Tộc đưa vào đấy.”

“Ừ ừ, ta cũng có nghe thấy, chính là vào bằng cửa sau sao?”

“Đúng đúng, có thể được sinh ra ở Tứ Đại Gia Tộc thật tốt, cho dù thực lực có chưa ra gì vẫn có thể dựa vào gia tộc của mình mà chui vào. Còn thể loại như chúng ta, liều sống liều chết ở đây mới leo lên được.”

Khúc Lam Y phì cười, ghé vào tai Vân Phong hầm thì, “Nghe thấy không, chua như giấm!”

Vân Phong cũng cười khẽ, không thèm để ý tới, nàng không phải người Tứ Đại Gia Tộc, bọn họ có nói gì cũng không liên quan tới nàng. Ba người họ mặt không biến sắc tim không đập mạnh hứng lấy toàn bộ ánh mắt xét nét giễu cợt, lời nói châm chọc của bọn họ, thần thái bình thản khiến đám học sinh kia bắt đầu tức giận.

“Không hổ là người Tứ Đại Gia Tộc, da mặt thực đúng là dày.”

“Chính xác! Nói bọn họ như vậy mà chẳng có phản ứng gì, có biết xấu hổ là gì không vậy?”

“Cái gì mà xấu hổ, vào bằng cửa sau, ngươi nghĩ da mặt của bọn chúng có thể mỏng được bao nhiêu?”

“Chậc chậc, đúng đó, nếu ta mà là bọn họ, da mặt ta cũng sẽ giống như sắt đá như vậy, cho dù có ai nói cũng không thủng nổi.”

Vân Phong nghe những lời châm chọc của đám nam nữ, cười thâm trong lòng, bọn họ cứ tiếp tục hâm mộ ghen ghét đi, muốn có thân phận nhưng lại không có năng lực, thực lực của mình đã không bằng người khác, chỉ có thể xỉa xói người khác để giải tỏa bất bình trong lòng, nói thẳng ra là biểu hiện của sự vô năng. Những người vừa nãy đi vào cả một lúc lâu mà vẫn chưa ra, Vân Phong cười lạnh, lúc trước khi đi vào thì cố ý cao giọng thét gào, bây giờ thì lại cố ý kéo dài thời gian, lòng dạ thực đúng là hẹp hòi.

Thí sinh ứng danh ngạch Tứ Đại Gia Tộc cho dù thực lực có không cao suy cho cùng vẫn là người Tứ Đại Gia Tộc, sao có thể chấp nhận bị bỏ rơi ở đây chịu sự chế nhạo của ngươi khác? Mấy người kia chắc là thấy bọn họ không có nhân vật quan trọng của gia tộc đi cùng nên mới dám làm việc như vậy, muốn để ba người họ ở đây bị người khác chế nhạo và vũ nhục.

Ánh mắt Vân Phong lạnh lẽo, chuyện này có thể không đáng để so đo, nếu như mình mà phản kháng lại thì mình cũng nhỏ mọn chẳng khác nào bọn họ, chỉ có thể trải rộng tầm mắt của mình ra, mới có thể thấy được năng lực của mình hơn. Nhưng không so đo thì không so đo, hành động cố ý này, vẫn phải nên làm gì đó.

“Mấy người đi cửa sau, các ngươi là ngươi của gia tộc nào trong Tứ Đại Gia Tộc?” Cuối cùng cũng có một người đã không nhịn nổi nữa, đứng ngoài buông lời châm chọc đã không còn thỏa mãn được bọn họ, phải tiến lên gây khó dễ một phen thì mới coi là đủ vốn. Vân Phong lạnh lùng nhìn thanh niên vừa tiến lên, ở cái thế giới lấy thực lực làm nhất này, lòng người đã sớm biến chất.

Vân Phong không thèm trả lời, nàng không phải người gia tộc, đương nhiên không cần phải trả lời, Khúc Lam Y và U Nguyệt cũng không thèm lên tiếng. Ngươi hỏi thì ta phải trả lời sao?

Thấy ba người cùng một bộ dáng thấy nhưng không quan tâm, thanh niên kia bắt đầu tức giận, “Tứ Đại Gia Tộc thì ngon lắm sao? Ở Học Viện Tụ Tinh, chẳng ai quan tâm ngươi có là Tứ Đại Gia Tộc hay không đâu. Ta dang hỏi ngươi đấy, ngươi điếc rồi à?”

Vân Phong quay ngoắt đầu ra chỗ khác, thanh niên kia thấy vậy cả giận, đưa tay tính bắt lấy vai nàng. Vân Phong bất chợt quét mắt qua động tác của hắn, vai khẽ chếch sang một bên, trong nháy mắt đã dịch chuyển sang phía bên kia của thanh niên. Cánh tay của thanh niên kia vồ hụt, thân thể mất thăng bằng suýt chút nữa ngã xuống đất.

Chỉ là một động tác né tránh đơn giản đã khiến đám học sinh đang nhỏ to nghị luận im bặt. Thanh niên nhìn bàn tay của mình, lại nhìn sang Vân Phong, vừa rồi nàng tránh thoát được hành động của mình? Tốc độ nàng của nàng vậy mà nhanh hơn mình? Vậy là sao, hắn chính là một Tôn Vương cấp ba đấy.

Hắn không hề biết rằng, cái người bị coi là “đi cửa sau” này, thực lực đã là Tôn Vương cấp năm.

Thanh niên cắn chặt răng, thực lực của hắn ở đây coi như cũng có chút tên tuổi, sao có thể cam tâm bị một người đi cửa sau tránh né dễ dàng như vậy? Không sai, người đi cửa sau kia sao có thể né được công kích của hắn? Bàn tay vừa thu lại lại nhanh chóng đánh ra, lần này nhắm chính xác tới vai của Vân Phong. Vân Phong cười lạnh, nhanh chóng nghiên người tránh thoát, trong lúc thanh niên kia còn ngây ngẩn đã lặng lẽ luồn ra sau lưng hắn.

“Ngươi tính, làm-gì-vậy?” Vân Phong thầm thì, ngón tay nhỏ nhắn từ khi nào đã mò tới chỗ xương bả vai của thanh niên, tay hơi dùng sức.

Thanh niên kia đột nhiên rú lên sợ hãi, thân thể nhanh chóng muốn tránh né thoát đi, nhng ngón tay Vân Phong đột nhiên ngập xuống, kìm chặt bả vai của hắn, mũi chân dùng sức, đá thẳng vào chỗ mềm yếu nhất của đầu gối thanh niên. “Rầm!” một tiếng, hắn ngã khuỵu xuống đất.

Xung quanh yên lặng như tờ, hai người giao thủ chỉ trong vòng có vài giây, nhưng dù là ai cũng có thể nhìn ra là thực lực của người nào cao hơn. Một bên nhẹ nhàng tránh thoát công kích còn mạnh mẽ đánh trả lại, kẻ còn lại thì mặt mày đau đớn té khuỵu xuống đất, thực lực giữa hai người chênh lệch quá lớn.

“Buông, buông ta ra!” Thanh niên kia quỳ trên mặt đất, cánh tay bị bẻ quặt lại sau lưng, gương mặt cố nhịn đau đớn, nhưng mất mặt trước nhiều người như vậy, hơn nữa từ bả vai không ngừng truyền tới đau đớn, ngũ quan đau đến muốn biến dạng, đến nói chuyện cũng không được trơn tru, trán bắt đầu vã ra không ít mồ hôi.

Đám người chung quanh không ai dám tiến lên giải vây, có lẽ đã có nhiều người thấy thân phận “đi cửa sau” với Vân Phong có cái gì đó không thích hợp, một kẻ “đi cửa sau” lại có thực lực cỡ này? Thanh niên kia là Tôn Vương cấp ba rồi, còn không đánh lại một kẻ “đi cửa sau”, nói ra ai tin?

“Được rồi, ngươi làm vậy cũng coi như là hả giận rồi, hắn biết mình không đánh lại ngươi… ngươi có thể buông tay ra được rồi.” Một giọng nói thong thả như nước vang lên, tất cả học sinh nhìn sang, khẽ giọng thốt lên, “Đây không phải là Thăng Minh sư huynh xếp hạng thứ nhất ở Ngoại Viện sao?”

Xếp hạng thứ nhất ở Ngoại Viện? Vân Phong nghi hoặc, Ngoại Viện Học Viện Tụ Tinh còn có phân chia khu vực? Nếu thật là như vậy, chẳng trách bọn học sinh ở Ngoại Viện này có cảm giác bài xích với học sinh “đi cửa sau” đến vậy, mà người này có khí độ và cách ăn nói cũng khá xứng với cái vị thứ nhất này.

“Là hắn chọc tới ta trước.” Vân Phong buông tay ra, thanh niên quỳ trên mặt đất nhe răng trừng mắt, nắm bả vai mình xoay tròn vài cái, mỗi vòng đều kêu “răng rắc” nhoi nhói, không khỏi trừng Vân Phong thêm vài phần hung dữ.

“Thăng Minh, huynh cần gì phải nói chuyện khách khí với nàng ta như vậy, dù nàng ta có là Tứ Đại Gia Tộc, chẳng qua cũng chỉ là một kẻ “đi cửa sau” thôi.” Thanh niên kia hằn học nói.

Khúc Lam Y cười lạnh, “Hình như ngươi muốn quỳ dưới đất thêm lần nữa nhỉ?”

“Ngươi…” Thanh niên tính nói gì đó, nhưng lại sợ hãi liếc sang Vân Phong, cuối cùng giận dữ hừ một tiếng không nói gì nữa.

Thanh niên có giọng nói bình tĩnh như nước lại lên tiếng, “Trong Ngoại Viện, trong lòng luôn thấp thỏm không yên, dù sao cũng là dựa vào cố gắng của mình mà vào được học viện này, đối với thân phận đặc biệt của Tứ Đại Gia Tộc, đương nhiên sẽ có chút bất mãn.”

“Ngoại Viện? Học Viện Tụ Tinh này cũng có phân chia khu vực?” Vân Phong hỏi.

Thăng Minh nghe vậy khó hiểu nhìn nàng, thanh niên kia tức giận bất bình, “Ngay cả điều đó cũng không biết, thật đúng là xứng với cái thân phận “đi cửa sau”.”

“Được rồi, bới cãi nhau đi! Còn mấy người khác bu quanh nơi này làm gì thế, nhàn rỗi đến nỗi mò đây xem trò vui sao?” Ánh mắt Thăng Minh quét một lượt chung quanh, mặc dù trông ánh mắt rất bình tĩnh, nhưng lại mơ hồ mang theo một áp lực. Đám học sinh vây xem chung quanh rối rít rời đi, Vân Phong thấy vậy, nhận ra rằng địa vị của Thăng Minh sư huynh này bên ngoài Ngoại Viện là cực cao, dù sao cũng là hạng nhất ở đây.

“Ngươi cũng quay về đi.” Thăng Minh nhìn thanh niên, tay đỡ lấy cánh tay của thanh niên, cuối cùng hắn mặt mày nhăn nhó tức tối rời đi, dưới mấy lời của Thăng Minh, Ngoại Viện lại quay về trạng thái vừa rồi.

Thăng Minh nhìn Vân Phong, “Học Viện Tụ Tinh có phân ra Ngoại Viện và Nội Viện. Ngoại Viện là nơi thu nhận học sinh trong các cuộc thi tuyển sinh, sau đó còn thông qua một cuộc thi của Nội Viện thì mới có thể vào tiếp bên trong để học tập, nhưng ngươi không cần lo, con cháu của Tứ Đại Gia Tộc cơ bản luôn ở trong Nội Viện.”

Vân Phong đã hiểu, đây cũng chính là lý do tại sao học sinh Ngoại Viện lại ghen ghét con cháu Tứ Đại Gia Tộc đến vậy. Bản thân thì liều sống liều chết còn chưa tiến vào được Nội Viện, Tứ Đại Gia Tộc thì lại dựa vào địa vị của gia tộc, dùng danh ngạch hay còn gọi là “cái cửa sau” để vào, đây chính là chỗ đặc biệt của Tứ Đại Gia Tộc, cũng chính là điểm khiến người khác uất ức.

“Ngươi thật tâm bình khí hòa, nếu thực lực đã là đứng đầu Ngoại Viện, hẳn cũng rất nắm chắc được khả năng qua được cuộc thi Nội Viện nhỉ.” Khúc Lam Y nói, Thăng Minh cười lớn, muốn giấu đi sự không tự tin nhưng không thành.

“Thực lực hiện tại của ta là Tôn Vương cấp bốn, mặc dù còn cách mục tiêu ta khá xa, nhưng tiến vào Nội Vực hẳn không thành vấn đề.”

“Tôn Vương cấp bốn? Thực lực như vậy cũng coi là nhân tài xuất chúng rồi.” U Nguyệt tán dương. Vân Phong im lặng, Thăng Minh cười yếu ớt, “Cao hơn thực lực này còn rất nhiều, vĩnh viễn sẽ không bao giờ là đủ.”

“Những lời này trông vậy mà đúng, lòng ham muốn của con người luôn không có giới hạn.” Trong giọng nói của Khúc Lam Y mang theo ý lạnh, Thăng Minh bất giác nhìn sang hắn. Tên nam nhân này trông còn xinh đẹp hơn cả nữ nhân, thật bất thường.

“Nếu các ngươi là người Tứ Đại Gia Tộc, bình thường đều được nhân viên chỉ định danh ngạch dẫn vào trong Nội Viện, rất ít khi nào bị bỏ lại ngoài Ngoại Viện.” Thăng Minh khó hiểu nhìn Vân Phong.

Nàng bật cười, “Có thể là có người hy vọng rằng, trước khi để chúng ta chính thức vào Học Viện Tụ Tinh nên được dạy dỗ một chút, nhưng mà, khiến cho họ thất vọng rồi.”

Thăng Minh nhướn mày, không rõ những người mà Vân Phong nói là ai.

“Ba người các ngươi, tới đây!” Đúng lúc đó, đám người dẫn Vân Phong đì vào hằm hè tiến tới, Thăng Minh quay sang, lập tức cung kính gọi, “Giới vệ Ngoại Viện.”

Mấy giới vệ “Ừ” một tiếng, chỉ bai người Vân Phong, “Ba người các ngươi, theo ta vào Nội Viện.”

Thăng Minh hơi lùi về sau một bước, Vân Phong thấy sắc mặt như dưa muối của đám người này thì trong lòng cười thầm. Xem ra không thấy bọn họ bị dạy dỗ nên trong lòng không vui đây mà, lúc đi ngang qua Thăng Minh, Vân Phong hơi nghiêng đầu, “Ta đi trước một bước, sớm ngày vào Nội Viện nhé!”

Thăng Minh sửng sốt, cảm thấy lời nói của nữ tử “đi cửa sau” nhưng có thực lực này khá kỳ lạ, nhưng vẫn cười đáp lại, “Được, ta nhất định sẽ cố gắng.”

Mấy tên giới vệ bĩu môi, một kẻ “đi cửa sau” nói mấy lời này với một kẻ ngoài Ngoại Viện, thật đúng là không tự lượng sức mình. Trên đường đưa ba người Vân Phong vào trong, mấy tên giới vệ bắt đầu xầm xì, “Ta thật sự không hiểu, một kẻ “đi cửa sau” thì tốt hơn được bao nhiêu mà lại nói câu đó, có ý gì?”

“Đúng vậy, Thăng Minh chính là đệ nhất cao thủ ở Ngoại Viện, còn cần nàng nói sớm ngày vào Nội Viện sao?”

“Nếu để nàng ở ngoài Ngoại Viện, có khi còn không biết lúc nào mới có thể vào được Nội Viện à, thật đúng là không biết xấu hổ mà nói câu đó.”

Ba người Vân Phong đi ở sau, U Nguyệt cố gắng kiềm chế, nhưng lửa giận vẫn không nhịn được trào ra, “Mấy người các ngươi nhiều chuyện dữ ha? Giới vệ? Ta thấy phải gọi là bà tám mới đúng!”

Vân Phong phì cười, “Nhị ca, cứ để bọn họ thích nói gì thì nói đi, chúng ta thật sự là đi cửa sau mà, đây là sự thật.”

Mất tên giới vệ đi trước mặt thầm thì to nhỏ, có bao nhiêu bất mãn nói hết ra ngoài, quãng đường dẫn Vân Phong ở Ngoại Viện rất lâu, cuối cùng cũng dừng lại trước một cánh cửa. Mấy tên giới vệ xoay người lại, cao ngạo nhìn Vân Phong, “Thấy không, đây chính là cánh cửa thông tới Nội Viện, nếu như không có chìa khóa đặc định, là không thể nào mở ra được cánh cửa này. Đương nhiên, nếu như thực lực đã đạt tới được Tôn Vương cấp năm là có thể đẩy ra, nhưng mà đối với một kẻ đi cửa sau thì…” Mấy tên giới vệ ngạo nghễ nhìn Vân Phong, bàn tay đút vào túi quần, bộ dáng như đang tìm chìa khóa. Vân Phong bước ngang qua đám người đang cười ha hả kia, tiến về phía cánh cửa.

“Sao? Muốn thử à? Muốn thử cũng được thôi. Nếu không thì sẽ không chết tâm, theo những gì ta biết được về mấy người Tứ Đại Gia Tộc dựa vào danh ngạch tiến vào, kẻ nào cũng tự cho là mình cũng có năng lực, nhưng chưa có ai mở được cánh cửa này.”

Đôi mắt Vân Phong cười như không cười nhìn mấy tên giới vệ, “Không có ai đẩy được, vậy sao?”

Mấy tên giới vệ khó hiểu sững lại, cảm thấy nụ cười của Vân Phong rất quái dị. Vân Phong bật cười, đưa hai tay vỗ lên cánh cửa khổng lồ, thực lực của Tôn Vương cấp năm truyền vào lòng bàn tay, tạo nên một chấn động nhỏ trên bề mặt cánh cổng lớn, giây kế tiếp, cánh cửa khổng lồ dưới lực tác động của nàng thầm ré lên một tiếng, hai cánh cửa từ từ mở ra.

Mấy giới vệ như bị choáng, ai nấy đứng há hôc mồm nhìn bàn tay Vân Phong đang đẩy cánh cổng lớn, nàng mở cổng xong thì ngẩng đầu đi vào, Khúc Lam Y đi ở sau cười khúc khích, liếc mấy người đang nhìn đến hóa đá, “Rốt cuộc các người thấy trên người Tiểu Phong Phong điều gì mà lại khiến các ngươi nhận định nàng là người “đi cửa sau” thế?”

Mấy giới vệ nhìn Khúc Lam Y hồi lâu. Nàng là người được danh ngạch Cung gia đưa vào, không phải là người “đi cửa sau” thì là gì?

Khúc Lam Y khẽ lắc đầu, “Trước khi hiểu rõ một người thì ngàn vạn lần không được suy diễn gì về họ, nếu không… kẻ hối hận sẽ là các ngươi!”

Bọn họ nuốt một ngụm nước miếng, con mẹ nó, cô nương kia có thể dùng tay đẩy cánh cổng lớn này, nói cách khác là thực lực của nàng ít nhất là Tôn Vương cấp năm. Như vậy chẳng phải là còn cao hơn đệ nhất cao thủ Cao Minh một khoảng sao? Tôn Vương cấp năm tại sao lại dùng danh ngạch cửa sau này để vào? Đầu óc bị rút ngắn lại sao?

Khúc Lam Y cười đi vào, U Nguyệt bị vẻ mặt của mấy người họ chọc cười, lắc đầu bước theo vào. Mấy giới vệ nhìn cánh cổng một hồi lâu, cuối cùng gào lên với nhau, “Con mẹ nó, ngươi có thấy một người “đi cửa sau “ là Tôn Vương cấp năm không?”

“Thật là Tôn Vương cấp năm, bởi vậy nên mới thoải mái đi vào, hại chúng ta nói nhiều như vậy làm trò cười cho thiên hạ.”

“Mẹ nó! Cửa cũng đã mở rồi, các ngươi còn nói được cái gì nữa? Mau vào thôi.”

Mấy giới vệ nhăn nhó ấm ức đi vào cửa, sau khi bọn họ vào hết, cánh cổng lớn lại từ từ khép lại, “Sầm” lại một tiếng trầm vang thật lớn, kín không một khe hở.

Vào bên trong Nội Viện rồi, Vân Phong có thể nhận ra được môi trường tu luyện ở đây hơn hẳn so với Ngoại Viện, tốc độ tăng lên gấp bội, mà sự khác nhau giữa Ngoại Viện và Nội Viện cũng không chỉ đơn giản như vậy, nếu không thì đám ddwjw tử Ngoại Viện kia đã chẳng liều mạng muốn vào đây như vậy.

Nội Viện trông nhỏ hơn Ngoại Viện một chút, nhân số cũng khác biệt với Ngoại Viện, xem ra điều kiện để vào được trong Nội Viện rất hà khác, hay nói đúng hơn là nhân tài chân chính của Học Viện Tụ Tinh chính là ở trong Nội Viện, đương nhiên cũng có cả thành viên “đi cửa sau” của Tứ Đại Gia Tộc.

“Khụ khụ! Bên này, mời sang bên này…” Mấy giới vệ lúng túng lên tiếng, chỉ phương hướng, Vân Phong chỉ im lặng đi theo. Người mới vào viện là chuyện khá hiếm, nên những người trên đường thấy ba người Vân Phong lạ mặt thì tò mò, mặc dù trên đường chỉ đụng mặt chừng hai ba học sinh Nội Viện, nhưng Vân Phong có thể nhận ra được sự khác biệt rõ ràng giữa Nội Viện và Ngoại Viện, thực lực của học sinh bên trong Nội Viện đều trên Tôn Vương cấp bốn. Trước mắt nàng chỉ mới Tôn Vương cấp năm, ở đây chưa coi là gì.

“Nội Viện này quả nhiên không tầm thường.” Khúc Lam Y lẩm bẩm, “Chụp bừa một người cũng là Tôn Vương cấp bốn, mấy người là “đi cửa sau” thật, chẳng phải ở đây sẽ vô cùng xấu hổ sao?”

Mặt U Nguyệt đỏ lên, bây giờ hắn chính là một người “đi cửa sau” hàng thật giá thật, với thực lực của hắn căn bản chẳng thể vào được Nội Viện, nghe Khúc Lam Y nói vậy trong lòng hắn vô cùng xấu hổ. So với thực lực của Vân Phong và Khúc Lam Y, hắn thực sự vô cùng thua kém.

“Nhị ca, chỉ cần một lòng cố gắng tu luyện, một ngày nào đó ca sẽ đạt được tới cảnh giới mà kẻ khác không đạt được.” Vân Phong mỉm cười với U Nguyệt, hóa giải lo lắn trong lòng hắn, mấy giới vệ dẫn Vân Phong tới trước một tòa nhà, “Được rồi, các ngươi đẩy cửa vào đi.”

Vân Phong nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm nhận rất rõ một cỗ áp lực truyền ra từ bên trong, bên trong chính là mấy vị trưởng lão đang chờ. Nói đến mấy vị trưởng lão… Trong sơn động hôm đó nhóm người kia có nhắc tới Tam Trưởng Lão, hôm nay có thể gặp được một lần rồi.

Vân Phong đang tính đẩy cửa, bỗng bên trong vọng ra một âm thanh hùng hậu, “Là người Cung gia đưa tới? Vào đi!”

Giọng nói hùng hậu có lực, khiến trái tim Vân Phong khẽ run lên, nàng lập tức thả ra khí thế Tôn Vương cấp năm, cố gắng ổn định lại tinh thần của mình, đồng thời cũng đỡ lấy giúp một chút cho U Nguyệt. Nàng cắn chặt răng đẩy cửa bước vào, ba người vừa đặt chân xuống đất, cánh cửa đằng sau “sầm” một tiếng đóng lại.

Đây là một gian phòng rất rộng rãi, nhưng lại khiến cho người ta cảm thấy một sự đè ép khá thường, bởi vì trong gian phòng này có năm vị trưởng lão đang ngồi.

Ba người họ vừa vào phòng, năm ánh mắt sắc bén liền quan sát một lượt họ, thấu hết thực lực và tài nghệ.

“Cung gia đưa tới ba người này thật có ý, nhưng mà, dùng danh ngạch của Học Viện Tụ Tinh để cho người ngoài, đầy là lần đầu tiên đấy!” Một trưỡng lão trông có vẻ trẻ tuổi nhất lên tiếng, mấy trưởng lão còn lại vẻ mặt đăm chiêu.

“Ba người các ngươi, nếu đã là do Cung gia đưa tới, mặc dù không phải là người bổn tộc, nhưng nếu Cung Gia chủ đã cho các ngươi danh ngạch, thì Học Viện Tụ Tinh cũng không thể bỏ lơ. Theo lý mà nói, học sinh dùng danh ngạch này vào Học Viện Tụ Tinh đều sẽ được an bài đến làm môn hạ do trưởng lão tự mình chỉ dạy, nhưng tình huống các ngươi lại khác. Mặc dù đã vào Nội Viện, nhưng tạm thời chưa thể làm đệ tử thân truyền của trương lão được, nếu như các ngươi có năng lực, các trưởng lão sẽ tự động dạy các ngươi, hẳn là chuyện đáng mừng.” Người ngồi chính giữa nói, gương mặt nghiêm túc vô cảm, trông có vẻ là một người nghiêm nghị, ngồi dưới hắn có hai người nữa. Vân Phong thầm nghĩ, hẳn một trong hai người họ là Tam Trưởng Lão.

“Về phần quy củ của Nội Viện, sẽ có người tới cho ngươi biết, giờ các ngươi có thể đi được rồi.” Ông lão ở giữa phất tay, nhưng bỗng nhiên một trong hai người ngồi dưới lên tiếng, “Chờ đã!”

Mấy trưởng lão khác đồng loạt nhìn lại, ông lão vừa lên tiếng híp mắt nhìn Vân Phong, nói, “Ngươi, có phải là Dược Tề Sư hay không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.