Thiên Tài Triệu Hồi Sư

Chương 361: Q.5 - Chương 361: Tiến đến mảnh đất thiên tài tụ hội!




“Thứ kia rốt cuộc là gì? Sao ta lại bất giác thấy hoảng sợ.” Triệu gia chủ hơi lùi về sau, trong lòng bắt đầu hoảng loạn. U gia chủ cũng vậy, lúc này trong lòng ông ta cũng rất lo lắng, âm thanh lúc nãy là từ đâu phát ra, lại khiến ông ta cảm thấy sợ hãi.

“Sao ta biết được…?” U gia chủ cũng bất giác lùi người về sau, nhỏ giọng nói, gương mặt Triệu gia chủ đột nhiên cứng đờ, “Hừ! Ân oán giữa Triệu gia ta và Phong Vân lúc này cũng không gấp. U gia chủ, việc còn lại ngươi tự lo đi!” Nói xong, Triệu gia chủ liền xoay người tính bỏ chạy.

U gia chủ khó nén tức giận trong lòng, “Triệu gia chủ, ngươi…”

“Các người không ai được phép đi đâu cả.” Giọng nói âm trầm của Khúc Lam Y vang lên, đôi mắt đỏ như hồ máu khiến hai người kia càng thêm hoảng sợ, Triệu gia chủ xoay người muốn bỏ chạy. U gia chủ mặc dù cũng muốn vậy, nhưng đây là U gia, dưới ánh mắt của nhiều người như vậy, ông ta có thể chạy đi đâu được chứ? Ông ta có còn muốn làm gia chủ nữa hay không?

U gia chủ chỉ cách cắn răng một mình đối mặt tới tình cảnh khốn khó trước mắt, Triệu gia chủ một lòng bỏ chạy, tốc độ nhanh đến khó tin. Khúc Lam Y thấy ông ta bỏ chạy thục mạng, không khỏi nhếch môi cười lạnh, ngón tay dính máu cầm chặt ngọc bội trắng, ngọc bội đột nhiên lóe sáng, Vân Phong biết, cự thú lần trước nàng đã thấy lại muốn thức tỉnh chui ra khỏi đó rồi.

“Ưm…!” Vân Phong chợt cảm thấy lồng ngực như có một tảng đá nặng đè lên, như muốn đập nát trái tim của nàng, tay bất giác sờ vào ngọc bội màu đen vẫn luôn đeo trên người, chợt nàng cảm thấy từ nó truyền đến một nhiệt độ ấm nóng.

“Khúc Lam Y…” Vân Phong cắn răng gọi, mặc dù giọng nói rất nhỏ nhưng Khúc Lâm Y vẫn có thể nghe thấy, đôi mắt đỏ ngầu quay sang Vân Phong, bắt gặp gương mặt tái nhợt của nàng, “Tiểu Phong Phong!” Màu đỏ trong mắt nháy mắt rút đi, đồng thời âm thanh phát ra từ ngọc bội trắng cũng biến mất, cảm giác sợ hãi trong lòng U Cia chủ cũng từ từ tiêu tan, nhưng trong lòng vẫn còn khá sợ hãi.

Quang nguyên tố ấm áp từ bàn tay của Khúc Lam Y lập tức truyền vào cơ thể Vân Phong, chỉ mới chút xíu mà hắn đã phải nhíu chặt mày, áp lực trên ngực dần nhẹ đi, hơi thở đã dễ dàng trở lại. Tay Khúc Lam Y mò tới miếng ngọc bội đằng sau lớp áo, trên nó đang tỏa ra nhiệt độ nóng bỏng, một tia tăm tối xẹt qua mắt hắn, ngay lập tức hắn truyền Quang Nguyên Tố vào trong ngọc bội đen, nhiệt độ lúc này mới bắt đầu được hạ xuống.

Là hắn đã sơ suất, suýt nữa… đã thả nó ra!

Triệu gia chủ nhanh chóng bỏ chạy, tuy cảm giác khiếp sợ trong lòng đã hết, nhưng ông ta không dám ở lại thêm một giây phút nào nữa cả. Nhưng còn chưa chạy được bao xa thì Triệu Gia chủ đã bị một bóng người nhảy ra chặn lại, ông ta vừa tính ngửa đầu gầm lên, nhưng vừa nhìn thấy người vừa tới là ai thì há hốc đến thiếu chút rớt cả cằm.

“Cung, Cung gia chủ…! Sao, sao ngài lại đến đây?”

Cung gia chủ nhướn mày, nhìn bộ dạng bỏ chạy hốt hoảng chật vật của Triệu gia chủ không khỏi phì cười: “Tiếng động lúc nãy vọng lên trên đó thực lớn, nên ta xuống xem thử, Triệu gia chủ cũng vậy sao?”

Triệu gia chủ lúng túng, lắp bắp, “À, đúng, đúng vậy…”

“Vậy Triệu gia chủ đang làm gì vậy? Chưa xem rõ tình huống sao vội vàng bỏ đi rồi?” Cung gia chủ cười cười nhìn Triệu Gia chủ, “Nếu như Triệu gia chủ và ta đã có cùng suy nghĩ, vậy thì cùng đi xem thử đi, mong đó không phải là động tĩnh do mấy vị khách quý của ta gây ra, nếu không, ta phải bồi tội với U gia rồi.”

“Khách, khách quý?” Triệu gia chủ sững sờ, trong lòng đột nhiên phát lạnh. Chẳng lẽ Phong Vân chính là khách quý đó của Cung gia chủ? “Cung gia chủ, khách quý đó là ai vậy, lại có thể khiến ngài coi trọng như vậy?”

Cung gia chủ nhìn thẳng vào mắt Triệu gia chủ, “Vị khách quý này của ta Triệu gia chủ cũng không lạ gì, là Phong Vân tiểu hữu đó.”

Thôi xong rồi! Triệu gia chủ thầm than, Phong Vân sao lại trở thành khách quý của Cung gia chủ rồi? Nếu như là khách quý của Cung gia chủ, ông ta có mấy lá gan cũng không dám ra tay với Phong Vân. Bây giờ phải làm sao đây, phải thu dọn hậu quả thế nào đây? Đúng rồi! Cứ đẩy hết cho U gia chủ là được, dù gì nguyên nhân mọi chuyện cũng từ U gia mà ra, ông ta cũng chỉ là tiện tay, người giật dây mọi chuyện đều là U gia chủ hết. Triệu gia chủ thầm hạ quyết định, không còn bối rối nữa, đi theo sau Cung gia chủtiến thẳng vào U gia.

Trong lúc Triệu gia chủ và Cung gia chủ đang trên đường đến, U gia chủ ở đây đã bình tĩnh lại, cảm giác hoảng sợ lúc nãy đã nhanh chóng biến mất. U gia chủ có chút nghi ngờ có phải vừa nãy chỉ là ảo giác không, khí thế đại khai sát giới lúc nãy của Khúc Lam Y vừa rồi đã không còn, chỉ một lòng quan tâm đến tình trạng của Vân Phong. Tình hình của miếng ngọc bội đen bây giờ vô cùng nan giải, thứ bên trong dường như đang cố thoát ra khỏi cái nhà tù kia, muốn liều mình thoát ra ngoài. Nhờ được Khúc Lam Y truyền Quang nguyên tố của Khúc Lam Y, sắc mặt của Vân Phong đã đỡ hơn nhiều, nhưng ảnh hưởng của ngọc bội đen với nàng vẫn còn rất lớn.

“Phong Vân, nếu ngươi giao thứ đó ra, ta sẽ tha cho ngươi một con đường sống, thế nào?” U gia chủ đứng trên không nhìn Vân Phong và Khúc Lam Y, tuy không biết rõ tình hình lúc này thế nào nhưng ông ta biết, hiện giờ dường như ông ta đang chiếm thế thượng phong.

“Lão già kia, ngươi đúng là không biết xấu hổ!” Khúc Lam Y nghiến răng nhìn U gia chủ, nếu không phải tình hình hiện giờ đang phức tạp, lão già này đừng hòng còn mạng mà đứng đó.

“U gia chủ, thứ ông muốn lấy là gì?” Gương mặt Vân Phong nhợt nhạt, hỏi. U gia chủ lập tức trả lời, “Chính là thứ mà ngươi đã giấu U Nguyệt đi. Thứ đó hẳn căn bản không phải của ngươi, ngươi giữ nó sớm muộn gì cũng sẽ bị người khác cướp đoạt, để ta thay ngươi bảo quản tốt hơn.”

“Ha ha ha, ha ha ha ha! Vân Phong đột nhiên cười to, gạt nhẹ tay Khúc Lam Y ra. Ngọc bội đen đã đã dần ổn định, nhịp thở của Vân Phong cũng đã ổn định, mặc dù sắc mặt vẫn còn khá yếu ớt, “Hay cho câu thay ta bảo quản. Lòng tham quả nhiên là mặt khiến người khác vô cùng chán ghét.”

“Ngươi…!” U gia chủ nóng mặt, “Được lắm, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay ta sẽ khiến cho ngươi có đi không có về.”

“U gia chủ, ngươi muốn ai có đi không có về vậy?” Một giọng nói trầm ổn vang lên. Vân Phong và Khúc Lam Y đồng loạt ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn người đang tới, U Gia chủ nghe thấy giọng nói đó, cả người run lên, “Cung, Cung gia chủ?”

Cung gia chủ vừa thấy bộ dáng của Vân Phong và Khúc Lam Y, sắc mặt không khỏi u ám, lại thêm cảnh tượng hỗn độn ở đây, không khó để nghĩ chuyện gì vừa xảy ra, U Gia chủ thu lại thế tấn công, “Cung gia chủ, sao ngài lại đến đây?”

Triệu gia chủ đi bên cạnh Cung gia chủ với bộ dáng ta không dám nói nhiều. U gia chủ nhìn sang Triệu gia chủ, ông ta liền xoay mặt nhìn chỗ khác, “Ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, âm thanh chấn động lúc nãy là phát ra từ đây sao?”

“Cung gia chủ không cần lo lắng, đây là việc nhà của U gia, đợi ta xử lý xong xuôi rồi…”

Sắc mặt Cung gia chủ trầm xuống, “Nếu là chuyện nhà U gia ngươi ta sẽ không hỏi nhiều, nhưng hai người họ thì có liên quan gì với chuyện nhà U gia ngươi? Để Cho U gia chủ ngươi không phân biệt được bối phận mà động thủ?”

Ánh mắt U gia chủ hoảng hốt, lập tức giải thích: “Cung gia chủ, hai người này chính là đầu sỏ gây chuyện, U Nguyệt vừa trở về U gia đã bị hai người này xúi giục rời khỏi gia tộc, chuyện xấu này ta thân là chủ một gia tộc sao có thể ngồi yên không quan tâm tới?”

“Ngươi nói bậy!” Một giọng nói đột nhiên vang lên. U gia chủ mở to mắt, người vừa nói chính là U Nguyệt, hắn đã ra ngoài Long Điện. U Nguyệt vừa ra đã thấy gương mặt tái nhợt của Vân Phong, lo lắng vội đỡ lấy nàng. Nghe được những lời của U gia chủ xong, lửa giận trong lòng hắn cuối cùng không thể nhịn được nữa, rống lên.

U gia chủ lạnh lùng nhìn hắn, “Kẻ phản bội U gia. Nếu hai kẻ này không xúi giục ngươi, không lẽ U gia không chứa nổi ngươi sao?

U Nguyệt nắm chặt nắm đấm, “Ông nói bậy! Phong nhi không hề xúi giục ta, là ta đã chết tâm với U gia này từ lâu, gia tộc này không phải là U gia mà ta mong đợi, còn ông, càng nhìn ta càng hiểu ra thêm điều đó.”

“Câm mồm!” U gia chủ nổi giận. Chuyện xấu của U gia hôm nay coi như đã phơi bày cả ra rồi. Cung gia chủ và Triệu gia chủ đứng đó không nói gì, U gia chủ cảm thấy mặt mũi của mình hôm nay đều mất hết rồi.

“Lúc đầu ông đã đối xử với ta thế nào, ông có nhớ rõ không? Chỉ mới vừa nãy thôi, ông không còn cơ hội tiếp cận được Dược Tề Đại Sư nên đã thẹn quá hóa giận, nói ta trong mắt ông chẳng qua chỉ là một phế vật vô dụng, bắt tay với Triệu gia hòng đẩy chúng ta vào chỗ chết, đây đều là việc tốt mà ông làm ra đấy.”

Cung gia chủ nhíu mày nhìn U gia chủ, ông ta chủ run môi rống lên: “Ngươi nói bậy!” Triệu gia chủ quay mặt đi chỗ khác, không hó hé nửa lời.

“Nói bậy? Nếu như những gì ta nói thực sự là bậy, vậy thì chuyện gì vừa xảy ra ở đây?” U Nguyệt chỉ vào đống phế tích dưới chân, “Nói là gia tộc tương liên huyết mạch chí thân, nhưng vừa quay đầu lại là muốn lấy mạng người ta, thật là buồn cười làm sao!”

Cung gia chủ không khỏi nhíu mày. Thân là tộc trưởng một gia tộc mà lại ra tay với vãn bối vốn đã rất mất thân phận, hơn nữa đó lại là tộc nhân của mình, đây chính là chuyện trời đất bất dung. Nếu như một đời tộc trưởng lại không biết kiềm chế ra tay với huyết mạch, vậy thì kẻ đó không có tư cách ngồi ở vị trí tộc trưởng này.

“U gia chủ, chuyện của U gia ta không quan tâm, nhưng Phong Vân là khách quý của ta, ngươi ra tay với họ chính là không nể mặt ta.” Giọng Cung gia chủ âm trầm xen ngang. U gia chủ đành phải kìm nén lửa giận vào bụng, trước mặt Cung gia, ông ta vẫn chưa dám ngồi ngang hàng.

Cung gia chủ tung người đáp xuống trước mặt U Nguyệt, nhìn hắn một hồi lâu, sau đó quay đầu nhìn Vân Phong, “Phong Vân tiểu hữu, ta không tiện nhúng tay vào chuyện của U gia, nếu chuyện đã tới mức này, chi bằng cùng ta về trước đã.”

Vân Phong đứng lên, “Đa tạ ý tốt của Cung gia chủ, nhưng U Nguyệt là Nhị ca ta, U gia đối đãi với hắn như vậy, ta sẽ không để cho Nhị ca ta ở đây chịu thêm một chút uất ức nào nữa.”

Cung gia chủ khẽ cau mày suy tư, sau đó quay người, “U gia chủ, nếu như U Nguyệt đã là Nhị ca của Phong Vân tiểu hữu, đương nhiên cũng là khách quý của Cung gia ta. Theo lý thì ta không nên nhúng tay vào chuyện của U gia ngươi, nhưng ngươi thân là tộc trưởng lại ra tay tàn độc, huống hồ lại đối với khách quý của Cung gia, hai chuyện coi trừ cho nhau, ta sẽ không truy cứu, việc này đến đây chấm dứt đi.”

“Cái gì?” U gia chủ kinh ngạc nhìn Cung gia chủ. Phong Vân này sao tự dưng thành khách quý của Cung gia rồi? Nếu sớm biết Cung gia chủ sẽ ra mặt, ông ta sẽ không làm như vậy. Tình hình hôm nay cũng sẽ không thành ra thế này…

“Thế nào? Nếu như U gia có gì bất mãn, cứ đến tìm Cung gia ta.” Lời này của Cung gia chủ làm cho U gia chủ á khẩu không nói được gì. Có gì bất mãn thì tìm tới Cung gia? Chỉ là một U gia sao dám có ý đó? Cho dù bất mãn, cũng chỉ có thể nhịn.

“Nếu như Cung gia chủ đã mở lời…” U gia chủ hận không thể cắn nát răng mình, phẫn hận nhìn đám người Vân Phong. Hôm nay đành phải ngậm bồ hòn làm ngọt, cho dù có khổ cũng phải cố mà tự mình nuốt xuống.

“Phong Vân tiểu hữu, chúng ta đi thôi, đương nhiên dẫn theo cả vị Nhị ca này của ngươi.”

Vân Phong gật đầu, “Cung gia chủ lần này ra tay giúp đỡ, ta rất cảm kích.”

Cung gia chủ cười lớn, “Có gì về Cung gia rồi hẵng nói.”

Khúc Lam Y liếc nhìn Cung gia chủ. Cung lão đầu này đến thật đúng lúc, nếu không thì hai lão già U gia và Triệu gia kia chắc chắn sẽ không dừng tay lại. Tuy rằng hai lão già kia vẫn chưa dồn bọn họ tới cùng đường, nhưng tình huống cũng chẳng mấy lạc quan. Có điều tâm tư của Cung gia chủ này, rốt cuộc có đơn giản như vậy hay không thì còn phải xem lại.

“Ta đưa nàng đi.” Khúc Lam Y ôm Vân Phong vào ngực, Quang nguyên tố vẫn không ngừng truyền vào trong ngọc bội đen. Vân Phong mân môi, thả lỏng người dựa vào ngực Khúc Lam Y, ngọc bội đen đã thoát khỏi khả năng khống chế, xem ra thứ bên trong một ngày nào đó nhất định sẽ chui ra ngoài, đến lúc đó tình hình sẽ như thế nào đây?

“Vậy thì để ta dẫn tiểu tử ngươi đi vậy.” Cung gia chủ duỗi tay tóm lấy tay U Nguyệt, bốn người lần lượt rời khỏi. U gia chủ giương mắt nhìn bóng lưng họ dần rời xa, nghiến răng kèn kẹt.

Sau khi Cung gia chủ rời khỏi, U gia chủ liền quay sang nhìn Triệu gia chủ, “Triệu gia chủ, ông đã sớm biết!”

Triệu gia chủ cười nhạo, “Ta biết trước? Nếu ta mà biết ta còn giao du với kẻ xấu này sao? U gia chủ từ nay tự giải quyết cho tốt đi, đừng để vừa mới leo lên đến được ngọn núi tầng hai này đã phải lăn xuống.” Triệu gia chủ nói xong quay người bỏ đi, nhưng trong lòng thì thầm cười khổ. Hai đứa con trai của mình coi như tàn đời rồi, oán khí của mình cũng không thể đi trút được nữa, ai mà ngờ được Phong Vân lại có dính líu tới Cung gia. Có Cung gia che chở, ai dám tìm nàng ta gây chuyện chứ?

“Thật là… quá xui xẻo mà!” Triệu gia chủ thở dài một tiếng, tự mình tạo tự mình nhận, thù này đành phải cố mà bỏ đi thôi.

U gia chủ nhìn nhà chính như một bãi chiến trường của U gia, lại nghĩ đến chuyện U Nguyệt phản bội gia tộc, nghĩ đến sự phẫn nộ trong lòng, đúng thật muốn phát hỏa. Nhưng tức giận thì làm được gì chứ, ông ta chẳng thể dám làm gì nữa, việc này chỉ có thể cứ vậy bỏ qua thôi.

“Không vội…vẫn còn cơ hội, đợi đến ngày U gia vượt qua tất cả kẻ khác…Ta nhất định sẽ tìm các người tính sổ!”

Trở lại Cung gia, Cung gia chủ thông cảm cho tình huống của Vân Phong nên lập tức dẫn mấy người họ đến một căn phòng yên tĩnh. Trong Nhạc thành này nơi an toàn nhất chỉ có ở Cung gia, ở đây dưỡng thương sẽ chẳng có ai tới làm phiền. Cung gia chủ cũng không ở lại lâu, chỉ nói một vài câu đợi Vân Phong khỏe lại rồi tính, việc đi Học Viện Tụ Tinh cứ từ từ.

Từ lúc trở lại U gia, tinh thần của Vân Phong không ổn chút nào, ngọc bội đen dường như đang hấp thu thứ gì đó từ cơ thể nàng, nhưng không bao lâu đã chìm vào ngủ say. Thấy Vân Phong đã ngủ, Khúc Lam Y nhẹ thở phào. U Nguyệt vốn cũng muốn chăm sóc Vân Phong, nhưng lại bị Khúc Lam Y đẩy ra ngoài, “Có ta chăm sóc Tiểu Phong Phong là đủ rồi.”

U Nguyệt đành phải ra ngoài chờ, hy vọng Vân Phong mau chóng khỏe lại.

Trong phòng, Vân Phong nằm trên giường, Khúc Lam Y ngồi bên cạnh, hắn nhìn vào cổ áo hơi để mở của nàng, mảnh ngọc bội đen nằm trên làn da trắng noãn mịn màng, bên trên khắc một dấu ấn đầu lâu cự long.

Khúc Lam Y nhìn một lúc lâu, đôi mắt xẹt qua bóng tôi, tay móc ngọc bội trắng của mình ra, để ngửa mặt có khắc hình chim khổng lồ trên lòng bàn tay, sau đó đưa lạ gần ngọc bội đen có khắc đầu lâu cự long. Trong khoảnh khắc trắng đen tiếp xúc với nhau, hai khối ngọc bội đột nhiên gầm nhẹ, vừa cuồng nộ vừa cáu gắt, giống như đang bài xích nhau vậy.

Khúc Lam Y thu lại ngọc bội trắng, ngón tay cẩn thận vuốt ve tìm tòi trên khắc văn, gương mặt suy tư, lại nhìn chằm chằm lên cái đầu lâu cự long trên ngọc bội đen, môi khẽ nhếch thành một nụ cười, sắc đỏ trong mắt lại hiện lên, dần dần chiếm đầy cả con ngươi.

Ngón tay thon dài hiện lên vài đốm nguyên tố màu đen đậm đặc, Khúc Lam Y chộp lấy ngọc bội đen, đôi mắt đỏ lóe lên ánh sáng đỏ thắm, sau đó từ từ nhắm mắt lại, “Để ta xem thử ở đây rốt cuộc là cái gì!”

Một tiếng gầm nhẹ của rồng phát ra từ sâu trong ngọc bội đen, dường như đang kháng cự lại sự quan sát của Khúc Lam Y. Tiếng rồng ngâm mang theo lửa giận cáu gắt, Khúc Lam Y choàng mở mắt ra, trong con ngươi đỏ xẹt qua một tia kinh hãi, sau đó lại cười nhẹ thành tiếng, “Quả nhiên đều là mấy lão già đầu, bướng bỉnh y chang nhau, không muốn để ta nhìn thử? Xem ra chỉ có Tiểu Phong Phong là khác?”

Ngọc bội đen phát ra khí thế kháng cự, lần này Khúc Lam Y không cương quyết nữa, con ngươi rút lại màu đỏ, hắn thả ngọc bội màu đen xuống, “Thôi thôi.” Ngọc bội đen lại chìm vào yên tĩnh, đôi mắt đỏ đã hoàn toàn trở về màu đen vốn có của nó. Ánh mắt Khúc Lam Y dịu dàng nhìn Vân Phong đang say ngủ, ngón tay lướt qua mặt nàng.

“Ngọc bội này nàng lấy được từ đâu thế…? Tiểu Phong Phong, nàng liệu có biết nó thể hiện cho cái gì chưa?”

Tiếng hô hấp đều đặn Vân Phong phát ra, Khúc Lam Y cười khẽ, gương mặt tuấn tú chậm rãi cúi xuống, nhẹ nhàng đặt đôi môi mỏng lên đôi môi đỏ mềm mại, lưu luyến một hồi mới rời đi, “Thì ra đây chính là cảm giác thâu hương thiết ngọc*, chẳng trách lại khiến cho người ta mê luyến như vậy.” Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi đỏ, đầu ngón tay truyền đến cảm giác mềm mại của đôi môi, khiến trái tim bình tĩnh như hồ nước chợt gợn lên những vệt sóng lăn tăn.

*Thâu hương thiết ngọc: na ná như thương hoa tiếc ngọc, nhưng ý nghĩa cưng chiều và lưu luyến, yếu thích hương thơm và cái đẹp ( hương và ngọc), ý nói lưu luyến sự đẹp đẽ và mềm mại của người con gái.

“Ầy dà… Còn phải đợi tới bao lâu đây…” Khúc Lam Y nằm xuống bên giường, luồng tay vào một lọn tóc đen của Vân Phong, đôi mắt mơ màng nhìn khuôn mặt xinh đẹp đang ngủ của thiếu nữ. Da thịt mịn màng, lông mi không dài nhưng cong vút, cánh mũi cao cao, đôi môi đỏ mê người, còn có cái cằm cái tai khéo léo, mỗi một lần nhìn tới một chi tiết, hắn lại càng cảm thấy mê say.

“Tiểu Phong Phong…” Khúc Lam Y thủ thỉ, tay mân mê tóc đen mềm mại, yêu thích không buông tay, tay còn lại thuận thế khẽ lướt xuống cổ áo hơi mở của thiếu nữ, ngày càng có khuynh hướng tiến xuống, sau khi chạm phải được cảm giác mềm mại, gương mặt Khúc Lam Y hơi đỏ lên, ngón tay không chút khách khí lướt lên, gương mặt ngày càng đỏ bừng lên, tay không hề buông lỏng tý nào, hồi lâu mới lưu luyến rời khỏi. (Mavis: Amen! *ôm mặt* không phải ta chưa đọc sắc nhưng edit thì hơi gượng, ahihi)

Gương mặt trắng nõn của thiếu niên phủ một tầng ửng đỏ, thu bàn tay lại, vùi đầu vào trong cánh tay, nâng mắt nhìn thiếu nữ vẫn ngủ say, môi khẽ nhếch thành nụ cười tươi, gương mặt có một sự thõa mãn khó nói.

Lúc Vân Phong tỉnh lại, ngoại trừ cảm giác thân thể có chút nặng nề thì nàng không cảm giác thấy gì khác. Tay bất giác mò lên ngọc bội đen, nó đã khôi phục lại nhiệt độ bình thường, không có gì khác lạ. Vân Phong hơi nghiêng chếch đầu lên thì thấy gương mặt tuấn tú mê người của Khúc Lam Y.

Lông mi của Khúc Lam Y hơi giật giật, sau đó chậm rãi mở ra, chạm với con ngươi trong suốt của Vân Phong. Gương mặt Khúc Lam Y đột nhiên đỏ bừng lên, nàng thấy hắn tự dưng đỏ mặt thì khó hiểu hỏi, “Sao tự dưng mặt chàng đỏ lên thế?”

Khúc Lam Y ngồi dậy, cười khúc khích, Vân Phong cũng ngồi dậy, duỗi cái lưng ê ẩm, chẳng hề để ý chuyện vừa nãy Khúc Lam Y làm gì mình ở trên giường, nói đúng hơn là đã thành quen, chỉ là hơi không hiểu tại sao hắn lại đỏ mặt, chẳng lẽ hắn đã làm gì?

Tầm mắt Khúc Lam Y quét tới trước ngực Vân Phong, đôi môi khẽ câu lên đường cong hài lòng, trượt thân thể cao gầy xuống khỏi giường, trong lòng thầm than thở, trở mã thực không tệ, “Tiểu Phong Phong, trước kia ta đã từng hỏi nàng từ đâu có được ngọc bội màu đen kia, nàng bảo là tìm được trong nhẫn không gian mà tổ tiên để lại?”

Vân Phong gật đầu, “Đúng vậy, lúc ấy tổ tiên cũng khá khó hiểu, bởi vì ông ấy chưa từng thấy món đồ này.”

Khúc Lam Y cau mày, “Ngọc bội trắng này là đồ của gia tộc ta, chẳng lẽ ngọc bội đen kia…”

Vân Phong im lặng, Khúc Lam Y nói đó là đồ của gia tộc, chắc là một đại gia tộc. Trước giờ chưa từng nghe hắn nhắc tới gia tộc mình, nhưng thứ mang ra từ đó luôn khiến người khác phải kinh ngạc, còn có thể chất Quang Ám Đồng Thể của hắn, hẳn là gia tộc của hắn vừa thần bí lại cường đại.

“Bỏ qua đi. Nàng mới ngủ có một tuần, tiểu tử U Nguyệt kia đã lo đến sốt vó rồi, Cung Gia chủ cũng có phái người hỏi thăm.”

Vân Phong gật đầu, một tuần, hẳn là Nhị ca rất lo cho mình, còn phải đến chỗ Cung Gia chủ nói một câu cảm tạ mới phải. Vân Phong lập tức đẩy cửa ra ngoài, vừa ra đã bắt gặp bóng lưng của U Nguyệt, “Phong nhi! Muội tỉnh rồi!”

U Nguyệt lập tức chạy tới ôm chầm lấy Vân Phong, kích động tới mức chẳng để ý tới hành động của mình có gì không ổn. Khúc Lam Y thấy cảnh này, huyệt thái dương giật giật vài cái, nhưng vẫn không nói gì, Vân Phong bật cười, “Nhị ca, để ca phải lo rồi.”

“Chỉ cần muội tỉnh lại là ổn rồi.” U Nguyệt nói xong, trái tim thấp thỏm cuối cùng cũng đặt xuống. Khúc Lam Y thấy hắn vẫn không buông thì ho khan một tiếng, U Nguyệt lập tức giật mình nhìn lại, lúng túng buông Vân Phong ra, gương mặt tuấn tú hơi ửng đỏ, “Phong nhi, có thấy chỗ nào không thoải mái không?”

Vân Phong lắc đầu, “Mọi chỗ đều ổn, Nhị ca cứ yên tâm.”

Khúc Lam Y bước tới, đẩy U Nguyệt sang một bên, nắm lấy tay Vân Phong, “Đi thôi, mặc kệ lão già kia đối xử với chúng ta là thật lòng hay giả dối, chúng ta vẫn nên tới cảm tạ một phen.”

Vân Phong gật đầu, U Nguyệt cười đi theo. Ba người vừa tới cửa viện đã thấy có gia nhân Cung gia đứng sẵn ở đó chờ, ba người họ theo người này tới gặp Cung Gia chủ. Đi một hồi lâu qua đại trạch Cung gia, trên đương bắt gặp rất nhiều ánh mắt của thanh niên Cung gia, không thể không nói, dù là Đại Gia Tộc Cung gia, tư chất người trẻ tuổi cũng có sự khác nhau, có tốt có xấu, xem ra danh ngạch cửa sau của Học Viện Tụ Tinh sau này vẫn có chỗ dùng.

Lúc tới gặp Cung Gia chủ, ông ấy đang xử lý chuyện, thấy Vân Phong vẫn lành lặn thì mỉm cười, “Phong Vân tiểu hữu vẫn bình an là tốt rồi!”

“Đa tạ Cung gia chủ đã giúp đỡ, Phong Vân ghi nhớ trong lòng.” Vân Phong cười mỉm, Cung Gia chủ hào sảng khoát tay, “Ậy! Ngươi đừng cho là lão phu cố ý muốn ngươi nợ ân tình đấy, ta chỉ là rất có hứng thú với Phong Vân tiểu hữu thôi, với tuổi của ngươi thì chính là một trong những thiên tài, đối với những người trẻ tuổi như vậy, ta cảm thấy rất hứng thú.”

Vân Phong cười, hai người hàn thuyên thêm vài câu, nếu Vân Phong đã khỏe lại thì cũng đã đến lúc thu dọn lên đường tới Học Viện Tụ Tinh. Cung Gia chủ vuốt cằm, “Tới Học Viện Tụ Tinh thì không thành vấn đề, Cung gia sẽ cho người đưa ngươi đi, danh ngạch thứ ba này là cho hắn?” Cung Gia chủ nhìn sang U Nguyệt, hắn kinh ngạc nhìn sang Vân Phong. Danh ngạch Học Viện Tụ Tinh? Hắn cũng có?

“Phải, danh ngạch thứ ba là để cho Nhị ca của ta, chúng ta sẽ cùng nhau đi.”

Cung gia chủ nhìn nhìn U Nguyệt, “Nhị ca này nhĩn kỹ thì thấy có vài phần giống ngươi, lại không phải là huyết thống, thật đặc biệt. Nếu đã đưa cho ngươi danh ngạch, ngươi muốn làm gì cũng được, chỉ là lấy thực lực của hắn có vào được Học Viện Tụ Tinh rồi, cũng không đủ tư cách.”

Lời nói của Cung gia chủ ngược lại rất đúng sự thật, Vân Phong cười, “Thực lực của Nhị ca ta sẽ không dừng lại ở đó.” U Nguyệt đứng cạnh gật đầu, nội tâm cũng thầm hạ quyết định, hắn nhất định phải đột phá cấp bạc Tôn Giả này, bước vào cấp bậc Tôn Vương.

“Được, tốt! Thanh thiếu niên có lòng tiến lên là rất tốt!” Cung Gia chủ cười to, “Như vầy đi, hôm nay chuẩn bị đi, ngày mai Cung gia đã sẽ các ngươi tới Học Viện Tụ Tinh, lão phu còn có việc, không thể đưa tiễn rồi. Phong Vân tiểu hữu, lên đường thuận lợi.”

Ngày hôm sau, Cung gia phái người đưa ba người Vân Phong tới Học Viện Tụ Tinh. Học Viện Tụ Tinh ở một hơi thần bí trên Phù Không Đảo, bình thường không ai có thể tìm thấy, vì vậy Cung gia chuẩn bị ba Tuần Thú Sư dẫn đường cho Vân Phong, nhưng nàng lại cự tuyệt, chỉ cần một Tuần Thú Sư dẫn đường là được rồi, nói tới phương tiện vận chuyển thì nàng không thiếu.

Một Tuần Thú Sư đi phía trước dẫn đường, một con Sư Ưng xinh đẹp giương cánh bay lên từ Cung gia, ngay cả là Cung gia, cũng có rất nhiều người trầm trồ với ma thú của Vân Phong. Dưới sự dẫn đường của Tuần Thú Sư Cung gia, ba người Vân Phong tiến về Học Viện Tụ Tinh, cuộc hành trình kéo dài khoảng mấy ngày, Tuần Thú Sư dẫn trước hô to, “Phong Tiểu Thư, đã tới Học Viện Tụ Tinh rồi!”

Vân Phong đứng trên lưng Lam Dực, cảm thụ gió nhẹ thổi lên mặt, mắt nhìn về phía trước, nhận ra lờ mờ một tòa kiến trúc. Khúc Lam Y đứng cạnh nàng, nhìn tòa kiến trúc đằng xa xa, cười, “Tiểu Phong Phong, còn nhớ tới ngày chúng ta học ở Học Viện Ma Tang không?”

Vân Phong khẽ cong môi, “Đương nhiên là nhớ.”

“Một trong Tam Đại Giáo Viện của Trung Vực, nơi hội tụ hầu hết thiên tài ở Phù Không Đảo – Học Viện Tụ Tinh nhỉ…” Khúc Lam Y cười, nhìn gò má thản nhiên của nàng, “Tất cả những thứ đó giờ, có lẽ sẽ thay đổi.” (Mavis: Ý anh Lam Y là những điều đó giờ trong cái học viện đó sau khi bọn họ tới sẽ có thay đổi ấy.)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.