“Ngươi ở đây nói gì? Càn rỡ!” U gia chủ đứng phắt dậy, ánh mắt hung ác xông về phía U Nguyệt, rất muốn một tát đánh cái tên liều lĩnh này bay thẳng ra ngoài. Nhưng U Gia chủ cố nhịn xuống, dù sao thì Vân Phong cũng đang ngồi ngay bên cạnh, nếu như ông ta dám ra tay với U nguyệt, không chừng sẽ không còn cơ hội gặp được vị Dược Tề Đại Sư kia.
Lời lẽ U Gia chủ cứng ngắc gấp gáp khiển trách U Nguyệt, trong lòng Vân Phong thấy hơi không vui, nhưng vẫn không nói gì, U Nguyệt xông tới, đôi mắt lo lắng nhìn nàng, “Phong nhi, đừng đồng ý bất kỳ yêu cầu gì của ông ta.”
“U Nguyệt! Ngươi không phải là người của U gia ta sao? Sao lại dám nói ra những lời đó?” Tay U Gia chủ tức run, nắm chặt bàn tay kiềm nén xúc động muốn đấm chết hắn. U Nguyệt nhìn thẳng vào mắt ông ta, “Trong cơ thể U Nguyệt ta quả thực có chảy dòng máu U gia, nhưng ta không thừa nhận gia tộc này. Ông muốn lợi dụng Phong nhi, tuyệt đối không thể được!”
“Thật là to gan!” U gia chủ gầm lên, vung tay bổ xuống một luồng khí thẳng tới U Nguyệt, tạo thành từng gợn sóng trong không trung, cùng lúc đó Khúc Lam Y cũng xuất chưởng, kịp thời cản lại công kích của U Gia chủ lại trước người của U Nguyệt trong gang tấc.
“U gia chủ!” Vân Phong đứng lên, mặt mày lạnh lẽo, bước tới trước U Nguyệt, Khúc Lam Y đưa tay kéo hắn sang bên cạnh mình, ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn hắn, nói nhỏ, “Tiểu Phong Phong há có thể không biết tính toán của lão già kia sao? Ngươi thực đúng là manh động.”
U Nguyệt giật nhẹ khóe miệng, hắn đương nhiên biết điều này, đương nhiên biết Phong nhi sẽ không để bản thân chịu thiệt, nhưng chủ ý của U Gia quá mức tham lam, thắn sợ nàng sơ ý một chút sẽ bị cắn lấy, bị một tên sói tham lam như bị bám lấy, sẽ bị tổn thất một khối thịt lớn.
“Phong Vân, tiểu tử này nói hưu nói vượn…” Ánh mắt U Gia chủ nhanh chóng lưu chuyển muốn giải thích, Vân Phong cười lớn, “Ta hiểu rất rõ ý của Gia chủ, ngươi muốn lợi dụng ta...ta còn hiểu rất rõ nữa là đằng khác, cũng đừng tự cho mình cái tài tâng bốc thế chứ!”
Tâm tư của mình bị người ta nhìn thấu, U Gia chủ cười, “Đã vậy cũng tốt, thế nào, dựa vào quan hệ giữa ngươi và U Nguyệt, U gia cũng có tư cách được gặp vị Dược Tề Sư kia chứ? Ngươi yên tâm, đến lúc đó U gia chắc chắn sẽ không bạc đãi U Nguyệt.”
Vân Phong cười, nàng đã gặp qua nhiều người mặt dày trên thế gian này, nhưng U gia chủ này khiến nàng phải thật cảm thán, trình độ mặt mày phải nói là núi cao còn có núi cao hơn. “Người đã không có mặt mũi, thì phải nói là vô cùng đê tiện, mà nếu nói đê tiện, ngươi phải nói là vô địch.”
Lời nói của Vân Phong khiến U Gia chủ biến sắc, “Đừng tưởng rằng dựa vào mối quan hệ giữa ngươi và nhà Dược Tề Sư kia nên muốn nói gì thì nói, cho là ta không dám động vào ngươi.” U gia chủ đột nhiên hét lớn, Vân Phong khẽ nhếch môi, “Ta đã sớm nói rồi, ta và U gia không hề có chút quan hệ nào cả, U Gia chủ liều mạng vồ lấy, da mặt chẳng phải rất dày sao?”
“Ngươi…” U gia chủ bị nói đến đỏ mặt, U Nguyệt cười lạnh, “U gia chẳng qua cũng chỉ như thế, mấy ngày nay ta nhìn tình cảnh và ngày càng nhận ra, U gia chủ, khuyên ông nên sớm dẹp hy vọng đi.”
Vân Phong hơi nghiêng đầu, “Nhị ca, ca muốn phân định rõ ràng rồi sao?”
U gia chủ nghe hai người nói với nhau như vậy, không khỏi hơi nhíu lông mày, U Nguyệt nhìn Vân Phong, “Phong nhi, muội nói không sai, U gia đã sớm hoàn toàn thay đổi, gia tộc này tối tăm hơn ta nghĩ nhiều, ta không thể nào tiếp nhận được, cũng căn bản không chấp nhận nổi. U gia mà ta toàn tâm toàn ý trở lại trước kia, sớm đã không còn.”
Khúc Lam Y giật giật khóe miệng, “Những việc này nên sớm phân định rõ.”
“Đúng vậy, là bản thân ta nhận ra quá muộn, gia tộc như vậy thà ta không cần, ta thà trở lại Ngoại Vực làm bản thân mình ngày trước.” Giọng nói U Nguyệt nghe có vẻ đè nén, sự tốt đẹp về gia tộc trong lòng đã hoàn toàn tan biến, tự tay hủy diệt giấc mộng về gia tộc mà hắn toàn tâm toàn ý đợi chờ.
U gia chủ nghe rất rõ, xem ra U Nguyệt muốn thoát khỏi gia tộc, như vậy làm sao được. Chưa nói tới việc còn chưa gặp được vị Dược Tề Đại Sư kia, tên U Nguyệt này vừa mới trở về đã muốn rời khỏi gia tộc, đối với U gia càng ngày càng nhiều chuyện xấu. Vốn là U Nguyệt trở lại U gia chỉ là chuyện nhỏ, tiếc rằng lúc hắn trở lại lại mang rất nhiều sóng lớn, dính đến mâu thuẫn Triệu gia, khiến ai ai cũng biết tiểu nhân vật U Nguyệt này đã trở lại U gia. Bây giờ hắn lại nói muốn rời khỏi gia tộc, giống như giáng cho U gia một cái tát, khiến người U gia không thể ngóc đầu trước mặt người khác.
U gia vốn đã đứng chưa vững gót chân ở Nhạc Thành, bây giờ lại gây ra nhiều chuyện xấu như vậy, mấy gia tộc lớn nhỏ khác sẽ nhìn bọn họ bằng ánh mắt gì. Thật đúng là quăng thể diện xuống đũng quần rồi! Huyệt thái dương của U Gia chủ giật giật mấy cái, trong lòng toát ra đằng đằng lửa giận, “U Nguyệt! U gia là chỗ ngươi muốn tới là tới muốn đi là đi sao? Muốn rời khỏi gia tộc, ngươi đây là muốn người U gia ra đường không thể ngẩng mặt lên nhìn người khác sao?”
“Ông có muốn ngẩng mặt lên, thì cần gì phải lợi dụng Phong nhi? Lúc muội ấy mâu thuẫn với Triệu gia, ông chẳng thèm quan tâm, bây giờ dính tới vị Dược Tề Đại Sư kia, ông lại tỏ ra vô cùng nhiệt tình, U gia chủ, hành động của ông có thể giúp U gia ngẩng đầu lên sao?” U Nguyệt rống lên, giọng nói không ngừng vang vọng trong tiền thính, U gia chủ liền nghiêm mặt đứng đó, sắc mặt ngày càng âm trầm.
“Ta làm việc gì không đến lượt ngươi ý kiến. Ngươi chỉ là một phế vật vô dụng của U gia, nếu không phải do các ngươi có chút quan hệ với nhà Dược Tề Đại Sư kia, ngươi cho rằng U gia sẽ bỏ qua cho các ngươi sao?” U gia chủ tức đến bùng nổ, ngôn ngữ đã bộc phát tới mức này, đã không còn có khả năng dùng Vân Phong làm đầu mối đi tìm nhà Dược Tề Đại Sư kia nữa, đã như vậy, vậy thì cùng cá chết lưới rách đi.
“Phế vật vô dụng, ngươi đang nói ai đấy?” Gương mặt Vân Phong như phủ lên một tầng mây đen, giọng điệu lạnh lẽo như hàn băng, U gia chủ cười kha khả, ông ta chẳng sợ mấy thứ này, “Ngươi nghĩ là ta đang nói ai? Tôn Giả Tột Cùng đối với U gia chỉ là một phế vật. Căn bản không có tý chỗ dùng, nuôi hắn cũng chẳng được tích sự gì, hôm nay lại dám làm ra mấy chuyện tệ hại này. Ta sao có thể dễ dàng tha cho hắn?”
Tâm U Nguyệt vốn băng lãnh lúc này đã như tro tàn, Khúc Lam Y nhìn sắc mặt U Gia chủ, khóe môi khẽ nâng lên một nụ cười giễu cợt, tay khẽ đẩy U Nguyệt đang hồn xiêu phách lạc, “Nghe thấy chưa? Đây chính là cách nhìn của gia tộc đối với ngươi đấy.”
U Nguyệt cười tự giễu, ngọn lửa cuối cùng trong lòng đã hoàn toàn bị dập tắt, lại ngước mắt lên, lúc này trong con ngươi chỉ còn sự thất vọng và lạnh lùng, “Thấy rất rõ, bắt đầu từ hôm nay, ta không còn nửa phần quan hệ với U gia, phế vật ta đây sẽ dứt khoát rời khỏi U gia.”
“Nhị ca của ta không phải phế vật!” Vân Phong gầm lên, đôi mắt lạnh lẽo nhìn U gia chủ, ánh mắt đó khiến ông ta không khỏi cảm thấy nôn nao, rõ ràng thực lực của nàng không bằng mình, nhưng khí thế lại khiến cho ông ta có cảm giác bị áp bức. Không sai, là một khí tức áp bức đến khó thở.
U gia chủ trấn định tinh thần, cười lạnh, “Muốn thoát khỏi U gia chỉ có một con đường, chết!” Đối với một phế vật muốn rời khỏi U gia, U gia đương nhiên vui vẻ khuyến khích, nhưng với tình huống của U Nguyệt, thà để hắn chết ở U gia còn hơn để hắn cứ như vậy rời đi, khiến U Gia trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Con ngươi U Nguyệt co rụt lại, không ngờ U gia lại ra tay như vậy với mình, chết? Nói cho cùng hắn vẫn là huyết mạch của U gia mà không phải sao? Thật đúng là đáng buồn, đáng tiếc.
“Chết? Đó không phải là thứ mà ngươi có thể định đoạt.” Vân Phong lạnh giọng, U gia chủ đùa cợt nhìn nàng, “Thế nào, ngươi cho rằng chỉ dựa vào ngươi và tiểu tử kia là có thể chống đối với ta? Hai Tôn Vương cấp năm mà thôi!”
Vân Phong tối tăm mặt mũi, thực lực lão già này quả thực cao hơn mình, nhưng cùng lắm chỉ là Tôn Vương cấp chín. Mình cũng không phải là cô quân chiến đấu hăng hái, nếu như liều mạng một trận lời nói, ngược lại cũng không phải không thể nào!
“Gia chủ! Người của Triệu gia lại tới gây sự! Lần này bọn họ đến tận cửa rồi.” Bên ngoài vang lên giọng nói lo lắng, U gia chủ nghe xong ngược lại cười to, “Tới đúng lúc lắm! Triệu gia muốn tất cả mọi người trong U gia ta, tới đúng lúc lắm!”
U gia chủ chớp lóe bay ra khỏi phòng khách, Vân Phong thấy vậy thầm kêu không ổn, nhanh chóng tụ lấy Hỏa Nguyên Tố phóng ra ngoài, nhưng lúc đó đã muộn. Hỏa Nguyên Tố mới tới cửa đã bị một bức tường vô hình bắn ngược trở về, ánh mắt mấy người họ trầm xuống.
“Lão già kia đã phong tỏa nơi này rồi.” Khúc Lam Y nhìn chung quanh, lúc này phòng khách đã bị phủ một lớp Không Gian Phong Tỏa, dựa vào thực lực của bọn họ không thể ra ngoài được, giọng U Gia chủ từ ngoài vọng vào, “Mấy người các ngươi ở yên đó chờ cho ta, ta sẽ tự mình đưa Triệu Gia chủ tới.”
“Quả đúng là một đại diện cho sự hèn hạ vô sỉ!” Khúc Lam Y cười khẩy, lại dám giao bọn họ cho Triệu gia. Hai thiếu gia Triệu gia đã bị đánh cho tàn phế, bây giờ Triệu Gia chủ đang một bụng lửa giận không chỗ phát tiết, nếu bây giờ mà bị đưa tới trước mặt ông ta, bọn họ gặp phiền phức lớn rồi.
“Đều là do ta!” U Nguyệt căm tức gầm gừ, “Đều là ta liên lụy là các ngươi!”
“Đừng tự trách!” Vân Phong đi tới bên cạnh U Nguyệt, “Nhị ca, mục đích hôm nay muội tới là để dẫn ca rời khỏi đây theo ta tới một chỗ, đây không phải là nơi ca nên ở. Lão gì kia nghĩ làm vậy là có thể vây khốn ta sao?” Vân Phong đột nhiên cười lạnh, Khúc Lam Y chợt nhận ra cái gì, thốt lên, “Không được!”
“Phong nhi, muội muốn làm gì?” U Nguyệt lo lắng nhìn Vân Phong, Khúc Lam Y bước nhanh tới cạnh nàng, “Không được! Nếu nàng đang nghĩ tới việc dùng nguyên tố dung hợp thì mau dẹp ngay đi. Cho dù nàng có khả năng cưỡng bức phá vỡ được không gian phong tỏa này, thì bên ngoài vẫn còn hai lão già ngoài kia đứng chờ sẵn. Một khi bọn họ liên thủ, tình huống của nàng sẽ càng thêm nguy hiểm. Cho dù ta có dùng toàn lực, cũng có mà bảo vệ nàng an toàn rút lui. Không được!”
“Mặc dù ta không biết nguyên tố dung hợp là cái gì, nhưng nhất định là chuyện nguy hiểm, Phong nhi, vạn lần không được!”
Vân Phong cười trừ, nhìn Khúc Lam Y, gương mặt đẹp như nữ nhân của hắn giờ viết rõ to hai chữ “Không được”, Vân Phong lắc đầu, “Ta lỗ mãng tới như vậy sao? Muốn phá không gian phong tỏa này đâu nhất thiết phải dùng tới nguyên tố dung hợp, hơn nữa dưới tình huống này ta rất rõ tình trạng của bản thân, sẽ không tự đưa mình vào.”
“Nàng đã tự đưa mình vào rất nhiều lầm.” Khúc Lam Y vẫn không yên lòng, nhìn nàng chằm chằm. Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, “Yên tâm, ta thật sự sẽ không dùng nguyên tố dung hợp đâu.”
Khúc Lam Y nhíu mày, nhìn dáng vẻ tràn đầy tự tin của Vân Phong, khoanh hai tay trước ngực, “Vậy nàng muốn dùng cách gì, nói nghe thử xem nào?”
Vân Phong cười khì khì, “Ta trực tiếp làm cho chàng xem thử luôn này!” Ba chiếc nhẫn khế ước xuất hiện trên tay Vân Phong, có vẻ như nàng muốn gọi chúng nó ra, Khúc Lam Y khẽ cau mày, muốn dùng sức mạnh cùng lúc của ba con ma thú sao? Ba con ma thú Tôn Vương cấp năm ma thú hợp lại cũng cỡ tầm Tôn Vương cấp sáu cấp bảy, nhưng chỉ dùng nhiêu đó để đối phó với không gian phong tỏa của lão đầu kia là không đủ.
Ba luồng ánh sáng chói mắt chảy ra khỏi nhẫn không gian, đáp xuống bên cạnh Vân Phong, “Ta cần sự trợ giúp của các ngươi.” Vân Phong nhìn chúng nó.
Cả ba gật đầu, “Chủ nhân, ngươi nói gì vậy?” Tiểu Hỏa bất mãn gầm gừ, Lam Dực mỉm cười, “Đúng vậy đó chủ nhân, chúng ta là khế ước ma thú của ngươi, ngươi cần cái gì, chúng ta sẽ làm tất cả.”
“Đúng vậy, Tiểu Phong! Cái gì ta cũng nghe theo ngươi!” Yêu Yêu ra sức gật mạnh cái đầu nhỏ. U Nguyệt tuy không còn lạ gì với ba ma thú này, nhưng nội tâm vẫn còn khá rung động, ba con ma thú lận cơ, Phong nhi thật đúng là cường hãn.
Vân Phong vui mừng cười, “Tốt! Mang nguyên tố lực của từng người các ngươi ra đây!”
Ba con khế ước ma thú sững sờ, Khúc Lam Y cũng ngẩn ra, “Chủ nhân! Chúng ta không giống với chủ nhân, chủ nhân có thể sử dụng nguyên tố dung hợp, có thể hòa trộn nguyên tố một cách hoàn mỹ, nhưng chúng ta thì không, một khi các nguyên tố không cùng loại va chạm với nhau, hậu quả tạo ra…” Lam Dực lo lắng nói, nhưng Vân Phong lại lắc đầu, Tiểu Hỏa lườm Lam Dực, “Chủ nhân nói gì thì làm theo đi, ngươi đến giờ vẫn chưa tin tưởng chủ nhân sao?”
Không phải Lam Dực không tin Vân Phong, mà là lo nguyên tố va chạm sẽ làm nàng bị thương. Vân Phong hiểu lo lắng trong lòng hắn, mỉm cười, “Yên tâm, ta tự biết rõ chừng mực.”
Lúc này Lam Dực mới an tâm, chỉ cần Vân Phong nói được là sẽ được. Ba ma thú xuất ra ba nguyên tố của bản thân, Hỏa Nguyên Tố điên cuồng, Thủy Nguyên Tố trong suốt, Phong Nguyên Tố quần đảo, ba ma thú cẩn thận khống chế nguyên tố của bản thân, sợ nếu không cận thận sẽ cọ xát chúng với nhau. Vân Phong lật tay, lấy ra ba bình chất thuốc màu sắc khác nhau, Khúc Lam Y thấy vậy thốt lên, “Ngươi dám sử dụng chất thuốc nguyên tố?”
Vân Phong gật đầu, quẳng ba bình thuốc cho ba con ma thú, “Đổ toàn bộ số chất thuốc đó vào trong nguyên tố của các ngươi đi!”
Ba con ma thú khế ước trợn to mắt, “Chủ nhân?” Chất thuốc nguyên tố có công dụng gia tăng năng lượng nguyên tố, bọn chúng không phải là Vân Phong, mặc dù có thể khống chế hoàn hảo khống chế nguyên tố của bản thân, nhưng khi thêm chất thuốc nguyên tố vào, năng lượng sẽ tăng lên rất nhiều, đến lúc đó chúng nó khó mà khống chế được.
Vân Phong cười lớn, “Nếu muốn xé rách không gian phong tỏa này, chỉ có thể dùng sức nổ có tính phá hoại lớn, nguyên tố dung hợp nguyên bản vốn chính là sự va chạm của các nguyên tố khác nhau, từ xưa tới nay, ai cũng biết, hậu quả của việc các nguyên tố chồng chéo giày xé lên nhau là gì.”
Khúc Lam Y phì cười, tán thưởng nhìn Vân Phong, “Thì ra ý của nàng là vậy, thay vì khiến nó có khống chế, vậy thì để xem thử nếu không bị khống chế thì sẽ như thế nào?”
Vân Phong mỉm cười gật đầu, “Đúng là như thế, càng là thứ nguyên thủy nhất, thì nó càng có tính bạo phát sức mạnh.”
“Liều mạng điiii!” Tiểu Hỏa ngóc đầu, dốc thẳng bình chất thuốc vào trong Hỏa Nguyên Tố, trong nháy mắt, Hỏa Nguyên Tố bùng lên gào thét, nhiệt độ khiến không khí bắt đầu vặn vẹo. Tiểu Hỏa hết hồn thiếu chút nữa nhảy dựng, dù sao cũng là tác dụng bên ngoài của chất thuốc, thực lực của bản thân hắn không hề tăng lên, chỉ có năng lượng nguyên tố được gia tăng mà thôi.
Tiếp Yêu Yêu và Lam Dực cũng đổ toàn bộ chất thuốc vào, trong nháy mắt, nhiệt độ trong gian phòng vô cùng quái gở, rét lạnh và nóng rực không cừng cào cấu nhau, lại còn thêm cả Phong Nguyên Tố khiến chung quanh càng thêm không ổn định.
“Được rồi, thả chúng nó ra đi.” Đôi mắt Vân Phong lóe sáng, ra lệnh, ba con ma thú khế ước cắn chặt răng, sau đó buông lỏng cả hai tay.
Rét lạnh và nóng rực hòa lẫn vào nhau, quần đảo cắn xé lẫn nhau, như cuộc đối chiến giữa hai kẻ có thâm cừu đại hận với nhau, không ai chịu bỏ qua cho đối phương, sự có mặt của Phong Nguyên Tố lại làm cho trận chiến càng trở nên khốc liệt, ba con ma thú nhanh chóng trở lại nhẫn khế ước, cùng lúc đó Vân Phong lấy ma trượng ra, hét lớn, “Thổ Chi Thuẫn!”
Trong không gian tràn ngập năng lượng nguyên tố cuồng bạo, bức tường đất lao ra phủ lấy bọn họ ở giữa, cả ba ở trong có thể nghe thấy tiếng nguyên tố nổ oanh bốn phía, sức phá hoại của ba loại nguyên tố quả thực đúng là kinh dị.
“Xem ra, chúng ta phải đợi trong một lát rồi.” Khúc Lam Y nhẹ ôm Vân Phong vào lòng, dùng thân thể của mình che chở nàng, Vân Phong nhìn sang U Nguyệt bên cạnh đang chưa hết kinh ngạc, cách thức này quả thực rất khó tưởng tượng, chắc chỉ có nàng mới nghĩ ra được thôi.
Tầm khoảng mười mấy giây, dưới sự tác động của ba nguyên tố, không gian phong tỏa dần xuất hiện vết vứt, cơn chấn động dần tạo thành một trận cuồng phong. Không dừng lại ở đó, ma nguyên tố này vẫn không ngừng xao động cọ xát với nhau, khiến bức tường phong tỏa bắt đầu có dấu hiệu bị phá.
“Đi!” Đôi mắt Vân Phong chợt lóe, ngọc bội hình rồng xuất hiện trong lòng bàn tay, cả vùng không gian đã đến giới hạn sụp đổ, giây kế đó, ba loại nguyên tố va chạm mạnh liệt với nhau, ba màu sắc xinh đẹp vặn vẹo cùng một chỗ, sau đó dần trở thành sức mạnh nguyên tố mãnh liệt uốn éo, bạo liệt.
Đã đến lúc…
“Oanh ——!”
Tiếng nổ vang rung cả đất trời, xé rách không gian phong tỏa, năng lượng nguyên tố nương theo tiếng vang xông thẳng ra ngoài, làm rung động cả U gia. Cùng lúc đó, một đốm sáng xuất hiện giữa trận bạo liệt, một ngọc bội hình rồng lẳng lặng nằm trên mặt đất, không hề bị chút thương tổn nào.
“Chuyện gì xảy ra vậy?” Đang cùng Triệu Gia Chủ đàm phán, U Gia chủ đột nhiên nghe thấy tiếng nổ, lấy lại tinh thần nhìn sang, sắc mặt lập tức đại biến. Nơi bị phát nổ tan bành… chính là khu vực ông ta vừa mới phong tỏa?
U gia chủ xoay người chạy sang hướng nhà chính, động tĩnh lớn như vậy đương nhiên chấn động tới toàn bộ người U gia, Triệu Gia Chủ thấy động tĩnh lớn cỡ vậy, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tham gia náo nhiệt, cũng lập tức đuổi theo. Chỗ nhà chính U Gia lúc này đã trở thành một đống hoang tàn. Từ trên không nhìn xuống nhà chính U gia có thể thấy một cái hố trông như một cái động bị ai đó đào lên.
Chấn động bên ngoài dừng lại, ngọc bội hình rồng lại lóe sáng, ba người đột ngột xuất hiện, cảnh tượng trước mắt ngay cả bọn họ cũng phải giật mình, “Đây chính là sức mạnh nguyên thủy nhất của lực lượng nguyên tố? Quả nhiên kinh người…” Khúc Lam Y nhìn nơi này giờ không khác gì một bãi phế tích, không khỏi cảm thán. Trong mắt Vân Phong cũng hiện lên vẻ kinh ngạc, “Chẳng trách việc dung hợp nguyên tố là vô cùng nguy hiểm, đúng là không hề nói suông tý nào, Ma Pháp Sư đã có một số người chết vì nguyên nhân này, có thể phần nào hiểu được.”
U Nguyệt hoàn toàn trợn mắt há mồm, chung quanh toàn là mảnh vụn gỗ, căn bản không hề nhận ra được dáng vẻ hồi nãy, lực tàn phá đúng là tuyệt đối.
Ba người đứng trên bãi phế tích, động tĩnh thu hút không ít người U gia tới đây, chỉ chốc lát sau, chung quanh phế tích đã đứng đầy người, mà trên bầu trời U Gia chủ cũng đang bừng bừng lửa giận đi tới, còn vung một chưởng bổ ngang trời, kèm theo đó là một tiếng gầm kinh thiên, “Các ngươi dám hủy nhà chính U gia ta, tìm chết!”
Vân Phong mau lẹ lôi kéo U Nguyệt tránh đi, Khúc Lam Y cũng nhanh chóng né sang bên, ba người tránh công kích của U Gia chủ, ông ta thấy vậy càng tức giận hơn, Triệu Gia Chủ chạy theo sau, khi thấy nhà chính U gia bị người ta làm oanh tạc tới mức này, trong lòng không khỏi có chút hả hê, nhưng khi bắt gặp Vân Phong, đôi mắt đột nhiên híp lại.
“U gia chủ, ngươi đã tức giận như thế, chi bằng ta giúp ngươi một chút, thế nào?”
U gia chủ cười lạnh, ánh mắt độc ác, “Nếu như có Triệu Gia Chủ giúp một tay, đương nhiên là không thể tốt hơn!”
Hai vị Gia chủ trong nháy mắt cùng bắt tay nhau, cùng phát động tiến công. Khúc Lam Y và Vân Phong thấy vậy, ánh mắt trầm xuống, Vân Phong mang theo U Nguyệt không ngừng né tránh, mặc dù có thể tránh né nữa toàn bộ, nhưng nguy hiểm vẫn không hề thuyên giảm, hai lão đầu này thực lực cao hơn mình không phải chỉ một bậc, lại còn liên thủ với nhau, tình hình càng thêm tồi tệ. Bọn họ bây giờ bị chèn ép gắt gao, sớm muộn gì cũng bị trúng công kích của hai người họ.
“Phong Vân! Thù hai đứa con trai của ta giờ sẽ đòi ngươi trả lại.” Đôi mắt Triệu Gia Chủ đỏ ngầu, lúc trở về hỏi kỹ tình hình của hai đứa con trai lúc đó, đúng như người khác nghĩ, hai người kia rất ăn ý đẩy toàn bộ sai lầm lên người Vân Phong. Hận ý trong lòng Triệu Gia chủ dâng cao như sóng lớn, chỉ một mực muốn láy mạng của Vân Phong, U Gia chủ cũng đã sinh hận ý, nhà chính U Gia bị gủy, chuyện Dược Tề Sư bị hớ, U Nguyệt phản bội gia tộc, liên tiếp tới lấy chuyện xấu, tất cả đều là từ nàng mà ra.
Hai Gia chủ ra tay ngày càng độc ác, nhiều chiêu xuống tay không chút lưu tình, bởi vì thực lực chênh lệch, Vân Phong càng ngày càng cảm thấy khó khăn, U Nguyệt bên cạnh hô to, “Phong nhi, muội không cần phải lo cho ta! Cứ chạy trước đi!”
Vân Phong cắn chặt răng, nắm chặt lấy U Nguyệt, “Mặc kệ ca? Không bao giờ!”
Triệu Gia Chủ và U Gia chủ cũng nhận ra trạng thái cố hết sức của Vân Phong, thế công của hai người lập tức gia tăng, chỉ nhằm vào một mình nàng. Khúc Lam Y thấy vậy, muốn chạy lại chỗ nàng, Triệu Gia chủ nhìn thấy bất chợt tới bên cạnh hắn, nện một quyền lên người hắn, khiến cả người Khúc Lam Y nhất thời bị đánh văng ra ngoài.
“Khúc Lam Y!” Vân Phong thấy Khúc Lam Y bị trúng đòn, trong lòng lập tức nhói lên, hắn vốn là Ma Pháp Sư, thể chết của Ma Pháp Sư vốn yếu đuối, đòn vừa rồi lại nặng như vậy, không biết hắn sẽ ra sao. Khúc Lam Y đập lưng vào đống phế tích, vang lên một tiếng động lớn, Vân Phong tối tăm mặt mũi, lập tức lấy ngọc bội rồng ra, đưa U Nguyệt vào bên trong đó.
“Đó là thứ gì?” Hai mắt Triệu Gia Chủ và U gia chủ sáng lên, ánh mắt tràn đầy tham lam nóng rực nhìn ngọc bội hình rồng trên tay nàng, trực giác mách bảo đây chính là bảo bối. Vân Phong nhận ra ánh mắt tham lam của hai lão, không khỏi cười lạnh, “Các ngươi không xứng sở hữu nó.”
“Ngươi chết rồi, dĩ nhiên tất cả sẽ thuộc về ta.” Triệu Gia Chủ cười to, trong lòng nổi lên ý niệm tham lam cướp đoạt, U gia chủ cũng vậy, chỉ nghĩ tới việc trên người Vân Phong còn giấu nhiều bảo bối khác thôi là trong nội tâm của ông ta lại dấy lên một cỗ lửa nóng.
“Triệu Gia Chủ, hai người chúng ta hợp lực chắc chắn có thể giết được nàng, còn chờ gì nữa?”
“Ha ha ha, U gia chủ nói đúng!”
Trện chến kịch liệt khiến người U gia trợn tròn mắt, hai vị Gia chủ không hề để ý thân phận xuống tay độc ác, cậy thực lực bản thân muốn cướp đoạt thứ gì đó của Vân Phong, nói ra thật đúng là không biết xấu hổ, nhưng bây giờ hai lão già đó đã chẳng để ý nhiều đến vậy làm gì.
Hai người cùng tiến lại gần Vân Phong, kẹp nàng ở giữa. Hai người, hơn nữa còn là đối thủ mạnh hơn mình, dù là nàng cũng khó mà rút lui được toàn vẹn. Từ bên trong phế tích có một người đứng lên, gương mặt cúi thấp nghiêm nghị, từ từ bay lên khỏi phế tích, đám người U gia đứng vây ở ngoài như muốn ngưng thở, không dám thở mạnh, có vài người đã trực tiếp ngã xuống.
Đôi mắt đỏ như máu như muốn tóe ra ánh sáng đỏ, ngón tay thon dài chậm rãi lau vết máu trên môi, đầu lưỡi khẽ liếm nếm vào trong miệng, hai kẻ đang kèm cặp Vân Phong không hề để ý tới bên này, bọn họ đang tập trung chuẩn bị cho Vân Phong một kích chí mạng, hòng đẩy nàng vào chỗ chết.
Bàn tay cả hai ngưng tụ sức mạnh, kèm chặt Vân Phong ở giữa, chỉ cần bổ một chưởng này xuống, nàng chắc chắn sẽ chết bất đắc kỳ tử.
“Đi chết đi!” Đôi mắt của Triệu Gia Chủ và U Gia chủ hiện lên tia sáng khát máu, bàn tay đánh ra cùng lúc, một trái mọt phải bay về phía người của Vân Phong, đôi mắt nàng lóe lên một tia sáng, nàng rất rõ cơ thể của bản thân, quá trình cải tạo thân thể cường hãn chính là phương thức bảo vệ tức thời nhất của nàng. Cho dù hai người này có liên thủ công kích cũng không thể nào giết chết nàng được.
Một luồng Ám Nguyên Tố bỗng nhiên từ đâu xông tới, bao bọc lấy cả người Vân Phong, giấy kế đó, nàng biến mất tăm. Trái tim Triệu Gia Chủ và U Gia chủ run lên, thầm kêu không ổn! Hai người ra công kích cùng một lúc, mà lúc này Vân Phong lại biến mất khỏi hư không, công kích của hai người chắc chắn sẽ nện trúng đối phương.
Hai người cắn chặt răng, thu lại không được nên đành làm chệch hướng đi, “Hự!” Hai người đồng thời kêu đau, cả người nhếch nhác miễn cưỡng lui lại mấy chục bước mới miễn cưỡng dừng lại được, tay che bộ phận bị thương, oán hận nhìn đối phương, công kích này thật đúng không nhẹ.
Ám Nguyên Tố nồng nặc nhanh chóng quay trở lại bên người đang đứng trên đống phế tích, Vân Phong cũng từ trong Ám Nguyên Tố xuất hiện giữa khoảng không. Hai Gia chủ lúc này mới dời mắt đi, thấy được người đứng đó, “Tiểu tử kia chẳng phải là đã bị một quyền của ta đánh gục rồi sao?” Triệu Gia Chủ nghi hoặc nói thầm, U gia chủ bước tới bên cạnh ông ta, “Hình như tiểu tử kia có cái gì không không bình thường.”
Khúc Lam Y nâng mắt, con ngươi đỏ hiện lên ánh sáng khát máu, hai Gia chủ thấy vậy giật mình, “Dám động đến người của bổn thiếu gia, các ngươi ngại mình sống quá lâu rồi sao?” Ngón tay thon dài còn vươn chút máu, lòng bàn tay nắm sẵn một mảnh ngọc bội trắng. Vân Phong thấy ngọc bội kia không khỏi tối mặt, Khúc Lam Y bóp chặt, ngay lập tức có một âm thanh gào thét cuồng loạn từ trong ngọc bội vang ra, Triệu Gia Chủ và U Gia chủ nghe thấy bất giác lùi lại, âm, âm thanh đó rốt cuộc là thứ gì?
--- ------ ------ ----
Chương 17: Tiến tới mảnh đất thiên tài tụ tập!
Thời gian up: 22h ngày mai, vì một số lý do nên ta sẽ up chương nhanh hơn bình thường, nhưng dù chuyện gì xảy ra hy vọng mọi người vẫn ủng hộ ta.