Sau cái lần U Nguyệt tự mình xuống núi được Vân Phong phát hiện đưa về U gia, hắn lập tức trở về tiểu viện đơn sơ của mình, trong lòng hắn luôn canh cánh lời nói của Vân Phong. U gia này có bao nhiêu ý nghĩa với hắn? Có phải lớn đến nỗi vô luận thế nào cũng luôn ở lại bên trong gia tộc này, cứ như vậy trôi qua cả đời?
U Nguyệt suy nghĩ rất lâu, quyết định này đối với hắn mà nói là vô cùng khó khăn, huyết mạch máu mủ không phải là thứ nói chặt đứt là chặt đứt dễ dàng như vậy, nhưng giống như Phong nhi đã nói, không khí trong đại gia tộc không hề bình yên, hắn thật sự có thể chấp nhận được toàn bộ sao?
U Nguyệt ngồi trong tiểu viện tự hỏi, đây chỉ là một góc nhỏ của U gia, căn bản chẳng có ai tới gần đây, lại càng không có người nhớ rằng ở đây còn có một U Nguyệt đang sống. Nhưng rất nhanh, tên tuổi U Nguyệt nhanh chóng truyền khắp U gia, trở thành tiêu điểm bàn luận của toàn U gia. Sau lần U gia chủ không thu hoạch được gì trở lại, vừa mới vào cửa chính đã gọi to, “U Nguyệt ở đâu rồi?”
Mấy quản gia đứng ở cửa hai mặt nhìn nhau, sao tự dưng Gia chủ lại muốn gặp U Nguyệt vậy, “Gia chủ, ngài muốn gặp U Nguyệt sao? Ta lập tức phái người đi gọi hắn tới đây.”
U gia chủ lập tức khoát tay, “Đưa ta tới chỗ ở của hắn đi!”
Mấy vị quản gia vô cùng sửng sốt, nếu như bọn họ nhớ không lầm, cái tên U Nguyệt kia từ sau ngày trở lại U gia không hề được coi trọng nửa phần, Gia chủ dường như cũng đã hoàn toàn quên hắn, một lần trước phái người đi tìm hắn, còn chưa nói mấy câu đã để cho hắn rời đi, còn lần này Gia chủ cư nhiên tự mình đi gặp hắn? Thật đúng là kỳ lạ.
“Còn lo lắng cái gì, dẫn đường đi!” U gia chủ đột nhiên quát lên, quản gia đứng ở cửa hồi hồn lại, “Vâng, vâng!” Mặc dù trong lòng tràn đầy nghi ngờ, nhưng động tác vẫn lưu loát dẫn đường cho U gia chủ, chỉ là trong lòng không ngừng suy nghĩ, Gia chủ hôm nay sao ấy nhỉ, chẳng lẽ tiểu tử kia đã làm gì?
U gia chủ đi như dưới chân có gió, hận không thể lập tức bay qua ngay lập tức, đi theo phía sau quản gia giữ cửa, trong lòng không ngừng đảo chuyển ý định. Đây chính là kiếm* của U gia rồi, lúc đầu cứ tưởng U Nguyệt cùng lắm chỉ là một bù nhìn vô dụng, không ngờ hôm nay lại có thể dùng tới mối quan hệ giữa hắn và Phong Vân. Nghĩ tới đây, khóe miệng U gia chủ không khỏi giương lên đắc chí, chỉ bằng mối quan hệ này, U gia sao có thể không nhặt được chỗ tốt? Cho dù không chiếm được bình thuốc sinh mệnh kia, nhưng vẫn có thể gặp được Dược Tề Sư cấp Đại Sư kia, có khả năng dựa vào đó tạo mối quan hệ tốt. Đến lúc đó thì U gia như cá gặp nước rồi.
*Kiếm: Ý nói U Nguyệt là một thứ “vũ khí”, kiếm của U gia giúp U gia đi lên.
U gia chủ đang nghĩ ra rất nhiều chuyện tốt, trong đầu tưởng tượng ra đủ loại cảnh tượng sau này của U gia, nhưng ông ta đâu ngờ rằng, sóng lớn đang chuẩn bị ập tới liên tiếp, cho dù ông ta có mơ ước đẹp đẽ cỡ nào thì cuối cùng cũng tan thành bọt nước.
U Gia chủ tới trước tiểu viện của U Nguyệt, trên đường đi chân mày khẽ nhíu, bây giờ ông ta đang muốn cầu cạnh U Nguyệt, hắn vốn trở lại U gia chưa bao lâu, U Gia chủ đương nhiên không hiểu rõ tính tình U Nguyệt, nếu là những người U gia khác, ông ta nói một thì chính là một, muốn ngươi làm gì cho gia tộc thì ngươi phải làm như thế đó, nhưng đối với U Nguyệt thì U gia chủ không nắm chắc, nếu không thì đã chẳng tự mình tới đây.
“Là ai để cho hắn ở chỗ thế này vậy? Nơi này người có thể ở sao?” Mấy vị quản gia vì vậy mà bị khiển trách, tâm lập tức sáng như gương, lập tức gật đầu nói phải, thầm nhận định xem ra địa vị của U Nguyệt sắp thăng tiến rồi.
“U Nguyệt, U gia chủ tự mình đến gặp ngươi!” Mấy quản gia đứng bên ngoài tiểu viện của U Nguyệt cao giọng gọi to, khiến U Nguyệt đang tâm tình phức tạp ở trong giật bắn mình, U gia chủ tới gặp hắn? Nhưng trong lòng không hề vui sướng chút nào, lông mày U Nguyệt nhíu lại, chẳng lẽ là vẫn còn muốn thông qua hắn đánh chủ ý lên Phong nhi?
U Nguyệt đứng dậy ngay lập tức, vừa ra liền bắt gặp U Gia chủ và quản gia đang đi vào sân tiểu viện của mình, U gia chủ thấy U Nguyệt thì phất tay một cái, mấy vị quản gia rất thức thời lập tức lui ra, U gia chủ nói, “U Nguyệt… Đúng không?”
U Nguyệt gật đầu, cung kính nói, “Hôm nay Gia chủ tìm ta có việc gì sao?”
U gia chủ trước tiên là quan sát đình viện của U Nguyệt, sau đó hai người đến gần phòng nhỏ của U Nguyệt, “Để ngươi ở đây là do quản gia sơ sót, đợi đến ngày mai, ngươi chuyển đến ở gần nhà chính đi.”
U Nguyệt không chút biến sắc, im lặng ngồi đó, U Gia chủ thấy hắn không đáp lời, tiếp tục mở miệng, “U Nguyệt, ngươi có biết người trong phòng đấu giá kia là ai không?”
U Nguyệt cười nhạt, “Sao ta biết được chứ?”
U gia chủ nhìn chằm chằm vào mặt U Nguyệt, để chắc chắn rằng không bỏ sót một biểu cảm nào của hắn, hắn thật sự không biết? “Người bán đấu giá thần bí kia chính là muội muội mà ngươi nhận thức được, Phong Vân.”
Trong lòng U Nguyệt nặng nề, quả nhiên, mục đích tới đây hôm nay của Gia chủ quả thật là Phong nhi. U Nguyệt nghi ngờ mở to mắt, “Gia chủ nói là Phong nhi? Thật sự là Phong nhi sao?”
U gia chủ hơi híp mắt, thu biểu cảm kích động và kinh ngạc của U Nguyệt trong lòng, không ngừng tính toán, “Ừ, quả thực là nàng, hôm nay chúng ta đã gặp nhau.”
U Nguyệt có chút kích động mở miệng, “Không ngờ Phong nhi lại có chất thuốc đẳng cấp cao như vậy, đến bây giờ ta vẫn không hề biết.”
U gia chủ đưa tay sờ cằm, trông hắn có vẻ như thực sự là không biết, nội tâm thầm chuyển, nói lại sơ lược chuyện hôm nay cho U Nguyệt nghe, hắn im lặng nghe không xong vẫn không biểu hiện cái gì, U gia chủ thấy hắn vẫn không lên tiếng, không khỏi có chút nóng nảy.
“Theo ngươi, bây giờ U gia nên làm sao?”
U Nguyệt nhìn U gia chủ, cười khẽ, “Ta chỉ là một con người tầm thường trong U gia, U gia nên làm thế nào đã có U Gia chủ làm chủ rồi mà.”
“Được! Có những lời này của ngươi ta yên tâm rồi, mặc dù ngươi trở về chưa được bao lâu nhưng nên thấy rõ địa vị hôm nay của U gia, mặc dù vị trí hôm nay là tầng, nhưng chân của U gia vẫn chưa vững, chúng ta vẫn chưa tích lũy được đầy đủ. Nếu không phải U gia ra đời được một thiên tài như vậy, U gia vẫn sẽ còn là một tiểu gia tộc như trước kia, vẫn còn đang không ngừng giãy dụa. Lần này chính là một cơ hội của U gia. Một có thể cơ hội để có thể đứng vững gót chân ở Nhạc Thành. Chỉ cần U gia có thể quen biết với Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư, đối với U gia sau này chính là tiền đồ vô lượng. Nếu như vị Dược Tề Sư kia mà chịu ra tay tương trợ, U gia sẽ càng thêm một bước lên trời.”
U gia chủ càng nói càng kích động, trước mắt là cảnh tượng tương lai tốt đẹp của gia tộc, U Nguyệt lạnh lùng nhếch miệng, “Mấy thứ này thì có liên quan gì tới Phong nhi?”
“Sao lại không? Phong Vân đó chính là một đầu mối quan trọng, là mấu chốt. Phong Vân có khả năng liên lạc được với vị Dược Tề Sư kia, ngươi hiện tại lại là ca ca nhận thức của nàng, mặc dù không có quan hệ huyết thống, nhưng tình cảm nặng như vậy, bằng mối quan hệ này U gia sẽ chiếm được không ít chỗ tốt.”
Bàn tay giấu trong ống tay áo của U Nguyệt nắm chặt, “Vậy theo ý của Gia chủ, ta nên làm thế nào?”
“Ngươi nên làm cái gì? Chính ngươi nên thấy quan hệ của các ngươi mang lại rất nhiều lợi ích cho U gia kìa. Nhất là vị Dược Tề Sư kia, cần phải nghĩ cách đặt mối quan hệ với người đó.” U gia chủ lúc này vô cùng vênh váo tự mãn, tính tình U Nguyệt thì lại ôn hòa, bình thường luôn an ổn sống ở đây, U gia chủ quan sát một lúc lâu mới nhận định, U Nguyệt là mọt người rất có giá trị lợi dụng.
Kết luận này của U Gia chủ là sau khi đảo quanh Vân Phong mà hạ ra, nếu không có Vân Phong, cho dù ông ta có lợi dụng U Nguyệt cỡ nào hắn cũng sẽ không hề có nửa câu oán hận, nhưng một khi chuyện này liên lụy đến Phong nhi, chỉ cần U gia vẫn còn lòng lợi dụng với nàng, U Nguyệt tuyệt đối sẽ không thỏa hiệp.
“Gia chủ đừng quên, lúc đầu Phong nhi và Triệu gia xảy ra mâu thuẫn, Gia chủ đã dùng mọi cách phủi sạch quan hệ, khi đó Gia chủ còn từng nói, quan hệ giữa ta và Phong nhi căn bản sẽ không thừa nhận, không phải sao?”
U gia chủ lúng túng hắng giọng, “Trước khác nay khác, hai người đương nhiên không thể đánh đồng, hơn nữa thứ mà U gia để ý chính là Dược Tề Sư sau lưng nàng ta, Phong Vân chỉ là con diều giật dây, dùng để cài quan hệ với người kia, không cần để ý nhiều tới nàng ta làm gì.”
Hay một chiêu qua sông rút cầu, vong ân phụ nghĩa.
Tay U Nguyệt bất giác lại nắm chặt thêm, đây chính là gia tộc mà hắn toàn tâm toàn ý muốn trở về? Đây chính là U gia mà hắn vốn muốn dùng cả tánh mạng để tận lực phục vụ sao? Chẳng lẽ đại gia tộc đều vô sỉ, vô tình như vậy sao? Có thể lợi dụng liền lợi dụng, lợi dụng xong thì lập tức đá đi?
“Phong nhi là muội muội của ta!” U Nguyệt trầm thấp đầy kiềm nén nói, U gia chủ hiển nhiên không thấy được cảm xúc sắp bùng nổ của hắn, vẫn tiếp tục ngồi đó thao thao bất tuyệt, “Nàng cũng chỉ là một người mà ngươi nhận thức mà thôi. Người như vậy ngươi ra đường quơ một phát là được cả một đám, đến lúc U gia có thể tiến thêm được một bậc, ngươi muốn nhận bao nhiêu muội muội mà chẳng được? Ta thấy Phong Vân kia mặc dù cũng có chút bản lãnh, nhưng chỉ là một nhân vật chuyên gây thị phi, mới tới Nhạc Thành đã chọc phải Triệu gia, không chừng sau này sẽ còn đụng thêm nhiều phiền toái lớn khác, người như vậy U gia đương nhiên sẽ không kết thân, ngươi nếu thân là một phần tử của U gia, chờ chuyện này đi qua, ngươi phải cắt đứt quan hệ với nàng, biết không?”
Quả đấm nắm chặt trong ống tay áo của U Nguyệt bắt đầu run rẩy, U gia chủ hoàn toàn không nhìn thấy khuôn mặt u ám lúc này của U Nguyệt, “U Nguyệt, nếu như U gia có thể dựa vào đó mà bước sang được trang mới, ta cũng sẽ coi trọng ngươi hơn, dù sao ngươi cũng còn trẻ, thực lực và tư chất đều có tiềm lực phát triển, tương lai rất rộng mở.”
U gia chủ thấy đã nói xong điểm quan trọng, nhìn sang U Nguyệt, “Tương lai U gia có thể phát triển tốt hơn, toàn bộ đều tùy vào ngươi, nên làm cái gì trong lòng ngươi tự hiểu, được rồi, ta đi về trước, ngày mai đến nhà chính đi nhé.”
U gia chủ xoay người rời đi, mặc dù U Nguyệt không tỏ rõ thái độ, nhưng U gia chủ tự nhận đã nắm chắc phần thắng, một người như vậy trở về U gia, đương nhiên là phải dâng hiến tất cả vì gia tộc rồi, đây là chuyện hiển nhiên, không phải sao? Vừa nghĩ tới nhà Dược Tề Sư cấp Đại Sư kia, trên mặt U gia chủ lại không nhịn được tươi cười.
U gia chủ đã rời đi, nhưng U Nguyệt vẫn còn ngồi đó, bàn tay trong ống tay áo đột nhiên vung lên đánh vào chỗ U Gia chủ ngồi lúc nãy, “Rắc” một tiếng, cái ghế bị U Nguyệt đập vỡ nát tan tành, vụn gỗ văng tung tóe khắp nơi, một ít chém qua gương mặt của U Nguyệt, hắn chậm rãi ngẩng gương mặt tuấn tú âm trầm lên, trong đôi mắt đen sâu không thấy đáy là bão tố đang nổi lên cuồn cuộn.
“Đây chính là cái gọi là gia tộc sao… Thật quá buồn cười!” U Nguyệt đứng thẳng người, buông lỏng bàn tay nắm chặt, “So với đám người cùng huyết thống trong U gia, Phong nhi mới giống người thân của ta hơn. Muốn động chủ ý lên Phong nhi, ta sẽ không cho phép!”
Dưới sự kích thích của U Gia chủ, cán cân trong lòng U Nguyệt đang đung đưa cuối cùng đã không còn lệch nữa, U Nguyệt lúc này đã nhận thấy rất rõ ràng, U gia – gia tộc mà trước đây hắn từng toàn tâm toàn ý hướng tới đã không còn nữa. Có lẽ từ lúc bước ra Ngoại Vực, U gia đã không còn quan hệ gì với hắn. Những năm gần đây hắn một lòng hướng về nhà thế nào, cuối cùng chỉ là bọt nước, một gia tộc vì mình không từ thủ đoạn, không để ý đạo nghĩa liêm sỉ lợi dụng người khác như vậy, không cần cũng được.
--- ---------
Vân Phong và Cung Gia chủ mặc dù vẫn chưa xác định thời gian cụ thể, nhưng trong lòng nàng đã khá là nôn nóng muốn tới Học Viện Tụ Tinh, Khúc Lam Y từ lần đó đến giờ vẫn luôn thắc mắc, vì sao Vân Phong lại cố ý muốn tới chỗ đó, chẳng lẽ đây chính là lỗ hổng mà bọn họ phải mở ra sao?
Vân Phong bật cười giải thích, nếu muốn trong thời gian ngắn tìm được tin tức của Vân gia, dựa vào tốc độ của bọn họ chắc chắn là không đủ, Phù Không Đảo trước mặt diện tích khá rộng lớn, thời gian tìm kiếm rất lâu, hơn nữa còn có hai đảo khác, muốn tìm hết cũng phải qua cả mấy thập niên mới tìm hết được toàn diện. Nhưng khi tiến vào Học Viện Tụ Tinh thì lại khác, đó là nơi phần đông nhân tài tụ tập, cũng có nghĩa là người ở khắp mọi nơi sẽ đều có ở đó, là một nơi vô cùng thích hợp để đi tìm tin tức. Hơn nữa Học Viện Tụ Tinh còn là một trong Tam Đại Giáo Viện, tất nhiên sẽ có trao đổi với hai đảo kia, bất luận là tốc độ lưu thông hay truyền tin, vào Học Viện Tụ Tinh chính là lựa chọn tốt nhất.
Còn có một thứ quan trọng hơn chút, Vân Phong đã nghĩ về chuyện này, để xem những người được gọi là thiên tài trong Trung Vực này là những người có trình độ như thế nào.
“Nàng đòi Cung Gia chủ ba danh ngạch, chẳng lẽ là muốn mang cái người “Nhị ca” kia theo cùng à?”
Vân Phong cười, “Nhị ca sớm muộn gì cũng sẽ rời khỏi U gia, nơi đó không thích hợp với hắn, chính xác mà nói, cho dù U Nguyệt có muốn ở lại U gia, sợi linh hồn thuộc về Vân Khải trong người hắn cũng sẽ không đồng ý.”
Một tia sáng trong mắt Khúc Lam Y lóe lên, “Người Vân gia đều có cá tính cương quyết bướng bỉnh, sẽ không níu kéo gia tộc như vậy, Tiểu Phong Phong, nàng dẫn hắn tới Học Viện Tụ Tinh, nhất định sẽ chạm mặt phải tên thiên tài gì đó của U gia.”
Vân Phong nở nụ cười tươi tắn, “Chạm mặt càng tốt, ta cũng muốn xem thử, vị thiên tài đã khiến U gia nhảy vọt đến vị trí ngày hôm nay là một người như thế nào, so với Nhị ca thật sự mạnh hơn, hay chỉ là một cái gối thêu hoa hữu dụng mà thôi.”
Khúc Lam Y phì cười, “Cho dù có là thiên tài thế nào đương nhiên là vẫn không bằng nương tử ta rồi.” Cánh tay lớn của đàn ông ôm chầm lấy Vân Phong vào lồng ngực, nhiệt độ ấm áp lập tức bao phủ, tựa như chung quanh người rơi vào thời tiết mùa xuân, Vân Phong thả lỏng thân thể dựa vào người hắn, lồng ngực rộng chắc và hơi thở mà hắn tỏa ra khiến nàng cảm thấy rất an tâm.
“Nàng dự tính thế nào về sợi hồn trong cơ thể U Nguyệt?” Khúc Lam Y cúi thấp đầu, liếm nhẹ gò má mềm mại của Vân Phong, nàng cảm thấy nhồn nhột nhưng không từ chối, một cảm giác ấu yếm dâng lên trong lòng hai người, chẳng ai đành nỡ đánh vỡ bầu không khí này.
“Nói thật, ta cũng không biết.” Đáy mắt Vân Phong hiện lên tia bất định, cho dù sau này có tìm được cách giải quyết, nàng cũng không dám chắc mình có thể làm, Nhị ca có thể sống lại đương nhiên là chuyện tốt… Nhưng nếu việc làm đó là dựa trên mạng sống của người khác thì lại là chuyện khác. “Suy cho cùng Nhị ca cũng đã là người chết, nếu như sự hồi sinh của hắn là dựa trên cái chết của U Nguyệt, thì cho dù Nhị ca có sống lại cũng chẳng có gì khá hơn.”
Khúc Lam Y im lặng, mặt dán vào gò má nàng, vòng tay siết chặt hơn, hồi lâu mới nhỏ giọng thủ thỉ, “Yên tâm, mọi việc đều có ta, vẫn có ta luôn ở bên cạnh nàng.”
Vân Phong gật đầu, từ từ nhắm đôi mắt lại, lưng hơi dựa ra sau thêm chút nữa, “Ừ, ta hiểu rõ, lưng của ta, trước giờ vẫn luôn để cho chàng.”
Bước kế tiếp là chuẩn bị lên đường đến Học Viện Tụ Tinh, dùng hai chai chất thuốc để đổi lấy ba danh ngạch, chất thuốc cấp Đại Sư mà Vân Phong hiện có không nhiều, nhưng cũng không ít, từ trong đó lấy bừa ra hai chai là chuyện rất đơn giản, nhưng nàng chưa muốn lấy ra vội, đã làm thì phải làm cho thỏa đáng, ở trong Trung Vực này, bị người khác biết mình trong người có mang kỳ trân dị bảo là vô cùng nguy hiểm, thực lực hôm nay của mình vẫn chưa đạt tới trình độ có thể lộ liễu cho người khác biết, vẫn nên ít xuất hiện thì tốt hơn, ngay cả thân phận Dược Tề Sư cấp bậc Đại Sư Vân Phong vẫn chưa phô ra, thường thì Dược Tề Sư đạt tới cấp bậc này đều có thân phận hiển hách, nhưng trên đời không thiếu có kẻ lòng lang dạ sói, vì đạt được mục đích mà không chừa bất kỳ thủ đoạn nào. Cho dù là ở đâu, bất luận là Trung Đại Lục hay Đông Tây Đại Lục, Dược Tề Sư đẳng cấp cao bị ngộ sát không phải là chuyện chưa từng xảy ra.
An tâm bình tĩnh chờ ba tháng, đến lúc Cung Gia chủ đã sắp đứng ngồi không yên, Vân Phong cuối cùng cũng tới. Cung gia nằm trên đỉnh núi cao nhất của Nhạc Thành, toàn bộ một ngọn núi đều là địa bàn của Cung gia. Đại trạch của Cung gia vô cùng hoành tráng, những gia tộc ở tầng hai dưới kia không thể nào so bì được, khí độ người của Cung gia từ tộc nhân tới tôi tớ cũng khác, đều mang vẻ cao sang. Lúc Vân Phong đến không hề có bất kỳ nhốn nháo gì, cả Cung gia trừ Cung Gia chủ không hề có ai biết thân phận của nàng, nhưng lúc nàng tới thì không hề bị lạnh nhạt một chút nào, đó không phải là phân phó của Cung Gia chủ, nàng có thể nhìn ra được.
Ở trong lòng nàng không khỏi sinh ra một chút hảo cảm với gia tộc này, không dùng thành kiến nhìn người, đây là một đức tính hiếm có gia tộc lớn nào đạt được, có lẽ khi đến một vị trí như Cung gia sẽ có những thay đổi khác thường, nhưng có thể dễ thấy rằng, đó là do ảnh hưởng không nhỏ từ Cung Gia chủ.
Cung Gia chủ tự mình ra ngoài tiếp đón, Vân Phong lấy ra hai chai chất thuốc, một chai là chất thuốc sinh mệnh, một chai còn lại là loại khác, “Cung Gia chủ, chai thuốc này là chất thuốc sinh mệnh trong Đấu Giá Hành lúc ấy ta đã dùng để bán đấu giá, còn chai còn lại là chất thuốc ta mới luyện chế được trong ba tháng này.”
Cung Gia chủ nghe vậy kinh ngạc cảm thán, “Ta nghe nói độ khó của chất thuốc cấp bậc Đại Sư là không hề nhỏ, hơn nữa tỷ lệ thành công cũng không lớn, có thể tạo ra chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi, nha đầu ngươi thực đúng là không đơn giản, bây giờ sao ta lại cảm thấy thiệt thòi lớn quá! Ha ha ha!” (Mavis: Ta thích Cung gia chủ và một nhân vật sắp tới mang họ Cung, nhưng ta không thích Cung gia =.=)
Vân Phong mỉm cười, “Cung Gia chủ quá khen, lúc Dược Tề Sư chế dược cần tổng hợp rất nhiều nhân tố, đây lại là chất thuốc sở trường của ta, độ thuần thục đương nhiên không thể bàn cãi, thời gian ba tháng chính là do ta phát huy toàn lực, vì nội tâm có chút gấp gáp vội vã.”
Cung Gia chủ cười ha ha, cất hai chai chất thuốc vào, “Muốn nhanh chóng tới Học Viện Tụ Tinh như vậy, là muốn đi đâu lãnh giáo thử sao? Lấy tư chất của ngươi, ở chỗ đó không dạy được nhiều cho ngươi đâu, còn không bằng bản thân ngươi tự đi ngao du học hỏi một mình.”
“Ở nơi dạy học có nhiều nhân tài như vậy tụ tập, tất nhiên sẽ có chỗ hơn người. Nếu không, giống như Cung gia chủ đã nói, mấy thiên tài kia ngược lại nên đi ra ngoài ngao du mới phải, đi đâu và có thể học được những thứ gì?”
Cung Gia chủ sững sờ, bật cười, “Lời này cũng đúng, đi cũng tốt, cũng có chỗ ích lợi cho ngươi, Học Viện Tụ Tinh này giống như một khoa chế thuốc được xây dựng độc lập, ngươi có thể tới đó xem thử.”
Vân Phong thầm kinh ngạc trong lòng, gật đầu, “Được, học nhiều một chút suy cho cùng không hề xấu.”
“Đây là danh ngạch đề cử của Cung gia, ngươi giao thứ này cho người phụ trách của Học Viện Tụ Tinh, người đó sẽ tự hiểu.” Cung Gia chủ đưa tới một phong thơ, Vân Phong cầm lấy thì thấy phía trên có một dấu hiệu đặc biệt, Cung Gia chủ cười, “Đó là Tộc huy, cũng là ấn chứng của Cung gia.”
Vân Phong cất phong thơ vào, “Đã hiểu, lần này không làm phiền Cung Gia chủ nữa, chúng ta thu xếp vài ngày rồi lên đường thôi.”
Cung Gia chủ đứng dậy cười lớn, “Nếu là danh ngạch của Cung gia, đương nhiên phải là do Cung Gia chủ tự đưa tới. Mấy ngay tiếp theo các ngươi ở lại đây đi, sau khi chuẩn bị xong người Cung gia sẽ đưa các ngươi tới đó. Nhưng mà các ngươi chỉ có hai người, lại muốn tới ba danh ngạch, cái còn lại là chuẩn bị cho ai?”
Vân Phong và Khúc Lam Y cảm thấy kinh ngạc với thái độ rộng lượng khách khí như vậy của Cung Gia chủ, “Vậy thì cám ơn Cung Gia chủ! Danh ngạch thứ ba này là chuẩn bị cho Nhị ca U Nguyệt của ta.”
Cung Gia chủ nghe vậy lập tức cau mày, “U Nguyệt? Đó chẳng phải là người U gia sao?” Danh ngạch Cung gia cho Vân Phong thì không có vấn đề gì, nhưng cho người U gia, trong lòng Cung Gia chủ hơi bối rối.
“Nói ra rất dài dòng, U Nguyệt là Nhị ca của ta, quan hệ giữa hắn và U gia không như ngài nghĩ đâu, nếu Cung Gia Chủ để ý, chúng ta sẽ không làm phiền tới ngài.”
“Không sao đâu, U Nguyệt này ta đã có nghe qua rồi, là người vừa trở lại U gia không lâu, hình như là trở về từ Ngoại Vực? Nhưng mà hắn lại có được cô muội muội này, chính là phúc khí mấy đời của hắn, danh ngạch này đã cho ngươi, ngươi dùng cho người nào ta sẽ không can thiệp.”
Vân Phong chắp tay, “Vậy thì cám ơn Cung Gia chủ.”
Nhìn bóng lưng Vân Phong và Khúc Lam Y rời đi, bộ dáng Cung Gia chủ đầy suy tư, tiềm lực của Phong Vân này quá mức cường hãn, chỉ vài năm nữa thôi, nha đầu kia không biết sẽ phát triển đến trình độ nào, không chừng sẽ còn vượt qua cả lão già này nữa à. U Nguyệt nếu như không dính dáng quá nhiều tới U gia, ngược lại cũng dễ nói, nếu như bị dính tới quá nhiều… tiểu nha đầu này sẽ gặp chút phiền phức.
Vân Phong và Khúc Lam Y ra khỏi Cung gia, hai người chạy thẳng tới U gia, lần này Vân Phong muốn đi hỏi ý kiến của U Nguyệt, nàng cho hắn vài tháng, hẳn thứ gì nên thấy hắn cũng đã thấy rõ, nên hiểu cũng đã hiểu, phải đưa ra lựa chọn thế nào.
Mà trong vòng mấy tháng này U gia có thể nói là gà chó không yên, Triệu gia không biết là xảy ra chuyện gì, đem đầu mâu nhắm ngay U gia, thỉnh thoảng tìm U gia gây sự, U gia chủ hiểu rõ Triệu gia đã mang đầu hỏa vứt lên người mình, nhưng vì ngại ý định cá nhân, không muốn còn chưa tìm được chỗ tốt trên người Vân Phong thì đã phủi sạch quan hệ, nên chỉ đành chịu đựng. Còn phía U Nguyệt thì lại khiến U Gia chủ tức chết đi được, từ sau hôm đó, U Nguyệt không hề bước tới nhà chính, vẫn sống ở cái tiểu viện kia, U gia chủ lại tự mình đi qua mấy lần, nói thế nào cũng đều vô dụng, bộ dáng của U Nguyệt vẫn vô cùng hờ hững, một mực im lặng.
U gia chủ thấy U Nguyệt không tỏ thái độ gì, nhưng lại không thể đối cứng với hắn, trong lòng cố nén lửa giận ngùn ngụt, nếu như ông ta có được cách liên lạc được với Dược Tề Sư kia rồi, cái gì U Nguyệt, đều cút hết đi cho ông ta! Đồ vô dụng!
Vân Phong và Khúc Lam Y tới cửa U gia, mấy người gác cổng lập tức gầm lên, “Từ đâu tới?”
Khúc Lam Y hừ một tiếng khinh thường, “Chênh lệch, đây chính là một gia tộc cấp thấp bụng hạ hẹp hòi.”
Vân Phong cũng nghĩ vậy, so với người Cung gia, U gia không hề có chút phóng khoáng, có một chút cũng lên mặt cho được, “Ta là Phong Vân, ta tới tìm U Nguyệt.” Vân Phong cao giọng trả lời, mấy người gác cổng lập tức hơi kinh ngạc, có người lập tức vội vã chạy trở về báo tin, những người khác nhìn chằm chằm vào nàng, cứ như thể sợ nàng sẽ chạy mất.
“Tiểu Phong Phong, có chút kỳ lạ.” Gương mặt Khúc Lam Y trầm xuống, Vân Phong cũng vậy, U gia đang làm cái gì vậy? Chỉ chốc lát sau, một bóng dáng vội vã từ trong chạy ra, sau lưng còn túm tụm rất nhiều người, Vân Phong đưa mắt nhìn sang, không khỏi nghi ngờ, U gia chủ?
“Phong Vân đại giá quang lâm, không thể từ xa tiếp đón!” U gia chủ hớn hở nhìn Vân Phong, cái miệng nút kín như bưng U Nguyệt đó, thì ra đã làm xong chuyện rồi, mời Phong Vân tới tận cửa, hừ, cũng may là hắn có chút bản lãnh. Mới vừa rồi còn mắng U Nguyệt là đồ vô dụng, bây giờ sắc mặt đã thay đổi rồi.
Vân Phong buồn bực, gương mặt tươi cười đến mất tự nhiên này của U Gia chủ thực khả nghi, thậm chí nàng còn có thể nghe thấy được những suy tính đang nhảy lung tung trong bụng của ông ta, “U gia chủ, lần này là ta tới tìm U Nguyệt.”
U gia chủ cười lớn, “U Nguyệt sẽ tới đây sau, nào, vào trong rồi nói.”
Vân Phong cau mày, nghi hoặc nhìn U gia chủ thêm vài lần, cuối cùng cười khẽ, “Cũng tốt, vậy thì đi vào rồi nói.”
U gia chủ lập tức cười tươi, Vân Phong và Khúc Lam Y đi vào, U gia chủ thầm cười trong lòng, nếu không phải là vị Dược Tề Đại Sư kia, ta há có thể cho ngươi mặt mũi này! Một nhóm người vây quanh hai người Vân Phong đi vào, tin tức ở đại trạch U gia lại một lần nữa truyền ra, U Nguyệt ở trong tiểu viện yên tĩnh vừa nghe được tin tức này, lập tức đẩy cửa đi ra ngoài, chạy thẳng tới nhà chính.
Phong nhi sao lại tới đây? Lúc này nàng tới đây, chắc chắn Gia chủ sẽ cắn chặt nàng không nhả, bọn họ đừng mơ tưởng đánh chủ ý lên Phong nhi.
Vân Phong và Khúc Lam Y tới phòng khách trên nhà chính của U gia, sau khi ngồi xuống, Vân Phong nói, “U gia chủ nghên đón ta đi vào như vậy là có ý gì, chớ quanh co lòng vòng, có lời gì cứ việc nói thẳng.”
U gia chủ sững sờ, vốn là còn muốn trái phải một hồi, xem ra là tiết kiệm, lập tức nụ cười trên mặt giảm mấy phần, “Cũng tốt, nếu ngươi đã là muội muội U Nguyệt nhận thức, dù sao cũng có vài điểm quan hệ với U gia, bây giờ U gia đang cần một cơ hội để đứng vững gót chân, ngươi xem, có phải cũng nên giúp U gia một chút không?”
Vân Phong nghe vậy thả lỏng người, nhàn nhã tựa vào ghế dựa, “Chủ ý U gia là như thế nào? Muốn ta làm gì?”
U gia chủ nghe vậy, cặp mắt sáng lên, “Chỉ cần ngươi làm câu mối dẫn dắt cho U gia biết được vị Dược Tề Đại Sư kia, vậy thì....”
“Không được!” Một tiếng hô to đột nhiên vang lên, một người chợt vọt vào, đó chính là U Nguyệt mồ hôi đang chảy ròng ròng, đôi mắt bốc lửa nhìn U gia chủ, lần đầu tiên cảm thấy chán ghét tộc nhân của mình đến vậy.
“Các ngươi ai cũng đừng hòng lợi dụng Phong nhi, ai cũng không được!”