Lại thêm một lần đi qua Vạn Thú Sơn Mạch, chỉ trong vòng mấy năm ngắn ngủi mà Vân Phong đã đi qua Vạn Thú Sơn Mạch tới ba lần, đối với một người mà nói, con số này quả thực hơi nhiều, giống như những con ma thú chẳng biết tên đang ẩn sâu dưới đó chỉ là một cửa ải, tùy tùy tiện tiện là có thể vượt qua.
Khi đôi cánh Sư Ưng vừa bay vào vùng gần trung tâm của Vạn Thú Sơn Mạch, một người nào đó ở sâu trong rừng lại nheo mặt, lại tới nữa! Bọn ma thú lại sôi trào nhiệt huyết, khu vực vốn vô cùng an tĩnh đột nhiên bừng lên như sóng thủy triều, khắp nơi xôn xao ồn ào, từng hơi thở nháy mắt trào ra, nhắm thẳng vào những người trên không trung.
Vân Phong vô cùng dễ nhận thấy được sự xao động ở dưới, không khỏi nở một nụ cười khổ, nếu có thể nàng chẳng muốn qua đây nhiều lần làm gì để bị chú ý thế này, nhưng Đông Tây Đại Lục chỉ có sơn mạch này ngăn cách, nàng chỉ có thể đi qua được đây.
Lam Dực lập tức đập cánh nhanh hơn, muốn trong thời gian ngắn nhất bay qua Vạn Thú Sơn Mạch, Mộc Thương Hải lần đầu đi qua Sơn Mạch nên có chút giật mình với thái độ dưới kia, hơi thở xao động của bọn ma thú kia như ngửi thấy được mùi của một bữa ăn mỹ vị, những âm thanh đè nén đang gào thét kia mang vẻ như muốn chiếm đoạt!
“Đây là…!” Mộc Thương Hải nhìn về phía Vân Phong, nàng khiến bọn ma thú kia điên cuồng đến thế sao?
Nhục Cầu ngồi trên đầu Tiểu Hỏa gầm mạnh lên một tiếng, Vân Phong bất đắc dĩ cười khổ, Khúc Lam Y phòng bị nhìn tứ phía, “Ta đã quen rồi.” Vân Phong cười ha ha, “Rồi huynh cũng sẽ quen thôi.” Lần sau quay lại Đông Đại Lục, Vạn Thú sơn Mạch này sớm muộn gì cũng sẽ quen thôi.
Mộc Thương Hải cứng đờ, trong một vùng cây rậm rạp nào đó vang lên tiếng sột soạt, qua vài giây có mấy bóng đen nhảy lên! “Ngao ——!” Từng tiếng gào thét vang trên không trung, mấy bóng đen điên cuồng đánh vào Vân Phong, đôi mắt nàng căng thẳng, lật tay một cái, một đoàn Hỏa Nguyên Tố nóng bỏng xuất hiện trên lòng bàn tay!
“Hỏa chi tiễn!”
Thân thể Lam Dực chao đảo tránh né những đợt công kích của mấy bóng đen, những mũi tên lửa của Vân Phong nhanh chóng phóng ra, mấy bóng đen trên không trung lập tức tản ra tránh né, Khúc Lam Y ngồi bên cười lạnh, đột nhiên vung tay lên, “Quang Chi Trọng Chùy!”
“Roẹt!” Sau lưng mấy bóng đen đột nhiên xuất hiện những luồng sáng chói mắt, kế đó là những thanh chùy ánh sáng chói lóa ầm ầm rơi xuống! Hai bóng đen bị những tia chùy này đánh rơi xuống đất, còn mấy con khác may mắn tránh thoát được cũng chẳng dám lại gần.
Tiểu Hỏa nghiêng người quay lại cạnh Vân Phong, Lam Dực vỗ cánh dừng lại giữa không trung, cổ họng Sư Ưng kêu lớn, Tiểu Hỏa cũng nhe răng rống lên từng tiếng sói gầm, mấy bóng đen và đoán người Vân Phong đứng hai bên giằng co nhau.
“Grào!” Sâu trong Vạn Thú Sơn Mạch vang lên một tiếng gầm, âm thanh mang theo tầng tầng áp lực, Vân Phong và Khúc Lam Y đã sớm không xa lạ gì, đó chính là âm thanh đã giúp bọn họ hai lần, âm thanh kia cũng có thể kiềm chế cảm xúc của đám ma thú, nhưng lần này thì không như vậy nữa!
Những con ma thú trên không trung nghe thấy âm thanh kia cũng khẽ co người lại, nhưng lại không hề rời khỏi đây, Vân Phong thấy vậy trong lòng không khỏi trầm xuống, có vẻ người kia đã không khống chế được một số ma thú!
Mấy con ma thú trên không trung đột nhiên ngửa đầu lên trời thét lớn, Vân Phong cảm thấy ở dưới như đang sống dậy, còn cuồng bạo hơn vừa rồi!
“Hỏng bét!” Khúc Lam Y vừa dứt lời, khu rừng phía dưới phát ra từng tiếng động lớn, có thêm mười bóng đen nữa lao ra, bao vây chặt chẽ đám người Vân Phong!
Người nọ ở sâu trong sơn mạch thấy vậy không khỏi đen mặt! Bọn ma thú này lại dám không nghe lệnh hắn! Thân thể lập tức hóa thành một bóng đen bay vụt về phía chỗ của Vân Phong, trong lòng thấp thỏm không yên, hắn vốn cho là có thể kiềm chế được bảy tám phần, nhưng tiểu tổ tông này đi qua đây hết lần này tới lần khác, bọn ma thú này vốn đã bị nàng chọc sẵn, lần trước đã quá nguy hiểm rồi, quả nhiên lần này hắn đã không khống chế được nữa!
Bóng đen nhanh chóng đuổi theo hướng của Vân Phong, cảm thấy chuyện thật khó giải quyết, đại nhân kia đã về Mê Vụ Sâm Lâm, trước khi đi đại nhân kia còn căng dặn kỹ, nếu tiểu tổ tông kia xảy ra chuyện gì ở đây thì… Hắn không nhịn được tái mặt đi, tốc độ lại tăng thêm không ít, nếu tiểu tổ tông này gặp chuyện gì không may thì hắn cũng không cần cái mạng này luôn.
“Grào!” Âm thanh đầy uy lực lại vang ra từ miệng của bóng đen, đám ranh con, tất cả các ngươi an phận một chút cho lão tử.
Nghe những tiếng gào thét run run, bọn ma thú vây quanh Vân Phong cũng kiêng dè dần, nhưng bọn chúng vẫn không chịu buông tha cho Vân Phong, chỉ vây chặt ở đó chứ không làm gì cả, một số ít sáng mắt nhìn Vân Phong.
Mộc Thương Hải lạnh lùng nhìn đám ma thú, bàn tay nắm chặt lại, bọn ma thú không động bên Vân Phong cũng không động, thực lực của đám ma thú trước mặt này không thấp, số lượng lớn như vầy đánh Vân Phong thì thật không chống được!
“Sao ta không biết từ lúc nào ta đã trở thành mỹ thực cho đám ma thú các ngươi rồi?” Vân Phong cảm nhận được từng ánh mắt nóng bỏng của đám ma thú, dở khóc dở cười, Khúc Lam Y giật nhẹ khóe miệng, “Xem ra mấy lần náo loạn lần trước đã đạt tới cực hạn rồi, nàng không phải là mỹ vị, mà chẳng qua là đã khiêu khích một số kẻ thôi.”
“Nana!” Nhục Cầu cúi người xuống, tức giận rống lên một tiếng, Tiểu Hỏa và Lam Dực cũng hung dữ nhìn đám ma thú trước mặt, hai bên gầm gừ, tình hình chỉ cần đụng nhẹ một cái là có thể giao tranh bất cứ lúc nào!
“Grào!” Cuối cùng thì bọn ma thú đã không thể kiềm chế được nữa, một trong số bọn chúng lao tới, Tiểu Hỏa gầm thét nghênh đón, hai con thú lao vào đạp nhau, tản ra khí thế đẫm liệt và khát máu!
Đột nhiên tình huống trở nên tệ đi, tất cả ma thú đứng vây chung quanh bắt đầu động thủ, từng kẻ liều mạng xông tới Vân Phong, nàng ôm chắc Yêu Yêu trong ngực, bàn tay nhanh chóng lấy ra ma trượng cấp bậc quân chủ, đôi mắt nàng tản ra từng trận hàn quang, nhìn đám ma thú đang nhào tới mình.
“Thổ Chi Thuẫn!” Một lá chắn khổng lồ xuất hiện bao quanh Lam Dực, bọn ma thú đang nhào lên bị bức tường đất chặn lại đánh bay ra ngoài, Vân Phong đặt Yêu Yêu xuống, lập tức phóng người lên trời, đứng từ trên cao lạnh lùng nhìn xuống, ma trượng trong tay xoay tròn.
“Lôi Minh!” Đôi môi đỏ mọng mấp máy, từng tia Lôi Nguyên Tố màu tím xuất hiện trong không trung, “Xì xì xì” từng âm thanh đè nén dữ tợn phát ra từ những tia điện màu tím, tiếp đó là những đạo kình lôi giáng xuống, ầm ầm vang dậy!
Bầy rắn múa loạn đầy trời, điên cuồng đánh mạnh lên người bọn ma thú, làm cho quan cảnh càng trở nên hỗn loạn!
“Rắc rắc, rắc rắc!” Mặt ngoài của lá chắn đất dần xuất hiện nhiều vết nức, đôi mắt Khúc Lam Y ánh lên vẻ căng thẳng, ôm chặt Yêu Yêu vào lòng, kế đó bức tường đất ầm ầm đổ vụn, mấy bóng đen cũng thừa cơ đó chạy vào!
“Quang Nhận!” Từng tia sáng chói mắt xuất hiện trong lòng bàn tay Khúc Lam Y, hóa thành từng mũi kiếm sắc bén bay về phía những bóng đen, bọn chúng bị quang nhận tấn công buộc phải lùi lại, bọn ma thú hoàn toàn nổi điên, những bóng đen ở phía xa điên cuồng nhảy tới, đám thỏ nhỏ chết bằm kia lại dám ra tay rồi!
Hơn hai mươi con ma thú đánh nhau hỗn loạn làm một vùng trời của Vạn Thú Sơn Mạch hỗn loạn khác thường, từng tiếng gào thét và nổ tung vang vọng khắp nơi, khiến những ma thú đang kiềm chế ở dưới cũng dao động, làm chiến trường hỗn loạn nhiều thêm vài bóng dáng! Một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào hỗn chiến trên không, hơi thở phát ra từng trận hưng phấn!
Hiện giờ Vân Phong không hề chú ý tới động tĩnh phía dưới. Nếu tình hình cứ thế này thì không ổn chút nào!
“Đánh nhanh thắng nhanh.” Khúc Lam Y bay tới chỗ cạnh Vân Phong, nghiêm túc nhìn xuống dưới, “Nếu cứ tiếp tục dây dưa, chúng ta sẽ gặp càng nhiều ma thú hơn.” Vân Phong đảo mắt nhìn quanh, ở dưới không biết từ khi nào đã tụ tập một số lượng hơi thở nhiều tới kinh người!
Nàng khẽ cắn răng, trong vòng mấy chiêu phải giải quyết được hết hai mươi mấy con ma thú này, nếu không hậu quả rất khó lường!
Khúc Lam Y hiểu rõ ý của Vân Phong, “Mặc dù nàng có nguyên tố dung hợp, nhưng đừng quên nàng vẫn còn có ta!”
Vân Phong gật đầu, không chần chừ thêm thêm nữa, ba nguyên tố lập tức xuất hiện, Vân Phong đang tính móc bọn chúng vào cùng một chỗ, đột nhiên nàng nhìn thấy một người, đó chính là Mộc Thương Hải nãy giờ vẫn đứng bất động!
“Hắn định làm gì vậy?” Khúc Lam Y thấy Mộc Thương Hải cũng giật mình, Vân Phong muốn xông tới đột nhiên lại bị Khúc Lam Y cản lại, Yêu Yêu đang được bảo hộ trong ngực đột nhiên cứng đờ, thân thể khẽ run lên, Vân Phong nhìn Mộc Thương Hải, cơ thể thon dài của hắn lơ lửng trên không trung, chậm rãi nhắm mắt lại, ngón tay khẽ vuốt con ngươi màu xám trắng, rồi lại đột nhiên mở ra!
Không gian xung quanh hắn đột nhiên bị biến đổi!
Trái tim của Vân Phong run lên, đây là… năng lực thao túng không gian của Diệu Quang tiền bối!
“Grào ——!” “Ngao ngao!” Hai mươi mấy con ma thú đau đớn giãy dụa trên không trung, như bị một lực lượng vô hình xoắn chặt đến không thể nhúc nhích! Tiểu Hỏa khó tin nhìn trạng thái của đám ma thú trước mặt, Nhục Cầu cũng sững sờ, Tiểu Hỏa đột ngột quay ra sau thì thấy Mộc Thương Hải đang đứng trên không trung, con ngươi màu xám trắng toát lên ánh sáng quỷ dị!
Bất ngờ xé rách toạc!
Một cơn mưa máu lẫn thịt hỗn loạn rơi xuống, hai mươi mấy con ma thú bốc hơi trong vài giây, từng tiếng kêu thảm thiết vang dội cả bầu trời!
Người nọ đang tính nhảy lên đột nhiên dừng khựng lại trên không trung, mi mắt giật giật nhìn cảnh tượng ghê gớm trước mắt, thân thể khẽ run rẩy nhè nhẹ! Quả thực, quả thực…! Hoàn toàn yên tĩnh, chỉ có tiếng rên của ma thú vang lên bên tai, còn bên dưới bầu trời của hỗn chiến hoàn toàn yên lặng! Toàn bộ ma thú kiêng kỵ nhìn bầu trời, rồi lại nhìn tới đống thịt vụn của ma thú vươn vãi trên đất!
Máu tươi đã khiến bọn ma thú không còn xao động nữa, toàn bộ đều đã rụt đầu lại không dám ló ra!
Thân thể của Mộc Thương Hải bỗng dưng lảo đảo, Vân Phong thấy thế lập tức xông ra ngoài, Lam Dực nhanh chóng tiếp lấy cơ thể của hắn, Khúc Lam Y cũng nhanh chóng chạy tới xem thử tình trạng của Mộc Thương Hải, Mộc Thương Hải lắc đầu, gương mặt đầy mồ hôi tái nhợt nói, “Không sao, năng lực của Diệu quang tiền bối cho thật phi phàm, ta sử dụng quá độ chút thôi.”
Vân Phong trầm mặc không nói gì, xé nát một lúc hai mươi mấy con ma thú, năng lực thao túng không gian đương nhiên vô cùng hao tổn thể lực, có khi ngay cả bản thân Diệu Quang cũng chưa chắc chống đỡ nổi. Vân Phong nhìn sự an tĩnh xung quanh bản thân, có lẽ đám ma thú đã chẳng dám làm gì nữa rồi.
Đôi cánh của Sư Ưng vỗ mạnh, Hỏa Vân Lang cũng theo sát phía sau, một đỏ một xanh cứ như vậy nhanh chóng bay qua Vạn Thú Sơn Mạch, nhưng không còn ma thú nào dám bén mảng xuất hiện nữa!
Sắc mặt của Mộc Thương Hải tái nhợt, đây là lần đầu tiên hắn sử dụng năng lực của Diệu Quang cho, mặc dù hiệu quả rất tuyệt nhưng bản thân cũng yếu đi rất nhiều, vì Mộc Thương Hải không còn là người thường nên quang nguyên tố của Khúc Lam Y không có tác dụng hồi phục với hắn, điều này Vân Phong cũng hiểu, nếu như Mộc Thương Hải đã bị thương thì tương tự thủy nguyên tố cũng không thể chữa được cho hắn, vì hắn là người đa chết được hồi sinh.
Mộc Thương Hải mỉm cười, chỉ nói Vân Phong đừng quá lo lắng, lần đầu sử dụng năng lực không biết độ là chuyện bình thường, về sau hắn nhất định sẽ cẩn thận hơn.
Vân Phong gật đầu, còn lại Khúc Lam Y khiến Vân Phong cảm thấy thoải mái hơn, mặc dù nguyên tố không thể chữa khỏi nhưng không có nghĩa là không còn cách khác, chất thuốc chính là một phương pháp khả thi, Mộc Thương Hải tuy là người chết sống lại, nhưng hắn vẫn có thân thể thật sự, chất thuốc đương nhiên vẫn sẽ có tác dụng với hắn, Vân Phong nghe thấy thế cũng an tâm, bản thân nàng cũng là một Dược Tề Sư, về phương diện này là không thành vấn đề.
Vượt qua Vạn Thú Sơn Mạch, mọi người một đường chạy tới thẳng Tông Lâm Điện, chính xác hơn là Thiên Phong Thành mà Linh đã nói với Vân Phong trước đó.
Trên đường vô cùng thuận lợi, với tốc độ của Lam Dực chưa tới mấy ngày đã tới được Tông Lâm Điện, Thiên Phong Thành nằm về hướng bắc của Tông Lâm Điện, Vân Phong chưa hề nghe nói tới thành thị này, dù sao Vân Phong chỉ đi qua vài nơi ở Tông Lâm Điện mà thôi.
Từng tiếng gió xẹt qua bên tai, qua mấy ngày nay Mộc Thương Hải cũng đã hồi phục được một chút, Vân Phong đứng trên lưng Lam Dực nhìn Thiên Phong Thành đang dần hiện ở đằng xa, ngọc bài bên trong nhẫn không gian lại lóe sáng lên, Vân Phong vừa lấy ra đã nghe thấy một giọng nói, “Vân Tiểu Thư, hiện giờ cô đang ở đâu vậy?”
Khúc Lam Y nghe thấy giọng nói đó thấy thật khó chịu, Vân Phong nói, “Ta sắp tới Thiên Phong Thành rồi đây.”
“Mong Vân Tiểu Thư dừng lại ở nguyên chỗ đó, đừng nên vào thành, ta đang tới.” Sau đó thì truyền âm ngọc bài mất kết nối, Vân Phong có chút nghi hoặc, không nên vào thành? Tuy trong lòng vẫn còn nhiều nghi vấn nhưng Vân Phong vẫn dừng lại, thân thể to lớn của Sư Ưng dừng lại giữa không trung, bên cạnh còn có thêm Hỏa Vân Lang, may mà nãy giờ không có người đi ngang qua, nếu không thì thấy cảnh này sẽ náo loạn rồi.
Yên lặng chờ thêm một hồi, Vân Phong cuối cùng cũng nhìn thấy được một người đang từ xa chạy lại, trang phục thẳng thóm thêu chỉ vàng, đôi mắt ôn hòa giấu sau chiếc kính mỏng tròng, Linh tới cạnh chỗ Vân Phong nhìn với ánh mắt dịu dàng.
“Cuối cùng Vân Tiểu Thư cũng đã tới.”
Vân Phong cười, đứng trên lưng Lam Dực nhìn nam nhân trước mặt, “Ta không muốn bỏ qua cái gì thôi.”
Linh cười ha ha, “Vân Tiểu Thư đương nhiên không bỏ qua thứ gì rồi, Đại Hội Triệu Hồi Sư đã dời lại thêm vài ngày, Vân Tiểu Thư quay về vừa đúng lúc.”
Mộc Thương Hải nhìn Linh, từng câu chữ mà hắn nói vô cùng khách khí, luôn gọi Vân Phong là Vân Tiểu Thư, những lời nói đó tuy không thân thiết lắm nhưng lại rất chân thật, cứ như quan hệ giữa hắn và Vân Phong nhìn thì rất xa nhưng thật ra lại rất gần.
Linh nhàn nhạt nhìn một lượt từ Mộc Thương Hải sang Khúc Lam Y sau lưng Vân Phong, “Vân Tiểu Thư, để cô từ từ vào thành là có vài quy tắc muốn nói với cô.”
Vân Phong gật đầu, Đại Hội Triệu Hồi Sư là một thịnh hội lớn, đương nhiên phải có quy định, Vân Phong gật đầu ý bảo Linh cứ tiếp tục, Linh mỉm cười gật đầu, “Vân Tiểu Thư, bây giờ Đại Hội Triệu Hồi Sư vẫn chưa bắt đầu, ta hy vọng Vân Tiểu Thư có thể đồng ý với ta vài việc.”
Vân Phong nhíu mày, “Ngươi cứ nói.”
“Thứ nhất, mong Vân Tiểu Thư phải mang khế ước giới chỉ. Thiên Phong Thành giờ đã trở thành khu vực đặc biệt, chỉ có thành viên đi cùng với Triệu Hồi Sư thì mới được phép vào. Khi đã vào thành, thì cho tới khi đại hội kết thúc, Vân Tiểu Thư không được lấy khế ước giới chỉ xuống.”
Vân Phong gật đầu, Linh nói tiếp, “Thứ hai, đại hội đang chuẩn bị mở sự kiện trao đổi, trước đó mong Vân Tiểu Thư cố gắng đừng để cho ma thú xuất hiện.” Linh nhìn thoáng qua Lam Dực và Hỏa Vân Lang trước mặt, “Ma thú của Vân Tiểu Thư không phải loài tầm thường, nếu như có gì thì sẽ khó tránh khỏi phiền toái. Chẳng qua Linh rất tin tưởng năng lực của Vân Tiểu Thư, chẳng có phiền phức gì phải ngán cả. Sau khi đại hội bắt đầu trao đổi, Vân Tiểu Thư đương nhiên không cần phải lo tới chuyện này, cứ yên tâm để ma thú xuất hiện.”
Vân Phong lại gật đầu, Đại Hội trao đổi Triệu Hồi Sư đương nhiên phải đặc biệt, ai ai cũng đều là Triệu Hồi Sư, mỗi người đều không hề dễ chọc tới.
“Thứ ba, mong Vân Tiểu Thư luôn ở lại Thiên Phong Thành trong suốt quá trình diễn ra đại hội, đừng đi đâu khỏi khu vực của Thiên Phong Thành.” Sắc Mặt hắn đanh lại, “Khu vực quản lý hiện giờ của Liên minh là Thiên Phong Thành, nếu như rời khỏi khu vực quản lý, nhỡ như có chuyện gì xảy ra Liên Minh nhất định sẽ làm như không thấy.”
Vân Phong cuối cùng đã hiểu, khi đang ở trong khu vực quản lý thì được an toàn tuyệt đối, nhưng nếu ra khỏi khu vực thì dù bị cưỡng đoạt ma thú hay bị báo thù, thì tất cả đều không có ai xử lý.
“Thứ tư, mong Vân Tiểu Thư đeo huy hiệu mà Liên Minh đã cung cấp cho, đồng thời có thể giúp Vân Tiểu Thư bớt chút phiền toái.”
Vân Phong gật đầu, tiện tay lấy huy hiệu bốn sao vốn gần như bị lãng quên trong nhẫn không gian ra đeo trước ngực, Linh thấy vậy khẽ mỉm cười, “Giờ mời Vân Tiểu Thư thu hồi ma thú rồi chúng ta cùng vào thành.”
Một người nhảy khỏi lưng Lam Dực, một luồng ánh sáng xanh lục bao quanh thân thể Sư Ưng, tiến thẳng vào nhẫn khế ước của Vân Phong, Tiểu Hỏa khó chịu bĩu môi, “Mấy thứ quy tắc phiền phức!”
Linh bật cười, “Chỉ mấy ngày thôi, mong kiên nhẫn chút.”
Tiểu Hỏa hừ lạnh, hóa thành một luồng ánh sáng đỏ tiến vào nhẫn không gian, âm thanh của Tiểu Hỏa vang lên trong đầu Vân Phong, “Chủ nhân, ta rất muốn một chưởng cào vào mặt hắn.”
“Hắn” ở đây là đang nói Linh, Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, đeo hai chiếc nhẫn khế ước màu đỏ và lục lên ngón tay, nàng không phải là một Triệu Hồi Sư thích đeo nhẫn khế ước, nên trước kia thường hay bị hiểu nhầm. Yêu Yêu thấy chiếc nhẫn trên tay Vân Phong thì vô cùng tò mò, tay nhỏ bé đưa tới sờ thử, Linh nhìn sang, ánh mắt lóe lên, “Vân Tiểu Thư, cả con này nữa.”
Nhục Cầu nhảy lên vai Vân Phong, tất cả ma thú chỉ có nó là không sao, bề ngoài của Nhục Cầu chỉ như một con ma sủng, còn ma thú của Triệu Hồi Sư có yêu cầu rất cao. Vân Phong sờ sờ đầu Yêu Yêu, nhỏ giọng nói câu gì khiến nó gật đầu một cái, sau đó Vân Phong mang Yêu Yêu vào Long Điện.
Thấy tất cả ma thú đều đã được thu hồi, Linh gật đầu, “Vân Tiểu Thư, chúng ta đi thôi.”
Vân Phong gật đầu ngự không bay đến bên cạnh người phía trước, sắc mặt Khúc Lam Y nhăn nhó theo sau, vẫn cảm thấy vô cùng ngứa mắt với cái tên nhân viên của Liên Minh tên Linh này, Linh khẽ đi chậm lại cạnh Vân Phong, “Vân Tiểu Thư, tiểu cô nương mà cô vừa thu hồi có phải là Hải Yêu không?”
Vân Phong gật đầu, “Không sai, nó là Hải Yêu.”
Ánh mắt Linh lướt qua nhẫn khế ước trên tay nàng, “Vân Tiểu Thư đến giờ vẫn chưa khế ước với nó?”
“Vì một số lý do, hơn nữa nó còn nhỏ, khế ước cao sẽ làm tổn hại tới nó.”
Tròng kính mỏng của Linh hơi lóe lên, “Vân Tiểu Thư quả nhiên khác người thường.”
Vân Phong nhìn sang nhưng Linh đã chuyển mắt sang nơi khác, tăng nhanh tốc độ bước về phía trước, Vân Phong để ý thấy có một chiếc nhẫn màu xanh lục trên tay Linh, trong lòng thầm nghĩ, đây là lần đầu nàng thấy chiếc nhẫn đó, bề ngoài khá là giống với nhẫn khế ước, nhưng Linh đã nói đó chỉ là thu hút người khác mà thôi.
Mộc Thương Hải im lặng nhìn bóng lưng của Linh đang đi phía trước, bộ dáng suy tư.
Mọi người nhanh chóng tới được cổng chính lớn của Thiên Phong Thành, mười tên thủ vệ đứng ngoài cánh cổng to lớn, thực lực đều là thống lĩnh tột cùng!
Nhiều thủ vệ bảo hộ đến như vậy, đủ thấy Liên Minh Triệu Hồi Sư không hề dễ chọc chút nào, Linh vừa tới thủ vệ đã lập tức bước tới, xem ra là phải cẩn thận kiểm tra thân phận của mỗi người, “Linh đại nhân.” Thủ vệ kêu lên, Linh gật đầu, “Vân Tiểu Thư, đi thì bắt buộc phải được kiểm tra.”
Vân Phong chợt hiểu, thì ra đeo nhẫn khế ước trên tay và viên huy hiệu trước ngực này là để chứng minh cho người khác thấy. Bọn thủ vệ thấy huy hiệu bốn sao trước ngực Vân Phong thì vô cùng cung kính, huy hiệu bốn sao đồng nghĩa tới việc tiểu cô nương này chính là một Triệu Hồi Sư cấp bậc quân chủ!
“Hai vị này là người đi cùng với Vân Tiểu Thư.” Linh vừa nói xong liền có người tiến lên phía trước tiến hành kiểm tra cẩn thận, tên của Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải lần lượt được xướng lên, có thể thấy được mức độ nghiêm ngặt của đại hội lần này, không phải là người đi cùng Triệu Hồi Sư thì không được phép vào.
“Vân Tiểu Thư, xin mời.” Linh cười mỉm, dẫn Vân Phong đi vào bên trong, đúng lúc đó từ phía sau lưng truyền tới một tiếng thở mạnh, tiếp đó là một bóng người nhếch nhác chạy tới, là một thanh niên cỡ hai mươi mấy, bọn thủ vệ lập tức xông lên ngăn lại.
“Ta là Triệu Hồi Sư! Ngươi xem, đây là nhẫn khế ước của ta!” Thanh niên kia lập tức rút nhẫn của mình ra, hướng mắt nhìn về phía sau cánh cổng Thiên Phong Thành. Bọn ma thú nhìn chiếc nhẫn trên tay thanh niên như không có, “Mời gọi ma thú khế ước của ngươi ra.”
Thanh niên kia sững sờ, vẻ mặt bọn thủ vệ lạnh lẽo nhìn hắn, “Gọi ma thú khế ước của ngươi ra!”
Vẻ mặt thanh niên căng thẳng, ánh mắt uất ức nhìn Vân Phong sau lưng thủ vệ, “Đợi đã nào...! Người trước đó các ngươi không hề làm vậy! Các ngươi thật phân biệt đối xử!”
Bọn thủ vệ căn bản không hề để ý tới lời của thanh niên kia, ngược lại Vân Phong lại bị lời nói nháo nhào của thanh niên kia thu hút, thanh niên vừa thấy Vân Phong lập tức hét to, “Các ngươi không hề bắt nàng làm vậy, thì sao lại bắt ta làm vậy?”
Vân Phong nhíu mày, đi đâu cũng có chuyện. Linh mỉm cười với Vân Phong, bước tới, “Vị tiên sinh này, vị tiểu thư kia đã ghi danh ở Liên Minh Triệu Hồi Sư, còn ngươi thì sao? Ngươi tên là gì? Đã ghi danh chưa?” Bộ dáng tươi cười rạng rỡ của Linh khiến thanh niên kia cảm thấy xấu hổ, nhìn sổ ghi chép xuất hiện trên tay Linh, thanh niên kia nói vòng vo, “Chưa, vẫn chưa ghi danh lần nào.”
Mắt Linh chợt lóe lên, “Nếu vậy thì bây giờ ghi danh vẫn chưa muộn, mời cậu triệu hồi ma thú của mình ra, ta muốn kiểm tra thử.”
Thanh niên lúng túng “ừ” một tiếng, một luồng ánh sáng bay lên, hiện ra một con thằn lằn thổ sắc, Linh đảo mắt qua, thủ vệ đột nhiên lao tới, đại đao trong tay chuẩn bị băm thẳng xuống chỗ con thằn lằn kia! Thanh niên kia còn chưa kịp làm gì thì con thằn lằn đã bị chẻ làm hai nửa, nằm sóng xoài trên mặt đất.
“Ngươi...!” Thanh niên thấy thế thì vô cùng kinh hãi chẳng biết nên làm gì, Linh lạnh mặt, nhìn chiếc nhẫn trên tay thanh niên, “Chỉ là công kích bình thường mà cũng không tránh được, ngươi thật là Triệu Hồi Sư sao?”
Sắc mặt thanh niên biến trắng, Linh úp cuốn sổ ghi chép lại, dưới tròng kính lóe lên một tia u quang, “Thuần Thú Sư không có tư cách bước vào đây, cậu có thể đi được rồi.”
“Ta...ta...Để cho ta đi đi! Ta rất muốn xem thử một lần!” Thanh niên thấy thân phận bị bại lộ thì căng thẳng, hai thủ vệ lập tức tiến lên ngăn hắn lại, Linh lại u nhã xoay người mỉm cười tiến lên bước tới cạnh Vân Phong, “Vân Tiểu Thư, chúng ta đi tiếp thôi.”
Vân Phong quét mắt nhìn về phía thanh niên kia, Linh thấy Vân Phong nhìn lại thì cười, “Vân Tiểu Thư không cần để ý, Đại Hội Triệu Hồi Sư long trọng như vậy, sẽ có rất nhiều kẻ mạo danh tới, nhưng bọn chúng mãi mãi không hiểu rõ một chuyện.”
Vân Phong im lặng nhìn gò má tuấn mỹ của Linh, khóe môi đột nhiên hiện lên một nụ cười yếu ớt pha chút lạnh lẽo, “Không phải tất cả mọi người đều không đủ tư cách bước vào thế giới này.”
Sắc mặt của Khúc Lam Y và Mộc Thương Hải trầm xuống, sự lạnh lùng khi nãy của Linh khiến kẻ khác cảm thấy vô cùng run sợ, sau đó lại làm như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, Linh nghiêng đầu cười yếu ớt với Vân Phong, “Vân Tiểu Thư, Linh không phải là Triệu Hồi Sư, cô có xem thường ta không?”
Vân Phong ngẩn ra, “Đương nhiên là không.”
Linh cười ha ha, “Nếu vậy thì ta yên tâm rồi.”
Hắn nói vậy làm Vân Phong cảm thấy thật kỳ quái.
Rất nhanh đã tới được cổng chính của Thiên Phong Thành, cánh cổng chậm rãi bị đẩy ra, một luồng khí cổ kính phả ra phân tán trong không khí, Vân Phong như thấy được sự liên kết giữa sự kiện và lịch sử với nhau, có thể thấy đại hội này đã được mong chờ tới như thế nào.
Linh đứng trước cánh cổng rộng mở, khẽ cúi người xuống, cánh tay chậm rãi giơ lên, chẻ đôi ánh nắng Mặt Trời chiếu tới, khiến Vân Phong khẽ nheo mắt.
“Vân Tiểu Thư, chào mừng tới Thiên Phong Thành, hoan nghênh tham gia Đại Hội Triệu Hồi Sư.”
Vân Phong khẽ nhếch môi, bước chân vô cùng kiên định, bước qua được cánh cổng lớn kia, chính là Đại Hội Triệu Hồi Sư đang chờ đón nàng, là thế giới Triệu Hồi Sư của nàng!