Mười ngày qua không khí bên trong Mộc gia vô cùng khẩn trương, trên dưới gia tộc đều đã biết Vân Phong đã quay về, nhưng nàng lại rúc trong viện không cho bất kỳ kẻ nào lại gần, hơn nữa mấy ngày nay Mộc gia chủ Mộc Tiểu Cẩm hình như có cái gì đó không đúng, trên mặt không hề có một nụ cười, mặc dù hàng ngày Mộc Tiểu Cẩm vốn nghiêm túc cẩn thận, nhưng cứng đờ như vậy thì chưa từng có bao giờ. Hơn nữa ngay cả Vân Thăng và Vân Cảnh cũng thay đổi, hai người thường hay nhíu mày, bộ dáng vô cùng lo lắng, mọi người trong Mộc gia đều rất tò mò muốn biết rốt cuộc là đã xảy ra chuyện lớn gì.
“Nương, nương!” Từ sau ngày Vân Phong trở lại, Vân Khinh Thần lại dính lấy Mộc Tiểu Cẩm, trong đầu nghĩ ra rất nhiều cách cố khiến mẫu thân mình cười, nhưng Mộc Tiểu Cẩm chẳng hề chuyển biến tý nào, điều này khiến Khinh Thần vô cùng ảo não, có gọi “nương” nhiều lần Tiểu Cẩm cũng chỉ đáp lại một tiếng “ừ”, Tiểu Khinh Thần khó chịu, mẫu thân lạ quá, phụ thân cũng lạ nốt, giờ thì chả thấy cô cô đâu!
Vân Thăng cửa đẩy cửa vào thì thấy Mộc Tiểu Cẩm đang ngây người, không khỏi thở dài, Vân Phong đã sớm gia hạn cho bọn họ mười ngày, mười ngày này trôi qua thật nặng nề, có cảm giác cứ như đang trôi qua tận mười thế kỷ vậy.
Hắn thật không biết nên làm thế nào để xoa dịu tâm trạng của Mộc Tiểu Cẩm, vì trong mười ngày này tâm tình hắn cũng không ổn, sự sống của Mộc Thương Hải đã chạm tới nỗi lòng của mọi người.
Mười ngày trôi qua với bầu không khí ngột ngạt, cuối cùng bên trong căn phòng được Vân Phong phong tỏa cũng có động tĩnh, Vân Phong vừa nhận ra lập tức chạy tới.
Cánh cửa bất động mấy ngày nay cuối cùng cũng được đẩy ra, Vân Phong đứng trước cửa không dám lại gần, trái tim cuồng loạn khó hiểu, Khúc Lam Y đứng cạnh Vân Phong cũng nhìn cánh cửa chằm chằm, hắn thật sự rất muốn xem thử mặt mũi của tên Mộc Thương Hải kia.
Vân Thăng, Vân Cảnh và Mộc Tiểu Cẩm dưới sự thông tri của Lam Dực nhanh chóng chạy tới, Mộc Tiểu Cẩm là người đầu tiên hổn hển chạy tới, ánh mắt quét một dọc, dán chặt lên cánh cửa đang dần mở ra.
Vân Thăng và Vân Cảnh đứng lại, mọi người cứ như vậy chẳng ai nói gì, lẳng lặng chờ người bước ra từ bên trong!
“Ken két!”
Cánh cửa chậm rãi bị đẩy ra, Vân Phong như muốn ngừng thở, âm thanh trong nháy mắt phóng đại lên mấy lần! Lồng ngực Mộc Tiểu Cẩm phập phồng, vẻ mặt của Vân Thăng và Vân Cảnh căng thẳng, Khúc Lam Y khẽ nheo mắt, cánh cửa dần mở, một bộ hắc bào bay ra, Vân Phong ngẩn ra, đó là… Diệu Quang? (Mavis: ta có cảm giác khúc này cứ như phim ấn độ -_-)
Người đi ra ngoài chính là Diệu Quang, bao quanh người là bộ áo choàng đen, nhưng mặt non nớt tái nhợt, giống như vừa bị một cơn bạo bệnh, cả người không còn chút sinh khí, con ngươi xám trắng quét một dọc người Vân Phong, Vân Phong không nói hai lời, lập tức đưa Diệu Quang vào Long Điện, giọng nói khàn khàn yếu ớt của hắn vang lên bên tai, “Tiểu nha đầu…” Diệu Quang gọi một tiếng rồi im bặt, trong lòng Vân Phong vô cảm, “Diệu Quang tiền bối, ngài cứ nghỉ ngơi tốt đi. Ngài yên tâm, ta sẽ trả lại tự do cho ngài, Vân Phong nói được là nhất định làm được.”
Mộc Tiểu Cẩm thấy người bước ra không phải là mình quen biết, không khỏi sững sờ, Vân Thăng và Vân Cảnh cũng ngẩn ra, người ra ngoài không phải là Mộc Thương Hải khiến bọn họ có chút thất vọng, nhưng sau đó lại có thêm một cánh tay dài trắng noãn nữa thò ra, ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuống, phủ lên người đó một tầng ánh sáng mờ ảo, đồng tử Vân Phong co rụt lại, ngước mắt nhìn bóng ma trước mặt, một cái tên quen thuộc dâng lên cửa miệng, muốn phá cửa bật ra!
Mộc Tiểu Cẩm bật khóc, đôi mắt đỏ lên, bên trong ầng ậng nước mắt, thời gian trôi qua đã tạo nên giữa hai người một khoảng cách lớn, thứ ranh giới đã ngăn cách hai huynh muội này chính là ranh giới xa nhất, là một sống một chết.
“Tiểu Cẩm.”
Một tiếng gọi khẽ, như sâu thẳm bên trong, mang theo tất cả sự đau đớn và đè nén, trái tim của tất cả mọi người như bị bóp nghẹn lại, Khúc Lam Y nhìn bóng người thon dài trước mặt, đáy mắt xẹt qua một tia u quang, đây chính là… Mộc Thương Hải sao?
“Ca ca, ca ca!” Thời gian như vụt trở lại vào năm ấy, như mười năm chưa từng trôi qua, Mộc Tiểu Cẩm òa khóc nhào tới lồng ngực lạnh lẽo của người kia.”Ca ca, ca ca!” Dòng lệ nóng hổi không ngừng chảy trên gò má của nàng, từng dòng từng dòng chảy xuống, từng tiếng kêu nức nở nghẹn ngào, Vân Thăng nắm chặt bàn tay, đôi mắt cũng đỏ lên, nhìn huynh trưởng của thê tử mình vốn đã chết nay lại đứng sờ sờ trước mặt mình, trong lòng hắn vừa cảm thấy chua xót lại vừa nghẹn ngào.
Mộc Tiểu Cẩm ôm thật chặt người trước mặt, từng cảm giác lạnh lẽo xuyên thấu qua cơ thể, nhưng nàng chẳng quan tâm, nàng chỉ quan tâm hắn vẫn còn sống, ca ca của nàng vẫn còn sống!
Ánh mắt Vân Phong lóe lên, không biết bây giờ trong nội tâm của nàng đang nghĩ gì, Khúc Lam Y nhìn nàng, nàng chọn hồi sinh Mộc Thương Hải, nhưng hắn biết, nàng chưa bao giờ biết từ bỏ cái gì.
Hai huynh muội lẳng lặng ôm nhau, thời gian như ngừng lại, chỉ còn tiếng khóc khẽ vang vọng của Mộc Tiểu Cẩm, trong khoảnh khắc mọi người đều đang trầm lặng đó, giọng nói của Diệu Quang lại vang lên trong đầu Vân Phong, “Không thể để hắn bị ánh mặt trời chiếu lên, nếu không thì củi kiếm ba năm thiêu một giờ đấy.”
Sắc mặt Vân Phong đại biến, ánh mặt trời! Hiện giờ đang là trời chiều, ánh mặt trời rất mạnh! Vân Phong chớp động thân hình bắt lấy tay Mộc Thương Hải, lòng bàn tay đổ nhiên cảm thấy một cỗ lạnh lẽo, nàng theo bản năng ngẩn lên nhìn hắn, Mộc Thương Hải cũng nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau, Vân Phong vừa nhìn thấy con ngươi của hắn, chợt nhận ra cái gì!
“Ngươi...!” Vân Phong nhanh chóng lôi Mộc Tiểu Cẩm và Mộc Thương Hải vào trong phòng, những người khác thấy thế thì bất ngờ, đồng loại vào theo, “Phong nhi, sao vậy?” Vân Thăng lo lắng hỏi, Vân Cảnh quan sát Mộc Thương Hải cẩn thận một lượt, vẻ mặt im lặng và nghiêm túc.
“Không thể để tiếp xúc lâu với ánh mặt trời.” Khúc Lam Y nói, nhìn Mộc Thương Hải, “Dù sao… hắn cũng là người đã từng chết.”
Cánh tay của Mộc Tiểu Cẩm đang ôm lấy Mộc Thương Hải giật nhẹ, hắn nhẹ nhàng cười đẩy Tiểu Cẩm ra, “Hắn nói không sai, Tiểu Cẩm không thể chạm nhiều vào ta, nếu không sẽ bị khí lạnh từ cơ thể ta xâm nhập.”
Vân thăng nghe thế lập tức cảm thấy lo lắng, dù sao Mộc Tiểu Cẩm không những là nữ nhi, còn có thể chất yếu đuối của một Ma Pháp Sư, nếu như chỉ vì một chút kích động mà để mất thì hỏng cả, Mộc Tiểu Cẩm đương nhiên hiểu, huynh trưởng mặc dù đã hồi sinh nhưng không hẳn là sống lại hoàn toàn, nhưng đối với Tiểu Cẩm thế nào cũng như nhau!
“Tiểu Cẩm.” Vân Phong gọi khẽ, Mộc Tiểu Cẩm ngẩn ra, từ từ buông cơ thể của Mộc Thương Hải ra, Vân Thăng lập tức lôi nàng lại vào lòng mình, cảm nhận được một cỗ lãnh khí bốc ra từ người Tiểu Cẩm.
“Vân Phong, Diệu Quang đại nhân đã nói với ta, ta có thể sống lại, là nhờ có muội.” Mộc Thương Hải cảm kích nhìn Vân Phong, dường như cảm thấy cô nương trước mắt này rất khác với cô bé mà mình từng biết, đột nhiên hắn mỉm cười, “Muội thay đổi rồi.”
Vân Phong bật cười, đã qua bao nhiêu năm rồi, sao nàng không thể không thay đổi được chứ. Mộc Thương Hải sau khi sống lại cũng vậy, chiều cao ngang ngửa với Khúc Lam Y, gương mặt tuấn tú mang nét phiêu dật, mái tóc ngắn màu đen bay nhẹ, chỉ là khí lạnh bay quanh người hắn khiến người khác cảm thấy lãnh khốc.
“Trở lại là tốt rồi.” Vân Cảnh đột nhiên thở dài, Mộc Tiểu Cẩm lúc này mới nhận ra là mình vì mừng quá mà chưa kịp giới thiệu, lần huynh muội từ biệt này, Mộc Tiểu Cẩm nay đã làm mẹ. Sau khi giới thiệu cho Mộc Thương Hải chào hỏi theo thứ tự, lúc hắn biết được mình đã có một đứa cháu, Mộc Thương Hải cười vui vẻ, lúc đó Tiểu Khinh Thần không theo, hình như vẫn còn đang ngủ, Mộc Thương Hải nói hắn nhất định sẽ gặp cháu của mình.
Vân Cảnh nói vài câu rồi rời đi, Vân Thăng không yên lòng quay về chỗ ngủ của Vân Khinh Thần, để Mộc Tiểu Cẩm có thể ở lại. Sau khi hai người kia rời khỏi, Mộc Tiểu Cẩm cứ như vậy đối mặt nhìn Mộc Thương Hải, dù không nói câu nào nhưng cũng đã đủ thỏa mãn.
Mộc Thương Hải thấy vẻ mặt của Tiểu Cẩm như vậy thì khẽ đau lòng, vừa định đưa tay lên sờ đầu muội muội mình như lúc trước, nhưng mới nhấc lên đã nhanh chóng thu lại, đáy mắt hắn xẹt qua một tia u ám.
Lam Dực đứng bên nãy giờ vẫn im lặng, chú ý nhìn Mộc Thương Hải, nhất là đôi mắt của hắn, nói, “Có phải Diệu Quang đại nhân đã…”
Mộc Thương Hải gật đầu một cái với Lam Dực, ngón tay nhẹ vuốt một bên mắt của bản thân, khi những ngón tay rời đi để lộ một con mắt, hơn nữa con ngươi có màu xám trắng!
“Diệu Quang tiền bối cho ta một chút năng lực.” Mộc Thương Hải vừa thấp giọng nói, vẻ mặt Vân Phong lập tức căng thẳng, nhớ lại tình trạng yếu ớt của Diệu quang lúc đi ra, trong lòng không nhịn được một hồi gió cuốn, Diệu Quang tiền bối…
“Diệu Quang tiền bối!” Vân Phong thầm gọi trong lòng, không lâu sau giọng nói mệt mỏi của Diệu Quang truyền tới, “Hừ! Nói trước ngươi đừng có nghĩ nhiều về ý định của ta là gì, sức mạnh mà ta cho hắn chỉ là một phần nhỏ. Vốn tính lập tức rời đi, nhưng nghĩ lại vẫn nên ở lại thêm một khoảng thời gian nữa, đừng làm phiền tới ta.” Rồi giọng của Diệu Quang im bặt, Vân Phong không nhịn được kích động, tuy Diệu Quang nói chỉ cho một phần nhỏ, nhưng phần năng lực đó lại có thể khiến một bên mắt của Mộc Thương Hải hóa xám thì sao có thể nhỏ được chứ!
Mộc Tiểu Cẩm không biết Diệu Quang là ai, nhìn con mắt màu xám của đại ca mình, nàng cảm thấy thật đau lòng. Giữa hai huynh đệ họ chắc hẳn còn nhiều lời để nói, Vân Phong và Khúc Lam Y định đi ra ngoài, nhưng Vân Phong lại lo rằng Mộc Tiểu Cẩm sẽ tới quá gần Mộc Thương Hải, Khúc Lam Y vỗ vai nàng, nhẹ giọng nói nhỏ, “Đi thôi, hắn tự biết có chừng mực.”
Vân Phong gật đầu, lại thêm một đám người nữa ra khỏi phòng, cuối cùng gian phòng chỉ còn lại hai huynh muội, đôi mắt của Mộc Tiểu Cẩm lại đỏ lên, Mộc Thương Hải vẫn mỉm cười dịu dàng, “Lớn tới như vậy rồi mà vẫn còn thích khóc nhè.”
Những lời nói đó càng làm Tiểu Khóc khóc to hơn, nàng có rất nhiều lời muốn nói với Mộc Thương Hải, hắn thấy vẻ gấp gáp của nàng thì bật cười, “Cứ từ từ mà nói, tất cả những chuyện sau khi hai chúng ta tách ra, cái gì cũng phải nói cho huynh biết, được chứ?”
Đôi mắt của Tiểu Cẩm đẫm lệ gật đầu, bắt đầu câu chuyện từ cái đêm bi kịch mà Mộc Thương Hải bị giết.
Hai huynh muội ở trong phòng kể với nhau rất nhiều chuyện quên cả thời gian, bên ngoài Vân Phong và Khúc Lam Y ngồi trong đình viện, Tiểu Hỏa và Lam Dực đứng bên cạnh, Nhục Cầu yên tĩnh ngồi trên vai Vân Phong, Yêu Yêu bám vào ngực nàng, bộ dáng uể oải.
Vân Phong đưa tay sờ nhẹ tai Yêu Yêu, Yêu Yêu thoải mái giật nhẹ thân thể, khẽ nhích lại gần cơ thể Vân Phong hơn, Khúc Lam Y ngồi cạnh nhỏ giọng nói, “Cho dù hắn đã sống lại, nhưng lại không thể tiếp xúc nhiều với người khác, âm hàn trong cơ thể hắn nếu không cẩn thận để xâm nhập vào cơ thể người khác, ngay cả quang nguyên tố của ta cũng chẳng thể chữa khỏi hoàn toàn.”
Vân Phong trầm mặc, “Đây là cái giá phải trả sao?”
Khúc Lam Y từ từ thở dài, “Song song với sinh tồn chính là tử vong, cái giá khi hồi sinh từ tử linh cũng rất lớn.” Khúc Lam Y nhìn Vân Phong, “Hắn tuy đã hồi sinh, nhưng cũng không phải là mạng tiên.”
Những lời ấy tuy tàn khốc nhưng lại là sự thật, Mộc Thương Hải tuy sống lại nhưng lại không thể đụng vào người thân, “Diệu Quang tiền bối cho hắn năng lực, ta e là… Diệu Quang tiền bối đã bắt hắn làm gì đó.” Vân Phong suy nghĩ một hồi nói, Khúc Lam Y im lặng.
Mộc Thương Hải là do Diệu quang cứu sống, năng lực cũng do Diệu Quang tặng cho, có rất nhiều khả năng hắn sẽ phục tùng tuyệt đối Diệu Quang, nếu ông ta muốn hắn làm gì, Mộc Thương Hải không thể cự tuyệt. Diệu Quang rốt cuộc muốn để hắn làm gì, chỉ đành đợi sau khi huynh muội kia tâm sự xong mới biết được.
Thoắt một cái đã qua ba ngày. Mộc Tiểu Cẩm và Mộc Thương Hải vẫn còn ở trong phòng, nhưng người khác thì không vui như vậy. Mấy ngày nay Vân Khinh Thần không thấy mẫu thân nên lúc nào cũng chu miệng không vui, nhăn nhó khó chịu, mắm môi mắm lợi, ngay cả Vân Phong tới dụ dỗ vẫn không hề vui lên chút nào.
Hiểu rằng đôi huynh muội này vừa cửu biệt trùng phùng, tình cảm sâu đậm người khác không thể quấy phá, nhưng Vân Khinh Thần còn chưa biết cữu cữu của mình ra làm sao, lúc nó vừa biết được mẫu thân mình đang ở chung với cữu cữu, Vân Khinh Thần quyết định ghét bỏ vị cữu cữu từ trên trời rơi xuống này.
Vân Thăng ôm nhi tử đang khó chịu của mình cảm thấy thật khó xử, nhưng hắn cũng lo cho Mộc Tiểu Cẩm, dù sao Mộc Thương Hải rất đặc biệt, nếu lỡ như Tiểu Cẩm bị khí lạnh gây tổn thương… Ba ngày nay Vân Thăng đứng ngồi không yên, cuối cùng ôm Vân Khinh Thần chạy tới đây, Vân Phong thấy vẻ mặt đen thui của đại ca mình và Tiểu Khinh Thần không khỏi bật cười, ba ngày đã qua rồi đấy, đôi huynh muội này có lưu luyến cỡ nào, thì cũng nên cắt đứt thôi.
Cửa phòng bị đẩy nhẹ, nỗi lo trong lòng của Vân Phong cũng được loại trừ, may mà hai người kia vẫn còn nhớ có rất nhiều người đang chờ họ, Mộc Tiểu Cẩm với đôi mắt ửng đỏ bước ra, khí sắc không hề có gì bất thường, Vân Khinh Thần vừa thấy bóng nàng liền sáng mắt lên, “Nương!”
Mộc Tiểu Cẩm vừa ra ngoài đã thấy trượng phu và con trai của mình, Vân Khinh Thần nhanh chóng chạy tới ôm lấy mẫu thân, Tiểu Cẩm nhanh chóng tiếp lấy con trai, mặc dù đã cố gắng nhưng trong lòng vẫn không khỏi hổ thẹn, mấy ngày nay vì Mộc Thương Hải mà nàng đã bỏ quên con trai của mình.
Tiểu Khinh Thần vừa tới chỗ của mẫu thân mình liền ôm chặt lấy cổ nàng, đôi mắt to nhìn thanh niên đứng sau lưng Tiểu Cẩm, trong con ngươi màu đen tràn ngập địch ý, Mộc Thương Hải đang đi tới phía sau thấy vẻ mặt của cháu mình như vậy không khỏi bật cười.
Vân Phong thấy Mộc Thương Hải ra ngoài không khỏi kinh hãi, bây giờ đang là ban ngày, hắn không thể tiếp xúc quá lâu với ánh mặt trời được! Mộc Thương Hải quét mắt sang, “Yên tâm, ánh mặt trời chiếu không tới ta. Về sau ta sẽ chú ý điểm này.”
Dưới ánh mặt trời, cả người Mộc Thương Hải như được bao bọc trong một lớp vỏ trong suốt, ngăn cách hắn với ánh mặt trời bên ngoài, tia sáng chiếu lên người hắn tự động bị bẻ ngoặt, khiến cái bóng trên mặt đất cũng mang hình thù kỳ dị.
“Đây chính là năng lực của Diệu Quang?” Khúc Lam Y cau mày, Vân Phong bật cười, quả thực là một trong những năng lực của Diệu Quang tiền bối, khả năng thao túng không gian một cách bất quy tắc.
“Ca ca, đây chính là Vân Khinh Thần, Khinh Thần, gọi cữu cữu đi con.” Mộc Tiểu Cẩm nhẹ xoay người Vân Khinh Thần, ánh mắt nó lóe lên, miễn cưỡng gọi, “Cữu cữu.”
Đáy mắt Mộc Thương Hải ấm lên. Vân Khinh Thần bị đôi mắt một đen một xám của Mộc Thương Hải thu hút, thốt lên, “Mắt! Mắt cữu cữu không giống nhau kìa!”
Câu nói đó khiến nụ cười trên mặt của Mộc Thương Hải sâu hơn, Vân Thăng bước tới ôm lấy nhi tử của mình, để dưới đất, nó bốn tuổi là có thể đi được rồi, nhưng thi thoảng vẫn rất thích làm nũng.
Vân Khinh Thần rảo chân tính chạy tới chỗ Mộc Thương Hải, để cho mình có thể được nhìn rõ con mắt đặc biệt của cữu cữu hơn, mọi người thấy hành động của Khinh Thần thì giật mình, thân thể Mộc Thương Hải chợt lóe, lướt ngang một phát né sang bên.
Vân Khinh Thần chụp hụt, cơ thể không ngừng cố gắng nhào tới hướng cũ, Vân Thăng nhanh chóng chớp thời cơ chộp lấy, Tiểu Khinh Thần nghiêng đầu chớp mắt nhìn phụ thân, “Phụ thân, mắt của cữu cữu khác với chúng ta kìa.”
Những lời này mặc dù không mang ý nghĩa gì nhiều, nhưng cũng đủ khiến mọi người hiểu, đôi mắt đó chính là dấu hiệu cho thấy Mộc Thương Hải khác với người thường, như đánh dấu hắn là kẻ sống lại, đánh dấu hắn là một linh hồn từng đã chết.
Ám quang nơi đáy mắt Mộc Thương Hải lóe lên, bước lại chỗ Vân Khinh Thần một khoảng đủ gần, nó ngẩn cao đầu nhìn Mộc thương Hải, đột nhiên cười lên, “Mắt của cữu cữu thật đẹp! Nhất là cái con màu xám trắng kia!”
Trái tim của mọi người rung lên, Mộc Thương Hải nắm chặt bàn tay, nhìn ánh mắt thân thiện của chú nhóc nhỏ, “Khinh Thần.” Mộc Thương Hải khẽ gọi, Vân Khinh Thần bật cười, địch ý khi nãy đối với Mộc Thương Hải cũng không còn, hốc mắt Mộc Thương Hải lại nóng lên, Vân Thăng nhìn hắn, đôi môi khẽ giật, cuối cùng thì thốt lên một tiếng, “Đại ca.”
Mộc Thương Hải ngẩn ra, sững sờ nhìn Vân Thăng, về tuổi thì hắn nhỏ hơn Vân Thăng một tuổi, nhưng hôm nay Vân Thăng đã là trượng phu của Mộc Tiểu Cẩm, đương nhiên là phải gọi Mộc Thương Hải là đại ca, Tiểu Khinh Thần nhìn vẻ mặt của Mộc Thương Hải cười vui vẻ, giọng cười trong trẻo đánh tan bầu không khí gượng ngùng, làm tất cả mọi người cũng cười theo.
Ở lại ôn chuyện cũ mấy ngày, Vân Phong lại chuẩn bị để lên đường, chuyện Mộc Thương Hải hồi sinh đã làm Vân Phong tốn mất năm năm, nàng vẫn còn nhiều chuyện quan trọng phải làm. Ở Tây Đại Lục, đại hội Triệu Hồi Sư đã sắp diễn ra, chuyện Mộc Thương Hải đã giải quyết xong, đương nhiên không thể bỏ qua một sự kiện quan trọng như vậy.
Người Vân gia đã biết trước rằng Vân Phong sẽ rời đi, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên, mọi người đã tập mãi thành quen, nhưng Vân Khinh Thần thì không như vậy, lúc nào cũng năn nỉ Vân Phong đừng đi, nàng chỉ biết cười bất đắc dĩ.
Vân Phong vốn tính để Mộc Thương Hải lại đây, nhưng hắn lại từ chối, “Ta muốn đi theo muội.” Mộc Thương Hải quyết định như vậy Mộc Tiểu Cẩm cũng không có ý kiến gì, Mộc Thương Hải nay đã khác, dù nàng không rõ ca ca của mình đã được trao cho năng lực gì, nhưng có thể đi giúp Vân Phong cũng là một chuyện tốt, mặc dù…. vừa mới gặp lại đã phải chia xa.
Mộc Tiểu Cẩm đã quên rằng, chỉ cần Mộc Thương Hải còn tồn tại trên thế gian này, cho dù là với hình thức gì, cách nhau bao xa cũng chẳng sao.
Vân Cảnh và Vân Thăng đương nhiên không hề phản đối, năng lực của Mộc Thương Hải không tầm thường, có thể sẽ giúp Vân Phong không ít, hơn nữa hắn có năng lực như vậy mà lại ở Mộc thành, thì thật uổng phí. Vân Phong khuyên Mộc Thương Hải suy nghĩ thật kỹ, nhưng Mộc Thương Hải vô cùng cương quyết nên nàng chỉ đành chấp nhận.
Mộc Thương Hải tiếp nhận một phần năng lực của Diệu Quang, đó là một sự trợ giúp lớn, lần này Vân Phong tới Tây Đại Lục tham gia đại hội Triệu Hồi Sư, chắc hẳn sẽ gặp được nhiều người mạnh, nhất định sẽ gặp được nhiều kỳ ngộ khác nhau, giao thủ với những nhân vật nào còn chưa biết, Khúc Lam Y cũng tỏ vẻ tán đồng, hắn nghĩ cần phải cẩn thận về điểm này. Con đường phía trước càng ngày càng dài, sẽ càng gặp nhiều kẻ khó giải quyết hơn, cường đại hơn, lúc này Vân Phong chỉ còn cách cấp tôn giả một bước lớn, sau khi vượt qua cảnh giới tôn giả sẽ là một cảnh giới hoàn toàn mới, những khó khăn nguy hiểm sẽ ngày càng phức tạp hơn!
Càng tiến về phía trước, khó khăn nguy hiểm càng nhiều, càng không thể lùi lại về phía sau.
Tạm thời chuyện của của Vân Khải Vân Phong chưa tiết lộ cho phụ thân và đại ca của mình, nàng vẫn chưa rõ rốt cuộc có thể cứu sống được nhị ca hay không, Vân Phong vốn định hỏi Diệu Quang thử, nhưng ông ấy lại rơi vào trạng thái ngủ say không thể hỏi được gì, nàng chỉ đành dìm chuyện này xuống đáy lòng, nếu quả thật có phương pháp hồi sinh, tới lúc đó rồi nói với phụ thân và đại ca cũng không muộn.
Tổ tiên và Khúc Lam Y cũng đã từng nói, để tử linh sống lại thì điều kiện quan trọng nhất là di vật của tử linh đó. Nếu không có di vật thì căn bản là không thể nào hồi sinh được, nhưng bộ dáng chắc chắn của Diệu Quang làm nàng cảm thấy có hy vọng, trông ngài rất có vẻ biết, nếu không thì sao có thể cho mình lựa chọn được chứ! Có lẽ là trên thế giới này thực sự có cách gì đó khiến người khác hồi sinh mà không cần di vật!
Chuyến đi này Vân Phong đã có dự tính, tìm cách hồi sinh Vân Khải, đưa nhị ca trở lại nhân gian! Ý nghĩ này thật điên rồ, cố chấp, nhưng Vân Phong không quan tâm!
Vân Phong nhanh chóng chuẩn bị lên đường, Vân Khinh Thần mặc dù không biết nhưng chẳng biết làm gì, đành bĩu môi nói Vân Phong nhất định phải quay lại sớm, nhưng không ngờ Vân Phong lại xoay mặt sang một bên không nói gì, hành động đó khiến người ngẩn cả ra.
Trong nháy mắt Khúc Lam Y tối tăm mặt mày, rất muốn phi lên đá bay tên tiểu tử ngốc này! Nhục Cầu bất thình lình bị túm lấy, Tiểu Khinh Thần nói xong thì mỉm cười, Vân Thăng nhanh chóng bay tới ôm nhi tử của mình lại, lúng túng cười với Vân Phong, Mộc Tiểu Cẩm không nhịn được nhéo má Khinh Thần, làm nó bất mãn kêu lên, “Nương giống phụ thân thế, con thích cô cô nên con mới làm vậy mà!”
Mộc Tiểu Cẩm và Vân Thăng nhanh chóng lúng túng, Vân Phong bật cười, nàng lớn vậy rồi mà lại bị một đứa nhỏ chỉ mới bốn tuổi hôn, thật là…! “Đi thôi!” Khúc Lam Y vô cùng đè nén gầm nhẹ, Lam Dực và Tiểu Hỏa hóa bản thể ma thú, đôi cánh Sư Ưng khổng lồ mở rộng, Vân Phong nhảy lên lưng Lam Dực, Tiểu Khinh Thần ở dưới gọi với lên, “Cô cô! Cô cô! Nhớ sớm trở về nhé!”
Nhục Cầu nhảy phốc lên đầu Tiểu Hỏa, mắt to nhìn Vân Phong, cứ như vậy nhìn chòng chọc một hồi lâu, “Nana, na na na.” Nhục Cầu kêu khẽ, Tiểu Hỏa nghe thấy lông mao trên người lập tức dựng đứng, “Này! Cục thịt! Sao ngươi có thể…!”
Nhục Cầu trừng mắt nhìn Tiểu Hảo, dựng lông trên người lên, ngồi lên đầu của Tiểu Hỏa, Tiểu Hỏa bị sỉ nhục mém tý nhảy dựng lên, “Cục thịt ngươi! Bản đại gia chắc chắn sẽ nuốt sống ngươi!”
Hai cánh Sư Ưng đột nhiên vỗ mạnh bay lên, trên lưng to lớn là ba bóng người, Mộc Thương Hải đứng trên lưng Lam Dực, đôi mắt tăm tối nhìn xuống phía dưới, nhìn một hồi lâu rồi quay sang đối mặt với Vân Phong mỉm cười với nàng.
“Sẽ trở lại.” Vân Phong nói khẽ, Mộc Thương Hải chậm rãi gật đầu, mọi người đã bay tới tận mây mù, cả Mộc thành như hóa thành một chấm nhỏ, Mộc Thương Hải nhìn chấm nhỏ ấy, thầm thì, “Ừm, nhất định.”
Vân Phong mỉm cười, đột nhiên cảm thấy truyền âm ngọc bài ở trong nhẫn không gian nhấp nháy, nàng lật tay, một truyền âm ngọc bài hiện lên trong tay nàng, Khúc Lam Y tò mò rướn tới, “Giờ này còn ai muốn tìm nàng nhỉ?”
Vân Phong giật nhẹ khóe miệng, rót tinh thần lực vào truyền âm ngọc bài, một giọng nói rõ ràng truyền tới, “Vân Tiểu Thư.”
Vân Phong ngẩn ra, giọng này chẳng phải là Linh của Liên Minh sao? Nhưng… nàng chưa từng cho Linh biết cách liên lạc với nàng bằng truyền âm ngọc bài. “Sao ngươi lại biết cách liên lạc với Tiểu Phong Phong?” Khúc Lam Y khó chịu hỏi, truyền âm ngọc bội nhấp nháy, giọng nói bình tĩnh của Linh truyền tới, “Đương nhiên là ta có cách của ta, Vân Tiểu Thư, cô không quên Đại Hội Triệu Hồi Sư đấy chứ?”
Vân Phong nhếch môi, “Không quên, ta đang trên đường quay lại.”
“Như thế thì tốt, ta còn tưởng Vân Tiểu Thư quá mải mê công chuyện của mình, mà quên mất. Đã nói vậy thì Linh không quấy rầy nữa, kính mời Vân Tiểu Thư tiến về phía Thiên Phong Thành ở Tông Lâm Điện, Linh sẽ ở đó đợi Vân Tiểu Thư tới.”
Khúc Lam Y đen mặt, chẳng lẽ là tên này muốn cùng đi chung hành trình sao?
Truyền âm ngọc bài lại lóe, “Mong Tiểu Thư nhanh chóng tới, còn nữa, đã lâu rồi không gặp, Linh thật sự rất nhớ Vân Tiểu Thư.”
Vân Phong sững sờ, nghe những lời lầm bầm của Khúc Lam Y, không khỏi bật cười, tên Linh này đang cố làm gì vậy, chọc nổ thùng thuốc súng bên cạnh nàng sao? “Khốn kiếp! Lão tử muốn phanh thây hắn!” Quả nhiên, Khúc Lam Y bùng cháy.
Nhìn ngọc bài ngắt kết nối, Vân Phong lắc đầu bất đắc dĩ, cất truyền âm ngọc bài xong ngẩng đầu lên thì thấy ánh mắt tò mò của Mộc Thương Hải, Vân Phong cười, “Người này, huynh sẽ sớm gặp thôi.” Mộc Thương Hải khẽ nhíu mày, khóe môi Vân Phong chậm rãi giương lên, ánh mắt hướng nhìn bầu trời cao rộng, “Thật là thâm tàng bất lộ, có thật hắn chỉ như thế thôi không?”