Edit: Mavis Clay
Vân Phong thầm nghĩ, Đại Điện Hạ chỉ đơn giản là muốn mảnh vụn bản đồ mà thôi, nhìn thái độ điên cuồng ở biên giới này, xem ra suy nghĩ muốn cướp lấy bản đồ vô cùng cuồng nhiệt, mặc dù giằng co vẫn được, nhưng nếu không có cách hòa giải tình hiện hiện giờ, với nàng và Ngao Kim đều không tốt. Ngươi có thể giằng cho một ngày, một tháng, một năm thậm chí mười năm đều được. Nhưng ngươi không thể lấy tất cả thời gian để là phung phí với Bạng Phượng tộc nữa.
Không thể đánh nhau ở đây, chỉ có thể nghĩ cách hấp dẫn sự chú ý của Bạng Phượng tộc, thừa dịp ánh mắt bọn họ dời đi chạy qua bên kia biên giới, nhưng mà làm sao để Bạng Phượng tộc dời mắt sang chỗ khác đây, phải làm thế nào mới khiến Đại Điện Hạ tin tưởng được đây?
Cứ như thế giằng co một thời gian dài, hai bên đều không chịu buông tha nhau, Đại Điện Hạ cực kỳ tức giận nhìn giọt nước, cho dù hắn ta nói gì bên trong cũng không hề có tiếng đáp lại, nếu không phải giọt nước này không thể đốt được, hắn sẽ thật sự cho là mình bị thần kinh. Mặc kệ có công kích bao nhiêu lần đều không thể tổn thương được tới giọt nước này, Đại Điện Hạ ngoại trừ kêu gọi đầu hàng thì không còn cách nào khác.
Ngày nào cũng kêu gọi đầu hàng mấy lần, hôm nay phía Bạng Phượng tộc dường như xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, “Điện Hạ, ngài vẫn ổn chứ?” Bên ngoài Long Điện vọng ra giọng nói quan tâm của mấy người Bạng Phượng tộc, tiếp đó là tiếng rống giận của Đại Điện Hạ, “Ta không bị làm sao hết! Trông chừng nó cho ta! Khụ khụ!”
Hai mắt Vân Phong xẹt qua tia mừng rỡ, xem ra cơ hội của nàng tới rồi, “Tiểu tử kêu gọi đầu hàng bên ngoài hình như hơi thở đang rất suy nhược.” Ngao Kim nói.
Vân Phong cười, “Đương nhiên là suy nhược đi nhiều rồi, không chỉ như thế, các phương diện khác cũng có khuynh hướng không ngừng xuống dốc.”
“Ý ngươi là tác dụng của hơi thở rồng kia?” Nhị Lôi nói, Vân Phong gật đầu, “Đúng thế, hơi thở bên trong Tang Lũng Cốc tuy nhạt nhưng là đòn trí mạng với Hải Tộc. Lần trước ta đã tiếp xúc với một thám tử của Bạng Phượng tộc, lúc ấy trong cơ thể hắn có tồn tại một hơi thở rồng, vô cùng nhạt. Lúc ấy hắn đã sắp chết, lần này chúng ta xâm nhập vào sâu trong Tang Lũng Cốc, hơi thở dày đặc hơn đã xâm nhập vào cơ thể Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc không ít, cho dù hắn dùng thực lực của mình ngăn chặn, cuối cùng chỉ là tốn công vô ích. Tính toán thời gian, có lẽ bây giờ đã đến lúc phát tác rồi.”
“Ha ha, đúng lúc như vậy sao? Đợi hắn chết rồi chúng ta có thể thừa dịp rối loạn đi ra ngoài.” Nhị Lôi kích động hét lên.
Nhưng Vân Phong lắc đầu, “Đại Điện Hạ Bạng Phượng tộc tạm thời sẽ chưa chết, hắn và chúng ta còn có thể dây dưa thêm một khoảng thời gian nữa, chính bản thân hắn cũng rất nôn nóng, biết mạng mình như mành chỉ treo chuông, nếu không tìm được người lúc đó, chắc chắn hồn về Tây Thiên.”
Nhị Lôi nghe vậy ngạc nhiên, sau đó cười lớn, Đại Điện Hạ muốn tìm người, nhưng đó không phải là Vân Phong.
“Nha đầu, ngươi và Lôi Tử đang nói về chuyện gì thế?” Ngao Kim nghe mà chả hiểu gì cả, “Lôi Tử, đừng có cười. Nói cho ta biết trước đó đã xảy ra chuyện gì đi.”
Nhị Lôi vừa cười vừa nói, “Người có thể nắm giữ sinh tử của tiểu tử kia, chính là Vân Phong.”
Ngao Kim kinh ngạc nhìn sang Vân Phong, nàng mỉm cười, “Không hẳn là ta, mà là Nhị Lôi, khi đó để có thể cứu được thám tử của Bạng Phượng tộc, là nhờ có Nhị Lôi giúp một tay.”
“Lôi Tử, hơi thở rồng kia có nguy hại cho ngươi không?” Ngao Kim quan tâm hỏi, hơi thở này bắt nguồn từ một con rồng không tầm thường, mặc dù trong người Nhị Lôi có huyết mạch Yêu Long thượng cổ, nhưng không có nghĩa hơi thở rồng không tổn thương tới hắn, về bản chất mà nói hắn cũng không phải rồng.
“Lão tử sao mà có chuyện gì được? Mớ hơi thở rồng đó với ta mà nói chỉ là chút lòng thành.” Nhị Lôi khó chịu nói.
Ngao Kim nghe vậy cười mắng, cũng yên tâm hơn. Vân Phong im lặng suy tư, bây giờ Đại Điện Hạ rất cần nàng, nàng có nên lợi dụng cơ hội lần này chạy trốn khỏi đây không. Nàng chợt nghĩ tới gì đó, khẽ nhếch môi, sao nàng lại quên mất, nàng vẫn còn một cam kết chưa xài với Đại Điện Hạ nhỉ, lúc này mà không dùng thì còn đợi tới bao giờ.
Bạng Phượng tộc trọng lời hứa, nếu như Đại Điện Hạ đổi ý, trong mắt Bạng Phượng tộc, hắn sẽ không còn xứng với hai chữ Điện Hạ.
Nghĩ tới đây, lấy mặt nạ Thiên Ảnh ra đeo, dung mạo Vân Phong thay đổi giống như trước đây, Ngao Kim quan sát, “Nha đầu, vầy là tính ra ngoài sao?”
Nàng gật đầu, “Bạng Phượng tộc còn nợ ta một thỏa thuận, hôm nay đương nhiên phải trả rồi.”
“Nhưng mà…” Ngao Kim vẫn không yên tâm, Nhị Lôi hùng hổ đi tới, “Không yên tâm cái rắm. Có lão tử ở đây, Vân Phong làm sao có chuyện được, tiên sư nhà ngươi, có phải xem thường lão tử rồi không?”
Vân Phong bật cười, “Yên tâm đi! Nhị Lôi, chúng ta đi!” Nàng nói xong, một luồng sáng bao lấy nàng và Nhị Lôi đem hai người ra ngoài Long Điện, Ngao Kim đứng đó cười bất đắc dĩ, “Nha đầu này, coi ta như người ngoài à?”
Truyện chỉ được edit tại diendanlequydon
“Điện Hạ! Có động tĩnh!” Các cường giả Bạng Phượng tộc vẫn luôn quan sát cẩn mật thấy hai người ra ngoài lập tức cảnh báo, Đại Điện Hạ liền biến sắc, “Chuẩn bị sẵn sàng! Chỉ cần người bên trong vừa xuất hiện, lập tức bắt lại cho ta!”
“Vèo!” Một tia sáng bay ra khỏi giọt nước, toàn bộ cường giả Bạng Phượng gồng lên, chuẩn bị sẵn sàng trong nháy mắt trói người từ trong ra, ánh sáng còn chưa tản đi, một giọng nói vang lên, “Đại Điện Hạ, đã lâu không gặp.”
Đại Điện Hạ nghe vậy lập tức kinh