Edit: Mavis Clay
“Tiểu tử kia ở đâu! Lão tử muốn xé xác hắn!” Một tiếng gầm giận dữ vang dội khắp không gian, Vân Phong đã nghĩ Ngao Kim sẽ tức giận, nhưng không ngờ lại tức giận đến thế. Thù hận giữa hắn là Khúc Lam Y lớn như vậy? Lúc trước quả thực giữa hai người có va chạm, nhưng đâu có tới mức độ này đâu?
Cái này không thể trách Vân Phong, càng không thể trách dây thần kinh tình cảm vốn không lớn của nàng, chẳng trách Ngao Kim bùng nổ, nếu như Khúc Lam Y ở đây, hai người thấy kẻ thù chắc chắn sẽ đỏ mắt cảnh giác, không ra tay đánh nhau đã là ngoài ý muốn rồi.
Ngao Kim cũng không hiểu tại sao mình tức giận như thế, hắn chỉ biết sau khi biết được Vân Phong thích Khúc Lam Y, hắn cảm thấy tim của hắn, rất đau.
Tin Khúc Lam Y là nam nhân làm Ngao Kim trầm mặc cả một khoảng thời gian, trong lúc đó hắn toàn ở trong tầng năm Long Điện, không hề có ý định ra ngoài. Vân Phong không hiểu Ngao Kim bị gì, cũng không có cách hỏi người khác hắn bị làm sao, chỉ có thể vứt phiền muộn này sang một bên. Ở Vô Tận Hải có rất nhiều chuyện phải làm, không có dư thời gian nghĩ tới chuyện khác.
Sau khi Long Điện rời khỏi Tang Lũng Cốc, Vân Phong ra ngoài Long Điện, mặc dù Long Điện an toàn, nhưng tốc độ di chuyện quá chậm. Xác định tới một chỗ bí mật, nàng điều khiển Long Điện đang hóa thành hạt bụi bám lên thủy thảo, tính lên tầng năm để tìm Ngao Kim, nhưng thấy không khí kỳ lạ ở đây làm nàng bỏ ý định này. Thả Nhị Lôi ra, để hắn thay mình gọi Ngao Kim ra ngoài, Nhị Lôi cảm thấy khó hiểu nhưng vẫn đi.”
Chỉ chốc lát sau, Ngao Kim và Nhị Lôi hối hả xuất hiện trước mặt Vân Phong, Vân Phong đã đã chuẩn bị xong những bối rối sẽ gặp, nhưng Ngao Kim lại như không có việc gì cười ha ha như thường với nàng, “Nha đầu, sao lâu vậy mà không đi tìm ta? Không biết ta sẽ nhớ ngươi à?”
Vân Phong ngạc nhiên, Nhị Lôi lườm Ngao Kim, thầm nói một câu ngu ngốc rồi tránh sang một bên, Vân Phong ho khan. “Sắc Kim đại thúc gần đây bận gì thế?”
Ngao Kim thở dài, “Đám rồng chết bầm kia vẫn cần trấn an, mặc dù đã miễn cưởng đón nhận sự thật ngươi sở hữu Long Điện, nhưng mà vẫn còn mấy tên cứng đầu cứng cổ.”
Vân Phong gật đầu, hắn nhìn chằm chằm nàng, hai mắt hơi lóe lên, “Đã rời khỏi Tang Lũng Cốc chưa?”
“Rời khỏi được một lúc rồi, chúng ta đã tới một nơi ở Tây Hải Vực, ta tính ra ngoài, Sắc Kim đại thúc nghĩ sao?”
“Nên ra ngoài chứ, không thì sao tìm được chỗ tốt để sống đây?”
Thấy hắn đồng ý, Vân Phong cười rộ lên, Nhị Lôi nói, “Để ta đi theo đi Vân Phong, lâu rồi ta không gặp hắn.” Diendanlequydon
Vân Phong gật đầu, Nhị Lôi đi theo cũng tốt, chẳng biết tại sao một mình đi cùng Ngao Kim làm nàng cảm thấy hơi lúng túng, có Nhị Lôi sẽ thoải mái tự tại hơn rất nhiều.
Ngao Kim cười lớn, “Được! Trên đường có đứa cho ta giải sầu rồi.”
“Con bà nó, ngươi coi lão tử làm thú mua vui à?” Nhị Lôi bất mãn rống lên, Ngao Kim cười ha ha, không khí vui vẻ giữa hai người lây sang Vân Phong, lo lắng trong lòng được đặt xuống, không nên chậm trễ nữa, tới lúc ra Long Điện rồi.
“Vậy chúng ta đi thôi!”
Ngao Kim và Nhị Lôi gật đầu, nàng nhắm mắt đưa hai người cùng ra khỏi Long Điện, một tia sáng thoát ra từ bui cây thủy thảo, hóa thành ba bóng người, hạt bụi nháy mắt hóa thành ngọc bội hình rồng rơi vào tay Vân Phong, Ngao Kim tò mò đưa mắt nhìn, “Đây chính là chìa khóa Long Điện?”
Vân Phong cười gật đầu thu lại ngọc bội rồng, nhìn bốn phía xung quanh, chỗ bọn họ tương đối hoang vu, dường như không có dấu hiệu hải tộc sinh sống. “Giờ chúng ta đi đâu đây?” Nhị Lôi nhìn cảnh sắc chung quanh, hỏi.
Ngao Kim nhìn Vân Phong, “Nha đầu, nghe theo ngươi.”
Vân Phong nói, “Mảnh bản đồ Tây Hải Vực đã có, ở đây cũng không có dấu vết hoạt động của Huyết Hồn. Nên tới hải vực khác thăm dò thôi, chỉ là… Sắc Kim đại thúc có vừa lòng với Tây Hải Vực không? Nếu hài lòng…”
“Chỗ này á? Thôi đi!” Ngao Kim bĩu môi, “Mảnh đất này không hợp ý chút nào, ta tới hải vực khác xem thử.”
“Vậy cũng được, nhìn lâu vài chỗ cho dễ lựa, rồi tìm một nơi thích hợp nhất mà sống.” Vân Phong nói, “Trước tiên chúng ta cần khỏi Tây Hải Vực, ta nghĩ là… nên tới Hải Vực phía Bắc.”
Trước đây Ỷ La đã từng kể lại tình hình chung của từng khu vực Vô Tận Hải cho Vân Phong, Bắc Hải Vực là nơi phân tranh chiến đấu nhiều nhất, nơi đó thi thoảng sẽ có người tới cửa khiêu khích, nếu như ngươi không ứng chiến thì sẽ bị toàn bộ hải tộc coi thường. Ngược lại nếu chiến đấu thắng phe kia, sẽ được các hải tộc khác tôn kính, hình thức chung sống có chút dã man, nhưng lại rất thẳng thắn. Nếu như ngươi tới Bắc Hải Vực để lấy thứ gì đó, chỉ cần ngươi đủ mạnh, không gì không thuộc về tay ngươi.
“Nơi phân tranh? Ta thích!” Ngao Kim nghe Vân Phong giải thích xong lập tức hài lòng, “Mảnh đất như vậy mới thích hợp với Long tộc, Long tộc phải là vương giả của một khu vực!” Tư tưởng của Ngao Kim rất đơn giản, ở hải vực khác nếu muốn chiếm một mảnh đất rất khó khăn, nhưng ở Bắc Hải Vực, chả cần quan tâm tới gì hết, chỉ cần lấy thực lực của ngươi ra là được. Thực lực chính là điều kiện quan trọng để làm bất cứ chuyện gì. Chỉ cần