Edit: Mavis Clay
Thiếu niên trưởng thành như ánh mặt trời nghe Vân Phong giới thiệu không khỏi cười khẽ, đôi mắt mang theo sự ấm ám. Yên Nhiên cười rộ lên, đôi mắt tươi cười nhìn Trạch Nhiên, “Trạch Nhiên… Tên của ngươi thật là dễ nghe.”
“Ngươi là…” Tạch Nhiên nhìn Yên Nhiên, nghi hoặc liếc sang Vân Phong, Vân Phong còn chưa kịp nói thì Yên Nhiên đã lên tiếng, “Ta là bạn của Phong Vân, tên là…”
Vân Phong liếc Yên Nhiên nhưng không nói gì, còn Trạch Nhiên thì chìm vào suy tư, nếu thật sự là bạn của Vân Phong sao lại không biết tên thật của nàng?
“Ta biết rồi.” Trạch Nhiên cắt lời tự giới thiệu của Yên Nhiên, lại nhìn sang Vân Phong, nàng biết Trạch Nhiên suy nghĩ gì, nhiều năm như vậy hai người không gặp nhau khó tránh khỏi có nhiều lời muốn nói. Nhưng Yên Nhiên ở đây thì rất cản trở.
“Chẳng phải ngươi muốn vội vã gặp người sao?” Vân Phong lạnh nhạt hỏi.
Yên Nhiên sững sờ, “Cái đó… chẳng phải ngươi nói chúng ta tốt nhất không nên rời khỏi đây sao… Ta cũng không gấp lắm…”
“Bây giờ có thể tự do đi lại rồi, không sao, người của ta sẽ đi cùng với ngươi.” Trạch Nhiên nói, “Đã có chuyện thì cứ xử lý trước cho tốt đi.”
Yên Nhiên xấu hổ đứng im, khó tiến khó lùi, nàng cảm giác là họ đang cố ý vạch trần mình, bây giờ nàng không muốn đi nhưng lời đã nói ra, nàng có tới đâu cũng không thể ở lại nơi này. Yên Nhiên liếc nhìn Trạch Nhiên, nàng không muốn để hắn sinh ác cảm với mình.
“Vậy ta ra ngoài trước, sẽ nhanh trở lại thôi.” Yên Nhiên mỉm cười với Trạch Nhiên, xoay người ra ngoài.
Đợi Yên Nhiên đi mất, Trạch Nhiên nhíu mày, “Sao nàng ta đi theo ngươi? Trông bộ dáng của nàng ta hình như có rất nhiều việc, có khi nào với ngươi…”
Vân Phong cười, “Không sao, nhiều nhất chỉ là lợi dụng lấn nhau thôi, ta không thiệt.”
Trạch Nhiên chăm chú nhìn nàng, “Nhiều năm không gặp, thực lực của ngươi tăng mạnh thật đó, ta biết mình không hề kém ngươi, nhưng thực tế lại khiến ta không khỏi thấy thất bại.”
“Quan tâm chuyện này làm gì, thực lực bây giờ của ngươi đủ mà.”
Chưa đủ, vẫn còn chưa đủ rất nhiều. Ta vẫn chưa thể bảo vệ nàng! Trong lòng Trạch Nhiên thầm nói, Vân Phong nói, “Nói ta nghe tại sao ngươi lại xuất hiện ở đây thế, trước đây ta nghe phụ thân nói ngươi vào Vạn Thú Sơm Mạch rèn luyện, lúc này trên người ngươi lại có hơi thở ma thú, rõ ràng không phải là con người, ở đâu gặp được kỳ ngộ sao?”
Trạch Nhiên nâng khóe môi, “Cũng coi là thế, nhưng thời gian đã rất lâu rồi.”
Vân Phong cười, “Cái ta có chính là thời gian.”
Hắn mỉm cười, kể ngắn gọn lại những gì mình đã trải qua mấy chục năm nay, thoáng cái đã kể xong mấy chục năm, mặc dù chỉ là những câu đơn giản, nhưng Vân Phong lại nghe được đằng sau sự đơn giản này chấn động lòng người như thế nào, những gì mà hắn trải qua có lẽ cũng không kém gì mình.
“Nếu không phải là rèn luyện trong Vạn Thú Sơn Mạch, chỉ sợ thực lực của ta bây giờ nhiều lắm chỉ là Tôn Giả.” Trạch Nhiên cười khổ, thực ra thì hắn rất hiểu, có thể có được thực lực Tôn Thần của ngày nay, với thiên tư của hắn chắc chắn không thể đạt được, có lẽ là ông trời tặng hắn.
Nhưng tại sao hắn ở trong Vạn Thú Sơn Mạch rồi khiến thực lực mình biến hóa lớn như thế thì hắn không nói, hình như hắn không muốn nhắc tới chuyện này, vì thế Vân Phong cũng không hỏi nữa, nàng không cưỡng ép, nếu hắn tình nguyện nói thì đã nói rồi. Dù sao, ít nhất là có lợi chứ không có hại với Trạch Nhiên, nhưng mà thể chất đã thay đổi rất nhiều, gần giống như dung hợp của Vân Phong, trong cơ thể nàng tồn tại một hơi thở ma thú có thể tự do chuyển đổi, nhưng hơi thở ma thú trong cơ thể Trạch Nhiên còn càng hòa nhập hơn nàng, hắn có thể tự do thao túng, chuyển đổi giữa hơi thở con người và ma thú, quan trọng hơn thực sự hơi thở ma thú đã có thể dung hợp được với hơi thở con người.
Ngay tại chỗ dung hợp này, Trạch Nhiên thực sự rất lời, thân thể và tư chất thực lực đều thay đổi, đánh thẳng lên cấp bậc Tôn Thần như hôm nay. Khi Vân Phong muốn lãnh giáo Trạch Nhiên làm thế nào để có thể dung hợp được hai hơi thở này lại với nhau một cách an toàn như vậy được, thì hắn lại cười khổ liên tục, “Có một số thứ, đừng biết thì hơn.” Đây là câu trả lời của hắn, nàng nghe vậy thì không hỏi tiếp nữa.
“Ngươi vừa rời khỏi Vạn Thú Sơn Mạch thì tới thẳng Vô Tận Hải?”
Trạch Nhiên cười lớn, “Ta ra khỏi Vạn Thú Sơn Mạch thì về Xuân Phong Trấn một chuyến, khi biết Vân bá phụ đã rời khỏi Xuân Phong Trấn, cảm thấy hơi không yên lòng, muốn đi tìm đại ca Vân Thăng, nên mới biết được chút chuyện của Vân gia các ngươi, bây giờ nghĩ lại, ta thật đúng là tiểu tử nghèo đụng phải công chúa rồi.”
Vân Phong bất đắc dĩ, huyết mạch Vân gia thực sự rất đặc biệt, địa vị lâu đời không giống như bình thường, nhưng trong lòng Vân Phong chút thứ này chẳng tính là gì, “Cái gì mà công cháu chứ, người với người đều giống nhau cả, huyết mạch địa vị đều không quan trọng.”
Trạch Nhiên ngạc nhìn nhìn nàng, “Ừ, đúng thế, những thứ này không quan trọng.”
“Sao lại muốn tới Vô Tận Hải thế?” Vân Phong nhướn mày, Trạch Nhiên ngạc nhiên, sắc mặt chìm xuống, “Tơi đây là vì ít chuyện… vốn là tính tới Nội Vực tìm người, xem có thể giúp Vân gia được gì không.”
Tim Vân Phong cảm thấy ấm áp, có thể có một người bạn như thế này, cuộc sống thật đúng là may mắn, “Cảm ơn, Trạch Nhiên.”
Hắn bật cười, “Không cần cám ơn ta, ánh sáng thời niên thiếu cuối cùng ta không xua đi được, ta là người bạn đầu tiên của ngươi, ngươi cũng là người bạn đầu tiên của ta mà.” Còn là người quan trọng nhất.
“Chuyện của ngươi nếu ta có thể giúp được cứ việc nói, nguyên nhân ngươi tới Vô Tận Hải có chỗ nào mà ta có thể giúp được không?” Vân Phong hỏi.
Trạch Nhiên cau mày, “Không cần đâu, mấy chuyện này ta tự làm là được rồi.”
“Cái này có tính là gì đâu. Giúp bạn một tay đâu phải chuyện lớn gì. Là điều ta nên làm.” Vân Phong nãy giờ luôn cảm thấy kỳ lạ, dường như trong lòng Trạch Nhiên có một góc nào đó không muốn bị chạm vào, nhất là đoạn những gì trải qua ở Vạn Thú Sơn Mạch, hắn không hề muốn nhắc tới, mặc dù nàng không hỏi, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng. Có phải hắn gặp phải phiền phức lớn gì không, không muốn liên lụy tới mình?
“Thật sự không cần, chỉ là chút chuyện mà thôi.” Trạch Nhiên nói, lập tức chuyển đề tài, “Nghe nói Ly Ly tộc gần đây có thứ mà ta cần, phải mau chóng xử lý xong, rồi đi tìm ngươi, lại không ngờ rằng ngươi cũng tới đây.” Hắn vui mừng cười, Vân Phong cũng không ngờ sẽ chạm mặt hắn ở đây.
“Hình như địa vị của ngươi ở Ly Ly tộc rất cao.”
Trạch Nhiên cười, “Chỉ là làm vài chuyện cho vương thất Ly Ly tộc nên được coi trọng chút thôi.”
“Vương thất Ly Ly tộc mà cũng trọng dụng ngoại tộc? Hơi thở trong cơ thể ngươi không giống với hải tộc, vương thất Ly Ly tộc có thể bỏ được phòng bị mà trọng dụng?”
Trạch Nhiên cười, “Vô Tận Hải bài xích với nhân loại, nhưng nói này suy cho cùng vẫn là địa bàn của ma thú, cho dù không phải là hải tộc vẫn có thể sinh sống ở đây, nhưng mà ma thú trên đất liền chẳng mấy ai muốn chạy xuống đáy biển sống làm gì.”
“Ngươi tìm được đồ mình cần ở đây chưa?”
Trạch Nhiên than thở, “Vẫn chưa, thứ đó không ở trong Vương Thành, để cẩn thận tìm kiếm ở địa bàn Ly Ly tộc, cuối cùng ta phải có một danh hiệu mới, lúc này mới nghĩ tới việc kết thân với vương thất Ly Ly tộc.”
“Bây giờ nhìn lại thành quả của ngươi không tồi, vị đưa chúng ta tới đây trông rất cung kính.”
Trạch Nhiên cười xấu hổ, “Ngươi tới đây làm gì thế, ta có giúp được ngươi không?”
Vân Phong cười lớn, không hề ngại ngùng nói ra toàn bộ kế hoạch của mình cho Trạch Nhiên nghe, trong đó bao gồm Huyết Hồn và tin tức mảnh vụn bản đồ, không hề giấu giếm thứ nào với hắn, giao tình giữa hai người không phải chỉ ngày một ngày hai.
“Nói vậy, Yên Nhiên kia là Kỳ Thôn tộc? Chẳng trách lúc nãy ngươi nói cùng lắm chỉ là lợi dụng lẫn nhau, quả nhiên nàng muốn tính kế ngươi.” Sắc mặt Trạch Nhiên âm trầm.
Vân Phong mỉm cười, “Không sao, nàng tính toán ta nhưng chưa chắc sự tính toán nằm trên tay nàng.”
“Hiện giờ thân phận của ta có thể giúp ngươi một chút, thật là tốt quá.” Trạch Nhiên thoải mái cười lên.
Đôi mắt trong veo của Vân Phong nhìn hắn, “Trạch Nhiên, chuyện của ngươi thật sự không cần ta giúp sao? Hay là có chuyện gì khốn nhiễu ngươi?”
Trạch Nhiên ngẩn ra, sau đó dời mắt, Vân Phong lập tức hiểu rằng trong lòng Trạch Nhiên thực sự như nàng nghĩ, “Mấy chục năm qua ngươi đã trải qua rất nhiều chuyện nhỉ, gặp được gì chỉ có ngươi biết được, ta giúp sẽ không hỏi nhiều đâu, ngươi là bạn của ta mà, sẽ lo lắng cho ngươi.”
Trạch Nhiên tối tăm mặt mũi, đưa tay dùng sức vò đầu của mình, “Không phải, không phải là ta đề phòng ngươi, Vân Phong, dù ta có đề phòng tất cả mọi người cũng sẽ không đề phòng ngươi! Chỉ là… chỉ là chuyện này… Ta… ta…”
Đây là lần đầu tiên Vân Phong thấy dáng vẻ hốt hoảng đó của hắn, hắn là một nam nhân bình tĩnh, cũng là một nam nhân ấm áp hệt như ánh mặt trời, lời của hắn nói nàng sẽ không nghi ngờ, “Được, ta biết rồi, ta không hỏi nữa, nhưng mà ta vẫn giữ câu nói đó, chỉ cần ngươi nói ra, nhất định ta sẽ giúp một tay.”
Trạch Nhiên sững sờ trong chốc lát, rồi bất đắc dĩ thở dài, “Chuyện của ta sao cũng được, bây giờ chuyện của ngươi là quan trọng nhất.” Điều chỉnh cảm xúc của mình, hắn cười sáng lạn, “Ta có thể giúp ngươi điều gì, nói cho ta biết đi.”
Vân Phong hớn nở mỉm cười, không hề từ chối, có Trạch Nhiên giúp mình thật đúng là không thể tốt hơn, vốn là muốn chia rẽ nội bộ Ly Ly tộc trước, nếu Trạch Nhiên có thể tiếp xúc với vương thất còn chiếm sự tin tưởng của họ, kế hoạch sắp tới như hổ thêm cánh rồi.
“Muốn chia rẽ Ly Ly tộc từ bên trong, tất nhiên phải ra tay từ mâu thuẫn của bọn họ, như vậy, ta sẽ giúp ngươi thám thính tin tức nội bộ vương thất, trước đây ta không hề quan tâm tới loại chuyện này, nên không để ý tới, nhưng mà vương thất Ly Ly tộc ngoài mặt hòa thuận, thực sự bên trong không hẳn như thế.”
“Làm phiền ngươi, mọi thứ đều phải lấy an toàn của mình làm đầu, đừng để bị Ly Ly tộc cảnh giác.”
“Yên tâm.” Trạch Nhiên đứng lên. “Yên Nhiên kia có lẽ sẽ quay lại ngay thôi, nếu nàng ta muốn lợi dụng quan hệ giữa ta và ngươi, ngươi không cần phải để ý tới.”
Vân Phong gật đầu, hắn nói tiếp, “Mấy ngày nữa ta quay lại, đến lúc đó ngươi lại nói cho ta biết tiếp theo nên làm thế nào, nên hạn chế tiếp xúc với Yên Nhiên kia, Kỳ Thôn tộc rất giảo hoạt, có lúc bọn họ sẽ vì lợi ích của mình mà không màng tới người khác, mặc dù ngươi có ân cứu mạng với nàng, nhưng vẫn cần cẩn thận đề phòng.”
“Biết rồi.” Vân Phong cười gật đầu, Trạch Nhiên mới xoay người rời đi, Vân Phong nhìn theo, hắn đi ra cửa mang theo cả binh sĩ bảo vệ, nàng cười thầm, hắn biết mình sẽ không ngồi yên, chắc chắn sẽ lại đi tìm hiểu. Nghĩ đến Ngao Kim và Mộc Thương Hải, vốn nàng muốn ba người này gặp nhau một lần, Trạch Nhiên không lạ gì Ngao Kim, hai người từng gặp ở Xuân Phong Trấn, nhưng Trạch Nhiên lại hoàn toàn không biết tới Mộc Thương Hải. Thôi, bây giờ không phải là lúc tốt để gặp nhau, đợi đến khi làm xong chuyện an gia cho Long tộc, đến lúc đó gặp nhau cũng không muộn.
Quả đúng như Trạch Nhiên nói, hắn vừa rời đi không bao lâu Yên Nhiên đã thở hổn hển quay trở lại, “Trạch Nhiên đâu?” Yên Nhiên vừa trở về không thấy hắn lập tức thất vọng, vừa ngồi xuống liền vội hỏi Vân Phong.
Nàng nhìn lướt qua, “Vừa đi rôi.”
“Vậy sao?” Yên Nhiên nghe vậy tính đuổi theo, nhưng lại cắn môi ngồi yên lại, “Thật tiếc quá… vốn tưởng là có thể gặp được một chút…”
“Gặp hắn